Tiêu Dư An không nghĩ tới Yến Hà Thanh lại đột nhiên lại hỏi cái này, đầu tiên khẽ giật mình, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, trở mình một cái bò dậy, nhìn Yến Hà Thanh cười nói: “Yến ca, ngươi muốn cùng ta kết hôn hả?”

Yến Hà Thanh cũng không che giấu: “Ừm.”

Tiêu Dư An co chân lại, vừa bấm ngón tay tính toán vừa cười nói: “Theo phong cách cổ điển thì tặng một cái nhẫn kim cương mấy chục carat, hơi cũ hơn nữa thì nhận thầu cả cái ao cá* cho ta, không được nữa thì, máy bay trực thăng gì đó nè, bao một tòa tháp nổi tiếng nào đó nè, còn không được nữa thì đốt vài tỷ cái pháo hoa, không nổ đến lủng luôn tầng ozone thì không ngừng.”

(*Ao cá: T tra gg thì thấy giải thích đây là một từ ngữ mạng, “cá” ở đây dùng để chỉ “lốp xe dự phòng” = “anh trai mưa” hay “em gái mưa” ấy, “cá” càng nhiều thì “ao cá” càng lớn, nói là “nhận thầu cả cái ao cá” ý nói là đánh bại hết toàn bộ lốp xe dự phòng”, chỉ làm một nửa duy nhất của ta thôi. Còn nếu nói, “cho nổ cái ao cá của ngươi đi rồi hãy cưới ta” thì ý là “dẹp hết cái đống anh trai mưa, em gái mưa của ngươi đi rồi hãy cưới ta.”)

Yến Hà Thanh: “…”

Tiêu Dư An khoát khoát tay nói: “Ài, ta biết nững điều này đều không thực hiện được, không sao hết, ở đời trước của ta ấy à, khi hai người muốn kết hôn, còn có một phương pháp khác, nhưng đây là biện pháp khó có thể làm được nhất trong tất cả những biện pháp kia, có muốn nghe không?”

Yến Hà Thanh gật gật đầu.

Tay Tiêu Dư An nắm thành nắm đấm, hắng giọng, dùng ánh mắt liếc qua Yến Hà Thanh, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, thần sắc còn có chút khẩn trương, nhịn không được cười ra tiếng, lại vội vàng thu lại, nói: “Đó chính là…”

Câu nói của Tiêu Dư An kéo đến vừa dài vừa chậm, Yến Hà Thanh ở một bên chờ, hai tay đã có chút nắm chặt, đột nhiên bị Tiêu Dư An đè lại bả vai xoay người qua, dưới sao trời mênh mông, hai người mặt đối mặt, ánh mắt quấn lấy nhau dưới trăng, Tiêu Dư An nói: “Cùng ta ở bên nhau cả một đời.”

Yến Hà Thanh nhìn hắn, tại chỗ sâu trong con ngươi thanh tuyệt kia ẩn giấu ánh sáng, hắn nói: “Được.”

Tiêu Dư An cong mắt cười một tiếng, nói: “Ừm, đúng rồi, Yến ca, ta dạy cho ngươi một câu biểu đạt tâm ý ở đời trước của ta.”

Nói xong Tiêu Dư An nhặt lấy một nhánh cây, viết lên mặt đất câu ta yêu ngươi bằng tiếng anh, hắn đã từng luyện chữ, câu tiếng anh này viết xuống đẹp đẽ lại tiêu sái, nét chữ sắc bén vô cùng.

Yến Hà Thanh hỏi: “Đây là vẽ?”

Tiêu Dư An cười lên: “Không phải vẽ, đây là một câu, để ta dạy ngươi cách đọc.”

Nói xong Tiêu Dư An đọc lên mấy lần, đối với ngôn ngữ Yến Hà Thanh có thiên phú dị bẩm, không đến mấy phút đã phát âm rõ ràng, khiến Tiêu Dư An không khỏi cảm thán vầng sáng của nam chính quả thật là tỏa ra ba trăm sáu mươi độ không một góc chết.

Tiêu Dư An ném nhánh cây đi, nói: “Được rồi, hiện tại trên khắp thế gian này, câu nói này chỉ có ta và ngươi biết thôi.”

Yến Hà Thanh hỏi: “Những lời này có nghĩa là gì?”

Tiêu Dư An sờ sờ cằm, trả lời: “Nó tùy vào từng đối tượng khác nhau biểu lộ mà có từng ý nghĩa khác nhau, ý mà ta nói với ngươi, ý mà ta nói với ngươi ấy à, chính là…”

Tiêu Dư An dừng lại một chút giải thích, thoáng suy tư, nói: “Nhớ nhung dằng dặc hồi ức dằng dặc, Yến ca nhà ta thật đẹp trai.” (1)

“Đào tơ mơn mởn xinh tươi, hoa kia đơm nở dưới trời xuân trong. Yến ca nay đã theo chồng, nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.” (2)

“Núi có cây cây lại có cành, yêu thích Hà Thanh chờ ngày cưới.” (3)

“Nguyện Yến ca chung thuỷ, bên nhau đến bạc đầu.” (4)

“Nguyên có chỉ lễ có lan, nhớ Hà Thanh mà không dám nói.”(5)

(Mặc dù biết là chú thích trong chương luôn thì nó sẽ làm đứt mạch truyện, nhưng chú thích luôn để mọi người hiểu ngay tại chỗ là cái ông thần này ổng lại bắt đầu nói xàm chế thơ.

(1)Câu này trong bài thơ “Thu phong từ” của Lý Bạch. Ghép với cái câu ông An chế ra thì như thế đó. Dịch ra tiếng Việt thì nó không vần, nhưng đọc tiếng Trung thì nó vần vcl luôn đó các chế: 长相思兮长相忆, 我家晏哥真帅气.

(2)Đây là hai câu trong bài “Đào yêu” trong Kinh thi. Ở câu thứ 2 thay vì là “Chi tử vu quy” thì ông An ổng chế thành “Yến ca vu quy”.

(3)Đây là 2 câu trong bài “Việt nhân ca”, câu sau là “Tâm duyệt quân hề quân bất tri.” “Lòng mến chàng chàng lại chẳng hay.” thì ổng chế thành “Tâm duyệt hà thanh đãi thú chi”.

(4)Cái này ổng cũng chế 2 câu trong bài “Bạch đầu ngâm” của Trác Văn Quân. Nguyên văn của nó là “Nguyện một lòng chung thuỷ, bên nhau đến bạc đầu.”

(5)Đây là 2 câu trong bài “Cửu ca – Tương phu nhân” của Khuất Nguyên. Câu sau “Tư công tử hề vị cảm ngôn” thì ông An chế thành “Tư Hà Thanh hề vị cảm ngôn”.

Anh ơi anh đừng chế nữa!!! Chế nữa là nghiệp quật đó anh ơi!!!)

Yến Hà Thanh: “…”

Tiêu Dư An cười hỏi: “Nghe nữa không?”

Yến Hà Thanh: “Nghe.”

Tiêu Dư An nói: “… Yến ca, sao ngươi lại không theo bài cũ mà nói chứ, bình thường không phải là ghét bỏ ta đó sao, không phải là bảo ta đừng có nói nữa sao?”

Yến Hà Thanh nhìn hắn, nói: “Vẫn muốn nghe.”

Tiêu Dư An: “Được… được rồi.”

Sau đó Tiêu Dư An gần như là đem toàn bộ văn chương mình biết trong bụng sổ ra hết, vắt hết óc mà chế, cuối cùng chế không nổi nữa, không thể không xin khoan dung, Yến Hà Thanh mới buông tha cho hắn.

Không còn sớm nữa, cũng đã đến lúc phải trở về phủ đệ, Yến Hà Thanh muốn tiếp tục cõng Tiêu Dư An, Tiêu Dư An lại không đồng ý, giải thích nói: “Chân của ta không sao, không cần cõng, để ta tự mình đi đi.”

Yến Hà Thanh nói: “Hôm nay đi quá nhiều.”

Tiêu Dư An nói: “Không nhiều không nhiều, hôm nay đi khắp nơi tới tới lui lui dạo vốn đã mệt mỏi, ngươi lại còn phải cõng ta, quá vất vả, không có việc gì, tự ta đi được, đừng bận tâm, ta…”

Thanh âm Tiêu Dư An im bặt dừng lại, bởi vì Yến Hà Thanh đã ôm lấy eo hắn, đem cả người hắn ôm vào trong ngực, sau đó đi vào trong tiểu trấn.

Tiêu Dư An bị ôm kiểu công chúa nói: “Ta, ta biết rồi, cõng, không đổi qua cõng được sao?”

Yến Hà Thanh không hề có nửa điểm muốn thả hắn xuống.

Tiêu Dư An kinh ngạc nói: “Yến ca, ngươi không định cứ thế này mà ôm ta về trên trấn đó chứ? Lỡ như bị thôn dân nhìn thấy, sẽ hiểu lầm đó.”

Yến Hà Thanh cúi đầu liếc hắn một cái, nói: “Hiểu lầm cái gì?”

Tiêu Dư An nói: “Biết chân ta bị tổn thương thì không sao, lỡ như không biết thì…”

Đang lúc nói chuyện, Yến Hà Thanh đã ôm Tiêu Dư An về tới Đào Nguyên thôn, Mã đại nương vừa mới ăn no đang tản bộ lao tới, nhìn thấy tư thế của hai người, đột nhiên cười ra tiếng, trong mắt lại không có ý cười, hô lớn một câu: “Ơ! Dư An, ngươi lại làm cho Yến công tử tức giận rồi à?”

Tiêu Dư An: “…Mã đại nương, bà từ đâu nhìn ra được là ta làm Yến ca tức giận vậy?”

Mã đại nương lấy cái khăn tay nhỏ của mình ra, nhẹ nhàng vung vào Tiêu Dư An đang nằm trong ngực Yến Hà Thanh: “Còn không biết xấu hổ mà hỏi đại nương à! Không biết xấu hổ, xấu hổ xấu hổ, đau thắt lưng phải không? Không nghe lời Yến công tử, ở bên ngoài liền trực tiếp bị… khụ, khụ! Bị… khụ!”

Tiêu Dư An: “…”

Mã đại nương, cầu xin bà đừng có mà đọc mấy cái quyển sách kỳ kỳ quái quái rồi tưởng tượng ra mấy cái nội dung vớ vẩn linh tinh có được không!

Mã đại nương cười xong, cong tay làm cái lan hoa chỉ nói với Yến Hà Thanh: “Đối với cái tính cách này của Tiêu Dư An, phải nên làm như thế này, náo loạn là phải trừng phạt luôn, thế mới nhớ lâu được! Yến công tử, đại nương ủng hộ ngươi!”

Mã đại nương cố ý đem chữ “phạt” nói đến ý vị thâm trường, khiến cho người ta không muốn hiểu lầm cũng khó.

Yến Hà Thanh gật đầu với Mã đại nương, Tiêu Dư An sụp đổ lấy tay che mặt lại.

Mã đại nương trêu tức Tiêu Dư An xong, hài lòng lắc mông rời đi, Tiêu Dư An nói: “Yến ca, ngươi nhìn xem, ta đã nói là cõng rồi, hiện tại Mã đại nương hiểu lầm hai chúng ta ở bên ngoài dã hợp, với cái miệng của đại nương kia ấy à, chỉ ngày mai thôi là chuyện của hai chúng ta sẽ lan đến mười dặm tám thôn cho mọi người đều biết đấy!”

Yến Hà Thanh ừ một tiếng.

Tiêu Dư An hỏi: “Ừ là có ý gì! Này này này, Yến ca!”

Bị Tiêu Dư An đưa tay đến trước mặt lắc qua lắc lại, Yến Hà Thanh lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn hắn: “?”

Tiêu Dư An bất đắc dĩ cười hỏi: “Nghĩ gì mà như người mất hồn thế.”

Yến Hà Thanh trả lời: “Dã hợp.”

Tiêu Dư An: “…”

Yến Hà Thanh lại như có điều suy nghĩ tiếp tục nói: “Chờ cơ thể ngươi tốt lên một chút, có thể thử xem sao.”

Tiêu Dư An dùng tay vỗ cái bốp lên mặt mình, khiến cho người ta nhìn không ra là thẹn thùng hay sụp đổ, mặt ngoài hắn không tiếp lời nhưng trong lòng lại đang lẩm bẩm: Hắn mặc kệ! Yến ca dù có nói linh tinh bậy bạ thì vẫn cứ là đẹp trai đến cực kỳ bi thảm.



Soup: Đây là cái chương t làm lâu nhất và cản thấy nản nhất từ khi bắt đầu edit bộ này đến giờ, vì mấy cái tiếng lóng mà tác giả dùng đọc mãi không hiểu, tra thì hiểu ý rồi nhưng lại không biết phải diễn đạt làm sao, hu hu. Chỗ nào sai sót mọi người chỉ giáo nhé.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương