Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Kỳ thật thời gian còn sớm, Khúc Tiểu Tây cũng không nóng nảy làm cơm chiều. Đem đồ đặt hết vào phòng bếp, cô xoa xoa bả vai. Đang muốn nghỉ ngơi một chút thì cô lại nghe được dưới lầu truyền đến âm thanh rao hàng.

“Dương mai, dương mai đây.”

Khúc Tiểu Tây một giây lên tinh thần, hướng về phía cửa sổ kêu: “Chờ một chút.”

Cô đem tiền lẻ giao cho Tiểu Đông nói: “Anh ơi, anh xuống giúp em mua một cân dương mai nha.”

Tiểu Đông có vẻ nhớ tới trước đó mua cá không thuận lợi nên chần chờ một chút, lại nhìn em, thấy em nhìn chằm chằm mình, đôi mắt tràn đầy sự ỷ lại. Cậu lập tức lấy hết can đảm, nghiêm túc: “Anh đi.” Ngay sau đó vội vàng chạy khỏi cửa.

Khúc Tiểu Tây nhếch khóe miệng. Dù không biết anh trai có thể tốt lên hay không thì Khúc Tiểu Tây vẫn hy vọng cậu có thể làm một ít chuyện nhỏ trong khả năng cho phép. Không phải vì họ giảm bớt gánh nặng gì cả. Cô không sợ có gánh nặng, nhưng cô cảm thấy, con người thì đều có nhu cầu muốn được khẳng định bản thân.

Anh trai họ tự tin một chút là tốt nhất!

Cũng may, loại chuyện như mua đồ này tóm lại sẽ không mỗi lần đều không thuận lợi.

Tiểu Đông thuận thuận lợi lợi mua dương mai trở về, khóe miệng giương cao, siêu cấp vui mừng ưỡn ngực: “Em ơi, anh mua đồ trở lại rồi này.”

Khúc Tiểu Tây: “Anh giỏi quá đi!”

Đột nhiên Khúc Tiểu Tây liền cảm giác được một tầm mắt cực nóng phóng đến. Khúc Tiểu Tây cúi đầu nhìn xem em trai Tiểu Bắc đang sốt ruột ưỡn ngực. Cô duỗi tay xoa xoa đầu nhóc, nói: “Lần này Tiểu Đông đi xuống mua đồ, lần sau Tiểu Bắc đi nhé. Mọi người luân phiên, được không?”

Tiểu Bắc lộ ra mấy chiếc răng như hạt gạo, cái miệng nhỏ không tự giác vểnh lên, nói: “Được ạ!”

Tiểu Đông hàm hậu nhìn em trai, cũng duỗi tay xoa đầu nhóc: “Em không phải sợ, nếu em không dám anh sẽ đi cùng em.”



Tiểu Bắc càng thêm ưỡn ngực, vóc dáng nho nhỏ cực kỳ nỗ lực: “Em có thể! Em làm được!”

Khúc Tiểu Tây bật cười, gật đầu: “Ừ, ừ! Hai người đều thật lợi hại!”

Cii đứng dậy rửa sạch dương mai, nói: “Cùng nhau ăn?”

“Được!”

Phương bắc bọn họ không có nhiều dương mai. Hai cậu nhóc cũng gần như chưa từng được ăn dương mai đã tò mò vội nếm một quả, vị hiếm lạ đến nỗi mi mắt cong cong: “Ăn ngon!”

Ba người vây quanh mâm nhỏ ăn đến vui vẻ. Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.

Khúc Tiểu Tây kinh ngạc đứng dậy mở cửa, thật ngoài ý muốn, bên ngoài là Lam tiểu thư.

Lam tiểu thư mỉm cười: “Có bận gì không thế?”

Khúc Tiểu Tây: “Không đâu, chị có việc gì sao?”

Lam tiểu thư nhún nhún vai: “Không mời chị vào ngồi à?”

Khúc Tiểu Tây nghiêng người nhường chỗ, mỉm cười nói: “Chị xem này, em muốn mời chị vào ngồi cũng không tiện lắm đâu?”

Nhà họ không có sô pha bàn trà. Đương nhiên ghế dựa cũng không phải không thể chiêu đãi khách nhưng Lam tiểu thư một thân sườn xám vừa thấy đã biết làm bằng tơ tằm. Nếu không may bị ghế gỗ làm xước sườn xám, ai ~~~ đền sao nổi?

Lam tiểu thư có vẻ cũng nghĩ đến, chị hơi nâng khóe miệng, nói: “Vậy… không bằng tới dưới lầu ngồi chút?”

Chị giơ giơ ngón tay, móng tay màu đỏ rực chạm hờ nơi sườn xám tạo ra vẻ đẹp ý vị đầy quyến rũ.

“Chị có chút việc nhỏ muốn nhờ em ngươi hỗ trợ chút.”



Khúc Tiểu Tây bật cười, thanh thúy nói: “Chị không phải còn có khách sao? Tiện không?”

Lam tiểu thư cười nhạo một tiếng, nói: “Hắn thì tính khách cái rắm gì?”

Chị lãnh đạm nói: “Đó vốn chỉ là một tên đồng liêu đã 800 năm không lui tới rồi. Da mặt dày chết đi được, cũng không nhìn xem lão nương có muốn gặp bản mặt như báo tang của gã không nữa.”

Khúc Tiểu Tây: “……”

Chị gái à, khả năng ngôn ngữ của ngài thiệt xuất sác nha!

“Đi thôi, bên kia chị có trà ngon đấy! Em muốn uống cà phê cũng có luôn.” Lam tiểu thư chân thành tha thiết mời, Khúc Tiểu Tây suy nghĩ một chút cũng gật đầu: “Được rồi.”

Cô quay đầu lại dặn dò một tiếng mới cùng Lam tiểu thư xuống lầu.

Lam tiểu thư giơ giơ ngón tay hoa lan nói: “Chị bên này ngày thường cũng không có ai đến. Mấy hàng xóm nếu có nhàn rỗi thật ra cũng sẽ qua ngồi trong chốc lát. Sau này em ở nhà không có việc gì thì cũng tới nha. Chị bên này không có gì đồ gì tốt nhưng nước trà thì vẫn có.”

Sô pha mềm như bông xác thật so với ghế gỗ cứng đơ đơ ngồi thoải mái hơn nhiều.

Lam tiểu thư mỉm cười: “Cao tiểu thư uống trà hay cà phê?”

Khúc Tiểu Tây còn chưa kịp nói đã nghe mẹ Hứa một bên nhắc: “Tiểu thư, máy pha cà phê nhà chúng ta ngày hôm qua không may hỏng rồi.”

Vừa nói, Lam tiểu thư đã nhớ ra, chị vỗ đầu nói: “Em xem trí nhớ chị này, thật sự kém quá rồi.” Chị có chút xin lỗi, nói: “Hay uống trà đi?”

Khúc Tiểu Tây cười: “Được ạ, chị tới tìm em không biết có chuyện gì?”

***********

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương