Xuyên Thành Thư Kí Bị Ép Khô Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo
-
Chương 47: Tổng tài bá đạo hẹn hò, thứ dân gặp nạn •
Edit: Shion.
Yến Đôn trông thấy Ngạn Trì hệt như cây thông Nô-en thì cũng sợ ngây cả người.
“Cậu Trì, hôm nay anh…” Trong khoảnh khắc, Yến Đôn không biết nên miêu tả như thế nào, “Phong cách rất khác ạ.”
Chắc Ngạn Trì là hoa thủy tiên hình người nên hắn cực kì tự kỉ, hắn còn tưởng Yến Đôn đang khen mình nên cười cười một cách kiêu ngạo: “Phải không?”
(hoa thuỷ tiên chỉ mọc riêng lẻ)
Lúc bấy giờ Trần Giáng Thần và Ngạn Tảo cũng tới phòng khách. Trần Giáng Thần thấy Yến Đôn thì hai mắt sáng rỡ: “Anh Tiểu Yến, đã lâu không gặp!”
Yến Đôn mỉm cười với Trần Giáng Thần: “Cậu nhà, đã lâu không gặp.” Sau đó Yến Đôn lại phóng ánh mắt lên người Ngạn Tảo, cậu nhớ ngay đến giỏ hoa hồng đỏ au tối hôm qua, hai má cũng bắt đầu hơi nóng nóng. Nhưng cậu không dám nhìn Ngạn Tảo quá nhiều, nên cậu hơi dịch mắt đi, dùng nụ cười máy móc để tiếp anh: “Sếp Tảo, buổi sáng tốt lành ạ.”
Trên mặt Ngạn Tảo cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt, anh thản nhiên gật gù rồi bắt đầu đánh giá Yến Đôn: Khác với cả thân trang phục lóa mắt của Ngạn Trì, hôm nay Yến Đôn ăn mặc rất bình thường, không hề giống phong cách đi hẹn hò một chút nào. Ngạn Tảo vô thức nhớ đến trang phục rõ là có tâm của Yến Đôn ngày hôm qua, biết ngay là hôm nay cậu chỉ ăn mặc tùy tiện.
Yến Đôn mặc cái áo nỉ tay dài màu đen trên người, bên ngoài thì khoác một cái áo len hai nút có chữ và vân nghiêng chuyên dùng để giữ ấm, ở dưới mặc một cái quần bò đen, một đôi giày thể thao cổ cao, chính xác là từ trên xuống dưới đen như mực vậy, không có cảm giác chuẩn bị gì cả, cũng không để lộ thân hình mà lấy việc thoải mái là chính. Nếu một người chỉ chăm chăm mặc đồ thoải mái ấm áp khi đi ra ngoài với bạn thì tức là cậu ấy không có ý gì với bạn cả — Trừ khi các bạn kết hôn đã lâu.
Vì lẽ đó, khi nhìn thấy phong cách của Yến Đôn, sự đề phòng trong lòng Ngạn Tảo đã giảm xuống tột độ.
Suy cho cùng thì Trần Giáng Thần cũng còn nhỏ, trong lòng cậu không có lắm suy nghĩ luẩn quẩn như vậy, chỉ chăm chăm muốn hỏi tại sao Ngạn Trì lại hóa trang thành cây thông Nô-en để ra ngoài với Yến Đôn vào Lễ Giáng Sinh. Trần Giáng Thần bèn cười hỏi: “Sao anh Tiểu Yến lại đến đây vậy ạ?”
Yến Đôn bèn đáp: “Hôm nay Giám đốc Ngạn bảo tôi đến để làm tài xế cho anh ấy.”
Cậu nói câu này một cách rất thật thà, mà quả thật cậu cũng nghĩ như vậy. Hôm qua khi Ngạn Trì hẹn cậu, cậu cũng đã hỏi “Tôi làm tài xế phải không ạ”, Ngạn Trì không phủ nhận, nên Yến Đôn xem như đó là thừa nhận luôn.
Thoáng cái Trần Giáng Thần cũng bình tĩnh lại: “Ồ, ra là vậy!”
Trần Giáng Thần nghĩ, chắc là Ngạn Trì hẹn người khác rồi bảo Yến Đôn làm tài xế mà thôi.
Ngạn Tảo lại không quá vừa lòng với đáp án này: “Tiểu Trì, em có tài xế riêng, có thư kí riêng, sao lại bảo thư kí của anh đi làm tài xế cho em chứ?”
Ngạn Trì vẫn chưa chấp nhận hoàn toàn sự thật rằng “mình là gay”, hắn cũng không muốn come out với đối tượng của mình dưới tình huống không rõ ràng. Vậy nên hắn không nói ra sự thật, chỉ dùng giọng điệu ngang tàng đã quá quen thuộc mà nói: “Không phải người của Ngạn thị đều là nhân viên của em à? Em bảo cậu ấy làm việc là nể mặt cậu ấy!”
Ngạn Tảo nghe giọng điệu của Ngạn Trì thì không quá hài lòng, anh nhíu mày lại.
Yến Đôn vội nói: “Tự tôi sẵn lòng ạ.”
Thật ra cái cậu sẵn lòng là: Tiền lương gấp ba lận đó, sung sướng quá.
Vì Yến Đôn sẵn lòng nên Ngạn Trì lại càng nhấn mạnh điều đó lần nữa, Ngạn Tảo cũng không tiện nói gì thêm, không thì lại thành bác bỏ thể diện của Ngạn Trì và Yến Đôn. Nhưng anh cũng không định bỏ qua chuyện này hoàn toàn, nên anh nói với Yến Đôn: “Nếu cậu mệt hoặc khó chịu ở đâu thì cứ đi đi, phớt lờ nó là được. Tuy Ngạn Trì là Giám đốc nhưng tôi mới là lãnh đạo trực tiếp của cậu, cậu không cần xem sắc mặt của nó.”
Câu nói thiên vị lộ liễu của Ngạn Tảo khiến Yến Đôn trở nên hơi ngại ngùng, cậu nói: “Sao nói vậy được, sao nói vậy được ạ! Chỉ cần là làm việc cho Ngạn thị thì tôi đều rất vinh dự ạ.”
Ngạn Tảo rất ấm áp đối với Yến Đôn, nhưng khi quay đầu nhìn về phía Ngạn Trì thì anh lại nghiêm túc như cha mẹ: “Em cũng hồ đồ quá, đây là thư kí của anh. Em qua mặt anh rồi gọi cậu ấy đi làm là vượt quyền. Cậu ấy không thể mặt dày từ chối em được, bản thân em phải tự có chừng mực. Không có lần sau nữa, biết chưa?”
Ngạn Trì không ngờ Ngạn Tảo lại chỉ trích mình ngay trước mặt em họ và cấp dưới, hắn có hơi tủi thân: “Sao chứ? Không lẽ anh còn lo cho cậu thư kí này hơn cả em trai anh là em à?”
Ngạn Tảo muốn nói: Còn phải hỏi à, em trai đần?
Song anh vẫn rất nể mặt nên không nói ra, chỉ bảo: “Anh chỉ đang nói em làm việc không cẩn thận, nhắc để em tỉnh ra thôi.”
Theo phản xạ có điều kiện, Ngạn Trì ngay lập tức lên tiếng kiểu tổng tài bá đạo: “Anh đang dạy đời em đấy à?”
Ngạn Tảo cũng lên tiếng kiểu tổng tài bá đạo: “Ừ, có vấn đề à?”
“…” Ngạn Trì nghẹn họng.
Mắt thấy tình huống trở nên hơi xấu hổ, Yến Đôn bèn nhanh chóng bước ra giải vây, nói: “Không phải cậu Trì bảo vội sao? Bây giờ chúng ta đi chứ ạ?”
Ngạn Trì bèn bước xuống bậc thang, ra ngoài cùng cậu.
Tuy Ngạn Trì tự nhận mình đang đi hẹn hò với Yến Đôn, thế nhưng lời nói và cử chỉ của hắn vẫn là một tổng tài bá đạo thẳng tưng y xì trước đây, vậy nên giữa hai người chẳng có lấy một tí bầu không khí mờ ám nào, đương nhiên là Yến Đôn cũng không nghĩ đến khía cạnh đó.
Ngạn Trì dựa theo “lộ trình thu phục Lễ Giáng Sinh”, trước tiên hắn đưa Yến Đôn đi dạo phố, hắn hùng hùng hổ hổ đi dạo xong một con phố thương mại, nhìn chung thì chỉ mất khoảng mười phút — Vì Ngạn Trì đi dạo phố là đi dạo thật luôn, hắn đi nhoắng cái hết một con đường rồi xong việc. Yến Đôn đi theo sau lưng hắn, cũng lặng lẽ đi hết một con phố.
Sau đó, dựa vào lộ trình thu phục, Ngạn Trì lại đưa Yến Đôn đi xem phim. Thế nhưng hắn căn bản không đặt vé trước, còn bắt Yến Đôn phải chạy đi mua vé nữa. Hôm nay là Lễ Giáng Sinh nên cũng không dễ mua vé, Yến Đôn chạy đến nơi bán vé xem phim thì phát hiện ra suất chiếu đã đầy, mặt cậu tái mét luôn.
Ở trên đường, Ngạn Trì lại gửi tin nhắn cho Yến Đôn: “Cậu đến Siberia mua vé đấy à? Sao lâu thế?”
Yến Đôn đành phải hỏi hắn: “Nhất định phải xem bộ phim ‘Tình Yêu Đêm Giáng Sinh’ này sao ạ?”
“Đúng vậy.” Ngạn Trì nói chắc như đinh đóng cột: Người ta có nói xem mấy cảnh lãng mạn khi thu phục dễ khiến cho đối phương vui vẻ hơn.
Ngạn Trì nghe theo chỉ dẫn của lộ trình, hắn đinh ninh rằng lôi Yến Đôn đi xem “Tình Yêu Đêm Giáng Sinh” có thể thúc đẩy mối quan hệ giữa hai bên. Không ngờ bộ phim này lại đặc biệt hot trong Lễ Giáng Sinh, về cơ bản là chẳng mua được vé, chỉ còn vị trí ở góc kẹt mà thôi. Nhưng Yến Đôn cũng không dám để Ngạn Trì ngồi ở trong góc.
Yến Đôn cực kì đau đầu, nhưng cậu cũng không dám nói ra sự khó xử của mình với Ngạn Trì, nên cậu đành phải nhờ vả mối quan hệ, tìm quản lí của rạp chiếu phim để lấy vé xem phim.
Đến lúc về, Ngạn Trì vẫn còn trách Yến Đôn mua vé quá ư là lâu. Một mặt Yến Đôn phải nhận lỗi, mặt khác thì đưa Ngạn Trì vào phòng VIP xem phim.
Sau khi Ngạn Trì bước vào thì hắn lại nhìn một vòng xung quanh, cực kì không vui: “Sao trong phòng chiếu phim còn có cả người khác ngoài chúng ta?”
Yến Đôn nói một cách bất đắc dĩ: “Kị ơi… À không, Giám đốc Ngạn, nếu muốn bao hết thì phải đặt trước. Muốn bao cả phòng ngay tại chỗ thì có thể hơi khó ạ.”
Ngạn Trì rất bực mình, hậu quả vô cùng nghiêm trọng: “Cái gì? Tôi muốn bao hết mà còn phải đặt trước à?”
Ngạn Trì lập tức gọi một cú điện thoại cho quản lí của rạp chiếu phim Ngạn thị, bảo anh ta tìm cách bao hết cho mình. Quản lí hết sức sợ hãi, bất kể thế nào thì anh ta cũng phải tìm cho ra một phòng chiếu phim trống để Ngạn Trì và Yến Đôn xem phim.
Yến Đôn cũng đã quen với sự điên rồ của Ngạn Trì rồi, cậu không hề cảm thấy được “tổng tài bá đạo chiều chuộng” chút nào. Đến lúc xem phim xong, hai người đi ra khỏi phòng chiếu thì thấy quản lí đã đứng cạnh cửa, anh ta cung kính hỏi Ngạn Trì có trải nghiệm như thế nào.
Ngạn Trì bèn hùng hổ nói cả đống ý kiến chỉ đạo hết sức vô bổ của một tên tay ngang.
Một mặt quản lí oán thầm “sếp là một chủng loại ngu đần kiểu gì ấy”, mặt còn lại thì gật đầu tâng bốc: “Ý kiến của ông chủ thật sự rất có ích ạ!”
Chắc là Ngạn Trì ghiền làm lãnh đạo hay sao mà hắn lại lôi Yến Đôn quay về con phố thương mại vừa nãy, tìm quản lí của trung tâm thương mại nhà mình, chất vấn anh ta tại sao lại đặt cây thông Nô-en không cân xứng!
Một lần nữa, quản lí lại nghĩ “anh ngâu si quá” trong lòng, nhưng ngoài miệng thì nói “anh trâu bò quá” để đối phó với Ngạn Trì.
Yến Đôn ở bên cạnh cũng nghe đến mức phải nhíu mày: Té ra hôm nay Ngạn Trì đi ra ngoài vào một ngày đẹp trời như Lễ Giáng Sinh là để khiến tất cả mọi người cảm thấy khó chịu à?
Mà sự khó chịu này kéo dài liên tục suốt cả đêm luôn.
Ngạn Trì kéo Yến Đôn đến nhà hàng của nhà mình ăn cơm, hắn lại chất vấn tại sao gà tây lại lớn như vậy.
Quản lí nhà hàng lau mồ hôi trên trán, nói: “Vì… Vì gà tây là một loại gà khá lớn ạ…”
Ngạn Trì cực kì không vui, hắn lại gọi một cú điện thoại cho Viện Nghiên cứu Sinh vật Ngạn thị, hỏi bọn họ có thể làm ra gà tây nhỏ hơn xíu được không.
Viện trưởng của Viện Nghiên cứu là một học giả rất đanh thép, ông nói thẳng: “Hôm nay cậu uống bao nhiêu thế?”
Rồi cúp điện thoại luôn.
Viện trưởng Viện Nghiên cứu lại kêu người gọi điện thoại cho Ngạn Tảo, bảo anh quản lí thằng em trai hư hỏng nhà mình cho đàng hoàng đi.
Hôm nay Ngạn Tảo cũng nhận được tin tức, họ nói cả ngày nay Ngạn Trì đều đi tuần tra ở các sản nghiệp, cũng đưa ra rất nhiều ý kiến không mang tính xây dựng. Suy nghĩ của anh không theo kịp được tiết tấu của Ngạn Trì, anh không cho rằng Ngạn Trì muốn đi hẹn hò nữa, chỉ cho rằng hắn đột nhiên động kinh, khi không lại ăn mặc như một con chim công chạy ra ngoài mổ người khác.
Ngạn Trì bị cúp điện thoại thì cảm thấy vô cùng mất mặt, hắn lại càng không vui hơn, nhưng hắn vẫn phải chịu đựng vì Viện trưởng là do Ngạn Tảo mời về, hắn không đụng vào được.
Ngạn Trì bèn nhìn Yến Đôn, hỏi cậu: “Cậu thấy hôm nay thế nào? Có vui lắm không?”
Yến Đôn nghĩ bụng: Nếu không phải vì tiền lương gấp ba ấy hả…
Yến Đôn gật đầu: “Vui lắm ạ, được đi kiểm tra công việc với Giám đốc Ngạn là vinh hạnh của tôi.”
Ngạn Trì nghe thấy hai chữ “kiểm tra” thì ngẩn người: “Hôm nay tôi hẹn cậu ra ngoài không phải là để đi kiểm tra.”
Yến Đôn có hơi kinh ngạc: “Không phải sao ạ?”
Không phải “kiểm tra”? Vậy thì đơn giản là đi “bắt lỗi” thôi à?
Ngạn Trì còn đang muốn nói thêm gì đó, nhưng “buff muốn thổ lộ sẽ bị cắt ngang” lại bị bật lên một cách bị động. Hắn đang định bảo muốn tìm hiểu Yến Đôn, thì đúng lúc đó có hai bóng người xuất hiện ở cửa.
Bạch Lệ Tô mặc một bộ váy liền xẻ tà đỏ rực như lửa, phô bày trọn vẹn sự chỉn chu mà một nữ phụ ác độc phải có. Mà hôm nay Hoa Đại Mạo cũng ăn mặc hết sức lẳng lơ, đang tháng mười hai mà anh ta lại mặc một chiếc áo sơ mi nửa trong suốt có thiết kết voan mỏng, đường cong cơ thể hệt như được điêu khắc ra từ đá cẩm thạch mà một tổng tài bá đạo cần có thì lúc ẩn lúc hiện, tuyệt đối là kiểu khiến cho các bạn gay phải mất hồn.
Ngạn Trì thấy Hoa Đại Mạo ăn mặc lẳng lơ như vậy thì cũng lắp bắp sợ hãi: “Tháng mười hai mà anh đi mặc voan mỏng, coi chừng viêm phổi đấy!”
Hoa Đại Mạo cười phụt một tiếng: “Không ngờ Giám đốc Ngạn còn lo lắng cho sức khỏe của tôi.”
Ngạn Trì không ngờ Hoa Đại Mạo lại nói vậy, hắn kiên quyết không thừa nhận rằng mình quan tâm đến anh ta. Ngạn Trì bèn hừ lạnh: “Tôi quan tâm sức khỏe của tôi đấy. Sợ anh lộ hàng, tôi nhìn thấy thì đau mắt hột mất.”
Hoa Đại Mạo lắc đầu, nói: “Không đâu, tôi dán miếng dán núm mà.”
Hệt như vừa nghe phải một chuyện kinh tởm nào đó, biểu cảm trên mặt Ngạn Trì kiểu “tôi bị ô uế”, một lúc lâu sau hắn cũng không nói nổi nên lời.
Bạch Lệ Tô bèn nhân cơ hội bước lên phía trước, nói: “Trùng hợp ghê, hay là bọn mình ghép bàn nhé?”.
Ngạn Trì nhíu mày, hắn tiếp tục phơi bày đức tính không biết nói tiếng người ra: “Ghép bàn? Cô tưởng chỗ này là tiệm ăn lề đường đấy à?”
Bạch Lệ Tô đã quen với cái miệng thối của Ngạn Trì, nên cô chỉ cười cười nói: “Rất xin lỗi, là do tôi lỗ mãng. Lúc trước có nhận được sự chăm sóc của Giám đốc Ngạn và thư kí Yến, nếu đã gặp vào một ngày tốt lành như vậy thì để tôi kính hai người một ly nhé.” Nói xong, Bạch Lệ Tô bỏ Bí dược – công uống thì cứng, thụ uống thì mềm vào chỗ rượu.
Yến Đôn nhìn thấy Bạch Lệ Tô bỏ thuốc trước mặt bao nhiêu người thì sợ ngây cả ra: Cô ấy đang bỏ thuốc à?
Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Đúng ạ.
Yến Đôn: Mấy người khác bị mù hết ư? Không nhìn ra à?
Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Chịu sự ảnh hưởng từ sức mạnh của kịch bản, trong lúc cô ấy đang bỏ thuốc, tất cả mọi người sẽ đúng lúc nhìn đi nơi khác.
Yến Đôn: …
Yến Đôn nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện ra quả nhiên mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về hướng khác, chỉ trừ Yến Đôn không bị sức mạnh của kịch bản ảnh hưởng.
Ánh mắt của Yến Đôn và Bạch Lệ Tô lại vừa khéo chạm nhau, bỗng dưng có hơi xấu hổ.
Bạch Lệ Tô bèn dùng chất giọng thì thào nói: “Giúp cái, coi như không nhìn thấy đi.”
Yến Đôn bèn gật đầu một cách bất đắc dĩ: Chứ sao nữa, quả thực cậu làm nhân vật thụ chính cũng phải phối hợp với công việc của nữ phụ ác độc người ta mà.
Sau khi Bạch Lệ Tô bỏ thuốc đâu ra đó, mọi người lại trở nên bình thường.
Bạch Lệ Tô rót một ly rượu cho Ngạn Trì, nói: “Mời Giám đốc Ngạn uống ly rượu này!”
Ngạn Trì nhíu mày: “Nếu cô bảo tôi uống là tôi phải uống, thì không phải tôi đây rất mất mặt à?”
Bạch Lệ Tô nghĩ bụng: Đúng là tên chó!
Cô lại sử dụng chiêu yếu đuối, giả vờ như sắp khóc đến nơi: “Hức hức hức… Xem ra tôi không xứng rồi…”
“Cô biết là được rồi.” Đúng là Ngạn Trì không hề nể mặt dù chỉ một chút.
Bạch Lệ Tô biết Ngạn Trì chó rồi, nhưng cô không biết hắn ta lại chó đến mức này, nên có hơi ngỡ ngàng, cô nhìn nhìn Yến Đôn, phát ra tín hiệu cầu cứu.
Yến Đôn đành phải nói một cách khó khăn: “Cái này… Tôi thấy đây là Lafite năm 82, không thì cứ uống một ly đi ạ.”
“Tôi uống Lafite năm 82 đến mức sắp nôn ra rồi.” Ngạn Trì chẳng hề để tâm, hắn đẩy ly rượu về phía trước, “Tiểu Yến thích à, vậy cậu uống đi.”
—
Hết chương 47.
Yến Đôn trông thấy Ngạn Trì hệt như cây thông Nô-en thì cũng sợ ngây cả người.
“Cậu Trì, hôm nay anh…” Trong khoảnh khắc, Yến Đôn không biết nên miêu tả như thế nào, “Phong cách rất khác ạ.”
Chắc Ngạn Trì là hoa thủy tiên hình người nên hắn cực kì tự kỉ, hắn còn tưởng Yến Đôn đang khen mình nên cười cười một cách kiêu ngạo: “Phải không?”
(hoa thuỷ tiên chỉ mọc riêng lẻ)
Lúc bấy giờ Trần Giáng Thần và Ngạn Tảo cũng tới phòng khách. Trần Giáng Thần thấy Yến Đôn thì hai mắt sáng rỡ: “Anh Tiểu Yến, đã lâu không gặp!”
Yến Đôn mỉm cười với Trần Giáng Thần: “Cậu nhà, đã lâu không gặp.” Sau đó Yến Đôn lại phóng ánh mắt lên người Ngạn Tảo, cậu nhớ ngay đến giỏ hoa hồng đỏ au tối hôm qua, hai má cũng bắt đầu hơi nóng nóng. Nhưng cậu không dám nhìn Ngạn Tảo quá nhiều, nên cậu hơi dịch mắt đi, dùng nụ cười máy móc để tiếp anh: “Sếp Tảo, buổi sáng tốt lành ạ.”
Trên mặt Ngạn Tảo cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt, anh thản nhiên gật gù rồi bắt đầu đánh giá Yến Đôn: Khác với cả thân trang phục lóa mắt của Ngạn Trì, hôm nay Yến Đôn ăn mặc rất bình thường, không hề giống phong cách đi hẹn hò một chút nào. Ngạn Tảo vô thức nhớ đến trang phục rõ là có tâm của Yến Đôn ngày hôm qua, biết ngay là hôm nay cậu chỉ ăn mặc tùy tiện.
Yến Đôn mặc cái áo nỉ tay dài màu đen trên người, bên ngoài thì khoác một cái áo len hai nút có chữ và vân nghiêng chuyên dùng để giữ ấm, ở dưới mặc một cái quần bò đen, một đôi giày thể thao cổ cao, chính xác là từ trên xuống dưới đen như mực vậy, không có cảm giác chuẩn bị gì cả, cũng không để lộ thân hình mà lấy việc thoải mái là chính. Nếu một người chỉ chăm chăm mặc đồ thoải mái ấm áp khi đi ra ngoài với bạn thì tức là cậu ấy không có ý gì với bạn cả — Trừ khi các bạn kết hôn đã lâu.
Vì lẽ đó, khi nhìn thấy phong cách của Yến Đôn, sự đề phòng trong lòng Ngạn Tảo đã giảm xuống tột độ.
Suy cho cùng thì Trần Giáng Thần cũng còn nhỏ, trong lòng cậu không có lắm suy nghĩ luẩn quẩn như vậy, chỉ chăm chăm muốn hỏi tại sao Ngạn Trì lại hóa trang thành cây thông Nô-en để ra ngoài với Yến Đôn vào Lễ Giáng Sinh. Trần Giáng Thần bèn cười hỏi: “Sao anh Tiểu Yến lại đến đây vậy ạ?”
Yến Đôn bèn đáp: “Hôm nay Giám đốc Ngạn bảo tôi đến để làm tài xế cho anh ấy.”
Cậu nói câu này một cách rất thật thà, mà quả thật cậu cũng nghĩ như vậy. Hôm qua khi Ngạn Trì hẹn cậu, cậu cũng đã hỏi “Tôi làm tài xế phải không ạ”, Ngạn Trì không phủ nhận, nên Yến Đôn xem như đó là thừa nhận luôn.
Thoáng cái Trần Giáng Thần cũng bình tĩnh lại: “Ồ, ra là vậy!”
Trần Giáng Thần nghĩ, chắc là Ngạn Trì hẹn người khác rồi bảo Yến Đôn làm tài xế mà thôi.
Ngạn Tảo lại không quá vừa lòng với đáp án này: “Tiểu Trì, em có tài xế riêng, có thư kí riêng, sao lại bảo thư kí của anh đi làm tài xế cho em chứ?”
Ngạn Trì vẫn chưa chấp nhận hoàn toàn sự thật rằng “mình là gay”, hắn cũng không muốn come out với đối tượng của mình dưới tình huống không rõ ràng. Vậy nên hắn không nói ra sự thật, chỉ dùng giọng điệu ngang tàng đã quá quen thuộc mà nói: “Không phải người của Ngạn thị đều là nhân viên của em à? Em bảo cậu ấy làm việc là nể mặt cậu ấy!”
Ngạn Tảo nghe giọng điệu của Ngạn Trì thì không quá hài lòng, anh nhíu mày lại.
Yến Đôn vội nói: “Tự tôi sẵn lòng ạ.”
Thật ra cái cậu sẵn lòng là: Tiền lương gấp ba lận đó, sung sướng quá.
Vì Yến Đôn sẵn lòng nên Ngạn Trì lại càng nhấn mạnh điều đó lần nữa, Ngạn Tảo cũng không tiện nói gì thêm, không thì lại thành bác bỏ thể diện của Ngạn Trì và Yến Đôn. Nhưng anh cũng không định bỏ qua chuyện này hoàn toàn, nên anh nói với Yến Đôn: “Nếu cậu mệt hoặc khó chịu ở đâu thì cứ đi đi, phớt lờ nó là được. Tuy Ngạn Trì là Giám đốc nhưng tôi mới là lãnh đạo trực tiếp của cậu, cậu không cần xem sắc mặt của nó.”
Câu nói thiên vị lộ liễu của Ngạn Tảo khiến Yến Đôn trở nên hơi ngại ngùng, cậu nói: “Sao nói vậy được, sao nói vậy được ạ! Chỉ cần là làm việc cho Ngạn thị thì tôi đều rất vinh dự ạ.”
Ngạn Tảo rất ấm áp đối với Yến Đôn, nhưng khi quay đầu nhìn về phía Ngạn Trì thì anh lại nghiêm túc như cha mẹ: “Em cũng hồ đồ quá, đây là thư kí của anh. Em qua mặt anh rồi gọi cậu ấy đi làm là vượt quyền. Cậu ấy không thể mặt dày từ chối em được, bản thân em phải tự có chừng mực. Không có lần sau nữa, biết chưa?”
Ngạn Trì không ngờ Ngạn Tảo lại chỉ trích mình ngay trước mặt em họ và cấp dưới, hắn có hơi tủi thân: “Sao chứ? Không lẽ anh còn lo cho cậu thư kí này hơn cả em trai anh là em à?”
Ngạn Tảo muốn nói: Còn phải hỏi à, em trai đần?
Song anh vẫn rất nể mặt nên không nói ra, chỉ bảo: “Anh chỉ đang nói em làm việc không cẩn thận, nhắc để em tỉnh ra thôi.”
Theo phản xạ có điều kiện, Ngạn Trì ngay lập tức lên tiếng kiểu tổng tài bá đạo: “Anh đang dạy đời em đấy à?”
Ngạn Tảo cũng lên tiếng kiểu tổng tài bá đạo: “Ừ, có vấn đề à?”
“…” Ngạn Trì nghẹn họng.
Mắt thấy tình huống trở nên hơi xấu hổ, Yến Đôn bèn nhanh chóng bước ra giải vây, nói: “Không phải cậu Trì bảo vội sao? Bây giờ chúng ta đi chứ ạ?”
Ngạn Trì bèn bước xuống bậc thang, ra ngoài cùng cậu.
Tuy Ngạn Trì tự nhận mình đang đi hẹn hò với Yến Đôn, thế nhưng lời nói và cử chỉ của hắn vẫn là một tổng tài bá đạo thẳng tưng y xì trước đây, vậy nên giữa hai người chẳng có lấy một tí bầu không khí mờ ám nào, đương nhiên là Yến Đôn cũng không nghĩ đến khía cạnh đó.
Ngạn Trì dựa theo “lộ trình thu phục Lễ Giáng Sinh”, trước tiên hắn đưa Yến Đôn đi dạo phố, hắn hùng hùng hổ hổ đi dạo xong một con phố thương mại, nhìn chung thì chỉ mất khoảng mười phút — Vì Ngạn Trì đi dạo phố là đi dạo thật luôn, hắn đi nhoắng cái hết một con đường rồi xong việc. Yến Đôn đi theo sau lưng hắn, cũng lặng lẽ đi hết một con phố.
Sau đó, dựa vào lộ trình thu phục, Ngạn Trì lại đưa Yến Đôn đi xem phim. Thế nhưng hắn căn bản không đặt vé trước, còn bắt Yến Đôn phải chạy đi mua vé nữa. Hôm nay là Lễ Giáng Sinh nên cũng không dễ mua vé, Yến Đôn chạy đến nơi bán vé xem phim thì phát hiện ra suất chiếu đã đầy, mặt cậu tái mét luôn.
Ở trên đường, Ngạn Trì lại gửi tin nhắn cho Yến Đôn: “Cậu đến Siberia mua vé đấy à? Sao lâu thế?”
Yến Đôn đành phải hỏi hắn: “Nhất định phải xem bộ phim ‘Tình Yêu Đêm Giáng Sinh’ này sao ạ?”
“Đúng vậy.” Ngạn Trì nói chắc như đinh đóng cột: Người ta có nói xem mấy cảnh lãng mạn khi thu phục dễ khiến cho đối phương vui vẻ hơn.
Ngạn Trì nghe theo chỉ dẫn của lộ trình, hắn đinh ninh rằng lôi Yến Đôn đi xem “Tình Yêu Đêm Giáng Sinh” có thể thúc đẩy mối quan hệ giữa hai bên. Không ngờ bộ phim này lại đặc biệt hot trong Lễ Giáng Sinh, về cơ bản là chẳng mua được vé, chỉ còn vị trí ở góc kẹt mà thôi. Nhưng Yến Đôn cũng không dám để Ngạn Trì ngồi ở trong góc.
Yến Đôn cực kì đau đầu, nhưng cậu cũng không dám nói ra sự khó xử của mình với Ngạn Trì, nên cậu đành phải nhờ vả mối quan hệ, tìm quản lí của rạp chiếu phim để lấy vé xem phim.
Đến lúc về, Ngạn Trì vẫn còn trách Yến Đôn mua vé quá ư là lâu. Một mặt Yến Đôn phải nhận lỗi, mặt khác thì đưa Ngạn Trì vào phòng VIP xem phim.
Sau khi Ngạn Trì bước vào thì hắn lại nhìn một vòng xung quanh, cực kì không vui: “Sao trong phòng chiếu phim còn có cả người khác ngoài chúng ta?”
Yến Đôn nói một cách bất đắc dĩ: “Kị ơi… À không, Giám đốc Ngạn, nếu muốn bao hết thì phải đặt trước. Muốn bao cả phòng ngay tại chỗ thì có thể hơi khó ạ.”
Ngạn Trì rất bực mình, hậu quả vô cùng nghiêm trọng: “Cái gì? Tôi muốn bao hết mà còn phải đặt trước à?”
Ngạn Trì lập tức gọi một cú điện thoại cho quản lí của rạp chiếu phim Ngạn thị, bảo anh ta tìm cách bao hết cho mình. Quản lí hết sức sợ hãi, bất kể thế nào thì anh ta cũng phải tìm cho ra một phòng chiếu phim trống để Ngạn Trì và Yến Đôn xem phim.
Yến Đôn cũng đã quen với sự điên rồ của Ngạn Trì rồi, cậu không hề cảm thấy được “tổng tài bá đạo chiều chuộng” chút nào. Đến lúc xem phim xong, hai người đi ra khỏi phòng chiếu thì thấy quản lí đã đứng cạnh cửa, anh ta cung kính hỏi Ngạn Trì có trải nghiệm như thế nào.
Ngạn Trì bèn hùng hổ nói cả đống ý kiến chỉ đạo hết sức vô bổ của một tên tay ngang.
Một mặt quản lí oán thầm “sếp là một chủng loại ngu đần kiểu gì ấy”, mặt còn lại thì gật đầu tâng bốc: “Ý kiến của ông chủ thật sự rất có ích ạ!”
Chắc là Ngạn Trì ghiền làm lãnh đạo hay sao mà hắn lại lôi Yến Đôn quay về con phố thương mại vừa nãy, tìm quản lí của trung tâm thương mại nhà mình, chất vấn anh ta tại sao lại đặt cây thông Nô-en không cân xứng!
Một lần nữa, quản lí lại nghĩ “anh ngâu si quá” trong lòng, nhưng ngoài miệng thì nói “anh trâu bò quá” để đối phó với Ngạn Trì.
Yến Đôn ở bên cạnh cũng nghe đến mức phải nhíu mày: Té ra hôm nay Ngạn Trì đi ra ngoài vào một ngày đẹp trời như Lễ Giáng Sinh là để khiến tất cả mọi người cảm thấy khó chịu à?
Mà sự khó chịu này kéo dài liên tục suốt cả đêm luôn.
Ngạn Trì kéo Yến Đôn đến nhà hàng của nhà mình ăn cơm, hắn lại chất vấn tại sao gà tây lại lớn như vậy.
Quản lí nhà hàng lau mồ hôi trên trán, nói: “Vì… Vì gà tây là một loại gà khá lớn ạ…”
Ngạn Trì cực kì không vui, hắn lại gọi một cú điện thoại cho Viện Nghiên cứu Sinh vật Ngạn thị, hỏi bọn họ có thể làm ra gà tây nhỏ hơn xíu được không.
Viện trưởng của Viện Nghiên cứu là một học giả rất đanh thép, ông nói thẳng: “Hôm nay cậu uống bao nhiêu thế?”
Rồi cúp điện thoại luôn.
Viện trưởng Viện Nghiên cứu lại kêu người gọi điện thoại cho Ngạn Tảo, bảo anh quản lí thằng em trai hư hỏng nhà mình cho đàng hoàng đi.
Hôm nay Ngạn Tảo cũng nhận được tin tức, họ nói cả ngày nay Ngạn Trì đều đi tuần tra ở các sản nghiệp, cũng đưa ra rất nhiều ý kiến không mang tính xây dựng. Suy nghĩ của anh không theo kịp được tiết tấu của Ngạn Trì, anh không cho rằng Ngạn Trì muốn đi hẹn hò nữa, chỉ cho rằng hắn đột nhiên động kinh, khi không lại ăn mặc như một con chim công chạy ra ngoài mổ người khác.
Ngạn Trì bị cúp điện thoại thì cảm thấy vô cùng mất mặt, hắn lại càng không vui hơn, nhưng hắn vẫn phải chịu đựng vì Viện trưởng là do Ngạn Tảo mời về, hắn không đụng vào được.
Ngạn Trì bèn nhìn Yến Đôn, hỏi cậu: “Cậu thấy hôm nay thế nào? Có vui lắm không?”
Yến Đôn nghĩ bụng: Nếu không phải vì tiền lương gấp ba ấy hả…
Yến Đôn gật đầu: “Vui lắm ạ, được đi kiểm tra công việc với Giám đốc Ngạn là vinh hạnh của tôi.”
Ngạn Trì nghe thấy hai chữ “kiểm tra” thì ngẩn người: “Hôm nay tôi hẹn cậu ra ngoài không phải là để đi kiểm tra.”
Yến Đôn có hơi kinh ngạc: “Không phải sao ạ?”
Không phải “kiểm tra”? Vậy thì đơn giản là đi “bắt lỗi” thôi à?
Ngạn Trì còn đang muốn nói thêm gì đó, nhưng “buff muốn thổ lộ sẽ bị cắt ngang” lại bị bật lên một cách bị động. Hắn đang định bảo muốn tìm hiểu Yến Đôn, thì đúng lúc đó có hai bóng người xuất hiện ở cửa.
Bạch Lệ Tô mặc một bộ váy liền xẻ tà đỏ rực như lửa, phô bày trọn vẹn sự chỉn chu mà một nữ phụ ác độc phải có. Mà hôm nay Hoa Đại Mạo cũng ăn mặc hết sức lẳng lơ, đang tháng mười hai mà anh ta lại mặc một chiếc áo sơ mi nửa trong suốt có thiết kết voan mỏng, đường cong cơ thể hệt như được điêu khắc ra từ đá cẩm thạch mà một tổng tài bá đạo cần có thì lúc ẩn lúc hiện, tuyệt đối là kiểu khiến cho các bạn gay phải mất hồn.
Ngạn Trì thấy Hoa Đại Mạo ăn mặc lẳng lơ như vậy thì cũng lắp bắp sợ hãi: “Tháng mười hai mà anh đi mặc voan mỏng, coi chừng viêm phổi đấy!”
Hoa Đại Mạo cười phụt một tiếng: “Không ngờ Giám đốc Ngạn còn lo lắng cho sức khỏe của tôi.”
Ngạn Trì không ngờ Hoa Đại Mạo lại nói vậy, hắn kiên quyết không thừa nhận rằng mình quan tâm đến anh ta. Ngạn Trì bèn hừ lạnh: “Tôi quan tâm sức khỏe của tôi đấy. Sợ anh lộ hàng, tôi nhìn thấy thì đau mắt hột mất.”
Hoa Đại Mạo lắc đầu, nói: “Không đâu, tôi dán miếng dán núm mà.”
Hệt như vừa nghe phải một chuyện kinh tởm nào đó, biểu cảm trên mặt Ngạn Trì kiểu “tôi bị ô uế”, một lúc lâu sau hắn cũng không nói nổi nên lời.
Bạch Lệ Tô bèn nhân cơ hội bước lên phía trước, nói: “Trùng hợp ghê, hay là bọn mình ghép bàn nhé?”.
Ngạn Trì nhíu mày, hắn tiếp tục phơi bày đức tính không biết nói tiếng người ra: “Ghép bàn? Cô tưởng chỗ này là tiệm ăn lề đường đấy à?”
Bạch Lệ Tô đã quen với cái miệng thối của Ngạn Trì, nên cô chỉ cười cười nói: “Rất xin lỗi, là do tôi lỗ mãng. Lúc trước có nhận được sự chăm sóc của Giám đốc Ngạn và thư kí Yến, nếu đã gặp vào một ngày tốt lành như vậy thì để tôi kính hai người một ly nhé.” Nói xong, Bạch Lệ Tô bỏ Bí dược – công uống thì cứng, thụ uống thì mềm vào chỗ rượu.
Yến Đôn nhìn thấy Bạch Lệ Tô bỏ thuốc trước mặt bao nhiêu người thì sợ ngây cả ra: Cô ấy đang bỏ thuốc à?
Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Đúng ạ.
Yến Đôn: Mấy người khác bị mù hết ư? Không nhìn ra à?
Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Chịu sự ảnh hưởng từ sức mạnh của kịch bản, trong lúc cô ấy đang bỏ thuốc, tất cả mọi người sẽ đúng lúc nhìn đi nơi khác.
Yến Đôn: …
Yến Đôn nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện ra quả nhiên mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về hướng khác, chỉ trừ Yến Đôn không bị sức mạnh của kịch bản ảnh hưởng.
Ánh mắt của Yến Đôn và Bạch Lệ Tô lại vừa khéo chạm nhau, bỗng dưng có hơi xấu hổ.
Bạch Lệ Tô bèn dùng chất giọng thì thào nói: “Giúp cái, coi như không nhìn thấy đi.”
Yến Đôn bèn gật đầu một cách bất đắc dĩ: Chứ sao nữa, quả thực cậu làm nhân vật thụ chính cũng phải phối hợp với công việc của nữ phụ ác độc người ta mà.
Sau khi Bạch Lệ Tô bỏ thuốc đâu ra đó, mọi người lại trở nên bình thường.
Bạch Lệ Tô rót một ly rượu cho Ngạn Trì, nói: “Mời Giám đốc Ngạn uống ly rượu này!”
Ngạn Trì nhíu mày: “Nếu cô bảo tôi uống là tôi phải uống, thì không phải tôi đây rất mất mặt à?”
Bạch Lệ Tô nghĩ bụng: Đúng là tên chó!
Cô lại sử dụng chiêu yếu đuối, giả vờ như sắp khóc đến nơi: “Hức hức hức… Xem ra tôi không xứng rồi…”
“Cô biết là được rồi.” Đúng là Ngạn Trì không hề nể mặt dù chỉ một chút.
Bạch Lệ Tô biết Ngạn Trì chó rồi, nhưng cô không biết hắn ta lại chó đến mức này, nên có hơi ngỡ ngàng, cô nhìn nhìn Yến Đôn, phát ra tín hiệu cầu cứu.
Yến Đôn đành phải nói một cách khó khăn: “Cái này… Tôi thấy đây là Lafite năm 82, không thì cứ uống một ly đi ạ.”
“Tôi uống Lafite năm 82 đến mức sắp nôn ra rồi.” Ngạn Trì chẳng hề để tâm, hắn đẩy ly rượu về phía trước, “Tiểu Yến thích à, vậy cậu uống đi.”
—
Hết chương 47.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook