Edit: Sơn Tra
Buổi sáng, An An vì khóc mà tỉnh giấc.

Hôm qua bố mẹ nói ngày mai về quê, cho nên cô bé mới đi ngủ sớm, nào biết lại gặp ác mộng cả đêm.

Trong mơ, em không có mẹ, bố quanh năm không ở nhà, từ nhỏ em đã luôn bị người ta bắt nạt, không có ai cho em nương tựa, các bạn học nói mẹ em bỏ trốn cùng người ta, bố cũng không cần em nữa.

Ở nhà trẻ, có một cậu bé ngày nào cũng véo cánh tay em, còn nhổ nước bọt vào người em, em vừa khóc vừa kể với cô giáo, cô giáo gọi một người phụ nữ xa lạ đến, người phụ nữ kia trông rất giống bà nội ở quê, nhưng lại trẻ hơn nhiều.

Người phụ nữ kia vừa đến đã mắng em là cái thứ nuôi chỉ phí tiền, nói chắc chắn là em đã làm sai cái gì, nếu không tại sao người ta chỉ bắt nạt em mà không bắt nạt người khác? Mắng em chỉ khiến người khác thấy ghét giống như bố, còn đánh vào mông em, cuối cùng vặn tai lôi em đi.

Phía sau là tiếng cười của các bạn học.

Em rất tủi thân và đau lòng.

Sau khi bị đưa về nhà, có một ông luôn nhìn em bằng ánh mắt quái dị, còn nhân lúc không ai để ý mà đưa tay véo mông em, em sợ lắm, đến tối, em trốn trong căn phòng nhỏ tối tăm không dám ngủ, vừa khóc vừa nhỏ giọng gọi bố…
Cuối cùng bố cũng đã về, bố đưa em rời khỏi ngôi nhà đó, bố mua một căn nhà rất rộng lớn và sáng sủa, còn thuê một dì giúp việc đến giặt đồ và nấu cơm, chỉ là không nhìn thấy mẹ.

Khó khăn lắm mới có một cuộc sống yên bình, nhưng tất cả đã bị phá vỡ năm em chín tuổi.

Năm em lên chín, trường cấp một và cấp hai ở huyện được sáp nhập, trong trường có một cậu học sinh cuối cấp muốn em làm bạn gái anh ta, em ở trong mơ không đồng ý, sau đó bị cậu bé dẫn đầu một nhóm người đó bắt nạt.
Cặp sách của em luôn bị bọn họ ném xuống đất rồi dẫm đạp, có đôi khi còn xuất hiện trong thùng rác, vở bài tập cũng bị xé rách, mọi người trong trường đều biết mẹ em đã bỏ trốn theo người ta, bố cũng không cần em nữa, nói em là con gái của con điếm nên cũng là con điếm nhỏ.

Nhưng em chưa từng nói với bố những chuyện này, bố đã vất vả lắm rồi, em không muốn làm bố phải lo lắng.

Lần nào bố gọi điện thoại hỏi thăm, em đều sẽ cười nói các bạn học rất tốt, cô giáo cũng rất hiền.
Mãi cho đến mùa đông năm em mười tuổi, sau khi tan học, "em" bị một đám người kéo đến khu nhà xưởng bỏ hoang phía sau trường học, mấy nam sinh đó nhốt em vào bên trong, còn lột bỏ áo khoác của em, bạn gái của nam sinh đó còn tạt nước lên người em, em bị lạnh đến mức run lên bần bật.

Sau khi đám người đó rời đi, em không ngừng nhìn ra bên ngoài, hi vọng sẽ có người phát hiện ra mình.

Sau đó quả thật đã có người đến, nhưng em đã không thể nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai nữa…
Nước sông lạnh buốt bao quanh cơ thể em, xương cốt em cũng run lên vì lạnh.

Một giây trước khi nhắm mắt, em khẽ gọi một tiếng: "Bố ơi."
An An khóc rất lớn.

Giấc mơ này quá đáng sợ với em.

Cô bé trong mơ giống em như đúc, như thể đó chính là em.

Chỉ là khoảng thời gian từ ba tuổi đến mười tuổi của cô bé đó hoàn toàn khác xa em.


Giang Nhu và Lê Tiêu nghe thấy động tĩnh nên chạy tới xem, Giang Nhu thấy An An khóc đến thương tâm như vậy, cô vội ôm con gái vào lòng nhẹ nhàng vỗ về, còn quay đầu kêu Lê Tiêu đi lấy một ly sữa đến đây.

Lê Tiêu nhanh chóng đi ra ngoài.

An An ôm chặt lấy mẹ, vừa khóc vừa kể lại giấc mơ của mình cho cô: "Mẹ ơi, con sợ lắm.

Con muốn tỉnh dậy nhưng dù có làm thế nào cũng không tỉnh dậy được, cậu ấy đáng thương quá."
Giang Nhu vừa nghe xong, tim như lỡ một nhịp, cô ôm chặt lấy con gái mà dỗ dành: "Không sao hết, không sao hết, đó chỉ là mơ thôi, không phải sự thật, bố và mẹ đều đang ở đây."
An An nghẹn ngào "Dạ" một tiếng nhưng vẫn chưa bình tĩnh lại sau giấc mơ.

Cô bé không thể diễn tả được nỗi tuyệt vọng của bé gái trong giấc mơ, nhưng cô bé có thể cảm nhận được thật ra đối phương đã sớm không muốn sống nữa, chỉ là em biết bố rất yêu em, nếu em không còn nữa, bố sẽ rất đau lòng, em chính là người thân duy nhất của bố trên thế giới này.

"Mẹ ơi, mẹ sẽ luôn ở đây phải không?"
Giang Nhu hôn lên trán con gái, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, mẹ sẽ luôn ở bên con."
Nghe được lời này, cảm xúc của An An mới dần ổn định lại.

Lê Tiêu cầm một ly sữa bò bước vào rồi đi đến đưa cho An An, hắn không trêu chọc như ngày thường mà là sờ đầu con gái nói: "Đừng sợ, bố mẹ đều đang ở đây."
An An nhận lấy ly sữa rồi từ từ uống hết, hết nhìn bố lại nhìn mẹ.

Thấy bố mẹ đều ở đây em mới thở phào nhẹ nhõm.
Uống sữa xong, em lại lần nữa nằm xuống.

Trời còn chưa sáng, Giang Nhu kêu con gái lại ngủ thêm một lát: "Không vội xuất phát, chúng ta có thể đi trễ một chút."
An An sụt sịt, đỏ mắt hỏi: "Mẹ ơi, lúc trước mẹ đã nói với con trên đời này có thể tồn tại thứ gọi là thế giới song song, mẹ nghĩ cô bé đó có khi nào là con không?"
Giang Nhu sửng sốt, cô đột nhiên không thể trả lời được.
May có Lê Tiêu quả quyết nói: "Không phải, giấc mơ đều trái ngược với thực tại, con chỉ gặp ác mộng mà thôi, ngủ thêm một lúc đi, thức dậy là không có chuyện gì nữa."
An An gật đầu, xem như chấp nhận lời giải thích này: "Dạ."
Lần về quê này, bọn họ không đi con đường tỉnh lị bên cạnh, mà là đi xe từ tỉnh lị của quê.

Sau khi tới tỉnh lị của quê, bọn họ dừng giữa đường ba ngày.

Đầu tiên là nghỉ ngơi cả đêm, ngày hôm sau, Giang Nhu nói với An An cô phải đi ra ngoài xử lý chút chuyện, dặn con gái ngoan ngoãn ở lại khách sạn với dì út, cô và Lê Tiêu đi ra ngoài.

Lê Tiêu ý thức được gì đó, hắn không hỏi nhiều, chỉ là đi theo cô trên chiếc xe buýt số một qua nhiều trạm rồi xuống ở một con đường tương đối cũ ở trung tâm thành phố, sau đó lại đi theo cô một đoạn đường, cuối cùng đến trước cổng một khu dân cư bình thường.

Giang Nhu đứng yên trước cổng khu dân cư thật lâu, Lê Tiêu thấy cô bất động, hắn tiến lên đưa tay nắm lấy tay cô.

Giang Nhu quay đầu nhìn hắn, sau đó không nói gì, cô dẫn hắn đi vào.

Bước vào trong, từng chút kí ức mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, khi còn nhỏ cô đã lớn lên ở đây, mãi cho đến năm cô hai mươi tuổi, anh trai kiếm được tiền, mua cho gia đình một căn hộ mới có thang máy thì nhà bọn họ mới dọn đi.

Nhưng những ấn tượng sâu thẳm trong kí ức về gia đình vẫn còn ở chỗ này.


Giang Nhu tìm được căn hộ trong trí nhớ, cô ngẩng đầu lên nhìn, nhà cô nằm ở tầng ba của căn hộ cũ sáu tầng.

Giống với căn nhà trong ấn tượng của cô như đúc, ngay cả chậu cây trước bậu cửa sổ cũng giống.

Giang Nhu đột nhiên không dám tiến lên, cô rất sợ sẽ nhìn thấy một người giống hệt mình.

Đúng lúc này, Giang Nhu đột nhiên nghe được một tiếng "Giang Phong ——"
Giang Nhu theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Sau đó liền nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ kéo va li đi về phía này.

Cô gái phía sau ăn mặc rất thời trang, một tay cầm dù, một tay cầm kem, còn nói với chàng trai đi phía trước: "Anh đi chậm một chút."
Chàng trai tức giận nói: "Bà cô ơi, anh đi chậm lắm rồi đó."
Nói là nói như vậy, nhưng anh vẫn đứng lại chờ cô.
Giang Nhu sững sờ tại chỗ.
Đôi nam nữ trẻ giống anh trai và chị dâu trong trí nhớ của cô như đúc, chẳng qua lại trẻ hơn rất nhiều, lúc này anh trai để kiểu tóc HKT, tóc mái vừa dài vừa dày, chị dâu mặc áo hai dây cùng quần đùi, bên ngoài khoác áo sơ mi hoa.

Giang Nhu có ấn tượng với chuyện này, lúc trước lần đầu tiên chị dâu đến nhà bọn họ đã mặc như vậy, mẹ cô ngoài mặt thì không nói gì, nhưng sau lưng lại nói mặc quá ít.

Lúc hai người họ đi ngang qua Giang Nhu và Lê Tiêu còn quay đầu tò mò nhìn qua, đặc biệt là chị dâu cô, vừa nhìn thấy Lê Tiêu thì hai mắt đã sáng lên, còn huýt sáo trêu chọc.

Giang Phong đi bên cạnh tái mặt, hung hăng nói: "Đi thôi."
Dù bọn họ đã đi xa nhưng Giang Nhu vẫn có thể nghe thấy tiếng chị dâu oán trách: "Anh hung dữ cái gì chứ? Đừng cho là em không nhìn thấy, lúc nãy anh còn nhìn chằm chằm chân của người đẹp đó."
Giang Nhu nhìn theo bóng lưng hai người, trái tim cô như thắt lại.

Lúc hai người sắp bước lên cầu thang, cô đột nhiên không kiềm được mà lên tiếng: "Cho hỏi…"
Hai người kia nghe tiếng, theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Giang Nhu đối diện với ánh mắt nghi ngờ của bọn họ, không rảnh lo Lê Tiêu bên cạnh, cô hỏi: "Tôi muốn hỏi về một người, xin hỏi hai người có biết Giang Nhu không?"
Có thể là do Giang Nhu và Lê Tiêu quá đẹp, Giang Phong cũng không nghĩ nhiều, lắc đầu, lịch sự nói: "Tôi sống ở khu này mười năm rồi, chưa từng nghe nói đến ai tên Giang Nhu."
Giang Nhu sửng sốt một: "Không có sao?"
Vừa rồi cô chỉ là tùy tiện hỏi, nghĩ bằng hiểu biết đối với chính mình, cô có thể mượn danh nghĩa bạn học của mẹ để tiếp cận "bản thân" ở thế giới này.

"À, được, cảm ơn anh."
Giang Phong gật đầu với cô rồi xách va li đi tiếp, chẳng qua đi được hai bậc thang lại không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.

Không biết vì sao anh lại có một cảm giác thân thiết khó tả với cô gái kia.

Giang Nhu chú ý tới ánh mắt anh, cô cũng nhìn về phía anh, chóp mũi không khỏi chua xót.

Giang Phong ngượng ngùng quay mặt đi, xoay người lên lầu.
Lê Tiêu cùng Giang Nhu đứng dưới lầu thêm một lát, Giang Nhu mất mát cúi đầu, chuẩn bị rời đi.

Nhưng Lê Tiêu không nhúc nhích, hắn nắm chặt tay Giang Nhu tay, hỏi cô: "Ở tầng mấy?"
Giang Nhu quay đầu nhìn hắn, Lê Tiêu cũng nhìn cô, hắn không nói gì hết, nhưng lại giống như đều đã nói hết.

Giang Nhu mím môi: "Tầng ba."
Sau đó Lê Tiêu liền nắm tay cô đi lên lầu.
Hai người đi lên cầu thang bằng xi măng, tầng ba chỉ có một hộ, lúc tới nơi, cửa chưa đóng chặt, có thể nghe được âm thanh vô cùng náo nhiệt bên trong.

Giang Nhu đứng yên không dám cử động, Lê Tiêu tiến lên một bước đi gõ cửa.
Rất nhanh đã có người ra mở cửa, mẹ Giang trên mặt lộ ra nụ cười, thấy Lê Tiêu và Giang Nhu trước cửa, nụ cười trên mặt không biến mất, trong mắt còn hiện lên sự bất ngờ, có lẽ là do từ trước đến nay bà chưa từng gặp đôi nam nữ nào đẹp như vậy, cảm thấy có khi còn đẹp hơn mấy ngôi sao trên ti vi.

Nghĩ đến mấy ngôi sao trên ti vi, mẹ Giang đột nhiên cảm thấy Lê Tiêu hơi quen quen.

Bà lịch sự hỏi: "Hai người là?"
Lê Tiêu lịch sự gật đầu: "Chào dì, hai chúng con muốn tìm Giang Nhu."
"Giang Nhu?"
Mẹ Giang khó hiểu nói: "Nhà chúng tôi không có ai tên Giang Nhu hết, có phải hai người đi nhầm chỗ rồi không?"
"Ai vậy?"
Trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng dò hỏi, sau đó có người đi qua bên này, ba Giang đi đến bên cạnh mẹ Giang, thấy Lê Tiêu và Giang Nhu bên ngoài, sắc mặt ông dịu đi: "Hai người tìm ai?"
Mẹ Giang trả lời giúp hai người: "Bọn họ muốn tìm Giang Nhu.

Nhà chúng tôi quả thật họ Giang, nhưng không có ai tên Giang Nhu hết, tôi chỉ có một đứa con trai tên Giang Phong."
Nói xong, bà gọi với vào trong nhà: "Giang Phong ——"
"Dạ."
Chàng trai trong nhà rất nhanh đã lên tiếng, sau đó chạy ra cửa: "Sao vậy mẹ?"
Thấy Lê Tiêu và Giang Nhu ngoài cửa, anh hỏi: "Ủa? Sao lại là hai người?"
Ba Giang theo bản năng hỏi: "Mọi người quen nhau sao?"
Giang Phong thản nhiên nói: "Lúc nãy gặp dưới lầu, bọn họ hỏi con có biết Giang Nhu không?"
Mẹ Giang nghe xong, ngượng ngùng nhìn Lê Tiêu và Giang Nhu: "Ngại quá, vậy nhất định là hai người nhầm rồi, nhà của chúng tôi không có Giang Nhu."
Giang Nhu siết chặt tay Lê Tiêu, cũng không biết là tiếc nuối hay là thở phào nhẹ nhõm.
Lê Tiêu nhìn ba mẹ Giang: "Hai người chỉ có một con trai, không có con gái sao?"
Ba Giang ngay cửa còn chưa kịp trả lời, mẹ Giang đã nhanh miệng đáp: "Đúng rồi, thật ra sau này tôi từng có thai, nhưng thân thể không tốt nên không giữ được."
Lê Tiêu gật đầu, khách sáo nói: "Vậy chắc là do chúng tôi nhầm rồi, xin lỗi đã làm phiền."
Nói xong đưa những món quà trong tay ra: "Những thứ này không tặng được, vậy tặng nó cho mọi người."
Mẹ Giang vội xua tay: "Không cần không cần đâu, khách sáo quá rồi."
Lê Tiêu không khỏi phân trần cho bà: "Không có bao nhiêu đâu."
Nói xong gật đầu một cái rồi đưa Giang Nhu đi.

Hào phóng đến mức làm cả nhà họ Giang phải sốc.

Sau khi nhìn hai người rời đi, ba Giang đóng cửa lại, tức giận nói với vợ: "Sao cái gì bà cũng nói với người ta thế? Bà không sợ bọn họ là lừa đảo à?"
Mẹ Giang bất mãn nói: "Cái gì mà lừa đảo chứ? Có lừa đảo nào hào phóng như vậy sao?"
Nói xong lấy quà tặng ra xem, vừa lấy bà vừa hít hà: "Cái này… Mấy thứ này đắt lắm đấy."
Ba Giang và Giang Phong nhìn về phía tay bà cũng ngây ngẩn cả người, nào là rượu Mao Đài, nào là trang sức, còn có tổ yến, bào ngư, v.v…
Ba Giang vội nói: "Nhanh đem trả lại cho người ta đi."
Mẹ Giang đưa đồ cho Giang Phong đuổi theo hai người kia.

Giang Phong nhanh chóng chạy xuống lầu, nhưng lại không tìm được người.

Khi anh quay trở lại, mẹ Giang ngồi trước ti vi đột nhiên bất ngờ nói: "Tôi nhớ ra cậu ta là ai rồi, chương trình chào xuân, quảng cáo trước chương trình chào xuân, ông chủ của Mười Hai Con Giáp.


Ai da, nhất định là quay tiết mục rồi, cho nên mới tặng quà cho nhà chúng ta."
Sau đó vội vàng hỏi ba Giang: "Vừa rồi tôi biểu hiện có tốt không?"
Nói đến đây, ba Giang cũng có ấn tượng, chàng trai lúc nãy quá đẹp, khiến cho người ta khó có thể quên.

Bấy giờ ông mới thấy yên tâm: "Hình như là cậu ấy."
"Chính là cậu ấy.

Tôi rất thích cậu ấy, con gái cậu ấy cũng rất xinh đẹp."
"Bà thích cậu ta đẹp trai thì có."
"Ai cần ông lo."
Nhà họ Giang bởi vì khúc nhạc đệm này mà trở nên náo nhiệt hơn bình thường.

Sau khi xuống lầu, đôi mắt Giang Nhu ửng đỏ, cô dẫn Lê Tiêu đến công viên trò chơi phía sau khu dân cư.

Ở đây có một chiếc xích đu, cô ngồi lên đó, Lê Tiêu không nói gì hết, chỉ đứng đẩy giúp cô.

Cuối cùng, mãi cho đến khi có một đứa bé đi đến thì Giang Nhu mới đứng dậy tránh ra.
Lê Tiêu đưa cô đến chỗ bóng râm, hắn ôm cô vào lòng.
Giang Nhu tựa đầu lên vai hắn, đôi mắt dần trở nên mơ hồ, nghẹn ngào hỏi: "Anh không muốn hỏi gì sao?"
Lê Tiêu lắc đầu: "Không hỏi, chỉ cần là em là được."
Giang Nhu ậm ừ nói: "Cảm ơn anh, em chỉ buồn một chút thôi."
"Không sao hết, em có thể buồn nhiều chút, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."
"Được."
Nhưng Giang Nhu đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng và cùng Lê Tiêu rời khỏi nơi này.

Sau khi bước ra khỏi cổng khu nhà, Lê Tiêu đột nhiên nói: "Đi thôi, anh đưa em đi một nơi thú vị."
Giang Nhu còn suy đoán xem là nơi nào, không nghĩ đến Lê Tiêu lại đưa cô đi công viên giải trí.

Hai người ở công viên giải trí chơi một buổi trưa, sau khi kết thúc, tâm trạng của Giang Nhu đã tốt hơn nhiều.

Sau khi lên xe trở lại khách sạn, Giang Nhu đề nghị: "Chừng nào về đến huyện thành, chúng ta ghé chùa thắp nén hương đi."
Cô muốn thắp cho ba mẹ ở thế giới kia nén hương, phù hộ bọn họ được bình an.

Lê Tiêu lau mồ hôi trên trán cô, lên tiếng đáp ứng.

Giang Nhu nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Tuy rằng bọn họ không quen biết cô, nhưng bọn họ vui vẻ, hạnh phúc là quan trọng nhất, chỉ cần cô nhớ là được rồi.

Cô tựa đầu lên vai Lê Tiêu, hai người cùng nhau nhìn về phía bên ngoài, Lê Tiêu siết chặt tay cô, nói: "Sau này năm nào chúng ta cũng đến nhìn lén một lần, không cho bọn họ phát hiện."
Giang Nhu cười nói: "Được."
Nói xong ngồi dậy hôn lên mặt Lê Tiêu: "Anh thật tốt."
Lê Tiêu cũng cười, đôi mắt cong lên.

Trở lại khách sạn, An An tinh mắt phát hiện trên tóc mẹ dính vụn đường, giận dỗi nói: "Mẹ ăn kẹo bông gòn, chắc chắn hai người đã lén đi công viên giải trí chơi."
Giang Nhu không chút do dự bán đứng Lê Tiêu: "Bố con cứ một hai đòi dẫn mẹ đi, không liên quan gì đến mẹ hết."
Lê Tiêu: "..."
«KẾT THÚC CHÍNH VĂN».

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương