Tiêu Dư An muốn đưa tay ôm lấy Yến Hà Thanh, muốn hôn hôn hắn, nhưng hai tay bị trói lại không thoát ra được đành phải khẽ gọi xin giúp đỡ: “Yến ca…”

“Tiêu Dư An, ta nguyện ý chờ, nhưng thời điểm ngươi ra đi có thể nói cho ta biết có được không? Muốn ta chờ ngươi bao lâu? Một năm? Mười năm? Hay là hai mươi năm? Hoặc là, căn bản không thể chờ được?” – Mỗi một lần Yến Hà Thanh hỏi ra một câu thì hai mắt lại đỏ thêm một phần, mà đến khi nói ra ba chữ “không thể chờ” giọng đã mang theo run rẩy cùng sợ hãi.

Tiêu Dư An thấy Yến Hà Thanh như thế này, trong lòng tràn đầy hối hận cùng với phiền muộn. Sinh ly tử biệt đối với mình chẳng qua chỉ là một kiếm nhưng đối với Yến Hà Thanh lại là “nhất thiên nhật sắc hàm sầu bạch”, còn là “tam nguyệt sơn hoa tác ác hồng” của hắn.*

(*2 câu trong ngoặc kép là trích trong bài “Thuật bi phú” của Càn Long viết viết để tưởng niệm một trăm ngày mất của thê tử kết tóc – Hiếu Hiền Hoàng hậu, ai coi Diên hy công lược thì biết, chính là chị hậu xinh đẹp tổng công đó đó. Mọi người đọc thêm ở đây nhé.

Nội dung 2 câu này có nghĩa là: Ban ngày mặt trời đều phủ trong sắc u sầu, suốt ba tháng trời hoa tươi trên núi cũng đổi thành sắc đỏ làm người chán ghét.)

Sau mấy câu nghi vấn là trầm mặc thật lâu, cơn tức giận dần dần lấn át lý trí của Yến Hà Thanh, hắn cúi đầu gặm cắn lên điểm đỏ trên ngực Tiêu Dư An, chỉ muốn chọc cho người này phát ra âm thanh, để mình có thể biết được tất thảy những điều trước mắt này đây không phải chỉ là mơ, để mình cảm nhận được rằng người này thực sự đã trở về.

So với làm tình, Yến Hà Thanh đưa đẩy càng giống với đang phát tiết hơn, thế nhưng Tiêu Dư An lại không muốn Yến Hà Thanh làm nhẹ lại, hắn nghĩ rằng đó là trừng phạt đúng tội, đều là những gì hắn cần phải nhận lấy.

Nhưng rút cuộc thì vẫn đau, hai tay Tiêu Dư An bị trói lại, không ôm được Yến Hà Thanh, cũng không có cách nào hôn hắn, đột nhiên lại cảm thấy có chút tủi thân. Hắn không sợ đau, cũng không cảm thấy bị người đè xuống, tiến vào thân thể là chịu nhục, nhưng mà hắn muốn ôm lấy Yến Hà Thanh, sống lại đã nhiều ngày như thế, thậm chí ngay cả ôm hắn cũng chưa từng được ôm Yến Hà Thanh.

“Yến ca, ta, ta muốn ôm ngươi…” – Tiêu Dư An thấp giọng thỉnh cầu, trong giọng nói của hắn mang theo nức nở cầu xin, hắn nói ra từng chữ một, vừa run vừa nói: “Yến ca, để ta ôm ngươi một cái đi…”

Vài tiếng gọi thoáng đem lý trí của Yến Hà Thanh kéo về lại, Yến Hà Thanh khẽ thở ra một hơi, trong đôi mắt trong trẻo dần hiện lên một tia hối hận. Hắn rút ra, muốn bình ổn lại cảm xúc để không làm tổn thương đến Tiêu Dư An, ai ngờ Tiêu Dư An thấy hắn vừa mới lui ra lại đột nhiên trở nên bối rối: “Yến ca, ngươi đừng đi, Yến ca, ta, ngươi nghe ta nói đã, ta… Trước đó ta chưa từng nghĩ muốn vì người khác mà sống… Kiếp trước, khi còn sống ta hận cha mình, áy náy với em trai, cho nên lúc tự sát ta chưa từng cảm thấy có chút do dự nào. Nhưng lần tự sát này, ta thế mà lại sợ hãi, Yến ca, ta thực sự sợ, ta sợ không được gặp ngươi nữa, ta thực sự rất sợ…”

Giọng nói của Tiêu Dư An nghẹn ngào đến độ nghe có chút không rõ, hắn đành phải hơi dừng lại, dừng lại như thế, nước mắt lại không thể ức chế thi nhau chảy ra từ trong hốc mắt hắn, hắn nói tiếp: “Yến ca, ta không biết phải xin lỗi như thế nào, không biết phải làm sao để bù đắp, ngươi cứ cột ta vào giường cả ngày lẫn đêm, làm hết tất cả những chuyện ngươi muốn làm, ta cũng không ngại, cảm thấy không sao hết, nhưng mà bây giờ ngươi có thể để cho ta ôm ngươi một cái được không…”

Yến Hà Thanh không hề chớp mắt mà nhìn Tiêu Dư An, chậm rãi đưa tay cởi vạt áo đang trói chặt lấy hai tay của hắn, cúi đầu hôn lên cổ tay bị cọ đỏ lên cùng khuôn mặt đầy nước mắt của hắn, dịu dàng chân thành. Hai tay Tiêu Dư An được thả ra, lập tức ôm lấy bả vai Yến Hà Thanh, cảm thụ nhiệt độ cơ thể, hô hấp và nhịp tim của người kia, đánh mất rồi lại tìm được, không thành tiếng mà khóc lên.

“Tiêu Dư An…” – Cổ họng Yến Hà Thanh ấm ách nói: “Đừng rời khỏi ta nữa, ta sẽ không thể chịu nổi nữa…”

Tiêu Dư An chôn trong cần cổ Yến Hà Thanh, không ngừng gật đầu: “Không đi, sẽ không đi nữa.”

Yến Hà Thanh đưa tay nắm lấy cằm Tiêu Dư An, nâng đầu của hắn lên, dịu dàng mà lưu luyến hôn lấy hắn, hôn đến khi Tiêu Dư An ngừng khóc mới dừng lại. Yến Hà Thanh đưa tay sờ sờ nơi kết hợp của hai người, Tiêu Dư An cảm thấy hơi xấu hổ, dùng tay ngăn cản, Yến Hà Thanh hỏi: “Đau không?”

Đau muốn chết đi được ấy! Móa!

Tiêu Dư An lắc đầu, lắp bắp trả lời: “Không, không sao, không, không, không đau.”

Yến Hà Thanh khẽ nhíu mày…

Tiêu Dư An ôm chặt lấy Yến Hà Thanh, hai tay bấu vào lưng hắn xin khoan dung nói: “Yến ca, chậm… chậm một chút.”

“Ừ.” – Yến Hà Thanh hôn hôn khóe mắt đã đỏ lên của hắn, thế mà lại thực sự khắc chế, làm chậm lại.

Tiêu Dư An cảm nhận được sự dịu dàng của Yến Hà Thanh, trong lòng mềm nhũn, ôm lấy cổ của hắn nói: “Yến ca, ngươi nhìn ta này.”

Yến Hà Thanh nhìn về phía Tiêu Dư An, nhìn thấy người kia cong mắt cười một tiếng với hắn: “Yến ca, ta rất thích ngươi.”

Rõ ràng là hình dáng khác nhau, nhưng nụ cười kia lại quen thuộc như thế, trong đôi mắt mang ý cười ấm áp kia, tất cả đều là thân ảnh của Yến Hà Thanh.

Năm đó, cũung là nụ cười này đã xua tán đi những nhục nhã, làm tan trời băng đất tuyết nơi Bắc quốc.

Đến tận bây giờ, ngàn núi vạn sông, gió thổi mây vần, xuân về hoa nở, ngàn thu trăng sáng, tất cả đều không địch lại nổi cái xoay người cười kia, đó cũng là ánh sáng duy nhất trong lòng Yến Hà Thanh.

Yến Hà Thanh hôn lấy Tiêu Dư An mồ hôi đầm đìa, tứ chi như nhũn ra đang tê liệt nằm trên giường, đưa tay kéo chăn mền đắp cho hắn, bản thân khoác áo đứng dậy đi ra ngoài tẩm cung dặn dò hai câu. Chỉ qua một hồi, một thùng gỗ đổ đầy nước ấm đã được đưa vào tẩm cung, Yến Hà Thanh cho người lui ra, tự mình ôm lấy Tiêu Dư An, cẩn thận đem hắn vào thùng nước, chính mình cũng đi vào, giúp hắn tắm rửa.

Thùng gỗ rất lớn, hai người cùng tắm cũng không thấy chật chội, nhưng Tiêu Dư An lại cứ một mực lười biếng dựa vào trên người Yến Hà Thanh. Hơi nước vấn vít bốc lên, Yến Hà Thanh cầm khăn mềm giúp hắn lau sạch thân thể.

Tiêu Dư An nghỉ ngơi một hồi thì tỉnh táo lại, duy trì tư thế ngồi trên người Yến Hà Thanh, cười hỏi: “Lại nói, Yến ca, ta vẫn muốn hỏi ngươi, lần trước khi biệt ly, hôm đó, nếu như ta nhận lấy cây trâm ngọc kia, có phải ngươi sẽ liều lĩnh đem ta trói về không?”

Yến Hà Thanh không nói lời nào, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Trong lòng Tiêu Dư An thầm nghĩ, mình vừa mới bị lật qua lật lại một hồi như thế, hiện tại phải tới phiên mình chọc ghẹo Yến Hà Thanh chứ nhể?

Thế là Tiêu Dư An không những không ngừng lại, còn không chịu buông tha cười nói: “Nhưng mà cho dù có trói ta đem về, ta giãy dụa cầu xin tha thứ một hồi, ngươi cũng sẽ thả ta đi, Yến ca, có phải ngươi đặc biệt sợ ta sẽ bị thương không? Thế nhưng mà hôm ta trọng sinh trở về, ấy mà lại có người đem ta đạp xuống giường, khi đó trán ta còn bị đập chảy máu, haiz, đau lắm, đau đến mức hai mắt của ta cũng hoa lên luôn.”

Hô hấp Yến Hà Thanh hơi ngưng lại.

Tiêu Dư An cọ cọ hạ thân Yến Hà Thanh, tiếp tục nói: “Sau đó người kia còn không chịu gặp ta, mấy ngày liền ta không ngừng vất vả gọi, trong lòng không ngừng muốn gặp hắn, vất vả lắm mới gặp được thì lại bị hắn bóp cổ, suýt chút nữa thì bị bóp chết luôn!”

Yến Hà Thanh nói: “Ta… ta…”

Lần đầu tiên Tiêu Dư An thấy Yến Hà Thanh cà lăm, trong kinh ngạc còn mang theo mừng như điên, trong lòng tràn đầy vui vẻ vì đã thành công chọc ghẹo hắn, càng nói càng không có chừng mực, hắn đưa tay kéo lấy tay Yến Hà Thanh, đặt lên cổ mình, cười nói: “Ngươi giúp ta nhìn xem có còn vết bầm không?”

Yến Hà Thanh như sờ phải bàn ủi nóng, đột nhiên rút tay về, lại cẩn thận từng li từng tí mà vuốt lên cái cổ trắng nõn thanh tú kia, chỗ đó nào có còn vết bầm kia chứ, trơn nhẵn mềm mại. Trong hơi nước mịt mù, Yến Hà Thanh có thể cảm nhận được mạch đập trên cổ Tiêu Dư An.

Tiêu Dư An giả vờ cường điệu thở dài: “Lại nói, ta còn bị người kia đuổi đi đó! Bây giờ suy nghĩ lại một chút thì, đúng thật là quá tủi thân, đi cho rồi, đến Tây Thục quốc sống những ngày an ổn, chân trời nơi nào mà không có có thơm chứ…”

Tiêu Dư An còn chưa nói xong đã bị Yến Hà Thanh đột ngột nhấc lên, một trận tiếng nước vang lên, cả người Tiêu Dư An đều bị đặt lên vách thùng, hai cánh tay Yến Hà Thanh chống ở hai bên, tạo thành một không gian cực kỳ chật hẹp.

Lồng ngực Yến Hà Thanh kịch liệt phập phồng, trong đôi mắt là sóng cuộn biển gầm, nhưng lại không nói ra được nửa câu phản bác, đành phải lo lắng suông, cực độ kìm nén.

Tiêu Dư An cười ra tiếng, mổ một cái lên miệng Yến Hà Thanh, nói: “Ngày không có ngươi thì không thể coi là ngày bình an, ngươi đuổi ta đi một trăm lần, ta sẽ trở lại tìm ngươi một trăm linh một lần, không cần người nào khác, chỉ cần ngươi, không phải Yến Hà Thanh ngươi thì không được… ha?”

Tiêu Dư An đang nói, chợt thấy giữa hai chân bị một thứ nóng như lửa đâm vào, hắn đưa tay mò xuống, chọc cho Yến Hà Thanh phải lùi, Tiêu Dư An cười nói: “Yến ca, ngươi lại lên rồi.”

Yến Hà Thanh không nói một lời, đang muốn buông Tiêu Dư An ra tự mình đi giải quyết, đột nhiên trên hông lại có một đôi chân quấn lên.

Tiêu Dư An cười câu hắn: “Làm cái gì đó? Lại đến đi nha.”

Yến Hà Thanh dừng một chút, nói: “Ngươi…”

“Ta?” – Tiêu Dư An cười cực kỳ tùy ý phóng túng: “Lo ta chịu không nổi hả? Cơ mà hiện tại tinh lực của ta dồi dào lắm, mấy lần cũng chịu được, không tin ngươi thử chút xem? Yến Hà Thanh, hiện tại ngươi không ép ta giam lại, ngày mai có thể ta sẽ chạy về Tây Thục quốc đó.”

Đôi mắt Yến Hà Thanh trầm xuống, nghiêng người tiến lên.

Mà câu nói này, khiến cả nửa sau đêm nay, bất kể là Tiêu Dư An có khóc lóc kể lể cầu xin tha thứ như thế nào đi nữa cũng không thể không thừa nhận va chạm hung mãnh không chút lưu tình nào. Cuối cùng, vào thời điểm hắn mơ mơ màng màng như người mất hồn, chỉ cảm thấy hối hận đến phát điên.



Soup: Ôi, tự tạo nghiệp, không thể sống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương