Lệ Diên nhìn hỏa huỳnh trùng nho nhỏ, nói:

- Dùng nó chiếu sáng là được.

Ninh Trục dừng một chút, cảm thấy hắn hành xử quá xúc động, vội thu hồi tay.

- Được...

Có hỏa huỳnh trùng, đi đường nhanh hơn nhiều.

Đi không bao xa liền nghe thanh âm chấn động vù vù, dòng nước như cảm nhận được gì đó, bất an mà rung động.

- Sao lại thế này? Động đất?

Lệ Diên có chút kinh hoảng.

Ninh Trục nghe xong, sắc mặt đột nhiên biến đổi:

- Cự mãng đuổi tới đây!

- Cái gì?

Lại đuổi tới đây?

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mặt nước không gió tự động, có gì đó phá tan mặt nước chậm rãi dâng lên, đó là một đầu rắn cực đại!

- Sao nó dai như vậy, lại có thể đuổi tới đây!

Lệ Diên kêu to!

Không kịp phản ứng, Ninh Trục lôi kéo nàng chạy về phía trước, hỏa huỳnh trùng ở trong tay Lệ Diên vội vỗ cánh bay đi.

Sở Tùy Chi nhìn cự mãng, theo bản năng nâng tay lên, nghĩ nghĩ vẫn nên yên tĩnh xem biến.

Cự mãng lao ra khỏi mặt nước, điên cuồng truy đuổi hai người, Ninh Trục sắc mặt phát lạnh, rút ra trường thương, vô tận thương khí quét ngang, cự mãng ngừng thế công.

Hắn thở hổn hển một hơi, nói:

- Cự mãng âm hồn không tan, lại có thể đuổi tới nơi đây, ta tạm ngăn cản nó, ngươi mau chạy đi!

Lệ Diên:

- Ngươi thật khinh thường ta, Lệ Diên ta chưa bao giờ làm lính đào binh!

...chạy cái rắm, không có hỏa huỳnh trùng lão nương không thấy gì hết!
1

Ninh Trục nhìn nàng một cái, như có chút cảm động.

Sở Tùy Chi cười lạnh:

- Hay cho một đôi uyên ương đồng cam cộng khổ.

Từ lão quái nói:

- Ngươi có thể hóa thành đại bổng, đánh bọn họ.

Sở Tùy Chi:

- …

Không thể đánh, nếu không cẩn thận đánh chết Lệ Diên thì phải làm sao bây giờ?

...Không phải hắn đau lòng, mà là muốn tìm kiếm chân tướng thuận tiện xem kịch vui mà thôi.
1

Tuy không thể xuống tay, nhưng cũng có thể âm thầm làm vài động tác nhỏ.

Hắn vung tay lên, đuôi cự mãng ở dưới nước bị hắn dùng huyền khí bóc vài cái vảy, nó đau hú lên, điên cuồng phun ra băng hỏa song tức, Ninh Trục chưa kịp phản ứng, cánh tay bị hàn băng bao trùm, sắc mặt trắng bệch.

Lệ Diên nói:

- Sao nó như bị dẫm phải đuôi, nổi điên như vậy?

Ninh Trục thấy cự mãng há mồm lao tới, trong miệng còn đúng một cái răng nanh hướng về phía hai người, hắn múa trường thương che trước mặt, “Phanh” một tiếng, hai người bị cự mãng đâm vào liên tiếp lui ba bước, Ninh Trục chịu lực phun ra một búng máu.

Lệ Diên phía sau là vách đá, ngay lúc nàng nghĩ mình sẽ thành bánh nhân thịt, lại phát hiện sau lưng không đau đớn, nàng kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện phía sau vách tường bị đẩy ra một khoảng cách


Chẳng lẽ đây là thứ hệ thống từng nói, trời xui đất khiến “Truyền thừa”?

Nàng vội hô:

- Ninh Trục! Nơi này có mật thất!

Ninh Trục vừa quay đầu lại, giữ chặt tay nàng vọt vào trong mật thất, đóng cửa lại.

Khẩn trương lắng nghe, bên ngoài không có thanh âm.

Lệ Diên thở phào một hơi.

Ninh Trục híp mắt, cảm thụ trong không khí không chỗ nào không có uy áp thuộc về thiên giai, hiểu rõ nói:

- Nơi này chắc là động phủ của vị tiền bối nào đó, cho nên cự mãng không dám tới gần.

Lệ Diên thở nhẹ một hơi:

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Để ta nghỉ một lát.

Ninh Trục đi theo ven tường, châm ngọn nến trên tường.

Trong nháy mắt, động phủ sáng lên. Lệ Diên nâng mắt vừa thấy, ngồi thình lình ở giữa là một đống xương khô!

Nàng sợ tới mức thiếu chút nữa ngồi bệch xuống đất.

Thì ra người trong động đã chết?

Ninh Trục trấn định đi tới phía trước, nhìn y phục trên thi cốt đã rách nát không còn bộ dáng, có lẽ đã chết nhiều năm. Nhưng cốt cách ngọc bạch oánh nhuận, quanh thân khí thế dương phi, người này võ giai hẳn là không thua kém thiên giai tứ phẩm.

Ninh Trục thấy trên hai đầu gối là một khối da dê, cẩn thận nhặt lên, phủi đi tro bụi.

Là công pháp thiên giai nhị phẩm 《 hỗn nguyên lục 》.

" Xem ra tiểu tử này vận khí không tồi, cho dù cửu tử nhất sinh cũng có thể có được một quyển công pháp thiên giai. Người so người sẽ tức chết, năm năm trước, ta với ngươi vì muốn giữ được một viên đan dược, lại bị người đuổi giết ba ngày ba đêm.

Thấy Ninh Trục gặp được cơ duyên, từ lão quái nghĩ đến trước kia, nhịn không được cảm thán nói.

Nghe từ lão quái nói như vậy, Sở Tùy Chi nhớ tới lần trốn sát cực kì nguy hiểm.

Năm năm trước, hắn tìm được tái cốt đan, chỉ vì giúp từ lão quái sau này có thể tái sinh.

Lại không ngờ vừa ra khỏi cửa liền đụng phải luyện dược sư của Yên Hồn tông.

Ngay lúc đó hắn chỉ là địa giai bát phẩm, mà đối phương đã là thiên giai nhất phẩm, hắn bị đuổi giết ba ngày ba đêm, cuối cùng trong tuyệt cảnh lên tới cửu phẩm, vượt cấp đánh chết hắn ta.

Mà hắn cũng chỉ còn nửa cái mạng.

Hắn còn nghĩ rằng tạm thời sẽ an toàn, lại không ngờ gặp phải Lệ Diên cũng tới đây tìm đan.

Lệ Diên tay chân hoàn hảo, đương nhiên không phải tìm đan cho chính nàng, mà nàng tìm đan vì nhân tình Lôi Quang.

Lúc trước Lôi Quang khiêu khích Sở Tùy Chi, bị hắn một đao chém đứt cánh tay, nếu muốn mọc lại cánh tay, cần phải có tái cốt đan.

Vì thế, Lệ Diên huy động kiếm sư trong gia tộc đi tìm kiếm.

Chỉ là nàng không ngờ tái cốt đan lại nằm trong tay hắn.

Nàng thấy hắn bị thương, biết hắn nỏ mạnh hết đà, vì thế hưng phấn kêu kiếm sư nhanh bắt lấy hắn.

Hắn mới ra khỏi hang hổ, lại lọt vào miệng sói. Chịu đựng cả người đau xót, giết chết tất cả kiếm sư, cuối cùng một chưởng siết chặt cổ nàng.

Lúc này nàng mới biết sợ, bắt đầu ủy khuất rơi lệ, hắn nhất thời mềm lòng, buông lỏng tay.

Chỉ thả lỏng trong nháy mắt, đã bị nàng một đao đâm xuyên ngực.

Hắn giận tím mặt, đánh ngất nàng, sau đó chật vật chạy đến một phá miếu, nếu không phải ở trong phá miếu gặp được đan sư truyền thừa, thiếu chút nữa đã đi đời nhà ma.

Có lẽ vì nghĩ đến trước kia, sắc mặt hắn có chút lạnh lẽo.

Nhìn bí tịch trong tay Ninh Trục, càng khiến hắn nhớ tới ngày đó, tay nắm chặt.

Vì một viên đan dược còn làm được như thế, như vậy một quyển thiên giai bí tịch thì sao?

Hắn rất hiểu Lệ Diên, nếu có lợi với nàng, nàng sẽ giả vờ ngoan ngoãn, một khi ích lợi bị uy hiếp, nàng sẽ cắn ngược một cái.


Giờ khắc này, nàng có thể vì một quyển thiên giai bí tịch, mà trở mặt thành thù với Ninh Trục?

Sở Tùy Chi cười lạnh nhìn Lệ Diên, muốn nhìn xem nàng sẽ làm thế nào đối phó Ninh Trục.

Nhưng vừa quay đầu lại, lại không thấy nàng.

Hắn nhíu mày, nhìn một vòng, phát hiện hàng ngồi trong góc tường..

Nàng rúc vào góc tường, lén lút mở ra vò rượu mà tiền bối ẩn giấu đã lâu.

Mở ra nắp rượu, hương rượu bay bốn phía, nàng “A~” một tiếng.

Sở Tùy Chi:

"…"

Sao lại thế này? Sao nàng không hiện nguyên hình, không tranh đoạt bí tịch với Ninh Trục?

Sao lúc này còn muốn uống rượu?

Hắn đi qua, thấy Lệ Diên như lão thử, nhấp một ngụm nhỏ.

Như uống rượu tinh khiết thơm ngon, trước mắt nàng sáng ngời, sắc mặt ửng đỏ.

- Rượu ngon!

" Sao nàng ta còn uống rượu?"

Sở Tùy Chi buồn bực.

Từ lão quái cười:

“Như thế nào, chưa thấy tiểu nha đầu uống rượu?”

Sở Tùy Chi ngồi trước mặt Lệ Diên, nhìn nàng chu miệng nhỏ thỏa mãn uống rượu, trầm mặc không nói.

Động tác quen thuộc, khiến hắn càng thêm xác định, nữ nhân này chính là vị hôn thê của hắn.

Tuy trong lòng xác định, nhưng cũng rất kinh ngạc.

Như càng thêm chắc chắn ý nghĩ trong lòng mà thôi.

…Hắn biết nàng thích uống rượu, trước khi nàng từ hôn với hắn, hắn từng thấy nàng trốn tránh phụ mẫu, lén ra tửu quán uống rượu.

Nếu gặp phải hắn sẽ trừng mắt nhìn hắn, cảnh cáo hắn không được xen vào chuyện của người khác.

Nếu nàng tâm tình tốt, cũng có thể chia cho hắn một ly.

Khi hai người trở mặt thành thù, rất ít khi thấy nàng cầm chén rượu, nàng chỉ biết cầm roi, trở nên càng ngày càng diễu võ dương oai.

Lần cuối cùng thấy nàng uống rượu, là ba năm trước.

Hắn cùng nhân tình của nàng là Lôi Quang tranh đoạt tông môn đệ nhất.

Hai người đánh ba ngày ba đêm, cơ hồ bình địa toàn bộ đỉnh núi.

Kết quả đương nhiên là hắn thắng, tuy hắn bị trọng thương, nhưng Lôi Quang vì dùng quá nhiều đan dược tăng tu vi nhanh chóng, dẫn tới huyền khí phản phệ, gân mạch đứt từng khúc.

Đương trường thất khiếu đổ máu, trở thành phế nhân không thể động.

Mà nàng ghé vào người Lôi Quang khóc đến ruột gan đứt từng khúc, rồi phẫn hận trừng mắt nhìn hắn.

Trong lòng hắn lạnh lẽo, cười lạnh một tiếng cũng mặc kệ nàng.

Đêm đó, trong lòng có phiền muộn, bò lên đỉnh núi, lại thấy có người ngồi ở chỗ kia uống rượu.

Hắn nhìn kỹ, không ngờ lại là nàng.

Lúc ấy nàng nói là vì tình nhân của nàng trở thành phế nhân, trong lòng phiền muộn, cho nên mới ra đây uống rượu giải sầu.

Lại không ngờ ánh mắt nàng tinh lượng, như buông xuống chuyện gì đó nhìn rất nhẹ nhàng. Thậm chí còn đưa cho hắn một bình rượu.


Kỳ lạ là hắn không hỏi gì, chỉ trầm mặc tiếp nhận.

Hai người nhìn ánh trăng, thổi gió, cứ như vậy vô thanh vô tức uống suốt một đêm.

Lúc sau...Chính là tông môn chém giết, hắn giết hết mọi người, khi lao vào Lệ phủ, thấy nàng tự vận trước mặt hắn...

Hương rượu dần dần nồng đậm, hắn lấy lại tinh thần.

Lệ Diên vừa uống rượu, vừa lẩm bẩm:

- Chỉ là một quyển phá bí tịch, ngươi lại nhìn lâu như vậy, tìm được cách đi ra ngoài chưa?

Phá bí tịch?

Một quyển công pháp thiên giai ở trong mắt nàng lại là phá bí tịch?

Sở Tùy Chi nhíu mày, năm đó khi hắn còn nhỏ yếu, có được một quyển công pháp thiên giai nhất phẩm thiếu chút nữa mất nửa cái mạng, công pháp thiên giai nhị phẩm ở trong mắt nàng, chẳng lẽ không đáng nhắc tới?

Hay là nàng không có hứng thú với bí tịch?

Hoặc là, ở thế giới này không có nam nhân khiến nàng nguyện ý tranh đoạt?

Đang nghĩ ngợi, Ninh Trục nói:

- Đây là một quyển công pháp thiên giai, mặt trên nói luyện xong công pháp này, mới có thể đối phó với cự mãng ngoài kia.

Lệ Diên nói:

- Vậy ngươi học đi.

Ninh Trục ngẩng đầu:

- Chỉ là công pháp này có hạn chế cấp bậc, cần phải lên thiên giai nhị phẩm mới có thể tu luyện. Hiện tại ta chỉ là thiên giai nhất phẩm.

- A...

Lệ Diên không ngờ hắn sẽ nói thực lực thật sự cho nàng biết, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.

- Nhưng ngươi yên tâm, ta có biện pháp thăng cấp.

Lệ Diên lấy lại tinh thần, lập tức nói:

- Chẳng lẽ ngươi dùng đan dược trong thời gian ngắn tăng lên tu vi? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi xảy ra chuyện gì cũng không được trách ta a.

Nghe lời trốn tránh trách nhiệm như vậy, Ninh Trục cũng không có phản ứng.

Hắn ngồi xuống đất, từ trong lòng móc ra một viên thảo dược lóe ánh huỳnh quang:

- Ngươi yên tâm, nếu ngươi có thể theo ta nhảy sông, cũng chưa từng bỏ ta chạy trốn, ta sẽ không đặt ngươi vào hoàn cảnh khó xử. Đây là thảo dược có thể tôi gân tẩy cốt, không phải là những thứ bàng môn tả đạo.

- Tôi gân tẩy cốt?

- Đúng vậy.

Ninh Trục gật đầu.

- Năm đó…Ta vì gân mạch đình trệ mới không thể tụ khí, sau đó gặp được cơ duyên trùng hợp phá tan chướng ngại, tu vi tiến triển cực nhanh. Nếu muốn tu luyện tới tầng tiếp theo, thánh tâm thảo không thể thiếu.

Lệ Diên biết thảo dược này có tác dụng gì, Ninh Trục đã luyện tôi gân tẩy cốt đến tầng thứ năm, nếu muốn tiến thêm một tầng, tiến tới thiên giai nhị phẩm, tôi gân tẩy cốt nào có dễ dàng như vậy?

Mỗi một tầng giống như lột da lóc xương, cố nhịn qua sẽ có tân sinh, chịu không nổi sẽ là thịt nát xương tan.

Ninh Trục vốn nên tìm một hoàn cảnh tốt mà lên tầng, hiện giờ vì có thể ra ngoài phải ở trong động âm lãnh mạo hiểm một phen.

Tuy Lệ Diên biết đây là nguyên tác cốt truyện, nhưng trong lòng có chút phức tạp.

Nàng nói:

- Tùy ngươi, ta không có bức ngươi.

Ninh Trục không tức gian, hắn rũ mắt nói:

- Ta không giống Phùng Tử Kiệt, ta có thể hộ ngươi chu toàn, tuyệt đối không để ngươi chết ở chỗ này.

Nói xong, hắn nhét thảo dược vào trong miệng.

Sở Tùy Chi thấy toàn bộ hành trình, hỏi:

“Phùng Tử Kiệt là ai?”

Từ lão quái suy đoán:

“Nhìn dáng vẻ, có lẽ là nhân tình của Lệ Diên ở thế giới này?

Sở Tùy Chi:

- …


Hắn muốn nói gì đó, lại phát hiện đã nói không nên lời.

Hắn còn tưởng rằng, vị trí hôn phu một cái là đủ, hai cái là quá mức.
1

Còn cái loại nhân tình, có một cái đã là thiếu đạo đức, lại không ngờ rằng có người còn có hai cái!

Hắn lại không biết, trên đời này còn ai có thể giống nữ nhân này, có hai vị hôn phu, hai vị nhân tình!

Giờ này khắc này, Sở Tùy Chi phát hiện nữ nhân này không chỉ trồng cây trên đầu hắn, nàng còn tính trồng ra một mảnh rừng!
1

Hắn bắt đầu phẫn nộ rồi, quyết định không bao giờ chơi cái loại này ẩn giấu này nữa, vừa định kéo áo choàng xuống, liền nghe một tiếng kêu thảm thiết khiến người sợ hãi.

Hắn vừa quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt Ninh Trục gân xanh bạo khởi, thống khổ không thôi ngã xuống đất.

Thì ra hắn đang tu luyện tôi gân tẩy cốt ở tầng thứ sáu, gân mạch như bị từng cây ngân châm cường ngạnh giải khai, nội lực mãnh liệt đấu đá gân mạch yếu ớt, mắt thường có thể thấy được dưới làn da nội lực du tẩu qua gân mạch.

Dù Ninh Trục tâm tính ẩn nhẫn, cũng khó có thể thừa nhận thống khổ như vạn châm vào xương, hắn rúc thành một đoàn, đầu ngón tay bấu mạnh xuống đất chảy ra máu tươi.

“Trách không được tiểu tử này nói con đường trọng sinh giống như luyện cốt lột da, xem ra hắn cũng ăn không ít khổ.”

Có lẽ là nhìn thấy Ninh Trục, khiến Từ lão quái nhớ tới Sở Tùy Chi, không khỏi cảm thán.

Sở Tùy Chi không nói gì, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lệ Diên.

Hắn muốn nhìn xem, giờ này khắc này, Lệ Diên có xuống tay với tiền vị hôn phu vì tình nhân của nàng?

Lệ Diên ôm vò rượu, đầu tiên là coi như không nghe thấy, hé răng uống lên mấy hớp rượu, nhưng thời gian trôi qua, Ninh Trục gào thét càng lúc càng lớn, nàng bắt đầu vò đầu bứt tai.

Sau đó, nàng dứt khoát đặt bình rượu qua một bên, nàng ngồi trước mặt Ninh Trục, nhìn chằm chằm hắn.

Trong miệng còn trào phúng nói:

- Ta biết ngươi không được. Chỉ là một gốc thảo dược mà thôi, ngươi liền đau thành như vậy?

Nàng lải nhải, cuối cùng thấy Ninh Trục dần dần không còn lên tiếng, nàng cũng ngậm miệng lại.

Cuối cùng, Ninh Trục hô hấp mỏng manh, hắn nửa mở hai mắt, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống tới.

Lệ Diên nhìn một hồi, khẽ chạm vào hắn.

Ninh Trục vẫn không phản ứng.

Nàng chân tay luống cuống vây quanh Ninh Trục:

- Ninh Trục! Ninh Trục! Ngươi không sao chứ?

- A! Ngươi không được chết? Sao ngươi có thể chết? Ngươi không nên chết…Ngươi tỉnh lại cho ta!

- Ninh Trục! Nếu ngươi không tỉnh lại, ta sẽ đi theo Phùng Tử Kiệt! Ta sẽ gả cho hắn! Về sau mỗi ngày đều nói với hắn ngươi cái gì cũng không được, ngươi chính là phế vật! Ngươi còn không tỉnh lại cho ta.

Nàng cẩn thận nâng hắn lên, nghe tiếng tim đập.

Thấy Lệ Diên lộ rõ lo lắng, Sở Tùy Chi đè ép thanh âm tới cực thấp, như đang áp lực gì đó:

" Sao nàng lại hoảng loạn như thế?”

Từ lão quái phát giác hắn không thích hợp:

“Dù sao cũng là một mạng người, hai người lại từ nhỏ lớn lên…"

Sở Tùy Chi cười lạnh một tiếng:

" Không biết ngươi còn có nhớ hay không, lúc ta chém đứt cánh tay của Lôi Quang, ta kém Lôi Quang ba cấp, miễn cưỡng đánh ngang tay với hắn, may là ta thăng một cấp, mà ngay lúc thăng cấp cũng là lúc bị nàng đánh gãy, dẫn tới kinh mạch ngược chiều, thiếu chút nữa tu vi lùi lại. Vì sao đều là vị hôn phu của nàng, ta cùng Ninh Trục lại có đãi ngộ khác nhau?”

“Này...”

“Vì sao đều có nhân tình, nàng lại không mơ ước bảo vật trong tay Ninh Trục?”

“Nàng…”

“Vì sao đều là vị hôn phu, nàng lại đi theo hắn nhảy sông, còn không rời không bỏ?”

“Sở tiểu tử, ngươi bình tĩnh chút!”

“Bình tĩnh cái rắm!”

Sở Tùy Chi cười lạnh một tiếng, lột xuống áo choàng, bước về phía Lệ Diên, kéo cổ tay của nàng:

- Lệ Diên!

Lệ Diên kinh ngạc quay đầu lại:

- …

Má ơi!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương