Nháy mắt Yến Thanh Trì cảm thấy mình đau đầu, y đã từng nghĩ chỉ cần không cùng một đội với Phí Tĩnh Vũ thì có thể sống yên ổn một chút, không nghĩ tới Dư Tiêu Vũ cũng không nhường một tấc a.

Thời khắc mấu chốt, vẫn là người chèo thuyền ngồi ở cuối thuyền đi đến đầu thuyền giúp Dư Tiêu Vũ chèo, chắc là sợ khắc khẩu trên thuyền, sau khi người chèo thuyền chèo thuyền cập bờ, thì kêu bọn họ lên bờ hết.

Dư Tiêu Vũ tự mình đứng một bên giận dỗi, vẻ mặt Ngụy Tri Hàng câm nín xua xua tay với những người khác.

Yến Thanh Trì hỏi Giang Mặc Thần, "Anh nói xem sao hai người bọn họ đã như vậy, còn muốn ghép thành một tổ?"

"Không thì sao? hợp đồng đã ký, chúng ta cũng không có cơ chế đào thải."

Yến Thanh Trì lắc đầu, "Cần gì phải vậy."

Y hạ giọng nói bên tai Giang Mặc Thần, "Nhưng nói không chừng người xem thích xem tổ bọn họ, dù sao cãi nhau cũng là một điểm bùng nổ."

Giang Mặc Thần nhìn y, "Còn may chúng ta không cần loại điểm bùng nổ này."

"Đúng vậy." Yến Thanh Trì vô cùng may mắn.

Mọi người đợi lát, mới chờ được thuyền của Mạc Tiêu Tiêu cập bờ, Mạc Tiêu Tiêu hỏi bọn họ, "Sao các anh chèo nhanh như vậy a?"

"Bọn anh được người chèo thuyền hỗ trợ." Yến Thanh Trì tránh nặng tìm nhẹ nói.

Mạc Tiêu Tiêu gật đầu, "Vậy à."

Trả thuyền, mọi người đi dạo dọc theo trung tâm thành phố, rồi chuẩn bị đi siêu thị mua chút rau củ quả và món chính, để bỏ thêm vào tủ lạnh.

Lý Bác Chung quản lý tiền, lúc tới nơi gần như đã liệt kê xong danh sách những thứ cần mua, mọi người đi tìm đồ theo danh sách, rồi về ngôi nhà tạm thời. Lúc này đã 6 giờ, Lý Bác Chung kêu bọn họ đi nghỉ ngơi, mình thì đi nấu cơm. Nhưng mà đa số mọi người đều ngượng ngùng, đưa ra ý kiến mọi người phân công công việc làm cùng nhau.

Phí Tĩnh Vũ cau mày, trong lòng tràn đầy cảm giác không muốn, hắn chọn việc đơn giản nhất —— rửa rau, thành thạo rửa rau xong, ngay sau đó lấy cớ mình quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, sau đó về phòng.

Nhạc Tử Mính hơi ngại, giải thích với mọi người tính tình hắn hơi thẳng thắn, hy vọng mọi người đừng hiểu lầm.

Yến Thanh Trì tâm nói hơi thẳng chỗ nào a, đây rõ ràng là lớn lối, Vệ Lam thẳng tính như vậy, Tôn Tầm kêu cậu đi rửa rau cậu cũng ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế nhỏ rửa sạch sẽ, đâu giống như vị này? Yến Thanh Trì triển lãm rau trong tay mình cho Giang Mặc Thần xem, nhìn xem rửa với không rửa có khác gì nhau không?

Giang Mặc Thần nhận rau trong tay y, cầm đi tới bồn rửa chén rửa lại lần nữa, Dư Tiêu Vũ từ rất xa nhìn thấy, nhân cơ hội cầm đồ ăn cần rửa trên tay mình đi đến cạnh bồn rửa chén, "Anh Giang, anh cũng rửa rau à."

Giang Mặc Thần "Ừ" một tiếng.

Dư Tiêu Vũ mỉm cười nói, "Vừa lúc, chúng ta có thể cùng rửa."

Giang Mặc Thần ngẩng đầu nhìn cô ta, Dư Tiêu Vũ tặng hắn một nụ cười ngọt ngào.

Giang Mặc Thần không nói gì, cúi đầu tiếp tục rửa rau.

Dư Tiêu Vũ cảm thấy hắn hơi lạnh nhạt, vì thế tiếp tục nỗ lực làm sinh động đề tài, "Đúng rồi, buổi tối các anh có đi xem hải đăng không?"

"Đi."

"Phải không, thật tốt quá, em cũng đi."

Giang Mặc Thần bình tĩnh gật gật đầu, như dự kiến.

"Vậy lúc anh Giang đi nhớ đến kêu em nha." Dư Tiêu Vũ nhắc nhở hắn.

"Bỏ đi, tôi kêu Lý Mạt đi kêu cô."

"A?" Dư Tiêu Vũ không tình nguyện lắm, "Lý Mạt cũng đi hải đăng à."

"Ừ."

Dư Tiêu Vũ không tự giác chu chu miệng, "Nhưng em càng muốn anh tới kêu em."

Giang Mặc Thần: "......"

"Được chứ?" Dư Tiêu Vũ rất chấp nhất, "Phòng chúng ta cách nhau không xa, anh tới kêu em một tiếng cũng rất tiện mà, được không ạ?"

Giang Mặc Thần cảm thấy cô ta phát huy tính tình tiểu thư vượt xa bình thường, cùng là được chiều nhưng so sánh ra thì Trương Ninh Vi là mềm mại, Lý Mạt là hoạt bát, mà Dư Tiêu Vũ, sợ là bị chiều hư. Vì thế Giang Mặc Thần quyết định dời trận địa, để Lý Mạt cũng là tiểu công chúa được nuông chiều từ bé tới đối mặt với Dư Tiêu Vũ.

Hắn tắt vòi nước, đi tới bên cạnh Lý Mạt đang làm trợ thủ cho Lý Bác Chung, vỗ vỗ vai cô, "Anh giúp Lý lão sư nấu cơm, em giúp anh rửa sạch sẽ đồ ăn chỗ bồn rửa chén bên kia được không?"

Lý Mạt căn bản là không biết nấu cơm, chỉ là bị Lý Bác Chung bắt lính, chộp tới làm trợ thủ, nghe vậy không ngừng gật đầu, "Thành giao."

Nhưng mà chờ khi cô đến gần bồn rửa chén, nhìn thấy Dư Tiêu Vũ, lập tức cảm thấy đau đầu.

Dư Tiêu Vũ nhìn thấy cô tới, kinh ngạc nói, "Sao em lại tới đây?"

"Em tới rửa rau."

"Vậy anh Giang đâu, không phải anh ấy rửa rau sao?"

"Anh ấy đi giúp ba em nấu cơm rồi, em giúp anh ấy rửa rau."

Dư Tiêu Vũ không vui, "Lý Mạt, anh Giang tốt bụng, thích giúp đỡ mọi người, nhưng dù sao anh ấy cũng không phải cùng một tổ với hai người, hai người có thể đừng luôn sai sử anh ấy làm cái này làm cái kia không, ba ba em là hướng dẫn viên du lịch, chứ không phải anh Giang."

Lời này Lý Mạt không thích nghe, "Chị nói gì vậy, tem và ba em sai sử Mặc Thần ca ca làm cái này làm cái kia lúc nào, già vị của Mặc Thần ca ca cao thế nào, ở đây có ai sai sử nổi."

"Những người khác ở đây không được, nhưng cha con hai hai người có thể a, ba ba em có thể cậy già lên mặt, em có thể ỷ nhỏ làm tới a, mỗi ngày Mặc Thần ca ca Mặc Thần ca ca, em nghĩ em hai tuổi à."

"Bịch" một tiếng Lý Mạt làm đồ ăn rớt xuống bồn rửa chén, "Dư Tiêu Vũ chị có biết nói chuyện không vậy, chị mà nói nhăng nói cuội nữa coi chừng tôi không khách khí."

Một tiếng này làm những người khác trong phòng bếp đều kinh sợ, Yến Thanh Trì gần các cô nhất, hỏi, "Làm sao vậy?"

Lý Mạt nhìn Dư Tiêu Vũ, cười lạnh, "Tôi gọi cái gì liên quan đéo gì đến chị, có bản lĩnh thì chị cũng kêu đi, không bản lĩnh thì chị câm miệng, người trong cuộc người ta còn chưa nói cái gì, chị thì là cọng hành nào, còn có mặt mũi dạy dỗ tôi, đừng tưởng rằng tôi kêu chị một tiếng "chị", thì chị nghĩ mình là chị tôi thật."

"Tiểu Mạt." Lý Bác Chung đi qua, kéo vai cô nhìn cô, "Sao lại nói như vậy?"

"Là chị ta nói bậy bạ trước."

"Tôi không nói bậy!" Dư Tiêu Vũ nói, "Ngày đó tôi đã thấy hết, có phải lúc các người lên lịch trình có tìm anh Giang giúp không? Lúc tham quan du lịch có nhờ anh Giang hỗ trợ giảng giải không? Còn có mấy thứ này, có phải cũng là anh Giang giúp các người tham mưu không? Rõ ràng anh Giang không phải hướng dẫn viên du lịch, lại y như trợ lý của hướng dẫn viên du lịch, tôi nói sai rồi sao!"

"Đó là tôi tự nguyện." Giang Mặc Thần nói.

"Đó cũng là anh thấy hai người bọn họ một già một trẻ mới giúp đỡ, nhưng giúp đỡ cũng phải có một có hai, ông ta cũng không thể ỷ vào mình lớn tuổi cậy già lên mặt luôn nhờ anh giúp! Ngay cả phân công bây giờ cũng thế, dựa vào đâu để anh đi nấu cơm, để con gái ông ta làm việc rửa rau nhẹ nhàng nhất? Ông ta còn không phải là thiên vị, cậy già lên mặt."

Lý Mạt bay lên muốn đá cô ra một chân, lại bị Dư Tiêu Vũ tránh đi.

Yến Thanh Trì cười khẽ, "Vậy theo lời cô, tôi cảm thấy Lý lão sư cũng rất thiên vị cô đấy, nếu không sao cũng sao cũng giao cho cô việc nhẹ nhàng nhất?"

"Tôi là con gái mà." Dư Tiêu Vũ nói.

"Cho nên ở đây chỉ có một mình cô là con gái, Mạc Tiêu Tiêu, Trương Ninh Vi và Nhạc Tử Mính đều không phải con gái đúng không?"

"Nhưng tôi còn nhỏ a."

"Bây giờ cô lại không nhớ rõ Lý Mạt nhỏ hơn cô hai tuổi sao?"

Dư Tiêu Vũ bị y nói đến nghẹn, há miệng thở dốc, lại không nói ra lời.

Giang Mặc Thần chưa từng nghĩ tới mình để Lý Mạt đi đối mặt với Dư Tiêu Vũ sẽ rước lấy hậu quả thế này. Trong những người ở đây, trừ Yến Thanh Trì, hắn cũng chỉ từng hợp tác với Lý Bác Chung, vì nhớ rõ năm đó ông rất chiếu cố mình, nên đi gần Lý Bác Chung và Lý Mạt hơn một ít.

Hắn không muốn ở cùng một chỗ với Dư Tiêu Vũ, lại không nỡ để Yến Thanh Trì ở cạnh cô ta, nên mới chọn Lý Mạt. Nghĩ đến mấy ngày nay Lý Mạt cũng coi như là thận trọng từ lời nói đến việc làm, ở cạnh Dư Tiêu Vũ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Lại không ngờ, Dư Tiêu Vũ nói chuyện lại sắc bén hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

"Là tôi nhờ Lý Mạt qua, không phải Lý lão sư kêu nó qua."

Dư Tiêu Vũ hơi kinh ngạc một chút, nhưng từ trước đến nay cô ta đều lấy mình làm trung tâm, cho dù mình sai đi nữa, cũng phải cứng cổ nói mình đúng.

"Em là muốn tốt cho anh, em quan tâm anh mới bất bình thay anh."

Yến Thanh Trì nghe vậy cười khẽ một tiếng.

Dư Tiêu Vũ trừng y, "Anh cười cái gì?"

"Không có gì," Yến Thanh Trì nói, "Chỉ đơn thuần cảm thấy lý do này buồn cười thôi."

"Anh......"

Dư Tiêu Vũ còn chưa dứt lời, Giang Mặc Thần đã ngắt lời cô ta.

"Cô dựa vào đâu mà bất bình thay tôi?" Giang Mặc Thần hỏi cô ta, "Tôi có cái gì bất bình cần cô giúp tôi thanh minh sao?"

"Dư Tiêu Vũ, tôi và Lý lão sư là người quen cũ, ông ấy từng chăm sóc tôi, tôi tôn trọng ông ấy, nên tôi tình nguyện chủ động giúp ông ấy, không liên quan gì đến tuổi tác của ông ấy, chỉ là vì chúng tôi quen biết. Tôi và cô không thân, ngay cả quan hệ bạn bè của tôi cô cũng không hiểu biết, có cái gì tư cách gì lấy cớ giúp tôi bất bình rồi chỉ trích bạn của tôi?"

Dư Tiêu Vũ không nói gì.

Giang Mặc Thần tiếp tục nói, "Nếu nói đến tuổi, tôi là tiền bối trong giới, dạy cô một chút. Tôi không biết cô ở công ty nào, nhưng nếu mọi người đều lăn lộn trong cái vòng này, thì phải học cách tôn trọng lẫn nhau. Tuổi của cô, có thể chưa từng nghe nói đến Lý lão sư, nhưng năm đó lúc Lý lão sư còn đang đóng phim, còn không biết cô đang ở nơi nào đâu? Luận tuổi nghề, ông ấy lớn hơn cô, cô đang ở trong cái vòng này, thấy ông ấy hẳn là tôn trọng kêu một tiếng tiền bối, dù là tôi, cũng phải kêu lão sư. Luận tuổi tác, ông ấy lớn tuổi hơn cô, cô là tiểu bối, theo lý nên kêu ông ấy một tiếng "chú". Đừng có học được mấy chữ thì đến đây ồn ào, cô còn trẻ, chắc cũng không muốn tinh đồ của mình bị huỷ chỉ vì lời nói cử chỉ của mình đâu."

Dư Tiêu Vũ bị hắn nói như vậy, hốc mắt đỏ lên, chỉ cảm thấy Giang Mặc Thần phụ lòng ý tốt của mình, làm cô ta thành một trò cười.

Cô ta xoay người chạy ra khỏi phòng bếp, khóc lóc chạy đi.

- ------truyenfull LÀ CĐ NL MONG MANH-------

Mạc Tiêu Tiêu, Trương Ninh Vi, Nhạc Tử Mính đang ở phòng khách gọt trái cây, thấy cô ta như thế trực tiếp chạy lên cầu thang, nhìn nhau vài lần, ngốc, "Cô ấy làm sao vậy?"

"Vừa rồi có phải đã cãi nhau trong bếp không?" Nhạc Tử Mính hỏi.

"Hình như hơi ồn." Trương Ninh Vi nói.

Mạc Tiêu Tiêu gãi gãi đầu, "Chúng ta có cần đi xem không?"

"Xem trong bếp hay là xem Dư Tiêu Vũ?" Trương Ninh Vi hỏi cô.

Mạc Tiêu Tiêu nhìn về phía Nhạc Tử Mính, "Cậu có đi xem Dư Tiêu Vũ không? Cậu cùng phòng với cô ấy mà."

Mặt Nhạc Tử Mính lộ vẻ buồn rầu, cô vừa dỗ Phí Tĩnh Vũ xong, thật sự không còn tinh lực đi dỗ một người khác, hơn nữa cô cũng không thích Dư Tiêu Vũ.

"Không đi sao?" Trương Ninh Vi hỏi cô.

Nhạc Tử Mính lắc lắc đầu, "Tối hôm qua không phải phân phòng sao, hai chúng tôi một căn, lúc ấy tôi nói Lý Mạt có thể cùng ngủ với các cậu trước, đêm nay lại đến phiên chúng tôi ngủ phòng đó, như vậy tương đối công bằng. Nhưng cô ấy không tình nguyện lắm, sau khi về phòng nói với tôi rất nhiều lời khó chịu, cuối cùng hai chúng tôi đều không vui. Buổi sáng, cô ấy còn luôn nói mình ngủ một mình quen rồi, bây giờ đến đây hai người ngủ một giường, quả thật như đang tra tấn cô ấy, cả đêm cô ấy cũng không ngủ ngon, còn nói mình bị sái cổ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương