Dưới Tế thiên đàn, chín mươi chín bậc thang vẫn y hệt như năm đó, ngửa đầu nhìn lên, không thấy cuối cùng, phảng phất như cao thẳng đến trời cao, nơi tế tổ của Bắc quốc không tránh khỏi vận mệnh bị phá hủy, bị một mồi lửa đốt đến không còn một mảnh. Nơi vốn là từ đường cúng bái tổ tiên hiện tại đã là một mảnh đất mọc đầy cây cối, Tiêu Dư An nghĩ nghĩ, hướng về chỗ kia đi tới.

Đột nhiên từ trong bụi cỏ có một người nhảy ra, người kia râu kia xồm xoàm, thân hình cao lớn, tóc rối tinh rối mù che hết cả mặt, trên mặt bị phủ kín bởi đầy những vết sẹo dữ tợn. Hắn cứ như vậy nhào tới ngăn ở trước mặt Tiêu Dư An, quả thật khiến Tiêu Dư An bị dọa đến giật nảy mình.

“Người đến là ai? Nơi đây không thể tùy ý bước vào.” – Thanh âm của người kia như chuông, khí thế như hồng*

(*Khí thế như hồng: Ý chỉ khí thế cường thịnh, tinh thần cao, khí thế cực kỳ to lớn giống như có thể xuyên qua được cả cầu vòng.)

Thị vệ trước tiên là nắm lấy đao, nói: “Tránh ra, chúng ta có thủ dụ của hoàng thượng.”

Tiêu Dư An thò tay ra đưa thủ dụ tới, ai ngờ người kia lại không tiếp, ngược lại lại đem ánh mắt rơi lên mặt Tiêu Dư An, nhìn chằm chằm hắn, tựa như muốn dùng ánh mắt đục ra một cái hố ở trên mặt hắn.

Tiêu Dư An bị nhìn chằm chằm hơi nghi hoặc một chút, vừa muốn giương mắt nhìn lại, thị vệ ở sau lưng đã tiến lên một bước, không chút khách khí đẩy người râu quai nón kia ra: “Cút đi, cút đi xa chút, nhìn thấy thủ dụ còn đứng thừ người ra đấy làm gì.”

Râu quai nón bị đẩy lảo đảo mấy bước, cúi đầu yên lặng lui sang một bên.

Thị vệ dẫn Tiêu Dư An đi lên phía trước, trong lòng Tiêu Dư An vẫn luôn để ý, không khỏi hỏi: “Người kia là ai?”

Thị vệ không biết Tiêu Dư An là phế đế Bắc quốc, không hề giữ mồm giữ miệng mà trả lời: “Tiêu công tử, người kia trước kia là người Bắc quốc, sau khi Bắc quốc bị diệt, hắn đầu hàng nước ta, từ trước tới nay Tiết tướng quân vốn thiện tâm, chừa cho hắn đường sống, để hắn được chăm sóc để ý cây cỏ xung quanh Tế thiên đàn. Nghe nói sau khi người kia đầu hàng chưa được mấy tháng thì trở nên điên điên khùng khùng, luôn nhắc lại mấy lời như có đi hay không, có chết hay không, ngươi không cần để ở trong lòng.”

Tiêu Dư An bị góc hộp gỗ mà hắn cầm trong tay đâm đến đỏ bừng đau đớn, qua hồi lâu mới ừ một tiếng.

Tiêu Dư An cùng với thị vệ đi vào nơi trước kia đã từng là nơi thờ cúng tổ tiên của Bắc quốc, hiện tại nơi này chỉ còn lại một mảnh rừng thông xanh biếc, lá kim rụng rơi đầy rất. Tiêu Dư An nhìn quanh bốn phía, tìm một nơi có bóng mát, quỳ xuống đất đào một cái hố, làm cả người cả tay đều dính đầy bùn đất. Thị vệ không rõ hắn muốn làm gì, tiến lên hỏi thăm muốn giúp đỡ lại bị Tiêu Dư An lắc đầu từ chối.

Tiêu Dư An mở hộp gỗ ra, nhìn thoáng qua ba món đồ lần cuối cùng, hít sâu một hơi, đem hộp gỗ vùi vào trong đất.

Làm xong hết thảy, hắn quỳ trên mặt đất, khẽ vỗ cái hố kia, ở trong lòng nói: Thật xin lỗi, ta không phải là hoàng thượng Bắc quốc của các ngươi, những chuyện mà đời này đã gửi gắm sai lầm, hi vọng về sau có thể có cơ hội báo đáp. Hiện tại, ta muốn triệt triệt để để trở về làm Tiêu Dư An.

Trong đáy lòng mặc niệm những lời này, Tiêu Dư An lấy rượu và ba nén hương ra, cung cung kính kính tế bái xong, lúc này mới đứng dậy, giống như hắn đã hoàn thành được một chuyện lớn nào đó, thở ra một hơi thật dài, như muốn đem toàn bộ những dơ bẩn trong lồng lực phun ra, sau đó quay đầu nói với thị vệ: “Chúng ta đi thôi.”

Thị vệ gật gật đầu, cùng Tiêu Dư An rời đi, lúc mấy người đi qua chỗ đã gặp râu quai nón kia, Tiêu Dư An trông thấy người kia đang cong lưng nhổ cỏ dại, rõ ràng là một người cao lớn như vậy, khi co người lại sao có thể trở lên nhỏ bé như thế chứ?

Ánh mắt lúc nãy người kia nhìn mình, nhất định là đã nhận ra mình rồi.

Tiêu Dư An luôn cảm thấy mình nên nói với người kia cái gì đó, hắn tiến lên một bước, lại dừng bước.

Hắn có thể nói cái gì chứ?

Hai tay Tiêu Dư An buông thõng siết chặt thành nắm đấm, bóp đến cả lòng bàn tay hắn đều đỏ bừng.

Râu quai nón kia tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt, đứng dậy nhìn qua, trên mặt hắn chồng chất vết thương, từng vết từng vết sẹo trên mặt hắn phảng phất như kể ra sự thảm liệt của chiến tranh năm ấy, cổ họng Tiêu Dư An như nghẹn đi, nhắm mắt lại lẩm bẩm một câu thật xin lỗi.

Râu quai nón kia đầu tiên là sững sờ, sau đó khẽ nghiến răng, vẻ mặt căng lên, có điều chỉ sau một cái chớp mắt, hắn lại trầm tĩnh lại, tiến lên mấy bước: “Cái gì? Vị công tử này, ngài nói cái gì? Tiểu nhân không nghe thấy, ngài có việc gì muốn sai bảo tiểu nhân sao?”

Tiêu Dư An trợn to mắt, vừa muốn nói không có, râu quai nón kia vốn đang chầm chậm bước tới đột nhiên lại bổ nhào qua, hai tai nửa ôm nửa đẩy Tiêu Dư An, mượn xung lực cùng Tiêu Dư An lăn xuống đường nhỏ bên cạnh vách núi.

Bốn phía đều là tiếng kinh hô kinh ngạc, gần như tất cả mọi người đều không kịp phản ứng lại.

Tiêu Dư An chỉ cảm thấy trong chớp mắt đã mất đi trọng lực, sau đó đau đớn mà rớt cái bịch xuống đất, bị ngã đến ngu người luôn.

Dưới vách núi kia có một cái mỏm đá nhô ra, trên mỏm đá kia phủ một tầng lá thông thật dày, giảm đi sự đau đớn khi từ trên sườn núi ngã xuống, mà thời điểm râu quai nón đẩy hắn xuống đã cố ý để bản thân hắn ngã xuống trước, cho nên có thể nói gần như là Tiêu Dư An ngã trên người hắn, một chút thương tổn cũng không có.

Sau khi râu quai nón kia rơi xuống đất, xoay người một cái, không chút do dự túm lấy Tiêu Dư An kéo đi về một hướng, lúc này Tiêu Dư An mới phát hiện ở phía sau vách đá có một cái sơn động nhỏ, nếu như bị kéo vào trong động, người từ bên trên nhìn xuống sẽ không thấy gì hết, đoán chừng sẽ cho rằng cả hai đã rơi thẳng xuống dưới rồi.

Tiêu Dư An hung hăng vặn tay râu quai nón, vừa muốn giãy dụa, đột nhiên nghe thấy râu quai nón hô lên: “Hoàng thượng, vi thần nhất định, nhất định sẽ cứu người rời khỏi chỗ này.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương