Ngày hôm sau, Giang Nhu đi thăm Đổng Minh Minh.
Lúc cô đến, Đổng Minh Minh đang nói chuyện điện thoại với mẹ cô ấy, thanh âm khá lớn, Giang Nhu có thể nghe được tiếng oán giận truyền đến từ bên trong.
"...! Mẹ không hề nhìn thấy con kể từ sau khi con vào đại học, trong nhà chỉ còn một mình mẹ, ba con cũng vậy, ngày nào cũng bận rộn."
Đổng Minh Minh nghe xong trầm mặc, ngay sau đó nhẹ nhàng cười nói: "Mẹ không biết Trung y khó học cỡ nào đâu, con không biết đâu, ai da, không muốn học nữa."
Ngữ khí của mẹ cô ấy hết sức bất đắc dĩ: "Lúc trước không cho con học, con lại càng muốn học, bây giờ hối hận rồi chứ gì, đứa bé như con tính tình đã bướng bỉnh từ nhỏ, không muốn học thì không học nữa, mẹ sẽ nói với ba con một tiếng."
Nói xong lại dường như nghĩ tới cái gì: "Đúng rồi, bạn của ba con có giới thiệu một chàng trai rất tốt, nghe nói là du học nước ngoài trở về.

Mẹ có xem qua ảnh chụp, dáng dấp quả thật không tồi, con cũng đừng cự tuyệt, cuối tuần đi gặp thử xem, không hài lòng cũng không sao."
Sắc mặt Đổng Minh Minh tức khắc tối sầm, có điều vẫn "dạ" một tiếng.
Mẹ cô ấy ở đầu bên kia lại nói một vài chuyện về chàng trai kia, Đổng Minh Minh im lặng lắng nghe.

Sau khi cúp điện thoại, cô ấy cười khổ với Giang Nhu: "Mẹ mình thật ngốc."
Giang Nhu an ủi nói: "Dì chỉ là quá đơn thuần, không nghĩ xấu cho người khác."
Đổng Minh Minh đứng dậy khỏi sofa: "Cậu ngồi xuống đây trước một lát đi, mình đi lấy chút đồ ăn đến cho cậu, tối hôm qua mẹ mình kêu người làm đưa đến đây."
Giang Nhu để An An ngồi lên đùi mình: "Đừng lấy quá nhiều, con gái mình tương đối háu ăn, ăn thấy ngon miệng là lại ăn không kiểm soát, cậu lấy ít thôi."
Đổng Minh Minh nghe xong bật cười, đi lại tủ lạnh cầm bánh kem và hoa quả tới.
Bé con thấy bánh kem, biết thứ này ăn ngon, ngẩng đầu lên cười ngọt ngào với Đổng Minh Minh.
Đổng Minh Minh nhìn mà vui vẻ, đặt bánh kem và hoa quả lên bàn trà.
Giang Nhu hỏi cô ấy thấy như thế nào rồi.
Đổng Minh Minh trả lời: "Đã gần như hạ sốt, chỉ là cả người không có sức lực."
Lại tò mò quay sang hỏi Giang Nhu: "Chồng cậu rốt cuộc là làm nghề gì vậy."
Giang Nhu cũng không giấu giếm, nói thẳng: "Trước kia anh ấy là trợ lý tổng giám đốc một công ty bất động sản, hiện tại đang bắt đầu tự mình gây dựng sự nghiệp.

Thương hiệu đồ ăn vặt Mười Hai Con Giáp chính là của anh ấy, cụ thể mình cũng không rõ lắm, mình rất ít khi hỏi đến chuyện của anh ấy, có điều ngày thường anh ấy phải tiếp đãi rất nhiều khách hàng, cho nên nghe được rất nhiều chuyện."
Đổng Minh Minh gật đầu: "Khó trách."
Đã nói sao một người bán hàng rong ở làng đại học lại biết nhiều như vậy.
Trầm ngâm một lát, Đổng Minh Minh đột nhiên nói: "Giang Nhu, cậu trở về có thể nhờ chồng cậu giúp mình điều tra một chút về người tên Nhậm Gia Hạo được hay không, chính là nam du học sinh mà ba giới thiệu cho mình, mình không quen thuộc với người này, không xác định có phải có vấn đề gì hay không?"
Nói xong lại bổ sung: "Mình có một cửa hàng ở trung tâm thương mại thành phố, vị trí khá tốt, là quà sinh nhật mười tám tuổi ba tặng cho mình, nếu như chồng cậu giúp mình hỏi thăm được rõ ràng, cửa hàng này tặng cho anh ấy."
Giang Nhu vội vàng xua tay: "Không phải chỉ là hỏi thăm thôi sao, không cần khách sáo đến như vậy, trở về mình sẽ nói với anh ấy.

Cửa hàng thì không cần đâu, thứ đó không biết có giá trị như thế nào nữa, mình làm những chuyện này cũng không phải vì muốn có được cái gì từ trên người cậu."
Cảm thấy cô ấy quá là hào phóng, cô chưa từng thấy ai vừa vung tay đã tặng hẳn một cửa hàng.
Đổng Minh Minh nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, nhịn không được nên cười nói: "Cậu đừng từ chối, mình còn rất nhiều những cửa hàng khác, mình rất biết ơn hai người, thật đó, nếu không có cậu nhắc nhở chuyện của ba mình, mình và mẹ sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, đây là hai người xứng đáng nhận được.

Nếu cậu không nhận, trong lòng mình sẽ áy náy, mình không thích thiếu nợ người ta, trả xong chúng ta mới có thể tiếp tục làm bạn bè."
"Cửa hàng đó đối với cậu là quý, nhưng ở trong mắt mình cũng không tính là cái gì, ba mình cũng không biết đã cho con giáp thứ mười ba kia bao nhiêu thứ, mình tặng cậu một cửa hàng thì có làm sao?"
Giang Nhu dở khóc dở cười, kiên quyết không cần.
Đổng Minh Minh không nói gì nữa, có điều vẫn hạ quyết tâm muốn tặng cửa hàng, từ nhỏ cô ấy đã biết, người ta giúp đỡ mình là vì tình cảm, không phải nghĩa vụ.
Hai vợ chồng Giang Nhu có ơn rất lớn với mình, cô ấy không thể xem như không biết.
Sau khi trở về, Giang Nhu nói lại chuyện của Đổng Minh Minh, nhưng không nói chuyện cô ấy muốn tặng cửa hàng.
Nhưng vẫn là nhờ Lê Tiêu giúp cô ấy hỏi thăm, cũng không biết hắn làm thế nào, không đến hai ngày đã trở về nói: "Cũng may em kêu anh đi hỏi thăm, anh nghe bạn của Trần Phong nói, thằng nhóc này bề ngoài thì đứng đắn, thật ra bên trong ăn chơi trác táng, khi còn ở nước ngoài thích qua lại với phụ nữ có chồng, có lần còn bị chồng của một cô gái ngoại quốc bắt gian tận giường, suýt chút nữa đã bị đánh chết, hơn nữa tên đó còn chơi luôn cả nam lẫn nữ."
Giang Nhu nghe xong chán ghét nói: "Ghê tởm."
Lần này là thật sự bị tên đó làm cho buồn nôn, sao lại có người như vậy chứ, không sợ nhiễm bệnh sao?
Lê Tiêu biết Giang Nhu sẽ nói như vậy, cười nhún vai: "Là em kêu anh hỏi thăm."
"Cũng không biết bạn em có biết hay không, Nhậm Gia Hạo là do vợ trước của ba y sinh, em trai do mẹ kế sinh không nhỏ hơn y bao nhiêu tuổi, em trai rất xuất sắc, mười sáu tuổi đã thi đậu Đại học Thủ đô, hiện tại đang du học ở một trong những ngôi trường thuộc nhóm Ivy League.

Tài sản của nhà họ Nhậm rất nhiều, nhưng tỷ lệ rơi vào tay Nhậm Gia Hạo không cao, nếu cô bạn đó của em thật sự lấy y, e rằng sẽ phải bận rộn đến chết."
Giang Nhu hiểu điều này là có nghĩa là gì, vừa phải lo chuyện của chồng, lại vừa phải tranh giành tài sản, không bận chết mới là lạ.
Hôm thứ tư đi học, Giang Nhu và Đổng Minh Minh cùng đến căn tin ăn cơm trưa, thuận tiện nói chuyện này với cô ấy.
Đổng Minh Minh nghe xong chỉ cười nói với Giang Nhu: "Cậu biết ba đã nói thế nào với mình hay không? Ông ta nói ông ta và ba của tên đó là bạn thân của nhau, mình gả qua đó sẽ không có chuyện mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu hay chị em dâu bất hòa, vừa vào cửa chính là mợ chủ của nhà giàu."
Lần này, trái tim cô ấy đã thật sự lạnh lẽo.
Giang Nhu an ủi: "Bây giờ biết rồi cũng tốt, có thể tìm một cái cớ mà tránh đi."
Đổng Minh Minh "ừ" một tiếng: "Mình biết nên làm thế nào."
Không đến hai ngày sau, Giang Nhu nghe Lê Tiêu nói: "Cô bạn kia của em rất tàn nhẫn, cãi nhau làm ầm ĩ với nhà trai ngay trong buổi xem mắt, cuối cùng còn đánh nhau bị bắt vào đồn cảnh sát, nhà hàng nơi bọn họ hẹn ăn cơm cũng bị đập tan tành."
"..."
Lê Tiêu tấm tắc hai tiếng: "Mọi người đều đang nói việc này, hiện tại đã truyền khắp trong giới."
Hắn đột nhiên lại nói: "À đúng rồi, cô bạn của em đưa cho anh một cửa hàng ở trung tâm thương mại thành phố.

Anh đã nói không cần, là cô ấy cứng rắn nhét cho anh, đưa xong liền bỏ chạy."
Chính là vào sáng sáng hôm nay, hẳn là đến gặp hắn trước rồi mới đi xem mắt.
Hắn suy nghĩ, rồi nói: "Thứ này có thể lấy được hay không?"

Đây là do bạn của Giang Nhu đưa, hắn thật sự cũng không chắc chắn.

Hắn đương nhiên là thích món quà được trao tận tay, chuyện tốt như vậy hận không thể tới thêm nhiều lần, còn không phải chỉ là hỏi thăm chút chuyện thôi hay sao.
Trước khi tan làm hắn có thuận tiện ghé qua xem thử cửa hàng đó, chưa nói đến vị trí tốt, cho dù có mấy trăm vạn cũng chưa chắc mua được.
Giang Nhu nghe vậy bèn nói: "Vậy thì cứ nhận đi, trước đó em cũng đã từ chối rồi."
Nếu lại từ chối, e rằng Đổng Minh Minh sẽ không vui.
Nói xong đứng dậy đi vào phòng: "Em đi gọi điện thoại cho cậu ấy."
Giang Nhu gọi không được.
Hôm thứ hai cũng không thấy cô ấy đi học, nghe nói là xin nghỉ.

Mãi cho đến nửa tháng sau, Giang Nhu nghe nói Đổng Minh Minh đã chuyển ngành.
Buổi trưa ngày đó, Đổng Minh Minh đến đây tìm Giang Nhu, trên khóe môi cô ấy có dán một miếng băng keo cá nhân, móng tay cũng bị cắt sạch sẽ, trước kia móng tay của cô ấy luôn được cắt tỉa xinh đẹp, bên trên còn đính kim cương.
Đổng Minh Minh hôm nay mới đến trường học, lúc ăn cơm cô ấy mới nói với Giang Nhu ngày đó là cô ấy cố ý khiêu khích cho đối phương làm ầm ĩ lên: "Tên kia là người nhưng hành xử như chó, y kỳ thật chỉ là một thứ rác rưởi, vừa nhìn thấy mình đã híp mắt đánh giá, làm cho mình cảm thấy kinh tởm chết đi được.

Lúc bị tên đó đánh vào mặt mình cũng không thèm tránh né, chính là muốn cho Đổng Thành Lỗi xem, nếu sau này ông ta lại muốn giới thiệu đối tượng cho mình, mình sẽ lập tức cự tuyệt."
"Bây giờ mình không thể vạch mặt ông ta, ông bà ngoại mình đều đã không còn nữa, người cậu duy nhất đang sống ở nước ngoài, hầu như không có liên lạc.

Trước kia ông ngoại dùng một nửa gia sản cho mẹ mình làm của hồi môn, tài sản của họ Đổng chỉ có thể là của mình, mình phải lấy lại cho bằng hết."
"Cậu cũng đừng quá làm khó bản thân mình."
"Ừ, mình hiểu rõ mà."
Sau đó, cái gọi "hiểu rõ" hiểu rõ của cô ấy chính là tìm một người bạn trai làm cảnh sát, lúc nói đến bạn trai mình, Đổng Minh Minh tươi cười rất rạng rỡ: "Lúc mình và tên súc sinh kia đánh nhau bị bắt vào đồn cảnh sát thì quen biết anh ấy, tên khốn đó đã bị bắt rồi mà còn muốn đánh mặt mình, bị Thẩm Hạ một tay nắm lại, rác rưởi đó đau đến suýt khóc, quá vô dụng."
Nói xong "hừ" một tiếng: "Mình chính là muốn ghê tởm chết Đổng Thành Lỗi, ông ta nói thân phận của bạn trai mình thấp không xứng với mình, vì vậy mình liền hỏi ông ta có phải đã quên lúc trước bản thân có cái thân phận gì rồi hay không, ông ta chỉ là một tài xế, còn không bằng bạn trai mình nữa, bạn trai mình kém nhất cũng là sinh viên, hoặc là viên chức, ăn cơm của quốc gia."
"Cậu không biết lúc đó sắc mặt ông ta khó coi đến cỡ nào đâu, nghĩ lại vẫn còn thấy hả hê."
Giang Nhu nghe xong tò mò nói: "Bạn trai cậu..."
Đổng Minh Minh húp một muỗng canh, bình tĩnh nói: "Anh ấy rất tốt, là mình theo đuổi anh ấy, anh ấy rất dễ theo đuổi, mời ăn hai bữa cơm đã gật đầu đồng ý.

Anh ấy không biết nhà mình có tiền, còn tưởng ba mẹ mình vì tiền mà bán con gái nên mới để mình xem mắt với loại người như vậy, anh ấy đối xử với mình rất tốt, mình cũng chưa nói gì với anh ấy, có cơ hội sẽ giới thiệu cho hai người làm quen."
"Được đó."
Giang Nhu vẫn có ấn tượng rất tốt với cảnh sát.
——
An An một tuổi rưỡi đã có thể không cần mặc tã, phương diện biểu đạt cũng ngày càng rõ ràng, thậm chí còn biết chạy.
Hôm nào không có nhiều tiết học lắm, Giang Nhu sẽ đưa bé con cùng đi học.

An An rất ngoan, ngồi tại chỗ không khóc lóc hay làm ồn ào, lúc giáo viên giảng bài trên bục giảng, cục cưng thậm chí còn ngẩng đầu chăm chú lắng nghe, tuy rằng không hiểu cái gì hết.
Giang Nhu đặt giấy và bút ở trước mặt bé con, cục cưng còn cầm bút lên vẽ, vừa vẽ vừa nhỏ giọng nhắc mãi cái gì mà cây xanh, hoa nhỏ, cỏ nhỏ...
Khi thanh âm có hơi lớn, Giang Nhu sẽ đặt ngón trỏ bên môi ra hiệu cho bé cưng nói nhỏ lại, cục cưng bắt chước động tác của mẹ, đặt ngón tay nhỏ mũm mĩm bên môi, sau đó không nói chuyện nữa.
Bởi vì An An rất ngoan, bạn học trong lớp không có ai nói gì, thậm chí có lúc trước khi chuông tan học vang lên, cô giáo còn đi đến bên cạnh trêu chọc An An, hỏi bé cưng có hiểu không?
Cục cưng ngoan ngoãn lắc đầu: "Dạ không hiểu, An An ngốc."
Cô giáo còn mỉm cười xoa đầu bé con.
Bé con cũng cười ngây ngô.
Chờ sau khi cô giáo đã đi, Giang Nhu mới tiến đến bên tai con gái, nhẹ giọng nói: "An An không ngốc, An An chỉ là quá nhỏ, sau khi lớn lên sẽ thông minh."
Bé cưng vui vẻ cười: "Mẹ thông minh nhất."
Thứ tư, Giang Nhu có một buổi thực nghiệm, tuy rằng chuyên ngành của cô là Trung y, nhưng trường học cũng sẽ dạy một ít kiến thức Tây y, thỉnh thoảng sẽ đến phòng thí nghiệm để giảng dạy, còn để cho các đàn anh và đàn chị khóa trên làm trợ giảng.
Cho nên hôm nay An An đi theo Lê Tiêu, tiết cuối cùng kết thúc sớm, Giang Nhu ra khỏi phòng học lúc năm giờ đúng, đang định đi tìm Đổng Minh Minh, giữa trưa có bạn học nói Đổng Minh Minh tìm cô, trưa hôm nay cô về nhà không có ở thư viện, nhưng có lẽ cũng biết là chuyện gì, khoảng thời gian trước Đổng Minh Minh có nói mẹ cô ấy muốn đi nước M, hẳn là có quà muốn cho cô.
Chỉ là Giang Nhu vừa đi được vài bước lại có người gọi cô lại: "Giang Nhu, có người tìm cậu ở phòng bảo vệ cổng phía Nam, nói là anh em của chồng cậu."
Giang Nhu sửng sốt, nghe nói là anh em của Lê Tiêu, phản ứng đầu tiên là Kim Đại Hữu.
Dù sao thì ngoại trừ Kim Đại Hữu, không có ai lại đi chạy qua bên này.
Chẳng qua Kim Đại Hữu hẳn là nên đang đi học trong trường mới đúng, chẳng lẽ là lại tham gia thi thố cái gì đó?
Giang Nhu mang theo nghi hoặc đi về phía cổng Nam.
Lúc sắp đến nơi, từ đằng xa, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ngay cổng, là Chu Cường.
Chu Cường cũng nhìn thấy cô, hắn nở nụ cười: "Chị dâu."
Giang Nhu khó hiểu nhìn về phía hắn: "Chu Cường? Sao chú lại đến đây?"
Trong lòng rất không ngờ, cô có làm sao cũng không nghĩ đến Chu Cường sẽ đến nơi này.
Chu Cường sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng cười nói: "Em không biết anh Tiêu ở đâu, cho nên đến đây tìm chị."
Giang Nhu thi đậu đại học danh tiếng của tỉnh G, học chuyên ngành Trung y, lúc trước biểu ngữ ở trung học số một đã treo rất lâu, người quen ở huyện đều biết, hắn cũng không ngoại lệ.
Giang Nhu có chút không thoải mái, chủ yếu là vì hắn không thèm hỏi han gì hết mà đã trực tiếp tìm tới, nếu như hắn đến hỏi thím Vương hay Lê Hân một tiếng, cô và Lê Tiêu cũng sẽ không đến mức không biết gì hết.
Nhưng nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, cô vẫn hỏi: "Chú ăn cơm chưa?"
Chu Cường lắc đầu: "Vẫn chưa."
Nói xong bụng liền réo lên vì đói, hắn sờ bụng, xấu hổ nhìn cô.
Giang Nhu gật đầu: "Chú chờ chị một chút, chị đi gọi điện thoại cho Lê Tiêu."
"Ai da, được."
Giang Nhu đi vào phòng bảo vệ bên cạnh, trong phòng bảo vệ có điện thoại, ngày thường sinh viên có thể gọi điện thoại là miễn phí.

Cô nối máy đến Lê Tiêu, nói: "Chu Cường đến đây, chú ấy chưa ăn cơm, em đưa chú ấy đến tiệm cơm Vương Tiểu Nhị ăn chút gì đó trước, lát nữa anh cứ qua thẳng bên đó."
Trong điện thoại, Lê Tiêu im lặng một lúc, sau đó "ừ" một tiếng.
Lúc cúp điện thoại, Giang Nhu nghe thấy An An bi ba bi bô gọi "mẹ" bên trong.
Quả thật ngọt ngào đến nao lòng.
Giang Nhu trở ra dẫn Chu Cường đi ăn cơm.

Chu Cường thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, còn tưởng rằng Lê Tiêu nói gì đó với cô, tâm tình cũng thoải mái hơn, cũng không khách sáo nữa: "Được, vậy làm phiền chị dâu, cả ngày nay em chưa ăn cơm, bụng quả thật rất đói."
Giang Nhu cười cười, thấy hắn xách nhiều hành lý, cũng giúp xách hai túi.
Ra ngoài cổng trường, Giang Nhu bắt một chiếc minibus, sau đó đi thẳng đến tiệm cơm Vương Tiểu Nhị.
Tiệm cơm nhìn bên ngoài không lớn nhưng bên trong lại khá rộng rãi, hai gian phòng thông nhau, mấy bàn bên ngoài đã có người ngồi, Giang Nhu bèn dẫn hắn vào bên trong, tìm một chiếc bàn tròn ngồi xuống.
"Chú ngồi đây một lát, chị đi gọi đồ ăn."
Chu Cường còn khách sáo với cô: "Không không không, để em gọi đi, em ăn có hơi nhiều."
Nói xong còn đứng dậy.
Giang Nhu không nhường bước: "Có thể chú nghe không hiểu người bên này nói gì đâu, để chị đi, chú uống chút nước đi."
Sau đó đi ra quầy bên ngoài.
Lúc Lê Tiêu và Chu Kiến, đồ ăn đã phục vụ được hơn một nửa, Giang Nhu gọi tám món ăn, còn gọi một thố cơm.
Chu Cường không ăn, Giang Nhu khuyên hắn ăn trước hắn cũng không nhúc nhích, mà là nói chuyện với Giang Nhu, thuận tiện hỏi thăm một ít chuyện của Lê Tiêu, Giang Nhu cũng đành chọn nói chuyện.
Bàn tròn nằm cạnh cửa sổ, Chu Cường liếc nhìn ra bên ngoài thì nhìn thấy Lê Tiêu và Chu Kiến bước từ trên xe xuống, Lê Tiêu ôm con gái bước xuống từ ghế sau, Chu Kiến ngồi ghế lái.

Chu Cường không thể nói hắn cảm thấy như thế nào, chỉ là cảm thấy hiện tại ngay cả Chu Kiến cũng giỏi hơn hắn, hắn còn không biết lái xe bốn bánh.
Hắn không ngu ngốc như Vương Đào, Chu Kiến nói bọn họ thiếu nợ mấy trăm vạn liền tin, cho dù bọn họ có thật sự thiếu nợ, vậy chắc chắn cũng có khả năng kiếm được nhiều tiền, bằng không làm sao dám mượn?
Chu Cường ở nhà suy nghĩ rất lâu, cảm thấy cái gì cũng không quan trọng bằng tiền, cho nên mới cắn răng qua đây.
Khi Lê Tiêu và Chu Kiến, Chu Cường vội vàng đứng lên tiếp đón, tươi cười vô cùng thân thiết: "Hai ông chủ lớn tới rồi, nhanh đến đây ngồi đi, chỉ chờ có hai người thôi đó."
Muốn bao nhiêu nhiệt tình có bấy nhiêu nhiệt tình.
Lê Tiêu đi phía trước đột ngột dừng bước, sau đó đi đến ngồi xuống bên cạnh Giang Nhu, đưa An An đang vặn vẹo thân mình đòi mẹ trong lồng ngực hắn cho cô.
Giang Nhu tiếp nhận lấy, bé con cười cực kì vui vẻ, còn đưa tay cho cô xem, trên hai cổ tay cục cưng có vẽ đồng hồ, vẽ rất qua loa, vừa nhìn đã biết là do bố em bé làm.
Giang Nhu ôm cục cưng khen một câu.
Bé con càng cười vui hơn.
Chu Cường ôm vai Chu Kiến ngồi xuống, Chu Kiến không muốn ngồi bên cạnh hắn nên đi đường vòng ngồi bên cạnh Lê Tiêu, Chu Cường cũng không xấu hổ, sau khi ngồi xuống còn khen bé con trong lồng ngực Giang Nhu xinh đẹp.
Giang Nhu cười cười, dùng đũa gắp thịt bụng cá cho An An ăn.

Chu Cường lại đứng dậy rót rượu cho Lê Tiêu và Chu Kiến: "Mới bao lâu không gặp, anh Tiêu và anh Kiến đã làm cho người ta cảm thấy rất khác, vừa nhìn đã biết là người thành công.

Mấy năm trước, em làm sao có thể nghĩ đến hai anh có thể đạt được thành tựu lớn như bây giờ..."
Lời này nói ra vừa câu nệ vừa xấu hổ.

Lê Tiêu và Chu Kiến nghe xong cũng không biết nói cái gì.
Cũng may có Giang Nhu giải vây: "Mau ngồi xuống ăn cơm đi, mọi người đều đói bụng rồi."
"Đúng đúng đúng, ăn cơm."
Chu Cường cũng rót đầy ly rượu của mình, sau đó lại nói: "Trước khi ăn cơm, em muốn nói lời xin lỗi với hai anh.

Lúc trước là em có mắt không thấy Thái Sơn, nếu sớm biết anh em của mình lợi hại như vậy, trước kia em cần gì phải nịnh bợ đồ khốn kia, không lấy được cái gì thì thôi đi, lại phải bỏ vào không ít, hiện tại mong rằng hai anh rộng lượng không kể đến nợ xưa, tha thứ cho em một lần..."
Chu Kiến nghe xong lời này thì không chịu nổi: "Lúc nịnh bợ người ta thì gọi quý nhân, lúc này lại biến thành đồ khốn? Vậy có phải về sau tôi và anh tôi cũng thành đồ khốn luôn hay không?"
Giang Nhu nghe xong muốn cười, cảm thấy miệng lưỡi Chu Kiến cũng rất lợi hại.
Chu Cường dừng một chút, sau đó thẳng tay cho bản thân một cái tát: "Không không không, là em nói sai rồi, không có ý khác, chủ yếu là do đầu óc em không được tốt, thôi, em tự phạt mình một ly."
Lê Tiêu hờ hững liếc hắn một cái: "Ngồi xuống ăn đi."
Chu Kiến vốn đang muốn nói gì đó, thấy thế đành thôi không nói, cầm đũa lên ăn cơm.
Chu Cường phấn khởi nói: "Ai da, vẫn là anh rộng lượng, được rồi, để em gắp đồ ăn cho anh."
Hắn dùng đũa chung gắp đồ ăn cho mọi người, muốn cản cũng cản không được.

Sau khi ngồi xuống, hắn lại bắt đầu hồi tưởng lại tình cảm lúc nhỏ của bọn họ tốt đẹp biết bao nhiêu, sau đó lại tự mắng mình không ra gì, vì một ả đàn bà mà xa cách với anh em, còn nói bản thân đã sớm hối hận.

Dù sao ngàn sai vạn sai, cũng chỉ có vợ hắn sai.
Giang Nhu liếc nhìn Lê Tiêu bên cạnh, hắn cứ ăn rồi lại ăn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Nhưng cô cảm nhận được, hắn dường như cũng không hề vui vẻ.

Chu Kiến cũng không cười.

Chu Cường hình như cũng đã nhận ra, sau đó bắt đầu kể chuyện người ở huyện thành khen hai người bọn họ, nói hai anh em bọn họ rất có bản lĩnh.

Chu Kiến có hứng thú với lời này, cho nên Chu Cường nói rất nhiều, còn nói chuyện Tần Văn Quốc bị bắt.
Lúc nghe được lời này, Giang Nhu ngẩng đầu liếc nhìn Chu Cường một cái, cô biết Tần Văn Quốc, chính là cái tên lúc trước buộc Lê Tiêu phải cắt đứt con đường vận chuyển hàng hóa, trong tư liệu đời trước có ghi, người này hai năm sau thì xảy ra chuyện.

Ngẫm nghĩ lại, hình như đúng là lúc này.
Nếu không phải Chu Cường nhắc đến, Giang Nhu gần như đã quên mấy chuyện này.

Chu Kiến còn nhớ lúc trước Tần Văn Quốc ức hiếp người khác như thế nào, mắng một câu: "Xứng đáng."
Chu Cường gật đầu phụ họa: "Quả thật xứng đáng, gã ta vừa trở về huyện thành đã bị bắt, còi xe cảnh sát trong huyện tối hôm đó vang đến hơn nửa đêm, hình như cảnh sát vì để bắt gã ta mà đã chuẩn bị rất lâu, một lưới tóm gọn hết mấy tên đàn em của gã ta, cũng không biết đã làm chuyện không có đạo đức gì nữa."
"Vợ Tần Văn Quốc bỏ chạy ngay ngày hôm sau, cha mẹ gã ta ở nhà ngày nào cũng khóc, thân thích vơ vét sạch sẽ đồ đạc trong nhà gã ta, mấy ả đàn bà bên ngoài của gã ta hận không thể phủi sạch sẽ quan hệ với gã ta."
Nhớ đến trước đây, Chu Cường còn rất hâm mộ Tần Văn Quốc, cảm thấy thằng cha này quá là thành công, có tiền, có phụ nữ, ở nhà lớn, lái ô tô.
Nhưng cũng may có Lê Tiêu kéo hắn lại, không cho hắn đến gần.

Nói đến đây, hắn nhịn không được mà phục sát đất, lúc trước, Lê Tiêu thà chặt đứt con đường vận chuyển hàng hóa cũng không muốn tiếp tục qua lại với Tần Văn Quốc, người bình thường hiếm có ai quyết đoán được như vậy.
Nếu không, chỉ sợ mấy người bọn họ cũng đã xảy ra chuyện.
Nói xong, lại bắt đầu thao thao bất tuyệt tầm nhìn xa trông rộng của Lê Tiêu, dù sao thì lời nói cũng chẳng mất tiền mua.
Trên đường trở về, An An ngủ thiếp đi trong lồng ngực Giang Nhu..
Bé con như một thiên thần nhỏ đang say ngủ, khóe miệng còn hơi nhếch lên, cũng không biết đang mơ thấy món ngon gì.
Lúc xe dừng lại ở ven đường, Giang Nhu nhịn không được nên hỏi: "Anh đang không vui phải không?"
Lê Tiêu rút chìa khóa ra, nghe hỏi được lời này, hắn quay đầu nhìn cô: "Sao lại hỏi như vậy?"
Giang Nhu mím môi: "Em thấy anh từ lúc ăn cơm đã không hề nói chuyện, ăn cũng không nhiều như thường ngày."
Lê Tiêu trầm mặc.
Hắn không muốn nói, Giang Nhu cũng không miễn cưỡng.
Về đến nhà, tắm rửa xong xuôi, hắn nằm trên giường, lật đi lật lại mấy lần, cuối cùng nằm ngửa trên giường thở dài, rồi đột nhiên mở miệng: "Giang Nhu, em nói xem sao một người có thể thay đổi nhiều như vậy, anh thật sự không nghĩ tới, người anh em tốt cùng mình lớn lên, có một ngày lại biến thành dáng vẻ mà anh ghét nhất."
"Anh còn phát hiện bản thân hình như cũng thay đổi rất nhiều, nếu đổi lại là trước kia, anh nhất định đã để Chu Cường cút sớm.

Nhưng lúc ăn cơm hồi chiều, trong đầu anh lại suy nghĩ, làm sao để hắn chủ động rời đi mà không tổn thương hòa khí?"
"Qua bên này anh học được rất nhiều thứ, nhưng hình như cũng mất đi rất nhiều thứ."
Không có lá gan lớn như trước kia, làm việc gì cũng không dứt khoát như trước, chuyện gì cũng lo trước lo sau.
"Em nói xem, liệu một ngày nào đó anh cũng trở nên giống Chu Cường, trong mắt chỉ có lợi ích, không có thứ khác hay không?"
Giang Nhu nói một cách chắc chắn: "Sẽ không đâu."
Lê Tiêu theo bản năng quay đầu nhìn cô.
Giang Nhu nằm nghiêng đối diện hắn, cũng nhìn hắn, khẽ mỉm cười nhìn vào mắt hắn: "Bởi vì có em ở đây mà, em sẽ không để anh trở thành người như vậy."
Nếu hắn trở thành người giống như Chu Cường, cô tuyệt đối sẽ không để yên cho hắn.
Nghe được lời này, đáy lòng Lê Tiêu không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm, hắn không biết nhẹ nhõm là vì bản thân sẽ không biến thành dáng vẻ mà mình chán ghét, hay là nhẹ nhõm là vì nghe cô nói sẽ luôn ở bên cạnh hắn.
Hắn nghiêng người ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào cổ cô, trong nháy mắt, hắn cảm thấy vô cùng an tâm.
Giang Nhu sờ đầu hắn, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.
Cô không khỏi nghĩ đến, hắn cũng không phải lúc nào cũng mạnh mẽ, chỉ một mình Chu Cường đã khiến hắn phải suy nghĩ nhiều như vậy, cũng không biết đời trước hắn đã sống thế nào.
Có những lúc cũng sẽ trằn trọc như vậy hay không?
Nếu có, khi đó hắn hẳn là rất khổ sở, những điều muốn nói chỉ có thể giấu kín trong lòng.
——
Lê Tiêu giao Chu Cường cho Tào Vượng, để hắn phụ trách về tiến độ xây dựng nhà xưởng, những thứ khác Chu Cường làm không được, chỉ có chuyện này là đơn giản.
Lúc đưa người đến trước mặt Tào Vượng, Chu Cường còn lẻo mép nói đều là người một nhà, không cần khách sáo với hắn.
Tào Vượng không giống những người hắn từng xu nịnh, anh ta là người thật thà, hoàn toàn nghe không hiểu hắn còn có ý gì, cho nên thật sự không xem hắn là người ngoài, còn thu xếp cho hắn đi theo mình.
Tuy rằng Tào Vượng chịu trách nhiệm theo dõi việc xây dựng nhà xưởng, nhưng anh ta cảm thấy số tiền này không thể lấy không, ngay cả khi bị thương một tay cũng nhất quyết làm cùng công nhân, hỗ trợ khiêng gạch, lấy dụng cụ, có mặt ở công trường từ sáng đến tối.
Chu Cường đi theo anh ta, cũng chỉ có thể cắn răng làm theo.
Tào Vượng là người của Lê Tiêu, có vẻ còn rất được xem trọng, cái gì anh ta cũng làm, nghĩ vậy nên bản thân Chu Cường cũng không thể khoanh tay đứng một bên nhìn.
Chuyện này muốn kêu ca cũng không được, bởi vì Tào Vượng còn dốc sức hơn hắn.
Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, cả người đã trở nên vừa đen vừa gầy.
Sáng thứ sáu, Giang Nhu đứng trước gương chải tóc, kêu Lê Tiêu mời Chu Cường ngày mai đến nhà ăn cơm.
Lê Tiêu ôm con gái đứng đằng sau nhìn.
Nghe được lời này, nhíu mày nói: "Ăn ở bên ngoài được rồi."
Giang Nhu cũng không quay đầu lại: "Em làm như vậy là vì ai?"
Đến tiệm cơm nhỏ ăn, Chu Cường nhất định sẽ cho rằng Lê Tiêu không coi trọng hắn, ăn ở nhà hàng lớn thì lại quá đắt, ăn ở nhà vẫn hơn.
Lê Tiêu mỉm cười, biết là vì hắn.
Tiến lên một bước, cúi đầu lén hôn một cái lên má cô.
Giang Nhu cũng mỉm cười, đẩy một cái: "Anh phiền quá đi."
Khó khăn lắm mới chải cho ngay ngắn, bây giờ lại bù xù.
Lê Tiêu không nhúc nhích, ôm con gái đứng bên cạnh tiếp tục nhìn.
Bé con đang ôm bình uống sữa, hết nhìn mẹ, lại quay đầu sang nhìn bố, sau đó cũng không thèm uống sữa nữa, trực tiếp cầm lấy bình sữa đánh bố.
Bình sữa đập lên cằm bố em bé, hắn đau đến xuýt xoa một tiếng, Lê Tiêu tức giận cúi đầu nhìn bé con.
Nào biết cục cưng không sợ hãi chút nào, còn nghiêng đầu híp mắt nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, dáng vẻ giống như "ông còn dám bắt nạt mẹ tôi thử xem?".
Bé cưng không hiểu chuyện, dù sao chỉ cần lần nào mà Giang Nhu đánh Lê Tiêu, ở trong lòng cục cưng, đó chính là mẹ đang bị bắt nạt.
Giang Nhu nhìn dáng vẻ nhỏ bé của An An qua gương thì bị chọc cười.
——
Tối thứ bảy, Giang Nhu làm một bàn lớn đồ ăn, Chu Kiến cũng tới.
Lần này Chu Cường không có vừa tới đã nói nhiều, chỉ lo vùi đầu ăn.
Chu Kiến ngồi bên cạnh xem không vừa mắt, nhịn không được nên nói: "Ăn ít chút đi, đồ ăn đều bị chú ăn hết."
Chu Cường ngẩng đầu than thở: "Em làm công cả một ngày rồi, quá đói bụng."
Chu Kiến trợn mắt: "Ai không mệt chứ? Lúc mới vừa tới bên này, anh còn làm một lần hai việc đó.


Ban ngày đi làm, buổi tối bán hàng ngoài vỉa hè đến tận nửa đêm, uống rượu với người ta đến mức nhập viện cũng không than mệt..."
Bàn chân bên dưới đột nhiên bị đạp một cái.
Lời nói của Chu Kiến khựng lại, biết bản thân vừa lỡ lời, hắn chột dạ nhìn về phía Giang Nhu ngồi đối diện.
Giang Nhu mím môi, nhìn về phía Lê Tiêu.
Lê Tiêu xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Không có gì đâu."
Chờ tiễn người đi hết, Lê Tiêu vừa rửa chén vừa thề thốt với Giang Nhu: "Thật sự không có gì hết, lần đó là ngoài ý muốn, do đối tác của dự án là người thích uống rượu, không rượu thì không vui, anh cũng hết cách, chỉ có thể miễn cưỡng làm việc khó.

Sau đó chỉ cần là những buổi tiệc tùng liên hoan như vậy, có thể không tham gia anh đều sẽ không tham gia, bây giờ hầu như cũng không còn đụng đến rượu."
Giang Nhu không tin: "Sáng mai dành ra chút thời gian, em đưa anh đến bệnh viện làm kiểm tra."
"Không cần đâu." Lê Tiêu không chút nghĩ ngợi nói, hắn cảm thấy bản thân không có bệnh.
Giang Nhu không nói lời nào, cứ như vậy nhìn hắn.
Lê Tiêu sợ dáng vẻ này của cô, ngay tức khắc nhận thua: "Được rồi, đi bệnh viện."
Sáng sớm hôm sau, Giang Nhu cùng Lê Tiêu ôm con gái đi bệnh viện.
Bé con lúc sáng biết phải đi bệnh viện còn nằm trên giường giả bộ ngủ, Giang Nhu có gọi thế nào cũng không chịu dậy, bé con bị đẩy còn chổng mông lên ngủ.

Cuối cùng, Lê Tiêu tức giận nói: "Là bố tiêm chứ không phải con tiêm, con sợ cái gì chứ?"
Vừa nghe thấy lời này, An An lập tức mở mắt, ngẩng cái đầu nhỏ bù xù lên.
Giang Nhu dở khóc dở cười, xoa đầu tóc rối của bé con: "Đúng là một em bé lanh lợi."
Cục cưng còn mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: "Bố tiêm."
Lê Tiêu tức giận bật cười: "Đồ bé tí không có lương tâm."
Đến bệnh viện, Giang Nhu đưa Lê Tiêu đến khoa kiểm tra sức khỏe tổng quát lấy mẫu đơn, dựa theo mẫu đơn đi làm kiểm tra từng hạng mục.
Bệnh viện có hơi đông người, lúc kiểm tra xong rời khỏi bệnh viện thì đã là giữa trưa, có một vài hạng mục có kết quả trễ hơn, bác sĩ hẹn bọn họ hai ngày sau đến nhận kết quả.
Một nhà ba người đi ra cổng bệnh viện, đang chuẩn bị đi ăn cơm thì đụng phải người quen ở cổng.
Thường Dũng ôm một cô gái trẻ đi tới, chính là người Giang Nhu đã gặp hôm triển lãm, có điều hôm nay cô ta ăn mặc rất đơn giản, chỉ mặc một chiếc váy màu trắng và đi giày đế bằng, cô ta còn thường xuyên vuốt ve bụng, trên khuôn mặt nở nụ cười.
Thường Dũng cũng cười, cả người đều thể hiện ra niềm vui sướng.
Tim Giang Nhu đập lỡ một nhịp.
Thường Dũng cũng nhìn thấy bọn họ, còn chủ động chào hỏi Lê Tiêu, gã biết hiện tại sự nghiệp của Lê Tiêu ngày càng phát triển, cho nên cũng không cân nhắc khi chào hỏi: "Sao gần đây không thấy chú? Bà chủ Liễu Trang hỏi thăm anh về chú nhiều lắm đấy."
Nói xong còn nhướng mày nhìn Lê Tiêu.
Ở trong mắt gã, Lê Tiêu hiện tại có sự nghiệp thành công, cũng không cần phải bận tâm cô vợ ở nhà.
Sức hấp dẫn của người đàn ông không nằm ở anh ta, mà là nằm ở chỗ người phụ nữ.
Lê Tiêu khẽ nhíu mày.
Giang Nhu không nói chuyện, quay đầu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Lê Tiêu thản nhiên nói: "Gần đây thật sự rất bận rộn, không giống như anh Thường, người có chuyện vui tâm tình cũng sảng khoái, xem ra em sắp được uống rượu mừng."
Thường Dũng nghe xong rất vui vẻ: "Ha ha ha, đến lúc đó nhất định mời chú."
Xem như mặc định.
Hàn huyên vài câu rồi đường ai nấy đi, Thường Dũng nôn nóng dẫn con giáp thứ mười ba vào bệnh viện, cũng không biết muốn kiểm tra cái gì.
Ra khỏi cổng bệnh viện, Giang Nhu hỏi Lê Tiêu: "Bà chủ nào?"
Lê Tiêu tỏ vẻ chán ghét nói thẳng: "Bà chủ một khách sạn, chồng cô ta còn trẻ đã bị liệt, cô ta tiếp tục kinh doanh khách sạn.

Bởi vì cũng có một chút nhan sắc, rất nhiều người thích đến chỗ cô ta ăn cơm.

Thường Dũng cũng vậy, thường xuyên mời khách đến đó ăn cơm, lúc đầu anh cũng đi cùng, có lần nhìn thấy cô ta bị người ta chuốc rượu giở trò đồi bại, cảm thấy ghê tởm cho nên đi lên giúp cô ta chắn lại, không có gì khác."
Không dám nói về sau mỗi lần hắn đến đó, đối phương đều đổi rượu thành nước cho hắn, mà mấy người Thường Dũng lại luôn nói giỡn về chuyện chắn rượu lần đó, còn nói những chuyện mờ ám thô tục, có phản bác cũng vô dụng.

Đặc biệt là người phụ nữ kia, lúc nào cũng nhìn lén hắn, bị trêu chọc cũng không giải thích, như là ngầm thừa nhận hai người có quan hệ.
Cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy hết sức buồn nôn, giống như bị đút ăn một đống cứt.
Sau đó Lê Tiêu cũng không thích đến đó nữa, lần nào cũng tìm cớ từ chối, sau khi rời khỏi Thường Dũng thì cũng chưa g đến đó dù chỉ một lần.
Giang Nhu nghe xong, trong lòng có chút không thoải mái: "Sao anh không nói với em?"
Lê Tiêu tỏ vẻ không sao cả, nói: "Chuyện này có gì đâu mà nói? Cũng đâu phải chuyện gì quan trọng."
Giang Nhu quay đầu nhìn hắn, phát hiện vẻ mặt hắn rất tự nhiên, giống như là thật sự nghĩ như vậy, cảm thấy đây là một chuyện rất nhỏ.
Trong lòng hết sức tức giận, nhịn không được nên cũng nói một câu: "Cũng đúng, dù sao em cũng không có nói với anh chuyện cậu bạn lớp bên cạnh tỏ tình với em."
Nói xong ôm con gái sải bước đi về phía trước.
Lê Tiêu nghe được lời này, trong nháy mắt đã không còn bình tĩnh nữa, vội đuổi theo hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào? Sao em không nói với anh?"
Giang Nhu cũng không thèm liếc hắn lấy một cái, thản nhiên nói: "Chuyện này có gì đâu mà nói? Cũng đâu phải chuyện gì quan trọng."
"..."
Lê Tiêu bị nghẹn họng, trong lòng thầm mắng một tiếng, tiếp tục truy hỏi: "Chuyện này sao lại không quan trọng chứ?"
Còn duỗi tay muốn kéo cô.
Giang Nhu không kiên nhẫn liếc hắn một cái, sau khi bị kéo lại thì trực tiếp đưa con gái cho hắn: "Không phải em cũng không đồng ý hay sao?"
Lê Tiêu tiếp nhận lấy bé con, trong lòng không thoải mái: "Đây là vấn đề có đồng ý hay không đồng ý sao?"
"Nếu không thì sao?"
Lê Tiêu: "Em hẳn là nên nói với hắn ta em đã có chồng rồi."
"Được, lần sau nói."
"..."
Ngày hôm sau, Giang Nhu ăn diện xinh đẹp đi học.
Lê Tiêu ôm con gái đứng ở cửa nhìn theo cô rời đi.

Đợi người đã đi xa, hắn không cảm xúc nhìn An An: "Mẹ con ăn diện đẹp thật đấy."
Cục cưng không thèm quan tâm hắn, vặn vẹo trong lòng ngực hắn, muốn xuống khỏi người hắn: "Ăn trứng, ăn trứng."
Lê Tiêu tức giận nói: "Con chỉ biết có mỗi ăn.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương