Xuyên Thành Thư Kí Bị Ép Khô Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo
-
Chương 18: Giám đốc Hoa trâu bò •
Edit: Shion.
Yến Đôn bắt đầu xoắn xuýt: Bắt tôi đút bánh ngọt cho Ngạn Trì á…
S-sao mà làm được đây?
Chưa nói tới việc đây là một hành động kì quái cỡ nào, cho dù Yến Đôn có kiên trì và trơ trẽn mà làm thì chắc chắn Ngạn Trì cũng sẽ không chịu nhận!
Nói không chừng Ngạn Trì còn phẫn nộ mà nổi điên với Yến Đôn nữa…
Không dễ tí nào.
Mặt mày Yến Đôn đang ủ rũ nên nhìn bánh ngọt trước mắt mà cũng chẳng thấy ngon. Ngạn Trì ngồi đối diện Yến Đôn cũng nhăn mày, hỏi: “Mặt mũi sao đấy? Ăn không ngon à?”
Yến Đôn bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không thể nói: Ông chủ, để tôi đút anh ăn bánh ngọt nha!
Mà lúc này, Mary Sue đang ngồi xổm ở cạnh cửa chờ thì đã tê rần cả chân.
Sao mà trên thế giới này lại có nhiều điều trùng hợp như vậy chứ? Tại sao lần nào hai nhân vật chính ngọt ngào với nhau cũng bị vật hi sinh ác độc bắt gặp? Không phải việc này chỉ khả thi khi có sự nằm vùng của vật hi sinh chuyên nghiệp như Mary Sue đó ư?
Mary Sue ngồi xổm, cô chờ rồi lại chờ, chờ rồi lại chờ, khi thấy Yến Đôn còn chưa đút bánh ngọt thì cô không kìm lòng được mà chọt nhân viên chăm sóc khách hàng, tiến hành kết nối sóng não.
Mary Sue: Alo nghe rõ trả lời, Tiểu Yến, cậu nhanh cái tay lên xem nào!
Yến Đôn: Khônggg, quan hệ giữa tôi và Ngạn Trì không thân thiết lắm… Ra tay bừa thì sợ đem lại hiệu quả ngược.
Mary Sue: …Hai người không có loại quan hệ kia à?
Yến Đôn: Ừm.
Mary Sue: Vậy cậu làm vạn người mê cũng thất bại quá rồi đó.
Yến Đôn: …
Mary Sue: Nếu đổi lại là tôi có được hào quang vạn người mê ấy hả —
Nhân viên chăm sóc khách hàng online nhắc nhở: Có thì cũng có dùng được đâu. Quý khách không có công cụ thích hợp để làm gay đâu ạ.
Mary Sue chửi nhân viên chăm sóc khách hàng một câu rồi cắt đứt “kết nối sóng não”, cô đứng dậy vọt tới trước mặt Yến Đôn và Ngạn Trì.
Ngạn Trì nhìn thấy Mary Sue thì có chút ngạc nhiên.
Yến Đôn cũng vô cùng sửng sốt: Sao cô lại tới đây? Tôi còn chưa nghĩ ra cớ gì để đút Giám đốc mà!
Mary Sue đã từng diễn rất nhiều vai Mary Sue, ấy vậy mà bây giờ, khi cô bị bắt phải diễn một nữ phụ vật hi sinh thì cũng thành thạo vô cùng — Bởi vì đôi khi diễn Mary Sue cũng hệt như diễn bạch liên hoa* và trà xanh* vậy.
(bạch liên hoa: người tỏ vẻ thanh cao nhưng lại mưu mô, xảo quyệt)
(trà xanh: người tỏ vẻ ngây thơ nhưng lại thủ đoạn và toan tính, hay có hứng thú với những người đã có chủ)
Mary Sue ra vẻ thẹn thùng từ đầu đến chân, muốn nói rồi lại thôi: “Giám đốc Ngạn, trùng hợp quá… Hình như đã lâu rồi mình chưa gặp nhau.”
Ngạn Trì nhíu mày, nói: “Ừ…” Chuyện là càng xem mắt thì Ngạn Trì lại càng cảm thấy phiền phức, không biết tại sao mà trông Mary Sue khá thuận mắt, nên khi Ngạn Tảo lại sắp xếp việc xem mắt cho Ngạn Trì, hắn đã nói: “Chưa cần đâu ạ, em và Bạch Lệ Tô sẽ hẹn lần nữa!”
Vì thế Ngạn Trì xếp Mary Sue vào mục “những đối tượng có thể tiếp tục tìm hiểu”. Mà thân là nữ phụ vật hi sinh, Mary Sue phải tự mình đa tình, cho rằng bản thân đã là bạn gái của Ngạn Trì.
Mary Sue ngại ngùng ngồi xuống, nói: “Hai người cũng ăn loại bánh ngọt này sao! Thấy thế nào ạ?”
Ngạn Trì bèn nói: “Cũng tạm.”
Mary Sue dùng tay bốc một mẩu bánh ngọt đã cắt sẵn, cô cười mỉm nói: “Nghe nói ăn bánh bằng tay không sẽ ngọt hơn đó ạ — Lại đây, để tôi đút anh…” Mary Sue nói xong thì dùng khóe mắt ra hiệu cho Yến Đôn.
Yến Đôn lập tức hiểu ý cô, trong lòng thầm hô đúng là người chuyên nghiệp có khác. Ngay lúc Ngạn Trì nhíu mày đẩy ra, Yến Đôn nhanh chóng cầm lấy một miếng bánh cắt sẵn rồi nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, để tôi đút cho Giám đốc Ngạn!” Nói xong, cũng không chờ Ngạn Trì đồng ý, Yến Đôn đã hướng bánh ngọt về phía khuôn miệng cứng đờ của Ngạn Trì, cũng chẳng thèm quan tâm hắn có chịu ăn hay không mà nhét miếng bánh vào trong miệng hắn cái một luôn.
Ngạn Trì mở miệng nói: “Tôi — Ô ô —” Cứ như vậy, Ngạn Trì bị ép phải ăn một miếng bánh ngọt nhân trái cây, xém tí nữa là chết nghẹn ở hiện trường luôn.
Hệ thống nhắc nhở: Đút bánh cho Ngạn Trì trước mặt Mary Sue đã hoàn thành √
Lúc này Yến Đôn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mary Sue kiềm chế nụ cười thắng lợi, cô làm tròn bổn phận mà trưng ra biểu tình phẫn nộ và đáng thương, rưng rưng bỏ đi, quả thật trong lòng lại đang nghĩ: Ây da, cuối cùng cũng làm xong việc. Bây giờ về còn kịp đi thẩm mỹ viện.
Yến Đôn thấy Ngạn Trì suýt chút nữa đã chết nghẹn thì vô cùng áy náy, nhanh chóng đưa nước uống cho hắn rồi giải thích: “Rất xin lỗi, Giám đốc Ngạn…”
Ngạn Trì hừ một tiếng rồi nói: “Tôi suýt chết vì cậu đấy!”
Hệ thống nhắc nhở: Thu thập thành công lời thoại của tổng tài bá đạo [Chết vì cậu] √
Yến Đôn thấy Ngạn Trì cũng không giận thật thì cảm thấy yên tâm, còn trêu ghẹo hỏi: “Bạch Lệ Tô nói thật sao ạ? Dùng tay ăn cái bánh ngọt này sẽ thấy ngon hơn ư?”
Tổng tài bá đạo nở nụ cười xấu xa: “Cậu thử là biết chứ gì?”
Yến Đôn ngây ra, cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị tổng tài bá đạo giữ chặt lấy hai má, môi cậu bị ép mở ra rồi tống một miếng bánh ngọt nhân trái cây vào.
Yến Đôn cũng trải qua nỗi khổ xém chút là chết nghẹn: Đúng là cười người hôm trước, hôm sau người cười!
Thấy nụ cười như vừa trộm được vàng của Ngạn Trì, Yến Đôn cũng không còn phân biệt trên dưới gì nữa mà nhét bánh ngọt cho hắn. Ngạn Trì lại khá ngang ngược, vừa trở tay đã trét cả miếng bánh lên mặt Yến Đôn.
…
Lúc Ngạn Tảo đi vào cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng nhất khu thì anh đã nhìn thấy một cảnh tượng như này: Trên mặt Yến Đôn và Ngạn Trì bê bết bánh kem. Quản lí cửa hàng đứng bên cạnh nói: “Trét bánh ngọt nhân trái cây lên mặt sẽ không thoải mái, e là sẽ làm cộm làn da mềm mại của các anh đó ạ, hai người có muốn thử loại bánh này không… Bên trong có chứa dâu rừng Pháp, bơ New Zealand và hoa hồng Vân Nam, rất tốt cho làn da ạ.”
Biểu tình của Ngạn Tảo như phụ huynh chuẩn bị la mắng con trẻ: “Sao lại thế này…”
Ngạn Trì thấy Ngạn Tảo, cũng trưng ra biểu cảm như con trẻ vừa bị phụ huynh bắt lỗi: “Anh… Sao anh lại đến đây?”
Yến Đôn thấy Ngạn Tảo thì cũng tự thấy hối hận: Chắc bây giờ trông mình chẳng ra gì… Hầy!
Ngạn Tảo cười một tiếng rồi nói: “Trong lúc tất cả mọi người đang tăng ca thì hai cậu lại vui đùa ở đây.”
Lời này không nặng không nhẹ, còn là câu nói phát ra trong lúc đang cười, song lại khiến cho người ta có cảm giác áp bách vô cùng.
Lúc này, tổng tài bá đạo Ngạn Trì lại giống như một bé con trong nhà trẻ, hắn bĩu môi nói: “Vừa làm vừa chơi cũng rất quan trọng! Cứ tăng ca ở chỗ đó hoài cũng có ích lợi gì đâu ạ? Đâu có nghĩ ra được biện pháp gì?”
Yến Đôn chột dạ nói: “Thực sự rất xin lỗi, thưa Chủ tịch Ngạn. Bọn tôi chỉ đi ăn linh tinh một chút, bây giờ sẽ về ngay ạ…”
“Không cần.” Ngạn Tảo nâng tay lên xem đồng hồ, “Không còn sớm nữa, cậu tan tầm rồi nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải đi làm.”
“Dạ…” Yến Đôn cũng không dám đáp ứng.
Ngạn Tảo cười cười: “Không sao đâu, Giám đốc Ngạn nói rất đúng, vừa làm vừa chơi là một việc rất quan trọng, có ngồi một chỗ cũng vô dụng thôi. Cậu về trước đi.”
“Vâng.” Lúc này Yến Đôn mới đáp lại.
Ngạn Tảo lại nâng cằm với Ngạn Trì: “Em cũng đi về với anh.”
Ngạn Trì lạnh cả sống lưng: …
Anh tui cười lên trông sợ quá.
…
Ngạn Trì và Ngạn Tảo vừa về tới nơi thì Ngạn Tảo đã lên tiếng hỏi: “Em và Bạch Lệ Tô thế nào rồi? Gần đây có hẹn nhau không? Tiến triển thế nào?”
Ngạn Trì lấy cớ: “Gần đây công ty có việc gấp, cô ấy cũng đi quay chương trình giải trí nên không rảnh hẹn hò. Cũng chưa có tiến triển gì ạ.”
“Vậy à?” Giọng điệu Ngạn Tảo không mấy tin tưởng, “Nếu em có lòng thì không lẽ không rút ra được tí thời gian nào? Huống chi nơi làm việc của em và địa điểm ghi hình của cô ấy còn trùng nhau nữa? Anh cũng xem xét đến việc em thích cô ấy nên mới bố trí như vậy. Em cũng đừng phụ lòng anh chứ.”
Nghe xong câu này của anh cả, Ngạn Trì lại cảm thấy hơi bất ngờ: “Sao anh quan tâm đến chuyện kết hôn của em quá vậy?”
Ngạn Tảo lại nói: “Nói gì thế? Em là em trai anh, đây không phải là việc đương nhiên à?”
“Có thể bọn mình đều là trai tráng trẻ tuổi, song cũng không thể hiểu ý nhau hoàn toàn được. Bình thường có ai quyết định kết hôn sớm như vậy bao giờ đâu ạ?” Ngạn Trì nói theo lẽ đương nhiên, “Em còn tưởng anh giúp em sắp xếp là để đối phó với bà nội chứ. Ai ngờ một người đàn ông trẻ tuổi như anh mà lại hăng hái giục em kết hôn dữ vậy!”
Ngạn Tảo nói: “Bà nội lớn tuổi rồi, nhắc mãi đến việc muốn có cháu trai. Anh là gay nên bà không thể mong đợi vào anh được, không phải chỉ có thể ra sức với em à?”
Ngạn Trì hiểu ra, nở nụ cười: “À, thì ra tình cảm của anh chỉ là gắp lửa bỏ tay người, đẩy nhiệm vụ kéo dài nòi giống lên đầu em thôi à?”
“Cái thằng quỷ nhỏ này…” Ngạn Tảo bất đắc dĩ cười cười, lại kéo đề tài về lại chuyện xem mắt, “Em cứ chọn tới chọn lui, nhìn người này không ưng, người kia lại không thích, chỉ có mỗi Bạch Lệ Tô là miễn cưỡng lọt vào được mắt em thôi. Em cứ cố gắng làm quen với cô ấy thử xem, cho cô ấy một cơ hội, cũng là cho chính mình một cơ hội…”
Ngạn Trì không ngờ có ngày người anh cả boy ngầu lòi của mình lại ngồi tận tình khuyên bảo mình đi xem mắt như vậy, hắn cảm thấy thế giới này thay đổi quá nhiều rồi. Song cũng không có cách nào khác, tuy Ngạn Trì rất bá đạo nhưng cũng đâu có bá đạo bằng anh trai mình được, nên hắn đành phải gật đầu liên tục: “Rồi, rồi, em sẽ nói Tiểu Yến sắp xếp hẹn hò cho em và Bạch Lệ Tô, được chưa?”
Ngạn Tảo cảm thấy không ổn: “Sao em không tự sắp xếp mà lại bắt Tiểu Yến sắp xếp?”
Ngạn Trì nói: “Đây không phải là công việc của cậu ấy sao ạ?”
“Có thư kí nào đi sắp xếp hẹn hò cho Giám đốc đâu?”
“Thì cũng đâu có thư kí nào lĩnh lương một triệu một năm đâu ạ!” Ngạn Trì nói, “Chẳng lẽ lĩnh lương nhiều vậy mà còn không chịu làm việc?”
Ngạn Tảo nghe vậy thì thầm giật mình, nói: “Một triệu một năm?”
“Đúng ạ.” Vẻ mặt Ngạn Trì hùng hồn, “Em có tâm trạng tốt nên cho cậu ấy tự đề xuất lương.”
Ngạn Tảo cảm thấy thế giới này cũng ảo lòi quá, kìm lòng không đậu mà hỏi: “Đề xuất tiền lương?Tiền lương trước đó của cậu ấy là bao nhiêu?”
Ngạn Trì ngẫm lại một chút rồi đáp: “Hình như là hơn ba mươi vạn ạ.”
“…” Ngạn Tảo phục em mình thật luôn, “Hình như cái mức lương này hơi lố thì phải?”
Ngạn Trì lại không nghĩ vậy: “Có gì đâu anh? Công ty có tiền mà!” Nói xong, Ngạn Trì mới sực nhớ tới việc công ty không phải chỉ có mỗi mình mình, nên hắn liếc nhìn Ngạn Tảo một cái rồi thử thăm dò: “Anh thấy vậy là nhiều lắm ạ?”
Ngạn Tảo nói: “Cũng không nhiều.”
Chỉ là Ngạn Tảo hơi khó chịu, anh cảm thấy người trả mức lương một triệu một năm đó cho Yến Đôn phải là mình, mà không phải là ai khác.
Vì thế, Ngạn Tảo lại nói: “Bên anh còn thiếu một thư kí, hay là em chuyển Tiểu Yến đến chỗ anh đi.”
Ngạn Trì nghe vậy thì trưng ra biểu cảm như bé con vừa bị cướp mất đồ chơi: “Không được! Anh thiếu thư kí thì bắt HR đăng thông báo tuyển dụng đi, sao lại lấy Tiểu Yến của em làm gì?”
Ngạn Tảo thầm nghĩ: Tiểu Yến không phải là của em đâu.
Hừ.
…
Yến Đôn cũng không biết cậu đã trở thành một thư kí được tận hai tổng tài bá đạo tranh giành, vẫn cứ làm những việc mà mình cần làm. Cậu bị trét bánh ngọt đầy mặt trong tiệm, dáng người chật vật, rửa mặt xong thì mới rời khỏi cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng nhất khu. Chỗ này cách nhà cậu không xa nên cậu tạt qua con đường nhỏ để về nhà.
Ai ngờ, Yến Đôn đi được nửa đường thì lại đá phải một người. Yến Đôn sợ hãi hét lên một tiếng, đối phương cũng gào lên một tiếng thảm thiết.
Nghe thấy tiếng kêu thê thảm của người nọ, Yến Đôn hoảng hốt: “Có phải… Giám đốc Hoa không ạ?”
Hoa Đại Mạo bước ra từ trong bụi cỏ với gương mặt đầy máu: “A… Là cậu à…”
Vừa nói xong, Hoa Đại Mạo lại ngất đi.
Yến Đôn thật sự rất sợ, cậu nhanh chóng ngồi sụp xuống rồi xem xét tình trạng của Hoa Đại Mạo, phát hiện ra cả người anh ta toàn là máu, trông vô cùng thảm thương. Yến Đôn mau chóng cầm lấy di động rồi chuẩn bị bấm 110.
Đúng lúc này, nhân viên chăm sóc khách hàng lại login nhắc nhở: “Quý khách không thể báo cảnh sát, cũng không thể đưa anh ta đi bệnh viện được ạ!”
Yến Đôn thấy khó hiểu: Tại sao cơ?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Trong thế giới truyện tổng tài bá đạo, khi nhân vật chính thấy nam phụ bị thương và ngã trên mặt đất thì đều dắt về nhà. Từ trước đến giờ chưa có ai đưa tới cục cảnh sát hoặc bệnh viện ạ.
Yến Đôn:???
Yến Đôn không còn cách nào, chỉ có thể dựa theo logic của thế giới tổng tài bá đạo mà thôi.
Hơn nữa, phía hệ thống cũng đã nhắc cậu phải tạo ra nội dung kịch bản, rằng cậu phải đưa Hoa Đại Mạo về băng bó vết thương trong nhà mình. Sau khi ném Hoa Đại Mạo đang hôn mê bất tỉnh lên sô pha, Yến Đôn lại bắt đầu xoắn xuýt: Tôi có học cách cấp cứu chuyên nghiệp bao giờ đâu! Anh ta bị thương nặng như vậy thì băng bó kiểu gì bây giờ?
Nhân viên chăm sóc khách hàng giải đáp nghi vấn: Không liên quan gì đâu ạ, trong thế giới truyện tổng tài bá đạo, cho dù tất cả các nhân vật chính không có kiến thức y học thì vẫn có thể tùy tiện băng bó giúp tổng tài bá đạo, sau đó tổng tài bá đạo sẽ được chữa khỏi ngay.
Yến Đôn: Cứ làm kiểu gì cũng được à?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Đúng ạ.
Yến Đôn: Ok.
Sau đó, Yến Đôn cầm một cái băng keo cá nhân lên rồi dán thẳng vào trước trán Hoa Đại Mạo.
Giây tiếp theo, Hoa Đại Mạo – mới trước đó còn đang ngất trong vũng máu – bỗng dần dần tỉnh lại…
Yến Đôn: Trâu bò thật.
—
Hết chương 18.
Yến Đôn bắt đầu xoắn xuýt: Bắt tôi đút bánh ngọt cho Ngạn Trì á…
S-sao mà làm được đây?
Chưa nói tới việc đây là một hành động kì quái cỡ nào, cho dù Yến Đôn có kiên trì và trơ trẽn mà làm thì chắc chắn Ngạn Trì cũng sẽ không chịu nhận!
Nói không chừng Ngạn Trì còn phẫn nộ mà nổi điên với Yến Đôn nữa…
Không dễ tí nào.
Mặt mày Yến Đôn đang ủ rũ nên nhìn bánh ngọt trước mắt mà cũng chẳng thấy ngon. Ngạn Trì ngồi đối diện Yến Đôn cũng nhăn mày, hỏi: “Mặt mũi sao đấy? Ăn không ngon à?”
Yến Đôn bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không thể nói: Ông chủ, để tôi đút anh ăn bánh ngọt nha!
Mà lúc này, Mary Sue đang ngồi xổm ở cạnh cửa chờ thì đã tê rần cả chân.
Sao mà trên thế giới này lại có nhiều điều trùng hợp như vậy chứ? Tại sao lần nào hai nhân vật chính ngọt ngào với nhau cũng bị vật hi sinh ác độc bắt gặp? Không phải việc này chỉ khả thi khi có sự nằm vùng của vật hi sinh chuyên nghiệp như Mary Sue đó ư?
Mary Sue ngồi xổm, cô chờ rồi lại chờ, chờ rồi lại chờ, khi thấy Yến Đôn còn chưa đút bánh ngọt thì cô không kìm lòng được mà chọt nhân viên chăm sóc khách hàng, tiến hành kết nối sóng não.
Mary Sue: Alo nghe rõ trả lời, Tiểu Yến, cậu nhanh cái tay lên xem nào!
Yến Đôn: Khônggg, quan hệ giữa tôi và Ngạn Trì không thân thiết lắm… Ra tay bừa thì sợ đem lại hiệu quả ngược.
Mary Sue: …Hai người không có loại quan hệ kia à?
Yến Đôn: Ừm.
Mary Sue: Vậy cậu làm vạn người mê cũng thất bại quá rồi đó.
Yến Đôn: …
Mary Sue: Nếu đổi lại là tôi có được hào quang vạn người mê ấy hả —
Nhân viên chăm sóc khách hàng online nhắc nhở: Có thì cũng có dùng được đâu. Quý khách không có công cụ thích hợp để làm gay đâu ạ.
Mary Sue chửi nhân viên chăm sóc khách hàng một câu rồi cắt đứt “kết nối sóng não”, cô đứng dậy vọt tới trước mặt Yến Đôn và Ngạn Trì.
Ngạn Trì nhìn thấy Mary Sue thì có chút ngạc nhiên.
Yến Đôn cũng vô cùng sửng sốt: Sao cô lại tới đây? Tôi còn chưa nghĩ ra cớ gì để đút Giám đốc mà!
Mary Sue đã từng diễn rất nhiều vai Mary Sue, ấy vậy mà bây giờ, khi cô bị bắt phải diễn một nữ phụ vật hi sinh thì cũng thành thạo vô cùng — Bởi vì đôi khi diễn Mary Sue cũng hệt như diễn bạch liên hoa* và trà xanh* vậy.
(bạch liên hoa: người tỏ vẻ thanh cao nhưng lại mưu mô, xảo quyệt)
(trà xanh: người tỏ vẻ ngây thơ nhưng lại thủ đoạn và toan tính, hay có hứng thú với những người đã có chủ)
Mary Sue ra vẻ thẹn thùng từ đầu đến chân, muốn nói rồi lại thôi: “Giám đốc Ngạn, trùng hợp quá… Hình như đã lâu rồi mình chưa gặp nhau.”
Ngạn Trì nhíu mày, nói: “Ừ…” Chuyện là càng xem mắt thì Ngạn Trì lại càng cảm thấy phiền phức, không biết tại sao mà trông Mary Sue khá thuận mắt, nên khi Ngạn Tảo lại sắp xếp việc xem mắt cho Ngạn Trì, hắn đã nói: “Chưa cần đâu ạ, em và Bạch Lệ Tô sẽ hẹn lần nữa!”
Vì thế Ngạn Trì xếp Mary Sue vào mục “những đối tượng có thể tiếp tục tìm hiểu”. Mà thân là nữ phụ vật hi sinh, Mary Sue phải tự mình đa tình, cho rằng bản thân đã là bạn gái của Ngạn Trì.
Mary Sue ngại ngùng ngồi xuống, nói: “Hai người cũng ăn loại bánh ngọt này sao! Thấy thế nào ạ?”
Ngạn Trì bèn nói: “Cũng tạm.”
Mary Sue dùng tay bốc một mẩu bánh ngọt đã cắt sẵn, cô cười mỉm nói: “Nghe nói ăn bánh bằng tay không sẽ ngọt hơn đó ạ — Lại đây, để tôi đút anh…” Mary Sue nói xong thì dùng khóe mắt ra hiệu cho Yến Đôn.
Yến Đôn lập tức hiểu ý cô, trong lòng thầm hô đúng là người chuyên nghiệp có khác. Ngay lúc Ngạn Trì nhíu mày đẩy ra, Yến Đôn nhanh chóng cầm lấy một miếng bánh cắt sẵn rồi nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, để tôi đút cho Giám đốc Ngạn!” Nói xong, cũng không chờ Ngạn Trì đồng ý, Yến Đôn đã hướng bánh ngọt về phía khuôn miệng cứng đờ của Ngạn Trì, cũng chẳng thèm quan tâm hắn có chịu ăn hay không mà nhét miếng bánh vào trong miệng hắn cái một luôn.
Ngạn Trì mở miệng nói: “Tôi — Ô ô —” Cứ như vậy, Ngạn Trì bị ép phải ăn một miếng bánh ngọt nhân trái cây, xém tí nữa là chết nghẹn ở hiện trường luôn.
Hệ thống nhắc nhở: Đút bánh cho Ngạn Trì trước mặt Mary Sue đã hoàn thành √
Lúc này Yến Đôn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mary Sue kiềm chế nụ cười thắng lợi, cô làm tròn bổn phận mà trưng ra biểu tình phẫn nộ và đáng thương, rưng rưng bỏ đi, quả thật trong lòng lại đang nghĩ: Ây da, cuối cùng cũng làm xong việc. Bây giờ về còn kịp đi thẩm mỹ viện.
Yến Đôn thấy Ngạn Trì suýt chút nữa đã chết nghẹn thì vô cùng áy náy, nhanh chóng đưa nước uống cho hắn rồi giải thích: “Rất xin lỗi, Giám đốc Ngạn…”
Ngạn Trì hừ một tiếng rồi nói: “Tôi suýt chết vì cậu đấy!”
Hệ thống nhắc nhở: Thu thập thành công lời thoại của tổng tài bá đạo [Chết vì cậu] √
Yến Đôn thấy Ngạn Trì cũng không giận thật thì cảm thấy yên tâm, còn trêu ghẹo hỏi: “Bạch Lệ Tô nói thật sao ạ? Dùng tay ăn cái bánh ngọt này sẽ thấy ngon hơn ư?”
Tổng tài bá đạo nở nụ cười xấu xa: “Cậu thử là biết chứ gì?”
Yến Đôn ngây ra, cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị tổng tài bá đạo giữ chặt lấy hai má, môi cậu bị ép mở ra rồi tống một miếng bánh ngọt nhân trái cây vào.
Yến Đôn cũng trải qua nỗi khổ xém chút là chết nghẹn: Đúng là cười người hôm trước, hôm sau người cười!
Thấy nụ cười như vừa trộm được vàng của Ngạn Trì, Yến Đôn cũng không còn phân biệt trên dưới gì nữa mà nhét bánh ngọt cho hắn. Ngạn Trì lại khá ngang ngược, vừa trở tay đã trét cả miếng bánh lên mặt Yến Đôn.
…
Lúc Ngạn Tảo đi vào cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng nhất khu thì anh đã nhìn thấy một cảnh tượng như này: Trên mặt Yến Đôn và Ngạn Trì bê bết bánh kem. Quản lí cửa hàng đứng bên cạnh nói: “Trét bánh ngọt nhân trái cây lên mặt sẽ không thoải mái, e là sẽ làm cộm làn da mềm mại của các anh đó ạ, hai người có muốn thử loại bánh này không… Bên trong có chứa dâu rừng Pháp, bơ New Zealand và hoa hồng Vân Nam, rất tốt cho làn da ạ.”
Biểu tình của Ngạn Tảo như phụ huynh chuẩn bị la mắng con trẻ: “Sao lại thế này…”
Ngạn Trì thấy Ngạn Tảo, cũng trưng ra biểu cảm như con trẻ vừa bị phụ huynh bắt lỗi: “Anh… Sao anh lại đến đây?”
Yến Đôn thấy Ngạn Tảo thì cũng tự thấy hối hận: Chắc bây giờ trông mình chẳng ra gì… Hầy!
Ngạn Tảo cười một tiếng rồi nói: “Trong lúc tất cả mọi người đang tăng ca thì hai cậu lại vui đùa ở đây.”
Lời này không nặng không nhẹ, còn là câu nói phát ra trong lúc đang cười, song lại khiến cho người ta có cảm giác áp bách vô cùng.
Lúc này, tổng tài bá đạo Ngạn Trì lại giống như một bé con trong nhà trẻ, hắn bĩu môi nói: “Vừa làm vừa chơi cũng rất quan trọng! Cứ tăng ca ở chỗ đó hoài cũng có ích lợi gì đâu ạ? Đâu có nghĩ ra được biện pháp gì?”
Yến Đôn chột dạ nói: “Thực sự rất xin lỗi, thưa Chủ tịch Ngạn. Bọn tôi chỉ đi ăn linh tinh một chút, bây giờ sẽ về ngay ạ…”
“Không cần.” Ngạn Tảo nâng tay lên xem đồng hồ, “Không còn sớm nữa, cậu tan tầm rồi nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải đi làm.”
“Dạ…” Yến Đôn cũng không dám đáp ứng.
Ngạn Tảo cười cười: “Không sao đâu, Giám đốc Ngạn nói rất đúng, vừa làm vừa chơi là một việc rất quan trọng, có ngồi một chỗ cũng vô dụng thôi. Cậu về trước đi.”
“Vâng.” Lúc này Yến Đôn mới đáp lại.
Ngạn Tảo lại nâng cằm với Ngạn Trì: “Em cũng đi về với anh.”
Ngạn Trì lạnh cả sống lưng: …
Anh tui cười lên trông sợ quá.
…
Ngạn Trì và Ngạn Tảo vừa về tới nơi thì Ngạn Tảo đã lên tiếng hỏi: “Em và Bạch Lệ Tô thế nào rồi? Gần đây có hẹn nhau không? Tiến triển thế nào?”
Ngạn Trì lấy cớ: “Gần đây công ty có việc gấp, cô ấy cũng đi quay chương trình giải trí nên không rảnh hẹn hò. Cũng chưa có tiến triển gì ạ.”
“Vậy à?” Giọng điệu Ngạn Tảo không mấy tin tưởng, “Nếu em có lòng thì không lẽ không rút ra được tí thời gian nào? Huống chi nơi làm việc của em và địa điểm ghi hình của cô ấy còn trùng nhau nữa? Anh cũng xem xét đến việc em thích cô ấy nên mới bố trí như vậy. Em cũng đừng phụ lòng anh chứ.”
Nghe xong câu này của anh cả, Ngạn Trì lại cảm thấy hơi bất ngờ: “Sao anh quan tâm đến chuyện kết hôn của em quá vậy?”
Ngạn Tảo lại nói: “Nói gì thế? Em là em trai anh, đây không phải là việc đương nhiên à?”
“Có thể bọn mình đều là trai tráng trẻ tuổi, song cũng không thể hiểu ý nhau hoàn toàn được. Bình thường có ai quyết định kết hôn sớm như vậy bao giờ đâu ạ?” Ngạn Trì nói theo lẽ đương nhiên, “Em còn tưởng anh giúp em sắp xếp là để đối phó với bà nội chứ. Ai ngờ một người đàn ông trẻ tuổi như anh mà lại hăng hái giục em kết hôn dữ vậy!”
Ngạn Tảo nói: “Bà nội lớn tuổi rồi, nhắc mãi đến việc muốn có cháu trai. Anh là gay nên bà không thể mong đợi vào anh được, không phải chỉ có thể ra sức với em à?”
Ngạn Trì hiểu ra, nở nụ cười: “À, thì ra tình cảm của anh chỉ là gắp lửa bỏ tay người, đẩy nhiệm vụ kéo dài nòi giống lên đầu em thôi à?”
“Cái thằng quỷ nhỏ này…” Ngạn Tảo bất đắc dĩ cười cười, lại kéo đề tài về lại chuyện xem mắt, “Em cứ chọn tới chọn lui, nhìn người này không ưng, người kia lại không thích, chỉ có mỗi Bạch Lệ Tô là miễn cưỡng lọt vào được mắt em thôi. Em cứ cố gắng làm quen với cô ấy thử xem, cho cô ấy một cơ hội, cũng là cho chính mình một cơ hội…”
Ngạn Trì không ngờ có ngày người anh cả boy ngầu lòi của mình lại ngồi tận tình khuyên bảo mình đi xem mắt như vậy, hắn cảm thấy thế giới này thay đổi quá nhiều rồi. Song cũng không có cách nào khác, tuy Ngạn Trì rất bá đạo nhưng cũng đâu có bá đạo bằng anh trai mình được, nên hắn đành phải gật đầu liên tục: “Rồi, rồi, em sẽ nói Tiểu Yến sắp xếp hẹn hò cho em và Bạch Lệ Tô, được chưa?”
Ngạn Tảo cảm thấy không ổn: “Sao em không tự sắp xếp mà lại bắt Tiểu Yến sắp xếp?”
Ngạn Trì nói: “Đây không phải là công việc của cậu ấy sao ạ?”
“Có thư kí nào đi sắp xếp hẹn hò cho Giám đốc đâu?”
“Thì cũng đâu có thư kí nào lĩnh lương một triệu một năm đâu ạ!” Ngạn Trì nói, “Chẳng lẽ lĩnh lương nhiều vậy mà còn không chịu làm việc?”
Ngạn Tảo nghe vậy thì thầm giật mình, nói: “Một triệu một năm?”
“Đúng ạ.” Vẻ mặt Ngạn Trì hùng hồn, “Em có tâm trạng tốt nên cho cậu ấy tự đề xuất lương.”
Ngạn Tảo cảm thấy thế giới này cũng ảo lòi quá, kìm lòng không đậu mà hỏi: “Đề xuất tiền lương?Tiền lương trước đó của cậu ấy là bao nhiêu?”
Ngạn Trì ngẫm lại một chút rồi đáp: “Hình như là hơn ba mươi vạn ạ.”
“…” Ngạn Tảo phục em mình thật luôn, “Hình như cái mức lương này hơi lố thì phải?”
Ngạn Trì lại không nghĩ vậy: “Có gì đâu anh? Công ty có tiền mà!” Nói xong, Ngạn Trì mới sực nhớ tới việc công ty không phải chỉ có mỗi mình mình, nên hắn liếc nhìn Ngạn Tảo một cái rồi thử thăm dò: “Anh thấy vậy là nhiều lắm ạ?”
Ngạn Tảo nói: “Cũng không nhiều.”
Chỉ là Ngạn Tảo hơi khó chịu, anh cảm thấy người trả mức lương một triệu một năm đó cho Yến Đôn phải là mình, mà không phải là ai khác.
Vì thế, Ngạn Tảo lại nói: “Bên anh còn thiếu một thư kí, hay là em chuyển Tiểu Yến đến chỗ anh đi.”
Ngạn Trì nghe vậy thì trưng ra biểu cảm như bé con vừa bị cướp mất đồ chơi: “Không được! Anh thiếu thư kí thì bắt HR đăng thông báo tuyển dụng đi, sao lại lấy Tiểu Yến của em làm gì?”
Ngạn Tảo thầm nghĩ: Tiểu Yến không phải là của em đâu.
Hừ.
…
Yến Đôn cũng không biết cậu đã trở thành một thư kí được tận hai tổng tài bá đạo tranh giành, vẫn cứ làm những việc mà mình cần làm. Cậu bị trét bánh ngọt đầy mặt trong tiệm, dáng người chật vật, rửa mặt xong thì mới rời khỏi cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng nhất khu. Chỗ này cách nhà cậu không xa nên cậu tạt qua con đường nhỏ để về nhà.
Ai ngờ, Yến Đôn đi được nửa đường thì lại đá phải một người. Yến Đôn sợ hãi hét lên một tiếng, đối phương cũng gào lên một tiếng thảm thiết.
Nghe thấy tiếng kêu thê thảm của người nọ, Yến Đôn hoảng hốt: “Có phải… Giám đốc Hoa không ạ?”
Hoa Đại Mạo bước ra từ trong bụi cỏ với gương mặt đầy máu: “A… Là cậu à…”
Vừa nói xong, Hoa Đại Mạo lại ngất đi.
Yến Đôn thật sự rất sợ, cậu nhanh chóng ngồi sụp xuống rồi xem xét tình trạng của Hoa Đại Mạo, phát hiện ra cả người anh ta toàn là máu, trông vô cùng thảm thương. Yến Đôn mau chóng cầm lấy di động rồi chuẩn bị bấm 110.
Đúng lúc này, nhân viên chăm sóc khách hàng lại login nhắc nhở: “Quý khách không thể báo cảnh sát, cũng không thể đưa anh ta đi bệnh viện được ạ!”
Yến Đôn thấy khó hiểu: Tại sao cơ?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Trong thế giới truyện tổng tài bá đạo, khi nhân vật chính thấy nam phụ bị thương và ngã trên mặt đất thì đều dắt về nhà. Từ trước đến giờ chưa có ai đưa tới cục cảnh sát hoặc bệnh viện ạ.
Yến Đôn:???
Yến Đôn không còn cách nào, chỉ có thể dựa theo logic của thế giới tổng tài bá đạo mà thôi.
Hơn nữa, phía hệ thống cũng đã nhắc cậu phải tạo ra nội dung kịch bản, rằng cậu phải đưa Hoa Đại Mạo về băng bó vết thương trong nhà mình. Sau khi ném Hoa Đại Mạo đang hôn mê bất tỉnh lên sô pha, Yến Đôn lại bắt đầu xoắn xuýt: Tôi có học cách cấp cứu chuyên nghiệp bao giờ đâu! Anh ta bị thương nặng như vậy thì băng bó kiểu gì bây giờ?
Nhân viên chăm sóc khách hàng giải đáp nghi vấn: Không liên quan gì đâu ạ, trong thế giới truyện tổng tài bá đạo, cho dù tất cả các nhân vật chính không có kiến thức y học thì vẫn có thể tùy tiện băng bó giúp tổng tài bá đạo, sau đó tổng tài bá đạo sẽ được chữa khỏi ngay.
Yến Đôn: Cứ làm kiểu gì cũng được à?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Đúng ạ.
Yến Đôn: Ok.
Sau đó, Yến Đôn cầm một cái băng keo cá nhân lên rồi dán thẳng vào trước trán Hoa Đại Mạo.
Giây tiếp theo, Hoa Đại Mạo – mới trước đó còn đang ngất trong vũng máu – bỗng dần dần tỉnh lại…
Yến Đôn: Trâu bò thật.
—
Hết chương 18.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook