Trường trung học số ba rất lớn, học sinh rất nhiều, họ cũng không quen biết, thậm chí còn không cùng một lớp.

Gặp nhau nhiều lần trong một khoảng thời gian ngắn, không thể không nói là một kiểu duyên phận.Với Cố Diễm mà nói, có lẽ là một kiểu nghiệt duyên.Trông thấy bộ dạng này của Vân Xu, ban đầu cậu hơi kinh ngạc, sau đó thì thấy hơi lo lo.Vân Xu lòng dạ hẹp hòi, ngày trước trừ khi bắt buộc, nếu không thì không bao giờ mặc đồng phục, rất chú ý đến vấn đề ăn mặc trang điểm, có thể thấy là một người rất sĩ diện.

Nhưng mới có hai ngày ngắn ngủi, cậu đã nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Vân Xu hai lần.Nói không chừng Vân Xu sẽ ghi hận cậu vì điều này.Cố Diễm khẽ cau mày, lặng lẽ đi về hướng ngược lại với Vân Xu, khi đi qua người Vân Xu, Vân Xu bỗng nhiên giơ tay bắt lấy cánh tay cậu.“Bạn học Cố, có thể giúp tôi một việc không?”Cố Diễm theo bản năng muốn từ chối nhưng lại vô tình nhìn vào mắt Vân Xu.

Mắt Vân Xu ngấn nước, lông mi cũng ướt đến mức dính vào nhau, đáy mắt mang vẻ khẩn cầu.Cố Diễm mím môi, không thể mở miệng nói lời từ chối.Hơn mười phút sau, Vân Xu nhận lấy một cái túi ni lông từ tay Cố Diễm, bên trong đựng tất và dép bông được mua ở siêu thị dưới lầu.

Cô cảm ơn vô cùng thật lòng: “Cảm ơn cậu, bạn học Cố, cậu đúng là một người tốt.”Nhìn vào đôi mắt lộ ra vẻ chân thành tha thiết của Vân Xu, Cố Diễm luôn luôn lý trí bỗng dưng hoảng hốt trong nháy mắt.Ngây ra vài giây, Cố Diễm gật đầu, không nói lời nào đã đi mất.Vân Xu lại nhìn bóng lưng của cậu một lần nữa, cảm thán trong lòng, nam chính đúng là một người tốt.Chẳng những là người tốt mà còn rất có chí tiến thủ.Bố mẹ Cố Diễm qua đời sớm, một mình ông nội nuôi nấng cậu trưởng thành.


Sức khỏe của ông nội đã kém, trong nhà không có người lao động cũng không có nguồn kinh tế, cuộc sống cực kỳ vất vả.

Trong tình cảnh như vậy nên Cố Diễm trưởng thành sớm, không những sớm học được cách tự lập mà còn hiểu được tầm quan trọng của việc học tập tốt.Khác với học sinh yếu như Vân Xu, bắt đầu từ tiểu học Cố Diễm đã luôn đứng đầu, cho dù ở ngôi trường đầy rẫy thiên tài như Tam Trung cậu cũng vẫn giữ vững hạng nhất, ngoài việc cậu thực sự thông minh ra thì cũng có quan hệ rất lớn tới sự chăm chỉ, nghiêm túc của cậu.Cố Diễm luôn đứng đầu nhưng chưa từng buông lỏng, bàn về thái độ và mức độ chăm chỉ thì không ai có thể sánh nổi với cậu.Với Cố Diễm, hạng nhất không chỉ là tiền học bổng và học phí và phí phát sinh được nhà trường bao mà còn là niềm tin và hy vọng về tương lai từ trước đến nay của cậu.

Nhưng nguyên chủ lại ép Cố Diễm rớt khỏi hạng nhất vì ham muốn cá nhân, còn mua chuộc côn đồ và những người bên cạnh cậu gây phiền phức cho cậu để quấy rầy cậu học tập.Đúng là quá đáng quá mà!Tuy việc đó không phải do cô làm nhưng hiện giờ cô đã trở thành Vân Xu, vậy tức là biến thành chuyện của cô.

Cô làm vậy với Cố Diễm, vậy mà Cố Diễm lại giúp cô hai lần liên tiếp…Vân Xu vấp phải sự tra khảo của lương tâm.Van Xu vừa thay dép và tất mới vừa nghĩ, mình nên làm chút gì đó để bù đắp cho Cố Diễm mới được, hơn nữa không thể quá lộ liễu.Tuy rằng hệ thống không cố ý dặn dò nhưng cô biết người mình thay thế là một người có thân phận bia đỡ đạn ác độc, nếu làm quá nhiều có thể sẽ phá vỡ quá nhiều tình tiết, làm hỏng việc của hệ thống.Chuông nghỉ trưa vang lên, Vân Xu xách đôi giày bẩn đi vào phòng học.

Dáng vẻ chân cô đi dép, tay cầm một chiếc túi ni lông lớn đã thu hút ánh mắt của mọi người trong lớp.Vân Xu lại muốn làm trò gì vậy?Vân Xu ngồi ở vị trí gần cửa sổ, chỗ bên trái còn trống, cô dọn dẹp mấy đồ linh tinh bên trong một chút rồi cất giày vào, sau đó lấy một quyển sách ra đọc hết sức tự nhiên.Tuy cô từng học một lần nhưng thứ nhất là đã cách một thời gian dài, thứ hai là khi đó sức khỏe cô quá kém nên thời gian học tập có hạn, trình độ không giỏi đến mức có thể kê cao gối đầu, không lo nghĩ gì mà đi thi đại học; thứ ba, suy cho cùng thì thế giới cũng khác, có lẽ văn học và lịch sử sẽ có chút khác biệt, cô phải tốn nhiều công sức hơn để nhớ.Khi làm đề, Vân Xu gặp phải một câu khá khó đối với cô, liên tục tính toán, cuối cùng vẫn là phí công vô ích.


Cô cào tóc, tiu nghỉu nằm bò ra bàn, dùng cằm chống lên tờ đề, ánh mắt nhìn xuống, trong đầu là một mớ hỗn độn.Não cô không ngừng nhớ lại những điều kiện đã biết, khi nghĩ đến mức không nghĩ được nữa thì linh cảm bỗng lóe lên, đã có ý tưởng.“Vân Xu con tiện nhân này, là mày làm đúng không?”Một giọng nói chói tai cùng một tiếng “cốp” lớn vang lên, khiến người đang nằm bò ra bàn ngủ ngon lành giật mình tỉnh lại.Còn Vân Xu, không còn linh cảm, ý tưởng cũng mất luôn.Vân Xu xoa cái cằm bị ma sát với mặt bàn một chút, nhịn đau rồi ngẩng đầu lên một cách cứng nhắc, nhìn về phía người vừa đá bàn.Là Tôn San San- người đẩy cô trong nhà vệ sinh.

Cô ta về kí túc xá thay quần áo, vừa quay lại lớp đã muốn tìm Vân Xu để tính sổ.Vân Xu mở miệng nói: “Tiện nhân? Gọi ai cơ?”Tôn San San khựng lại một lát, hơi đắc ý nói: “Mày cho rằng tao sẽ mắc bẫy của mày ư? Tiện nhân, mày chính là tiện nhân…”Cô ta vẫn chưa chửi đã miệng thì Vân Xu đã cầm một quyển sách Toán trên bàn lên, hơi cuộn lại rồi ném vào mặt cô ta.

Bụp một tiếng, vang khắp cả phòng học.Vân Xu hoàn toàn không có ý định chơi trò bẫy chữ với cô ta, cô chỉ là vô cùng ghét hai chữ “tiện nhân” trong miệng Tôn San San mà thôi.“Ăn nói đàng hoàng đi, nghĩ cho kỹ hẵng nói.”Tôn San San không ngờ Vân Xu lại trực tiếp ra tay, cô ta bụm mặt, tức đến mức run người: “Sao mày dám đánh tao?”.

truyện trên app tytNói xong, cô ta tiến lên một bước, định trả lại cho Vân Xu một bạt tai.Vân Xu nhanh chóng ngồi xổm xuống né đi, khi đứng dậy thì giơ cao chiếc ghế, nhắm thẳng vào Tôn San San.

Mắt cô hơi nheo lại, lông mày nhíu chặt, ánh mắt lộ ra chút tàn bạo, dáng vẻ như muốn đập vỡ đầu Tôn San San vậy.Nhưng thực ra nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện cổ tay cô đang run nhè nhẹ.Trước đây sức khỏe của Vân Xu không tốt, người nhà sợ cô bị bắt nạt nên đã cố ý mời người tới dạy cô một vài cách dùng mẹo để đối phó với người khác, cô vẫn luôn nhớ kỹ, khi thầy giáo kia dạy cô đánh nhau đã nói, sức lực có thể không đủ lớn, vũ khí có thể không quá thuận tay nhưng biểu cảm nhất định phải thật hung hãng, dáng vẻ phải thật điên cuồng, dọa cho người đối diện sợ là cô đã thắng một nửa rồi.Cô không muốn giật tóc túm mặt, nằm dưới đất vặn bánh quai chèo (1) với Tôn San San, thế nên cô chọn cách đánh phủ đầu trước, hù dọa Tôn San San.(1) Quấn vào nhauTôn San San đúng là bị Vân Xu dọa sợ thật.Cô ta chỉ là một cô gái yếu đuối, cô ta không thể tưởng tượng ra cảnh đánh nhau với một người muốn đập thẳng cái ghế vào đầu mình.


Nếu cái ghế kia đập xuống thật, nhỡ đập vào mặt cô ta thì phải làm sao? Hơn nữa vẻ mặt hung ác kia của Vân Xu khiến cô ta cảm thấy chắc chắn Vân Xu sẽ ra tay một cách tàn nhẫn.Nhưng cô ta bị Vân Xu tạt nước, còn bị đánh vào mặt, chẳng lẽ bị dọa như vậy thì thôi sao? Thế thì hèn nhát quá.Sau khi cân nhắc một lát, cô ta lùi về sau hai bước, nghểnh cổ đổi sang nói lý với Vân Xu: “Vân Xu, mày đừng có giả vờ vô tội, người lúc nãy tạt nước vào tao trong nhà vệ sinh là mày đúng không? Mày định giải thích thế nào?”Giải thích gì cơ? Vân Xu mỉm cười nhưng lại lộ ra vẻ châm chọc, trực tiếp thừa nhận: “Là tôi.” Dứt lời, cô đặt ghế xuống.Vốn dĩ cô định ném chiếc ghế ra đằng sau Tôn San San, dọa cô ta một chút, nhưng vừa nghĩ đến đó là ghế của mình thì lại thôi.Cô xoa cổ tay thon nhỏ, sau đó lấy đôi giày của mình từ trong ngăn kéo ra, đặt lên bàn cái “bộp”, chỉ cho cô ta xem: “Cậu hắt nước lên người tôi, tôi hắt lại nước lên người cậu, công bằng lắm mà.”Cô bị bắt nạt trước đã bỏ qua rồi, nào ngờ Tôn San San còn dám đến trách cô, đúng là không có lý lẽ mà.Tôn San San thề thốt không chịu nhận: “Tao chỉ đẩy nhẹ mày một cái, hắt nước lên người mày bao giờ?”“Tao chỉ đùa với mày một chút thôi mà mày đã lấy nước hắt vào tao, lấy xô đập tao, sao con người mày lại độc ác như thế?” Tôn San San kích động nói.Vân Xu không hề muốn cõng cái nồi tự dưng ập đến này, quyết định dùng một ví dụ sinh động để dạy Tôn San San cách làm người.Cô lấy một con dao mỹ thuật trong hộp bút ra, chậm rãi đẩy lưỡi dao ra.

Cô vòng qua bàn đi tới trước mặt Tôn San San, cầm con dao tiến lại gần cô ta.Tôn San San lùi về sau theo bản năng, khi bị dồn tới góc tường, chân cô ta mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

Cô ta nhìn vào lưỡi dao hơi mỏng kia, run cầm cập nói: “Vân… Vân Xu, mày… mày… mày đừng lấy dao dọa tao!” Vân Xu nhìn xuống Tôn San San đang căng thẳng đến mức run bần bật ngồi dưới đất, ngừng lại vài giây rồi từ từ đẩy lưỡi dao vào, cũng đáp lại lời cô ta: “Tôi chỉ muốn đến gần xem mặt cậu có phải nổi mụn không thôi mà, có dọa cậu đâu chứ?”“Cậu có chứng hoang tưởng bị hại à, lẽ nào cậu nghĩ tôi sẽ cầm dao làm gì cậu ư?”Tôn San San: …Những người đã chuẩn bị sẵn sàng vào khuyên ngăn: …Đám người hóng drama không sợ lớn chuyện: …Bộ dạng khi nãy của cô thật sự giống như muốn làm gì đó đấy.Nghỉ trưa xong, bên ngoài phòng học vô cùng ồn ào, mà trong lớp lại yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.Ngô Tuyết nắm chặt nắm đấm, trong lòng chợt bừng tỉnh, hình như Vân Xu thực sự đã trở nên biến thái, sao giờ nhìn lại có vẻ đáng sợ thế nhỉ?Cuối cùng chuyện này kết thúc bằng việc Tôn San San thỏa hiệp.

Cô ta thấy mình không nên sợ Vân Xu, Vân Xu gầy như vậy sao đánh lại mình, Vân Xu cũng không dám lấy đồ đập cô ta, cầm dao đâm cô ta thật, nhưng mà trong lòng cô ta đã sợ rồi.

Lỡ như Vân Xu kích động lên rồi làm thật thì sao?Đồ thần kinh này!Vân Xu không thấy mình làm sai chỗ nào, không đánh nhau thật, cô thở phào một hơi.Cô là con ngoan trò giỏi, trước đây rất ít khi cãi nhau với người khác, cũng không đánh nhau với ai.

Tay cô cũng chẳng có sức lực lớn gì, nhiều nhất cũng chỉ biết làm bộ hù dọa người khác thôi.Cô đảo mắt một vòng những bạn học trong lớp, trông thấy sự kinh hãi trong mắt và bộ dạng hoảng sợ của họ thì kéo tay áo của chính mình, thấy ngại ngùng một cách muộn màng.Hình như dáng vẻ khi nãy của cô hơi dữ… Lông mi cô rũ xuống, có lòng muốn giải thích nhưng lại không biết nói gì, chỉ đành miễn cưỡng bình tĩnh lại rồi ngồi xuống.Vân Xu làm như không có chuyện gì mở sách ra, sau đó cố gắng kéo sự tập trung về lại quyển sách.Tiết này không có ai ra khỏi lớp, khi vào học giáo viên vô cùng ngạc nhiên.


Bình thường lớp này đều cực kỳ ầm ĩ, loạn hết cả lên, hôm nay lại im lặng, hơi không giống bình thường.Một buổi chiều yên ổn trôi qua, sau khi tan học, Vân Xu cố ý đợi ba người bạn trong ký túc xá, nói với bọn họ: “Chúng ta cùng đi ăn đi.”Ba người: … Thực ra bọn tôi không muốn ăn cùng cậu.Bình thường Vân Xu cũng hay qua lại với ba người bạn cùng phòng.

Cô có tiền, thường xuyên cho ba người một ít.

Cầm tiền tiêu vặt trong tay, ba người họ cũng có thể nể mặt tiền mà nhẫn nhịn tính khí đại tiểu thư của Vân Xu, vậy nên có thể duy trì tình chị em plastic.Nhưng sau khi trải qua chuyện tối qua, cộng thêm một vài thay đổi trên người Vân Xu khiến tình cảm bọn họ dành cho Vân Xu hơi khó diễn tả, tạm thời không muốn đi đến trước mặt Vân Xu.Bây giờ Vân Xu chủ động tới “làm hòa” với bọn họ, tuy có cảm giác hơi kỳ lạ nhưng cuối cùng vẫn không có ai đứng ra từ chối.Bốn người cùng đi tới căn tin, một người ở lại giữ chỗ, còn lại đi gọi thức ăn.

Khi ăn cơm, Vân Xu chọn một chỗ sát bên trong.Sau khi đảm bảo lần này sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Vân Xu mới yên tâm ăn cơm tối.Tiền trong thẻ cơm của cô rất nhiều nên không khách sáo gọi mấy món khá đắt, thức ăn chất chồng thành đống như một ngọn núi nhỏ.

Vân Xu nhanh chóng múc từng thìa đưa vào miệng, ăn đến nỗi lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.Cố Diễm ngồi ở bàn đối diện vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Vân Xu đang ăn như một chú chuột hamsterBiểu cảm hạnh phúc và thỏa mãn của cô như thể không phải đang ăn cơm căn tin mà là đang ăn sơn hào hải vị nào đó, trong mắt tràn ra một chút sung sướng.Vân Xu nhạy bén phát hiện ra có người đang nhìn mình.

Cô nhìn sang phía đối diện, bắt gặp ánh mắt của Cố Diễm thì theo bản năng cong mắt cười với cậu một cái, do thức ăn chưa nuốt xuống hết nên hai bên má đều hơi phồng lên.Càng giống chuột hamster hơn.—Lời tác giả:Giống chuột hamster = đáng yêu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương