Sau khi ra khỏi lều, Thẩm Trường Trạch khôi phục lại bộ dạng nghiêm túc cũ kỹ ngày thường, giống như đã "chỉ điểm" ái thiếp một phen, mọi người cũng không để trong lòng.
Cố Tuệ cúi đầu đi theo phía sau hoàng đế, như cô vợ nhỏ hiểu chuyện thủ lễ —— có trời mới biết, hoàng đế căn bản không mắng nàng, còn hung hăng khen nàng một hồi nữa cơ.

Duy chỉ có mỗi Cảnh Chiêu Nghi nhìn chằm chằm hai người không chớp mắt, vô cùng hoài nghi hai người đã lén lút làm chút việc xấu xa.

Về vấn đề này, Cố Tuệ chỉ muốn nói, nàng ta cũng quá khinh thường hoàng đế rồi, mới mười lăm phút thì đủ làm cái gì, đây đúng là vũ nhục tôn nghiêm nam nhân mà.

Vì thế hướng Cảnh Chiêu Nghi tỏ vẻ đoan trang, nhằm thể hiện bản thân trong sạch không hề đáng nghi.

Nhưng cố tình Cảnh Chiêu Nghi hiểu sai ý, đem dáng vẻ này trở thành đắc ý khoe khoang, càng nổi trận lôi đình, quai hàm tức giận đến phình to như cá nóc —— đúng là nửa khắc cũng không phòng không được, lúc này mới là giờ nào đã thi triển công phu mê hoặc hoàng đế, nếu cứ như vậy, không phải nổi bật đều bị Cố Tuệ đoạt đi sao?
Đang muốn nói chuyện, Thẩm Thường Xuyên đã mang theo một nữ tử dị tộc trang điểm kỳ lạ đến, thành công tách ra đề tài, "Hoàng huynh, thần đệ nhất thời hồ đồ, quên mất lễ nghĩa chủ nhà."
Thì ra nữ tử này là quận chúa nước Bắc Yến, gọi là Mộ Dung Địch Địch, Bắc Yến và Đại Chu vừa kết thúc trăm năm giằng co, hiện tại trao đổi kinh doanh, đang ở giai đoạn "tuần trăng mật", nước Yến lại giáp giới với đất phong của Thẩm Thường Xuyên, khéo thay Bắc Yến Vương hỏi thăm được tin Thẩm Thường Xuyên sắp về kinh, liền nhờ hắn dẫn theo cháu gái cùng vài lễ vật để bày tỏ thành ý.

Còn việc sau khi làm khách sẽ về nhà hay vẫn ở lại kinh thành thì phải xem lòng dạ cô nương này có ý với Đại Chu không.

Cảnh Chiêu Nghi dường như lập tức quên mất chuyện Cố Tuệ vô lễ với nàng ta, ánh mắt lả tả nhìn qua vị viễn khách này, phải nói Mộ Dung Địch Địch quả thật lớn lên không tồi, mắt ngọc mày ngài, eo thon mông nở, một thân kỵ trang* màu lục đậm càng nổi bật lên làn da trắng như tuyết của nàng, trông vô cùng quyến rũ.


*đồ mặc cưỡi ngựa
Khó có được chính là cách nói năng cũng vô cùng hoạt bát khỏe mạnh, không có nửa điểm câu nệ khi gặp người lạ, không giống nữ tử Đại Chu hàm súc.

Ánh mắt nàng ta sáng quắc nhìn chằm chằm Thẩm Trường Trạch nửa ngày, nói thẳng vào vấn đề: "Không biết tiểu nữ có may mắn được Hoàng đế bệ hạ chỉ dạy cưỡi ngựa bắn cung hay không?"
Lời nghe như khiêm tốn, lại càng giống ý muốn thi đấu.

Bắc Yến phần lớn là người du mục*, Mộ Dung Địch Địch tuy là nữ tử, nhưng tinh thông thuật cưỡi ngựa cũng không kỳ quái, Thẩm Trường Trạch bình đạm nói: "Có bạn hữu nơi xa đến thăm chẳng phải đáng mừng lắm sao? Quận chúa tư thế oai hùng, trẫm cũng đã từng nghe qua, chỉ là......"
* những người sống tại các địa điểm khác nhau, di chuyển từ nơi này đến nơi khác và có chăn nuôi súc vật.

Lại quay đầu, nhìn về phía lục đệ một bên, "Thường Xuyên, ngươi có nguyện lao lực hay không?
Mộ Dung Địch Địch dù sao cũng chỉ là quận chúa, vì là nữ tử, không thể để hắn tự mình xuất đầu.

Thắng không đáng mặt đàn ông, mà không thắng cũng khó mà cười.

Thẩm Thường Xuyên lộ vẻ mặt hổ thẹn, lắp bắp nói: "Thần đệ tài hèn ít học, được hoàng huynh gửi gắm......"
Tựa như hắn đã tỷ thí với Mộ Dung Địch Địch một lần, nhưng kỹ thuật không bằng, mới không thể không cầu xin hoàng đế xuống núi.


Tuy hắn nói vô cùng chân thành, không nghe ra được nửa điểm giả dối, nhưng Cố Tuệ vẫn cảm thấy người này có tâm cơ kỹ nữ, căn cứ theo nguyên tác mà nói, văn thao võ lược mọi thứ Thẩm Thường Xuyên đều xuất sắc, có thể thấy việc khó mấy mà chăm chỉ rèn luyện mười năm cũng sẽ nhận được thành quả, hắn nào có thể dễ dàng nhận thua?
Chỉ sợ hắn cố ý ra vẻ nhu nhược trước kỳ địch, mục đích là muốn dẫn hoàng đế tự mình tham dự tỷ thí —— Thẩm Trường Trạch vì bị bệnh kia, luôn hạn chế vận động kịch liệt hết mức có thể, bắn mấy con hưu còn dễ phát bệnh, huống chi chính thức thi đấu kiểu này, nếu phát bệnh trên đường thì làm sao bây giờ? Không chừng chết đột ngột cũng có thể xảy ra đấy.

Chẳng trách khuôn mặt gió mát trăng thanh kia của Thẩm Thường Xuyên hơi hơi đắc ý, ngay cả Cố Tuệ lộ rõ xem thường cũng làm như không thấy —— chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó ở chung, hắn sẽ không đến mức không bỏ qua được phụ nữ ngu xuẩn vô tri, huống hồ sự xuất hiện của Mộ Dung Địch Địch là nguy cơ lớn nhất đối với vị nương nương này.

Đợi chút nữa nếu vị khách ít đến này may mắn thắng, lấn áp mọi phong cảnh trong kinh thành, nào còn có ai nhớ rõ Quý Phi nương nương đi theo? Còn cho dù thua cũng sẽ không thua đến quá khó coi, trong cung có rất nhiều nữ quyến yếu ớt mảnh mai, Mộ Dung Địch Địch kiêu dũng thiện chiến phong tư lỗi lạc như vậy rất là hiếm thấy, thêm nàng ta xinh đẹp như thế, hoàng đế nào có thể không động tâm?
Nếu có thể thúc đẩy Đại Chu và Bắc Yến liên hôn, hắn cũng có thể làm công thần được sử sách lưu danh, thêm củng cố thế lực tự thân, giao hảo với Bắc Yến Vương, một hòn đá trúng mấy con chim.

Mộ Dung Địch Địch còn bày ra tư thế tuyên chiến, Thẩm Trường Trạch không ngăn được lộ vẻ do dự.

Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, Cảnh Chiêu Nghi dũng cảm đứng ra, "Bệ hạ, thần thiếp nguyện tỷ thí với quận chúa."
Ánh mắt mọi người đồng thời chuyển hướng về nàng ta, ngay cả Cố Tuệ cũng lộ vẻ mặt kính nể, không ngờ Cảnh Chiêu Nghi có thể đảm đương như vậy, không thể coi khinh nàng ta như ngày thường.

Cảnh Chiêu Nghi sung sướng trong lòng, ý niệm làm biểu ca vẻ vang càng kiên quyết hơn chút, nhưng nàng ta cũng rất rõ bản thân thua kém, ngược lại vẫn thành thật nói: "Ta sẽ không bắn tên, chỉ có thể so một phen cưỡi ngựa với quận chúa."
Thẩm Trường Trạch trầm ngâm một lát, gật đầu đồng ý trận thi đấu này, trên thực tế, Cảnh Ngôn Hoan ra mặt cũng là tốt nhất, nàng và Mộ Dung thị đều là nữ tử, gia thế cao quý, hơn xa những thị vệ hạ đẳng, còn là xuất thân phi thiếp, thân thích hoàng đế, đương nhiên không tính là bôi nhọ khách quý.

Lo lắng duy nhất chính là kỹ thuật cưỡi ngựa của Cảnh Chiêu Nghi, dù sao hai người cũng là biểu huynh muội, hoàng đế rất rõ ràng bản lĩnh nàng ta như thế nào, cho dù phần thua nhiều hơn thắng, nhưng không tính là quá chật vật.


Cho nên nhẹ nhàng gật đầu nói: "Chọn điểm đến là chỗ ngăn tắc."
Cảnh Chiêu Nghi miễn bàn có bao nhiêu vừa lòng, lập tức quay về lều trại thay quần áo ——hôm nay nàng ta cố ý chuẩn bị một bộ kỵ trang khác, cũng không phải dùng để bài trí.

Tuy Mộ Dung Địch Địch thấy Đại Chu phái ra một cái bình hoa xuất chiến cảm thấy không vui, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý, thôi xem như làm nóng thân thể, nghĩ thầm cùng lắm chỉ so được mấy chiêu, nàng ta không tin hoàng đế còn có thể trốn được bao lâu.

Cố Tuệ vừa thấy bộ dáng cô nương này liền biết là người tranh cường háo thắng, muốn lấn áp nhuệ khí Đại Chu cho bằng được, nghĩ nghĩ, cũng theo tới lều trại, dặn dò Cảnh Chiêu Nghi ngàn vạn cẩn thận, chớ có khinh địch.

Cảnh Chiêu Nghi vô cùng khó chịu, tưởng Cố Tuệ sợ nàng ta nổi bật, liền châm chọc mỉa mai nói: "Ta biết tỷ tỷ không thích thấy ta được tốt đẹp, nhưng ta là vì mặt mũi bệ hạ mà suy nghĩ, cho dù liều cái mạng này của ta, cũng không thể làm Đại Chu mất mặt."
Dứt lời, cầm theo dây cương hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi ra ngoài, nghiễm nhiên một bộ dáng chết trận sa trường là đạo nghĩa không thể chối từ.

Hảo tâm của Cố Tuệ bị xem thành lòng lang dạ thú, cũng chỉ có thể nhún vai, không hề để ý tới việc này, bản thân tự tìm trò giải khuây.

Nàng đương nhiên không đi xem thi đấu, ngại bão cát vó ngựa cuốn lên làm dơ xiêm y, còn dễ ngứa mắt, cho nên kêu Tiểu Trúc lấy chút ly chén và dầu muối tương dấm tới, bản thân nàng lấy chủy thủ xâu lên miếng thịt hưu, chậm rãi nướng ăn trên than lửa.

Nói là thu săn, ngược lại món ăn hoang dã không được đầy đủ, hơn phân nửa đều là chăn nuôi —— nếu không hoàng đế và bọn công tử thế gia sao có thể dễ dàng tóm được? Những cung nhân thông minh khéo léo ngày thường nuôi lợn rừng hươu bào dương lộc ở hàng rào, chờ hoàng đế đến thì thả ra như tổ ong, không phải có vẻ được mùa náo nhiệt sao?
Loại diễn xiếc này tuy đã biết rõ ràng trong lòng, Cố Tuệ vẫn ăn vô cùng ngon miệng, chất thịt món ăn hoang dã thật sự thường rất thô ráp, không thể mềm mại như nuôi trong nhà đâu.

Lúc Thẩm Trường Trạch đẩy mành ra, liền thấy Cố Tuệ đang nhàn nhã ăn uống thỏa thích, không khỏi cười rộ, "Nàng đúng là biết hưởng thụ."
Nói tới nói lui như vậy, hắn cũng không nhàn rỗi, cúi người đã cầm lấy xiên thịt đã nướng tốt trên đống lửa, còn vô cùng hài lòng cắn vào trong miệng.


Cố Tuệ thầm nghĩ, lão nhân gia ngài tới giành ăn à? Nhưng ngại đây là sản nghiệp của hoàng đế, nàng không thể chỉ trích, chỉ có thể nhận mệnh mà xê dịch người để hắn ngồi xuống, lại nhìn đối diện nói: "Bệ hạ sao không đi xem Chiêu Nghi nương nương thi đấu?"
Thẩm Trường Trạch thích ý mà rải tiêu xay lên xiên thịt, dùng sức cắn một ngụm, tận tình hưởng thụ gia vị và mỡ dung hợp lẫn nhau, miệng mơ hồ không rõ nói: "Trẫm tin nàng ấy."
Cố Tuệ bĩu môi, dù sao cũng là thanh mai trúc mã, đừng nhìn hoàng đế ngày thường miệng đầy ghét bỏ, nhưng gặp chuyện quan trọng vẫn rất bênh vực người mình, đáng tiếc bởi vì bị thân tình che giấu, hồn nhiên xem nhẹ sự thật khách quan này —— mặc kệ kỹ thuật cưỡi ngựa của Cảnh Chiêu Nghi lúc trước không tồi thế nào, đã sống trong nhung lụa trong cung mấy năm nay, sợ là đã lui bước không ít, hơn nữa còn có yếu tố thân hình ảnh hưởng, cánh tay Mộ Dung Địch Địch dài như vượn, toàn thân một chút thịt thừa cũng không có, Cảnh Chiêu Nghi mới mặc kỵ trang đã lộ ra bụng nhỏ, làm sao có thể thắng?
Không chừng hoàng đế đã bị mỡ heo che mắt rồi.

Nhưng, đến tột cùng những chuyện này không liên quan gì đến nàng, Cố Tuệ chỉ thấy vội vàng lấp đầy bụng mới là quan trọng nhất, nàng đến bây giờ còn chưa dùng đồ ăn sáng đâu, bây giờ còn thêm một người cọ cơm, cho nên một mặt lưu ý bảo hộ thịt hưu trước mắt, một mặt cảnh giác nhìn chằm chằm động tác hoàng đế, tránh đối phương miệng lớn ăn hết đồ ăn của nàng.

Không khí tốt đẹp dùng cơm không lâu sau đó đã bị phá hủy, Phúc Lộc hoang mang rối loạn tiến vào, "Bệ hạ, không tốt, Chiêu Nghi nương nương ngất trên lưng ngựa rồi!"
Cố Tuệ hơi hơi khép mắt, biết chắc sẽ như thế, vì hôm nay ra ngoài mà Cảnh Chiêu Nghi đã ăn uống không điều độ mấy ngày, nhưng loại lao động thế này yêu cầu tiêu hao thể lực thật lớn, không ăn chút gì sao có thể chống đỡ được?
Đáng tiếc, hoàng đế buff không hiệu lực, miệng quạ đen của nàng lại nổi lên tác dụng.

Khuôn mặt Phúc Lộc thảm đạm, hấp háy môi nói: "Mộ Dung quận chúa kia cũng không thèm quan tâm nửa điểm đến bệnh tình của Chiêu Nghi nương nương, ngược lại còn vô cùng kiêu ngạo, nói thẳng khuê tú triều ta đều là người nhu nhược, vừa gặp chuyện khó đã giả bộ bất tỉnh."
Cố Tuệ nghe đến đó, cảm thấy cô nương này đại khái không phải tới để thi đấu mà là muốn bắt chẹt người khác chăng?
Nếu như thế mà còn nhịn được thì không còn gì có thể nhịn được nữa.

Không hề chần chờ, Cố Tuệ lập tức đứng dậy, không chút nghĩ ngợi nói: "Ta đi gặp nàng ta."
Thẩm Trường Trạch uyển chuyển liếc nàng một cái, ý tứ không cần nói cũng biết: Nàng không biết cưỡi ngựa, tùy tiện xuất đầu là muốn tìm chết à?
Cố Tuệ:......!Đúng rồi, không sai! Nàng chính là muốn tìm chết đó!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương