Đại khái là vì tìm điểm yếu có chút khiến người ta mệt mỏi, ngày hôm sau hai người đều dậy muộn hơn bình thường một chút.
Giang Lâm vừa thức dậy liền được quản gia thông báo Doãn Ký phái người đến truyền tin cho hắn, nói Nhậm Đăng Cao đã chịu khai ra, nói là bị người của An Dương Bá phủ sai sử.
Việc mà An Dương Bá phủ dùng để uy hiếp Nhậm Đăng Cao chính là sẽ khiến thư viện gạch tên hắn, Nhậm Đăng Cao vốn dĩ đã không hề chuyên tâm đọc sách, thi khoa cử nhiều năm không đỗ, hơn nữa gần đây còn lưu luyến thanh lâu không thèm đến thư viện, thư viện cực kỳ bất mãn đối với hắn, thậm chí còn đang có ý muốn xóa tên người này.

Nếu An Dương Bá phủ nói lại việc này cho bọn họ biết, Nhậm Đăng Cao chắc chắn sẽ không còn cơ hội đọc sách.
Tuy trầm mê hoa khôi thanh lâu, nhưng Nhậm Đăng Cao vẫn còn ngóng trông có thể trúng cử nhân làm quan lớn, thư viện khẳng định là phải đi, hắn vốn nghĩ rằng sau khi chuộc hoa khôi ra khỏi thanh lâu liền quay lại thư viện, nhưng An Dương Bá phủ lại chặn ngang một chân, chỉ bâng quơ nói mấy câu liền uy hiếp được hắn.
Lần trước bị đánh, Nhậm Đăng Cao cũng không nhìn thấy là ai động tay, chính người của An Dương Bá phủ đã nói cho hắn biết người ra tay là Giang Lâm, thậm chí còn vì muốn nhắm vào Giang Lâm mà chỉ nói tên của một mình hắn.

Người truyền lời bảo hắn nghĩ cách, mặc kệ dùng cách gì, chỉ cần có thể tới nha môn cáo trạng Giang Lâm đánh mình là được.

Lần trước bị đánh đau, Nhậm Đăng Cao đã ôm hận trong lòng, lúc này biết được là do Giang Lâm làm, bản thân hắn cũng sinh ra tâm tư muốn trả thù, cho nên mới xuất hiện tiết mục bị đánh trọng thương kia.
Để tăng phần hiệu quả, tất cả vết thương trên mặt Nhậm Đăng Cao đều là do gã sai vặt nhà hắn đánh thật, nhưng vẫn không dự đoán được việc Doãn Ký lại trực tiếp cho người tháo vải băng bó nghiệm thương, chuyện lập tức bị bại lộ.
Nhậm Đăng Cao trả thù không thành, nhưng An Dương Bá phủ thì lại đạt được mục đích cảnh cáo Giang Lâm.
Giang Lâm nghe những lời mà quản gia thuật lại, nghĩ thầm, quả nhiên không nằm ngoài dự kiến, chỉ là không biết đây là chủ ý của một mình Triệu Thu Như, hay An Dương Bá cũng ngầm đồng ý với việc này.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì, làm một người nhi tử hiếu thuận, cả phụ thân lẫn kế mẫu, hắn đều sẽ không bỏ qua.
Ăn sáng xong, Vệ Vân Chiêu vẫn phải đến Binh bộ, còn Giang Lâm thì đi chọn hạ lễ sinh nhật cho phụ thân An Dương Bá của hắn.
Hắn gõ cánh cửa thanh lâu đóng chặt, bảo tú bà gọi các cô nương xinh đẹp nhất, ôn nhu ngoan ngoãn nhất trong lâu tới đây.
Tú bà thấy bạc sáng mắt, tất nhiên là răm rắp nghe theo lời Giang Lâm, kêu ra bảy tám cô nương phù hợp với yêu cầu của hắn.
Giang Lâm hỏi các nàng có muốn rời khỏi thanh lâu, có nguyện ý làm thiếp cho người ta hay không, cuối cùng chỉ có hai người nguyện ý, Giang Lâm bảo các nàng triển lãm tài nghệ của mình, sau đó chọn một cô nương tên là Tô Kiều, dẫn người đi.
Cô nương này có cái tên dễ nghe, người trông cũng dịu dàng đầm thắm, không giống như là người Thịnh Kinh.
Giang Lâm cũng không quá muốn hiểu biết, chỉ nói chuyện chính sự với nàng, “Nếu cô nguyện ý làm thiếp, vậy thì cả đời chỉ làm thiếp thất, có người sẽ bảo hộ cô cơm áo vô lo.

Nếu không muốn sống như vậy cả đời thì đợi sau khi sự thành, ta sẽ cho cô một số bạc lớn để cô về nhà.”
“Tô Kiều hết thảy đều nghe theo phân phó của Giang thiếu gia.”
Ánh mắt Giang Lâm nhìn nàng tăng thêm vài phần dò xét, “Cô biết ta, nói đi, mục đích của cô.”
Tô Kiều đột nhiên quỳ xuống trước mặt Giang Lâm, “Tô Kiều muốn cầu một phần công đạo bất khả thi, Giang thiếu gia yên tâm, Tô Kiều nguyện làm bất cứ chuyện gì vì Giang thiếu gia.”
“Đứng lên đi.” Giang Lâm không nhìn ra cái gì, nhưng lại không quá dám dùng đến người này, thật sự có chút xót tiền.
Giang Lâm xua xua tay, “Thôi, coi như hôm nay bổn thiếu gia ta làm việc thiện, cô đi đi.”
Giang Lâm nhét khế ước bán mình vào tay Tô Kiều rồi xoay người đi, định tìm một thanh lâu khác.
Tô Kiều đuổi theo từ phía sau, “Giang thiếu gia, những lời Tô Kiều vừa nói đều là thật, xin Giang thiếu gia hãy tin ta.”
“Vậy cô hãy mau nói rõ ràng mục đích của mình đi.” Giang Lâm quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía nàng.
Tô Kiều gỡ xuống khối ngọc bội đeo trên cổ đưa cho hắn, “Giang thiếu gia hãy mang ngọc bội này về cho Tướng quân xem, Tướng quân sẽ nói cho ngài biết, giờ Thìn ngày mai Tô Kiều sẽ đến đây chờ ngài.”
Dứt lời, nàng lập tức xoay người rời đi.
Làm cho Giang Lâm có chút ngốc lăng, cảm thấy cho dù mình có làm chuyện gì thì hình như cũng có thể xảy ra chuyện.
Chẳng lẽ trên người mình thật sự mang vận rủi?

Giang Lâm cầm ngọc bội vừa nhìn vừa đi về, nhìn nửa ngày cũng không thấy có chỗ nào đặc biệt, hắn cất ngọc bội đi, định chờ đến chiều Vệ Vân Chiêu trở về lại hỏi y một chút.
Sau đó lại nghĩ tới xưng hô của cô nương Tô Kiều này với Vệ Vân Chiêu, tướng quân, ngoại trừ lúc hắn vừa mới xuyên tới thì sau này đã rất lâu rồi không có ai gọi Vệ Vân Chiêu như vậy nữa, người này chỉ sợ là đang ẩn giấu bí mật không nhỏ.

Buổi chiều, Vệ Vân Chiêu vừa trở về, Giang Lâm liền gấp không chờ nổi mà đưa ngọc bội cho y xem.
Vệ Vân Chiêu nhìn thấy ngọc bội có chút kích động, hỏi Giang Lâm tìm được thứ này ở đâu, Giang Lâm liền giải thích cho y, “Không phải ta đã nói là đi chọn hạ lễ sinh nhật cho phụ thân Bá gia kia của ta sao, ta định đến thanh lâu chọn cho ông ta một người thiếp xinh đẹp, ngọc bội này là do cô nương ta mua ra khỏi thanh lâu đưa, cô ta nói ngươi thấy khối ngọc bội này là sẽ hiểu, đúng rồi, cô nương kia tên là Tô Kiều.”
Vệ Vân Chiêu siết chặt ngọc bội trong tay, Giang Lâm thấy bàn tay y nổi gân xanh, có chút khẩn trương, “Làm sao vậy? Cố nhân?”
Vệ Vân Chiêu nhìn về nơi xa, ánh mắt thâm trầm, “Có lẽ là nữ nhi của cố nhân, phó thác mà Tô tướng quân gửi gắm cho ta.”
“Tô tướng quân tên là Tô Nguyên, là bộ hạ dưới trướng của phụ thân ta, ông ấy và phụ thân ta đều chết ở biên cảnh, lúc ta tìm được bọn họ thì ông ấy chỉ còn một hơi cuối cùng, ông ấy cho ta một khối ngọc bội, bảo ta hãy thay mình chăm sóc người nhà, khối ngọc bội này chính là tín vật của người Tô gia.

Ông ấy còn nói với ta rằng, cha ta không phải chết trận.”
Không đợi Giang Lâm mở miệng hỏi, Vệ Vân Chiêu liền chủ động giải thích với hắn, kể lại chuyện lúc trước.
Vệ Vân Chiêu bảo Tuân Thất mang khối ngọc bội kia tới so sánh, quả thật giống nhau như đúc.
Phụ thân qua đời, y lãnh binh đánh lui địch xong liền bị trúng độc, có rất nhiều chuyện đã bị sắp xếp hấp tấp qua loa, đợi đến khi y tỉnh lại thì đã là mấy tháng sau.

Vô số chân tướng và manh mối đều đã bị kẻ khác cố ý vùi lấp.
Người Tô gia cũng……
Vệ Vân Chiêu vẫn luôn cho người điều tra, nhưng cho tới bây giờ đa phần đều chỉ là suy đoán, thiếu đi chứng cứ.

Không có chứng cứ, y dù muốn báo thù hay cầu một phần công đạo cho phụ thân và những người vô tội bị uổng mạng kia, thì cũng chỉ là hy vọng xa vời.
Giang Lâm nghĩ, khó trách Tô Kiều lại nói mình muốn cầu một phần công đạo bất khả thi.
Nhưng Giang Lâm có một nghi vấn, “Cô nương Tô Kiều này làm sao biết được ngươi có thể nhận ra khối ngọc bội, chẳng lẽ Tô tướng quân đã từng nói với cô ta?”
Vệ Vân Chiêu cũng không rõ lắm, chỉ có thể suy đoán mà nói, “Các ngươi đã hẹn ngày mai sẽ gặp mặt, ngày mai ta sẽ đi cùng ngươi, ta từng gặp nàng một lần, có thể nhận ra.”
Giang Lâm gật đầu, “Nếu cô ta thật sự là hậu nhân của Tô tướng quân, vậy ta liền nhờ người đưa về Giang Nam, tuy không biết vì sao lại lưu lạc đến thanh lâu, nhưng nếu đã đi đến bước này, nhất định cũng là vì bất đắc dĩ.”
Một người là nữ nhi của tướng quân nhưng lưu lạc phong trần như vậy, không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực.
“Ừ.” Vệ Vân Chiêu gật đầu, “Là do ta đã không thực hiện được hứa hẹn với Tô tướng quân, không chiếu cố nàng cho tốt.”
Giang Lâm an ủi y, “Tự thân ngươi đã khó bảo toàn, việc này không thể trách ngươi được.

Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách những kẻ tàn nhẫn độc ác, qua cầu rút ván kia.”
Còn cụ thể những kẻ này là ai thì hiện tại vẫn chưa rõ lắm, nhưng mặc kệ là ai thì mắng như vậy chắc chắn là không sai.
Được Giang Lâm khuyên nhủ, trên mặt Vệ Vân Chiêu cũng có chút ý cười, “Ừ, vậy ngày mai chúng ta đi gặp nàng.”
Ngoại trừ việc của Tô Kiều, bên phía Thường An cũng nghe được một vài tin tức hữu dụng, “Thiếu gia, hôm nay ta đi theo dõi, những người đến thanh lâu đều là thanh niên trẻ tuổi, rất nhiều thư sinh, ai cũng mê cô hoa khôi kia như điếu đổ, hôm nay ta lại nhìn thấy nàng ta, cảm thấy người này cực kỳ quái dị, toàn thân đều lộ ra tà khí, còn trông rất giống một người.”
Thường An đè thấp giọng nói, “Giống vị đại tiểu thư đã chết kia.”
Thường An nói tiếp: “Nhưng hai tay của nàng ta đều lành lặng, ta cố ý nhìn thử rồi.”
“Thiếu gia, trên đời này thật sự có hai người trông na ná nhau không?”
Giang Cẩm Nguyệt, Giang Lâm lẩm nhẩm cái tên này, gật đầu với Thường An, “Có, thật sự có hai người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống gì với nhau nhưng lại trông đến bảy tám phần tương tự, chỉ là hiếm thấy mà thôi.”
Cánh tay của Giang Cẩm Nguyệt chắc chắn đã bị gãy, gần như không có khả năng phục hồi, làm tay giả cũng không quá khả thi, nhưng nữ nhân này lại trông giống Giang Cẩm Nguyệt, đối phương có mục đích gì chứ?

Giang Lâm không cảm thấy việc này là nhằm về phía mình và Vệ Vân Chiêu, cho dù Giang Cẩm Nguyệt có hận bọn hắn đi nữa, nhưng người thật sự lấy mạng nàng ta chính là Hoàng hậu, không tìm Hoàng hậu báo thù trước mà lại đi gây phiền toái cho bọn họ, không khỏi có chút lẫn lộn đầu đuôi.
“Có lẽ, người này có động cơ giống với An Dương Bá phủ, chính là cảnh cáo.” Vệ Vân Chiêu nói.
“Một người đã chết lại xuất hiện ở trước mặt người khác một lần nữa, ai sẽ sợ hãi đây?”
Tất nhiên là những kẻ trước kia đã từng hại người, trong lòng có trá.
Dù sao người đầu tiên mà Giang Lâm nghĩ đến chính là Hoàng hậu, thanh lâu này mở cửa vào ban ngày, hấp dẫn nhiều thư sinh như vậy, việc này sớm muộn cũng sẽ nháo lớn, chỉ cần có người từng biết Giang Cẩm Nguyệt nhìn ra, tin tức sẽ tự động được truyền tới tai Hoàng hậu.
Giang Lâm nói, “Lúc trước nếu chúng ta bảo Sơ Bát muộn một chút hẵng đi thì tốt rồi, có lẽ cũng có thể biết được nàng ta chết thật hay giả.”
“Trận hỏa hoạn ở Phương Nguyệt điện kia thật sự quá trùng hợp và kỳ quặc, nhưng có thể xác định một điều, mặc kệ nàng ta chết hay chưa thì việc có người muốn lợi dụng nàng ta là khẳng định.”
Thường An ở bên cạnh vò đầu, “Thiếu gia, ngày mai ta có cần phải đi theo dõi nữa không?”
Giang Lâm nói: “Không cần đi vào, đứng ở xa xa xem xét là được.”
“Ai, được rồi, vậy ta liền lui xuống trước.”
Thường An đi rồi, hai người Giang Lâm lại tiếp tục thảo luận về chuyện của Giang Cẩm Nguyệt, “Ngươi nói, Triệu Thu Như có thể sẽ biết chuyện Giang Cẩm Nguyệt còn sống hay không?”
Vệ Vân Chiêu cũng không xác định, phân tích mà nói: “Tình huống lúc đó như vậy, nàng ta không thể nào tự mình bỏ trốn, chắc chắn là đã có người ở sau lưng giúp đỡ, người này rất có thể không có liên hệ gì với Triệu Thu Như.”
“Mà trong loại tình cảnh như vậy, người có khả năng cứu nàng ta thật sự không nhiều lắm, có lẽ ta có thể đoán được là ai.”
Giang Lâm cảm thấy mình cũng đoán được, hai người liếc nhau, sau đó lên tiếng cùng lúc, “Lục hoàng tử!”
Lục hoàng tử Việt Hằng có mối huyết hải thâm thù với Hoàng hậu, cứu Giang Cẩm Nguyệt ra ngoài, sau đó lợi dụng Giang Cẩm Nguyệt để đối phó với Hoàng hậu và Thái tử, việc này cũng không phải là không có khả năng.
Tuy không biết cụ thể giữa Lục hoàng tử và Hoàng hậu có ân oán gì, nhưng Vệ Vân Chiêu có thể nhìn ra Lục hoàng tử không phải là người có tâm tư đơn thuần, cũng không phải là hạng người tốt lành gì.
Mà Giang Lâm biết rõ chân tướng thì lại càng cảm thấy rất có khả năng.
Hai người vừa nói vừa đi tới chỗ giường, Giang Lâm lắc đầu, “Thôi, lười nghĩ quá, có phải hay không thì rất nhanh sẽ có kết luận thôi.”
“Ừ, ngủ đi.” Vệ Vân Chiêu nắm lấy tay Giang Lâm, ngoài miệng nói ngủ nhưng lại không nhắm mắt.
Giang Lâm mỉm cười nhìn y, “Thế nào, lại muốn ta làm cho cả người của ngươi nhũn ra sao?”
Vệ Vân Chiêu xoay người đè Giang Lâm ở dưới thân, y thấp giọng nói: “Không, đêm nay đến lượt ta thân phu nhân.”
Có một số việc, chỉ cần có lần đầu tiên thì ắt sẽ có lần thứ hai, thứ ba và vô số lần, thực tủy biết vị.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Vân Chiêu đã thức dậy nhưng Giang Lâm thì vẫn còn nằm ở trên giường nhìn chằm chằm lên nóc giường, hắn cảm thấy mình có chút mềm nhũn, dậy không nổi.
Rõ ràng hắn và Vệ Vân Chiêu cũng không có làm gì quá mức, quyển tranh hỏa đồ ở dưới gối kia còn chưa móc ra nữa kia, chỉ như vậy mà đã mềm nhũn rồi?
Trong bất chợt, Giang Lâm thật sự có chút không dám tin.
Hắn nghiêng người qua nhìn về phía Vệ Vân Chiêu đang mặc quần áo, “Buổi sáng hôm qua lúc thức dậy ngươi có thấy mềm nhũn không?”
Giang Lâm tự giác mình không thể yếu nhược hơn Vệ Vân Chiêu được.
Tuy là đang dò hỏi, nhưng ánh mắt lại gắt gao mà nhìn chằm chằm, chứa mười phần uy hiếp, Vệ Vân Chiêu hiểu rõ, y cười khẽ một tiếng, “Mềm chứ, còn mềm hơn cả phu nhân.”
Giang Lâm: “……” Hình như cũng không thấy được an ủi lắm thì phải.
Hắn ngồi dậy, nghiêm túc nói, “Ta cảm thấy chúng ta như vậy là không được, quá hư, phải bồi bổ.” Còn chưa dùng tới tranh hỏa đồ mà đã mềm, vậy nếu thật sự dùng tới thì sợ là sẽ không xuống giường được mất.
Giang Lâm không muốn làm bản thân bị mất mặt.
“Ta quyết định, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta phải tẩm bổ.”
Giang Lâm xoay người xuống giường, chuẩn bị đi làm bữa sáng, còn phải uống thêm nhiều nước linh tuyền một chút, như vậy mới có thể làm cho thân thể cường tráng hơn.
Vệ Vân Chiêu nén cười, cảm thấy phu nhân thực sự đáng yêu.

Giang Lâm cũng chỉ mềm nhũn ở trên giường trong chốc lát như vậy, sau khi ăn sáng xong liền bắt đầu tung tăng nhảy nhót như thường, đẩy Vệ Vân Chiêu đi gặp Tô Kiều.
Trên đường còn đi ngang qua thanh lâu kinh doanh vào ban ngày kia, có điều hôm nay lại không thấy mở cửa, Giang Lâm không khỏi nói với Vệ Vân Chiêu, “Hai cái chân này của ngươi đến khi nào mới có thể đứng lên vậy, muốn ngươi bồi ta đi dạo thanh lâu cũng không được.”
Vệ Vân Chiêu nhìn về phía thanh lâu ven đường, ánh mắt đúng lúc chạm đến một khung cửa sổ trên lầu hai, sau cửa sổ có người đang nhìn lén bọn họ, từ bóng dáng có thể phán đoán ra là một nữ tử.

Vệ Vân Chiêu không miệt mài theo đuổi, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, nói giỡn với Giang Lâm, “Không biết phu nhân nhìn trúng tiểu kiều nương nhà ai, mà còn muốn cho vi phu tiếp khách?”
Giang Lâm phụ họa, “Khỏi phải nói, hôm qua đến nhà kia không tồi, tú bà kêu ra cho ta vài vị cô nương, ai cũng đều đẹp, giỏi ca múa đa tài đa nghệ.”
Cô nương trong thanh lâu không bao giờ chỉ dừng lại ở việc mua bán da thịt, nếu không thể lấy ra chút bản lĩnh, chỉ dựa vào mua bán da thịt cũng khó mà tồn tại được mấy năm ở trong lâu.
Đi xem mỹ nhân xướng khúc khiêu vũ cũng rất tốt.
Đi thêm một đoạn đường, Giang Lâm mới hỏi Vệ Vân Chiêu, “Vừa rồi ở trên lầu có người?”
Vệ Vân Chiêu gật đầu, “Đợi trở về ta sẽ phái Tuân Thất đi thăm dò xem gian phòng kia có phải là của hoa khôi trông giống Giang Cẩm Nguyệt hay không.”
Giang Lâm nói: “Có thể khẳng định một việc chính là, cho dù không phải Giang Cẩm Nguyệt, nhưng cô hoa khôi này cũng có mối liên quan rất lớn đến nàng ta, nếu không thì người nọ đã không theo dõi chúng ta như vậy.”
Giang Lâm quay đầu lại nhìn về phía thanh lâu đã cách xa gần như không thấy rõ kia, hắn lo lắng nơi này sẽ trở thành một Thủy Nguyệt Các tiếp theo.
Nhị hoàng tử dùng Thủy Nguyệt Các để gom tiền sau đó bắt cóc người, quả thật là một nơi lang hổ.

Nếu thanh lâu này cũng muốn đi theo bước đường kia, vậy thì liền không thể để mặc cho nó phát triển.
……
Tới chỗ hôm qua, Giang Lâm nhìn thấy Tô Kiều đứng ở xa xa vẫy tay với bọn hắn, Tô Kiều không hề tới gần, mà lại ra hiệu cho hai người đi theo.
Giang Lâm hỏi Vệ Vân Chiêu trước, “Là nàng sao?”
Vệ Vân Chiêu gật đầu, “Nàng có chuyện muốn nói với chúng ta, theo sau đi.”
Hai người đi theo Tô Kiều bước vào một chỗ tiểu viện tương đối hẻo lánh, trong viện chỉ có Tô Kiều và một lão phụ nhân hai mắt không được tốt cho lắm.
Hai người Giang Lâm vừa vào cửa, Tô Kiều liền quỳ xuống trước mặt Vệ Vân Chiêu, “Tô Kiều nữ nhi của Tô Nguyên, bái kiến Tướng quân, thiếu phu nhân.”
Lão phụ nhân hành động có chút chậm chạp, cũng chậm rì rì mà quỳ xuống theo, Vệ Vân Chiêu vội bảo hai người đứng dậy, Giang Lâm cũng tiến lên đỡ lão phụ nhân kia.
Lão phụ nhân cảm tạ Giang Lâm rồi nói với Tô Kiều: “Cô nương, cô mau mời Tướng quân và thiếu phu nhân vào phòng ngồi nói chuyện đi, lão bà tử đi pha trà cho các vị.”
Bà nói xong liền chống quải trượng rời đi.
Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu đi theo phía sau Tô Kiều vào phòng, tiểu viện này có chút cũ nát, bày biện trong phòng cũng khá đơn sơ.
Sau khi vào trong, Vệ Vân Chiêu hỏi Tô Kiều, “Tô tiểu thư tới Thịnh Kinh từ khi nào, vì sao lại vào thanh lâu?”
“Chuyện cũ có hơi dài dòng, cho phép ta từ từ nói cùng hai vị.”
Tô Nguyên chết trên chiến trường, mới đầu tất cả mọi người ở Tô gia đều tưởng là chết trận, nhưng không ngờ rất nhanh liền nghe được tin tức Vệ Vân Chiêu trúng độc hôn mê bất tỉnh, Tô gia vốn còn định phái người trong nhà tới thăm Vệ Vân Chiêu, xem có thể giúp được gì hay không.
Nhưng nào ngờ, “Một trận lửa lớn bùng lên, chỉ trong một đêm đã thiêu rụi cả Tô gia thành tro bụi.”
Giọng nói của Tô Kiều có chút lạnh, còn lộ ra sự bi thương, “Trước khi lửa cháy, tất cả mọi người đều đã bị đầu độc, sau đó là bị tàn sát, lúc ấy mấy chục mạng người trong nhà không một ai may mắn sống sót.

Mẫu thân ta, đại ca đại tẩu, một cặp đệ muội, cùng với toàn bộ hạ nhân trong phủ đều bị ngọn lửa kia đốt thành tro, ngay cả thi cốt cũng chẳng thể lưu lại.”
“Chỉ có ta, nha hoàn Thu Đông và bà vú, vì đi thăm ngoại tổ mẫu mà tránh được một kiếp.”
Bàn tay Tô Kiều siết chặt ống tay áo của mình, nắm chặt đến độ làm cho đầu ngón tay trắng bệch, cả người đều cương cứng, “Nhưng những kẻ kia vẫn không hề có ý định buông tha, thậm chí còn ra tay sát hại cả nhà ngoại tổ mẫu và cữu cữu.”
Tô gia bị một trận lửa lớn hủy diệt, ngày hôm sau nàng liền nhận được tin tức, một tờ tuyên cáo nói rằng người Tô gia đã chết thảm như thế nào được đưa tới trước cửa nhà ngoại tổ mẫu.

Lúc Tô Kiều hốt hoảng dẫn người chạy về xem thì lại bị nhóm người muốn giết nàng chặn đường.

Cữu cữu bảo nàng hãy dẫn nha hoàn và bà vú chạy trước, bảo nàng lên Thịnh Kinh tìm Vệ tướng quân, nhất định phải lấy lại cho Tô gia và Lư gia một phần công đạo.
Sau khi nàng đi rồi, Lư gia cũng bị nàng liên lụy, không một ai may mắn sống sót, bao gồm cả hài tử chỉ mới vài tuổi của cữu cữu.
Đám người đuổi giết nàng vẫn chưa chịu từ bỏ, Tô Kiều đã từng theo phụ thân học chút võ công, nha hoàn Thu Đông cũng biết chút quyền cước, ba người khó khăn chống đỡ, không ngừng lẩn trốn.


Sau đó Thu Đông vì dẫn dụ đám người kia đi nơi khác mà bỏ mạng, còn bà vú chắn độc thay nàng nên hai mắt cũng hoàn toàn mù lòa.
“Trước kia ta cũng không biết từ Giang Nam đến Thịnh Kinh lại xa xôi đến vậy, bọn ta đi gần một năm, ta dẫn theo bà vú từng làm khất cái, cũng từng gia nhập băng thổ phỉ, cuối cùng ta tự bán mình cho một nha tử(?), nha tử đưa ta và bà vú tới Thịnh Kinh.

Cũng may ta lớn lên không tồi, trước kia cũng coi như tiểu thư nhà có tiền, biết đánh đàn xướng khúc, đến thanh lâu bán được giá tốt, cầu tú bà cho bà vú một nơi an thân.”
“Sau này ta kiếm được nhiều tiền nên liền mua gian tiểu viện này, để bà vú vào ở, vận khí cũng không tồi, được thiếu phu nhân mua lại.”
Vệ Vân Chiêu hơi hé miệng, muốn hỏi nàng đã tới Thịnh Kinh rồi vì sao lại không tới tìm y, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng, y áy náy mà nói, “Là do ta đã cô phụ giao phó của Tô tướng quân, không thể chiếu cố Tô tiểu thư thay ông ấy.” Cả những người Tô gia đã chết đi cùng với người Lư gia vô tội bị cuốn vào nữa.
Trên người y lại nợ thêm trăm mạng người.
Tô Kiều nghe Vệ Vân Chiêu nói vậy, ngược lại chỉ cười, “Nếu Tướng quân ở Thịnh Kinh chỉ biết thăng quan tiến chức, xa hoa hưởng lạc, cố ý chẳng quan tâm đến Tô gia, vậy có lẽ ta sẽ thật sự trách Tướng quân.

Ta tới Thịnh Kinh cũng đã nhiều ngày, biết tình cảnh của Vệ gia ở Thịnh Kinh gian khổ ra sao.

Huống hồ Tướng quân còn phái người đến Giang Nam tìm người, ta đều biết, chỉ là khi đó vẫn luôn có người theo dõi, không dám tương nhận.”
“Tướng quân, Tô Kiều không hề trách tội Tướng quân, chỉ hy vọng có thể dốc chút sức lực nhỏ bé, mong một ngày kia chân tướng sáng tỏ, thay ta cầu cho người nhà một nơi yên nghỉ.”
Người Tô gia thi cốt vô tồn, người Lư gia phơi thây nơi hoang dã, ngay cả một ngôi mồ mã để nàng tế bái cũng không có, bọn họ không nên chịu cảnh như thế.
Vệ Vân Chiêu há miệng, thật lâu sau mới nói một chữ, “Được.”
Giang Lâm vỗ vai Vệ Vân Chiêu an ủi y, “Sẽ có ngày ấy thôi, ta bồi ngươi.”
Vệ Vân Chiêu nắm lấy tay Giang Lâm, siết thật chặt.
Thân phận này của Tô Kiều không thích hợp để làm tiểu thiếp của An Dương Bá, nàng cũng không muốn trở về Giang Nam, Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm liền cho nàng ở lại tiểu viện này trước, đến lúc cần hỗ trợ lại đến tìm nàng.
Nhưng Tô Kiều lại không đồng ý, nàng nói: “Thiếu phu nhân không cần phải suy nghĩ cho ta như thế, thân ta đã không còn trong sạch, cũng không sợ cái gì.

Ta cũng hiểu biết một ít ân oán của thiếu phu nhân và An Dương Bá, ta nghĩ rằng không có người nào thích hợp hơn mình, thiếu phu nhân hãy để ta đi làm việc này đi.”
Giang Lâm lắc đầu, “Đây là chuyện của ta và Triệu Thu Như, không nên liên lụy đến cô, hơn nữa trinh tiết không quan trọng như vậy, cô là một cô nương tốt, lão nam nhân không xứng với cô.”
Tô Kiều bị hắn chọc cười, “Thiếu phu nhân thật biết trấn an người khác, thật ra ta cũng cảm thấy trinh tiết không quan trọng như vậy, nếu cha mẹ ta còn sống, bọn họ nhất định cũng sẽ không ghét bỏ ta.

Có điều ta vẫn cảm thấy không thích hợp, huống chi ta còn là do thiếu phu nhân tốn bạc chuộc ra, không thể lãng phí tiền của thiếu phu nhân được.”
“Hai việc này không giống nhau.” Giang Lâm vội vàng đẩy Vệ Vân Chiêu đi, “Cô ngoan ngoãn mà ở đây đợi đi, ta sẽ chọn người khác, cô chỉ việc chờ làm đại sự giúp bọn ta là được rồi.”
Đợi đi ra ngoài thật xa, Giang Lâm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đây là lần đầu tiên hắn có chút sợ một cô nương, có thể thấy được quá thiện giải nhân ý cũng không phải là chuyện gì tốt.
Từ khi nghe xong chuyện của Tô Kiều, cảm xúc của Vệ Vân Chiêu liền trở nên chùn xuống, Giang Lâm có chút lo lắng cho y, “Hay là hôm nay xin nghỉ, không đến Binh bộ nữa?”
“Phải đi.” Vệ Vân Chiêu nói, “Biên quan sợ là sắp sửa nổi lên chiến sự.”
Trong lòng Giang Lâm nhảy dựng, cuối năm sắp ăn tết lại xảy ra chiến sự, năm nay thật là quá xui rủi, nếu thật sự có chiến tranh thì cũng không dễ đánh, đặc biệt là sau khi vào đông tuyết rơi nhiều, hành quân lẫn lương thảo đều gặp khó khăn.
Loạn trong giặc ngoài.
Giang Lâm nháy mắt liền lo lắng hơn cả Vệ Vân Chiêu, hắn sợ thật sự nổi lên chiến sự, sẽ có người đề nghị để Vệ Vân Chiêu lãnh binh xuất chinh, Thái tử và Hoàng hậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy để nhằm vào Vệ Vân Chiêu.
So với đối phó ở Thịnh Kinh, nếu buộc Vệ Vân Chiêu lên chiến trường, sau đó chết trận giống như phụ thân của y thì sẽ tiện hơn rất nhiều.
Vệ Vân Chiêu có thể đi đánh giặc, nhưng không thể là lúc này.
Giang Lâm đẩy y trở về, giao người lại cho Tuân Thất, bảo hắn bảo hộ người cho tốt, rồi lại dặn dò Vệ Vân Chiêu, “Nếu có chuyện gì, nhớ về thương lượng với ta trước, đừng một mình quyết định, biết không?”
Giọng nói của hắn có chút khàn, lộ ra một sự lo lắng nồng đậm.
Vệ Vân Chiêu xoa đầu hắn, nói một tiếng được.
Nhưng mà tin tức ở biên quan còn chưa truyền đến thì Thịnh Kinh lại xảy ra một chuyện khác.
Hôm đó hắn lại đi thanh lâu chọn tiểu thiếp cho phụ thân Bá gia của hắn, lúc mang theo người trở về đi ngang qua thanh lâu kia, thấy bên trong cực kỳ ầm ĩ đánh nhau hỗn loạn, đánh một hồi liền có người bị ném ra khỏi cửa, hộc máu mà chết ngay tại chỗ.
Giang Lâm nhìn thấy tay người nọ trực tiếp bị bẻ gãy từ chỗ cổ tay, giống hệt như cách thức Trường Đức đế đánh gãy tay Giang Cẩm Nguyệt mà Sơ Bát đã từng miêu tả cho hắn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương