Khi Mạnh Thịnh đẩy cửa ra báo cáo công việc với Sở Thành thì thấy đối tác của mình đang nhiệt tình gấp sao, trêи bàn có rất nhiều sao đã gấp xong.
Mạnh Thịnh nghĩ hình như mình mở cửa sai cách rồi, nhìn chằm chằm vào hai tay đàn em khoá dưới của mình, hỏi thử, "Cậu, đang yêu hả?"
Sở Thành đang tập trung xếp sao, bị hắn hỏi làm giật mình suýt ném giấy xếp sao đi, "Sao anh vào không gõ cửa?"
"Gõ thì sao mà thấy được mặt nữ tính này của cậu." Mạnh Thịnh hấc cằm, "Theo đuổi em gái nào đấy, lại còn xếp sao nữa, em gái này mộc mạc ghê nhỉ."
Sở Thành im lặng, Mạnh Thịnh cũng sực tỉnh, "Ủa đâu, không phải cậu thích nam à? Nani kore, giờ mấy em zai cũng thích kiểu này nữa hả? Thiếu nữ thế."
"Anh không nói không ai nghĩ anh câm, tìm em có chuyện gì?"
"Bán [Cơ Thiên Lệnh] rồi, anh tới báo cậu một tiếng, hợp đồng mới ký sáng nay, qua thời gian nữa đội sản xuất sẽ tìm diễn viên."
Sở Thành gật đầu, "Ok, biết rồi."
"Vậy anh về đây, nay giáng sinh phải về sớm."
"Đi đi."
"Thế cậu xếp sao cho bạn trai nhỏ tiếp đi."
Sở Thành cầm giấy lên muốn đập hắn, Mạnh Thịnh lắc đầu, "Lại còn thẹn quá hoá giận, xếp nhanh đi chàng trai trẻ, còn kịp đón giáng sinh với người ta."
"Em không xếp xong vẫn đón giáng sinh với cậu ấy được!"
"Yo, vậy là có người yêu thật à." Mạnh Thịnh cảm khái nói, "Đúng là không dễ gì, wuli Tiểu Thành biết yêu rồi."
Chọc Sở Thành tức tới nỗi cầm giấy lên đập hắn, "Có anh mới biết yêu đấy, giờ còn chưa về, chê công việc ít quá à? Còn không về nữa thì thôi khỏi về, ở lại công ty làm việc đi."
"Cậu còn ngồi đây câu cá mà không biết ngại đi nói anh." Mạnh Thịnh nhìn sao trêи bàn anh, "Rồi, về đây, cậu cũng về sớm đi, còn tặng quà cho người ta."
Mạnh Thịnh nói xong nhanh chóng té ra ngoài, Sở Thành nhìn cửa khép lại, từ từ buông bút xuống, "Coi như anh chạy nhanh."
Anh nói xong, tiếp tục gấp sao.
°
Xế chiều hôm đó, Sở Thành không đi đón Quý Khinh Chu trước mà về nhà trang trí chiếc lọ rồi bỏ sao anh vừa gấp vào, lắc lên. Anh nhìn hai loại sao khác chất giấy lẫn vào nhau, giống như anh và Quý Khinh Chu đột nhiên quấn quýt lấy nhau cùng nhau sinh hoạt, có một ngày Quý Khinh Chu sẽ rời khỏi ngôi nhà này, cuộc sống của họ sẽ tách biệt, nhưng chiếc lọ này vẫn sẽ theo Quý Khinh Chu, chúc phúc trong chiếc lọ này cũng sẽ theo Quý Khinh Chu, để cho cậu biết, ít nhất đã từng có người hy vọng cậu được hạnh phúc.
Như vậy, đã rất tốt rồi.
Sở Thành làm xong những thứ này mới tới bệnh viện đón Quý Khinh Chu.
Hai người họ ăn ở ngoài xong mới về nhà, Quý Khinh Chu vào cửa, chuẩn bị tắm rửa thay đồ ngủ, vừa bước vào phòng, nhìn thấy trong căn phòng tối đen có chiếc lọ thủy tinh đặt trêи đầu giường đang toả ra tia sáng ấm áp, giống như ánh sao trong đêm cũng giống như đom đóm đang phát sáng.
Quý Khinh Chu hơi ngạc nhiên, cậu chậm rãi đi tới, phát hiện chiếc lọ mình đưa cho Sở Thành đã chứa đầy sao, trừ số sao cậu xếp ra còn có những ngôi sao mới được đặt vào. Những ngôi sao dày đặc giao hòa, ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu rọi bên trong chiếc lọ, tựa như nụ hoa hé nở, tựa như ánh sao rực rỡ, lại giống như tất cả sự lãng mạn thuộc về vũ trụ.
"Quà giáng sinh tặng cậu đấy." Quý Khinh Chu nghe thấy âm thanh từ phía sau truyền đến, cậu quay đầu, nhìn thấy Sở Thành đang đi về phía cậu.
Cậu nhìn Sở Thành, trong lúc nhất thời có hơi hoảng hốt.
Sở Thành tới bên cạnh cậu, liếc nhìn chiếc lọ thủy tinh trêи tủ đầu giường, vừa nhìn cậu vừa nhẹ nhàng nói, "Tôi giúp cậu lấp đầy sao trong lọ rồi, bây giờ tôi tặng nó cho cậu." Giọng nói của anh rất dịu dàng, trong màn đêm tĩnh lặng phảng phất như được bao phủ bởi một lớp tơ mỏng, anh nói, "Tôi tặng nó cho cậu, cũng tặng sự chúc phúc của tôi cho cậu, Quý Khinh Chu, tôi hy vọng cậu mãi mãi hạnh phúc an khang, cho dù có gặp phải một vài chuyện ngăn trở cũng có thể vượt qua, giống như cách cậu đánh bại La Dư Tân vậy. Cho dù có một ngày, chúng ta rời xa, tôi hy vọng cậu vẫn luôn vui vẻ, đầy lòng dũng cảm, kiên định tiến về phía trước mà trưởng thành."
Quý Khinh Chu nhìn anh, trong nháy mắt đó, cảm động dâng trào.
Cậu nhìn Sở Thành, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, như là có người vắt chanh vào rồi lại cho thêm quá nhiều mật ong vậy, cậu không kìm lòng nổi, vươn tay ôm lấy Sở Thành, giấu đầu trong hõm cổ anh.
Sở Thành thấy cậu như vậy, cười vỗ lưng cậu, "Sao dễ bị cảm động quá vậy, vầy không được rồi."
Quý Khinh Chu không nói lời nào, chỉ ôm anh.
Sở Thành chịu cậu rồi, không thể làm gì khác hơn là đứng mặc cho cậu ôm, thỉnh thoảng nói vài ba câu trêu cậu.
Quý Khinh Chu ôm anh hồi lâu mới buông ra, hai mắt sáng lấp lánh chứa đầy tình ý nhìn anh.
Cậu như vậy khiến Sở Thành không còn tí sức đề kháng nào, ghé lại hôn cậu một cái, hỏi cậu, "Thích không?"
Quý Khinh Chu gật đầu.
"Thấy vui chứ?"
Quý Khinh Chu lại gật đầu.
"Thế, hôm nay làm chút chuyện tôi muốn làm được không?"
Mặt Quý Khinh Chu hơi đỏ, cậu gật đầu, nói câu, "Tôi đi tắm." thật nhỏ. Cầm áo ngủ vào buồng tắm.
Buổi tối hôm đó lúc khởi động xe bằng tay, Sở Thành cảm giác được rất rõ Quý Khinh Chu chủ động hơn nhiều so với lần trước. Cậu ôm lấy anh, mềm mại gọi tên anh, đôi khi lại ngẩng đầu lên chủ động hôn anh hoặc là đòi anh hôn. Thanh âm của cậu rất nhẹ, gọi anh từng tiếng A Thành, ôn nhu mà thân mật, giao phó bản thân và sự tin tưởng của mình cho anh không giữ lại chút gì.
Sở Thành ôm lấy cậu, cảm thấy lúc này nếu anh thực sự muốn làm chuyện gì khác, Quý Khinh Chu có lẽ cũng sẽ không phản đối. Cậu thật sự quá dễ dụ, cũng quá dễ bị cảm động, chẳng qua là tiện tay làm chút chuyện nhỏ cũng đủ để Quý Khinh Chu cảm động cả một đêm. Sở Thành nghĩ tới đây, không khỏi thấy hơi đau lòng, anh hôn lên trán Quý Khinh Chu, lặng yên ôm chặt cậu.
°
Ngày hôm sau Quý Khinh Chu thức dậy hơi trễ, cậu mở mắt ra, phát hiện Sở Thành vẫn còn bên cạnh mình, vui vẻ nói, "Hôm nay anh không đi làm à?"
"Đợi cậu dậy rồi đi." Sở Thành trả lời cậu.
Quý Khinh Chu vươn tay ôm lấy anh, chơi xấu nói, "Tôi chưa dậy đâu, ngủ thêm tí nữa."
Sở Thành bị sự trắng trợn của cậu chọc cười, "Sao cậu ấu trĩ thế hả."
Quý Khinh Chu cũng không ghét bị anh nói, dựa vào người anh, hỏi, "Mấy ngôi sao đó là anh xếp à? Anh còn mua bóng đèn nhỏ nữa."
"Không thì ai?" Sở Thành nói tới cái này liền thấy mắc cỡ, "Đã 800 năm tôi không xếp mấy thứ này rồi, nếu không phải vì lấp đầy lọ cho cậu, chết tôi cũng không đụng tới mấy cái này."
Quý Khinh Chu nghe vậy, cười vui vẻ, ngẩng đầu hôn anh một cái, "Cảm ơn anh, tôi rất thích."
"Cậu không thích mà được à, tôi vì xếp cái này cho cậu mà bị tên khốn Mạnh Thịnh chọc quê, cậu mà không thích thì quá là vô lương tâm."
"Thì tôi thích mà," Quý Khinh Chu cười hôn anh, "Đừng để ý Mạnh Thịnh, anh ta ghen tị đó, chắc chắn không có ai chịu xếp sao cho anh ta."
Sở Thành nhìn ý cười trong mắt cậu, biết cậu thật sự thích những ngôi sao đó, anh có lòng muốn làm Quý Khinh Chu vui, cố ý nói, "Thực ra, tôi còn chuẩn bị quà khác cho cậu."
Quý Khinh Chu không ngờ còn có niềm vui khác nữa, hỏi anh, "Quà gì thế?"
Sở Thành vươn tay lấy chìa khoá xe trong tủ đầu giường ra, "Cho cậu cái này, về sau cậu cũng là người chơi hệ bốn bánh rồi."
Lần này Quý Khinh Chu thật sự kinh ngạc.
Sở Thành nghĩ tới cái gì, ghé sát vào cậu thấp giọng nói, "Dùng xe đổi xe, xe số tay của cậu khởi động được lời ghê không."
Quý Khinh Chu vươn tay nhéo eo anh, Sở Thành cảm thấy tật xấu thích nhéo eo anh của cậu đúng là vô phương cứu chữa, cũng lười tính toán với cậu, đặt chìa khóa xe vào lòng bàn tay cậu, "Cầm đi, sau này đi lại cho tiện."
"Giờ tôi đi lại vẫn tiện mà."
"Đấy là giờ cậu chưa nổi thôi." Sở Thành nói, "Đợi tới khi cậu nổi rồi, chẳng lẽ vẫn đi bus hoặc bắt xe tới bệnh viện à? Tôi có thể chở cậu đi nhưng cũng có lúc tôi bận, chắc chắn không thể ở cạnh cậu từng phút từng giây được, cho nên cậu vẫn cần phải có một phương tiện đi lại, hiểu không?"
Quý Khinh Chu hiểu, nhưng cậu thấy đắt quá, hơn nữa, "Tôi không biết lái xe."
Cậu nhìn Sở Thành, thành thật nói, "Tôi không có bằng lái."
Sở Thành ngàn tính vạn tính lại không ngờ được bbé tình nhân của anh không biết lái xe, "Sớm biết đã tặng cậu khoá học lái luôn rồi."
Quý Khinh Chu nở nụ cười, cậu nhìn chìa khóa xe trong tay, nhẹ giọng nói, "Không sao, tôi sẽ học. Nhưng mà, trước khi tôi học," cậu trả chìa khoá xe lại cho Sở Thành, "Anh cứ lấy lái đi."
"Xe tặng cậu mà tôi lái gì."
"Thử xe cho tôi đó." Quý Khinh Chu đáp, "Không thì giờ tôi cũng chưa lái được ngay, để xe ở đó cũng chẳng làm gì, nên anh lái đi." Cậu sợ Sở Thành không đồng ý, bổ sung thêm: "Đợi tôi học xong là lái được luôn."
Sở Thành nghe cậu nói vậy, suy nghĩ một chút, "Cũng được, hôm nào tôi chỉ cậu lái xe."
Quý Khinh Chu gật đầu.
Sở Thành cúi đầu nhìn cậu, "Xe gì cũng được."
"Thế tôi học xong được làm tài xế không?" Hai mắt Quý Khinh Chu phát sáng nhìn anh.
Sở Thành mỉm cười, "Cậu muốn làm tài xế cho ai."
Quý Khinh Chu cười cười, nhìn anh đầy ẩn ý.
Sở Thành không ngờ cậu còn dám nhìn anh thế nữa, cảm thấy cậu đúng là trưởng thành không ít, xoay người đè cậu xuống giường, quậy một hồi với cậu. Quý Khinh Chu chịu hết nổi, chưa bao lâu đã chui vào lòng anh xin tha.
"Còn muốn làm tài xế không?" Sở Thành hỏi người trong lòng.
Quý Khinh Chu gật đầu.
"Cậu còn dám gật đầu?" Sở Thành khó mà tin được.
Quý Khinh Chu ôm anh, cúi đầu cười.
Sở Thành nựng má cậu, "Tuổi không lớn mà tà tâm không nhỏ."
"Học anh đó."
"Tôi không dạy cậu phạm thượng tác loạn."
Quý Khinh Chu nhìn anh, nhích lên trước hôn anh.
Sở Thành hôn với cậu một hồi, thấy thời gian không còn sớm liền chuẩn bị rời giường.
Quý Khinh Chu vẫn chưa muốn dậy, muốn ở cùng Sở Thành thêm lát nữa, ôm anh làm nũng, "Nằm thêm tí đi mà."
"Còn nằm nữa là 12 giờ luôn đấy."
"Vậy 12 giờ rồi dậy." Quý Khinh Chu nói, "Vừa hay tới giờ cơm," cậu nhìn Sở Thành, nhẹ nhàng nói, "Tôi nấu cơm cho anh."
Sở Thành nghe vậy, cảm nhận được chuông cảnh báo reo vang trong lòng, sao anh lại quên mất bé tình nhân của anh một lòng muốn vượt rào chứ, giờ hay rồi, hôm qua anh làm vậy, chắc chắn Quý Khinh Chu cảm động chết luôn, thấy không, rục rà rục rịch muốn nấu cơm cho anh rồi này.
Sở Thành nhìn bé tình nhân ngoan ngoãn dính người của mình, lần đầu cảm thấy ăn cơm hay không cũng là một vấn đề!
°
Tác giả có lời muốn nói: sẽ ăn, dù như nào cũng sẽ ăn ~
Mạnh Thịnh nghĩ hình như mình mở cửa sai cách rồi, nhìn chằm chằm vào hai tay đàn em khoá dưới của mình, hỏi thử, "Cậu, đang yêu hả?"
Sở Thành đang tập trung xếp sao, bị hắn hỏi làm giật mình suýt ném giấy xếp sao đi, "Sao anh vào không gõ cửa?"
"Gõ thì sao mà thấy được mặt nữ tính này của cậu." Mạnh Thịnh hấc cằm, "Theo đuổi em gái nào đấy, lại còn xếp sao nữa, em gái này mộc mạc ghê nhỉ."
Sở Thành im lặng, Mạnh Thịnh cũng sực tỉnh, "Ủa đâu, không phải cậu thích nam à? Nani kore, giờ mấy em zai cũng thích kiểu này nữa hả? Thiếu nữ thế."
"Anh không nói không ai nghĩ anh câm, tìm em có chuyện gì?"
"Bán [Cơ Thiên Lệnh] rồi, anh tới báo cậu một tiếng, hợp đồng mới ký sáng nay, qua thời gian nữa đội sản xuất sẽ tìm diễn viên."
Sở Thành gật đầu, "Ok, biết rồi."
"Vậy anh về đây, nay giáng sinh phải về sớm."
"Đi đi."
"Thế cậu xếp sao cho bạn trai nhỏ tiếp đi."
Sở Thành cầm giấy lên muốn đập hắn, Mạnh Thịnh lắc đầu, "Lại còn thẹn quá hoá giận, xếp nhanh đi chàng trai trẻ, còn kịp đón giáng sinh với người ta."
"Em không xếp xong vẫn đón giáng sinh với cậu ấy được!"
"Yo, vậy là có người yêu thật à." Mạnh Thịnh cảm khái nói, "Đúng là không dễ gì, wuli Tiểu Thành biết yêu rồi."
Chọc Sở Thành tức tới nỗi cầm giấy lên đập hắn, "Có anh mới biết yêu đấy, giờ còn chưa về, chê công việc ít quá à? Còn không về nữa thì thôi khỏi về, ở lại công ty làm việc đi."
"Cậu còn ngồi đây câu cá mà không biết ngại đi nói anh." Mạnh Thịnh nhìn sao trêи bàn anh, "Rồi, về đây, cậu cũng về sớm đi, còn tặng quà cho người ta."
Mạnh Thịnh nói xong nhanh chóng té ra ngoài, Sở Thành nhìn cửa khép lại, từ từ buông bút xuống, "Coi như anh chạy nhanh."
Anh nói xong, tiếp tục gấp sao.
°
Xế chiều hôm đó, Sở Thành không đi đón Quý Khinh Chu trước mà về nhà trang trí chiếc lọ rồi bỏ sao anh vừa gấp vào, lắc lên. Anh nhìn hai loại sao khác chất giấy lẫn vào nhau, giống như anh và Quý Khinh Chu đột nhiên quấn quýt lấy nhau cùng nhau sinh hoạt, có một ngày Quý Khinh Chu sẽ rời khỏi ngôi nhà này, cuộc sống của họ sẽ tách biệt, nhưng chiếc lọ này vẫn sẽ theo Quý Khinh Chu, chúc phúc trong chiếc lọ này cũng sẽ theo Quý Khinh Chu, để cho cậu biết, ít nhất đã từng có người hy vọng cậu được hạnh phúc.
Như vậy, đã rất tốt rồi.
Sở Thành làm xong những thứ này mới tới bệnh viện đón Quý Khinh Chu.
Hai người họ ăn ở ngoài xong mới về nhà, Quý Khinh Chu vào cửa, chuẩn bị tắm rửa thay đồ ngủ, vừa bước vào phòng, nhìn thấy trong căn phòng tối đen có chiếc lọ thủy tinh đặt trêи đầu giường đang toả ra tia sáng ấm áp, giống như ánh sao trong đêm cũng giống như đom đóm đang phát sáng.
Quý Khinh Chu hơi ngạc nhiên, cậu chậm rãi đi tới, phát hiện chiếc lọ mình đưa cho Sở Thành đã chứa đầy sao, trừ số sao cậu xếp ra còn có những ngôi sao mới được đặt vào. Những ngôi sao dày đặc giao hòa, ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu rọi bên trong chiếc lọ, tựa như nụ hoa hé nở, tựa như ánh sao rực rỡ, lại giống như tất cả sự lãng mạn thuộc về vũ trụ.
"Quà giáng sinh tặng cậu đấy." Quý Khinh Chu nghe thấy âm thanh từ phía sau truyền đến, cậu quay đầu, nhìn thấy Sở Thành đang đi về phía cậu.
Cậu nhìn Sở Thành, trong lúc nhất thời có hơi hoảng hốt.
Sở Thành tới bên cạnh cậu, liếc nhìn chiếc lọ thủy tinh trêи tủ đầu giường, vừa nhìn cậu vừa nhẹ nhàng nói, "Tôi giúp cậu lấp đầy sao trong lọ rồi, bây giờ tôi tặng nó cho cậu." Giọng nói của anh rất dịu dàng, trong màn đêm tĩnh lặng phảng phất như được bao phủ bởi một lớp tơ mỏng, anh nói, "Tôi tặng nó cho cậu, cũng tặng sự chúc phúc của tôi cho cậu, Quý Khinh Chu, tôi hy vọng cậu mãi mãi hạnh phúc an khang, cho dù có gặp phải một vài chuyện ngăn trở cũng có thể vượt qua, giống như cách cậu đánh bại La Dư Tân vậy. Cho dù có một ngày, chúng ta rời xa, tôi hy vọng cậu vẫn luôn vui vẻ, đầy lòng dũng cảm, kiên định tiến về phía trước mà trưởng thành."
Quý Khinh Chu nhìn anh, trong nháy mắt đó, cảm động dâng trào.
Cậu nhìn Sở Thành, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, như là có người vắt chanh vào rồi lại cho thêm quá nhiều mật ong vậy, cậu không kìm lòng nổi, vươn tay ôm lấy Sở Thành, giấu đầu trong hõm cổ anh.
Sở Thành thấy cậu như vậy, cười vỗ lưng cậu, "Sao dễ bị cảm động quá vậy, vầy không được rồi."
Quý Khinh Chu không nói lời nào, chỉ ôm anh.
Sở Thành chịu cậu rồi, không thể làm gì khác hơn là đứng mặc cho cậu ôm, thỉnh thoảng nói vài ba câu trêu cậu.
Quý Khinh Chu ôm anh hồi lâu mới buông ra, hai mắt sáng lấp lánh chứa đầy tình ý nhìn anh.
Cậu như vậy khiến Sở Thành không còn tí sức đề kháng nào, ghé lại hôn cậu một cái, hỏi cậu, "Thích không?"
Quý Khinh Chu gật đầu.
"Thấy vui chứ?"
Quý Khinh Chu lại gật đầu.
"Thế, hôm nay làm chút chuyện tôi muốn làm được không?"
Mặt Quý Khinh Chu hơi đỏ, cậu gật đầu, nói câu, "Tôi đi tắm." thật nhỏ. Cầm áo ngủ vào buồng tắm.
Buổi tối hôm đó lúc khởi động xe bằng tay, Sở Thành cảm giác được rất rõ Quý Khinh Chu chủ động hơn nhiều so với lần trước. Cậu ôm lấy anh, mềm mại gọi tên anh, đôi khi lại ngẩng đầu lên chủ động hôn anh hoặc là đòi anh hôn. Thanh âm của cậu rất nhẹ, gọi anh từng tiếng A Thành, ôn nhu mà thân mật, giao phó bản thân và sự tin tưởng của mình cho anh không giữ lại chút gì.
Sở Thành ôm lấy cậu, cảm thấy lúc này nếu anh thực sự muốn làm chuyện gì khác, Quý Khinh Chu có lẽ cũng sẽ không phản đối. Cậu thật sự quá dễ dụ, cũng quá dễ bị cảm động, chẳng qua là tiện tay làm chút chuyện nhỏ cũng đủ để Quý Khinh Chu cảm động cả một đêm. Sở Thành nghĩ tới đây, không khỏi thấy hơi đau lòng, anh hôn lên trán Quý Khinh Chu, lặng yên ôm chặt cậu.
°
Ngày hôm sau Quý Khinh Chu thức dậy hơi trễ, cậu mở mắt ra, phát hiện Sở Thành vẫn còn bên cạnh mình, vui vẻ nói, "Hôm nay anh không đi làm à?"
"Đợi cậu dậy rồi đi." Sở Thành trả lời cậu.
Quý Khinh Chu vươn tay ôm lấy anh, chơi xấu nói, "Tôi chưa dậy đâu, ngủ thêm tí nữa."
Sở Thành bị sự trắng trợn của cậu chọc cười, "Sao cậu ấu trĩ thế hả."
Quý Khinh Chu cũng không ghét bị anh nói, dựa vào người anh, hỏi, "Mấy ngôi sao đó là anh xếp à? Anh còn mua bóng đèn nhỏ nữa."
"Không thì ai?" Sở Thành nói tới cái này liền thấy mắc cỡ, "Đã 800 năm tôi không xếp mấy thứ này rồi, nếu không phải vì lấp đầy lọ cho cậu, chết tôi cũng không đụng tới mấy cái này."
Quý Khinh Chu nghe vậy, cười vui vẻ, ngẩng đầu hôn anh một cái, "Cảm ơn anh, tôi rất thích."
"Cậu không thích mà được à, tôi vì xếp cái này cho cậu mà bị tên khốn Mạnh Thịnh chọc quê, cậu mà không thích thì quá là vô lương tâm."
"Thì tôi thích mà," Quý Khinh Chu cười hôn anh, "Đừng để ý Mạnh Thịnh, anh ta ghen tị đó, chắc chắn không có ai chịu xếp sao cho anh ta."
Sở Thành nhìn ý cười trong mắt cậu, biết cậu thật sự thích những ngôi sao đó, anh có lòng muốn làm Quý Khinh Chu vui, cố ý nói, "Thực ra, tôi còn chuẩn bị quà khác cho cậu."
Quý Khinh Chu không ngờ còn có niềm vui khác nữa, hỏi anh, "Quà gì thế?"
Sở Thành vươn tay lấy chìa khoá xe trong tủ đầu giường ra, "Cho cậu cái này, về sau cậu cũng là người chơi hệ bốn bánh rồi."
Lần này Quý Khinh Chu thật sự kinh ngạc.
Sở Thành nghĩ tới cái gì, ghé sát vào cậu thấp giọng nói, "Dùng xe đổi xe, xe số tay của cậu khởi động được lời ghê không."
Quý Khinh Chu vươn tay nhéo eo anh, Sở Thành cảm thấy tật xấu thích nhéo eo anh của cậu đúng là vô phương cứu chữa, cũng lười tính toán với cậu, đặt chìa khóa xe vào lòng bàn tay cậu, "Cầm đi, sau này đi lại cho tiện."
"Giờ tôi đi lại vẫn tiện mà."
"Đấy là giờ cậu chưa nổi thôi." Sở Thành nói, "Đợi tới khi cậu nổi rồi, chẳng lẽ vẫn đi bus hoặc bắt xe tới bệnh viện à? Tôi có thể chở cậu đi nhưng cũng có lúc tôi bận, chắc chắn không thể ở cạnh cậu từng phút từng giây được, cho nên cậu vẫn cần phải có một phương tiện đi lại, hiểu không?"
Quý Khinh Chu hiểu, nhưng cậu thấy đắt quá, hơn nữa, "Tôi không biết lái xe."
Cậu nhìn Sở Thành, thành thật nói, "Tôi không có bằng lái."
Sở Thành ngàn tính vạn tính lại không ngờ được bbé tình nhân của anh không biết lái xe, "Sớm biết đã tặng cậu khoá học lái luôn rồi."
Quý Khinh Chu nở nụ cười, cậu nhìn chìa khóa xe trong tay, nhẹ giọng nói, "Không sao, tôi sẽ học. Nhưng mà, trước khi tôi học," cậu trả chìa khoá xe lại cho Sở Thành, "Anh cứ lấy lái đi."
"Xe tặng cậu mà tôi lái gì."
"Thử xe cho tôi đó." Quý Khinh Chu đáp, "Không thì giờ tôi cũng chưa lái được ngay, để xe ở đó cũng chẳng làm gì, nên anh lái đi." Cậu sợ Sở Thành không đồng ý, bổ sung thêm: "Đợi tôi học xong là lái được luôn."
Sở Thành nghe cậu nói vậy, suy nghĩ một chút, "Cũng được, hôm nào tôi chỉ cậu lái xe."
Quý Khinh Chu gật đầu.
Sở Thành cúi đầu nhìn cậu, "Xe gì cũng được."
"Thế tôi học xong được làm tài xế không?" Hai mắt Quý Khinh Chu phát sáng nhìn anh.
Sở Thành mỉm cười, "Cậu muốn làm tài xế cho ai."
Quý Khinh Chu cười cười, nhìn anh đầy ẩn ý.
Sở Thành không ngờ cậu còn dám nhìn anh thế nữa, cảm thấy cậu đúng là trưởng thành không ít, xoay người đè cậu xuống giường, quậy một hồi với cậu. Quý Khinh Chu chịu hết nổi, chưa bao lâu đã chui vào lòng anh xin tha.
"Còn muốn làm tài xế không?" Sở Thành hỏi người trong lòng.
Quý Khinh Chu gật đầu.
"Cậu còn dám gật đầu?" Sở Thành khó mà tin được.
Quý Khinh Chu ôm anh, cúi đầu cười.
Sở Thành nựng má cậu, "Tuổi không lớn mà tà tâm không nhỏ."
"Học anh đó."
"Tôi không dạy cậu phạm thượng tác loạn."
Quý Khinh Chu nhìn anh, nhích lên trước hôn anh.
Sở Thành hôn với cậu một hồi, thấy thời gian không còn sớm liền chuẩn bị rời giường.
Quý Khinh Chu vẫn chưa muốn dậy, muốn ở cùng Sở Thành thêm lát nữa, ôm anh làm nũng, "Nằm thêm tí đi mà."
"Còn nằm nữa là 12 giờ luôn đấy."
"Vậy 12 giờ rồi dậy." Quý Khinh Chu nói, "Vừa hay tới giờ cơm," cậu nhìn Sở Thành, nhẹ nhàng nói, "Tôi nấu cơm cho anh."
Sở Thành nghe vậy, cảm nhận được chuông cảnh báo reo vang trong lòng, sao anh lại quên mất bé tình nhân của anh một lòng muốn vượt rào chứ, giờ hay rồi, hôm qua anh làm vậy, chắc chắn Quý Khinh Chu cảm động chết luôn, thấy không, rục rà rục rịch muốn nấu cơm cho anh rồi này.
Sở Thành nhìn bé tình nhân ngoan ngoãn dính người của mình, lần đầu cảm thấy ăn cơm hay không cũng là một vấn đề!
°
Tác giả có lời muốn nói: sẽ ăn, dù như nào cũng sẽ ăn ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook