Ở một nơi tối tăm như thế này, làn da của Vân Xu trắng nõn như phát sáng. Dưới bóng đêm, các đường nét trên khuôn mặt cô càng thêm sắc nét và tinh xảo, xinh đẹp như bước ra từ trong tranh, ánh trăng dừng trong mắt cô, đôi mắt dường như tràn ngập ánh sáng.

Lương Manh là một tiểu mỹ nữ nhưng đứng trước mặt Vân Xu lại lép vế hoàn toàn.

Lương Manh thấy thấy mấy nam sinh và bạn trai của cô ta nhìn chằm chằm vào Vân Xu xem, trong lòng rơi lộp bộp.

Cô ta không muốn thừa nhận nhưng lại biết rõ Vân Xu lớn lên rất xinh đẹp, hơn nữa còn lại loại xinh đẹp xuất chúng.

Nhưng làm sao anh ta có thể nhìn Vân Xu như thế này trước mặt cô ta?

Lương Manh vừa ghen tị vừa cảm thấy có gì đó không đúng, cô ta đẩy bạn trai mình một cái: “Anh nhìn cái gì đấy?”

Bạn trai của Lương Manh tên là Giả Văn Bân, không tính là cao nhưng trông rất rắn chắc, bị Lương Manh đẩy cũng không phản ứng gì, anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Xu, nói: “Em là Vân Xu? Lớp Ánh Nắng?”

Đừng nói chứ, mặc dù lớp Ánh Nắng gọi là lớp phế vật nhưng nữ sinh trong lớp đều rất xinh đẹp. Lúc trước anh ta cho rằng Lương Manh đã rất đẹp, không nghĩ tới còn có cực phẩm như này.

Vân Xu không nói chuyện.

Giả Văn Bân chỉ cho là Vân Xu bị dọa cho choáng váng, trong lòng anh ta đột nhiên hiện lên một suy nghĩ.

Anh ta nói: “Lương Manh nói em đánh cô ta?”

Vân Xu cuối cùng cũng mở miệng: “Không có.”

Vân Xu nói đến hợp tình hợp lý không có chút chột dạ, chỉ là đè người lại sao có thể tính là đánh người?

Lương Manh chỉ vào cô: “Cậu nói láo! Cậu nói dối!”



Vân Xu nhìn cô ta nói: “Vậy cô nói tôi đánh cô ở chỗ nào? Tôi có tát cô sao? Đánh cô sao? Véo cô sao? Đá cô sao?”

Đều không có, Lương Manh tức giận nhưng cũng không muốn kể lại việc mình bị Vân Xu ấn trên bàn, cô ta lùi lại một bước rồi nói với Giả Văn Bân: “Anh tin cô ta hay tin em? Em nói cô ta bắt nạt em chính là bắt nạt em, anh phải giúp em xả giận.”

Giả Văn Bân hỏi Lương Manh: “Em định làm thế nào?”

Vấn đề này, Lương Manh quả thật là chưa nghĩ tới.

Giả Văn Bân đề nghị nói: “Không bằng để anh em của anh hôn cô ta, em thấy sao?”

Đàn ông thường không tự mình đánh phụ nữ nhưng để đối phó với phụ nữ thì bọn họ còn rất nhiều biện pháp hạ lưu khác.

Nghe thấy đề nghị của Giả Văn Bân, Lương Manh có hơi do dự.

Giả Văn Bân nói: “Chỉ hôn cô ta hai lần làm cô ta bẽ mặt chứ không làm gì khác, chờ lát nữa em chụp ảnh lại, sau này khẳng định cô ta cũng không dám nói ra.”

Mấy nam sinh khác nghe vậy đều bắt đầu ồn ào, dùng ánh mắt nóng rực nhìn về phía Vân Xu. Nếu như nói chuyện khác thì bọn họ không dám nhưng hôn một cái cũng không sao đúng không?

Giả Văn Bân hỏi Lương Manh cũng chỉ là hình thức, anh ta đi về phía Vân Xu rồi nói: “Em không muốn hôn môi với nhiều đàn ông như vậy đúng không?”

Vân Xu lắc đầu.

Giả Văn Bân nở nụ cười: “Vậy em chỉ cần làm bạn gái của anh, em đồng ý anh lập tức bảo vệ em, ai cũng đừng hòng bắt nạt em.”

Giả Văn Bân nói lời này những người khác đều nghe được, mấy nam sinh kia thì còn tốt, Lương Manh đã không chịu nổi, hóa ra Giả Văn Bân có chủ ý này?

Hơn nữa những gì Giả Văn Bân vừa nói, lúc trước cũng từng nói với cô ta, khi đó cô ta còn cảm thấy thật dễ nghe.

Lương Manh tức giận đến giơ tay: “Giả Văn Bân, đồ khốn nạn!”



Giả Văn Bân né tránh, cười nói với Lương Manh: “Cô không phải đã sớm biết rồi sao?” Anh ta không hề xấu hổ mà còn cười đắc chí: “Nữ sinh các cô không phải thích như vậy à? Đàn ông không xấu đàn bà không yêu đúng không.”

“Lại nói tôi cũng chưa từng lên giường với cô, chia tay cô cũng không tính là chịu tổn thất gì? Ồn ào cái gì chứ.”

Giả Văn Bân đối với Lương Manh không thể nói là yêu hay không yêu. Tìm tới Lương Manh cũng chỉ là vì coi trọng vẻ bề ngoài xinh đẹp đáng yêu biết làm nũng của cô ta, bây giờ có Vân Xu như vậy, có chia tay anh ta cũng không cảm thấy luyến tiếc.

Lương Manh tức đến phát run, sau đó lại nghe thấy lời đe dọa tàn nhẫn của Giả Văn Bân: “Đêm nay cô là người quyết định đưa cô ta tới đây, tốt nhất cô đừng nói ra ngoài, bằng không tôi vừa nói cái gì thì sẽ làm y nguyên như vậy với cô, hiểu chưa?”

Lương Manh biết Giả Văn Bân không phải loại người tốt đẹp gì nhưng khi Giả Văn Bân muốn làm toàn bộ những thứ hư hỏng đó trên người cô ta, cô ta mới nhận ra Giả Văn Bân tồi tệ đến thế nào. Cô ta lập tức tái mặt vì tức giận, khuôn mặt tràn đầy ngơ ngác.

Giả Văn Bân thấy Lương Manh bị hù dọa cũng mặc kệ cô ta mà quay đầu lại nhìn Vân Xu.

Vẻ mặt của Vân Xu quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến không hợp lý, không phải cô nên sợ hãi sao?

Ngay khi Giả Văn Bân đang nghi ngờ, Vân Xu đã rút điện thoại di động ta khỏi túi áo đồng phục, quơ quơ với anh ta: “Tôi đang ghi âm.”

Trước khi bọn họ tới giật điện thoại, Vân Xu nói: “Đã gửi file âm thanh, nếu bây giờ tôi không quay lại thì cô ta sẽ ngay lập tức báo cảnh sát cho tôi. Tôi nhớ gần đây có đồn cảnh sát, cảnh sát sẽ đến rất nhanh, à có khi cô ta sẽ đi gọi giáo viên tới trước, đến lúc đó sự việc vỡ lở ra, anh đoán kết quả sẽ như thế nào?”

Vân Xu vừa dứt lời, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi.

Vân Xu không giống như bọn họ suy đoán, loại tình huống này bị bày ra, sao cô có thể ngoan ngoãn đi theo mà không có chuẩn bị?

Nhìn qua cô rất ngốc sao?

.

Vân Xu: Đánh giá của người khác về tôi đều là ngược lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương