Xuyên Thành Tiểu Tiên Nữ Của Nữ Xứng Tỷ Tỷ
4: Chỗ Nào Có Tỷ Tỷ Chỗ Đó Cần Có Cô


Buổi chiều, trong gian phòng ở khu giải trí Thánh Địch.

"Dzô dzô cụng ly một cái, khai giảng vui vẻ".

Cố Tịnh Nhuyễn vừa mở miệng liền bị ba người bạn khinh bỉ.

Hứa Phán Phán: "Ngươi vui vẻ không?".

Vạn Tranh Nhan: "Ta không vui!".
Hai người đồng thời phóng đạn về Cố Tịnh Nhuyễn, giống như cô vừa nói ra chuyện ác độc tày trời.
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Thôi được, là cô nói sai rồi.
"Vậy...chúc mừng chúng ta trốn học vui vẻ?".
Cố Tịnh Nhuyễn lần này bị Tống Tư Ngọc ôn nhu nhắc nhở: "Nhuyễn Nhuyễn, đây không gọi là trốn học, mà là rảnh rỗi nên đi giải trí một chút".
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Được, cô lại nói sai rồi.
"Nói cái gì cũng không chịu, vậy chúc mọi người năm mới vui vẻ."
"......"
Thoả đáng chưa, lần này không có sai đi?
Uống xong một ngụm rượu, Hứa Phán Phán cùng Vạn Tranh Nhan bắt đầu chọn ca khúc.

Bên tai là tiếng hát quỷ khóc sói tru của hai người, Cố Tịnh Nhuyễn yên lặng cúi thấp đầu, tự rót rượu uống.


Bản thân cô thật ra cũng mê chơi, trốn học đánh nhau không là gì, nghĩ chính mình với nhân vật nguyên bản trong tiểu thuyết đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Tính tính thời gian, theo cốt truyện thì ngày mốt nam chính sẽ chuyển tới lớp tỷ tỷ.

Ngay từ đầu tỷ tỷ vốn không để ý nam chính, ngược lại nam chính luôn thả thính làm tỷ tỷ nghĩ lầm hắn thích nàng.

Tới lúc tỷ tỷ chuẩn bị thổ lộ thì hắn lại đi nói người hắn thích chính là Lan Nhược Đình - bạn tốt của nàng, còn cười hì hì kêu tỷ tỷ giật dây giúp đỡ.

Chuyện này bị người có ý đồ xấu đồn đãi truyền ra khắp trường, bị học sinh toàn trường sân si cười nhạo, này chỉ là một phần nhỏ nguyên nhân thúc đẩy việc nàng hắc hoá về sau.

Kỳ thật dựa theo tích cách tỷ tỷ được miêu tả lúc đầu, mặc dù yêu mà không được cũng sẽ tiêu sái rời đi, sao có thể vì đoạt nam chính mà tự tay phá huỷ công ty của mình chứ?
Tình tiết rối rắm khó hiểu, bút lực không đủ còn ráng cấp độc giả cao trào, kịch tính nửa vời, đang lúc mọi người cho rằng hai người tốt đẹp ở bên nhau thì lại xuất hiện chuyển biến lớn, mạnh mẽ giải thích người được nam chính yêu là Lan Nhược Đình, tỷ tỷ từ nữ chính thành nữ thứ, mọi thiết lập cho nàng đều tan vỡ.

Nghĩ tới đây Cố Tịnh Nhuyễn lại cảm thấy bất bình, ném dăm ba cục đá là quá phận sao? Cô chỉ hận trước khi xuyên chưa kịp ném hết 800 cục đá vào tác giả.

Thôi quên đi, phải tranh thủ hai ngày này cải thiện quan hệ với tỷ tỷ, như vậy đến khi gặp nam chính, cô mới có lập trường ngăn cản một chút.
"Every body chúng ta cùng nhau hey hey hey ——"
Hứa Phán Phán thình lình xoay người kéo tay Cố Tịnh Nhuyễn đứng lên cùng các nàng "nhảy nhót".
Cố Tịnh Nhuyễn không kịp chuẩn bị, rượu trong ly bị hất văng ra ướt váy.
Hứa Phán Phán cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này, "Ây, gái ơi, tự dưng bị gì vậy?".

Cố Tịnh Nhuyễn đập lên vai Hứa Phán Phán một cái, "Ngươi còn dám nói, đền ta váy mới đi!".

Hứa Phán Phán hừ nhẹ một tiếng, "Không phải chỉ là một cái váy thôi sao, đến nhà ta tuỳ ý lấy, ta cũng không thiếu."
Mẹ Hứa Phán Phán là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, trong nhà váy đầm phiên bản giới hạn chồng chất thành núi, chỉ tiếc Hứa Phán Phán không có giống mấy nữ sinh bình thường, ghét mặc váy gò bó vì nó không phù hợp khí chất, suốt ngày chỉ thích mặc đồ casual rộng thùng thình, theo cách nói của người hiện đại chính là thích act cool.

Mà quả thật, trong số cool girls có tiếng ở trường, Hứa Phán Phán vững vàng chiếm ngôi đầu bảng.
Cố Tịnh Nhuyễn: "Làm như ta không biết là ngươi ước gì quăng hết đống váy chiếm chỗ đó ra khỏi phòng, ta mới không để ngươi được như ý."
Đại khái là bị đoán trúng tim đen, Hứa Phán Phán cũng không phản bác, chỉ trừng mắt nhìn Cố Tịnh Nhuyễn, "Ai mượn ngươi".
"Xì, ta đi toilet một chút."
Vết rượu dính trên váy cũng không nhiều, Cố Tịnh Nhuyễn rửa sơ qua, làm nó thoạt nhìn không quá rõ ràng sau đó mới từ toilet trở ra.
Lúc về gần tới phòng liền thấy Hứa Nặc Dương đứng bên ngoài, mặt đầy vẻ do dự.

Hắn còn thập thò nhìn vào ô kính nhỏ trên cửa ý đồ muốn nhìn rõ bên trong, Cố Tịnh Nhuyễn nhíu nhíu mày, đi đến đập bả vai hắn, "Ê, nhìn ngó gì đấy?".

Hứa Nặc Dương giật mình, thấy người đến là Cố Tịnh Nhuyễn, mới thở ra nhẹ nhõm, "Em gái, em có biết làm vậy sẽ doạ chết người hay không a?".
Em gái?
"Ai là em gái anh, bộ dạng anh lén lút cực kỳ giống mấy thằng cha râu xanh rình mò gái nhà lành, tôi còn ngại chính mình vừa rồi quá nhẹ tay."
Cố Tịnh Nhuyễn không chút nào che giấu ý tứ ghét bỏ trong giọng nói, Hứa Nặc Dương nghe được rõ ràng.
"Anh...không có, sao em nói vậy chứ, xét tuổi tác xét quan hệ, anh đều đáng là anh trai em đó nha."
Hứa Nặc Dương là anh họ Hứa Phán Phán, luận quan hệ hắn cũng coi như là một nửa anh trai của nàng, chỉ đáng tiếc Hứa Phán Phán không có hảo cảm với anh họ "con nhà người ta" này, cho nên tiếng gọi "anh trai" không được thành lập.
"Anh có bản lĩnh thì đến nói lời này trước mặt chị tôi kìa."
Nhắc đến Tạ Tri Ý, Hứa Nặc Dương liền im thin thít, "......"
Cảm tình giữa Hứa Nặc Dương và Tạ Tri Ý được miêu tả rất vi diệu, ít nhất ban đầu Cố Tịnh Nhuyễn đều cảm thấy Hứa Nặc Dương yêu thầm Tạ Tri Ý, chẳng qua sau đó theo tình tiết truyện mới biết Hứa Nặc Dương nghe lời Tạ Tri Ý hoàn toàn là bởi vì khi còn nhỏ Tạ Tri Ý đã từng cứu mạng hắn, cùng tình yêu không quan hệ, chỉ đơn thuần là cùng nhau lớn lên mang theo ân tình.
Cố Tịnh Nhuyễn không biết sao mình lại có thể xuyên vào một tác phẩm nửa vời như vầy, tính cách quan hệ nhân vật cứ bị phá hư một cách khó hiểu, ngay cả cốt truyện cũng là chuyển biến cực đại, mông lung như một trò đùa.

"Em gái ngoan, anh trai sai rồi được chưa?".
"?"

Cố Tịnh Nhuyễn chà xát cánh tay, cảm giác da gà rơi đầy đất, quá ghê tởm.
Không đợi Hứa Nặc Dương phản ứng, Cố Tịnh Nhuyễn đẩy ra cửa phòng, Tống Tư Ngọc là người đầu tiên thấy cô cùng Hứa Nặc Dương, liền đứng lên nghênh đón.
"Là phòng của em hả em gái?".
Cố Tịnh Nhuyễn không thể nhịn được nữa, hung hăng đạp gót lên đôi giày thể thao limited của Hứa Nặc Dương, "Lại kêu tôi là em gái, tôi sẽ giết anh."
Dứt lời còn duỗi tay làm động tác cắt cổ.
Nhưng mà Hứa Nặc Dương thấy nó không hề có lực sát thương, thậm chí còn có điểm đáng yêu.
Tống Tư Ngọc liếc nhìn Hứa Nặc Dương, hỏi, "Đi toilet liền mang trai trở lại?".

Hứa Nặc Dương: "......"
"Ông này vừa mới đứng ngoài cửa rình coi các ngươi đấy, bị ta tóm cổ, các chị em muốn xử sao thì xử đi".

Cố Tịnh Nhuyễn nở một nụ cười tự cho là ôn nhu.

Hứa Phán Phán nghe tiếng đi đến, "Ơ hay, đây không phải là người anh họ thiên tài thuộc top 10 ở trường của tôi sao.

Thế nào? Muốn chút hương hoa từ phòng chúng tôi à?".

Hứa Phán Phán cùng Hứa Nặc Dương từ nhỏ liền khắc khẩu.

Cố Tịnh Nhuyễn bất hoà Tạ Tri Ý phần lớn là do người nhà so sánh thêm dầu vào lửa, nhưng anh em bọn họ thì không giống, bà con dòng họ nhiều chuyện không tính, đằng này Hứa Nặc Dương còn cố tình thích bắt lỗi chỉnh đốn Hứa Phán Phán.

Hôm nay rơi vào tay nàng, dĩ nhiên không thể thiếu một phen châm chọc mỉa mai.
Nếu là ngày thường Hứa Nặc Dương đã sớm cãi lại, cố tình hôm nay hắn buộc phải cầu cạnh người khác.

Hắn cũng không ngờ mình xui xẻo như vậy, gặp trúng nhóm tiểu ma vương.

"Khụ, đều là người lớn, chúng ta trước hết bỏ ân oán qua một bên đi."

"Người lớn? Tôi mới mười sáu, còn nhỏ lắm."
"Mười sáu một nhành hoa, tôi vẫn còn là đứa nhỏ."
"Thêm một đứa nhỏ nữa nè."
"Thêm một đứa nhỏ khác nữa nè."
Hứa Nặc Dương: "......"
Hay là không chơi nữa, không phải chỉ cần một điệu nhảy thôi sao?
Không được, nhận thua vào ngày sinh nhật tuổi 18 cũng quá mất mặt!
Hứa Nặc Dương tức thì mặt dày lên, "Là như vầy, anh chơi một trò chơi, xui xui bị thua, hình phạt là anh phải đi mời người ở phòng được chỉ định đến phòng mình uống rượu...A, uống nước giải khát cũng được."
"Không đi." Hứa Phán Phán không chút nghĩ ngợi từ chối.
Hừ, không phải rất lợi hại sao? Có bản lĩnh thì đừng cầu xin.
Hứa Nặc Dương chuyển mắt qua Cố Tịnh Nhuyễn, "Em......".

Mới vừa mở miệng liền nhận được ánh nhìn cảnh cáo của Cố Tịnh Nhuyễn, nên hắn sửa lời, "Các chị ơi ~".
Cố Tịnh Nhuyễn thiếu chút nữa phun ra, "Quá ghê tởm, không đi là không đi."
Hứa Nặc Dương đành phải tung đòn sát thủ, "Bên phòng anh có nhiều trai xinh gái đẹp lắm đó nha, chẳng lẽ mấy em không muốn làm quen một chút sao?".
"Không muốn".

Hứa Phán Phán lần nữa tuyệt tình.

Hứa Nặc Dương lại nghĩ tới cảnh tượng sáng nay, mở miệng dụ, "Tạ Tri Ý cũng có mặt!".
Quả nhiên, Cố Tịnh Nhuyễn có phản ứng, "Ai?".
"Chị ngươi đó!".

Hứa Phán Phán cười nhạo một tiếng, đang định từ chối liền nghe thấy thanh âm vui sướng của Cố Tịnh Nhuyễn.
"Đi!"
Chỗ nào có tỷ tỷ chỗ đó cần có cô!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương