Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế
-
Chương 226: Vệ Lam (6)
Vệ Lam nhìn rau diếp cá, cải ngọt, nấm, bông cải xanh, khoai tây sợi...... trong chén. Đầu cậu gục xuống, mơ hồ cảm thấy ngày lành của mình đến đây là cùng.
Vệ Huân nhìn cậu không tình nguyện cầm đũa bắt đầu ăn cơm, hắn gắp bao nhiêu thì Vệ Lam ăn bấy nhiêu, không thừa lại miếng nào, ăn xong còn khoe ra cho hắn xem, "Em ăn xong rồi."
Vệ Lam nói câu này không chút cảm xúc, không vui cũng không buồn, chỉ đơn giản là trần thuật sự thật.
Vệ Huân còn tưởng cậu ghét bỏ như vậy thì nhiều ít gì cũng sẽ thừa lại một chút, hoặc là lộ ra biểu tình uể oải gì đó, nhưng mà không có.
Hắn hơi thắc mắc, "Vì sao không thích ăn rau?"
"Ăn đâu có ngon đâu." Vệ Lam rất thẳng thắn thành thật nói.
"Vậy sao ăn hết luôn rồi?"
"Còn không phải vì anh đã gắp đến chén em rồi sao."
"Anh gắp cho mày ăn thì mày ăn hết sao?"
Vệ Lam gục xuống bàn nhìn hắn, giải thích: "Em không thích ăn rau là vì cảm thấy không ngon nên không thích ăn chứ không phải em không biết ăn. Bình thường ở nhà, nếu ông ngoại với mẹ gắp cho em thì em ăn, không gắp thì em không ăn. Nên anh gắp thì em ăn thôi."
Vệ Huân nghe xong, cảm thấy cậu đúng là một ông trời con, "À, vậy là mày có ăn rau không phụ thuộc hoàn toàn vào người khác có gắp cho mày không, ăn bao nhiêu thì tuỳ người khác gắp cho mày bao nhiêu chứ gì."
Vệ Lam cười cười, còn gật gật đầu, "Đúng vậy."
Vệ Huân nhìn cậu, cảm thán, "Mày đúng là ông trời con."1
"Vốn là vậy mà." Vệ Lam đúng lý hợp tình nói.
Vệ Huân không nói nữa, cúi đầu tập trung ăn cơm.
Vệ Lam thì áp vào bàn chờ hắn ăn cơm xong rồi giảng bài cho mình.
Tối hôm đó, Vệ Huân lại chép vài bài văn vào vở, giao lại cho Vệ Lam, Vệ Lam nhận lấy, rất cẩn thận bỏ vào cặp mình, chuẩn bị dựa vào cuốn sách này để đổi giấy thông hành ra vào thư phòng vào ngày mai.1
Hôm nay là thứ sáu, buổi tối lúc Vệ Hy đến đón Vệ Lam đã nói với cậu ngày mai sẽ về nhà Vệ Minh. Cũng một thời gian rồi Vệ Lam không gặp Vệ Minh nên rất nhớ ông, vừa nghe sắp được đến chơi với ông ngoại, Vệ Lam không khỏi vui vẻ, sung sướng gật đầu nói: "Dạ."
Giờ cơm chiều hôm sau, Vệ Huân mới kinh ngạc phát hiện, hôm nay Vệ Lam không có tới, hắn còn nghĩ hôm nay Vệ Lam sẽ mang tập luyện chữ của mình đến đây đổi tư cách lên thư phòng, nhưng không nghĩ tới thế mà Vệ Lam lại không đến. Lúc này Vệ Huân mới nhận ra, giữa hai bọn họ, luôn là Vệ Lam chủ động tới tìm hắn. Nếu trong nhà Vệ Lam không có ai, hoặc là quá nhàm chán thì mới ấn chuông cửa tìm hắn. Nhưng nếu cậu bận chuyện khác thì sẽ không đến tìm hắn, cũng không nói cho hắn biết một tiếng.
Vệ Huân cảm thấy thật kỳ cục, chỗ hắn là khách sạn sao? Muốn tới thì tới, không tới thì đổi một cái khác, cũng không nói với ông chủ khách sạn tiếng nào. Cho dù là mèo con nuôi trong nhà, lúc chủ nhân đi ra ngoài sẽ chuồn ra ngoài chơi, thì cũng phải về nhà trước chủ nhân, vểnh đuôi chờ chủ nhân về nhà chứ.
Hắn nghĩ vậy đó, ăn cơm xong về lại thư phòng, viết một bảng "ba quy tắc" cho Vệ Lam.
Chiều thứ hai Vệ Lam mới về biệt thự, cậu vẫn ấn vang chuông cửa nhà Vệ Huân như bình thường, bước vào nhà.
"Con cầm cái gì trên tay đó?" Thím Vương thấy hai tay cậu bận rộn ôm một cái túi, tò mò hỏi.
"Là trái cây." Vệ Lam nói, "Trái cây ông ngoại con trồng ăn được rồi nên con mang một ít về cho anh."
"Để dì rửa giúp con." Thím Vương nói xong thì muốn lấy túi nilon trên tay cậu.
Nhưng mà Vệ Lam từ chối, "Bây giờ chưa được, con muốn cho anh một bất ngờ."
Vệ Lam nói xong đã cầm cái túi đến chỗ, thả cặp sách xuống, chạy đến tủ lạnh, kéo ra tủ lạnh ra, cầm bình nước uống ực ực ực.
Cậu đã rất quen thuộc với nhà Vệ Huân, quen thuộc đến mức sắp như ở nhà mình rồi.
Lúc Vệ Huân về nhà, vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy Vệ Lam tràn đầy nguyên khí gọi hắn, "Anh ơi."
Vệ Huân nhìn qua hướng đó, quả nhiên, Vệ Lam đang an an ổn ổn ngồi trên ghế nhỏ của mình, giống như thường ngày, đang làm bài tập.
Thấy hắn về tới, Vệ Lam cũng không làm bài tập nữa, đặt bút xuống, vui vẻ chạy tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng nói, "Em mang quà về cho anh nè."
Vệ Huân nghe cậu nói từ "về" nên hỏi, "Mày đi đâu đó?"
"Đến nhà ông ngoại em đó ~, ông ngoại em trồng rất nhiều loại trái cây, bây giờ chín hết rồi, nên lúc em về đây có mang về cho anh nữa đó." Cậu còn cố ý nhấn mạnh: "Trái cây em mang cho Viên Tiểu Bàn và Linh Linh cộng lại cũng không nhiều bằng anh đâu."
Tranh công -ing.
Vệ Huân thay giày xong, ngẩng đầu nhìn cậu đã thấy bộ mặt đắc ý của cậu, nếu cậu là mèo con thật, chắc lúc này cái đuôi đã vểnh lên cao thật cao.
Vệ Lam thấy hắn thay giày xong, vươn tay kéo cánh ta hắn y, vốn Vệ Huân muốn tránh đi rồi, nhưng lại nghe Vệ Lam ngọt ngào nói, "Anh, anh nhìn xem anh thích ăn loại nào, em mang về nhiều lắm đó."
Vệ Huân nghe cậu nói, lúc cậu bắt được cánh tay mình cũng không kịp tránh, thì cũng không cứng rắn tránh nữa, kệ Vệ Lam đi.
Vệ Lam kéo Vệ Huân thẳng đến trước sô pha, mở cái túi nilon trên mặt đất ra, ngồi xổm xuống xốc trái cây trong bọc cho hắn xem, "Có táo nè, lê nè, nho nè, còn có đào nữa! Đây là hạnh đào nè, đây là đào thủy mật nè, anh, anh thích loại nào vậy?"
Vệ Huân nhìn trái cây trong bọc, "Đây đều là ông ngoại mày trồng à?"
Hắn nghĩ đến đây lại cảm thấy thật thú vị, đừng thấy Vệ Lam còn nhỏ, nhưng trong lòng cậu rõ ràng hơn ai hết. Mỗi ngày thằng nhỏ đều chạy vào nhà hắn, dù Vệ Hy là con gái Vệ Minh nhưng đồng thời cô cũng là mẹ Vệ Lam, cô có sự dịu dàng của người phụ nữ, biết con trai mình ở nhà một mình nhàm chán nên mắt nhắm mắt mở. Nhưng Vệ Minh sẽ không như thế, nếu Vệ Minh biết mỗi ngày Vệ Lam đều chạy tới nhà mình chơi, chắc mình phải bị hốt đi uống trà rồi.
Vệ Lam khoe trái cây xong mới đồng ý để thím Vương giúp bọn họ rửa sạch sẽ đặt vào dĩa trái cây. Cậu bưng dĩa trái cây tới trước mặt Vệ Huân, đưa cho hắn một quả táo, "Cho anh nè."
Vệ Huân rất nể tình nhận lấy cắn một miếng, Vệ Lam hỏi hắn, "Có phải ngon lắm không, táo ông ngoại em trồng vừa ngọt vừa giòn!"
Vệ Huân gật gật đầu, "Cũng được." Hắn nói đúng sự thật.
Vệ Lam ngồi bên cạnh hắn, bắt lấy cánh tay hắn lắc lắc, "Anh ơi, em phải làm bài tập tiếp đó, trước khi anh về, em còn chưa làm xong bài tập đâu."
Vệ Huân lé mắt nhìn cậu.
Vệ Lam nhẹ nhàng phe phẩy cánh tay hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn, sau đó vươn ngón tay chỉ chỉ đằng trước.
"Muốn lên lầu làm bài tập?" Vệ Huân hỏi cậu.
Vệ Lam gật đầu, cậu mở cặp mình ra, lấy tập luyện chữ Vệ Huân cho cậu luyện ra cho hắn kiểm tra chữ cậu đã viết xong từ hai ngày trước.
"Em viết xong rồi, anh xem đi."
Vệ Huân kiểm tra qua một lần, thấy đúng là cậu viết theo từng chữ bên dưới chữ của mình. Hắn đứng lên rồi lại thấy Vệ Lam lập tức cũng đứng lên theo hắn.
Vệ Huân nhìn cậu, Vệ Lam cười cười với hắn, trước khi hắn nói chuyện, đã giành trước: "Em lên lầu với anh."
Vệ Huân cảm thấy cậu thật biết nắm lấy thời cơ, hắn không bác bỏ lời của Vệ Lam, đi về trước, "Đi thôi."
Vệ Lam nhỏ giọng hoan hô một tiếng, cầm cặp của mình theo hắn lên lầu.
Thư phòng của Vệ Huân rất lớn, vừa vào cửa đã thấy một bàn trà phong cách ngồi dưới đất, để hắn và Vệ Nghiệp Thành ngồi nói chuyện, phía sau mới là bàn làm việc của hắn, trên bàn có đặt máy tính, sách, folder, hai bên và phía sau bàn làm việc đều là giá sách chất đầy sách.
Vệ Lam nhìn những giá sách đó, rất tò mò, "Anh đã đọc hết tất cả sách ở đây rồi sao?"
"Đương nhiên là không."
Vệ Lam đứng trước cửa kính nhìn nhìn, phát hiện mình đọc không hiểu chữ trên sách, cậu hỏi Vệ Huân, "Có hay em có thể đọc mấy cuốn này không?"
"Anh từng nói mày có thể đọc sách ở đây sao?"
"Không được sao?"
"Mày thấy sao?"
Hỏi Vệ Lam câu này giống như một câu hỏi cho điểm, Vệ Lam rất tự nhiên gật gật đầu, "Em thấy được."
Vệ Huân nhìn thì thấy da mặt cậu rất mỏng, vừa trắng vừa mềm, không nghĩ tới lúc nói chuyện da mặt lại là dày như vậy, hắn thò tay véo véo mặt Vệ Lam, Vệ Lam không né, chỉ nghi ngờ nhìn hắn, Vệ Huân cảm thấy lúc này cậu thật đáng yêu, bóp mặt cậu quơ quơ rồi mới buông tay.
Mặt Vệ Lam đã đỏ một mảng, cậu xoa xoa, khó hiểu nói: "Sao nhéo em?"
"Xem xem da mặt mày dày bao nhiêu?"
Vệ Lam nghe ra ám chỉ của hắn, "Hừ" một tiếng, không nói gì.
Vệ Huân đi tới bàn làm việc của mình, kéo ngăn kéo, lấy ra một tờ giấy, nói với Vệ Lam, "Lại đây."
"Gì dạ?" Vệ Lam đi qua.
Cậu thấy Vệ Huân đặt một tờ giấy trên bàn, sáp lại nhìn nhìn, chỉ thấy trên đó viết:
1. Trước khi tới, cần gọi điện báo trước.
2. Trước khi không tới, cần gọi điện báo trước.
3. Nếu thay đổi lịch trình, cần gọi điện báo trước.
Vệ Lam hỏi hắn, "Thay đổi lịch trình là gì?"
"Là vốn mày muốn tới, nhưng đột nhiên lại có việc nên mày không tới được, hoặc là vốn không tới, nhưng mày đột nhiên đổi ý muốn tới. Vậy đó."
"À, vậy tờ này là viết cho em hả?"
"Đúng vậy."
Vệ Huân kéo tờ giấy đến trước mặt Vệ Lam, "Làm được không? Làm được thì ký tên mày vào."
Vệ Lam gật đầu, "Em làm được chứ, nhưng sao chỉ mình em có tờ này được, không công bằng, anh, anh cũng phải có."
"Anh phải có cái gì?" Vệ Huân cảm thấy cậu hơi buồn cười, "Đây là nhà anh."
Vệ Lam nhìn hắn, bẻ ngón tay quy định dựa theo "ba quy tắc" hắn viết, "Thứ nhất, lúc ở nhà, cần gọi điện báo trước. Thứ hai, lúc không ở nhà, cần gọi điện báo trước. Thứ ba, nếu thay đổi lịch trình, cần gọi điện báo trước."
Vệ Huân cảm thấy cậu thật biết áp dụng cái mới học.
Vệ Lam lại thấy mình rất có lý, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Có hai lần em đến tìm anh mà anh không có ở nhà, dì Vương cũng không biết anh có về không, em đợi anh rất lâu mà anh cũng không về, nên nếu em báo trước cho anh thì anh cũng phải báo trước cho em."
"Logic của mày không tệ."
"Bởi vì em rất thông minh." Vệ Lam đắc ý nói.
"Được thôi, anh đồng ý với mày."
Vệ Huân cúi đầu nhìn tờ giấy trên bàn, "Mày ký xong, sau đó viết yêu cầu của mày phía dưới rồi đem lại đây cho anh ký."
Lúc hắn nói ra câu này, quả thật không dám tin mình lại chính thức ký tên trên tờ giấy ấu trĩ như vậy, vì thế hắn không chút lưu tình đưa giấy cho Vệ Lam, liếc mắt một cái cũng không muốn, chỉ chỉ bàn tròn gỗ đỏ nhỏ cách đó không xa, "Sau này mày ngồi ở đó, qua đó đi."
Vệ Lam đi qua, ngồi trên ghế, đặt tờ giấy xuống bàn, lấy bút ra, rất nghiêm túc ký tên của mình, rồi mới viết yêu cầu của mình.
Lúc Vệ Huân gặp lại tờ giấy đó, chỉ thấy trên đó viết: Yêu cầu của Vệ Lam, Vệ Huân cần phải làm được. Sau đó mới tới ba quy tắc.
Vệ Huân nhìn tên mình xong, lại quay đầu nhìn Vệ Lam, Vệ Lam hỏi hắn, "Sao vậy?"
"Nội dung luyện chữ hôm nay, trừ bài viết bình thường, còn phải nghiêm túc viết tên anh một trăm lần."
Vệ Lam mở to mắt, cậu nhìn tên Vệ Huân trên giấy, "Em thấy em viết khá đẹp."
Vệ Huân chỉ chỉ hai chữ Vệ Lam hắn viết, "So với tên mày thì sao?"
Vệ Lam: "......"
Vệ Huân thở dài, cầm bút, trên "ba quy tắc" mình viết, viết thêm một hàng: Yêu cầu của Vệ Huân, Vệ Lam cần phải làm được.
Hắn chỉ chỉ tên hai người hắn viết, "Có phải rất công bằng không, không có bên nặng bên nhẹ."
Sau đó hắn tên hai người mà Vệ Lam viết, "Mày xem xem, mày viết công bằng chưa?"
Đúng là rất không công bằng...... Vệ Lam ngẩng đầu nhìn Vệ Huân, "Phải viết một trăm lần thật sao?"
"Viết đến khi nào giống chữ anh viết là được."
Vệ Lam: "...... Thôi, để em viết một trăm lần!"
Vệ Huân: "......"
"Nhất định em sẽ viết xong, anh yên tâm nha anh!"
Vệ Huân:...... Không thể nào yên tâm nổi, thật sự.
Vệ Huân nhìn cậu không tình nguyện cầm đũa bắt đầu ăn cơm, hắn gắp bao nhiêu thì Vệ Lam ăn bấy nhiêu, không thừa lại miếng nào, ăn xong còn khoe ra cho hắn xem, "Em ăn xong rồi."
Vệ Lam nói câu này không chút cảm xúc, không vui cũng không buồn, chỉ đơn giản là trần thuật sự thật.
Vệ Huân còn tưởng cậu ghét bỏ như vậy thì nhiều ít gì cũng sẽ thừa lại một chút, hoặc là lộ ra biểu tình uể oải gì đó, nhưng mà không có.
Hắn hơi thắc mắc, "Vì sao không thích ăn rau?"
"Ăn đâu có ngon đâu." Vệ Lam rất thẳng thắn thành thật nói.
"Vậy sao ăn hết luôn rồi?"
"Còn không phải vì anh đã gắp đến chén em rồi sao."
"Anh gắp cho mày ăn thì mày ăn hết sao?"
Vệ Lam gục xuống bàn nhìn hắn, giải thích: "Em không thích ăn rau là vì cảm thấy không ngon nên không thích ăn chứ không phải em không biết ăn. Bình thường ở nhà, nếu ông ngoại với mẹ gắp cho em thì em ăn, không gắp thì em không ăn. Nên anh gắp thì em ăn thôi."
Vệ Huân nghe xong, cảm thấy cậu đúng là một ông trời con, "À, vậy là mày có ăn rau không phụ thuộc hoàn toàn vào người khác có gắp cho mày không, ăn bao nhiêu thì tuỳ người khác gắp cho mày bao nhiêu chứ gì."
Vệ Lam cười cười, còn gật gật đầu, "Đúng vậy."
Vệ Huân nhìn cậu, cảm thán, "Mày đúng là ông trời con."1
"Vốn là vậy mà." Vệ Lam đúng lý hợp tình nói.
Vệ Huân không nói nữa, cúi đầu tập trung ăn cơm.
Vệ Lam thì áp vào bàn chờ hắn ăn cơm xong rồi giảng bài cho mình.
Tối hôm đó, Vệ Huân lại chép vài bài văn vào vở, giao lại cho Vệ Lam, Vệ Lam nhận lấy, rất cẩn thận bỏ vào cặp mình, chuẩn bị dựa vào cuốn sách này để đổi giấy thông hành ra vào thư phòng vào ngày mai.1
Hôm nay là thứ sáu, buổi tối lúc Vệ Hy đến đón Vệ Lam đã nói với cậu ngày mai sẽ về nhà Vệ Minh. Cũng một thời gian rồi Vệ Lam không gặp Vệ Minh nên rất nhớ ông, vừa nghe sắp được đến chơi với ông ngoại, Vệ Lam không khỏi vui vẻ, sung sướng gật đầu nói: "Dạ."
Giờ cơm chiều hôm sau, Vệ Huân mới kinh ngạc phát hiện, hôm nay Vệ Lam không có tới, hắn còn nghĩ hôm nay Vệ Lam sẽ mang tập luyện chữ của mình đến đây đổi tư cách lên thư phòng, nhưng không nghĩ tới thế mà Vệ Lam lại không đến. Lúc này Vệ Huân mới nhận ra, giữa hai bọn họ, luôn là Vệ Lam chủ động tới tìm hắn. Nếu trong nhà Vệ Lam không có ai, hoặc là quá nhàm chán thì mới ấn chuông cửa tìm hắn. Nhưng nếu cậu bận chuyện khác thì sẽ không đến tìm hắn, cũng không nói cho hắn biết một tiếng.
Vệ Huân cảm thấy thật kỳ cục, chỗ hắn là khách sạn sao? Muốn tới thì tới, không tới thì đổi một cái khác, cũng không nói với ông chủ khách sạn tiếng nào. Cho dù là mèo con nuôi trong nhà, lúc chủ nhân đi ra ngoài sẽ chuồn ra ngoài chơi, thì cũng phải về nhà trước chủ nhân, vểnh đuôi chờ chủ nhân về nhà chứ.
Hắn nghĩ vậy đó, ăn cơm xong về lại thư phòng, viết một bảng "ba quy tắc" cho Vệ Lam.
Chiều thứ hai Vệ Lam mới về biệt thự, cậu vẫn ấn vang chuông cửa nhà Vệ Huân như bình thường, bước vào nhà.
"Con cầm cái gì trên tay đó?" Thím Vương thấy hai tay cậu bận rộn ôm một cái túi, tò mò hỏi.
"Là trái cây." Vệ Lam nói, "Trái cây ông ngoại con trồng ăn được rồi nên con mang một ít về cho anh."
"Để dì rửa giúp con." Thím Vương nói xong thì muốn lấy túi nilon trên tay cậu.
Nhưng mà Vệ Lam từ chối, "Bây giờ chưa được, con muốn cho anh một bất ngờ."
Vệ Lam nói xong đã cầm cái túi đến chỗ, thả cặp sách xuống, chạy đến tủ lạnh, kéo ra tủ lạnh ra, cầm bình nước uống ực ực ực.
Cậu đã rất quen thuộc với nhà Vệ Huân, quen thuộc đến mức sắp như ở nhà mình rồi.
Lúc Vệ Huân về nhà, vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy Vệ Lam tràn đầy nguyên khí gọi hắn, "Anh ơi."
Vệ Huân nhìn qua hướng đó, quả nhiên, Vệ Lam đang an an ổn ổn ngồi trên ghế nhỏ của mình, giống như thường ngày, đang làm bài tập.
Thấy hắn về tới, Vệ Lam cũng không làm bài tập nữa, đặt bút xuống, vui vẻ chạy tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng nói, "Em mang quà về cho anh nè."
Vệ Huân nghe cậu nói từ "về" nên hỏi, "Mày đi đâu đó?"
"Đến nhà ông ngoại em đó ~, ông ngoại em trồng rất nhiều loại trái cây, bây giờ chín hết rồi, nên lúc em về đây có mang về cho anh nữa đó." Cậu còn cố ý nhấn mạnh: "Trái cây em mang cho Viên Tiểu Bàn và Linh Linh cộng lại cũng không nhiều bằng anh đâu."
Tranh công -ing.
Vệ Huân thay giày xong, ngẩng đầu nhìn cậu đã thấy bộ mặt đắc ý của cậu, nếu cậu là mèo con thật, chắc lúc này cái đuôi đã vểnh lên cao thật cao.
Vệ Lam thấy hắn thay giày xong, vươn tay kéo cánh ta hắn y, vốn Vệ Huân muốn tránh đi rồi, nhưng lại nghe Vệ Lam ngọt ngào nói, "Anh, anh nhìn xem anh thích ăn loại nào, em mang về nhiều lắm đó."
Vệ Huân nghe cậu nói, lúc cậu bắt được cánh tay mình cũng không kịp tránh, thì cũng không cứng rắn tránh nữa, kệ Vệ Lam đi.
Vệ Lam kéo Vệ Huân thẳng đến trước sô pha, mở cái túi nilon trên mặt đất ra, ngồi xổm xuống xốc trái cây trong bọc cho hắn xem, "Có táo nè, lê nè, nho nè, còn có đào nữa! Đây là hạnh đào nè, đây là đào thủy mật nè, anh, anh thích loại nào vậy?"
Vệ Huân nhìn trái cây trong bọc, "Đây đều là ông ngoại mày trồng à?"
Hắn nghĩ đến đây lại cảm thấy thật thú vị, đừng thấy Vệ Lam còn nhỏ, nhưng trong lòng cậu rõ ràng hơn ai hết. Mỗi ngày thằng nhỏ đều chạy vào nhà hắn, dù Vệ Hy là con gái Vệ Minh nhưng đồng thời cô cũng là mẹ Vệ Lam, cô có sự dịu dàng của người phụ nữ, biết con trai mình ở nhà một mình nhàm chán nên mắt nhắm mắt mở. Nhưng Vệ Minh sẽ không như thế, nếu Vệ Minh biết mỗi ngày Vệ Lam đều chạy tới nhà mình chơi, chắc mình phải bị hốt đi uống trà rồi.
Vệ Lam khoe trái cây xong mới đồng ý để thím Vương giúp bọn họ rửa sạch sẽ đặt vào dĩa trái cây. Cậu bưng dĩa trái cây tới trước mặt Vệ Huân, đưa cho hắn một quả táo, "Cho anh nè."
Vệ Huân rất nể tình nhận lấy cắn một miếng, Vệ Lam hỏi hắn, "Có phải ngon lắm không, táo ông ngoại em trồng vừa ngọt vừa giòn!"
Vệ Huân gật gật đầu, "Cũng được." Hắn nói đúng sự thật.
Vệ Lam ngồi bên cạnh hắn, bắt lấy cánh tay hắn lắc lắc, "Anh ơi, em phải làm bài tập tiếp đó, trước khi anh về, em còn chưa làm xong bài tập đâu."
Vệ Huân lé mắt nhìn cậu.
Vệ Lam nhẹ nhàng phe phẩy cánh tay hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn, sau đó vươn ngón tay chỉ chỉ đằng trước.
"Muốn lên lầu làm bài tập?" Vệ Huân hỏi cậu.
Vệ Lam gật đầu, cậu mở cặp mình ra, lấy tập luyện chữ Vệ Huân cho cậu luyện ra cho hắn kiểm tra chữ cậu đã viết xong từ hai ngày trước.
"Em viết xong rồi, anh xem đi."
Vệ Huân kiểm tra qua một lần, thấy đúng là cậu viết theo từng chữ bên dưới chữ của mình. Hắn đứng lên rồi lại thấy Vệ Lam lập tức cũng đứng lên theo hắn.
Vệ Huân nhìn cậu, Vệ Lam cười cười với hắn, trước khi hắn nói chuyện, đã giành trước: "Em lên lầu với anh."
Vệ Huân cảm thấy cậu thật biết nắm lấy thời cơ, hắn không bác bỏ lời của Vệ Lam, đi về trước, "Đi thôi."
Vệ Lam nhỏ giọng hoan hô một tiếng, cầm cặp của mình theo hắn lên lầu.
Thư phòng của Vệ Huân rất lớn, vừa vào cửa đã thấy một bàn trà phong cách ngồi dưới đất, để hắn và Vệ Nghiệp Thành ngồi nói chuyện, phía sau mới là bàn làm việc của hắn, trên bàn có đặt máy tính, sách, folder, hai bên và phía sau bàn làm việc đều là giá sách chất đầy sách.
Vệ Lam nhìn những giá sách đó, rất tò mò, "Anh đã đọc hết tất cả sách ở đây rồi sao?"
"Đương nhiên là không."
Vệ Lam đứng trước cửa kính nhìn nhìn, phát hiện mình đọc không hiểu chữ trên sách, cậu hỏi Vệ Huân, "Có hay em có thể đọc mấy cuốn này không?"
"Anh từng nói mày có thể đọc sách ở đây sao?"
"Không được sao?"
"Mày thấy sao?"
Hỏi Vệ Lam câu này giống như một câu hỏi cho điểm, Vệ Lam rất tự nhiên gật gật đầu, "Em thấy được."
Vệ Huân nhìn thì thấy da mặt cậu rất mỏng, vừa trắng vừa mềm, không nghĩ tới lúc nói chuyện da mặt lại là dày như vậy, hắn thò tay véo véo mặt Vệ Lam, Vệ Lam không né, chỉ nghi ngờ nhìn hắn, Vệ Huân cảm thấy lúc này cậu thật đáng yêu, bóp mặt cậu quơ quơ rồi mới buông tay.
Mặt Vệ Lam đã đỏ một mảng, cậu xoa xoa, khó hiểu nói: "Sao nhéo em?"
"Xem xem da mặt mày dày bao nhiêu?"
Vệ Lam nghe ra ám chỉ của hắn, "Hừ" một tiếng, không nói gì.
Vệ Huân đi tới bàn làm việc của mình, kéo ngăn kéo, lấy ra một tờ giấy, nói với Vệ Lam, "Lại đây."
"Gì dạ?" Vệ Lam đi qua.
Cậu thấy Vệ Huân đặt một tờ giấy trên bàn, sáp lại nhìn nhìn, chỉ thấy trên đó viết:
1. Trước khi tới, cần gọi điện báo trước.
2. Trước khi không tới, cần gọi điện báo trước.
3. Nếu thay đổi lịch trình, cần gọi điện báo trước.
Vệ Lam hỏi hắn, "Thay đổi lịch trình là gì?"
"Là vốn mày muốn tới, nhưng đột nhiên lại có việc nên mày không tới được, hoặc là vốn không tới, nhưng mày đột nhiên đổi ý muốn tới. Vậy đó."
"À, vậy tờ này là viết cho em hả?"
"Đúng vậy."
Vệ Huân kéo tờ giấy đến trước mặt Vệ Lam, "Làm được không? Làm được thì ký tên mày vào."
Vệ Lam gật đầu, "Em làm được chứ, nhưng sao chỉ mình em có tờ này được, không công bằng, anh, anh cũng phải có."
"Anh phải có cái gì?" Vệ Huân cảm thấy cậu hơi buồn cười, "Đây là nhà anh."
Vệ Lam nhìn hắn, bẻ ngón tay quy định dựa theo "ba quy tắc" hắn viết, "Thứ nhất, lúc ở nhà, cần gọi điện báo trước. Thứ hai, lúc không ở nhà, cần gọi điện báo trước. Thứ ba, nếu thay đổi lịch trình, cần gọi điện báo trước."
Vệ Huân cảm thấy cậu thật biết áp dụng cái mới học.
Vệ Lam lại thấy mình rất có lý, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Có hai lần em đến tìm anh mà anh không có ở nhà, dì Vương cũng không biết anh có về không, em đợi anh rất lâu mà anh cũng không về, nên nếu em báo trước cho anh thì anh cũng phải báo trước cho em."
"Logic của mày không tệ."
"Bởi vì em rất thông minh." Vệ Lam đắc ý nói.
"Được thôi, anh đồng ý với mày."
Vệ Huân cúi đầu nhìn tờ giấy trên bàn, "Mày ký xong, sau đó viết yêu cầu của mày phía dưới rồi đem lại đây cho anh ký."
Lúc hắn nói ra câu này, quả thật không dám tin mình lại chính thức ký tên trên tờ giấy ấu trĩ như vậy, vì thế hắn không chút lưu tình đưa giấy cho Vệ Lam, liếc mắt một cái cũng không muốn, chỉ chỉ bàn tròn gỗ đỏ nhỏ cách đó không xa, "Sau này mày ngồi ở đó, qua đó đi."
Vệ Lam đi qua, ngồi trên ghế, đặt tờ giấy xuống bàn, lấy bút ra, rất nghiêm túc ký tên của mình, rồi mới viết yêu cầu của mình.
Lúc Vệ Huân gặp lại tờ giấy đó, chỉ thấy trên đó viết: Yêu cầu của Vệ Lam, Vệ Huân cần phải làm được. Sau đó mới tới ba quy tắc.
Vệ Huân nhìn tên mình xong, lại quay đầu nhìn Vệ Lam, Vệ Lam hỏi hắn, "Sao vậy?"
"Nội dung luyện chữ hôm nay, trừ bài viết bình thường, còn phải nghiêm túc viết tên anh một trăm lần."
Vệ Lam mở to mắt, cậu nhìn tên Vệ Huân trên giấy, "Em thấy em viết khá đẹp."
Vệ Huân chỉ chỉ hai chữ Vệ Lam hắn viết, "So với tên mày thì sao?"
Vệ Lam: "......"
Vệ Huân thở dài, cầm bút, trên "ba quy tắc" mình viết, viết thêm một hàng: Yêu cầu của Vệ Huân, Vệ Lam cần phải làm được.
Hắn chỉ chỉ tên hai người hắn viết, "Có phải rất công bằng không, không có bên nặng bên nhẹ."
Sau đó hắn tên hai người mà Vệ Lam viết, "Mày xem xem, mày viết công bằng chưa?"
Đúng là rất không công bằng...... Vệ Lam ngẩng đầu nhìn Vệ Huân, "Phải viết một trăm lần thật sao?"
"Viết đến khi nào giống chữ anh viết là được."
Vệ Lam: "...... Thôi, để em viết một trăm lần!"
Vệ Huân: "......"
"Nhất định em sẽ viết xong, anh yên tâm nha anh!"
Vệ Huân:...... Không thể nào yên tâm nổi, thật sự.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook