Giả Văn Bân phát hiện ra, người Vân Xu muốn báo thù vốn dĩ không phải Lương Manh mà là anh.

Tất nhiên là Giả Văn Bân từ chối thẳng thừng, nhưng Vân Xu chỉ dùng vài câu đã thuyết phục được anh.

Vân Xu nói, dù Châu Dã đánh giỏi hơn nữa thì cậu ta cũng chỉ có một mình, ô dù của cậu ta có lớn hơn nữa cũng không thể vô duyên vô cớ đuổi người ta đi được. Còn về sau này, nhà cậu ta không phải chỉ có một mình cậu ta là con, gia sản không đến lượt cậu ta thừa kế, không cần phải kiêng dè như vậy.

Thứ Giả Văn Bân kém Châu Dã chẳng qua chỉ là phạm vi thế lực và danh tiếng.

Người to gan bao nhiêu thì đất rộng bấy nhiêu, nếu cậu ta dám mở rộng phạm vi thế lực của mình thì sau này người được người khác tôn trọng, kiêng dè sẽ là cậu ta. Còn Châu Dã, nói không chừng sẽ phải hợp tác với cậu ta, xưng anh em với cậu ta.

Giả Văn Bân không thể không thừa nhận cậu ta đã bị Vân Xu xúi giục.

Vì cơ cấu học sinh đặc biệt của trường trung học số ba, thế lực có thể hoạt động một cách quang minh chính đại chỉ có đám người Châu Dã, còn loại như cậu ta chỉ được coi là côn đồ tầm thường.

Ai mà chẳng muốn có tên họ đàng hoàng.

Vốn dĩ Giả Văn Bân đã có dã tâm này, bị Vân Xu kích thích như vậy, tâm tư của cậu ta lại nổi lên.

Dựa vào đâu mà không thể đánh Châu Dã? Cậu ta cứ phải tẩn Châu Dã một trận thật ác, dẫm lên cậu ta nêu cao tên tuổi.

Mấy ngày sau đó, thỉnh thoảng Vân Xu lại miêu tả một chút tiền đồ và kế hoạch tốt đẹp ở tương lai, còn lấy những sự tích oai phong của Châu Dã để kích thích cậu ta.



Ban đầu Giả Văn Bân vẫn không tỏ thái độ gì, khịt mũi coi thường sự xúi giục của Vân Xu, nhưng từ lâu trong lòng đã bắt đầu lung lay.

Cuối cùng, sĩ khí của Giả Văn Bân được Vân Xu cổ vũ đến mức cao nhất, hạ quyết tâm đi thử một phen.

Giả Văn Bân: [Tôi xin thề, dù gì đi nữa cũng sẽ không khai cậu ra, nhưng cậu cũng phải tuân thủ lời hứa, xóa đoạn ghi âm kia đi, sau này chúng ta không ai nợ ai, ok không?]

Vân Xu: [Chữ tín làm đầu, nói được làm được.]

Giả Văn Bân: [Tôi rất xem trọng cậu, thực sự không cân nhắc làm bạn gái tôi ư?]

Vân Xu không trả lời, sau đó xóa bạn bè với Giả Văn Bân, khi xóa chọn đối phương cũng xóa cô, kế đến xóa toàn bộ file lịch sử trò chuyện trong bộ nhớ điện thoại đi.

Giả Văn Bân phát hiện Vân Xu biến mất trong danh sách của mình, trong lúc nhất thời chưa phản ứng kịp tình huống này là như nào.

Sau khi biết Vân Xu đã xóa mình, cậu ta cũng chỉ cho rằng lời nói của mình làm Vân Xu giận, trong lúc xấu hổ và bực bội đã bấm xóa. Cậu ta muốn add lại nhưng lại phát hiện Vân Xu chủ động add mình, cậu ta không biết tài khoản của Vân Xu.

Tuy Giả Văn Bân không add lại Vân Xu nhưng cậu ta vẫn tập hợp mấy anh em đáng tin, trước tiên dùng cách Vân Xu nói tẩy não cho họ, cổ vũ sĩ khí, sau đó cùng bàn bạc một cách hãm hại Châu Dã.

Đánh trực diện thì chắc chắn họ đánh không lại Châu Dã. Châu Dã có thể trở thành trùm trường khiến người ta nghe đến đã biến sắc không phải do cậu ta giỏi đánh đấm ra sao, chủ yếu là do thế lực và uy tín của cậu ta đã phát triển lớn mạnh, được nhiều người theo đuổi.

Tình huống lý tưởng nhất là không kinh động những người khác, hẹn một mình Châu Dã ra ngoài.



Giả Văn Bân còn chưa nghĩ được cách thì Vân Xu đã đích thân dâng cơ hội đến trước mặt cậu ta.

Vân Xu nhờ Vân Nguyệt để ý lịch trình của Châu Dã giúp cô, sau khi biết Châu Dã thường xuyên trèo tường tới quán cà phê Internet giết thời gian, hơn nữa thường là giờ nào đó vào buổi chiều tối, cô đã hẹn Lương Manh ra ngoài.

Lương Manh do dự một lát rồi nhận lời.

“Cho tôi mượn điện thoại của cậu một lát.” Vân Xu nói.

Không hiểu sao giờ Lương Manh luôn thấy sợ sợ khi nhìn Vân Xu, tuy không rõ tại sao Vân Xu phải mượn điện thoại cô ta nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Vân Xu, cô ta vẫn đưa điện thoại cho Vân Xu.

Vân Xu dùng số của Lương Manh gửi một tin nhắn cho Giả Văn Bân: [Vân Xu bảo tớ chuyển lời cho cậu, khoảng bảy giờ tối nay Châu Dã sẽ trèo tường ra ngoài cổng trường ở khu rừng nhỏ, cậu có thể dẫn người tới đó chờ cậu ta.]

Gửi tin nhắn xong, Vân Xu ngựa quen đường cũ bắt đầu xóa bạn tốt, xóa hết lịch sử trò chuyện của Lương Manh với Giả Văn Bân và cô.

Cô chỉ mất khoảng mấy phút để làm xong những chuyện này, sau đó cô trả lại điện thoại cho Lương Manh đang trơ mắt nhìn mình.

Lương Manh mở điện thoại ra kiểm tra: “Khi nãy cậu làm gì vậy?”

“Giúp cậu xóa Giả Văn Bân.” Vân Xu nói: “Tiết lộ với cậu, cậu ta sắp gặp phải xui xẻo lớn rồi, cậu phủi sạch quan hệ với cậu ta một chút, biết chưa?”

Trong lòng Lương Manh căng thẳng: “Hả?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương