"Đã đến giờ, cuộc thi bắt đầu!" MC ra lệnh một tiếng, mọi người đều bắt đầu hành động.
Yến Thanh Trì nhìn Dương Tân Hách và Vu Hạo Viễn đã xông ra ngoài, ngẩng đầu nhìn Giang Mặc Thần, "Chúng ta cũng chạy?"
Giang Mặc Thần gật đầu, "Đi."
Hai người bọn họ nhanh chóng chạy.
Dương Tân Hách và Vu Hạo Viễn đang chạy vội, đột nhiên thấy Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần vọt qua người mình, Yến Thanh Trì còn quay đầu nhìn bọn họ, cười nói, "Chúng tôi đi trước."
Dương Tân Hách sửng sốt, "Sao bọn họ nhanh như vậy?"
Vu Hạo Viễn nghĩ nghĩ, "Có thể là thể lực của bọn họ đi, dù sao cũng là hạng nhất kiểm tra mà."
Phí Tĩnh Vũ thấy Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần gương mẫu chạy đầu, mắng một tiếng gian trá, cất bước chạy theo, Nhạc Tử Mính vội vàng đuổi kịp, cùng hắn chạy về trước.
Có bọn họ làm mẫu, những người khác cũng chạy theo, Dư Tiêu Vũ nhìn Ngụy Tri Hàng một hơi đã chạy thật xa, hơi tức giận hắn không đợi mình, nhưng không muốn mở miệng kêu hắn, vì thế cũng cố sức, đuổi theo hắn.
Trương Ninh Vi thấy một đám tiểu đồng bọn bên cạnh mình đều đã bay nhanh, quả thật hận không thể bỏ tiền để tăng thêm giá trị thể lực của mình, không phải cô không nỗ lực, mà là từ nhỏ đến lớn, kỹ năng vận động của cô không được thắp sáng, mỗi lần chạy 800m toàn dựa tâm tình của giáo viên, tâm tình giáo viên tốt, cô có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, tâm tình giáo viên không tốt, cô phải thi lại vô hạn.
Mạc Tiêu Tiêu thấy cô không tự giác nhăn mi lại, an ủi, "Không có việc gì Vi Vi, đừng sợ, tớ từng học làm gốm, chúng ta chạy chậm một chút cũng không có gì, cậu chạy từ từ, không nóng nảy."
Trương Ninh Vi càng thêm áy náy, "Cậu nói xem vì sao người sống không thể giống nhân vật trong trò chơi, thiếu cái gì chỉ cần tiêu tiền là có thể mua cái gì? Tớ có tiền, lại tình nguyện nạp tiền, chỉ cầu thắp sáng thể lực của mình, yêu cầu này quá mức sao?"
Mạc Tiêu Tiêu cười ha ha, "Không quá mức, đáng tiếc cậu không phải nhân vật trong trò chơi a, nên nạp tiền không làm cậu mạnh hơn đâu, từ bỏ đi, thiếu nữ."
MC nhìn bóng dáng nỗ lực chạy gấp của bọn họ, khoa trương nói trước màn ảnh, "Cuối cùng thì cặp cộng sự nào sẽ bắt được thắng lợi ngày đầu tiên tập một của "Cộng Sự Tốt Nhất"? Chúng ta cùng nhau rửa mắt mong chờ!"
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần chạy đến trạm xe bus công cộng, rất may mắn vừa vặn có một chiếc xe chạy đến, bọn họ lên xe, nhìn lộ tuyến trong thẻ nhiệm vụ trên tay, "Đến trung tâm thành phố rồi chuyển xe." Giang Mặc Thần nói.
Yến Thanh Trì gật đầu, y vừa xoay đầu đã nhìn thấy Dương Tân Hách bọn họ đuổi tới, liều mạng vẫy tay ở đằng sau xe muốn cho xe dừng lại, không tự giác cười, y phất phất tay với Dương Tân Hách, Dương Tân Hách khom lưng đỡ đầu gối, cảm thấy mình đúng là quá thảm.
Tới trung tâm thành phố, Yến Thanh Trì, Giang Mặc Thần dựa theo thẻ nhiệm vụ nhắc nhở trạm dừng, sau đó xuống xe ở Jenny phố.
Y nhìn quanh cửa hàng bốn phía, cũng không nhìn thấy "Phòng trưng bày nghệ thuật Hoa Viên Tường Vi" như trên thẻ nhiệm vụ viết. Yến Thanh Trì nhìn người đi đường lui tới, đi tới trước mặt anh trai tóc vàng đeo balo, hỏi hắn, "Anh biết Phòng trưng bày nghệ thuật Hoa Viên Tường Vi không?"
Anh trai lắc đầu.
Y lại đi hỏi cô gái đứng chờ xe bên cạnh, cô bé lặp lại câu hỏi của y một lần, rồi chỉ đường cho y.
Yến Thanh Trì lễ phép nói "cảm ơn", nhìn về phía Giang Mặc Thần bên cạnh, "Phải đi về trước một lúc nữa."
Y nhìn mọi chủng loại cửa hàng trên đường phố trước mặt, nóng lòng muốn thử, đề nghị với Giang Mặc Thần, "Chúng ta dạo một lúc đi, bằng không chúng ta tới trước, dù là vẽ xong rồi, người phụ trách cũng bình phán, Phí Tĩnh Vũ lại không có mặt thì cũng không có ý nghĩa gì."
"Rồi." Giang Mặc Thần đồng ý, bọn họ khó được cùng ra nước ngoài, khác với những người khác quay chương trình chính là quay chương trình, trong lòng hai người bọn họ càng có nhiều thêm một loại tâm tình du lịch chi phí chung, con đường này bọn họ chưa từng đi qua, dạo một vòng thuận tiện chờ Phí Tĩnh Vũ cũng không phải không được.
"Sớm biết thế thì vừa rồi chúng ta đừng chạy nhanh như vậy." Giang Mặc Thần nói.
"Sao mà giống được." Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Không chạy nhanh như vậy, thì thời gian của chúng ta chỉ lãng phí trên đường, đâu ra thời gian đi dạo phố chứ. Đi, chúng ta vào xem." Yến Thanh Trì chỉ cho hắn một cửa hàng.
Hai người đi vào, đây là một tiệm sách, ở cửa sổ gần cửa ra vào có đặt một cái bàn tròn, có một đôi nam nữ tuổi trẻ đang ngồi trên ghế đọc sách. Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần nhìn nhìn sách trên kệ, yên lặng lui ra ngoài. Bọn họ đi vào tiệm cách vách, là một cửa hàng vật phẩm trang sức, Yến Thanh Trì muốn vào, Giang Mặc Thần mới đi cùng y được hai bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì, giữ chặt y lại, "Bỏ qua tiệm này, đi cách vách nhìn xem."
Yến Thanh Trì hơi nghi hoặc, Giang Mặc Thần không nói gì, trực tiếp lôi y đi vào cửa hàng cách vách.
Yến Thanh Trì cảm thấy hắn quái quái, hỏi, "Vì sao không vào cửa hàng ban nãy?"
Giang Mặc Thần thầm nói, còn có thể vì sao, sợ em nhìn thấy nhẫn lại hỏi anh mấy chuyện liên quan đến nhẫn hoặc là muốn mua a. Hắn sầu thúi ruột, sao bây giờ mới có tháng 5 vậy chứ, sao còn chưa đến tháng sáu, hắn đã đợi lâu như vậy rồi, sao còn chưa tới sinh nhật Yến Thanh Trì. Hắn đang nghĩ ngợi, vừa ngẩng đầu đã thấy được tên cửa hàng này —— candy.
"Đi," Giang Mặc Thần xoay người Yến Thanh Trì lại, đẩy y vào trong tiệm, "Mua kẹo cho em."
Yến Thanh Trì nghe vậy, ngẩng đầu đã thấy được tên cửa hàng, vui vẻ đi vào.
Chủ cửa hàng này là một cô gái trẻ tuổi, cột tóc đuôi ngựa cao cao, mặc váy trắng liền áo, thấy bọn họ vào, nói "hoan nghênh quý khách" —— là tiếng Trung.
Yến Thanh Trì nhìn cô, hỏi, "Cô là người Trung Quốc?"
Cô gái cười tủm tỉm, "Chẳng lẽ nhìn tôi không giống người Trung Quốc sao?"
"Giống, chỉ là tha hương gặp đồng bào, hơi kinh ngạc."
"Các anh muốn mua kẹo sao?" Cô gái hỏi y.
Cô nhìn thoáng qua anh trai camera phía sau hai người bọn họ, "Các anh đang quay chương trình gì sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy các anh là minh tinh rồi." Cô gái hơi kinh hỉ.
Yến Thanh Trì không tự giác nhìn thoáng qua Giang Mặc Thần, y biết Giang Mặc Thần ở giả thiết trong nguyên thư, có mức độ nổi tiếng nhất định ở ở quốc tế, nhưng mà xem ra, cô gái này cũng không biết Giang Mặc Thần.
Yến Thanh Trì gật đầu.
Cô gái rất vui vẻ, "Vậy các anh chọn đi, tôi giảm giá cho các anh, hy vọng cảnh này có thể được chiếu trên TV."
"Cái này tôi không thể bảo đảm."
"Không sao hết." Cô gái cười cười, "Các anh là hai minh tinh đầu tiên vào tiệm tôi, tuy rằng tôi không truy tinh, nhưng tôi cũng hơi kinh hỉ, nên có thể cho các anh một ít ưu đãi."
"Vậy cảm ơn cô nhé."
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần vây quanh quầy kẹo bắt đầu lựa, cô gái rất nhiệt tình đề cử chiêu bài kẹo mềm trong tiệm mình cho bọn họ. Yến Thanh Trì nếm thử một viên, "Khá ngon đấy, rất đủ vị trái cây."
Y cầm một viên đưa tới bên miệng Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần cúi đầu, Yến Thanh Trì trực tiếp đút cho hắn, "Thế nào?"
Giang Mặc Thần gật đầu, "Mùi vị cũng không tệ lắm, mua chút đi."
"Ừm."
Mỗi vị kẹo mềm chiêu bài hai người đều mua một chút, cô gái lại cho bọn hắn thêm một ít loại kẹo khác, sau đó tính tiền cho bọn họ.
Giang Mặc Thần thanh toán tiền, Yến Thanh Trì cầm kẹo đi ra ngoài, cô gái còn tặng hai ly đồ uống cho hai người, "Có thể nói giúp tôi tuyên truyền một chút a."
"Được." Yến Thanh Trì đáp.
Hai người bọn họ cầm đồ uống ra ngoài, ngồi dưới ô che nắng bên ngoài cửa hàng, vừa uống nước, vừa nếm thử kẹo mới mua.
Đang ăn, Yến Thanh Trì nhìn thấy Phí Tĩnh Vũ và Nhạc Tử Mính chạy về hướng bên này.
Y đổi đồ uống sang một tay khác, rồi nói với Giang Mặc Thần, "Đi thôi."
Giang Mặc Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đã thấy Phí Tĩnh Vũ, "Ừ" một tiếng, đứng lên.
Lúc Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần xuất hiện, Phí Tĩnh Vũ và Nhạc Tử Mính đều hơi kinh ngạc.
"Em còn nghĩ rằng hai anh đã bắt đầu vẽ tranh từ sớm rồi." Nhạc Tử Mính nói.
"Đã định đi rồi, nhưng mà," Yến Thanh Trì cười khẽ, nhìn về phía Phí Tĩnh Vũ, "Nếu tôi đã muốn thi với cậu, thì phải đứng trên vạch xuất phát với cậu chứ, bằng không, ai biết sau khi tôi thắng, cậu có thể cảm thấy là vì chúng tôi tới trước, các cậu tới trễ, mới dẫn đến việc cậu thua không."
Phí Tĩnh Vũ cười một tiếng, "Anh Yến đúng là không khiêm tốn, cũng không sợ đến lúc đó vả mặt."
Yến Thanh Trì uống một ngụm nước, mỉm cười nói: "Vậy xem xem đến lúc đó, trong hai chúng ta, ai mới là người bị vả mặt."
#truyenfull_làm_người_đi#
Phòng trưng bày nghệ thuật Hoa Viên Tường Vi ở phía đông phố Jenny, là một phòng vẽ tranh vô cùng có tình thú, ông chủ phòng vẽ tranh là một người đàn ông hơn 30 tuổi, rất anh tuấn, một đôi mắt nâu thoạt nhìn luôn thâm tình chân thành, nghe nói, hắn từng nhận được rất nhiều giải thưởng, cũng nghe nói, hắn có một người bạn gái vô cùng xinh đẹp.
Hắn nhìn bốn người trước mặt, lấy ra một bức tranh, trên bức tranh là một đôi nam nữ vẽ bằng bút chì, hai người cúi đầu ngồi trên ghế dài.
"Bức tranh này là tôi vẽ lúc còn đi học, cũng là một tác phẩm tôi rất thích cho đến tận bây giờ, tôi hy vọng các cậu vẽ tiếp bức tranh này, vẽ cảnh người con trai tỏ tình với người con gái, được chứ?"
Cái này không khó, Yến Thanh Trì và Phí Tĩnh Vũ đều gật đầu.
"Tôi có câu hỏi." Yến Thanh Trì hỏi, "Thẻ nhiệm vụ yêu cầu hai chúng tôi vẽ cùng một bức tranh, vậy độ nhiều, nét bút linh tinh giữa hai người có cần như nhau không?"
Ông chủ lắc đầu, "Cái này không có quy định, các cậu phối hợp tự do, nhưng hai người đều cần phải vẽ, tôi sẽ nhìn các cậu."
"Hảo." Yến Thanh Trì đáp.
"Vậy các ngươi liền có thể bắt đầu rồi, ta hy vọng các ngươi họa đến có cảm tình một ít, tinh tế một ít, nếu các ngươi họa theo ý ta tới không quá quan, như vậy các ngươi khả năng sẽ yêu cầu không ngừng sửa chữa."
"Được."
Mấy người hiểu quy tắc rồi, tuyển chỗ ngồi, ông chủ cung cấp giấy bút cho bọn họ, nói với bọn họ, có thể bắt đầu vẽ tranh.
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần thương lượng, "Chúng ta dùng biện pháp cũ."
"Vậy anh vẽ cái gì?" Giang Mặc Thần hỏi y, "Vẫn vẽ hàng rào?"
"Buông tha cho hàng rào đi, không hợp phong cách." Yến Thanh Trì đã nghĩ xong từ sớm, "Anh vẽ đèn đường."
"Đèn đường?" Giang Mặc Thần cảm thấy đại khái là người yêu mình đối chính mình còn chưa từ bỏ ý định với trình độ vẽ tranh của mình, còn chờ mong, mới có thể đưa ra một yêu cầu cả gan làm loạn như vậy.
Yến Thanh Trì câm nín, tiến đến hắn bên tai nhỏ giọng nói, "Cây gậy."
Lúc này Giang Mặc Thần mới hiểu được, "Còn được."
Yến Thanh Trì đưa giấy bút cho hắn, chỉ cho hắn mấy chỗ, "Chỗ này, chỗ này, hai cái là đủ rồi."
"Vậy có phải vẽ hơi ít rồi không." Giang Mặc Thần thật chột dạ.
"Chúng ta cũng vẽ ghế dài." Yến Thanh Trì chỉ một chỗ khác trên giấy, "Anh vẽ ở đây, vẽ đường thẳng ngang."
"Được."
Giang Mặc Thần vẽ xong, thì Yến Thanh Trì bắt đầu đặt bút, y nhìn bức tranh ông chủ phục chế để bọn họ tham khảo, hỏi, "Là vẽ dựa theo nhân vật của anh đúng không?"
"Đúng vậy." Ông chủ trả lời.
"Được." Yến Thanh Trì hiểu rõ.
———————
nhớ vote nhoe mn ưi ~~
Yến Thanh Trì nhìn Dương Tân Hách và Vu Hạo Viễn đã xông ra ngoài, ngẩng đầu nhìn Giang Mặc Thần, "Chúng ta cũng chạy?"
Giang Mặc Thần gật đầu, "Đi."
Hai người bọn họ nhanh chóng chạy.
Dương Tân Hách và Vu Hạo Viễn đang chạy vội, đột nhiên thấy Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần vọt qua người mình, Yến Thanh Trì còn quay đầu nhìn bọn họ, cười nói, "Chúng tôi đi trước."
Dương Tân Hách sửng sốt, "Sao bọn họ nhanh như vậy?"
Vu Hạo Viễn nghĩ nghĩ, "Có thể là thể lực của bọn họ đi, dù sao cũng là hạng nhất kiểm tra mà."
Phí Tĩnh Vũ thấy Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần gương mẫu chạy đầu, mắng một tiếng gian trá, cất bước chạy theo, Nhạc Tử Mính vội vàng đuổi kịp, cùng hắn chạy về trước.
Có bọn họ làm mẫu, những người khác cũng chạy theo, Dư Tiêu Vũ nhìn Ngụy Tri Hàng một hơi đã chạy thật xa, hơi tức giận hắn không đợi mình, nhưng không muốn mở miệng kêu hắn, vì thế cũng cố sức, đuổi theo hắn.
Trương Ninh Vi thấy một đám tiểu đồng bọn bên cạnh mình đều đã bay nhanh, quả thật hận không thể bỏ tiền để tăng thêm giá trị thể lực của mình, không phải cô không nỗ lực, mà là từ nhỏ đến lớn, kỹ năng vận động của cô không được thắp sáng, mỗi lần chạy 800m toàn dựa tâm tình của giáo viên, tâm tình giáo viên tốt, cô có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, tâm tình giáo viên không tốt, cô phải thi lại vô hạn.
Mạc Tiêu Tiêu thấy cô không tự giác nhăn mi lại, an ủi, "Không có việc gì Vi Vi, đừng sợ, tớ từng học làm gốm, chúng ta chạy chậm một chút cũng không có gì, cậu chạy từ từ, không nóng nảy."
Trương Ninh Vi càng thêm áy náy, "Cậu nói xem vì sao người sống không thể giống nhân vật trong trò chơi, thiếu cái gì chỉ cần tiêu tiền là có thể mua cái gì? Tớ có tiền, lại tình nguyện nạp tiền, chỉ cầu thắp sáng thể lực của mình, yêu cầu này quá mức sao?"
Mạc Tiêu Tiêu cười ha ha, "Không quá mức, đáng tiếc cậu không phải nhân vật trong trò chơi a, nên nạp tiền không làm cậu mạnh hơn đâu, từ bỏ đi, thiếu nữ."
MC nhìn bóng dáng nỗ lực chạy gấp của bọn họ, khoa trương nói trước màn ảnh, "Cuối cùng thì cặp cộng sự nào sẽ bắt được thắng lợi ngày đầu tiên tập một của "Cộng Sự Tốt Nhất"? Chúng ta cùng nhau rửa mắt mong chờ!"
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần chạy đến trạm xe bus công cộng, rất may mắn vừa vặn có một chiếc xe chạy đến, bọn họ lên xe, nhìn lộ tuyến trong thẻ nhiệm vụ trên tay, "Đến trung tâm thành phố rồi chuyển xe." Giang Mặc Thần nói.
Yến Thanh Trì gật đầu, y vừa xoay đầu đã nhìn thấy Dương Tân Hách bọn họ đuổi tới, liều mạng vẫy tay ở đằng sau xe muốn cho xe dừng lại, không tự giác cười, y phất phất tay với Dương Tân Hách, Dương Tân Hách khom lưng đỡ đầu gối, cảm thấy mình đúng là quá thảm.
Tới trung tâm thành phố, Yến Thanh Trì, Giang Mặc Thần dựa theo thẻ nhiệm vụ nhắc nhở trạm dừng, sau đó xuống xe ở Jenny phố.
Y nhìn quanh cửa hàng bốn phía, cũng không nhìn thấy "Phòng trưng bày nghệ thuật Hoa Viên Tường Vi" như trên thẻ nhiệm vụ viết. Yến Thanh Trì nhìn người đi đường lui tới, đi tới trước mặt anh trai tóc vàng đeo balo, hỏi hắn, "Anh biết Phòng trưng bày nghệ thuật Hoa Viên Tường Vi không?"
Anh trai lắc đầu.
Y lại đi hỏi cô gái đứng chờ xe bên cạnh, cô bé lặp lại câu hỏi của y một lần, rồi chỉ đường cho y.
Yến Thanh Trì lễ phép nói "cảm ơn", nhìn về phía Giang Mặc Thần bên cạnh, "Phải đi về trước một lúc nữa."
Y nhìn mọi chủng loại cửa hàng trên đường phố trước mặt, nóng lòng muốn thử, đề nghị với Giang Mặc Thần, "Chúng ta dạo một lúc đi, bằng không chúng ta tới trước, dù là vẽ xong rồi, người phụ trách cũng bình phán, Phí Tĩnh Vũ lại không có mặt thì cũng không có ý nghĩa gì."
"Rồi." Giang Mặc Thần đồng ý, bọn họ khó được cùng ra nước ngoài, khác với những người khác quay chương trình chính là quay chương trình, trong lòng hai người bọn họ càng có nhiều thêm một loại tâm tình du lịch chi phí chung, con đường này bọn họ chưa từng đi qua, dạo một vòng thuận tiện chờ Phí Tĩnh Vũ cũng không phải không được.
"Sớm biết thế thì vừa rồi chúng ta đừng chạy nhanh như vậy." Giang Mặc Thần nói.
"Sao mà giống được." Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Không chạy nhanh như vậy, thì thời gian của chúng ta chỉ lãng phí trên đường, đâu ra thời gian đi dạo phố chứ. Đi, chúng ta vào xem." Yến Thanh Trì chỉ cho hắn một cửa hàng.
Hai người đi vào, đây là một tiệm sách, ở cửa sổ gần cửa ra vào có đặt một cái bàn tròn, có một đôi nam nữ tuổi trẻ đang ngồi trên ghế đọc sách. Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần nhìn nhìn sách trên kệ, yên lặng lui ra ngoài. Bọn họ đi vào tiệm cách vách, là một cửa hàng vật phẩm trang sức, Yến Thanh Trì muốn vào, Giang Mặc Thần mới đi cùng y được hai bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì, giữ chặt y lại, "Bỏ qua tiệm này, đi cách vách nhìn xem."
Yến Thanh Trì hơi nghi hoặc, Giang Mặc Thần không nói gì, trực tiếp lôi y đi vào cửa hàng cách vách.
Yến Thanh Trì cảm thấy hắn quái quái, hỏi, "Vì sao không vào cửa hàng ban nãy?"
Giang Mặc Thần thầm nói, còn có thể vì sao, sợ em nhìn thấy nhẫn lại hỏi anh mấy chuyện liên quan đến nhẫn hoặc là muốn mua a. Hắn sầu thúi ruột, sao bây giờ mới có tháng 5 vậy chứ, sao còn chưa đến tháng sáu, hắn đã đợi lâu như vậy rồi, sao còn chưa tới sinh nhật Yến Thanh Trì. Hắn đang nghĩ ngợi, vừa ngẩng đầu đã thấy được tên cửa hàng này —— candy.
"Đi," Giang Mặc Thần xoay người Yến Thanh Trì lại, đẩy y vào trong tiệm, "Mua kẹo cho em."
Yến Thanh Trì nghe vậy, ngẩng đầu đã thấy được tên cửa hàng, vui vẻ đi vào.
Chủ cửa hàng này là một cô gái trẻ tuổi, cột tóc đuôi ngựa cao cao, mặc váy trắng liền áo, thấy bọn họ vào, nói "hoan nghênh quý khách" —— là tiếng Trung.
Yến Thanh Trì nhìn cô, hỏi, "Cô là người Trung Quốc?"
Cô gái cười tủm tỉm, "Chẳng lẽ nhìn tôi không giống người Trung Quốc sao?"
"Giống, chỉ là tha hương gặp đồng bào, hơi kinh ngạc."
"Các anh muốn mua kẹo sao?" Cô gái hỏi y.
Cô nhìn thoáng qua anh trai camera phía sau hai người bọn họ, "Các anh đang quay chương trình gì sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy các anh là minh tinh rồi." Cô gái hơi kinh hỉ.
Yến Thanh Trì không tự giác nhìn thoáng qua Giang Mặc Thần, y biết Giang Mặc Thần ở giả thiết trong nguyên thư, có mức độ nổi tiếng nhất định ở ở quốc tế, nhưng mà xem ra, cô gái này cũng không biết Giang Mặc Thần.
Yến Thanh Trì gật đầu.
Cô gái rất vui vẻ, "Vậy các anh chọn đi, tôi giảm giá cho các anh, hy vọng cảnh này có thể được chiếu trên TV."
"Cái này tôi không thể bảo đảm."
"Không sao hết." Cô gái cười cười, "Các anh là hai minh tinh đầu tiên vào tiệm tôi, tuy rằng tôi không truy tinh, nhưng tôi cũng hơi kinh hỉ, nên có thể cho các anh một ít ưu đãi."
"Vậy cảm ơn cô nhé."
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần vây quanh quầy kẹo bắt đầu lựa, cô gái rất nhiệt tình đề cử chiêu bài kẹo mềm trong tiệm mình cho bọn họ. Yến Thanh Trì nếm thử một viên, "Khá ngon đấy, rất đủ vị trái cây."
Y cầm một viên đưa tới bên miệng Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần cúi đầu, Yến Thanh Trì trực tiếp đút cho hắn, "Thế nào?"
Giang Mặc Thần gật đầu, "Mùi vị cũng không tệ lắm, mua chút đi."
"Ừm."
Mỗi vị kẹo mềm chiêu bài hai người đều mua một chút, cô gái lại cho bọn hắn thêm một ít loại kẹo khác, sau đó tính tiền cho bọn họ.
Giang Mặc Thần thanh toán tiền, Yến Thanh Trì cầm kẹo đi ra ngoài, cô gái còn tặng hai ly đồ uống cho hai người, "Có thể nói giúp tôi tuyên truyền một chút a."
"Được." Yến Thanh Trì đáp.
Hai người bọn họ cầm đồ uống ra ngoài, ngồi dưới ô che nắng bên ngoài cửa hàng, vừa uống nước, vừa nếm thử kẹo mới mua.
Đang ăn, Yến Thanh Trì nhìn thấy Phí Tĩnh Vũ và Nhạc Tử Mính chạy về hướng bên này.
Y đổi đồ uống sang một tay khác, rồi nói với Giang Mặc Thần, "Đi thôi."
Giang Mặc Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đã thấy Phí Tĩnh Vũ, "Ừ" một tiếng, đứng lên.
Lúc Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần xuất hiện, Phí Tĩnh Vũ và Nhạc Tử Mính đều hơi kinh ngạc.
"Em còn nghĩ rằng hai anh đã bắt đầu vẽ tranh từ sớm rồi." Nhạc Tử Mính nói.
"Đã định đi rồi, nhưng mà," Yến Thanh Trì cười khẽ, nhìn về phía Phí Tĩnh Vũ, "Nếu tôi đã muốn thi với cậu, thì phải đứng trên vạch xuất phát với cậu chứ, bằng không, ai biết sau khi tôi thắng, cậu có thể cảm thấy là vì chúng tôi tới trước, các cậu tới trễ, mới dẫn đến việc cậu thua không."
Phí Tĩnh Vũ cười một tiếng, "Anh Yến đúng là không khiêm tốn, cũng không sợ đến lúc đó vả mặt."
Yến Thanh Trì uống một ngụm nước, mỉm cười nói: "Vậy xem xem đến lúc đó, trong hai chúng ta, ai mới là người bị vả mặt."
#truyenfull_làm_người_đi#
Phòng trưng bày nghệ thuật Hoa Viên Tường Vi ở phía đông phố Jenny, là một phòng vẽ tranh vô cùng có tình thú, ông chủ phòng vẽ tranh là một người đàn ông hơn 30 tuổi, rất anh tuấn, một đôi mắt nâu thoạt nhìn luôn thâm tình chân thành, nghe nói, hắn từng nhận được rất nhiều giải thưởng, cũng nghe nói, hắn có một người bạn gái vô cùng xinh đẹp.
Hắn nhìn bốn người trước mặt, lấy ra một bức tranh, trên bức tranh là một đôi nam nữ vẽ bằng bút chì, hai người cúi đầu ngồi trên ghế dài.
"Bức tranh này là tôi vẽ lúc còn đi học, cũng là một tác phẩm tôi rất thích cho đến tận bây giờ, tôi hy vọng các cậu vẽ tiếp bức tranh này, vẽ cảnh người con trai tỏ tình với người con gái, được chứ?"
Cái này không khó, Yến Thanh Trì và Phí Tĩnh Vũ đều gật đầu.
"Tôi có câu hỏi." Yến Thanh Trì hỏi, "Thẻ nhiệm vụ yêu cầu hai chúng tôi vẽ cùng một bức tranh, vậy độ nhiều, nét bút linh tinh giữa hai người có cần như nhau không?"
Ông chủ lắc đầu, "Cái này không có quy định, các cậu phối hợp tự do, nhưng hai người đều cần phải vẽ, tôi sẽ nhìn các cậu."
"Hảo." Yến Thanh Trì đáp.
"Vậy các ngươi liền có thể bắt đầu rồi, ta hy vọng các ngươi họa đến có cảm tình một ít, tinh tế một ít, nếu các ngươi họa theo ý ta tới không quá quan, như vậy các ngươi khả năng sẽ yêu cầu không ngừng sửa chữa."
"Được."
Mấy người hiểu quy tắc rồi, tuyển chỗ ngồi, ông chủ cung cấp giấy bút cho bọn họ, nói với bọn họ, có thể bắt đầu vẽ tranh.
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần thương lượng, "Chúng ta dùng biện pháp cũ."
"Vậy anh vẽ cái gì?" Giang Mặc Thần hỏi y, "Vẫn vẽ hàng rào?"
"Buông tha cho hàng rào đi, không hợp phong cách." Yến Thanh Trì đã nghĩ xong từ sớm, "Anh vẽ đèn đường."
"Đèn đường?" Giang Mặc Thần cảm thấy đại khái là người yêu mình đối chính mình còn chưa từ bỏ ý định với trình độ vẽ tranh của mình, còn chờ mong, mới có thể đưa ra một yêu cầu cả gan làm loạn như vậy.
Yến Thanh Trì câm nín, tiến đến hắn bên tai nhỏ giọng nói, "Cây gậy."
Lúc này Giang Mặc Thần mới hiểu được, "Còn được."
Yến Thanh Trì đưa giấy bút cho hắn, chỉ cho hắn mấy chỗ, "Chỗ này, chỗ này, hai cái là đủ rồi."
"Vậy có phải vẽ hơi ít rồi không." Giang Mặc Thần thật chột dạ.
"Chúng ta cũng vẽ ghế dài." Yến Thanh Trì chỉ một chỗ khác trên giấy, "Anh vẽ ở đây, vẽ đường thẳng ngang."
"Được."
Giang Mặc Thần vẽ xong, thì Yến Thanh Trì bắt đầu đặt bút, y nhìn bức tranh ông chủ phục chế để bọn họ tham khảo, hỏi, "Là vẽ dựa theo nhân vật của anh đúng không?"
"Đúng vậy." Ông chủ trả lời.
"Được." Yến Thanh Trì hiểu rõ.
———————
nhớ vote nhoe mn ưi ~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook