Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái
-
77: Ngoại Truyện 2 Chuyện Tình Thanh Mai Trúc Mã An An × Nhạc Nhạc
Edit: Sơn Tra
Hôm nay là thứ sáu, An An từ chiều đã bắt đầu sốt ruột, mỗi lần hết tiết đều phải kiểm tra điện thoại.
Lúc trưa dượng út đã nhắn trong nhóm chat gia đình là dì út sắp sinh, nhưng đến bây giờ vẫn không có tin tức gì, cũng không biết tình hình thế nào rồi? Nhắn tin hỏi mẹ, mẹ cũng không trả lời cô nàng.
An An cũng không có tâm trạng học bốn tiết buổi chiều.
Thế cho nên vừa tan học, An An đã vội vàng thu dọn đồ đạc lao ra ngoài.
Trân Trân phía sau gọi cô nàng mà cô nàng cũng không để ý, chỉ vẫy tay rồi bỏ chạy.
Khi An An chạy đến cửa khu dạy học, phía sau truyền đến giọng của Nhạc Nhạc: "An An ——"
Cậu bây giờ đã rất cao, khoảng hơn một mét tám, mới đi vài bước đã đuổi kịp đến trước mặt cô nàng, hỏi: "Sao hôm nay lại đi nhanh như vậy?"
An An vỗ đầu: "Ai da, em quên nói với anh, hôm nay em không thể về cùng anh, dì út của em sắp sinh em bé, bây giờ em phải đến bệnh viện."
Vừa nói vừa ném chiếc cặp to tướng cho cậu: "Anh cầm giúp em trước nhé, ngày mai em lại đến tìm anh cùng làm bài tập."
Nói xong liền xoay người bỏ chạy.
Nhạc Nhạc ôm cặp nghìn theo bóng lưng khuất xa dần của cô nàng, bất đắc dĩ gọi theo: "Em chậm một chút đi."
"Em biết rồi."
Đợi không còn nhìn thấy người, bạn học của Nhạc Nhạc mới đuổi theo chụp lên bả vai cậu, thở hổn hển nói: "Sao nào, không đuổi theo thanh mai bé nhỏ của cậu à?"
Khuôn mặt tuấn tú của Du Bá Khanh đỏ lên: "Cái gì mà thanh mai bé nhỏ? Không được nói như vậy."
Thanh mai trúc mã nghe giống như có ý khác, An An còn nhỏ, hiện vẫn chưa thông suốt cái gì.
Bạn học của cậu không thể không cạn lời: "Con gái người ta cũng không có thẹn thùng, cậu cứ tiến tới đi, chờ đến khi thanh mai bé nhỏ của cậu bị người ta cướp đi mất, để tôi xem cậu có hối hận hay không?"
Cậu ta biết Lê Thanh Xu nổi tiếng ở trường bọn họ thế nào, cô nàng vừa vào trường đã trở thành hoa khôi, mọi người còn thầm nói với nhau, cũng may đàn chị hoa khôi năm cuối đã ra trường rồi, nếu không, bị đàn em đạt mất danh hiệu thì cũng xấu hổ lắm.
Nhưng Du Bá Khanh cũng rất đẹp trai.
Năm lớp mười một, cậu chuyển trường đến đây, lúc ấy trong trường đã chọn ra nam sinh đẹp trai nhất trường, là một đàn anh lớp mười hai, song trong cảm nhận của mọi người, Du Bá Khanh của lớp bọn họ mới là đẹp nhất.
Thành tích xuất sắc, nhân cách tốt, lại còn rất đẹp trai, có rất nhiều nữ sinh thầm mến cậu, chẳng qua đáng tiếc là cậu đã có người trong lòng, bởi vì hai người chơi thân, cho nên cậu ta biết lúc trước Du Bá Khanh cố ý chuyển trường đến đây vì Lê Thanh Xu.
Du Bá Khanh nghe xong không nói lời nào.
Bên kia, An An rất nhanh đã đến cổng trường, sau đó nhìn thấy xe của bố đã dừng sẵn bên cạnh.
Cô nàng nhanh chóng mở cửa ngồi vào: "Bố ——"
Lê Tiêu nhìn qua gương chiếu hậu, hỏi: "Cặp sách của con đâu?"
"Lúc nãy gặp được Nhạc Nhạc nên con đưa cặp sách cho anh ấy rồi, con có mấy bài tập không biết làm, định ngày mai sẽ hỏi Nhạc Nhạc."
Lê Tiêu cười một tiếng: "Bố thấy con muốn đến nhà Nhạc Nhạc ăn ngon thì có."
An An bị đi guốc trong bụng, buồn bực trừng mắt với bố.
Lê Tiêu cười hỏi chuyện học tập gần đây của con gái, An An bèn kể lại chuyện học tập hai tuần nay cho bố nghe, cô nàng đang theo học tại trường trung học trực thuộc, trường trung học trực thuộc vẫn theo hình thức quản lý khép kín như trước đây, học sinh nửa tháng mới được về nhà một lần.
An An vừa tốt nghiệp cấp hai đã xác định được con đường tương lai, cô nàng muốn học đại học trong nước, cho nên trường quốc tế trước kia không thích hợp với cô nàng, trường quốc tế đi theo mô hình giảng dạy của nước ngoài, nếu muốn thi vào đại học trong nước sẽ rất khó khăn.
Cho nên cô nàng chọn theo học tại trường trung học trực thuộc mà trước kia dì út theo học.
Áp lực học tập ở trường trung học trực thuộc rất lớn, trước kia An An ngoài đi học thì còn có thể dành thời gian theo đuổi đam mê riêng, nhưng sau khi học tại trường trung học trực thuộc thì thời gian có khi còn không đủ dùng, nhưng ngược lại, kiến thức được học cũng sẽ càng vững chắc hơn.
Sau khi biết An An theo học tại trường trung học trực thuộc, Nhạc Nhạc cũng chuyển trường qua.
Lê Tiêu lái xe chở con gái đến bệnh viện.
Lúc hai người đến phòng sinh, Kim Đại Hữu đang sốt ruột đi tới đi lui trước cửa, còn Kim Bách Hàn ngoan ngoãn ngồi trên ghế làm bài tập, thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn, khuôn mặt nho nhỏ chau lại trông rất nghiêm túc.
An An chạy tới, gọi một tiếng: "Dượng út, Hàn Hàn."
Kim Đại Hữu thấy bọn họ đến, quay đầu lại: "Anh, An An cũng tới sao?"
Kim Bách Hàn đứng lên, ngoan ngoãn gọi: "Con chào dượng ạ, em chào chị ạ."
An An đi qua véo lên khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của cậu nhóc.
Kim Bách Hàn nghiêm túc nói: "Chị không được véo em, em đã sắp thành người lớn rồi."
An An bật cười.
Cảm thấy em trai quá đáng yêu, cũng không biết tính tình giống ai, rõ ràng mới sáu tuổi nhưng tính tình lại vô cùng nghiêm túc, cô nàng nhớ rõ tính tình của dì út nhiều nhất chỉ là có hơi lạnh lùng, dượng út lại là người đi đến đâu cũng nói chuyện được, sao lại sinh ra một ông cụ non như vậy chứ?
An An hỏi cậu nhóc: "Em hi vọng mẹ sinh em trai hay em gái?"
Bé cưng Bách Hàn ngoan ngoãn trả lời: "Em trai hay em gái em cũng thích, chỉ cần mẹ nhanh ra ngoài là được."
Nói xong lại lo lắng nhìn về cửa phòng sinh.
Lê Tiêu nhìn hai ba con, hỏi: "Hai người còn chưa ăn cơm phải không? Anh đi ra ngoài mua chút đồ ăn, mọi người chờ ở đây trước đi."
Kim Đại Hữu không đói bụng, lúc này hắn cũng chả có tâm trạng ăn cái gì, nhưng nhìn con trai vẫn còn nhỏ bên cạnh, hắn chỉ đành gật đầu.
Nghĩ đến Lê Hân vẫn còn trong phòng sinh, Kim Đại Hữu không thể không lo lắng.
Đứa nhỏ này xuất hiện chỉ là ngoài ý muốn, hắn và Lê Hân lần nào cũng sử dụng biện pháp an toàn, ai ngờ lại trúng thưởng, chờ đến khi phát hiện cũng đã được bốn tháng.
Trước kia thân thể của Lê Hân không tốt, sau khi kết hôn Kim Đại Hữu vẫn luôn chăm sóc cho cô rất kĩ lưỡng, tuy hiện tại thân thể đã tốt lên nhiều, nhưng nếu phá thai thì vẫn sẽ tổn hại sức khỏe, hơn nữa hai người cũng không muốn bỏ đứa nhỏ này.
Sau khi bàn bạc, hai vợ chồng quyết định giữ lại đứa nhỏ, cùng lắm thì nộp chút tiền phạt thôi.
Trong phòng sinh dần dần truyền ra động tĩnh, Kim Đại Hữu theo bản năng ghé sát vào cửa phòng sinh nhìn vào trong, rõ ràng là không nhìn thấy gì, chỉ là hắn thấy không yên tâm.
Lê Tiêu đi rồi, An An đi đến bên cạnh em trai.
Cậu nhóc Bách Hàn lo lắng hỏi: "Chị ơi, khi nào mẹ em mới có thể ra ngoài?"
An An cũng không biết, nhưng vẫn an ủi: "Sẽ mau thôi, trước đây dì út sinh em cũng rất lâu, đừng lo lắng."
Nói xong còn dời sự chú ý của cậu nhóc đi: "Đã nghĩ tên cho em trai hay em gái chưa?"
Cậu nhóc Bách Hàn vội gật đầu: "Nghĩ rồi ạ.
Ba nói nếu là em trai thì gọi là Kim Tùng Thần, nếu là em gái thì gọi là Kim Hi Nguyệt.
Mẹ còn nói họ này của ba đặt tên gì cũng không dễ nghe."
An An nghe xong bật cười xoa đầu em trai.
Ba người đợi ở cửa một lúc, Lê Tiêu vẫn chưa trở lại, nhưng Giang Nhu đã đến.
Lại qua hơn mười phút, Đổng Minh Minh và dì Thạch cũng đến.
Giang Nhu đứng nói chuyện với Kim Đại Hữu ở cửa phòng sinh, cô hỏi thăm tình hình cụ thể của Lê Hân, sau đó biết được Lê Hân vỡ ối lúc trưa, không chỉ một mình lái xe đến bệnh viện, còn bình tĩnh gửi tin nhắn dặn Kim Đại Hữu buổi chiều nhớ đi đón con, cuối cùng tự mình đi tìm bác sĩ.
Đến khi Kim Đại Hữu chạy tới nơi, Lê Hân đã nằm trên giường chờ sinh.
Giang Nhu nghe xong cũng không biết nên nói gì: "Lá gan lớn quá rồi, chờ nó ra chị phải nói chuyện lại với nó mới được."
Kim Đại Hữu nhìn phòng sinh, lo lắng đến mức trán đổ đầy mồ hôi.
Lê Tiêu cuối cùng cũng đem theo đồ ăn trở về, mọi người đều tùy ý ăn một ít, phải đến hơn chín giờ tối, Lê Hân rốt cuộc cũng được đẩy ra ngoài.
Kim Đại Hữu đến xem Lê Hân trước, Giang Nhu thì đón lấy em bé từ tay y tá, An An cũng đi xem em bé, cô nàng cảm thấy em gái vừa nhỏ xíu vừa đỏ bừng, đôi mắt còn đang nhắm nghiền.
Cậu nhóc Bách Hàn háo hức chạy tới nhón chân lên, An An thấy vậy bèn bế nhóc lên xem.
Trước cửa phòng sinh vô cùng náo nhiệt.
Buổi tối, Kim Đại Hữu ngủ lại bệnh viện, cậu nhóc Bách Hàn đi theo mấy người An An về nhà.
Nhóc rất ngoan, không khóc cũng không la, trước khi đi còn nói với Kim Đại Hữu: "Ba ơi, ba phải chăm sóc tốt cho mẹ đó."
Kim Đại Hữu xoa đầu con trai.
Ngày hôm sau, An An sáng sớm đã cùng mẹ đến bệnh viện thăm dì út và em gái.
Trong phòng bệnh, Lê Hân đang nằm trên giường mỉm cười nhìn Kim Đại Hữu ôm con gái cho uống sữa.
Cậu nhóc Bách Hàn chạy tới, hiếm có khi không yên tĩnh như thường ngày, mà là ngẩng đầu đi phía sau Kim Đại Hữu nhìn em gái, trên mặt nở nụ cười vô cùng vui vẻ.
Giang Nhu nhanh chóng rời đi.
An An ngồi trong phòng bệnh cùng dì út một lúc, sau đó cô nàng phát hiện ra, nụ cười trên khuôn mặt dì út chưa từng biến mất, ánh mắt cũng tràn đầy dịu dàng luôn dừng ở chỗ ba ba con cách đó không xa.
Cô nàng rất quen thuộc với kiểu dịu dàng này, bởi vì bình thường mẹ cũng nhìn bố như vậy.
An An đột nhiên nhớ đến dì út của trước kia tuy rằng cũng cười, nhưng nụ cười đó luôn mang theo một chút sự kìm hãm, nhất là khi ở bên ngoài, nụ cười của dì út luôn mang lại cho người ta cảm giác xa cách.
Khi đó cô nàng vẫn còn nhỏ cho nên không hiểu lắm, cho rằng tính tình của dì út vốn là như vậy.
Nhưng sau đó, không biết bắt đầu từ khi nào, dì út bắt đầu trở nên thích cười, cho dù là ở bên ngoài, dì cũng sẽ mỉm cười hết sức vui vẻ.
Mẹ đã kể cho cô nàng nghe chuyện của dì út và dượng Đại Hữu, nói xong còn dặn dò cô nàng có chuyện gì thì cứ nói ra cho rõ ràng, đừng bắt chước dì út ngốc nghếch giữ trong lòng, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là bản thân.
Khi đó cô nàng cảm thấy mẹ nói rất đúng, cho nên sau này cho dù có chuyện gì, cô nàng cũng đều nói với bố mẹ.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh của dì út, An An liền đi tìm Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc nói hôm nay nhà cậu có khách nên có khi sẽ hơi ồn ào, hai người bèn hẹn nhau đến thư viện đọc sách, sau đó thuận tiện ăn trưa ở bên ngoài, gần đây trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố vừa khai trương một nhà hàng Tây, nghe nói đồ ăn ở đó rất ngon.
An An không nghĩ nhiều đã đồng ý, sau đó bắt taxi đến thư viện.
Lúc cô nàng đến, Nhạc Nhạc đã ở đó, còn giữ chỗ giúp cô nàng.
Nhạc Nhạc ngồi cạnh cửa sổ, chàng trai mười bảy tuổi với nước da trắng và ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt mang theo sự điềm đạm hiếm có ở độ tuổi này, tuy chỉ mặc một chiếc áo thun trắng phối cùng quần đen dài, nhưng cậu lại có thể trở thành tâm điểm của toàn bộ căn phòng.
An An từng nghe bố nói sức khỏe của ba Nhạc Nhạc không tốt, cho nên mấy năm nay ông đã bắt đầu để Nhạc Nhạc tiếp quản công ty, bố còn dặn cô nàng phải cố gắng hơn mới có thể theo kịp Nhạc Nhạc.
Cô nàng cảm thấy bố chỉ đơn giản là nghĩ nhiều, cô nàng chỉ thích học tập, sau này cô nàng muốn trở thành nhà khoa học.
Cho nên An An đã khuyên bố sinh thêm đứa nữa, bố cũng có ý định đó, nhưng mẹ lại kiên quyết không đồng ý, nói bà đã từng tuổi này rồi, sinh con nữa thì xấu hổ lắm.
An An còn chưa đến gần đã nhìn thấy hai cô gái ngại ngùng đi về phía Nhạc Nhạc, một trong hai người còn đỏ mặt hỏi xin số Wechat của cậu.
Nhạc Nhạc từ chối một cách lịch sự và xa cách.
Hai cô gái thất vọng rời đi.
Hai người kia đi rồi, An An phía sau không còn bị che khuất.
Thấy An An đến, Nhạc Nhạc lập tức mỉm cười, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều: "Nhanh như vậy đã đến rồi sao?"
An An có hơi sửng sốt, bởi vì lúc nãy đứng gần, cô nàng rõ ràng có thể cảm nhận rõ ràng sự thờ ơ xen lẫn khách sáo và xa cách của Nhạc Nhạc, khác biệt hoàn toàn với dáng vẻ dịu dàng lúc này.
Lúc trước An An từng nghe Trân Trân và Cầm Cầm nói, Du Bá Khanh chỉ có ở trước mặt cô nàng mới thì mới là người dễ nói chuyện, lúc không có mặt An An, người khác có nói với cậu cái gì cậu cũng không thèm đếm xỉa.
Lúc ấy An An còn giải thích với hai người họ Nhạc Nhạc là kiểu người giao tiếp không được linh hoạt, có lẽ là bởi vì không thân thiết, chứ thật ra cậu là người rất tốt.
Khi đó Trân Trân và Cầm Cầm đã nói thế nào? À, người thương trong mắt hóa Tây Thi.
An An còn tức giận cầm sách đuổi theo đánh bọn họ, cảm thấy hai người này xem nhiều sách bậy bạ quá rồi.
An An ngồi xuống đối diện Nhạc Nhạc, cô nàng đang định mở cặp sách ra thì đã nhìn thấy Nhạc Nhạc lấy ra một chiếc túi xách đáng yêu.
An An vừa thấy đã cười, biết Nhạc Nhạc mang theo đồ ăn cho mình.
Quả nhiên, khi Nhạc Nhạc mở túi ra, bên trong là hộp cơm, ngăn nào cũng đựng đầy những món ăn hảo hạng.
An An gắp một miếng sushi trứng cá muối lên ăn, vừa cắn một miếng liền thỏa mãn nheo mắt, sau đó không ngừng gật đầu với Nhạc Nhạc, nhỏ giọng nói: "Ngon quá."
Nhạc Nhạc cũng cười: "Của em hết, cứ từ từ mà ăn."
An An vừa ăn vừa nhỏ giọng nói với cậu chuyện hôm qua dì út sinh cho mình em gái, sau đó vui vẻ nói: "Vậy bây giờ em đã có hai em gái."
Sợ cậu quên người còn lại là ai, cô nàng không khỏi nhắc nhở: "Em gái còn lại là Miên Miên, trước kia em từng nói với anh, Miên Miên rất lợi hại, cách đây không lâu còn giành giải thưởng ca hát, con bé còn nói sau này lớn lên muốn làm ngôi sao nổi tiếng."
Nhạc Nhạc nhìn An An An, mỉm cười một cách triều mến: "Em cũng rất lợi hại, lần này thi tháng đứng thứ nhất môn Vật lý."
An An lắc đầu: "Còn chưa đủ, em còn muốn giành được một suất đi thi Vật lý cuối năm nay."
"Em chắc chắn sẽ làm được."
An An gật đầu mạnh: "Em sẽ cố gắng hết sức."
Hai người làm bài tập suốt cả buổi sáng, đến trưa ra khỏi thư viện còn gặp phải bạn học của Nhạc Nhạc ở cửa, ba nữ sinh và bốn nam sinh, năm nay bọn họ đã học lớp mười hai, còn hơn một tháng nữa là phải thi đại học, dù đang trong kì nghỉ thì bọn họ cũng không buông thả bản thân, mà là hẹn nhau đến thư viện học bài.
Thấy Nhạc Nhạc bước ra, nhóm bạn học bèn tiến đến chào hỏi, trong số đó còn có một cô gái cứ nhìn chằm chằm vào Nhạc Nhạc, còn cười hỏi cậu: "Đây là em gái của cậu sao?"
Nụ cười trên khuôn mặt Nhạc Nhạc nhạt đi mấy phần, cậu liếc nhìn đối phương một cái, không trả lời mà là quay đầu nói với chàng trai bên cạnh: "Hai chúng tôi còn việc, đi trước đây."
Cô gái nọ xấu hổ cắn môi nhìn Nhạc Nhạc.
An An cũng không phải đồ con nít không biết gì, năm cô nàng học lớp sáu đã bị tiểu thuyết tình cảm lãng mạn của Cầm Cầm đầu độc, Cầm Cầm còn tự mình viết tiểu thuyết tình cảm rồi nhờ cô nàng và Trân Trân xem giúp, tiểu thuyết của Cầm Cầm được đăng tải trên nền tảng trực tuyến nhưng không có ai đọc, An An và Trân Trân còn tặng Cầm Cầm rất nhiều quà trên đó.
Cô nàng đương nhiên hiểu cô gái này có ý với Nhạc Nhạc, An An cũng đột nhiên phát hiện, dường như có rất nhiều người thích Nhạc Nhạc.
Lúc hai người đi trên đường, An An không kiềm được mà không ngừng quay đầu nhìn cậu, sau đó bàng hoàng nhận ra không biết từ lúc nào mà Nhạc Nhạc đã cao đến như vậy, An An đi bên cạnh chỉ cao đến cằm cậu, phải ngẩng đầu lên mới nhìn cậu được.
Nhạc Nhạc tựa hồ nhận thấy ánh mắt của cô nàng nên hai tai hơi đỏ lên, cậu quay đầu lại hỏi: "Sao vậy em?"
An An cũng không có nghĩ nhiều, hỏi thẳng: "Nhạc Nhạc, anh có thích cô gái nào không?"
Nhạc Nhạc hiện tại không thích cô nàng gọi mình bằng nhũ danh, An An kịp phản ứng, vội sửa lời: "Du Bá Khanh, anh có thích cô gái nào không?"
Cậu hạ giọng hỏi: "Sao em lại hỏi chuyện này?"
An An nhíu mày: "Chỉ là tò mò cảm giác thích một người là như thế nào, em đã hỏi bố mẹ nhưng bọn họ đều không nói cho em biết."
Nhạc Nhạc im lặng, ngay lúc An An cho rằng cậu cũng không biết, cậu đột nhiên nói: "Nghe nói, nếu như thích một người, em sẽ không ngừng nhớ đến người đó, nếu người đó vui vẻ, em cũng sẽ thấy hạnh phúc, nếu người đó thấy buồn, em cũng sẽ không vui, chỉ cần đến gần người đó một chút, trái tim em cũng sẽ đập nhanh hơn."
An An không khỏi mở to mắt nhìn cậu: "Sao anh lại biết rõ như vậy? Anh thật sự đã thích cô gái nào rồi sao? Là ai vậy?"
Nhưng Nhạc Nhạc lại không chịu nói, An An thật sự rất tò mò, không thể không hỏi tiếp.
Cuối cùng, Nhạc Nhạc có vẻ đã tức giận, dứt khoát nói: "Em ngốc à? Anh thích ai, em còn không biết sao?"
Sau đó liền chạy đi mất.
"..."
An An khó hiểu đứng đằng sau, một lúc lâu cũng không hiểu cậu có ý gì.
Cô nàng làm sao biết Nhạc Nhạc thích ai? Cô nàng cũng đâu có học cùng lớp với Nhạc Nhạc.
Sau đó, mặc cho An An có hỏi lại, cậu vẫn không nói gì.
Mãi cho đến sau khi biết điểm thi đại học, bác Tống nói với Giang Nhu rằng Nhạc Nhạc thi không được tốt lắm, dự định học lại một năm, còn nói muốn học cùng lớp với An An, khi đó An An mới dường như hiểu ra gì đó.
Kết quả thi đại học của Nhạc Nhạc rõ ràng là rất tốt mà, làm gì có chuyện không tốt? Lúc đó cô nàng còn cùng cậu tra cứu điểm.
Cuối cùng, An An nhìn bạn cùng bàn của mình biến thành Nhạc Nhạc, không thể không chọc lên cánh tay cậu, nhỏ giọng hỏi: "Sao lúc trước anh lại chuyển đến trường trung học trực thuộc này vậy?"
Lúc trước Nhạc Nhạc đã từng nói với An An, cậu lo lắng An An ở trường mới sẽ bị người ta ức hiếp, giống như khi còn nhỏ vậy, không có ai che chở cho cô nàng.
Khi đó, An An còn cho rằng Nhạc Nhạc xem mình như em gái.
Nhưng hiện tại, An An dường như đã hiểu ra.
Nhạc Nhạc đang nghiêm túc nghe giảng bài, nghe được lời này, cậu quay đầu lại nhìn An An một cái nhưng không nói chuyện, mà là viết xuống vở một câu rồi đẩy qua chỗ cô nàng, bên trên viết ——
"Sợ thanh mai bé nhỏ của anh bị người ta cướp đi mất."
An An nhìn thấy mấy chữ này, khuôn mặt không hiểu sao lại đỏ lên.
Cái gì gọi là thanh mai bé nhỏ của anh? Thỏ còn không ăn cỏ gần hang đâu, cô nàng vẫn luôn xem cậu như anh trai đó.
Chẳng qua kể từ lúc đó, hai người tuy vẫn thân thiết như trước, nhưng rốt cuộc vẫn có chỗ không giống như cũ.
Sau đó, học kì một lớp mười hai kết thúc, hai người lén lút yêu đương.
Sau khi đã chính thức yêu đương, An An còn tò mò hỏi cậu: "Anh thích em từ lúc nào vậy?"
"Anh cũng không biết, hẳn là từ lúc còn rất nhỏ."
An An không khỏi kinh ngạc: "Vậy sao trước đây em giúp người ta đưa thư tình mà anh còn nhận?"
Nhạc Nhạc thản nhiên nhìn cô nàng một cái: "Anh có thể không nhận sao? Em đã ăn của người ta nhiều thứ như vậy mà."
"..."
Thì ra cậu đã biết.
An An đã hứa với bố mẹ nhất định phải chờ đến khi vào đại học mới yêu đương, cho nên cô nàng không dám nói chuyện này với bố mẹ, còn sợ bố lén xem điện thoại của mình, lần nào cũng chỉ dám dùng Taobao để nhắn tin với Nhạc Nhạc, Wechat chỉ dùng để nói chuyện học tập.
Hai người đều là lần đầu tiên yêu đương, cũng không hiểu yêu đương nên làm cái gì, chỉ là mỗi lần được nghỉ sẽ lén lút hẹn nhau đi xem phim, lần tiếp xúc thân mật duy nhất vào hôm đi công viên giải trí trong kì nghỉ Tết Nguyên đán, hai người trốn ở chỗ khuất trong góc hôn môi.
Hôn xong cũng không biết là cảm giác gì, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, tim thì đập thình thịch.
Hai người trì hoãn rất lâu mới về nhà.
An An vẫn luôn cho rằng bản thân đã giấu rất kĩ, không nghĩ tới sau khi thi đại học xong, cô nàng nói với bố mẹ bản thân muốn đi du lịch cùng bạn, lại bị Lê Tiêu ngồi trên sô pha chọc quê: "Hẹn hò thì nói hẹn hò đi, còn nói cái gì mà đi du lịch với bạn chứ?"
Giang Nhu còn bình tĩnh hơn: "Con và Nhạc Nhạc đều còn nhỏ, phải có biện pháp phòng tránh cho tốt."
"..."
An An khiếp sợ nhìn bọn họ: "Hai người biết rồi sao?"
Lê Tiêu tức giận nói: "Mi cũng không xem lại kĩ thuật diễn của bản thân kém đến mức nào, trước kia điện thoại vứt lung tung, bây giờ lại giấu giấu diếm diếm, lúc Tết đi chơi về môi còn sưng, ông già mi cũng đâu có mù."
An An đỏ mặt vội vàng kéo va li chạy, không muốn nghe bố nói chuyện.
Tới cổng khu nhà, Nhạc Nhạc đã chờ sẵn ở đó, sau đó giúp cô nàng dọn va li lên xe.
Sau khi hai người đã ngồi lên xe, An An không thể không nói chuyện này với cậu, không ngờ Nhạc Nhạc còn bình tĩnh nói "Bình thường".
Chị Tống và ông chủ Du cũng đã phát hiện cậu yêu đương với An An từ lâu, còn dặn cậu không được bắt nạt cô nàng.
Nhạc Nhạc đưa An An đi du lịch trên một hòn đảo tư nhân, hòn đảo này là do cậu mua từ hai năm trước, bây giờ đã xây dựng lại rất đẹp, một phần của hòn đảo được mở cửa cho công chúng nên vô cùng náo nhiệt.
Nhạc Nhạc còn lái du thuyền đưa An An ra biển chơi, An An cũng đã học lái du thuyền.
Ở lại đảo chơi hơn mười ngày, hai người hết đi sa mạc ngắm sao, lại đi ăn thịt dê nướng…
–--------------------
Hai người chơi đến khi gần khai giảng mới trở về nhà ở mấy ngày, sau đó lại cùng nhau vào đại học, An An học chuyên ngành Vật lý, còn Nhạc Nhạc học chuyên ngành Tài chính.
Sinh viên của chuyên ngành mà An An học đều là những mọt sách chăm chỉ, mọi người hầu như chỉ ở lì trong thư viện hoặc trong phòng thí nghiệm để tập trung học hành, rất ít khi chú ý đến những chuyện bên ngoài.
Cho nên mặc dù lúc An An mới vào trường cũng có gây ra một chút tiếng vang, nhưng sau đó vì không rõ tung tích của cô, cho nên mọi người cũng dần dần quên mất người này.
Nhưng Nhạc Nhạc thì ngược lại, anh không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai mà còn có thành tích xuất sắc, lúc trước anh còn từng xuất hiện trên tạp chí tài chính mấy lần, cho nên vừa vào trường liền trở thành người nổi tiếng, được rất nhiều nữ sinh trong trường theo đuổi.
Chuyện này sau đó bị An An biết, cô còn nhiều lần ghen thầm.
Nhưng Nhạc Nhạc lại rất buồn cười, anh dứt khoát đặt mua mấy chiếc áo thun có in ảnh chân dung của An An, phía dưới còn có dòng chữ "Bạn gái tôi".
"..."
Chuyện này thậm chí còn được đăng lên diễn đàn của trường, nhận được hàng trăm bình luận, phía dưới không chỉ có những cô gái kêu gào khen lãng mạn, còn có những chàng trai để lại lời nhắn "Người anh em, cậu lợi hại lắm".
Tình cảm của An An và Nhạc Nhạc vẫn luôn rất thuận lợi, vấn đề duy nhất chính là ngày thường An An không có nhiều thời gian ở bên cạnh Nhạc Nhạc, lúc đầu Nhạc Nhạc có nhắc đến chuyện này mấy lần, nhưng sau khi nhìn thấy An An hai mắt thâm quầng vẫn chịu đi xem phim cùng mình, anh đã không còn nói cái gì nữa.
Hai người vừa tốt nghiệp đại học liền kết hôn.
Nhạc Nhạc tiếp quản công ty, anh không học tiếp lên trên, song vẫn thuê gia sư và dành thời gian ngày thường cũng để học, còn được nhận vào hệ từ xa của một trường danh tiếng ở nước ngoài.
An An tiếp tục học lên cao.
Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, Nhạc Nhạc chi tiền xây cho cô một phòng thí nghiệm, để cho cô có thể yên tâm làm nghiên cứu.
Hôm kết hôn, An An nói với Nhạc Nhạc: "Trước kia em vô cùng hâm mộ bố mẹ và dì út, cảm thấy bọn họ chính là kiểu tình yêu như trong sách viết, cũng hi vọng bản thân một ngày nào đó có thể tìm được một bạch mã hoàng tử đối xử tốt với mình.
Nhưng sau đó em mới phát hiện, thì ra em đã sớm có được."
Nhạc Nhạc nhìn cô, mỉm cười một cách dịu dàng.
Kỳ thật từ nhỏ anh đã nhận định bản thân sau khi lớn lên muốn cưới cô.
Anh là kiểu người nghiêm túc, khi còn nhỏ mẹ nói với anh chính An An là người đã cứu anh, năm đó nếu không phải An An đề nghị đi công viên giải trí chơi, thím Giang cũng sẽ không đưa cô đến công viên giải trí, sau đó phát hiện chuyện anh bị bắt cóc.
Nếu không có An An thì không biết bây giờ anh đang ở chỗ nào.
Cho nên từ lúc còn rất nhỏ, trong lòng anh đã có hình bóng của một người, một bé gái tên An An.
An An kết hôn không bao lâu thì có thai, Nhạc Nhạc mua một căn hộ ở gần trường cô để hai vợ chồng sống ở đó.
Sau khi cô sinh em bé, chị Tống bèn mua lại tầng trên và tầng dưới rồi làm cho thông nhau, còn thuê cho bọn họ hai người giúp việc.
Lê Tiêu cũng dần dần chuyển sự nghiệp đến thủ đô, Giang Nhu cũng chuẩn bị đến đây, dù sao An An cũng là con gái duy nhất của hai người, cách xa quá đương nhiên sẽ nhớ.
Chị Tống và ông chủ Du cũng vậy, nhất là sau khi cháu ngoại ra đời, hai người hận mỗi ngày không thể gọi mười cuộc điện thoại.
Năm nay, mọi người đều có bước tiến mới.
Bạn thân nhất của An An, Cầm Cầm, trở thành tác giả viết tiểu thuyết mạng.
Trước kia cô nàng viết chuyện tình yêu không ai đọc, sau lại phát hiện viết những câu chuyện lấy bối cảnh giới siêu giàu nhiều mâu thuẫn, nhân vật chính đánh đâu thắng đó lại rất được ưa chuộng.
Cái này thì dễ rồi, tuy nhà cô nàng cũng không tính là siêu giàu, nhưng cũng xem như có tiền, nhất là khi An An đã kể cho cô nàng nghe rất nhiều câu chuyện gay cấn trong giới nhà giàu, cô nàng bèn dứt khoát viết vào truyện.
Trân Trân trở thành blogger về du lịch và ẩm thực, mỗi ngày chạy tới chạy lui bên ngoài, nếm món ngon từ khắp mọi nơi, còn có một anh bạn trai người Pháp.
Về phần cặp sinh đôi nhà họ Đổng, một người đi du học, một người theo học trường quân đội.
Người làm cho mọi người kinh ngạc nhất chính là Miên Miên.
Cô nàng đã thật sự trở thành một ngôi sao nổi tiếng, mới mười lăm tuổi đã được đạo diễn chọn đóng vai nữ phụ thứ ba của một bộ phim cung đình, tích cóp được không ít danh tiếng, tiếp theo lại đóng một bộ phim chiếu mạng chủ đề xoay quanh nhân vật nữ chính, thành danh trong một đêm…
Phó Phi cũng có hơi khó có thể tưởng tượng nổi, trước kia y còn cho rằng con gái chỉ ham chơi nhất thời, sau đó lại nghĩ cứ để cho cô nàng chơi đi, dù sao nhà bọn họ cũng không thiếu tiền, không nghĩ tới bây giờ đứa con này lại còn kiếm được nhiều tiền hơn y.
Đêm Giao thừa, Phó Miên Miên đăng một ô vuông chín tấm ảnh mấy nhà ăn cơm cùng nhau và vài tấm ảnh chụp chung của những người trẻ lên Weibo.
Vừa đăng lên, người hâm mộ của cô nàng đã lập tức chạy vào thổi phồng, tâng bốc.
Chẳng qua, nói là tâng bốc, nhưng có người lại phát hiện người trong ảnh thật sự rất đẹp.
"Trời má, anh trai và chị gái ngồi trên sô pha đẹp quá đi.
Khuôn mặt của hai người họ thật sự quá xuất sắc, không tiến vào giới giải trí thì thật đáng tiếc."
"Hai người này có thật không vậy? Thật sự có người đẹp như vậy sao? Không phải là photoshop đó chứ?"
"Chị gái này xinh đẹp quá đi.
Xin lỗi Miên Miên nha, mị nghĩ có lẽ mị sắp vượt tường rồi."
"Này cô kia, tôi muốn tất cả thông tin của chàng trai kia trong vòng một phút, khuôn mặt này chính là gu của tôi."
Phó Miên Miên cười tủm tỉm bình luận bên dưới: "Mọi người không có hi vọng đâu, hai người họ là một đôi."
Sau đó lấy điện thoại chụp khuôn mặt của An An: "Không hề photoshop nha, người thật còn đẹp hơn nhiều."
Phía dưới lại là một đám người điên cuồng kêu gào khen An An đẹp.
Phó Miên Miên cao hứng chạy tới chỗ Lê Tiêu và Giang Nhu, kéo bọn họ chụp một bức ảnh chân dung ba người, còn chụp luôn Lê Hân ngồi bên cạnh, sau đó trả lời người hâm mộ: "Đây là bố mẹ và dì út của chị gái xinh đẹp, có phải cũng rất đẹp hay không?"
Một đống người hâm mộ bên dưới đã bùng nổ.
"Aaaaa gia đình này đẹp quá đi!"
"Tui còn cho rằng giá trị nhan sắc của chị gái đã là đỉnh của chóp, không ngờ bố của cô ấy còn đẹp hơn.
Ahuhu, sao mẹ lại sinh tui trễ như vậy chứ?"
"Bà ở trên ơi, mời bà xem mẹ của chị gái đi, cho dù bà có ra đời sớm thì cũng không có cửa đâu."
"Đúng đúng đúng, nhìn nhan sắc của chị gái đi, bà tốt nhất vẫn đừng nên gây họa cho người khác."
"Mị thích dì út của cô ấy, chính là kiểu ngự tỷ vừa xinh đẹp vừa cool ngầu"
Đêm đó, bài đăng trên Weibo của Phó Miên Miên lên bảng tìm kiếm nóng, sau đó có người đào ra đoạn quảng cáo của Lê Tiêu lúc trẻ quay cùng An An.
Quảng cáo của năm xưa bây giờ trông quê mùa không chịu nổi, bình luận chạy trên video đều là "Hahaha" cùng với tâng bốc nhan sắc của hai bố con, ai cũng nói Mười Hai Con Giáp có thể bán chạy như vậy cũng là nhờ lúc đầu có khuôn mặt của hai bố con.
An An thậm chí còn được cư dân mạng mệnh danh là thần tượng xuất sắc nhất năm, bố là chủ tịch Mười Hai Con Giáp - nhãn hiệu đồ ăn vặt dẫn đầu trong nước, phát triển bao nhiêu năm chưa bao giờ xuất hiện vấn đề về thực phẩm, mẹ của cô lại là bác sĩ Trung y nổi tiếng, từng chữa khỏi bệnh cho rất nhiều người.
Mà bản thân dù ngậm thìa vàng ra đời nhưng vẫn có ước mơ riêng, không lựa chọn kế thừa sự nghiệp gia đình, cũng không tiêu tiền như nước, càng không cậy mình xinh đẹp mà chảnh chọe, mà là thành thật kiên định dấn thân vào sự nghiệp nghiên cứu khoa học, cống hiến vì sự phát triển của nhân loại.
Đây mới nên là thần tượng mà mọi người theo đuổi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook