Lệ Diên khẩn trương đến nổi cả đêm không ngủ.

Còn hai áo khoác kia, nàng khách khí trả về, sau đó run rẩy ngồi đến hừng đông.

Sáng sớm, mây đen đứt quãng tiêu tán, tàn nguyệt còn treo ở chân trời.

Lệ Diên mơ màng nhìn thoáng qua, phát hiện không trung không còn khe hở, liền vui vẻ, chẳng lẽ Sở Tùy Chi bị thu rồi?

Nàng hí hửng quay đầu lại, Sở Tùy Chi cầm túi nước nhìn nàng cười:

- Lệ cô nương, dậy sớm a.
1

Lệ Diên:

- …

Âm hồn không tan!

Nàng cắn răng nhỏ giọng hỏi:

- Đã qua một đêm, sao ngươi còn chưa đi?

Sở Tùy Chi nhún vai:

- Ta không biết, có thể là thời cơ chưa tới. Nếu đã đến giờ, khe hở kia sẽ mang ta đi.

Lệ Diên cắn răng.

Vừa vặn, Phùng Tử Kiệt đi rửa mặt trở về, nói:

- Diên muội, sửa sang xong chúng ta sẽ xuất phát. Nếu thời gian như dự kiến, chiều mai có thể đến Trung Nguyên.

Lệ Diên gật đầu:

- Ừ.

Nàng quay đầu lại, trừng liếc Sở Tùy Chi một cái.

Sở Tùy Chi híp mắt cười.
__________________

Bọn họ tiếp tục lên đường, kèm theo Sở Tùy Chi.

Bốn người đều có ngựa, cũng không biết Sở Tùy Chi từ đâu dắt ra một con bạch mã, lười biếng đi theo sau bọn họ. Con ngựa này dung mạo bình thường, da lông không linh động bóng loáng bằng một nửa con ngựa của Phùng Tử Kiệt, nhưng lại giống tính tình của Sở Tùy Chi, chậm rì rì đi theo, lại không tụt một bước.

Phùng Tử Kiệt tấm tắc bảo lạ.

Lệ Diên thầm chửi cũng chỉ có Sở Tùy Chi tùy ý không kềm chế được, mới có thể đem linh thú thiên giai nhất phẩm ở huyền huyễn giới làm tọa kỵ.

Nàng cùng của Phùng Tử Kiệt sánh vai song hành đi phía trước, Phùng Tử Kiệt thấy nàng bị gió lạnh thổi cả đêm, sắc mặt tái nhợt, nên thường hỏi han ân cần, khoảng cách không ngừng kéo vào.

Sở Tùy Chi theo đi phía sau, nhớ đêm qua Lệ Diên từng nói sẽ gả cho Phùng Tử Kiệt, đáy mắt trở nên đen tối.

Tuy hắn biết nàng nói cho bỏ tức, nhưng nếu xui bị tiểu tử này đắc thủ, vậy chẳng phải hắn sẽ đem người “Phu nhân” này tặng cho người ngoài đến hai lần?

Hắn ánh mắt chợt lóe.

Ninh Trục môi nhấp chặt, không nhìn bọn họ.

Sở Tùy Chi cười lạnh:

- Nhìn vị hôn thê của mình cùng người khác như vậy, có thể nhịn xuống quả thực không phải nam nhân.

Ninh Trục sửng sốt:

- Ta chưa từng nói với ngươi, vị hôn thê của ta chính là Lệ Diên.

Sở Tùy Chi:

- …

Hắn mặt không đổi sắc nói tiếp:

- Ngươi nghĩ đêm qua sắc mặt ngươi khó coi như vậy, ta sẽ không nhìn ra?


Ninh Trục ngẩn ra, bờ môi nhấp thẳng.

- Là ta quá phận. Ta cùng nàng chỉ có một tờ giấy hôn ước đã trở thành phế thải. Không là gì của nhau. Ta không có quyền hỏi chuyện của nàng.

Sở Tùy Chi cười lạnh một tiếng:

- Thích thì theo đuổi, nam chưa thú nữ chưa gả, có gì phải sợ?

Vừa thốt ra lời này, liền cảm thấy không đúng. Chẳng may Ninh Trục nghe xong, lại muốn theo đuổi Lệ Diên thì phải làm sao bây giờ?
1

Hắn vội dời câu chuyện:

- Nhưng cũng có câu, có một số chuyện không thể cưỡng cầu. Ta thấy bên cạnh ngươi, tiểu cô nương bạch y kia có ý tứ với ngươi, sao ngươi không chọn nàng?

Đang nói, Cốc Phi Tuyết giục ngựa lại đây, nhìn bọn họ cười.

Ninh Trục mặt mày hơi liễm, thanh âm trầm thấp:

- Nàng chỉ là sư muội của ta mà thôi. Hiện tại ta chỉ muốn tinh tiến võ đạo, không có suy tưởng khác.

Sở Tùy Chi thầm nói, ngươi tốt nhất nên nghĩ như vậy.

Chỉ là Ninh Trục có thể nhịn, hắn không nhịn nổi.

Sở Tùy Chi tính tình cũng tạm hiền hoà, nhưng trước giờ rất bá đạo. Hắn nhận định chuyện gì không phải tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

Tuy giữa hắn cùng Lệ Diên tồn tại rất nhiều vấn đề, thì hắn sẽ không ngồi chờ chết, trơ mắt nhìn nàng bị cướp đi.

Hắn nhìn về phía Phùng Tử Kiệt, hơi nhíu mày.

Lúc này Phùng Tử Kiệt đang cùng Lệ Diên đàm luận chuyện thương thú, nói đến một nửa, thấy sắc mặt Lệ Diên hồng nhuận, hai má hây hây, trán ứa mồ hôi.

Có lẽ là vì ngủ thiếu giấc, ánh mắt mê mang lên.

Phùng Tử Kiệt nội tâm vừa động, trong lòng bắt đầu tê ngứa, nhịn không được nâng tay lên hướng tới mặt nàng:

- Diên muội, muội nóng sao....

Lệ Diên:

- ?

Ngay lúc tay hắn muốn đụng tới mặt nàng, đột nhiên cảm giác cổ tay như bị roi da dính nước quất một cái, đau đến nổi hắn kêu thảm thiết ra tiếng.

Lệ Diên thấy hắn kêu thảm thiết liền hoảng sợ, thiếu chút nữa té xuống ngựa:

- Sư huynh, ngươi sao vậy?

Phùng Tử Kiệt sắc mặt trắng bệch, lung lay rơi xuống ngựa:

- Tay của ta, tay của ta!

Mọi người vội chạy tới, Phùng Tử Kiệt ôm cổ tay lăn lộn dưới đất, Lệ Diên hỏi:

- Tay ngươi làm sao?

Phùng Tử Kiệt run rẩy nói:

- Có người ám toán ta!

Nói xong, hắn phẫn hận nhìn quanh tứ phía, cuối cùng dừng ngay Ninh Trục:

- Ninh Trục! Có phải là ngươi!

Ninh Trục nhíu mày.

Cốc Phi Tuyết vội kêu oan thay Ninh Trục:

- Ninh Trục ca vẫn luôn đi phía sau, ám toán ngươi lúc nào?

Phùng Tử Kiệt hỏi:

- Vậy là ai?


Hắn cảnh giác nhìn một vòng.

Lệ Diên bất đắc dĩ:

- Sư huynh, ngươi muốn biết ai ám toán ngươi, phải để chúng ta nhìn vết thương...

Phùng Tử Kiệt cắn răng buông cổ tay, mọi người vừa thấy, liền lặng im.

Vì cổ tay hắn hoàn hảo không tổn hại gì, một chút vết thương cũng không có, ngay cả vệt hồng cũng chưa từng hồng.

Phùng Tử Kiệt kinh ngạc:

- Đây là chuyện gì? Vừa rồi rõ ràng rất đau, sao một chút vết thương cũng không có?

Lệ Diên lúc này đã hiểu, nhất định là Sở Tùy Chi dùng tinh thần lực gây chuyện.

Nàng bất đắc dĩ nhìn về phía hắn.

Sở Tùy Chi dựa vào thân cây, nhìn nàng nhướng mày.

Từ lão quái trong thiết bài tấm tắc hai tiếng:

" Ai u ai u, đây là dấm phủ đầy bụi bao nhiêu năm a~"

Sở Tùy Chi vẻ mặt cứng đờ, phản bác nói:

- Người này căn bản không đáng để ta ghen, ta chỉ tùy tay giáo huấn hắn một chút mà thôi.

Từ lão quái hừ cười:

- Không ghen? Tiểu tử kia chỉ muốn chạm vào Lệ Diên một chút, liền đáng giá để ngươi dùng tinh thần lực. Tùy tay giáo huấn, nếu Lệ Diên cùng hắn thành chuyện, chẳng phải ngươi sẽ đến ở bên cạnh Lệ gia mở xưởng dấm?

Nghĩ đến cảnh tượng kia, khoé môi Sở Tùy Chi giựt giựt.

Nếu thực sự có một ngày như vậy, hắn không chỉ mở xưởng dấm, hắn sẽ dùng dấm nhúng cả Lệ gia!

Hắn cắn răng nói:

- Ta sẽ không cho bọn hắn cơ hội.

Phùng Tử Kiệt lăn lộn một thân đầy mồ hôi, kêu la nửa ngày mà cổ tay lại không có chút thương tích, nhìn ánh mắt mọi người như nói hắn vô cớ gây rối.

Hắn không nhịn được, kêu la nói:

- Nhất định là có người dùng công phu không thương tổn da thịt ám toán ta, đừng để ta bắt được hắn!

Lệ Diên thở dài một hơi.

Trò khôi hài qua đi, mọi người thấy thời gian không còn sớm, liền tiếp tục lên đường.

Cổ tay phải của Phùng Tử Kiệt vẫn còn ẩn đau từng cơn, một tay cưỡi ngựa rất cố sức, vì thế đến giữa trưa mới tới một quán trà.

Quán trà này là nơi đặt chân của thương nhân buôn bán, rất nhiều sơn tặc phụ cận nhìn chằm chằm quán trà này.

Có nhiều bạc, thuê hai bảo tiêu hộ giá hộ tống, có ít bạc thì ngụy trang thành sơn dã nông phu, trời nóng mặc trong ba tầng ngoài ba tầng, còn ngân phiếu hận không thể dán vào da thịt sợ người đoạt đi.

Tuy bọn họ ăn mặc không tầm thường, nhưng vừa thấy chính là người biết võ, nên không dám mơ ước tới bọn họ.

Phùng Tử Kiệt ngồi xuống, nhìn mặt trời đứng bóng, dù ban ngày ban mặt tàn nguyệt cũng không biến mất, hắn cũng không để ý.

Tay run rẩy đổ một chén trà, quay đầu thấy vẻ mặt Sở Tùy Chi thanh thản, hắn thì cả người đổ mồ hôi, còn đối phương một giọt mồ hôi cũng không có, khẽ kinh ngạc.

Mọi người đều biết, tu tập võ đạo là rèn luyện thân thể, đạt tới siêu phàm cảnh giới.

Võ đạo tu vi càng cao, người càng thoát ly phàm thai.

Hắn hiện tại là Địa giai bát phẩm, trong đám người cùng lứa tuổi cũng tồn tại vang dội, ra roi thúc ngựa một buổi sáng cả thân đầy mồ hôi, vậy mà Sở Tùy Chi một chút phản ứng đều không có?

Chẳng lẽ là thiên giai cường giả?


Thiên giai cường giả như lông phượng sừng lân, nếu đi trên đường tùy tiện gặp được một người, vận khí bao lớn?

Rốt cuộc Sở Tùy Chi có lai lịch gì?

Hắn buông chén trà, hỏi:

- Sở công tử, ta thấy ngươi khí thế thâm trầm, thân thủ cao siêu. Không biết bái sư từ môn phái nào?

Lệ Diên nhấp nước trà, nghe vậy ngẩn ra.

Sở Tùy Chi bái sư từ môn phái nào?

Đương nhiên không phải môn phái ở thế giới này. Nếu thật sự muốn nói, kia hẳn là…“Từ” phái?

Sở Tùy Chi híp mắt, Từ Thừa Thiên cười thầm:

“Sở tiểu tử, xem ra nhân gia bắt đầu hoài nghi ngươi.”

Sở Tùy Chi âm thầm hừ lạnh một tiếng, cười nói:

- Không môn không phái, là tán tu mà thôi. Ta thấy các ngươi ăn mặc giống nhau, là đệ tử danh môn chính phái.

Vừa nói tới môn phái, Phùng Tử Kiệt như kéo về sức mạnh.

Hắn cả đời này, lấy làm tự hào một là gia thế, hai là môn phái.

Còn Lệ Diên, chỉ là tâm huyết nhất thời dâng trào mà thôi.

Hắn chỉ Lệ Diên cùng chính mình:

- Hai chúng ta là Nam Cảnh.

Lại chỉ Ninh Trục cùng Cốc Phi Tuyết, biểu tình có lệ:

- Bọn họ là Bắc Vực.

- Nam Cảnh, Bắc Vực…

Sở Tùy Chi niệm hai câu, ý vị thâm trường liếc nhìn Lệ Diên một cái.

Giống như đang nói đã biết "hang ổ" của nàng, rốt cuộc nàng chạy không được.

Lệ Diên bất đắc dĩ, nàng cúi đầu muốn uống trà áp hỏa, lại quên nước trà nóng, bị nóng đến “A” một tiếng.

Theo bản năng, Ninh Trục đem chén trà của mình dùng chút nội lực làm nguội lạnh nước trà đưa qua.

Sở Tùy Chi từ trong thiết bài lấy ra Trấn Băng châu.

Phùng Tử Kiệt lấy ra cây quạt chuẩn bị quạt gió cho nàng.

Cốc Phi Tuyết cúi đầu uống trà, xem như mình không tồn tại.

Lệ Diên:

- …

Lão thiên a! Khe hở kia khi nào mở, không đem Sở Tùy Chi đi thì đem nàng đi được không?

Nàng chịu không nổi! Nơi này nào phải là nơi cho người sống!

Ninh Trục cùng Sở Tùy Chi hai người liếc nhìn lẫn nhau.

Sở Tùy Chi tầm mắt dừng trong lòng bàn tay hắn, nhướng mày, giống như đang hỏi: Không phải ngươi đã nói từ nay về sau không bao giờ hỏi chuyện của nàng sao? Hiện tại ngươi đang làm gì?

Ninh Trục yên lặng thu tay, sau đó tầm mắt cũng dừng trong lòng bàn tay Sở Tùy Chi, hơi nhíu mày.

Ở trong mắt hắn, hạt châu kia vừa lấy ra quanh thân nháy mắt mát mẻ vô cùng, nếu không phải đưa cho Lệ Diên, thì lấy ra làm gì?

Sở Tùy Chi mặt không đổi sắc:

Hắn chỉ thương hương tiếc ngọc mà thôi, tư tâm gì cũng không có!

Nghĩ như vậy, hắn quang minh chính đại đem hạt châu ở thế giới huyền huyễn có giá trị liên thành ném lên bàn:

- Thấy các ngươi bị nóng quá sức, ta nhường hạt châu này. Mang theo nó, có thể tiêu giải nhiệt.

Từ Thừa Thiên cản hắn không được, thở dài một hơi:

“Cái đồ phá gia chi tử.”

Phùng Tử Kiệt trước mắt sáng ngời, lập tức ngừng quạt gió cho Lệ Diên, cầm lên nhìn lấy làm kỳ:

- Phủ ta dị bảo vô số, ta cũng nhìn qua vô số kỳ trân, chưa từng thấy hạt châu có thể tự động sinh lạnh. Trách không được Sở công tử cả đường không nóng, thì ra ngươi cất giấu thứ tốt.

Sở Tùy Chi chỉ cười không nói.


Lệ Diên nhìn hạt châu kia khẽ sửng sốt, bất đắc dĩ nhìn Sở Tùy Chi.

Nàng nhận ra hạt châu này, là Trấn Băng châu chuyên dùng tu luyện tinh thần lực.

Tinh thần lực khác với nhục thể lực, có người cả đời chỉ có thể tinh tiến một tầng, có người tiến triển cực nhanh, nhưng mặc kệ là loại nào, tu luyện tinh thần lực rất nguy hiểm. Chỉ một chút sai lầm, nhẹ thì hôn mê, nặng thì điên loạn.

Trấn Băng châu có tác dụng trấn định tâm thần người tu hành tu luyện tinh thần lực.

Ở thế giới huyền huyễn, “Thiên kim khó cầu” cũng không đủ để hình dung, nó là vật báu vô giá.

Năm đó nàng làm nhiệm vụ pháo hôi, cũng vì hạt châu này cùng Sở Tùy Chi đánh tới đánh lui.

Sở Tùy Chi bị nàng hãm hại tiến vào bí cảnh, ở bên trong cửu tử nhất sinh mới có được hạt châu này.

Có thể nói, không có hạt châu này, tinh thần lực của hắn sẽ không cường đại như thế.

Hạt châu quý trọng như vậy, lại bị hắn tùy ý ném trên bàn, thật không biết nên nói hắn tùy tính hay là phá của.

Nàng vội đoạt lại từ tay Phùng Tử Kiệt, đưa lại cho Sở Tùy Chi:

- Ta thấy hạt châu này quý giá, Sở công tử hãy lưu lại đi.

Sở Tùy Chi đưa tay ra, đụng phải tay nàng.

Hai người tầm mắt khẽ lướt không trung.

Sở Tùy Chi thấp giọng nói:

- Này là cho mượn, Lệ cô nương không cần khách khí. Nó chỉ là một hạt châu mà thôi, sao quan trọng bằng người.

Hắn mặt mày hơi trầm xuống, đẩy nhẹ tay nàng, nhẹ nhưng lại tràn ngập lực lượng.

Gặp hắn nhiều lần như vậy, lần đầu Lệ Diên thấy hắn nghiêm túc như thế.

Rõ ràng hạt châu trong tay mát lạnh vô cùng, nhưng nàng chỉ cảm thấy nóng lên.

Chỉ một lát, hắn nháy mắt, trong mắt thâm trầm đã bị ý cười thay thế:

- Tặng cho ngươi cũng không sao, vật như vậy ta có rất nhiều.

Lệ Diên nói:

- Ta không nhận nổi.

Nhưng vẫn cẩn thận cầm hạt châu trong tay.

Cốc Phi Tuyết nhìn, có chút hâm mộ. Không khỏi nói:

- Sở công tử tuấn tú lịch sự, võ công cao siêu, trên người có nhiều kỳ trân dị bảo, không biết vì sao nữ nhân kia bỏ lỡ ngươi hai lần, cũng không biết hai nam nhân kia có gì tốt...

Sở Tùy Chi cảm giác như bị bắn trúng tên.

Hắn bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Ninh Trục cùng Phùng Tử Kiệt, cắn răng nói:

- Vừa vặn, ta cũng muốn hỏi vấn đề này.

Lệ Diên:

- …
__________________

Buổi tối, bọn họ vào thành nghỉ chân.

Năm người, muốn năm phòng.

Nàng cùng Cốc Phi Tuyết ở một dãy, ba nam nhân ở đối diện.

Lệ Diên tinh thần cùng nhục thể căng chặt một ngày, rốt cuộc có thể nghỉ tạm.

Nàng nhảy nhót mở ra cửa phòng, mới vừa cảm nhận trong phòng ấm áp, liền nghe phía sau truyền đến một tiếng ho.

Vừa quay đầu lại, ba nam nhân đã vào phòng, đồng thời mở cửa phòng nhìn nàng.

Sở Tùy Chi nhìn nàng nhướng mày, không tiếng động nói:

“Buổi tối chờ ta…”

Phùng Tử Kiệt có chút ngượng ngùng, nhìn nàng ẩn ý.

Ninh Trục nhìn nàng thật sâu, muốn nói lại thôi.

Lệ Diên:

- …

“Bang” một tiếng, nàng vọt vào phòng, sau đó dùng cái bàn gắt gao chặn ngang cửa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương