Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay
-
68: Chương 67
Đêm ba mươi Tết của nhà họ Vệ cực kỳ náo nhiệt, tất cả người trong phủ đều tập trung lại với nhau, bọn họ vừa ăn vừa xem tiết mục, cuối cùng, Giang Lâm còn sai người đốt lửa trong sân, mọi người nắm tay thành vòng tròn cùng nhảy múa, kéo dài đến qua giờ Tí* mới đi ngủ.
(*: Khoảng 23h-1h)
Các người hầu chưa từng ăn đêm Tết nào vừa náo nhiệt vừa vui vẻ như thế này, mấy vị Phu nhân của nhà họ Vệ cũng thế, bọn họ chưa từng ngừng cười cả đêm, cũng đối xử với Giang Lâm bằng thái độ gần gũi hơn nhiều.
Đêm nay không biết bao nhiêu người khen Giang Lâm, khen đến mức cậu hơi lâng lâng.
Khi nói chuyện trên giường với Vệ Vân Chiêu còn làm hắn ghen tị, hắn nói nhiều người thích Phu nhân của hắn như thế, hắn rất muốn ăn Phu nhân vào bụng, mãi mãi buộc bên mình.
Giang Lâm đạp lên đùi Vệ Vân Chiêu, cậu bảo tất cả mọi thứ đều có trong mơ, rồi vuốt ve cơ bụng người ta mà ngủ.
Theo tập tục thì sáng sớm mùng Một, Giang Lâm phải dẫn Vệ Vân Chiêu đến lì xì cho mấy vị thẩm thẩm, cho nên sáng sớm cậu đã phấn chấn tỉnh giấc, chuẩn bị sẵn sàng, ai ngờ còn chưa đi ra cửa phòng đã nghe được tin Triệu Thu Như điên rồi.
Giang Lâm lập tức kêu mấy tiếng giải xui, sáng sớm mùng Một mà nghe được tin như thế này là điềm xấu, đúng là Triệu Thu Như hận cậu mà.
Mặc dù, Giang Lâm thấy vui khi Triệu Thu Như sống không yên, cậu bảo quản gia gọi người đưa tin kia vào đây: “Không phải bà ta đang yên lành à, tại sao tự dưng điên rồi?”
Giang Lâm cảm thấy công lao duy nhất của mình là nửa đêm đi dọa người ta đổ bệnh, nhưng chuyện bà ta điên thì thật sự không phải do cậu làm.
Người hầu của phủ An Dương Bá kể cho cậu nghe biểu hiện không bình thường của Triệu Thu Như trong mấy ngày nay, rồi nói: “Đại phu nói là u sầu quá độ, cộng thêm bị khiếp sợ, Phu nhân không chịu nổi nên đã điên rồi.”
“Vậy sau khi bà ta điên thì biểu hiện như thế nào?” Giang Lâm hỏi tiếp.
Người hầu nhìn Giang Lâm với vẻ cẩn thận: “Phu nhân nói… Nói là có người muốn hại bà ta, còn nói là Đại thiếu gia hại chết Đại tiểu thư, bà ta muốn trả thù cậu.”
Giang Lâm không hề thấy bất ngờ: “Vậy Bá gia nói sao về chuyện này?”
“Bá gia sai người chăm sóc Phu nhân, không cho bà ta ra khỏi viện, còn mời đại phu khám bệnh cho Phu nhân, nhưng đại phu nói Phu nhân như vậy rất khó chuyển biển tốt hơn.”
An Dương Bá cũng chỉ cho người đến thông báo với Giang Lâm một tiếng, ông ta không có ý gì khác.
Giang Lâm nghe xong, bèn cho người hầu của phủ An Dương Bá quay về, mặc dù cậu cảm thấy Triệu Thu Như điên có hơi sai sai, nhưng chuyện này không liên quan đến cậu.
Với cậu, Triệu Thu Như điên rồi khá tốt.
Giang Lâm không để chuyện này trong lòng, sau khi ăn sáng xong là dẫn tất cả mọi người trong phủ đến nhà hát xem kịch, đi dạo phố, mùng Một không cần chúc Tết hay thăm người thân, đúng là một ngày vui chơi sung sướng nhất.
Kết quả là đến mùng Hai, khi Giang Lâm quay về phủ An Dương Bá, cậu mới ý thức được cậu không để ý đến chuyện Triệu Thu Như bị điên là không được.
Cậu vừa đẩy Vệ Vân Chiêu vào cổng lớn phủ An Dương Bá, đột nhiên có người lao đến vung nắm đấm với cậu: “Giang Lâm, tên súc sinh kia, ngươi hại mẫu thân ta, ta muốn giết ngươi!”
Giang Lâm tung cước đá đối phương bay ra theo phản xạ có điều kiện, cho đến khi người ta nằm dưới đất, cậu mới nhìn rõ người này là ai – đứa con trai thứ đã lâu chưa gặp của Triệu Thu Như.
Người này cướp tư cách ấm sinh Quốc Tử Giám của nguyên thân, Quốc Tử Giám là thư viện tốt nhất ở Đại Việt, những người có thể học hành ở đó, một nửa là nhà có chức có quyền, một nửa là học giỏi.
Chỉ cần là quan viên từ tứ phẩm trở lên là trong nhà sẽ có vị trí của ấm sinh, người phụ thân chỉ cần đề cử đến Quốc Tử Giám là xong.
Nếu trong nhà có nhiều con đều muốn đến Quốc Tử Giám học thì chỉ có thể thi thố bằng bản lĩnh của mình, không thi đậu thì vào thư viện khác hoặc là mời thầy đến nhà dạy.
Với người nhà giàu, đi học rất dễ, nhưng vào được Quốc Tử Giám là đại diện cho thân phận và mức độ quan trọng của ngươi trong gia đình, cũng thể hiện vị trí của ngươi trong lòng những con cháu nhà quan khác.
Nguyên thân là người không đi học, còn lớn tuổi nhất, vốn dĩ Giang Trấn đã cướp cơ hội làm thư đồng của Hoàng tử từ nguyên thân, nói thế nào thì vị trí ấm sinh Quốc Tử Giám cũng là của nguyên thân.
Nhưng Triệu Thu Như thổi gió bên tai, liên tục khen nguyên thân học tốt, nhất định có thể tự thi được nên miễn cưỡng khiến An Dương Hầu khi đó để vị trí ấm sinh kia cho Giang Huy.
Lúc ấy, nguyên thân đã bị châm chọc từ lâu, mấy tên công tử nhà giàu quần là áo lụa thấy nguyên thân không được An Dương Hầu coi trọng, bèn quay sang nịnh bợ Giang Huy, chỉ có hai người Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh là thật lòng làm bạn với nguyên thân, không chỉ không ghét nguyên thân mà còn đi cùng nguyên thân học hành ở một thư viện khác một thời gian.
Chỉ là ba người bọn họ đều là học sinh dốt, thật sự không học được nên qua quýt bỏ học, tiếp tục làm công tử quần là áo lụa.
Nhưng chuyện vị trí ấm sinh Quốc Tử Giám được giao cho Giang Huy khiến nguyên thân chịu đả kích rất lớn, nguyên thân lấy việc dụ dỗ đàn ông khiến phụ thân mình coi trọng cũng là có lý do trong này.
Còn Giang Huy, vì lấy được vị trí ấm sinh này nên đã trào phúng nguyên thân rất nhiều.
Giang Lâm vẫn nhớ rõ lúc trước người trong phủ An Dương Hầu tổn thương nguyên thân không nhiều cũng ít.
Cậu nhìn Giang Huy nằm dưới đất, mặt lạnh lại, cậu còn chưa gây sự với người này mà đối phương đã tự đưa lên cửa rồi, không đánh hắn ta thì đúng là có lỗi với sự chủ động của người ta quá.
Giang Huy không ngờ Giang Lâm chỉ đá một cước đã khiến hắn ta ngã xuống, hắn ta nghĩ đến những lời đồn ở Quốc Tử Giám về chuyện võ công của Giang Lâm rất tốt, mặt Giang Huy đen không chịu được, lại bò lên lao về phía Giang Lâm.
Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu qua một bên, xoay người chặn nắm đấm của Giang Huy, nắm lấy cổ tay hắn ta vặn một cái, đấm vài cú lên người hắn ta, tiếp đó mới tung một cước đá văng, đá Giang Huy rơi xuống đất không bò dậy được.
Tên sai vặt của Giang Huy chạy đến đỡ hắn ta dậy, ai ngờ vừa đụng vào cổ tay là hắn ta đã kêu lên thảm thiết như giết heo: “Tên tiện nhân Giang Lâm, ngươi đã làm gì với ta?”
Giang Lâm đi qua đó, xách Giang Huy lên, vung tay tát cho hắn ta một phát: “Miệng bẩn thế này, sáng nay ngươi ăn phân phải không?”
Giang Huy bị Giang Lâm xách lên như gà con, vừa tức giận vừa bực bội: “Ngươi thả ra! Giang Lâm, nếu ngươi dám đụng đến ta, phụ thân ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Giang Lâm kéo người đi: “Vậy là ngươi còn chưa hiểu được tình hình và địa vị trong nhà của ngươi bây giờ rồi.”
Giang Lâm bảo Tuân Thất đẩy Vệ Vân Chiêu theo kịp mình, cậu túm Giang Huy đi tìm An Dương Bá, rồi thả Giang Huy ra như mong muốn của hắn ta, khiến hắn ta ngã “rầm” xuống đất.
Giang Huy há miệng định mắng Giang Lâm, Giang Lâm bèn đá thẳng một cước vào mặt Giang Huy trước mặt An Dương Bá: “Nếu ngươi không biết học cách ngoan ngoãn thì ta sẽ đá cho đến khi ngươi ngoan ngoãn, hay là chúng ta thử xem miệng của ngươi chịu thua trước hay là thân thể ngươi không chịu nổi trước?”
Giang Lâm nói câu này cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng đã dọa Giang Huy thành công rồi.
Hắn ta đứng lên định mách lẻo với An Dương Bá, nhưng An Dương Bá lại không trách mắng Giang Lâm nặng nề như hắn ta nghĩ mà lại trừng mắt liếc ngược về phía hắn ta: “Lớn như thế này rồi mà còn không hiểu chuyện, ngươi chỉ biết làm loạn.
Khó khăn lắm đại ca ngươi mới về nhà một lần, ngươi còn chọc nó tức giận, không mau xin lỗi nó đi!”
Giang Huy sợ ngây người, hoàn toàn không ngờ phụ thân mình lại nói như vậy.
Rõ ràng trước kia bất kể ai đúng ai sai, người bị mắng luôn là Giang Lâm.
Giang Huy chỉ vào Giang Lâm, nói: “Phụ thân, là Giang Lâm đánh con!” Hắn ta giơ tay ra trước mặt An Dương Bá để ông ta xem: “Còn vặn gãy tay con!”
An Dương Bá không nhìn ra có gãy thật hay không, đanh mặt nói: “Gãy tay thì sao không mời đại phu, con còn ở đây ngây ra đó làm gì?”
Chủ yếu là ngoại trừ lúc đầu Giang Huy gào rú hai tiếng, nhìn kiểu gì cũng không thấy biểu hiện lúc sau giống như một người gãy tay.
Giang Huy còn định nói gì đó, An Dương Bá đã gọi quản gia đi mời đại phu, để Giang Huy về nghỉ ngơi, đừng gây chuyện nữa.
Sau đó, ông ta lơ Giang Huy đi, hỏi thăm Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu.
Giang Lâm mỉm cười với Giang Huy, trong mắt Giang Huy thì là cậu khoái chí.
Giang Huy tức giận đến mức hai mắt đỏ lên, lại định lao tới đánh nhau với Giang Lâm, nhưng hắn ta vừa nhào lên trước hai bước đã bị người ta kéo áo lại từ phía sau, Giang Huy đỏ mắt quay đầu thấy người kéo áo mình lại là Giang Trấn, hắn ta kinh ngạc không thôi.
“Ca, ca cản đệ làm gì? Không phải ca nói tên súc sinh Giang Lâm này bỏ thuốc hại mẫu thân điên hay sao? Ca đừng cản đệ, bây giờ đệ sẽ đánh chết Giang Lâm, báo thù cho mẫu thân và tiểu muội!”
Mặt Giang Trấn sa sầm, không ngờ Giang Huy ngu ngốc như vậy, cứ thế khai tên gã ra.
Giang Lâm khoanh tay trước ngực, mỉm cười xem trò hay này.
An Dương Bá thì nổi giận, quát to vào mặt Giang Trấn: “Con nói hươu nói vượn gì với đệ đệ mình thế? Mẫu thân con điên là do bà ta tự hù mình điên, có liên quan gì đến đại ca của các con chứ”?
“Con còn có mặt mũi nói xấu đại ca con à, mẫu thân con bị bệnh lâu như vậy mà con chỉ thăm có một lần, thứ bất hiếu, nói ra ta còn thấy mất mặt thay con!”
Giang Huy càng hoang mang, hắn ta túm ống tay áo Giang Trấn mà hỏi: “Đại ca, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Giang Lâm dứt khoát đi đến cạnh ngồi xuống: “Vậy cả nhà các người tính sổ với nhau đi, ta không chen vào.”
Không biết từ lúc nào, Giang Trấn phát hiện mình bắt đầu sinh ra cảm giác sợ hãi với Giang Lâm, không dám chống đối ngay trước mặt cậu, lúc này gã bị Giang Huy vạch trần là đang nói xấu sau lưng Giang Lâm, khi gã chột dạ cũng là lúc gã cảm thấy hơi sợ, sợ Giang Lâm ra tay đánh mình.
Giang Trấn thanh minh cho bản thân: “Ta không nói là đại ca hại, mẫu thân cảm thấy đại ca hại mới đúng…”
Gã còn chưa nói hết, đồng đội heo Giang Huy lập tức ngắt lời gã: “Ca nói dối, rõ ràng ca nói với đệ tiểu muội bị Giang Lâm hạ chết, mẫu thân cũng bị Giang Lâm ép đến mức phát điên! Đại ca, nếu là Giang Lâm thì chúng ta tính sổ với Giang Lâm là được, ca sợ gì chứ?”
Giang Lâm xem kịch vui, không chê chuyện bị xé ra to: “Đúng vậy, mau tới tính sổ với ta này.”
“Đủ rồi! Trong ngày Tết mà làm ầm ĩ cái gì vậy!” An Dương Bá lên tiếng ngăn cản, nói với Giang Huy: “Tự bản thân muội muội con phúc ít mạng ngắn nên bị Hoàng hậu nương nương ban chết, mẫu thân con điên cũng không liên quan đến đại ca các con, do bà ta làm bậy nhiều thôi! Nếu con có lòng thì thắp nén hương cho muội muội, đi chăm sóc mẫu thân con nhiều chút, bớt nghe Nhị ca của con nói hươu nói vượn lại đi!”
Sau đó, ông ta chỉ vào Giang Trấn: “Còn con nữa, một đại nam nhân mà lại chơi chiêu trò chia rẽ huynh đệ, vô sỉ! Sau Tết này con tự đến quân doanh làm lính, bớt nói huyên thuyên lằng nhằng như đàn bà nhiều chuyện lại đi, không có triển vọng gì cả!”
Sau khi An Dương Bá mắng xong, Giang Trấn sầm mặt đáp lại, rồi cưỡng ép kéo Giang Huy bỏ đi.
Trước khi đi, hai người này đều trợn mắt trừng Giang Lâm.
Giang Lâm uống trà, vẻ mặt mỉm cười, đúng là cùng một mẫu thân sinh ra, đầu óc cũng chỉ có bấy nhiêu như nhau thôi.
Giang Lâm không có hứng thú nghe An Dương Bá nói chuyện, để Vệ Vân Chiêu lại ứng phó với ông ta, cậu thì chạy đi tìm hai người Giang Trấn.
Khi cậu vào viện của Giang Trấn, Giang Trấn đang dạy dỗ Giang Huy nói chuyện không có suy nghĩ, phân tích tình hình bây giờ của phủ An Dương Bá với hắn ta, bảo hắn ta đừng xúc động như vậy: “Đúng là phải đối phó Giang Lâm, nhưng phải từ từ đã, đệ học hành cho tốt trước, chờ sau khi thi đậu công danh, chúng ta tìm Giang Lâm tính sổ cũng không muộn.”
“Thì ra là từ từ tính sổ, ta còn tưởng bây giờ hai ngươi muốn giết chết ta chứ.” Không biết từ khi nào, Giang Lâm xuất hiện sau lưng hai người bọn họ, còn tiếp lời bọn họ.
Hai người huynh đệ Giang Trấn đều hoảng sợ, cho đến khi bọn họ quay đầu lại thấy là Giang Lâm, hai huynh đệ mới đều lộ vẻ mặt phẫn nộ căm hận cậu.
Giang Lâm đi đến, ngồi xuống chiếc ghế đá ở đối diện hai người bọn họ, nhìn Giang Trấn mà nói: “Không có người ngoài, ngươi giả bộ làm gì? Không phải ngươi muốn thử xem trong lòng phụ thân, địa vị của ta và Giang Huy ai cao hơn ai sao? Nhưng mà Giang Trấn à, hình như ngươi đã quên tại sao hai huynh đệ các ngươi được cưng chiều.”
“Nếu không có người mẫu thân điên của các ngươi, ngươi chỉ là cái rắm.
Dĩ nhiên, ta không có hứng thú với việc ngươi có bất hiếu hay không, ta chỉ đến nói cho ngươi biết, ngươi bớt chụp mũ cho ta lại đi, nếu không thì ta có thể sẽ tra xét xem rốt cuộc tại sao Triệu Thu Như điên, đến lúc đó ngươi tiêu chắc rồi.”
Giang Huy nghe mà không hiểu cậu có ý gì, nhưng Giang Trấn thì tái mặt trong nháy mắt.
Giang Lâm đứng dậy, cong môi mỉm cười: “Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Nói xong cậu bèn bỏ đi.
Sau đó, Giang Lâm lại đến thăm Triệu Thu Như, Triệu Thu Như hận cậu rất nhiều, cho dù điên cũng có thể nhận ra cậu, đúng là khủng khiếp.
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu ở lại phủ An Dương Bá ăn cơm trưa, An Dương Bá lại nhắc đến chuyện cho Giang Lâm làm Thế tử của Bá phủ, bây giờ thì không sao nhưng Giang Lâm vẫn không đồng ý như trước.
Phủ An Dương Bá có đầy rẫy những người khiến cậu chướng mắt, làm Thế tử chẳng phải là tự chuốc lấy phiền phức hay sao, cậu đây không thèm.
Nhìn An Dương Bá có vẻ rất thất vọng, còn nói là giữ vị trí Thế tử lại cho Giang Lâm, khi nào cậu muốn làm, ông ta sẽ đi xin chiếu chỉ sắc phong Thế tử, khiến hai người Giang Trấn và Giang Huy ngồi bên cạnh ông ta tức đến mức xanh mặt.
Giang Huy hận đến mức như muốn ăn tươi nuốt sống Giang Lâm.
Giang Lâm mặc kệ ông ta, ăn xong là đẩy Vệ Vân Chiêu rời khỏi phủ An Dương Bá ngay, lúc cậu gần đi còn nghe Giang Trấn nói với An Dương Bá là cậu đã gả đi thì không phù hợp làm Thế tử, nhưng bị An Dương Bá mắng chửi.
Rời khỏi phủ An Dương Bá, Giang Lâm than thở với Vệ Vân Chiêu: “Chuyện trước kia ta không dám nghĩ, thế mà bây giờ lại thành ông ta cầu xin ta, loài người là vậy.”
Vừa nịnh nọt vừa dối trá.
Hai người lên xe ngựa, Vệ Vân Chiêu nhìn chằm chằm Giang Lâm một lúc lâu sau mới hỏi cậu: “Lâm Nhi muốn làm Cáo mệnh phu nhân không?”
Giang Lâm nghe thấy xưng hô của Vệ Vân Chiêu thì sửng sốt, từ trước đến giờ Vệ Vân Chiêu luôn gọi cậu là phu nhân, đây là lần đầu tiên cậu nghe hắn xưng hô như vậy.
Cũng không biết tại sao, Giang Lâm thấy hơi ngại ngùng.
“Sao bỗng dưng ngươi hỏi chuyện này?”
Vệ Vân Chiêu nói: “Ta nghĩ ta có thể cho ngươi cái gì, từ lúc thành thân đến giờ luôn là phu nhân giúp đỡ ta.
Lâm Nhi có xuất thân tốt, không thiếu cái gì, những gì ta có thể cho ngươi là quá ít.”
Giang Lâm chống cằm nhìn hắn: “Bây giờ ngươi mới ý thức được sao?”
“Nhưng tất cả đều là do ta tự nguyện, ngươi lấy thân báo đáp là thỏa đáng nhất.” Cậu thò ngón tay đặt lên đùi Vệ Vân Chiêu: “Thế nên khi nào ngươi mới có thể đứng dậy?”
Vệ Vân Chiêu chỉ muốn đứng lên ngay tại chỗ, hắn thử nhúc nhích hai chân, nhưng cuối cùng vẫn không đứng dậy được, bèn nhìn Giang Lâm với vẻ áy náy: “Phu nhân chờ một thời gian nữa là ta sẽ khỏe lên, lúc trước ta thiếu phu nhân cái gì, ta sẽ đền bù lại cho phu nhân hết.”
Giang Lâm đảo mắt, ngón tay đặt trên đùi Vệ Vân Chiêu từ từ vuốt lên trên: “Ta cảm thấy ta cũng có thể, ngươi thấy sao?”
Vệ Vân Chiêu cảm thấy suy nghĩ của Phu nhân nhà mình rất nguy hiểm, nhưng Giang Lâm nhìn hắn bằng ánh mắt trong veo, như thể tràn ngập mong chờ, khiến Vệ Vân Chiêu không nói được câu từ chối.
Hình như cũng không có gì là không được: “Chỉ cần là phu nhân thì sao cũng được.”
Giang Lâm túm tay Vệ Vân Chiêu, gắng sức kéo người ngồi lên đùi mình, ngọt ngào mà rằng: “Phu quân tốt quá, vậy thì chân của ngươi phải mau lành đó nha!”
Vệ Vân Chiêu: “…”
Vậy nên được hay không được đều không liên quan, dù gì chân không đứng lên được thì cũng vô dụng.
Hắn không nhịn được hỏi Giang Lâm: “Thật ra thứ mà phu nhân yêu thích nhất không phải cơ bụng mà là chân đúng không?”
Giang Lâm sờ chân hắn: “Thế thì cũng chưa chắc.” Giang Lâm tưởng tượng, chân nhúc nhích được thì ắt là rất tiện.
Trong xe ngựa, hai người thảo luận về những hành vi Vệ Vân Chiêu không thể làm được trước khi đứng dậy, Vệ Vân Chiêu còn bị Giang Lâm sờ mó không biết bao nhiêu lần, lòng và thân thể rất xao động, rất muốn vác đao vào cung báo thù ngay.
Nhưng sự thật không cho phép.
Tết năm nay không hề thanh tịnh, cộng thêm tuyết lớn rơi mấy ngày liền, tuyết đọng không quá chân, ra ngoài thôi đã rất khó khăn.
Giang Lâm biết đây là năm có tai ách, nhưng cậu không ngờ là nó bắt đầu nhanh như thế.
Giang Lâm gửi một bức thư cho nhà họ Vân, để nhà họ Vân chuẩn bị trước, bên cậu cũng sắp xếp người bắt đầu thu mua lương thực, còn bảo Vệ Vân Chiêu tìm nhiều thuộc hạ cũ để xây dựng kho hàng, ngoại trừ muốn mua lương thực ra, Giang Lâm còn định lấy lương thực trong không gian của mình đặt vào trong kho hàng.
Khi ở tận thế, cậu gặp rất nhiều cảnh mọi người tự giết lẫn nhau vì một miếng ăn, cậu không muốn gặp lại tình cảnh đó ở thời đại này lần nữa nên luôn dốc hết sức mình.
Mỗi ngày, Giang Lâm ra ngoài sớm về vội vàng, ngay cả thời gian ở chung với Vệ Vân Chiêu cũng chỉ còn có ngủ, Vệ Vân Chiêu cũng không vội, ở biên giới vẫn có chiến sự nổ ra, nằm ở phía Bắc nơi Đại hoàng tử đóng quân.
Khi phái binh đến tiếp viện, người của Thái tử cũng từng ra yêu sách để Vệ Vân Chiêu dẫn lính xuất chinh, nhưng có rất nhiều người nói giúp Vệ Vân Chiêu, hắn di chuyển còn không tiện, đấy là đánh giặc chứ không phải trò đùa, không thể lấy sinh mạng dân chúng và tướng sĩ ra đùa giỡn.
Vì vậy, Vệ Vân Chiêu không bị giao nhiệm vụ dẫn lính xuất chinh, nhưng ngày nào hắn cũng xem kĩ cấp báo của biên giới gửi đến, phân tích tình hình chiến trường, thương lương chiến thuật với Đại hoàng tử qua truyền tin.
Chờ đến khi Vệ Vân Chiêu hoàn hồn, đã là lúc cuối xuân.
Hai người Chu Thành Vọng rất thích đi đến Hàn Sơn Tự cùng Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu để ngắm hoa đào.
Đến lúc này, nhờ bọn họ, Giang Lâm mới biết được người được chọn làm Thái tử phi đã được định.
Nhưng khi Giang Lâm nghe được danh tính của người đó, cậu còn ngoáy tai tưởng mình nghe nhầm: “Ngươi nói ai chứ?”
Chu Thành Vọng lại nói một lần nữa với cậu: “Ngươi không nghe nhầm, là Doãn Phỉ Phỉ, con gái của Doãn Kỵ.”
Giang Lâm không nhịn được chửi bậy, rốt cuộc mấy người này muốn mượn sức Doãn Kỵ nhiều đến mức nào, ai cũng đều nhìn chằm chằm vào con gái nhà Doãn Kỵ.
Giang Lâm hỏi: “Nhà họ Doãn có đồng ý chưa?”
“Thái tử phi thì tất nhiên là do Hoàng thượng tứ hôn, bên phía Thái tử chọn xong, làm gì đến lượt nhà họ Doãn có đồng ý hay không, bọn họ chỉ biết chờ tiếp chỉ là xong.”
Giang Lâm nhíu mày, cậu không thích cảm giác hoàng quyền thao túng tất cả như thế này, cộng thêm chuyện những thông tin phán đoán từ Vệ Vân Gia mà cậu nghe được, Doãn Phỉ Phỉ cũng không muốn gả vào hoàng gia, bất kể là gả cho Thái tử hay Hoàng tử gì.
Chu Thành Vọng bổ sung: “Trong hai ngày này, thánh chỉ sẽ ban xuống, Doãn đại nhân làm phủ doãn kinh thành quá tốt, phụ thân ta nói Hoàng thượng cố ý để ông ấy kiêm hai chức, đề bạt lên quan tam phẩm.”
Chu Thành Vọng chỉ chỉ Vệ Vân Chiêu được Giang Lâm cõng, ý là chức quan ngang hàng với hắn.
Không trách được, bây giờ Doãn Kỵ rất được Trường Đức đế tin tưởng, e là Thái tử và Hoàng hậu nhận ra điều này nên mới muốn Doãn Phỉ Phỉ làm Thái tử phi.
“Ta biết quan hệ của các ngươi và nhà họ Doãn rất tốt nhưng việc này ngươi không cản được.” Đỗ Ngọc Linh thấy Giang Lâm luôn nhíu mày, bèn khuyên bảo cậu.
Giang Lâm biết cậu không cản được, nhưng mà: “Cho dù tứ hôn thì cũng không thành thân nhanh như vậy đâu đúng không?”
“Cái đó thì đúng, dù thế nào cũng phải chuẩn bị một năm rưỡi.”
Vẻ mặt Giang Lâm dịu đi, thậm chí còn có vẻ hả hê: “Vậy thì trong năm nay hắn không thể cưới được con gái nhà họ Doãn.” Chính xác mà nói, đời này cũng không thể.
Hai người Chu Thành Vọng không hiểu ý Giang Lâm, có hỏi nhưng Giang Lâm không nói, còn tự vui một mình khiến Chu Thành Vọng giơ nắm đấm lên đòi đánh cậu.
Giang Lâm cõng Vệ Vân Chiêu nhanh chân chạy trốn, không cho Chu Thành Vọng cơ hội đuổi theo mình.
Năm nay trời lạnh, hoa đào nở muộn hơn năm trước, hoa đào nở rộ rực rỡ ở khắp ngọn núi phía sau Hàn Sơn Tự.
Giang Lâm đang định khen chúng mấy câu, đã thấy được hai người trong rừng phía trước.
Một nam một nữ, cậu đều quen bọn họ.
Giang Lâm bảo Tuân Thất lấy xe lăn đến, đặt Vệ Vân Chiêu ngồi lên xe lăn, cậu dụi mắt: “Ta không nhìn lầm chứ? Lục hoàng tử và Tô Kiều?”
Vệ Vân Chiêu lắc đầu: “Đúng là bọn họ.” Vệ Vân Chiêu cũng rất bất ngờ, hai người này quen nhau như thế nào, hình như còn rất thân thiết.
Sự xuất hiện của nhóm người cũng nhanh chóng khiến Lục hoàng tử và Tô Kiều chú ý đến, Lục hoàng tử che miệng ho khan hai tiếng, kéo Tô Kiều lại.
Tuy rằng người đã đến trước mặt nhưng y vẫn chưa dừng ho khan, ho đến mức đỏ cả mặt.
Giang Lâm tốt bụng nhắc nhở: “Lục hoàng tử, người không khỏe thì đừng chạy lên núi, núi cao gió lớn, dễ gặp chuyện chẳng lành.”
Giang Lâm cảm giác được Lục hoàng tử trợn mắt liếc cậu, cậu sờ sờ mũi, nghi ngờ người này muốn ra vẻ mỹ nam ốm yếu nhiều bệnh.
Đúng như dự đoán, Tô Kiều rất lo lắng cho y, cũng lấy khăn tay của mình ra, định cởi áo choàng trên người xuống choàng lên cho y, đủ để chứng minh vẻ ngoài này rất thành công.
Sau đó, Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu trông thấy hai người bọn họ từ chối áo choàng qua lại mấy lần, cuối cùng cậu không nhìn được nữa, bèn lẳng lặng đẩy Vệ Vân Chiêu đi.
Không có Giang Cẩm Nguyệt và hệ thống chó má thích phá hoại kia, ánh mắt của Lục hoàng tử đã tốt lên nhiều, Tô Kiều là một cô gái tốt mà.
Giang Lâm lại không nhịn được mà quay đầu nhìn, thấy cuối cùng bọn họ không đẩy qua lại nữa, hai người bọn họ cởi áo choàng xuống rồi đổi lại cho nhau, thế mà cũng ngọt phết.
Giang Lâm chọc chọc vào Vệ Vân Chiêu bảo hắn quay đầu nhìn, cậu hỏi: “Ngươi hiểu ý ta không?”
Vệ đại nhân thân thể cường tráng không cần mặc áo choàng cẩn thận trưng cầu ý kiến của Giang Lâm: “Hay là ta bảo Tuân Thất về lấy áo choàng?”
Giang Lâm lạnh nhạt nói: “A, nam nhân, ngươi không hiểu ta.”
Vệ Vân Chiêu quay đầu lại thấy Lục hoàng tử ngắt một cành đào cài lên đầu Tô Kiều, vừa hay xứng với cô nương Giang Nam dịu dàng yểu điệu kia.
Vệ Vân Chiêu ngẫm nghĩ, hắn hiểu mà.
Hắn gọi Tuân Thất đến, thì thầm dặn dò mấy câu mà không để Giang Lâm nghe thấy, sau đó lại nhờ Giang Lâm cõng mình xuống núi.
Sợ Giang Lâm không đồng ý, hắn còn cố ý hắng giọng nhõng nhẽo kêu một tiếng “phu nhân”.
Giang Lâm: “…Ngươi thắng rồi, ta cõng ngươi xuống núi.”
Hai người bọn họ vừa định xuống núi, đã bị Chu Thành Vọng trách móc có phải đầu óc không tốt hay không, Giang Lâm nghĩ thầm, nếu lát nữa Vệ Vân Chiêu không làm cậu hài lòng, chắc là cậu cũng sẽ cảm thấy đầu óc mình không tốt.
Đến chân núi, giữa con đường có hai con tuấn mã, Vệ Vân Chiêu bảo Giang Lâm thả mình xuống, hắn đặt tay lên vai Giang Lâm, mượn lực nhẹ nhàng nhảy lên ngựa rồi chỉ vào con ngựa bên cạnh, gọi Giang Lâm một tiếng: “Phu nhân.”
Giang Lâm không biết hắn giở trò gì, quay người lên ngựa đi theo sau lưng Vệ Vân Chiêu.
Vệ Vân Chiêu cưỡi ngựa rất tốt, không cần hai chân thì hắn vẫn có thể ngồi vững, ngựa cũng chạy nhanh.
Ngựa chạy ra khỏi cánh rừng, không qua bao lâu là vào một rừng đào, Vệ Vân Chiêu chỉ vào rừng đào, hắn nói: “Phu nhân là nam, không thể hái cành đào coi như trâm, vi phu mời ngươi giục ngựa giơ roi được không?”
Gió mát nhẹ nhàng lướt qua, hoa đào bay phất phơ, rơi xuống vai, xuống giữa bàn tay.
Nét mặt Giang Lâm đầy ý cười, cậu đáp: “Được!”
Tuấn mã chạy như bay qua rừng đào, khi quay đầu, ý cười giữa hai chân mày của người kia thật dịu dàng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook