Ăn sinh nhật với Kỳ Kỳ xong, Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần phải đi ghi hình lần hai, Kỳ Kỳ vừa qua khỏi hưng phấn sinh nhật xong, thấy bọn họ lại phải đi nên rất luyến tiếc. Yến Thanh Trì ôm bé dỗ dành hồi lâu, hơn nữa hứa hẹn mười ngày nữa bọn họ sẽ về. Lúc này Kỳ Kỳ mới cố mà đồng ý, bẻ đầu ngón tay đếm lịch chờ bọn họ về.
Giang mẫu vì dời lực chú ý của bé, luôn lấy Nghiên Nghiên đi chọc bé, Kỳ Kỳ không chịu nổi chọc ghẹo, buồn một hồi rồi quấn lấy Nghiên Nghiên chơi tiếp, mười ngày nhoáng cái đã qua. Chờ Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần về nhà, phát hiện con trai lớn của mình đã sớm quên mất bọn họ, đang chơi điên cuồng với con trai nhỏ, một đứa chạy nhanh đằng trước, một đứa bò theo đằng sau, hai đứa đều cười đến chỉ thấy răng không thấy mắt.
Thấy bọn họ về, Kỳ Kỳ đổi hướng, bổ nhào vào lòng Yến Thanh Trì, Nghiên Nghiên đuổi theo bé cũng bò tới, ngồi trên thảm vươn tay muốn ôm một cái.
Giang Mặc Thần ôm bé lên, Nghiên Nghiên vui vẻ múa may đôi tay trong lòng hắn, ê ê a a nói chuyện. Giang Mặc Thần ôm bé con ước lượng, Nghiên Nghiên cảm thấy trò chơi đong đưa trên dưới này rất thú vị, ôm hắn cười lên tiếng, thân mật kêu hắn, "Ba ba."
Hai người lại ở nhà ngây người ba ngày, sau đó tham gia lần ghi hình cuối cùng của "Cộng Sự Tốt Nhất".
Ghi hình đến tập cuối, Yến Thanh Trì cũng đã nhìn ra, quả nhiên Dư Tiêu Vũ đi con đường trưởng thành. Từ lần ghi hình thứ hai, cô đã cố tình thu liễm sự tùy hứng mình, cho dù có vài lúc rất muốn phát giận, cũng cứng rắn nhịn xuống. Tới lần ghi hình thứ ba, Dư Tiêu Vũ thậm chí bắt đầu chủ động trợ giúp những người khác, làm Lý Mạt sợ tới mức nhảy ra phía sau người cha già của cô nàng đứng, cảm thấy có phải mình đui rồi không.
Tập cuối, tổ tiết mục quay vô cùng lừa tình, mặc kệ quan hệ của các khách quý ở đây thế nào, đều bị đắp nặn thành hình tượng cậu tốt tôi tốt mọi người đều tốt. Ghi hình xong, các khách quý khác và nhân viên công tác tổ tiết mục ngồi máy bay về nước. Giang Mặc Thần bởi vì lí do cá nhân nên không về cùng bọn họ, tất nhiên Yến Thanh Trì cũng ở lại.
"Không gấp về nhà sao?" Yến Thanh Trì hỏi hắn.
"Không gấp." Gang Mặc Thần nói, "Dù sao bây giờ em và anh đều không nhận công việc mới, về cũng không có chuyện gì làm, không bằng ở lại đây chơi thêm hai ngày."
Yến Thanh Trì cảm thấy hắn nói cũng có lý, "Vậy ở chơi thêm hai ngày đi, dù sao bây giờ cũng không có camera đi theo, chúng ta muốn đi đâu thì đi đó, cũng không bị trói buộc."
"Đúng vậy."
Giang Mặc Thần nhìn bản đồ trên máy tính bảng, chọn một hòn đảo nhỏ, rất hứng thú nói với Yến Thanh Trì, "Đi chỗ này đi, chúng ta đi ngắm biển."
"Được á, lâu rồi em không đi bờ cát, nếu bọn nhỏ cũng ở chỗ này, còn có thể xây lâu đài cát với hai đứa nó."
"Tuy rằng bọn nhỏ không ở đây, nhưng anh ở đây nè, em có thể xây lâu đài cát với anh." Giang Mặc Thần kiến nghị với y.
Yến Thanh Trì nhìn hắn, đau lòng kịch liệt nói: "Bạn học Giang, anh đã từng này tuổi y, đã không còn thích hợp với lâu đài cát."
"Trúng tim, bạn học Yến."
Yến Thanh Trì cười ngồi xuống bên cạnh hắn, "Nhưng em và anh có thể nằm trên ghế phơi nắng, uống nước, ngắm mỹ nữ."
"Ngắm cái gì?" Giang Mặc Thần hỏi y.
Yến Thanh Trì lập tức sửa miệng, "Ngắm anh ngắm anh, uống nước ngắm anh."
"Tạm được." Giang Mặc Thần vừa lòng nói.
Yến Thanh Trì cảm thấy bộ dáng thỉnh thoảng ghen của hắn còn rất thú vị, dựa vào người hắn, cùng hắn ngắm phong cảnh trên đảo trên máy tính bảng.
#truyenfull_LÀM_NGƯỜI_ĐI#
Hai người ngồi xe lại đổi thuyền lên đảo. Yến Thanh Trì nhìn biển rộng mênh mông vô bờ trước mặt, cảm thấy tâm tình nhẹ nhàng hơn không ít. Giang Mặc Thần đang làm thủ tục, hai người thả hành lý xuống, rồi chạy ra bờ biển chơi.
Cũng không biết là vì sao, trên đảo không có những người khác, khách sạn cũng không có ai khác vào ở, Yến Thanh Trì hơi khó hiểu, "Chỗ này rất hẻo lánh sao? Hay bây giờ đang trong mùa ế khách, sao lại không có người khác?"
Giang Mặc Thần lắc đầu, "Ai biết được."
"Không phải chúng ta lên cái đảo nào không nên lên chứ?" Yến Thanh Trì nhìn hắn.
Giang Mặc Thần bất đắc dĩ, "Ban ngày ban mặt, em có thể đừng tự doạ mình không?"
"Em chỉ cảm thấy hơi kỳ quái thôi, anh không cảm thấy vậy sao?"
"Anh cảm thấy khá tốt, chỉ có hai chúng ta, anh rất vừa lòng."
Yến Thanh Trì cảm thấy hắn thật đúng là bị tình yêu hướng hôn đầu óc, một lòng liền nghĩ tới hai người thế giới, mặt khác cái gì đều không để bụng. Bất quá cũng không cái gọi là, hắn tưởng, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, chính hắn thực lực không yếu, Giang Mặc Thần lại tự mang vai chính quang hoàn, liền tính thật sự thượng cái gì không nên thượng đảo, kia cũng nên không có gì sự.
"Hảo đi, ngươi cảm thấy hảo liền hảo, đi thôi, ta bồi ngươi đi đôi cái lâu đài nhỏ."
Lời nói là nói như vậy, nhưng là rốt cuộc là người trưởng thành rồi, hai người ai cũng không có thật sự đi đôi lâu đài nhỏ, ngược lại ở trong biển chơi tiếp.
Tuy rằng đảo này ít người, nhưng trò nên có thì không ít chút nào, lướt sóng, nhảy dù, lặn xuống đáy biển, Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần chơi không thiếu cái này, chơi vui quá còn chơi thêm hai lần.
"Bây giờ em đã cảm thấy ít người có chỗ tốt của ít người rồi." Yến Thanh Trì vừa đi vào bờ, vừa lắc lắc tóc ướt của mình, y nhìn Giang Mặc Thần, cười nói, "Ít người, cảm giác như hòn đảo này bị hai chúng ta nhận thầu, thích chơi trò gì cũng có thể chơi thêm vài lần."
"Lúc này em không lo lắng mình lên cái đảo gì không nên lên nữa rồi sao?" Giang Mặc Thần trêu ghẹo y.
Yến Thanh Trì cười nói: "Đó còn không phải vì đã lên rồi sao, lo lắng có ích lợi gì, còn không bằng hưởng thụ trời xanh nước biếc này đâu."
Giang Mặc Thần khẽ cười, ôm lấy y, "Về nghỉ ngơi một chút, lát nữa ăn cơm."
Yến Thanh Trì gật đầu, về khách sạn với hắn.
Hai người luân phiên vào nhà vệ sinh tắm rửa một chút, Yến Thanh Trì tắm xong đi ra, phát hiện không biết vì sao mà Giang Mặc Thần không ở trong phòng, y ra khỏi phòng ngủ tìm, đúng là không ở trong phòng, có chuyện gì phải ra ngoài sao?
Yến Thanh Trì lấy di động ra chuẩn bị nhắn WeChat cho hắn, đã thấy Giang Mặc Thần đã nhắn tin trên WeChat cho y, nói lễ tân có chuyện tìm hắn, hắn đi xử lý một chút.
Yến Thanh Trì ngồi trên giường, hỏi hắn: Chuyện gì? Xử lý xong chưa?
Y chờ một hồi, Giang Mặc Thần không có trả lời.
Yến Thanh Trì đoán chắc là chưa xong, nên y thoát WeChat, đi dạo Weibo một vòng. Dạo một vòng, Yến Thanh Trì mới kinh ngạc phát hiện, thế mà lại đến sinh nhật y rồi.
Yến Thanh Trì nhìn một loạt chúc phúc trên Weibo, bất đắc dĩ ngã xuống giường. Tuy rằng y đã xuyên qua được hai năm, nhưng dù sao cũng mừng sinh nhật vốn dĩ của mình hơn hai mươi năm, đột nhiên thay đổi một ngày sinh nhật khác, Yến Thanh Trì luôn không nhớ được. Năm trước, vẫn là Giang Mặc Thần nhắc nhở y, y mới nhớ ra, không nghĩ tới năm nay lại quên nữa.
Từ từ, đột nhiên Yến Thanh Trì lộn mình ngồi dậy, nếu hôm nay là sinh nhật mình, vậy không thể nào Giang Mặc Thần không biết. Cho nên......
Y chống tay nghĩ nghĩ, nháy mắt sắp xếp lại toàn bộ câu chuyện, khó trách Giang Mặc Thần không đi theo tổ tiết mục về nước, khó trách hắn muốn tới hòn đảo nhỏ này, chẳng lẽ trên đảo này trừ hai người bọn họ thì không còn du khách nào khác? Yến Thanh Trì cười một cái, nhớ lúc mình hỏi Giang Mặc Thần vì sao hòn đảo này không có người, vậy mà hắn còn làm bộ làm tịch trả lời không biết, lập tức cảm thấy ảnh đế Giang Mặc Thần, quả nhiên không phải nhận cho vui, diễn xuất rất chân thật, mình cũng phải tin luôn!
Y nghĩ Giang Mặc Thần hao hết tâm tư gạt mình, đưa mình tới trên đảo, chỉ vì cho tổ chức sinh nhật cho mình, cho mình một bất ngờ, cảm thấy Giang Mặc Thần thật không dễ dàng, mệt mình còn cảm thấy cái đảo này rất có vấn đề, chỉ có hai du khách là bọn họ!
Yến Thanh Trì thấp giọng cười cười, nằm xuống giường lần nữa, bây giờ y không hiếu kỳ cuối cùng Giang Mặc Thần đi nơi nào, xử lý vấn đề gì chút nào, cái đó còn cần phải nghĩ sao, chắc chắn là đi tạo bất ngờ cho mình, cho nên y chỉ cần ngoan ngoãn nằm chờ, phối hợp diễn xuất với hắn, làm bộ mình không biết gì hết là được.
Yến Thanh Trì nghĩ như vậy, thoát Weibo, mở một video bắt đầu xem.
Không bao lâu, Giang Mặc Thần đã trở lại, Yến Thanh Trì làm bộ không biết gì hết hỏi hắn, "Làm sao vậy? Đi lâu như vậy?"
"Lễ tân thẩm tra đối chiếu vài thông tin, nói chuyện lâu một chút, nên bây giờ mới xong."
Yến Thanh Trì gật đầu, "Như vậy à."
Lúc này Giang Mặc Thần đã thay một cái áo ngắn tay đơn giản màu trắng thêm quần jeans, hỏi y, "Muốn ra ngoài chơi một chút không? Sau đó về ăn cơm."
Đương nhiên Yến Thanh Trì phải đồng ý.
Giang Mặc Thần nghe vậy, lập tức kéo tủ quần áo ra, lấy ra bộ quần áo cùng kiểu với bộ trên người mình, "Đây, anh chuẩn bị cho em nè."
Yến Thanh Trì nhìn quần áo trên tay hắn, lại nhìn nhìn quần áo trên người hắn, "Đồ đôi?"
Giang Mặc Thần mỉm cười.
Yến Thanh Trì nhịn không được cười lên tiếng, "Sao anh lại chấp nhất như vậy, kiểu dáng gần giống còn không thỏa mãn, mua đồ đôi thật à."
"Anh tình nguyện." Giang Mặc Thần đưa quần áo cho y, "Thay mau."
Yến Thanh Trì nhận quần áo trên tay hắn, cười nói, "Học sinh tiểu học."
"Vậy em cũng là học sinh tiểu học."
"Đừng mà bạn học Giang, sao chúng ta càng yêu đương càng thụt lùi thế, trước đó không phải đã lên được đại học rồi sao?"
"Bởi vì càng yêu lâu thì chỉ số thông minh càng giảm xuống chứ sao, giảm xuống tới học sinh tiểu học rồi."
Yến Thanh Trì cảm thấy. bây giờ tư duy của hắn đã vô cùng nhanh nhẹn, nhịn không được cho hắn một like, "Tú Tú, anh càng ngày càng biết khoe khoang."
"Đại Chiêu, mau thay quần áo đi."
"Anh xác định anh muốn đứng đây nhìn em thay quần áo thật à?" Yến Thanh Trì chỉ chỉ mình hỏi.
Giang Mặc Thần cười, "Vợ chồng già, chỗ nào mà chưa thấy, còn đáng để anh quay mặt đi."
"Được rồi." Yến Thanh Trì cũng không xấu hổ, y kéo dây lưng áo tắm dài ra, nhìn Giang Mặc Thần, chậm rãi cởi áo tắm dài xuống.
Giang Mặc Thần nhìn y thẳng thắn lộ nửa người trên ra như vậy, hơn nữa chuẩn bị xuống giường đứng lên, cuối cùng vẫn yên lặng xoay người.
Trong lòng Yến Thanh Trì đang cười ha ha, lại cố ý chọc hắn, "Làm sao vậy Giang tiên sinh, không phải đã là vợ chồng già sao, chỗ nào mà chưa thấy, còn đáng để anh quay mặt đi sao."
"Thay quần áo đi ngươi." Giang Mặc Thần cảm thấy y đúng là biết rõ cố hỏi, "Anh không muốn thời gian còn lại chỉ có thể trải qua trong phòng."
"Trải qua trong phòng không sao?" Yến Thanh Trì vừa mặc quần áo vừa cố ý nói, "Lâu rồi chúng ta không lái xe, anh không muốn lên núi ngắm cảnh đêm sao?"
Giang Mặc Thần đương nhiên muốn, chỉ tiếc điều kiện bây giờ không cho phép, hắn chuẩn bị lâu như vậy rồi, không muốn vì lúc này phải đua xe mà huỷ kế hoạch, xe thì phải đua, nhưng phải muộn một.
"Thay xong chưa?" Giang Mặc Thần hỏi y.
——————
cầu vote ~
Giang mẫu vì dời lực chú ý của bé, luôn lấy Nghiên Nghiên đi chọc bé, Kỳ Kỳ không chịu nổi chọc ghẹo, buồn một hồi rồi quấn lấy Nghiên Nghiên chơi tiếp, mười ngày nhoáng cái đã qua. Chờ Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần về nhà, phát hiện con trai lớn của mình đã sớm quên mất bọn họ, đang chơi điên cuồng với con trai nhỏ, một đứa chạy nhanh đằng trước, một đứa bò theo đằng sau, hai đứa đều cười đến chỉ thấy răng không thấy mắt.
Thấy bọn họ về, Kỳ Kỳ đổi hướng, bổ nhào vào lòng Yến Thanh Trì, Nghiên Nghiên đuổi theo bé cũng bò tới, ngồi trên thảm vươn tay muốn ôm một cái.
Giang Mặc Thần ôm bé lên, Nghiên Nghiên vui vẻ múa may đôi tay trong lòng hắn, ê ê a a nói chuyện. Giang Mặc Thần ôm bé con ước lượng, Nghiên Nghiên cảm thấy trò chơi đong đưa trên dưới này rất thú vị, ôm hắn cười lên tiếng, thân mật kêu hắn, "Ba ba."
Hai người lại ở nhà ngây người ba ngày, sau đó tham gia lần ghi hình cuối cùng của "Cộng Sự Tốt Nhất".
Ghi hình đến tập cuối, Yến Thanh Trì cũng đã nhìn ra, quả nhiên Dư Tiêu Vũ đi con đường trưởng thành. Từ lần ghi hình thứ hai, cô đã cố tình thu liễm sự tùy hứng mình, cho dù có vài lúc rất muốn phát giận, cũng cứng rắn nhịn xuống. Tới lần ghi hình thứ ba, Dư Tiêu Vũ thậm chí bắt đầu chủ động trợ giúp những người khác, làm Lý Mạt sợ tới mức nhảy ra phía sau người cha già của cô nàng đứng, cảm thấy có phải mình đui rồi không.
Tập cuối, tổ tiết mục quay vô cùng lừa tình, mặc kệ quan hệ của các khách quý ở đây thế nào, đều bị đắp nặn thành hình tượng cậu tốt tôi tốt mọi người đều tốt. Ghi hình xong, các khách quý khác và nhân viên công tác tổ tiết mục ngồi máy bay về nước. Giang Mặc Thần bởi vì lí do cá nhân nên không về cùng bọn họ, tất nhiên Yến Thanh Trì cũng ở lại.
"Không gấp về nhà sao?" Yến Thanh Trì hỏi hắn.
"Không gấp." Gang Mặc Thần nói, "Dù sao bây giờ em và anh đều không nhận công việc mới, về cũng không có chuyện gì làm, không bằng ở lại đây chơi thêm hai ngày."
Yến Thanh Trì cảm thấy hắn nói cũng có lý, "Vậy ở chơi thêm hai ngày đi, dù sao bây giờ cũng không có camera đi theo, chúng ta muốn đi đâu thì đi đó, cũng không bị trói buộc."
"Đúng vậy."
Giang Mặc Thần nhìn bản đồ trên máy tính bảng, chọn một hòn đảo nhỏ, rất hứng thú nói với Yến Thanh Trì, "Đi chỗ này đi, chúng ta đi ngắm biển."
"Được á, lâu rồi em không đi bờ cát, nếu bọn nhỏ cũng ở chỗ này, còn có thể xây lâu đài cát với hai đứa nó."
"Tuy rằng bọn nhỏ không ở đây, nhưng anh ở đây nè, em có thể xây lâu đài cát với anh." Giang Mặc Thần kiến nghị với y.
Yến Thanh Trì nhìn hắn, đau lòng kịch liệt nói: "Bạn học Giang, anh đã từng này tuổi y, đã không còn thích hợp với lâu đài cát."
"Trúng tim, bạn học Yến."
Yến Thanh Trì cười ngồi xuống bên cạnh hắn, "Nhưng em và anh có thể nằm trên ghế phơi nắng, uống nước, ngắm mỹ nữ."
"Ngắm cái gì?" Giang Mặc Thần hỏi y.
Yến Thanh Trì lập tức sửa miệng, "Ngắm anh ngắm anh, uống nước ngắm anh."
"Tạm được." Giang Mặc Thần vừa lòng nói.
Yến Thanh Trì cảm thấy bộ dáng thỉnh thoảng ghen của hắn còn rất thú vị, dựa vào người hắn, cùng hắn ngắm phong cảnh trên đảo trên máy tính bảng.
#truyenfull_LÀM_NGƯỜI_ĐI#
Hai người ngồi xe lại đổi thuyền lên đảo. Yến Thanh Trì nhìn biển rộng mênh mông vô bờ trước mặt, cảm thấy tâm tình nhẹ nhàng hơn không ít. Giang Mặc Thần đang làm thủ tục, hai người thả hành lý xuống, rồi chạy ra bờ biển chơi.
Cũng không biết là vì sao, trên đảo không có những người khác, khách sạn cũng không có ai khác vào ở, Yến Thanh Trì hơi khó hiểu, "Chỗ này rất hẻo lánh sao? Hay bây giờ đang trong mùa ế khách, sao lại không có người khác?"
Giang Mặc Thần lắc đầu, "Ai biết được."
"Không phải chúng ta lên cái đảo nào không nên lên chứ?" Yến Thanh Trì nhìn hắn.
Giang Mặc Thần bất đắc dĩ, "Ban ngày ban mặt, em có thể đừng tự doạ mình không?"
"Em chỉ cảm thấy hơi kỳ quái thôi, anh không cảm thấy vậy sao?"
"Anh cảm thấy khá tốt, chỉ có hai chúng ta, anh rất vừa lòng."
Yến Thanh Trì cảm thấy hắn thật đúng là bị tình yêu hướng hôn đầu óc, một lòng liền nghĩ tới hai người thế giới, mặt khác cái gì đều không để bụng. Bất quá cũng không cái gọi là, hắn tưởng, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, chính hắn thực lực không yếu, Giang Mặc Thần lại tự mang vai chính quang hoàn, liền tính thật sự thượng cái gì không nên thượng đảo, kia cũng nên không có gì sự.
"Hảo đi, ngươi cảm thấy hảo liền hảo, đi thôi, ta bồi ngươi đi đôi cái lâu đài nhỏ."
Lời nói là nói như vậy, nhưng là rốt cuộc là người trưởng thành rồi, hai người ai cũng không có thật sự đi đôi lâu đài nhỏ, ngược lại ở trong biển chơi tiếp.
Tuy rằng đảo này ít người, nhưng trò nên có thì không ít chút nào, lướt sóng, nhảy dù, lặn xuống đáy biển, Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần chơi không thiếu cái này, chơi vui quá còn chơi thêm hai lần.
"Bây giờ em đã cảm thấy ít người có chỗ tốt của ít người rồi." Yến Thanh Trì vừa đi vào bờ, vừa lắc lắc tóc ướt của mình, y nhìn Giang Mặc Thần, cười nói, "Ít người, cảm giác như hòn đảo này bị hai chúng ta nhận thầu, thích chơi trò gì cũng có thể chơi thêm vài lần."
"Lúc này em không lo lắng mình lên cái đảo gì không nên lên nữa rồi sao?" Giang Mặc Thần trêu ghẹo y.
Yến Thanh Trì cười nói: "Đó còn không phải vì đã lên rồi sao, lo lắng có ích lợi gì, còn không bằng hưởng thụ trời xanh nước biếc này đâu."
Giang Mặc Thần khẽ cười, ôm lấy y, "Về nghỉ ngơi một chút, lát nữa ăn cơm."
Yến Thanh Trì gật đầu, về khách sạn với hắn.
Hai người luân phiên vào nhà vệ sinh tắm rửa một chút, Yến Thanh Trì tắm xong đi ra, phát hiện không biết vì sao mà Giang Mặc Thần không ở trong phòng, y ra khỏi phòng ngủ tìm, đúng là không ở trong phòng, có chuyện gì phải ra ngoài sao?
Yến Thanh Trì lấy di động ra chuẩn bị nhắn WeChat cho hắn, đã thấy Giang Mặc Thần đã nhắn tin trên WeChat cho y, nói lễ tân có chuyện tìm hắn, hắn đi xử lý một chút.
Yến Thanh Trì ngồi trên giường, hỏi hắn: Chuyện gì? Xử lý xong chưa?
Y chờ một hồi, Giang Mặc Thần không có trả lời.
Yến Thanh Trì đoán chắc là chưa xong, nên y thoát WeChat, đi dạo Weibo một vòng. Dạo một vòng, Yến Thanh Trì mới kinh ngạc phát hiện, thế mà lại đến sinh nhật y rồi.
Yến Thanh Trì nhìn một loạt chúc phúc trên Weibo, bất đắc dĩ ngã xuống giường. Tuy rằng y đã xuyên qua được hai năm, nhưng dù sao cũng mừng sinh nhật vốn dĩ của mình hơn hai mươi năm, đột nhiên thay đổi một ngày sinh nhật khác, Yến Thanh Trì luôn không nhớ được. Năm trước, vẫn là Giang Mặc Thần nhắc nhở y, y mới nhớ ra, không nghĩ tới năm nay lại quên nữa.
Từ từ, đột nhiên Yến Thanh Trì lộn mình ngồi dậy, nếu hôm nay là sinh nhật mình, vậy không thể nào Giang Mặc Thần không biết. Cho nên......
Y chống tay nghĩ nghĩ, nháy mắt sắp xếp lại toàn bộ câu chuyện, khó trách Giang Mặc Thần không đi theo tổ tiết mục về nước, khó trách hắn muốn tới hòn đảo nhỏ này, chẳng lẽ trên đảo này trừ hai người bọn họ thì không còn du khách nào khác? Yến Thanh Trì cười một cái, nhớ lúc mình hỏi Giang Mặc Thần vì sao hòn đảo này không có người, vậy mà hắn còn làm bộ làm tịch trả lời không biết, lập tức cảm thấy ảnh đế Giang Mặc Thần, quả nhiên không phải nhận cho vui, diễn xuất rất chân thật, mình cũng phải tin luôn!
Y nghĩ Giang Mặc Thần hao hết tâm tư gạt mình, đưa mình tới trên đảo, chỉ vì cho tổ chức sinh nhật cho mình, cho mình một bất ngờ, cảm thấy Giang Mặc Thần thật không dễ dàng, mệt mình còn cảm thấy cái đảo này rất có vấn đề, chỉ có hai du khách là bọn họ!
Yến Thanh Trì thấp giọng cười cười, nằm xuống giường lần nữa, bây giờ y không hiếu kỳ cuối cùng Giang Mặc Thần đi nơi nào, xử lý vấn đề gì chút nào, cái đó còn cần phải nghĩ sao, chắc chắn là đi tạo bất ngờ cho mình, cho nên y chỉ cần ngoan ngoãn nằm chờ, phối hợp diễn xuất với hắn, làm bộ mình không biết gì hết là được.
Yến Thanh Trì nghĩ như vậy, thoát Weibo, mở một video bắt đầu xem.
Không bao lâu, Giang Mặc Thần đã trở lại, Yến Thanh Trì làm bộ không biết gì hết hỏi hắn, "Làm sao vậy? Đi lâu như vậy?"
"Lễ tân thẩm tra đối chiếu vài thông tin, nói chuyện lâu một chút, nên bây giờ mới xong."
Yến Thanh Trì gật đầu, "Như vậy à."
Lúc này Giang Mặc Thần đã thay một cái áo ngắn tay đơn giản màu trắng thêm quần jeans, hỏi y, "Muốn ra ngoài chơi một chút không? Sau đó về ăn cơm."
Đương nhiên Yến Thanh Trì phải đồng ý.
Giang Mặc Thần nghe vậy, lập tức kéo tủ quần áo ra, lấy ra bộ quần áo cùng kiểu với bộ trên người mình, "Đây, anh chuẩn bị cho em nè."
Yến Thanh Trì nhìn quần áo trên tay hắn, lại nhìn nhìn quần áo trên người hắn, "Đồ đôi?"
Giang Mặc Thần mỉm cười.
Yến Thanh Trì nhịn không được cười lên tiếng, "Sao anh lại chấp nhất như vậy, kiểu dáng gần giống còn không thỏa mãn, mua đồ đôi thật à."
"Anh tình nguyện." Giang Mặc Thần đưa quần áo cho y, "Thay mau."
Yến Thanh Trì nhận quần áo trên tay hắn, cười nói, "Học sinh tiểu học."
"Vậy em cũng là học sinh tiểu học."
"Đừng mà bạn học Giang, sao chúng ta càng yêu đương càng thụt lùi thế, trước đó không phải đã lên được đại học rồi sao?"
"Bởi vì càng yêu lâu thì chỉ số thông minh càng giảm xuống chứ sao, giảm xuống tới học sinh tiểu học rồi."
Yến Thanh Trì cảm thấy. bây giờ tư duy của hắn đã vô cùng nhanh nhẹn, nhịn không được cho hắn một like, "Tú Tú, anh càng ngày càng biết khoe khoang."
"Đại Chiêu, mau thay quần áo đi."
"Anh xác định anh muốn đứng đây nhìn em thay quần áo thật à?" Yến Thanh Trì chỉ chỉ mình hỏi.
Giang Mặc Thần cười, "Vợ chồng già, chỗ nào mà chưa thấy, còn đáng để anh quay mặt đi."
"Được rồi." Yến Thanh Trì cũng không xấu hổ, y kéo dây lưng áo tắm dài ra, nhìn Giang Mặc Thần, chậm rãi cởi áo tắm dài xuống.
Giang Mặc Thần nhìn y thẳng thắn lộ nửa người trên ra như vậy, hơn nữa chuẩn bị xuống giường đứng lên, cuối cùng vẫn yên lặng xoay người.
Trong lòng Yến Thanh Trì đang cười ha ha, lại cố ý chọc hắn, "Làm sao vậy Giang tiên sinh, không phải đã là vợ chồng già sao, chỗ nào mà chưa thấy, còn đáng để anh quay mặt đi sao."
"Thay quần áo đi ngươi." Giang Mặc Thần cảm thấy y đúng là biết rõ cố hỏi, "Anh không muốn thời gian còn lại chỉ có thể trải qua trong phòng."
"Trải qua trong phòng không sao?" Yến Thanh Trì vừa mặc quần áo vừa cố ý nói, "Lâu rồi chúng ta không lái xe, anh không muốn lên núi ngắm cảnh đêm sao?"
Giang Mặc Thần đương nhiên muốn, chỉ tiếc điều kiện bây giờ không cho phép, hắn chuẩn bị lâu như vậy rồi, không muốn vì lúc này phải đua xe mà huỷ kế hoạch, xe thì phải đua, nhưng phải muộn một.
"Thay xong chưa?" Giang Mặc Thần hỏi y.
——————
cầu vote ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook