Không hiểu sao Vân Xu cảm thấy thái độ của Cố Diễm đối với mình tốt lên không ít.

Ví dụ khi cậu nhận lấy hộp cơm không còn miễn cưỡng nữa mà nhẹ nhàng nói lời cảm ơn với cô.

Tuy chỉ là một câu cảm ơn đơn giản nhưng Vân Xu vẫn có chút thụ sủng nhược kinh.

Cô không quên những chuyện mà nguyên chủ đã làm, còn đẩy Cố Diễm xuống nước, hôm trước còn làm hỏng cúc áo sơ mi của cậu. Đáng lẽ Cố Diễm sẽ mặc kệ cô, thậm chí là nổi giận với cô mới đúng.

Sau khi bác sĩ tiêm cho Cố Diễm xong hai người mới bắt đầu ăn cơm.

Hộp cơm của Cố Diễm đều là những đồ ăn thanh đạm, Vân Xu còn đặc biệt cho thêm vào một ít dưa chua để cho cậu đỡ thèm.

Ăn được một nửa, Vân Xu đưa cốc nước ấm cho Cố Diễm: “Uống nước đi.”

Cố Diễm cầm lấy ly nước nhấp một ngụm, dòng nước đẩy trôi các loại mùi vị trong miệng, miệng lưỡi khô khốc cũng được làm ẩm.

Đây cũng chỉ là một tình tiết nhỏ, hai người ngồi cùng nhau cũng không nói gì, chỉ yên lặng ăn cơm. Ăn xong Vân Xu cất hộp cơm đi, định giống như bình thường đem về rửa.

Trước khi đi, Vân Xu có chút ngập ngừng lại khẩn trương mở miệng hỏi Cố Diễm: “Trạng thái hôm nay thế nào rồi? Lúc làm bài thi có bị đau đầu không vậy?”

Cố Diễm ngồi trên giường bệnh hơi nghiêng đầu nhìn cô, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu hy vọng trạng thái của tôi tốt sao?”

Vân Xu buột miệng nói: “Đương nhiên rồi.”



Nếu Cố Diễm mà thi trượt thì ít nhất cô phải chịu một nửa trách nhiệm.

Cố Diễm là một người hiền lành tốt bụng, còn giúp đỡ cô rất nhiều lần, nếu vì cô mà Cố Diễm mất đi sự kiên trì và học bổng, vậy thì cô sẽ cảm thấy hổ thẹn đến mức muốn độn thổ mất.

Cố Diễm nhớ lại những lời mấy nữ sinh kia nói với cậu lúc trước, ngừng vài giây sau đó hỏi: “Vậy những người kia sao lại muốn đẩy tôi?”

Với sao đột nhiên lại đến nói với anh mấy lời như vậy? Nếu Vân Xu không phải tâm thần phân liệt, hoặc là cô cố ý muốn chơi đùa cậu, vậy thì quả thật là có hiểu lầm rồi.

Trong lòng Cố Diễm mơ hồ đã có đáp án.

Người muốn chơi đùa cậu sẽ không nhìn cậu bằng ánh mắt quan tâm, sẽ không kiên trì một ngày ba bữa mang cơm đến cho cậu, còn cẩn thận lựa chọn đồ ăn, cũng sẽ không ngại ngùng mà kiên quyết lau người cho một nam sinh, càng không thể chỉ vì để ý đến cái nhíu mày nhẹ của cậu liền rót nước cho cậu.

Nếu như những thứ này đều là Vân Xu cố ý đóng giả, vậy thì cậu cũng không oán hận.

Vân Xu đáp: “Đó đều là chủ ý của mấy người đó, lần này thực sự không phải do tôi làm mà!”

Cố Diễm lạnh nhạt nhìn cô, hỏi: “Vậy thì tất cả những việc làm trước kia nhắm vào tôi đều do cậu sao?”

Đây là loại câu hỏi gì thế? Vân Xu quả thực nghĩ đến thì muốn bỏ chạy.

Vân Xu cúi đầu không dám nhìn Cố Diễm, “Ừm” một tiếng vụng về, lại cẩn thận quan sát nói thêm một câu: “Xin lỗi.”



Từ lớp 11 ‘Vân Xu’ đã bắt đầu nhắm vào Cố Diễm, Cố Diễm đã cố gắng hết sức để tránh. Tuy rằng không có chuyện gì lớn xảy ra, nhưng những chuyện nhỏ nhặt chẳng hạn như bài tập về nhà bị ném đi, trong ngăn bàn bị đặt những đồ kì quái, trong kì thi bút bị làm rơi xuống đất rồi hỏng, mấy chuyện như này có tránh cũng không tránh nổi.

‘Vân Xu’ cũng không phải chỉ tìm mấy người nữ sinh kia, nhưng Cố Diễm biết người đứng sau lưng nhóm nữ sinh bám riết không tha, thuê người làm ra mấy loại chuyện này là Vân Xu.

Nhiều chuyện gộp lại đã trở thành điều tồi tệ, Vân Xu càng nghĩ càng cảm thấy bản thân giống như đem đến phiền toái cho Cố Diễm, không khỏi cúi đầu càng thấp.

Cố Diễm nhìn chằm chằm Vân Xu, đôi mắt phượng ẩn dưới mắt kính mang theo chút dò xét.

Chuyện lần này anh tin chắc chắn chỉ là hiểu lầm, nhưng trước đây thì tuyệt đối không phải. Vậy thì nguyên nhân khiến Vân Xu thay đổi là gì?

Trong lòng cậu cảm thấy nghi hoặc, nhân cơ hội này mà hỏi luôn: “Vốn dĩ cậu rất ghét tôi, sao bây giờ lại giúp đỡ tôi?”

“Bởi vì... trước kia cậu giúp tôi rất nhiều, tôi không ghét cậu nữa rồi.” Vân Xu đáp: “Tôi rất cảm ơn cậu, chuyện lần này tôi cũng cảm thấy rất áy náy!”

Vân Xu nói xong lại thêm một câu xin lỗi.

Cố Diễm nhìn chằm chằm mặt của Vân Xu, cố gắng tìm ra một chút dấu vết giả dối trên mặt cô, nhưng lại phát hiện Vân Xu là thật sự cảm thấy áy náy, bàn tay đang buông lỏng tự nhiên cảm thấy bất an.

Bầu không khí lại trầm xuống, lúc Vân Xu cho rằng Cố Diễm không nói gì nữa thì lại nghe cậu đáp: “Ừm, tôi biết rồi.”

Chỉ, chỉ có như vậy?

“Ngày mai không cần mang cơm cho tôi nữa đâu.” Cố Diễm nói: “Tôi đã khỏe rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương