Xuyên Thành Trợ Lý Nhỏ Của Ảnh Đế Cố Chấp
-
Chương 34: Kỹ năng vào bếp của ảnh đế tỏa sáng
Vườn hoa quế cực lớn trồng dày những hoa là hoa, hương thơm ngào ngạt gọi mời ong bướm đến chơi.
Trên ngón tay trắng nõn, thon dài của Cao Ninh có chú bướm màu sắc tươi đẹp đang đậu. Sau khi nghe xong những lời nói đầy căng thẳng của Ôn Trác Tu, cô khẽ bật cười, lập tức trở nên rạng rỡ.
Cô nhẹ nhàng cử động ngón tay đẩy chú bướm bay đi, gật đầu nói: “Quà đâu?”
“Ở đây!” Ôn Trác Tu vội vàng kéo dây khóa ba lô, bên trong là một chiếc hộp gỗ đàn xinh xắn: “Lâu rồi không dùng dao khắc nên còn hơi ngượng tay.”
Cao Ninh nhận lấy hộp gỗ rồi mở ra, bên trong đựng tượng gỗ chibi, là một bé gái đang ôm chiếc bánh trung thu cực lớn, ngoài ra còn có tượng một bé trai đang nhào bột với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Đây là anh à?” Cao Ninh che miệng cười: “Thực tế đâu được như vậy. Đúng là tự tâng bốc mình.”
“Xin lỗi, Tiểu Ninh, vốn dĩ hôm nay anh định học nhưng lại muốn gặp em sớm hơn nên quyết định đến thẳng đây. Lâu lắm rồi chưa gặp được em, lần sau nhất định anh sẽ tự tay làm.”
Ôn Trác Tu đưa ra lời thề son sắt, thậm chí còn ghi âm lại gửi WeChat cho cô.
Tất nhiên Cao Ninh biết anh chỉ nói suông, người mà đến cả nồi cơm điện cũng không biết dùng thì làm sao biết làm bánh ngọt được?
“Anh nói được làm được mà!” Thấy cô không tin nên anh hơi nóng nảy, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô, như thể đang đưa ra một lời hứa vô cùng quan trọng.
“Bây giờ nếu em muốn ăn, anh có thể làm ngay không?”
“Chuyện này thì có gì khó, đi thôi! Em muốn ăn nhân gì? Hoa quế? Gà xé? Ngũ hạt?”
Ôn Trác Tu trào dâng vui vẻ, thầm nghĩ đến việc hai người cùng nhau tự tay làm bánh Trung thu trong bếp hẳn sẽ rất tuyệt.
“Làm không tốt sẽ bị trừ điểm đấy.” Cao Ninh nhắc nhở một câu.
“Không thành vấn đề, anh có thể làm được!” Ôn Trác Tu tràn đầy tự tin, hồi trước anh nhìn cô nấu cơm xào rau cũng thấy không có gì khó, anh rất nóng lòng muốn thử: “Đến nhà anh?”
Cao Ninh lắc đầu: “Ở nhà em.”
“Được.”
Nhìn anh vô cùng hào hứng, Cao Ninh có hơi bất ngờ: “Anh không phải vì điểm số sao?”
“Không, anh thực sự muốn có thể làm gì đó cho em, như trước kia em vẫn làm cho anh vậy. Ngày đó anh chỉ biết hưởng thụ sự quan tâm, săn sóc của em, sau này nghĩ kỹ lại, kỳ thật anh không hề hiểu em chút nào. Nhưng may mắn, bây giờ vẫn chưa muộn, có đúng không?”
Anh nói vô cùng chân thành, ánh mắt vẫn như trước không hề thay đổi, vẫn rạng rỡ như vậy. Khi anh nhìn ai đó chăm chú sẽ khiến người ta không nhịn được mà mê đắm rồi lạc mất phương hướng.
Ôn Trác Tu chính là kiểu người như vậy, chỉ cần anh thể hiện sự quan tâm với ai, không còn lạnh lùng lãnh đạm thì lập tức có thể biến anti-fan thành fan. Từ khi anh vì điểm số mà thực hiện các hoạt động thiện nguyện lên hot search Weibo, anti-fan của anh cũng gần như biến mất.
Có vài người là con cưng của ông trời, có thể dễ dàng nhận được sự yêu quý của người khác.
“Tiểu Ninh, anh biết bây giờ anh vẫn chưa đạt được yêu cầu của em, nhưng sau này chắc chắn sẽ được. Anh sẽ thay đổi chính mình khiến bản thân trở nên tốt hơn để có thể sánh đôi đứng cạnh em.”
Vẻ mặt của Ôn Trác Tu vô cùng chân thành, tha thiết.
“Lời ngon tiếng ngọt.” Vẻ mặt của Cao Ninh không chút thay đổi gật đầu, cảm thấy những lời này có hơi quen tai? Dù vậy vậy cô vẫn thấy có chút rung động.
Cô hơi hất cằm lên, lướt qua anh đi về phía trước, tuy có rung động nhưng tuyệt đối không được mềm lòng!
Ôn Trác Tu thấy cô đột nhiên rời đi mới khắc ghi sâu sắc trong lòng rằng theo đuổi con gái là một việc vô cùng gian khổ, sao một năm trước bản thân lại có thể cho rằng nó dễ dàng vậy? Nếu có thuốc hối hận thì anh nhất định sẽ mua ngay, bây giờ anh đang vô cùng hối hận vì trước đó bản thân đã quá vội vàng rồi dọa cô chạy mất.
Quả nhiên, không phải lúc nào con người cũng được thuận lợi, vẫn sẽ có lúc phải vấp ngã, sau đó từ từ đứng dậy, học cách làm lại từ đầu.
Phòng bếp của nhà họ Cao là một căn nhà nhỏ hai tầng, lúc này cũng đang vô cùng náo nhiệt. Ngoại trừ chuẩn bị bánh Trung thu, bọn họ còn đang chuẩn bị cơm trưa cùng tiệc đoàn viên buổi tối.
Cao Manh nghe nói họ muốn tự tay làm bánh Trung thu nên vô cùng vui vẻ chạy lên tầng hai, đi theo sau họ.
Thợ làm bánh bận rộn cả buổi sáng, đợi mẻ bánh nướng cuối cùng hoàn thành là có thể kết thúc công việc. Nhưng vừa dùng hết nguyên liệu rồi, Cao Ninh phân phó phòng bếp chuẩn bị thêm một chút.
“Em muốn nhân ngũ hạt.” Cao Manh rất thích thú, bá đạo chỉ định nhân bánh: “Anh Tu, anh biết làm không?”
Đôi mắt to tròn của cô bé chớp chớp, tràn đầy mong đợi.
Ôn Trác Tu không để ý, quay đầu nhìn Cao Ninh: “Tiểu Ninh muốn ăn nhân gì?”
“Nhân hạt sen trứng muối.” Cao Ninh khẽ nhướng mày, khẩu khí lớn như vậy, đến lúc đó mà làm không tốt nhất định phải trừ điểm mới được.
“Được, trước tiên làm hạt sen trứng muối nhé.”
Vì làm số lượng ít, cũng chỉ có vài người nhà họ Cao làm nên nguyên liệu chuẩn bị không nhiều. Ôn Trác Tu âm thầm động viên chính mình: Ngàn vạn lần phải thành công.
Cao Manh lặng lẽ kéo Cao Ninh đến phòng chuẩn bị, ghé vào tai cô nhẹ giọng nói: “Chị, chị thật là giỏi! Em thấy anh Tu có vẻ rất căng thẳng.”
“Sao em biết anh ấy căng thẳng?” Cao Ninh tò mò, cô quả thật nhìn không ra.
“Chị Ôn Hân nói khi anh Tu căng thẳng thì tai sẽ ửng đỏ.”
Quả đúng là vậy, Cao Ninh nhìn qua lớp kính thủy tinh. Ôn Trác Tu đứng nghiêm chỉnh bên thợ làm bánh, nhưng tai anh đang đỏ lên rồi, như đóa hoa đào màu đỏ, hình dáng đôi tai rất đẹp, vành tai rõ ràng, đường cong mềm mại.
Nếu Cao Manh không nói, Cao Ninh cũng sẽ không chú ý đến chi tiết này.
Bây giờ vành tai của anh đang đỏ như vậy, sao lúc nãy lại tự tin thế, thật sự là chỉ muốn làm điều gì đó cho cô sao?
“Chị, chúng ta cũng đi vào thôi. Trung Thu năm nay thật thú vị, em muốn cho mấy bạn cùng lớp phải ghen tị, hâm mộ em mới được.” Cô bạn nhỏ Cao Manh đang trong độ tuổi thích khoe khoang, cái gì cũng phải so xem ai hơn ai.
Cao Ninh xoa đầu con bé: “Em suốt ngày cứ muốn so này so nọ thì có gì hay, sắp tới kì thi giữa kì rồi, cẩn thận không bố lại mất mặt trước người khác nữa đấy.”
“Lần này sẽ không như vậy nữa đâu, có chị giúp em làm bài tập về nhà rồi mà!”
Mỗi khi thi xong, trường học của Cao Manh sẽ mở cuộc họp phụ huynh. Cô bé lại hiếu động, không thể tập trung ngồi học hành, thành tích vẫn luôn rất kém. Tuy yêu cầu của bố mẹ đối với Cao Manh không cao, nhưng thường xuyên vì thành tích không tốt của cô bé mà bị giới nhà giàu cười nhạo là quá cưng chiều con cái.
Hai người vào phòng chuẩn bị, Ôn Trác Tu đã xử lý xong nhân bánh. Những ngón tay mảnh khảnh đeo bao tay màu trắng cầm đồ đánh trứng đang khuấy đều lòng đỏ bên trong. Ngón tay có sức, tốc độ khuấy cũng nhanh, thấy các cô đi vào còn nở nụ cười.
Anh chỉ mặc áo sơ mi trắng, đeo tạp dề chuyên dụng, tay áo xắn lên lộ ra cánh tay mạnh mẽ.
Trên bàn đặt bột đã được nhào xong cùng nhân hạt sen được chuẩn bị sẵn, thợ làm bánh làm mẫu trước, lấy nhân hạt sen gói lòng đỏ trứng rồi lại lấy bột bánh bọc lại, sau đó dùng khuôn đè thành hình.
Ôn Trác Tu vừa xem vừa gật đầu, nhưng cái đầu tiên khi lấy nhân hạt sen gói lòng đỏ trứng anh đã không cẩn thận mà làm nát nhân hạt sen.
“Anh Tu, anh đừng căng thẳng, làm từ từ thôi.” Cao Manh ở bên cạnh mở to hai mắt động viên, còn lấy cục bột mình đã làm xong đè ra thành một hình dáng đẹp đẽ: “Anh xem này, rất đơn giản.”
Thật ra Cao Manh cũng chỉ mới học ngày hôm qua, Cao Ninh mỉm cười, nhớ tới ngày hôm qua mọi người cũng luống cuống tay chân như thế. Cuối cùng Cao Tễ vẫn không học được, tức giận đến trực tiếp phất tay rời đi.
“Vô cùng đơn giản.” Ôn Trác Tu lén liếc Cao Ninh một cái, thấy cô đang mỉm cười nhìn mình, bỗng nhiên vành tai càng đỏ hồng hơn.
Cũng may, cái thứ hai có thể tạm chấp nhận, hình dạng được khuôn ép ra chưa đẹp lắm nhưng đến cái thứ ba thì đã thành thạo, tạo hình cũng hết sức đẹp đẽ.
Tổng cộng mười cái, bỏ vào lò nướng nướng bảy tám phút, khi lấy ra mùi hương tỏa khắp bốn phía, Ôn Trác Tu lấy lòng đỏ trứng đã được đánh tan phết lên mặt bánh một lần, lớp vỏ bánh vàng óng ánh đầy cám dỗ.
Lại nướng thêm mười phút nữa, bánh Trung thu mới ra lò rất thơm, Cao Manh sớm đã nôn nóng muốn ăn thử một miếng.
Người giúp việc bưng đĩa và dao cắt bánh lên, Ôn Trác Tu đặt chiếc bánh đẹp nhất lên đĩa giống như đang dâng tặng vật quý, nói với Cao Ninh: “Tiểu Ninh, em nhìn này, bánh Trung thu anh tự tay làm đấy!”
Trước kia anh không hề nghĩ việc tự tay làm đồ ăn lại có thể khiến mình vui vẻ đến vậy, trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu, niềm hạnh phúc không kìm được mà trào dâng mãnh liệt.
Cao Ninh nhận lấy bánh Trung thu, cắt thành từng miếng nhỏ, dùng nĩa xắn vào rồi đưa cho Cao Manh đang vô cùng háo hức: “Cho em này!”
Quay đầu thấy Ôn Trác Tu đang nhìn mình đầy mong chờ, cô xắn một miếng đưa vào miệng, chậm rãi thưởng thức, sau đó mới gật đầu: “Ngon lắm.”
Ôn Trác Tu chờ lời nhận xét của cô căng thẳng đến đỏ rực tai, nghe cô trả lời ánh mắt bừng sáng rạng rỡ, vô cùng sung sướng: “Chắc chắn là như vậy rồi!”
Anh tự mình xắn một miếng, trước kia anh không thích bánh Trung thu nhân hạt sen trứng muối nhưng bây giờ lại thấy ngon một cách kì lạ.
“Anh Tu giỏi quá! Ăn cực kỳ ngon, làm cho em thêm nhân ngũ hạt nhé.” Cao Manh luôn rất đúng lúc dập tắt cảm xúc của anh, như một chú chim sẻ ríu rít.
Ôn Trác Tu biết, nếu hôm nay không dỗ tiểu tổ tông này vui vẻ thì sau này sẽ khó mà gặp được Cao Ninh: “Được rồi, làm cho em.”
Nguyên liệu dùng làm nhân ngũ hạt cần phải được xào qua, Ôn Trác Tu bưng chiếc mâm chất đầy hoa quả khô đi xuống tầng một của phòng bếp. Cao Ninh đi theo anh, đi rất chậm.
“Tiểu Ninh, em thích ăn bánh Trung thu nhân ngũ hạt không?” Ôn Trác Tu lừa Cao Manh đi đưa bánh Trung thu nhân hạt sen cho Thôi Nhược Lan. Cuối cùng cũng có cơ hội ở một mình với Cao Ninh, lúc này quay đầu lại cười với cô: “Em thích ăn gì anh cũng sẽ làm cho em. Đúng rồi, anh sẽ mua một cái lò nướng để ở căn hộ trong hẻm Nguyên Gia. Sau này mỗi ngày đều làm bánh ngọt để ăn!”
“Anh không ở Tinh Loan nữa à?”
“Không ở nữa, giờ em làm việc ở đâu?” Anh vẫn chưa hỏi chuyện công việc mới của cô, bây giờ rốt cuộc không nhịn được nữa mà hỏi.
“Cũng ở phố tài chính.”
“Tốt quá! Không xa, tan tầm anh có thể đi ăn cơm cùng em rồi.”
Ôn Trác Tu vào bếp, đặt khay lên bàn, hết sức phấn chấn nói: “Chúng ta có thể cùng nhau ở căn hộ trong hẻm Nguyên Gia.”
“Chuyện này không được, mẹ em vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại.”
“Nhưng ở đây chạy đi chạy lại vào nội thành xa lắm, phải mất một tiếng đồng hồ, em sẽ rất mệt.”
Nếu tắc đường thì ít nhất cũng mất ba tiếng đồng hồ. Ánh mắt của Ôn Trác Tu lộ rõ sự khó hiểu, bây giờ cô không thiếu tiền, tại sao vẫn phải khổ cực như vậy chứ?
Cao Ninh không muốn nói chuyện công việc mới với anh, ánh mắt cô hướng về phía chiếc khay: “Anh vẫn nên lo cho mình trước đi, nhân bánh ngũ hạt mà Manh Manh thích chỉ vừa mới được xào chín, nóng như này có thể sẽ khó mà cầm trên tay được.”
Trong phòng bếp chỉ có hai người họ, không ai dạy Ôn Trác Tu cách dùng đồ nhà bếp như thế nào, anh nhất thời trợn tròn mắt.
“Tiểu Ninh…” Ôn Trác Tu chột dạ nhìn bếp nấu ăn, nhỏ giọng hỏi: “Mấy thứ này sử dụng thế nào vậy?”
Trên ngón tay trắng nõn, thon dài của Cao Ninh có chú bướm màu sắc tươi đẹp đang đậu. Sau khi nghe xong những lời nói đầy căng thẳng của Ôn Trác Tu, cô khẽ bật cười, lập tức trở nên rạng rỡ.
Cô nhẹ nhàng cử động ngón tay đẩy chú bướm bay đi, gật đầu nói: “Quà đâu?”
“Ở đây!” Ôn Trác Tu vội vàng kéo dây khóa ba lô, bên trong là một chiếc hộp gỗ đàn xinh xắn: “Lâu rồi không dùng dao khắc nên còn hơi ngượng tay.”
Cao Ninh nhận lấy hộp gỗ rồi mở ra, bên trong đựng tượng gỗ chibi, là một bé gái đang ôm chiếc bánh trung thu cực lớn, ngoài ra còn có tượng một bé trai đang nhào bột với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Đây là anh à?” Cao Ninh che miệng cười: “Thực tế đâu được như vậy. Đúng là tự tâng bốc mình.”
“Xin lỗi, Tiểu Ninh, vốn dĩ hôm nay anh định học nhưng lại muốn gặp em sớm hơn nên quyết định đến thẳng đây. Lâu lắm rồi chưa gặp được em, lần sau nhất định anh sẽ tự tay làm.”
Ôn Trác Tu đưa ra lời thề son sắt, thậm chí còn ghi âm lại gửi WeChat cho cô.
Tất nhiên Cao Ninh biết anh chỉ nói suông, người mà đến cả nồi cơm điện cũng không biết dùng thì làm sao biết làm bánh ngọt được?
“Anh nói được làm được mà!” Thấy cô không tin nên anh hơi nóng nảy, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô, như thể đang đưa ra một lời hứa vô cùng quan trọng.
“Bây giờ nếu em muốn ăn, anh có thể làm ngay không?”
“Chuyện này thì có gì khó, đi thôi! Em muốn ăn nhân gì? Hoa quế? Gà xé? Ngũ hạt?”
Ôn Trác Tu trào dâng vui vẻ, thầm nghĩ đến việc hai người cùng nhau tự tay làm bánh Trung thu trong bếp hẳn sẽ rất tuyệt.
“Làm không tốt sẽ bị trừ điểm đấy.” Cao Ninh nhắc nhở một câu.
“Không thành vấn đề, anh có thể làm được!” Ôn Trác Tu tràn đầy tự tin, hồi trước anh nhìn cô nấu cơm xào rau cũng thấy không có gì khó, anh rất nóng lòng muốn thử: “Đến nhà anh?”
Cao Ninh lắc đầu: “Ở nhà em.”
“Được.”
Nhìn anh vô cùng hào hứng, Cao Ninh có hơi bất ngờ: “Anh không phải vì điểm số sao?”
“Không, anh thực sự muốn có thể làm gì đó cho em, như trước kia em vẫn làm cho anh vậy. Ngày đó anh chỉ biết hưởng thụ sự quan tâm, săn sóc của em, sau này nghĩ kỹ lại, kỳ thật anh không hề hiểu em chút nào. Nhưng may mắn, bây giờ vẫn chưa muộn, có đúng không?”
Anh nói vô cùng chân thành, ánh mắt vẫn như trước không hề thay đổi, vẫn rạng rỡ như vậy. Khi anh nhìn ai đó chăm chú sẽ khiến người ta không nhịn được mà mê đắm rồi lạc mất phương hướng.
Ôn Trác Tu chính là kiểu người như vậy, chỉ cần anh thể hiện sự quan tâm với ai, không còn lạnh lùng lãnh đạm thì lập tức có thể biến anti-fan thành fan. Từ khi anh vì điểm số mà thực hiện các hoạt động thiện nguyện lên hot search Weibo, anti-fan của anh cũng gần như biến mất.
Có vài người là con cưng của ông trời, có thể dễ dàng nhận được sự yêu quý của người khác.
“Tiểu Ninh, anh biết bây giờ anh vẫn chưa đạt được yêu cầu của em, nhưng sau này chắc chắn sẽ được. Anh sẽ thay đổi chính mình khiến bản thân trở nên tốt hơn để có thể sánh đôi đứng cạnh em.”
Vẻ mặt của Ôn Trác Tu vô cùng chân thành, tha thiết.
“Lời ngon tiếng ngọt.” Vẻ mặt của Cao Ninh không chút thay đổi gật đầu, cảm thấy những lời này có hơi quen tai? Dù vậy vậy cô vẫn thấy có chút rung động.
Cô hơi hất cằm lên, lướt qua anh đi về phía trước, tuy có rung động nhưng tuyệt đối không được mềm lòng!
Ôn Trác Tu thấy cô đột nhiên rời đi mới khắc ghi sâu sắc trong lòng rằng theo đuổi con gái là một việc vô cùng gian khổ, sao một năm trước bản thân lại có thể cho rằng nó dễ dàng vậy? Nếu có thuốc hối hận thì anh nhất định sẽ mua ngay, bây giờ anh đang vô cùng hối hận vì trước đó bản thân đã quá vội vàng rồi dọa cô chạy mất.
Quả nhiên, không phải lúc nào con người cũng được thuận lợi, vẫn sẽ có lúc phải vấp ngã, sau đó từ từ đứng dậy, học cách làm lại từ đầu.
Phòng bếp của nhà họ Cao là một căn nhà nhỏ hai tầng, lúc này cũng đang vô cùng náo nhiệt. Ngoại trừ chuẩn bị bánh Trung thu, bọn họ còn đang chuẩn bị cơm trưa cùng tiệc đoàn viên buổi tối.
Cao Manh nghe nói họ muốn tự tay làm bánh Trung thu nên vô cùng vui vẻ chạy lên tầng hai, đi theo sau họ.
Thợ làm bánh bận rộn cả buổi sáng, đợi mẻ bánh nướng cuối cùng hoàn thành là có thể kết thúc công việc. Nhưng vừa dùng hết nguyên liệu rồi, Cao Ninh phân phó phòng bếp chuẩn bị thêm một chút.
“Em muốn nhân ngũ hạt.” Cao Manh rất thích thú, bá đạo chỉ định nhân bánh: “Anh Tu, anh biết làm không?”
Đôi mắt to tròn của cô bé chớp chớp, tràn đầy mong đợi.
Ôn Trác Tu không để ý, quay đầu nhìn Cao Ninh: “Tiểu Ninh muốn ăn nhân gì?”
“Nhân hạt sen trứng muối.” Cao Ninh khẽ nhướng mày, khẩu khí lớn như vậy, đến lúc đó mà làm không tốt nhất định phải trừ điểm mới được.
“Được, trước tiên làm hạt sen trứng muối nhé.”
Vì làm số lượng ít, cũng chỉ có vài người nhà họ Cao làm nên nguyên liệu chuẩn bị không nhiều. Ôn Trác Tu âm thầm động viên chính mình: Ngàn vạn lần phải thành công.
Cao Manh lặng lẽ kéo Cao Ninh đến phòng chuẩn bị, ghé vào tai cô nhẹ giọng nói: “Chị, chị thật là giỏi! Em thấy anh Tu có vẻ rất căng thẳng.”
“Sao em biết anh ấy căng thẳng?” Cao Ninh tò mò, cô quả thật nhìn không ra.
“Chị Ôn Hân nói khi anh Tu căng thẳng thì tai sẽ ửng đỏ.”
Quả đúng là vậy, Cao Ninh nhìn qua lớp kính thủy tinh. Ôn Trác Tu đứng nghiêm chỉnh bên thợ làm bánh, nhưng tai anh đang đỏ lên rồi, như đóa hoa đào màu đỏ, hình dáng đôi tai rất đẹp, vành tai rõ ràng, đường cong mềm mại.
Nếu Cao Manh không nói, Cao Ninh cũng sẽ không chú ý đến chi tiết này.
Bây giờ vành tai của anh đang đỏ như vậy, sao lúc nãy lại tự tin thế, thật sự là chỉ muốn làm điều gì đó cho cô sao?
“Chị, chúng ta cũng đi vào thôi. Trung Thu năm nay thật thú vị, em muốn cho mấy bạn cùng lớp phải ghen tị, hâm mộ em mới được.” Cô bạn nhỏ Cao Manh đang trong độ tuổi thích khoe khoang, cái gì cũng phải so xem ai hơn ai.
Cao Ninh xoa đầu con bé: “Em suốt ngày cứ muốn so này so nọ thì có gì hay, sắp tới kì thi giữa kì rồi, cẩn thận không bố lại mất mặt trước người khác nữa đấy.”
“Lần này sẽ không như vậy nữa đâu, có chị giúp em làm bài tập về nhà rồi mà!”
Mỗi khi thi xong, trường học của Cao Manh sẽ mở cuộc họp phụ huynh. Cô bé lại hiếu động, không thể tập trung ngồi học hành, thành tích vẫn luôn rất kém. Tuy yêu cầu của bố mẹ đối với Cao Manh không cao, nhưng thường xuyên vì thành tích không tốt của cô bé mà bị giới nhà giàu cười nhạo là quá cưng chiều con cái.
Hai người vào phòng chuẩn bị, Ôn Trác Tu đã xử lý xong nhân bánh. Những ngón tay mảnh khảnh đeo bao tay màu trắng cầm đồ đánh trứng đang khuấy đều lòng đỏ bên trong. Ngón tay có sức, tốc độ khuấy cũng nhanh, thấy các cô đi vào còn nở nụ cười.
Anh chỉ mặc áo sơ mi trắng, đeo tạp dề chuyên dụng, tay áo xắn lên lộ ra cánh tay mạnh mẽ.
Trên bàn đặt bột đã được nhào xong cùng nhân hạt sen được chuẩn bị sẵn, thợ làm bánh làm mẫu trước, lấy nhân hạt sen gói lòng đỏ trứng rồi lại lấy bột bánh bọc lại, sau đó dùng khuôn đè thành hình.
Ôn Trác Tu vừa xem vừa gật đầu, nhưng cái đầu tiên khi lấy nhân hạt sen gói lòng đỏ trứng anh đã không cẩn thận mà làm nát nhân hạt sen.
“Anh Tu, anh đừng căng thẳng, làm từ từ thôi.” Cao Manh ở bên cạnh mở to hai mắt động viên, còn lấy cục bột mình đã làm xong đè ra thành một hình dáng đẹp đẽ: “Anh xem này, rất đơn giản.”
Thật ra Cao Manh cũng chỉ mới học ngày hôm qua, Cao Ninh mỉm cười, nhớ tới ngày hôm qua mọi người cũng luống cuống tay chân như thế. Cuối cùng Cao Tễ vẫn không học được, tức giận đến trực tiếp phất tay rời đi.
“Vô cùng đơn giản.” Ôn Trác Tu lén liếc Cao Ninh một cái, thấy cô đang mỉm cười nhìn mình, bỗng nhiên vành tai càng đỏ hồng hơn.
Cũng may, cái thứ hai có thể tạm chấp nhận, hình dạng được khuôn ép ra chưa đẹp lắm nhưng đến cái thứ ba thì đã thành thạo, tạo hình cũng hết sức đẹp đẽ.
Tổng cộng mười cái, bỏ vào lò nướng nướng bảy tám phút, khi lấy ra mùi hương tỏa khắp bốn phía, Ôn Trác Tu lấy lòng đỏ trứng đã được đánh tan phết lên mặt bánh một lần, lớp vỏ bánh vàng óng ánh đầy cám dỗ.
Lại nướng thêm mười phút nữa, bánh Trung thu mới ra lò rất thơm, Cao Manh sớm đã nôn nóng muốn ăn thử một miếng.
Người giúp việc bưng đĩa và dao cắt bánh lên, Ôn Trác Tu đặt chiếc bánh đẹp nhất lên đĩa giống như đang dâng tặng vật quý, nói với Cao Ninh: “Tiểu Ninh, em nhìn này, bánh Trung thu anh tự tay làm đấy!”
Trước kia anh không hề nghĩ việc tự tay làm đồ ăn lại có thể khiến mình vui vẻ đến vậy, trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu, niềm hạnh phúc không kìm được mà trào dâng mãnh liệt.
Cao Ninh nhận lấy bánh Trung thu, cắt thành từng miếng nhỏ, dùng nĩa xắn vào rồi đưa cho Cao Manh đang vô cùng háo hức: “Cho em này!”
Quay đầu thấy Ôn Trác Tu đang nhìn mình đầy mong chờ, cô xắn một miếng đưa vào miệng, chậm rãi thưởng thức, sau đó mới gật đầu: “Ngon lắm.”
Ôn Trác Tu chờ lời nhận xét của cô căng thẳng đến đỏ rực tai, nghe cô trả lời ánh mắt bừng sáng rạng rỡ, vô cùng sung sướng: “Chắc chắn là như vậy rồi!”
Anh tự mình xắn một miếng, trước kia anh không thích bánh Trung thu nhân hạt sen trứng muối nhưng bây giờ lại thấy ngon một cách kì lạ.
“Anh Tu giỏi quá! Ăn cực kỳ ngon, làm cho em thêm nhân ngũ hạt nhé.” Cao Manh luôn rất đúng lúc dập tắt cảm xúc của anh, như một chú chim sẻ ríu rít.
Ôn Trác Tu biết, nếu hôm nay không dỗ tiểu tổ tông này vui vẻ thì sau này sẽ khó mà gặp được Cao Ninh: “Được rồi, làm cho em.”
Nguyên liệu dùng làm nhân ngũ hạt cần phải được xào qua, Ôn Trác Tu bưng chiếc mâm chất đầy hoa quả khô đi xuống tầng một của phòng bếp. Cao Ninh đi theo anh, đi rất chậm.
“Tiểu Ninh, em thích ăn bánh Trung thu nhân ngũ hạt không?” Ôn Trác Tu lừa Cao Manh đi đưa bánh Trung thu nhân hạt sen cho Thôi Nhược Lan. Cuối cùng cũng có cơ hội ở một mình với Cao Ninh, lúc này quay đầu lại cười với cô: “Em thích ăn gì anh cũng sẽ làm cho em. Đúng rồi, anh sẽ mua một cái lò nướng để ở căn hộ trong hẻm Nguyên Gia. Sau này mỗi ngày đều làm bánh ngọt để ăn!”
“Anh không ở Tinh Loan nữa à?”
“Không ở nữa, giờ em làm việc ở đâu?” Anh vẫn chưa hỏi chuyện công việc mới của cô, bây giờ rốt cuộc không nhịn được nữa mà hỏi.
“Cũng ở phố tài chính.”
“Tốt quá! Không xa, tan tầm anh có thể đi ăn cơm cùng em rồi.”
Ôn Trác Tu vào bếp, đặt khay lên bàn, hết sức phấn chấn nói: “Chúng ta có thể cùng nhau ở căn hộ trong hẻm Nguyên Gia.”
“Chuyện này không được, mẹ em vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại.”
“Nhưng ở đây chạy đi chạy lại vào nội thành xa lắm, phải mất một tiếng đồng hồ, em sẽ rất mệt.”
Nếu tắc đường thì ít nhất cũng mất ba tiếng đồng hồ. Ánh mắt của Ôn Trác Tu lộ rõ sự khó hiểu, bây giờ cô không thiếu tiền, tại sao vẫn phải khổ cực như vậy chứ?
Cao Ninh không muốn nói chuyện công việc mới với anh, ánh mắt cô hướng về phía chiếc khay: “Anh vẫn nên lo cho mình trước đi, nhân bánh ngũ hạt mà Manh Manh thích chỉ vừa mới được xào chín, nóng như này có thể sẽ khó mà cầm trên tay được.”
Trong phòng bếp chỉ có hai người họ, không ai dạy Ôn Trác Tu cách dùng đồ nhà bếp như thế nào, anh nhất thời trợn tròn mắt.
“Tiểu Ninh…” Ôn Trác Tu chột dạ nhìn bếp nấu ăn, nhỏ giọng hỏi: “Mấy thứ này sử dụng thế nào vậy?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook