Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế
-
Chương 258: Vệ Lam (38)
"Em đăng ký thi à?"
Vệ Lam gật đầu, "Đương nhiên, em học giỏi thể dục nhất lớp em mà, hôm đó anh nhớ đến xem em thi, chắc chắn em sẽ được hạng nhất."
"Được." Vệ Huân đồng ý.
"Anh đoán xe em đăng ký bao nhiêu môn?" Vệ Lam rất có hứng thú hỏi hắn.
Vệ Huân hơi kinh ngạc, "Đăng ký bao nhiêu?"
Vệ Lam gật đầu, "Lớp em đề cử em lắm đó, em không chịu được phải đăng ký thêm mấy môn."
"Em đăng ký bao nhiêu?"
"100m, 1000m, chạy tiếp sức 4 người mỗi người 100m và nhảy cao." Vệ Lam nhẹ nhàng nói, "Anh không biết đâu, lớp phó thể dục thiếu điều ôm em khóc lóc thôi, phát cờ thưởng cứu khổ cứu nạn cứu cậu ấy ra khỏi nước sôi lửa bỏng cho em."
Vệ Huân cười cười, cũng không khác nhau lắm, ít nhất lớp mình mỗi mùa đại hội thể thao cũng là lúc lớp phó thể dục phiền muộn nhất.
Hắn không thích tham gia loại hoạt động này, nhưng lại vô cùng hứng thú và chờ mong Vệ Lam tham gia.
Đại hội thể thao của Tư Biết dự kiến vào thứ năm thứ hai của kỳ lễ Quốc Khánh, đại hội thể thao sẽ được tổ chức hai ngày, cộng thêm thứ bảy và chủ nhật, mọi người có thể có thời gian nghỉ ngơi sau đại hội. Đại hội thể thao lần này, cấp hai và cấp ba tổ chức cùng một lúc, chỉ là lớp 9 và lớp 12 không tham dự vì phải ôn thi chuyển cấp và đại học. Nhưng chuyện đó không liên quan đến Vệ Huân vì hắn trốn học. Hắn trốn một ngày để qua sân thể dục trường cấp hai xem thi đấu như đã hứa với Vệ Lam.4
Vệ Lam đang khởi động, bên cạnh cậu có rất nhiều người vây quanh, hắn nhân duyên không tệ, quan hệ với các bạn nam trong lớp cũng rất tốt, cũng có một ít bé gái mới vào tuổi dậy thì mới chởm nở tình yêu, yêu thầm cậu, nhưng vì rụt rè nên ngại đến gần, chỉ lén lén nhìn trộm.
Từ rất xa Vệ Lam đã nhìn thấy Vệ Huân, chạy tới chào hỏi hắn, cậu cũng biết Vệ Huân một mình quen rồi, không thích náo nhiệt, nên cũng không kéo hắn tới trận doanh lớp cậu, chỉ nói với hắn cậu sẽ thi ở đâu, để một hồi hắn qua xem.
Vệ Huân gật đầu, xem như đồng ý.
Đầu tiên là chạy 100 mét, sau khi nghe tiếng còi Vệ Lam chạy thật nhanh về phía trước, nhẹ nhàng được hạng nhất. Sau đó cậu lại chạy đến chỗ thi nhảy cao, chờ giáo viên đọc số thứ tự của mình.
Bốn môn nghe thì nhiều nhưng thật ra cũng không tốn bao lâu, Vệ Lam đã thi xong hai môn từ sớm, đợi chiều thi 1000 mét và chạy tiếp sức là xong.
Đầu giờ chiều là chạy tiếp sức, Vệ Lam đứng ở chỗ trao gậy, chờ bạn trong lớp trao gậy tiếp sức cho mình. Nhưng cậu trơ mắt từng người từng người bên cạnh nhận gậy rồi chạy mất mà bạn cùng lớp của cậu còn chưa chạy tới, hận không thể chạy tới đoạt lấy gậy tiếp sức của đứa bạn rồi chạy đến đích cho rồi.
Bạn của cậu là người thứ tư từ dưới đếm lên trao gậy, một khối mười lớp, đều thi chung một lần, điều này cũng có nghĩa Vệ Lam phải vượt qua sáu người phía trước. Vệ Lam nhận gậy rồi chạy thật nhanh, nhanh như bay, các bạn khác trong lớp đứng ngoài đường băng không ngừng cổ vũ cho cậu, Vệ Huân không muốn đứng cùng một chỗ với các bạn lớp cậu nên đứng cách đích đến không xa, chờ Vệ Lam đến.
Vệ Lam không ngừng đuổi kịp và vượt qua, không ngừng tăng tốc, lần lượt vượt qua từng người chạy trước cậu, thấy sắp về đích, Vệ Lam lại tăng tốc, cuối cùng vượt qua người đầu tiên ở những mét cuối cùng, trở thành người đến đích đầu tiên. Chỉ là cậu thật sự chạy quá nhanh, nên dù có đến đích cũng không dừng lại được, mà phóng thẳng về chỗ Vệ Huân, cứ như vậy đâm thẳng vào ngực Vệ Huân đang đứng ở đích.
Vệ Lam hơi mệt, ngừng lại, dựa vào lồng ngực hắn thở phì phò.
Vệ Huân bị cậu đâm vào còn hơi kinh ngạc, lúc này bị cậu dựa vào lòng lại thấy mà thương.
"Mệt sao?" Hắn hỏi Vệ Lam.
Vệ Lam ngẩng đầu hướng hắn cười cười, thực vui vẻ nói, "Không mệt lắm, nhưng hồi nãy chạy nhanh quá, nhưng mà, em được hạng nhất."
Vệ Huân vặn mở chai nước khoáng trong tay ra, đưa cho cậu, "Ừ, em là số một, em tuyệt vời nhất."
Vệ Lam nhận nước, uống hai hớp, ổn định hô hấp của mình, sau đó nhìn Vệ Huân, trong không khí ồn ào của sân thể dục, giọng nói không lớn nhưng lại rất rõ ràng, "Em thấy anh đứng đây," cậu nói, cười nghịch ngợm như đã thành công giở trò đùa dai, ấu trĩ lại đơn thuần, "Nên em mới không ngừng lại, em cố tình chạy lại đây đó, có phải bất ngờ lắm không?"
Vệ Huân nhìn nụ cười trẻ con của cậu, trong lòng mềm mại, hắn luôn không hiểu vì sao Vệ Lam lại vui vẻ vì loại chuyện nhỏ nhặt như vậy, nhưng việc này cũng không gây trở ngại hắn rất thích Vệ Lam thế này, khỏe mạnh, không có gánh nặng, nhẹ nhàng sung sướng. Hắn thấy như vậy là đủ tốt rồi, hắn hy vọng sau này Vệ Lam lớn lên vẫn sẽ thế này.
Vệ Huân cười, đáp, "Ừm, không nghĩ tới."
Vệ Lam rất đắc ý, "Em biết mà."
Vệ Huân không nói nữa, chỉ lấy khăn lau mồ hôi trên mặt cậu giúp, Vệ Lam thì ngoan ngoãn đứng để hắn lau cho mình, đôi mắt nhìn hắn, khẽ mỉm cười vì đã nghịch ngợm thành công.
Trên sân thể dục tiếng người ồn ào, nhưng thế giới nhỏ của bọn họ vẫn yên tĩnh như thể.
Tháng 11, Vệ Huân mời một đội sửa chữa đến trang hoàng nhà cửa, chủ yếu là chỉnh sửa lại phòng cho khách trên lầu hai, mỗi ngày đội sửa chữa làm việc buổi sáng, buổi tối lúc bọn họ về thì đội sửa chữa đã về từ lâu.
Vệ Lam rất tò mò, hỏi hắn, "Sao đột nhiên lại sửa chữa vậy, muốn thay đổi thành thế nào?"
"Đến lúc đó em sẽ biết." Vệ Huân nói.
Lòng hiếu kỳ của Vệ Lam lớn hơn Vệ Huân nghĩ rất nhiều, cậu lén chạy qua bên kia xem vài lần, phát hiện Vệ Huân đã đả thông các phòng khách, hình như là muốn ghép lại với nhau, Vệ Lam hơi khó hiểu, hỏi Vệ Huân, Vệ Huân lại không nói gì hết, đành phải chờ sửa chữa xong rồi xem.
Vệ Huân sửa nhà một lần là hơn một tháng, trong lúc đó còn vì chuyện sửa chữa, lúc Vệ Hy không ở nhà, Vệ Lam còn kéo Vệ Huân đến nhà cậu ở, hai người cùng ở trong phòng cậu. Vệ Lam rất hào phóng cho hắn ngủ trong phòng mình, Vệ Huân xem xét cẩn thận phòng cậu một hồi, hỏi cậu rất nhiều vấn đề.
Cuối tháng 11 là sinh nhật Vệ Lam, cậu sinh vào cuối tháng, ngày 30 tháng 11, còn một ngày nữa là đến tháng 12. Sinh nhật của Vệ Lam nhất định phải về nhà cũ cùng mừng với Vệ Minh, chỉ là cậu nhớ thương Vệ Huân nên thương lượng với Vệ Hy chiều rồi về, buổi sáng khoan về.
Vệ Hy dạy dỗ cậu, "Cục cưng, con biết đó, Vệ Huân không phải anh ruột của con."
Vệ Lam gật đầu.
Vệ Hy tiếp tục nói, "Nên con đừng đặt quá nhiều tình cảm vào nó, con bỏ vào càng nhiều thì nó càng dễ làm tổn thương con hơn."
Vệ Lam nói, "Không có đâu."
Cậu vẫn nhớ rõ lời nói hôm đó Vệ Huân nói với cậu, nhớ rõ Vệ Huân nói thế giới của hắn chỉ có một mình cậu. Vệ Lam cũng không thể hiểu được cảm giác này, thế giới của cậu quá rực rỡ muôn màu, cậu không hiểu vì sao thế giới của Vệ Huân chỉ có cậu, vì sao không cho những người khác cùng vào?
Nhưng cậu từng rất nghiêm túc suy nghĩ thế giới một người là thế nào, Vệ Lam suy nghĩ thật lâu nhưng không nghĩ ra. Từ nhỏ cậu đã sống dưới sự che chở của Vệ Hy và Vệ Minh, thế giới cậu, từ lúc chào đời, ít nhất đã có Vệ Hy và Vệ Minh, nên cậu không nghĩ ra được "một mình" là như thế nào.
Nhưng cậu cảm thấy, chắc là rất cô độc.
Nên Vệ Lam cố gắng muốn đối xử tốt với Vệ Huân hơn một chút. Suy nghĩ của cậu rất đơn giản, nếu thế giới của Vệ Huân chỉ có một mình cậu, vậy thì, với tư cách là người duy nhất, đương nhiên cần phải càng để ý càng quan tâm Vệ Huân hơn nữa, dù sao, nếu cậu không làm nhiều hơn thì không có ai làm nữa.
Nên Vệ Lam rất chắc chắn Vệ Huân sẽ không tổn thương mình, cậu nhìn Vệ Hy, cười nói, "Yên tâm đi mà mẹ."
Vệ Hy chỉ đơn thuần sợ cậu bị thương nên mới nhắc nhở cậu, cũng không có ý muốn hai người xa nhau. Mấy năm nay cô rất bận, có Vệ Huân chia sẻ trách nhiệm chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Vệ Lam, đã giảm bớt một phần áp lực của cô, cũng làm cô yên tâm bận việc Vệ Minh giao cho, ở điểm này, Vệ Hy rất biết ơn Vệ Huân, nên cô yên lặng nhìn Vệ Lam và Vệ Huân càng ngày càng gần gũi mà không ngăn cản. Cô chỉ không hy vọng Vệ Lam trả giá quá nhiều, cuối cùng lại rơi vào kết cục bi thương.
Vệ Lam nhận được sự chấp thuận của Vệ Hy, vui vẻ gọi điện thoại nói sắp xếp của mình với Vệ Huân, Vệ Huân nói, "Được, vậy mai em tới đi."
Ngày hôm sau Vệ Lam đã tới nhà Vệ Huân từ sáng sớm, Vệ Huân mở cửa cho cậu, để cậu vào nhà. Hắn cho Vệ Lam chọn món mình muốn ăn, rửa sạch tay bắt đầu nấu cơm cho Vệ Lam.
Lúc Vệ Lam thấy hắn xắt rau, cậu nghe chuông cửa vang lên, nghi ngờ nhìn Vệ Huân, Vệ Huân nói, "Em chờ chút."
Hắn đi ra ngoài, rồi nhanh chóng vào lại, trong tay cầm một cái hộp bánh kem hình vuông.
Vệ Lam thật vui vẻ, "Có bánh kem nữa hả."
Vệ Huân đặt bánh kem trên bàn, nhìn vẻ mặt mừng rỡ của cậu, cười nói: "Lát nữa ăn."
Hắn làm một mâm cơm trưa phong phú theo sở thích của Vệ Lam, mở hộp bánh kem, đốt nến, chúc Vệ Lam sinh nhật vui vẻ.
Vệ Lam cố ý nói, "Anh chưa hát mừng sinh nhật em kìa."
Vệ Huân hơi bất đắc dĩ, "Chúng ta bỏ qua phân đoạn này đi, anh không thích hát, anh mở nhạc hát cho em nghe nhé."
Hắn cầm di động mở bài hát mừng sinh nhật cho Vệ Lam, để Vệ Lam cầu nguyện.
Vệ Lam nhắm mắt lại, đôi tay nắm lại, cầu ba nguyện vọng: Hy vọng tất cả mọi người bên cạnh cậu có thể vui vẻ sung sướng. Hy vọng mình sẽ mãi vui vẻ sung sướng. Hy vọng Vệ Huân có thể vui vẻ sung sướng.
Vệ Lam thổi tắt nến, ngẩng đầu nhìn Vệ Huân: "Quà của em đâu?"
Vệ Huân nói, "Đừng gấp."
Nhưng mà Vệ Lam lại gấp, "Em muốn xem, bây giờ em muốn xem, anh đưa em ngay đi."
Vệ Huân nhìn vẻ mặt chờ mong của cậu, nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng nói, "Thôi được."
Hắn nhìn Vệ Lam, đứng dậy, "Em đi theo anh."
Vệ Lam vội vàng đi theo hắn.
Hắn đi theo Vệ Huân lên lầu hai, đoán xem anh ấy giấu quà của mình trong thư phòng hay là phòng ngủ. Vệ Lam rất tò mò, không ngừng suy nghĩ xem là cái gì, Vệ Huân sẽ tặng quà gì cho cậu đây ta.
Cậu đang nghĩ ngợi, đã thấy Vệ Huân mang cậu đến trước cửa phòng khách cách phòng ngủ của hắn không xa, sau đó mở cửa ra.
Vệ Lam nhìn vào, chỉ thấy bên trong là một gian phòng ngủ được bố trí tỉ mỉ. Phong cách thiết kế là phỏng theo phòng ngủ của mình, trần nhà được vẽ lại thành bầu trời đầy sao huyền bí, vách tường vẽ thành truyện tranh màu sắc rực rỡ, Vệ Huân đả thông bốn cái phòng khách, xây một cái sân bóng trong phòng ngủ, máy ném bóng rổ, còn bày cho cậu thêm mấy thiết bị trò chơi mà cậu thích khác nữa.
Phòng ngủ thậm chí còn lớn hơn phòng của Vệ Huân rất nhiều, Vệ Huân nói, "Đây là phòng của em."
Vệ Lam kinh ngạc nhìn hắn, không thể tin được.
Vệ Huân móc trong túi ra một cái hộp tinh xảo xinh đẹp, đưa cho cậu.
Vệ Lam nhận lấy, mở ra ngay trước mặt hắn, chỉ thấy bên trong là hai cái chìa khóa. Cậu hơi nghi ngờ, rồi hình như đã đoán được là cái gì.
"Đây là chìa khóa cổng và phòng ngủ, sau này em có thể tự mình vào nhà." Vệ Huân nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng, giọng nói ấm áp, hắn nói, "Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Lam."4
Vệ Lam không nói gì, cậu nhìn xâu chìa khóa trong tay mình, ngay lúc đó, dường như không nói nên lời.
Vệ Lam 12 tuổi bước vào lòng Vệ Huân dễ như trở bàn tay, cậu không tốn bao nhiêu công sức, ngay sinh nhật 13 tuổi đã lấy được chìa khóa nhà Vệ Huân, trở thành người đặc biệt nhất của Vệ Huân. Thành luỹ Vệ Huân giữ vững bao nhiêu năm, hoàn toàn sụp đổ ở trước mặt cậu, hắn nhốt mọi người ở ngoài trái tim mình, lại xây một tòa lâu đài trong trái tim mình vì Vệ Lam, cho phép cậu không chút kiêng dè đấu đá lung tung, không sợ bất kì điều gì trên địa bàn của hắn. Đây là điều tất cả mọi người không nghĩ tới, bao gồm cả Vệ Huân và bản thân Vệ Lam.
Vệ Lam gật đầu, "Đương nhiên, em học giỏi thể dục nhất lớp em mà, hôm đó anh nhớ đến xem em thi, chắc chắn em sẽ được hạng nhất."
"Được." Vệ Huân đồng ý.
"Anh đoán xe em đăng ký bao nhiêu môn?" Vệ Lam rất có hứng thú hỏi hắn.
Vệ Huân hơi kinh ngạc, "Đăng ký bao nhiêu?"
Vệ Lam gật đầu, "Lớp em đề cử em lắm đó, em không chịu được phải đăng ký thêm mấy môn."
"Em đăng ký bao nhiêu?"
"100m, 1000m, chạy tiếp sức 4 người mỗi người 100m và nhảy cao." Vệ Lam nhẹ nhàng nói, "Anh không biết đâu, lớp phó thể dục thiếu điều ôm em khóc lóc thôi, phát cờ thưởng cứu khổ cứu nạn cứu cậu ấy ra khỏi nước sôi lửa bỏng cho em."
Vệ Huân cười cười, cũng không khác nhau lắm, ít nhất lớp mình mỗi mùa đại hội thể thao cũng là lúc lớp phó thể dục phiền muộn nhất.
Hắn không thích tham gia loại hoạt động này, nhưng lại vô cùng hứng thú và chờ mong Vệ Lam tham gia.
Đại hội thể thao của Tư Biết dự kiến vào thứ năm thứ hai của kỳ lễ Quốc Khánh, đại hội thể thao sẽ được tổ chức hai ngày, cộng thêm thứ bảy và chủ nhật, mọi người có thể có thời gian nghỉ ngơi sau đại hội. Đại hội thể thao lần này, cấp hai và cấp ba tổ chức cùng một lúc, chỉ là lớp 9 và lớp 12 không tham dự vì phải ôn thi chuyển cấp và đại học. Nhưng chuyện đó không liên quan đến Vệ Huân vì hắn trốn học. Hắn trốn một ngày để qua sân thể dục trường cấp hai xem thi đấu như đã hứa với Vệ Lam.4
Vệ Lam đang khởi động, bên cạnh cậu có rất nhiều người vây quanh, hắn nhân duyên không tệ, quan hệ với các bạn nam trong lớp cũng rất tốt, cũng có một ít bé gái mới vào tuổi dậy thì mới chởm nở tình yêu, yêu thầm cậu, nhưng vì rụt rè nên ngại đến gần, chỉ lén lén nhìn trộm.
Từ rất xa Vệ Lam đã nhìn thấy Vệ Huân, chạy tới chào hỏi hắn, cậu cũng biết Vệ Huân một mình quen rồi, không thích náo nhiệt, nên cũng không kéo hắn tới trận doanh lớp cậu, chỉ nói với hắn cậu sẽ thi ở đâu, để một hồi hắn qua xem.
Vệ Huân gật đầu, xem như đồng ý.
Đầu tiên là chạy 100 mét, sau khi nghe tiếng còi Vệ Lam chạy thật nhanh về phía trước, nhẹ nhàng được hạng nhất. Sau đó cậu lại chạy đến chỗ thi nhảy cao, chờ giáo viên đọc số thứ tự của mình.
Bốn môn nghe thì nhiều nhưng thật ra cũng không tốn bao lâu, Vệ Lam đã thi xong hai môn từ sớm, đợi chiều thi 1000 mét và chạy tiếp sức là xong.
Đầu giờ chiều là chạy tiếp sức, Vệ Lam đứng ở chỗ trao gậy, chờ bạn trong lớp trao gậy tiếp sức cho mình. Nhưng cậu trơ mắt từng người từng người bên cạnh nhận gậy rồi chạy mất mà bạn cùng lớp của cậu còn chưa chạy tới, hận không thể chạy tới đoạt lấy gậy tiếp sức của đứa bạn rồi chạy đến đích cho rồi.
Bạn của cậu là người thứ tư từ dưới đếm lên trao gậy, một khối mười lớp, đều thi chung một lần, điều này cũng có nghĩa Vệ Lam phải vượt qua sáu người phía trước. Vệ Lam nhận gậy rồi chạy thật nhanh, nhanh như bay, các bạn khác trong lớp đứng ngoài đường băng không ngừng cổ vũ cho cậu, Vệ Huân không muốn đứng cùng một chỗ với các bạn lớp cậu nên đứng cách đích đến không xa, chờ Vệ Lam đến.
Vệ Lam không ngừng đuổi kịp và vượt qua, không ngừng tăng tốc, lần lượt vượt qua từng người chạy trước cậu, thấy sắp về đích, Vệ Lam lại tăng tốc, cuối cùng vượt qua người đầu tiên ở những mét cuối cùng, trở thành người đến đích đầu tiên. Chỉ là cậu thật sự chạy quá nhanh, nên dù có đến đích cũng không dừng lại được, mà phóng thẳng về chỗ Vệ Huân, cứ như vậy đâm thẳng vào ngực Vệ Huân đang đứng ở đích.
Vệ Lam hơi mệt, ngừng lại, dựa vào lồng ngực hắn thở phì phò.
Vệ Huân bị cậu đâm vào còn hơi kinh ngạc, lúc này bị cậu dựa vào lòng lại thấy mà thương.
"Mệt sao?" Hắn hỏi Vệ Lam.
Vệ Lam ngẩng đầu hướng hắn cười cười, thực vui vẻ nói, "Không mệt lắm, nhưng hồi nãy chạy nhanh quá, nhưng mà, em được hạng nhất."
Vệ Huân vặn mở chai nước khoáng trong tay ra, đưa cho cậu, "Ừ, em là số một, em tuyệt vời nhất."
Vệ Lam nhận nước, uống hai hớp, ổn định hô hấp của mình, sau đó nhìn Vệ Huân, trong không khí ồn ào của sân thể dục, giọng nói không lớn nhưng lại rất rõ ràng, "Em thấy anh đứng đây," cậu nói, cười nghịch ngợm như đã thành công giở trò đùa dai, ấu trĩ lại đơn thuần, "Nên em mới không ngừng lại, em cố tình chạy lại đây đó, có phải bất ngờ lắm không?"
Vệ Huân nhìn nụ cười trẻ con của cậu, trong lòng mềm mại, hắn luôn không hiểu vì sao Vệ Lam lại vui vẻ vì loại chuyện nhỏ nhặt như vậy, nhưng việc này cũng không gây trở ngại hắn rất thích Vệ Lam thế này, khỏe mạnh, không có gánh nặng, nhẹ nhàng sung sướng. Hắn thấy như vậy là đủ tốt rồi, hắn hy vọng sau này Vệ Lam lớn lên vẫn sẽ thế này.
Vệ Huân cười, đáp, "Ừm, không nghĩ tới."
Vệ Lam rất đắc ý, "Em biết mà."
Vệ Huân không nói nữa, chỉ lấy khăn lau mồ hôi trên mặt cậu giúp, Vệ Lam thì ngoan ngoãn đứng để hắn lau cho mình, đôi mắt nhìn hắn, khẽ mỉm cười vì đã nghịch ngợm thành công.
Trên sân thể dục tiếng người ồn ào, nhưng thế giới nhỏ của bọn họ vẫn yên tĩnh như thể.
Tháng 11, Vệ Huân mời một đội sửa chữa đến trang hoàng nhà cửa, chủ yếu là chỉnh sửa lại phòng cho khách trên lầu hai, mỗi ngày đội sửa chữa làm việc buổi sáng, buổi tối lúc bọn họ về thì đội sửa chữa đã về từ lâu.
Vệ Lam rất tò mò, hỏi hắn, "Sao đột nhiên lại sửa chữa vậy, muốn thay đổi thành thế nào?"
"Đến lúc đó em sẽ biết." Vệ Huân nói.
Lòng hiếu kỳ của Vệ Lam lớn hơn Vệ Huân nghĩ rất nhiều, cậu lén chạy qua bên kia xem vài lần, phát hiện Vệ Huân đã đả thông các phòng khách, hình như là muốn ghép lại với nhau, Vệ Lam hơi khó hiểu, hỏi Vệ Huân, Vệ Huân lại không nói gì hết, đành phải chờ sửa chữa xong rồi xem.
Vệ Huân sửa nhà một lần là hơn một tháng, trong lúc đó còn vì chuyện sửa chữa, lúc Vệ Hy không ở nhà, Vệ Lam còn kéo Vệ Huân đến nhà cậu ở, hai người cùng ở trong phòng cậu. Vệ Lam rất hào phóng cho hắn ngủ trong phòng mình, Vệ Huân xem xét cẩn thận phòng cậu một hồi, hỏi cậu rất nhiều vấn đề.
Cuối tháng 11 là sinh nhật Vệ Lam, cậu sinh vào cuối tháng, ngày 30 tháng 11, còn một ngày nữa là đến tháng 12. Sinh nhật của Vệ Lam nhất định phải về nhà cũ cùng mừng với Vệ Minh, chỉ là cậu nhớ thương Vệ Huân nên thương lượng với Vệ Hy chiều rồi về, buổi sáng khoan về.
Vệ Hy dạy dỗ cậu, "Cục cưng, con biết đó, Vệ Huân không phải anh ruột của con."
Vệ Lam gật đầu.
Vệ Hy tiếp tục nói, "Nên con đừng đặt quá nhiều tình cảm vào nó, con bỏ vào càng nhiều thì nó càng dễ làm tổn thương con hơn."
Vệ Lam nói, "Không có đâu."
Cậu vẫn nhớ rõ lời nói hôm đó Vệ Huân nói với cậu, nhớ rõ Vệ Huân nói thế giới của hắn chỉ có một mình cậu. Vệ Lam cũng không thể hiểu được cảm giác này, thế giới của cậu quá rực rỡ muôn màu, cậu không hiểu vì sao thế giới của Vệ Huân chỉ có cậu, vì sao không cho những người khác cùng vào?
Nhưng cậu từng rất nghiêm túc suy nghĩ thế giới một người là thế nào, Vệ Lam suy nghĩ thật lâu nhưng không nghĩ ra. Từ nhỏ cậu đã sống dưới sự che chở của Vệ Hy và Vệ Minh, thế giới cậu, từ lúc chào đời, ít nhất đã có Vệ Hy và Vệ Minh, nên cậu không nghĩ ra được "một mình" là như thế nào.
Nhưng cậu cảm thấy, chắc là rất cô độc.
Nên Vệ Lam cố gắng muốn đối xử tốt với Vệ Huân hơn một chút. Suy nghĩ của cậu rất đơn giản, nếu thế giới của Vệ Huân chỉ có một mình cậu, vậy thì, với tư cách là người duy nhất, đương nhiên cần phải càng để ý càng quan tâm Vệ Huân hơn nữa, dù sao, nếu cậu không làm nhiều hơn thì không có ai làm nữa.
Nên Vệ Lam rất chắc chắn Vệ Huân sẽ không tổn thương mình, cậu nhìn Vệ Hy, cười nói, "Yên tâm đi mà mẹ."
Vệ Hy chỉ đơn thuần sợ cậu bị thương nên mới nhắc nhở cậu, cũng không có ý muốn hai người xa nhau. Mấy năm nay cô rất bận, có Vệ Huân chia sẻ trách nhiệm chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Vệ Lam, đã giảm bớt một phần áp lực của cô, cũng làm cô yên tâm bận việc Vệ Minh giao cho, ở điểm này, Vệ Hy rất biết ơn Vệ Huân, nên cô yên lặng nhìn Vệ Lam và Vệ Huân càng ngày càng gần gũi mà không ngăn cản. Cô chỉ không hy vọng Vệ Lam trả giá quá nhiều, cuối cùng lại rơi vào kết cục bi thương.
Vệ Lam nhận được sự chấp thuận của Vệ Hy, vui vẻ gọi điện thoại nói sắp xếp của mình với Vệ Huân, Vệ Huân nói, "Được, vậy mai em tới đi."
Ngày hôm sau Vệ Lam đã tới nhà Vệ Huân từ sáng sớm, Vệ Huân mở cửa cho cậu, để cậu vào nhà. Hắn cho Vệ Lam chọn món mình muốn ăn, rửa sạch tay bắt đầu nấu cơm cho Vệ Lam.
Lúc Vệ Lam thấy hắn xắt rau, cậu nghe chuông cửa vang lên, nghi ngờ nhìn Vệ Huân, Vệ Huân nói, "Em chờ chút."
Hắn đi ra ngoài, rồi nhanh chóng vào lại, trong tay cầm một cái hộp bánh kem hình vuông.
Vệ Lam thật vui vẻ, "Có bánh kem nữa hả."
Vệ Huân đặt bánh kem trên bàn, nhìn vẻ mặt mừng rỡ của cậu, cười nói: "Lát nữa ăn."
Hắn làm một mâm cơm trưa phong phú theo sở thích của Vệ Lam, mở hộp bánh kem, đốt nến, chúc Vệ Lam sinh nhật vui vẻ.
Vệ Lam cố ý nói, "Anh chưa hát mừng sinh nhật em kìa."
Vệ Huân hơi bất đắc dĩ, "Chúng ta bỏ qua phân đoạn này đi, anh không thích hát, anh mở nhạc hát cho em nghe nhé."
Hắn cầm di động mở bài hát mừng sinh nhật cho Vệ Lam, để Vệ Lam cầu nguyện.
Vệ Lam nhắm mắt lại, đôi tay nắm lại, cầu ba nguyện vọng: Hy vọng tất cả mọi người bên cạnh cậu có thể vui vẻ sung sướng. Hy vọng mình sẽ mãi vui vẻ sung sướng. Hy vọng Vệ Huân có thể vui vẻ sung sướng.
Vệ Lam thổi tắt nến, ngẩng đầu nhìn Vệ Huân: "Quà của em đâu?"
Vệ Huân nói, "Đừng gấp."
Nhưng mà Vệ Lam lại gấp, "Em muốn xem, bây giờ em muốn xem, anh đưa em ngay đi."
Vệ Huân nhìn vẻ mặt chờ mong của cậu, nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng nói, "Thôi được."
Hắn nhìn Vệ Lam, đứng dậy, "Em đi theo anh."
Vệ Lam vội vàng đi theo hắn.
Hắn đi theo Vệ Huân lên lầu hai, đoán xem anh ấy giấu quà của mình trong thư phòng hay là phòng ngủ. Vệ Lam rất tò mò, không ngừng suy nghĩ xem là cái gì, Vệ Huân sẽ tặng quà gì cho cậu đây ta.
Cậu đang nghĩ ngợi, đã thấy Vệ Huân mang cậu đến trước cửa phòng khách cách phòng ngủ của hắn không xa, sau đó mở cửa ra.
Vệ Lam nhìn vào, chỉ thấy bên trong là một gian phòng ngủ được bố trí tỉ mỉ. Phong cách thiết kế là phỏng theo phòng ngủ của mình, trần nhà được vẽ lại thành bầu trời đầy sao huyền bí, vách tường vẽ thành truyện tranh màu sắc rực rỡ, Vệ Huân đả thông bốn cái phòng khách, xây một cái sân bóng trong phòng ngủ, máy ném bóng rổ, còn bày cho cậu thêm mấy thiết bị trò chơi mà cậu thích khác nữa.
Phòng ngủ thậm chí còn lớn hơn phòng của Vệ Huân rất nhiều, Vệ Huân nói, "Đây là phòng của em."
Vệ Lam kinh ngạc nhìn hắn, không thể tin được.
Vệ Huân móc trong túi ra một cái hộp tinh xảo xinh đẹp, đưa cho cậu.
Vệ Lam nhận lấy, mở ra ngay trước mặt hắn, chỉ thấy bên trong là hai cái chìa khóa. Cậu hơi nghi ngờ, rồi hình như đã đoán được là cái gì.
"Đây là chìa khóa cổng và phòng ngủ, sau này em có thể tự mình vào nhà." Vệ Huân nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng, giọng nói ấm áp, hắn nói, "Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Lam."4
Vệ Lam không nói gì, cậu nhìn xâu chìa khóa trong tay mình, ngay lúc đó, dường như không nói nên lời.
Vệ Lam 12 tuổi bước vào lòng Vệ Huân dễ như trở bàn tay, cậu không tốn bao nhiêu công sức, ngay sinh nhật 13 tuổi đã lấy được chìa khóa nhà Vệ Huân, trở thành người đặc biệt nhất của Vệ Huân. Thành luỹ Vệ Huân giữ vững bao nhiêu năm, hoàn toàn sụp đổ ở trước mặt cậu, hắn nhốt mọi người ở ngoài trái tim mình, lại xây một tòa lâu đài trong trái tim mình vì Vệ Lam, cho phép cậu không chút kiêng dè đấu đá lung tung, không sợ bất kì điều gì trên địa bàn của hắn. Đây là điều tất cả mọi người không nghĩ tới, bao gồm cả Vệ Huân và bản thân Vệ Lam.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook