Xuyên Thành Thư Kí Bị Ép Khô Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo
-
Chương 10: Ngốc như em thì biết cái gì •
Edit: Shion.
Yến Đôn lại càng xấu hổ hơn, cậu đành phải nói: “Kính chào Chủ tịch Ngạn, tôi là thư kí của Giám đốc Ngạn, tên là Yến Đôn ạ.”
Trong công ty, cả Ngạn Trì và Ngạn Tảo đều có thể được gọi là “Giám đốc” hoặc “Chủ tịch”, chẳng qua để phân biệt, tất cả mọi người đều gọi vị Chủ tịch Ngạn Tảo này là “Chủ tịch Ngạn”, còn vị lãnh đạo tập đoàn – Ngạn Trì – thì gọi là “Giám đốc Ngạn”.
Ngạn Tảo hơi gật gù, cũng không biết anh có nhớ kĩ không.
Có điều, thân là ông chủ, quả thật anh có quyền không nhớ tên nhân viên, tùy tiện gọi lung tung cũng được.
Ngạn Trì nói: “Anh, anh sang phòng họp chờ em trước đi, em còn có mấy chuyện công việc cần bàn với Tiểu Yến ở bên này.”
Ngạn Tảo gật đầu rồi rời đi.
Đợi Ngạn Tảo đi khỏi, Ngạn Trì lại hỏi Yến Đôn: “Quà đâu?”
“Dạ?” Yến Đôn ngẩn ra.
“Cậu choáng đầu à?” Ngạn Trì nói, “Món quà mà tôi kêu cậu chuẩn bị cho anh tôi đâu?”
“…” Yến Đôn choáng đầu thật.
Đúng vậy, vốn là Ngạn Trì giao cho Yến Đôn việc chuẩn bị quà tặng mừng Ngạn Tảo về nước. Có điều Yến Đôn lại không có ý tưởng gì, vậy nên Ngạn Trì đề xuất cậu đến nhà họ Ngạn để hỏi Trần Giáng Thần một phen. Nhưng khi Yến Đôn đến nhà họ Ngạn thì cậu lại hất một ly cà phê vào Ngạn Tảo rồi bỏ chạy trối chết, không hề nhớ tới việc phải chuyện bị quà tặng.
May mắn thay, lúc nào trong văn phòng Giám đốc cũng chuẩn bị một ít quà tặng để dùng trong công việc xã giao: Rất linh hoạt, là cái loại quà mà tặng như thế nào cũng không sợ sai đó.
Tuy rằng dùng mắt thường cũng có thể thấy được sự có lệ của mấy món quà này, nhưng Yến Đôn đoán, với tính cách của Ngạn Tảo thì anh sẽ không thể hiện bất kì sự bất mãn nào.
…
Sau khi tan tầm, Ngạn Trì đưa Yến Đôn và Ngạn Tảo cùng đi ăn tối. Ngạn Trì lấy quà tặng xã giao đã chuẩn bị đầy đủ ra. Ngạn Tảo nhìn món quà không hề có thành ý này, anh cũng mỉm cười đón nhận rồi còn khen ngợi vài câu — Giống với suy đoán của Yến Đôn.
Yến Đôn âm thầm thở phào: Quả nhiên anh vẫn là anh sếp Tảo mà mình biết.
Ngạn Tảo nhấc ly rượu lên rồi nói: “Tiểu Trì, tuổi em không còn nhỏ nữa, nên tính chuyện cưới xin đi thôi.”
Ngạn Trì nghe thế thì không phục chút nào: “Nói đến việc tuổi không còn nhỏ thì không phải anh còn lớn tuổi hơn em à? Nếu cưới thì cũng phải là anh cưới trước chứ!”
Ngạn Tảo bèn đáp: “Không có quy định nào như vậy. Đây là việc mà bà nội thúc giục, nếu em không thích thì đi nói chuyện với bà nội đi.”
Thiết lập của Ngạn Trì và Ngạn Tảo là “có xe có nhà, cha mẹ đều mất” rất thường thấy, nhưng hai người bọn họ lại được bà nội thay mặt nuôi lớn. Cho nên cả hai đều rất hiếu kính với bà nội.
Cho dù là ý của bà nội thì Ngạn Trì vẫn tức giận, hỏi lại: “Không đúng, anh còn lớn hơn em mà, tại sao bà nội không giục anh mà lại đi giục em trước?”
Ngạn Tảo nói: “Em có thể hỏi bà.”
Thật ra Yến Đôn lại hiểu được một chút: Dựa trên thiết lập của truyện gốc, Ngạn Trì phải đi xem mắt với nữ phụ bia đỡ đạn, rồi sau đó đính hôn, cho nên mới phải có tình tiết giục cưới. Nhưng vì Ngạn Tảo chỉ là một nhân vật quần chúng, rất ít khi lên sàn diễn, nên trong truyện cũng sẽ không sắp đặt tình tiết giục cưới cho anh.
Ngạn Trì cũng không ngạc nhiên lắm đối với chuyện gia đình sắp xếp việc xem mắt cho hắn, cũng chưa tới mức nảy sinh mâu thuẫn. Dù sao thì trong giới nhà giàu bọn họ, chuyện này cũng là một chuyện hết sức bình thường.
Ngạn Tảo cũng theo phái hành động, anh nhanh chóng lấy ra một chồng ảnh rồi đưa cho Ngạn Trì.
Nhìn thấy nhiều ảnh chụp như vậy, Ngạn Trì nở nụ cười: “Anh tính trước rồi đúng không!” Ngạn Trì nhìn ảnh chụp vừa nhận rồi chau mày: “Sao lại là đàn ông ạ????”
Ngạn Tảo nói: “Em không phải là đồng tính à?”
Nghe nói vậy, Yến Đôn rất chi là khiếp sợ: Ngạn Trì là người đồng tính á?
Ngạn Trì cũng rất chi là khiếp sợ: “Em là người đồng tính á?”
Ngạn Tảo gật đầu, nói: “Anh thấy vậy.”
“Anh thấy vậy ư?” Ngạn Trì ra vẻ xấu hổ và giận dữ, “Em thấy anh mới là đồng tính thì có!”
Ngạn Tảo nói: “Đúng thế.”
Ngạn Trì nghe vậy thì hoảng hốt: “Đúng á?!!!”
“Lạ lắm à?” Ngạn Tảo vẫn giữ nguyên điệu bộ thản nhiên và bình tĩnh, khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười vừa dịu dàng lại vừa xa cách.
Ngạn Trì cảm thấy cực kì đau đầu, đỡ trán nói: “Sao lại thế chứ? Sao mà có nhiều người đồng tính như vậy được?” Nói xong, Ngạn Trì khựng lại một xíu rồi quay đầu nhìn Yến Đôn: “Không phải cậu cũng vậy chứ?”
Làm một câu “Yến Hiền Lành”, Yến Đôn vẫn thật thà gật đầu: “Đúng ạ.”
Ngạn Trì trợn mắt há mồm.
…
Ăn xong bữa cơm này, Ngạn Trì thấy hoài nghi cuộc sống luôn.
Rất lâu sau, Ngạn Trì cũng không trở lại như bình thường được.
Là một Ngạn Trì xưa nay vẫn cho rằng mình là thẳng, còn ngầm thừa nhận những người xung quanh mình (trừ cái tên họ Hoa lẳng lơ kia) cũng là trai thẳng, hắn cảm nhận được một cơn chấn động chưa từng có trước đây.
Phải một lúc lâu sau, vị tổng tài bá đạo này mới lấy lại khí chất “ba phần lạnh lùng, bảy phần bá đạo” của mình. Ngạn Trì lạnh lùng nhìn Ngạn Tảo: “Anh, không phải vì anh là đồng tính nên mới cho rằng em là đồng tính đấy chứ?”
Ngạn Tảo đáp: “Cũng không hẳn, đây là một loại trực giác. Hơn nữa trong nhà mình thì ai đẹp trai cũng là gay, cho nên anh thầm nghĩ…”
“Ai cũng là gay á???” Ngạn Trì lại cảm thấy sốc tận óc, “Còn ai nữa ạ?”
Ngạn Tảo nói: “Em họ mình Giáng Thần nè… A, còn có cậu của Giáng Thần nữa. Còn cậu hai, cậu ba, cậu tư, cậu năm… Còn chú làm vườn nhà mình nữa…”
Ban đầu Ngạn Trì chỉ hơi sợ một chút thôi nhưng bây giờ hắn ta sắp xỉu ngang luôn rồi: Gia môn bất hạnhhh!!!! Nhà mình có bị nhiễm vi-rút gì không đấy????
Yến Đôn nhìn thấy sắc mặt trắng bệnh của Ngạn Trì thì cực kì thông cảm: Giám đốc Ngạn à, bây giờ anh đang ở trong một quyển fanfic BL, nên anh đừng nghi ngờ nữa, bên cạnh anh có nhiều gay là chuyện rất bình thường, nói không chừng anh cũng vậy luôn đó.
Ngạn Trì rót cho mình rất nhiều rượu, tiếc là nâng chén giải sầu nhưng sầu lại càng sầu thêm. Hắn buồn nên uống, uống rồi lại càng buồn hơn, hắn ta uống đến mức không biết trời trăng mây nước gì. Thân là thư kí, Yến Đôn đành phải đi dìu kẻ say là Ngạn Trì.
Ngạn Trì tóm chặt lấy cổ áo Yến Đôn, không biết muốn nói gì mà lại bị Ngạn Tảo giật ra. Ngạn Tảo xách cổ Ngạn Trì lên như đang xách một chú mèo con đang tức giận vậy.
Yến Đôn giật mình: “Chủ tịch Ngạn…”
Ngạn Tảo nói: “Sau khi say rượu em tôi thất lễ rồi, tôi thay nó nhận lỗi với cậu.”
Yến Đôn vội xua tay: “Không cần đâu ạ.”
Ngạn Tảo lại nói: “Tôi và nó đều uống rượu nên làm phiền cậu lái xe đưa bọn tôi về nhé.”
“K-không phiền, đây là việc của tôi ạ.”
…
Yến Đôn lái xe đưa hai vị sếp về. Ngạn Trì say khướt, mất đi ý thức, bị ông anh nhà mình tùy ý nhét vào chỗ ngồi phía sau. Bởi vì Ngạn Trì nằm ngang ở ghế sau nên không còn chỗ ngồi, Ngạn Tảo bèn đến ngồi ở chỗ bên cạnh tài xế.
Cảm giác được Ngạn Tảo ngồi cạnh mình, Yến Đôn lại có chút hồi hộp: Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên cậu lái xe cho Ngạn Tảo, sao lại mất tự nhiên như vậy nhỉ?
Có lẽ đây là sức mạnh của tình yêu chăng?
Lòng bàn tay Yến Đôn đổ mồ hôi, trong lòng lại nghĩ: Mới nãy Ngạn Tảo nói mình cũng là đồng tính ư? Vậy… Có phải mình vẫn còn cơ hội không? Ừm, nhưng theo đuổi ảnh kiểu gì đây?
Lúc này, nhắc nhở của hệ thống lại vang lên: Có cần mở chức năng Trí tuệ nhân tạo giúp bạn tán tỉnh không ạ?
Nhớ tới kinh nghiệm hất cà phê đau khổ lần trước, Yến Đôn nhanh chóng lắc đầu: Không cần!
Tuy Yến Đôn không có kinh nghiệm tán tỉnh gì, nhưng kinh nghiệm làm người trong xã hội thì vẫn có, cái chuyện hất cà phê để gây sự chú ý với người khác gì gì đó, có dùng ngón tay út để nghĩ thì cũng thấy chẳng đáng tin cậy gì hết á!
Vì vậy Yến Đôn đành phải sử dụng thường thức cơ bản — Mặc dù cái gọi là “thường thức cơ bản” trong thế giới tổng tài bá đạo hình như cũng không có tác dụng mấy. Nhưng xét đến việc Ngạn Tảo là người trong thế giới thực, nói không chừng anh vẫn đi theo logic bình thường ha…
Ừm, logic theo đuổi đàn ông bình thường… A, đầu tiên hẳn là phải… Phải xin cách thức liên lạc ha?
Mắt thấy nhà họ Ngạn ở ngay trước mặt, Yến Đôn dừng xe lại ven đường, cậu ho khan hai tiếng, ổn định lại nhịp thở chợt trở nên hỗn loạn vì hồi hộp, sau đó mới bắt đầu sử dụng tông giọng chuyên nghiệp nói: “Chủ tịch Ngạn, để sau này tiện liên lạc, anh có thể để lại cách thức liên lạc được không ạ?”
— Ai da, tui là thư kí của em trai anh đó, để lại cách thức liên lạc cũng không kì lạ đúng không? Tui thông minh ghê á.
Yến Đôn kiềm chế tiếng tim đập ầm ĩ, dùng ánh mắt ướt át nhìn chằm chằm vào Ngạn Tảo.
Ngạn Tảo quay sang liếc Yến Đôn một cái rồi nói: “Được.”
Chỉ là một tiếng “được” như vậy mà đã đủ khiến Yến Đôn bắn pháo hoa trong lòng.
A a a a, ảnh nói ảnh cho kìa!
Sau đó thì Ngạn Tảo và Yến Đôn thuận lợi trao đổi cách thức liên lạc.
Yến Đôn vô cùng vui vẻ cầm điện thoại, nói: “Cảm ơn Chủ tịch Ngạn, tôi về trước đây ạ.”
Dường như Ngạn Tảo chợt nhớ tới chuyện gì, anh nói: “Nghe bảo cậu rất am hiểu về việc hất cà phê à?”
“…” Cả người Yến Đôn ngây ra.
Ngạn Tảo nói: “Trừ tôi ra, nghe nói Giám đốc Hoa và Giáng Thần cũng bị cậu hất.”
Trong khoảnh khắc đó, Yến Đôn chợt trở nên cứng đờ, so với thành phố băng Cáp Nhĩ Tân thì cậu còn lạnh hơn, còn khô khốc hơn.
Ngạn Tảo vẫn mỉm cười, một nụ cười thân sĩ, rõ ràng là rất đẹp nhưng lại khiến người ta thấy vô cùng bất an.
Da đầu Yến Đôn run lên: Nguy rồi, mình không nên cho rằng tất cả các tổng tài bá đạo trong thế giới này đều ngốc nghếch. Rõ ràng sếp Tảo của chúng ta là một người cực kì thông minh…
Trong đầu Yến Đôn vô cùng hỗn độn: Sao ảnh lại biết đến sự tích đổ cà phê đầy vẻ vang của tui dị??
Nhân viên chăm sóc khách hàng login giải đáp nghi vấn: Bởi vì hôm đó sau khi cậu hất Ngạn Tảo, cô Trương trong nhà họ Ngạn đã kể rằng cậu cũng từng hất Trần Giáng Thần. Dựa vào “hào quang nhân vật chính” của cậu, Trần Giáng Thần và cô Trương đều không thấy chuyện này có vấn đề gì, họ còn cảm thấy cậu vô cùng đáng yêu. Nhưng mà…
Da đầu Yến Đôn run lên: Nhưng mà, Ngạn Tảo không thể bị ảnh hưởng bởi hào quang nhân vật chính…
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Đúng vậy, quý khách còn nhớ rõ thiết lập này, thật sự rất là giỏi ạ!
Da đầu Yến Đôn còn tê dại hơn.
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Ngạn Tảo cho người điều tra những việc cậu đã làm ở công ty, rồi tra ra được gần đây cậu còn hất cả Hoa Đại Mạo.
Yến Đôn: …Hèn gì mấy cậu bảo việc tui cưa Ngạn Tảo là một chuyện vô cùng khó khăn.
Trong nháy mắt, cả xe tràn ngập một bầu không khí xấu hổ — Mà người phá vỡ sự xấu hổ này lại là Ngạn Trì. Ngạn Trì say rượu, đáng lẽ đang co quắp như cá nằm trên thớt, tự dưng hắn ta lại mở mắt rồi bật dậy giống như cá chép nhảy đồng, gào khóc: “Gia môn bất hạnhhh! Sao toàn là gay vậy!”
Yến Đôn cười gượng hai tiếng, quay đầu an ủi: “Thật ra gay cũng đâu có sao ạ…”
“Khờ như cậu thì biết cái gì!” Ngạn Trì mắng một câu dữ dội, còn chưa để Yến Đôn kịp phản ứng lại thì hắn đã mất hết sức sống mà thiếp đi.
Yến Đôn nhìn Ngạn Trì, trong lúc không ai nói gì, cậu lại nghe thấy tiếng hệ thống leng keng: Thu thập thành công lời thoại của tổng tài bá đạo: [Ngốc như em thì biết cái gi] √
—
Hết chương 10.
Yến Đôn lại càng xấu hổ hơn, cậu đành phải nói: “Kính chào Chủ tịch Ngạn, tôi là thư kí của Giám đốc Ngạn, tên là Yến Đôn ạ.”
Trong công ty, cả Ngạn Trì và Ngạn Tảo đều có thể được gọi là “Giám đốc” hoặc “Chủ tịch”, chẳng qua để phân biệt, tất cả mọi người đều gọi vị Chủ tịch Ngạn Tảo này là “Chủ tịch Ngạn”, còn vị lãnh đạo tập đoàn – Ngạn Trì – thì gọi là “Giám đốc Ngạn”.
Ngạn Tảo hơi gật gù, cũng không biết anh có nhớ kĩ không.
Có điều, thân là ông chủ, quả thật anh có quyền không nhớ tên nhân viên, tùy tiện gọi lung tung cũng được.
Ngạn Trì nói: “Anh, anh sang phòng họp chờ em trước đi, em còn có mấy chuyện công việc cần bàn với Tiểu Yến ở bên này.”
Ngạn Tảo gật đầu rồi rời đi.
Đợi Ngạn Tảo đi khỏi, Ngạn Trì lại hỏi Yến Đôn: “Quà đâu?”
“Dạ?” Yến Đôn ngẩn ra.
“Cậu choáng đầu à?” Ngạn Trì nói, “Món quà mà tôi kêu cậu chuẩn bị cho anh tôi đâu?”
“…” Yến Đôn choáng đầu thật.
Đúng vậy, vốn là Ngạn Trì giao cho Yến Đôn việc chuẩn bị quà tặng mừng Ngạn Tảo về nước. Có điều Yến Đôn lại không có ý tưởng gì, vậy nên Ngạn Trì đề xuất cậu đến nhà họ Ngạn để hỏi Trần Giáng Thần một phen. Nhưng khi Yến Đôn đến nhà họ Ngạn thì cậu lại hất một ly cà phê vào Ngạn Tảo rồi bỏ chạy trối chết, không hề nhớ tới việc phải chuyện bị quà tặng.
May mắn thay, lúc nào trong văn phòng Giám đốc cũng chuẩn bị một ít quà tặng để dùng trong công việc xã giao: Rất linh hoạt, là cái loại quà mà tặng như thế nào cũng không sợ sai đó.
Tuy rằng dùng mắt thường cũng có thể thấy được sự có lệ của mấy món quà này, nhưng Yến Đôn đoán, với tính cách của Ngạn Tảo thì anh sẽ không thể hiện bất kì sự bất mãn nào.
…
Sau khi tan tầm, Ngạn Trì đưa Yến Đôn và Ngạn Tảo cùng đi ăn tối. Ngạn Trì lấy quà tặng xã giao đã chuẩn bị đầy đủ ra. Ngạn Tảo nhìn món quà không hề có thành ý này, anh cũng mỉm cười đón nhận rồi còn khen ngợi vài câu — Giống với suy đoán của Yến Đôn.
Yến Đôn âm thầm thở phào: Quả nhiên anh vẫn là anh sếp Tảo mà mình biết.
Ngạn Tảo nhấc ly rượu lên rồi nói: “Tiểu Trì, tuổi em không còn nhỏ nữa, nên tính chuyện cưới xin đi thôi.”
Ngạn Trì nghe thế thì không phục chút nào: “Nói đến việc tuổi không còn nhỏ thì không phải anh còn lớn tuổi hơn em à? Nếu cưới thì cũng phải là anh cưới trước chứ!”
Ngạn Tảo bèn đáp: “Không có quy định nào như vậy. Đây là việc mà bà nội thúc giục, nếu em không thích thì đi nói chuyện với bà nội đi.”
Thiết lập của Ngạn Trì và Ngạn Tảo là “có xe có nhà, cha mẹ đều mất” rất thường thấy, nhưng hai người bọn họ lại được bà nội thay mặt nuôi lớn. Cho nên cả hai đều rất hiếu kính với bà nội.
Cho dù là ý của bà nội thì Ngạn Trì vẫn tức giận, hỏi lại: “Không đúng, anh còn lớn hơn em mà, tại sao bà nội không giục anh mà lại đi giục em trước?”
Ngạn Tảo nói: “Em có thể hỏi bà.”
Thật ra Yến Đôn lại hiểu được một chút: Dựa trên thiết lập của truyện gốc, Ngạn Trì phải đi xem mắt với nữ phụ bia đỡ đạn, rồi sau đó đính hôn, cho nên mới phải có tình tiết giục cưới. Nhưng vì Ngạn Tảo chỉ là một nhân vật quần chúng, rất ít khi lên sàn diễn, nên trong truyện cũng sẽ không sắp đặt tình tiết giục cưới cho anh.
Ngạn Trì cũng không ngạc nhiên lắm đối với chuyện gia đình sắp xếp việc xem mắt cho hắn, cũng chưa tới mức nảy sinh mâu thuẫn. Dù sao thì trong giới nhà giàu bọn họ, chuyện này cũng là một chuyện hết sức bình thường.
Ngạn Tảo cũng theo phái hành động, anh nhanh chóng lấy ra một chồng ảnh rồi đưa cho Ngạn Trì.
Nhìn thấy nhiều ảnh chụp như vậy, Ngạn Trì nở nụ cười: “Anh tính trước rồi đúng không!” Ngạn Trì nhìn ảnh chụp vừa nhận rồi chau mày: “Sao lại là đàn ông ạ????”
Ngạn Tảo nói: “Em không phải là đồng tính à?”
Nghe nói vậy, Yến Đôn rất chi là khiếp sợ: Ngạn Trì là người đồng tính á?
Ngạn Trì cũng rất chi là khiếp sợ: “Em là người đồng tính á?”
Ngạn Tảo gật đầu, nói: “Anh thấy vậy.”
“Anh thấy vậy ư?” Ngạn Trì ra vẻ xấu hổ và giận dữ, “Em thấy anh mới là đồng tính thì có!”
Ngạn Tảo nói: “Đúng thế.”
Ngạn Trì nghe vậy thì hoảng hốt: “Đúng á?!!!”
“Lạ lắm à?” Ngạn Tảo vẫn giữ nguyên điệu bộ thản nhiên và bình tĩnh, khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười vừa dịu dàng lại vừa xa cách.
Ngạn Trì cảm thấy cực kì đau đầu, đỡ trán nói: “Sao lại thế chứ? Sao mà có nhiều người đồng tính như vậy được?” Nói xong, Ngạn Trì khựng lại một xíu rồi quay đầu nhìn Yến Đôn: “Không phải cậu cũng vậy chứ?”
Làm một câu “Yến Hiền Lành”, Yến Đôn vẫn thật thà gật đầu: “Đúng ạ.”
Ngạn Trì trợn mắt há mồm.
…
Ăn xong bữa cơm này, Ngạn Trì thấy hoài nghi cuộc sống luôn.
Rất lâu sau, Ngạn Trì cũng không trở lại như bình thường được.
Là một Ngạn Trì xưa nay vẫn cho rằng mình là thẳng, còn ngầm thừa nhận những người xung quanh mình (trừ cái tên họ Hoa lẳng lơ kia) cũng là trai thẳng, hắn cảm nhận được một cơn chấn động chưa từng có trước đây.
Phải một lúc lâu sau, vị tổng tài bá đạo này mới lấy lại khí chất “ba phần lạnh lùng, bảy phần bá đạo” của mình. Ngạn Trì lạnh lùng nhìn Ngạn Tảo: “Anh, không phải vì anh là đồng tính nên mới cho rằng em là đồng tính đấy chứ?”
Ngạn Tảo đáp: “Cũng không hẳn, đây là một loại trực giác. Hơn nữa trong nhà mình thì ai đẹp trai cũng là gay, cho nên anh thầm nghĩ…”
“Ai cũng là gay á???” Ngạn Trì lại cảm thấy sốc tận óc, “Còn ai nữa ạ?”
Ngạn Tảo nói: “Em họ mình Giáng Thần nè… A, còn có cậu của Giáng Thần nữa. Còn cậu hai, cậu ba, cậu tư, cậu năm… Còn chú làm vườn nhà mình nữa…”
Ban đầu Ngạn Trì chỉ hơi sợ một chút thôi nhưng bây giờ hắn ta sắp xỉu ngang luôn rồi: Gia môn bất hạnhhh!!!! Nhà mình có bị nhiễm vi-rút gì không đấy????
Yến Đôn nhìn thấy sắc mặt trắng bệnh của Ngạn Trì thì cực kì thông cảm: Giám đốc Ngạn à, bây giờ anh đang ở trong một quyển fanfic BL, nên anh đừng nghi ngờ nữa, bên cạnh anh có nhiều gay là chuyện rất bình thường, nói không chừng anh cũng vậy luôn đó.
Ngạn Trì rót cho mình rất nhiều rượu, tiếc là nâng chén giải sầu nhưng sầu lại càng sầu thêm. Hắn buồn nên uống, uống rồi lại càng buồn hơn, hắn ta uống đến mức không biết trời trăng mây nước gì. Thân là thư kí, Yến Đôn đành phải đi dìu kẻ say là Ngạn Trì.
Ngạn Trì tóm chặt lấy cổ áo Yến Đôn, không biết muốn nói gì mà lại bị Ngạn Tảo giật ra. Ngạn Tảo xách cổ Ngạn Trì lên như đang xách một chú mèo con đang tức giận vậy.
Yến Đôn giật mình: “Chủ tịch Ngạn…”
Ngạn Tảo nói: “Sau khi say rượu em tôi thất lễ rồi, tôi thay nó nhận lỗi với cậu.”
Yến Đôn vội xua tay: “Không cần đâu ạ.”
Ngạn Tảo lại nói: “Tôi và nó đều uống rượu nên làm phiền cậu lái xe đưa bọn tôi về nhé.”
“K-không phiền, đây là việc của tôi ạ.”
…
Yến Đôn lái xe đưa hai vị sếp về. Ngạn Trì say khướt, mất đi ý thức, bị ông anh nhà mình tùy ý nhét vào chỗ ngồi phía sau. Bởi vì Ngạn Trì nằm ngang ở ghế sau nên không còn chỗ ngồi, Ngạn Tảo bèn đến ngồi ở chỗ bên cạnh tài xế.
Cảm giác được Ngạn Tảo ngồi cạnh mình, Yến Đôn lại có chút hồi hộp: Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên cậu lái xe cho Ngạn Tảo, sao lại mất tự nhiên như vậy nhỉ?
Có lẽ đây là sức mạnh của tình yêu chăng?
Lòng bàn tay Yến Đôn đổ mồ hôi, trong lòng lại nghĩ: Mới nãy Ngạn Tảo nói mình cũng là đồng tính ư? Vậy… Có phải mình vẫn còn cơ hội không? Ừm, nhưng theo đuổi ảnh kiểu gì đây?
Lúc này, nhắc nhở của hệ thống lại vang lên: Có cần mở chức năng Trí tuệ nhân tạo giúp bạn tán tỉnh không ạ?
Nhớ tới kinh nghiệm hất cà phê đau khổ lần trước, Yến Đôn nhanh chóng lắc đầu: Không cần!
Tuy Yến Đôn không có kinh nghiệm tán tỉnh gì, nhưng kinh nghiệm làm người trong xã hội thì vẫn có, cái chuyện hất cà phê để gây sự chú ý với người khác gì gì đó, có dùng ngón tay út để nghĩ thì cũng thấy chẳng đáng tin cậy gì hết á!
Vì vậy Yến Đôn đành phải sử dụng thường thức cơ bản — Mặc dù cái gọi là “thường thức cơ bản” trong thế giới tổng tài bá đạo hình như cũng không có tác dụng mấy. Nhưng xét đến việc Ngạn Tảo là người trong thế giới thực, nói không chừng anh vẫn đi theo logic bình thường ha…
Ừm, logic theo đuổi đàn ông bình thường… A, đầu tiên hẳn là phải… Phải xin cách thức liên lạc ha?
Mắt thấy nhà họ Ngạn ở ngay trước mặt, Yến Đôn dừng xe lại ven đường, cậu ho khan hai tiếng, ổn định lại nhịp thở chợt trở nên hỗn loạn vì hồi hộp, sau đó mới bắt đầu sử dụng tông giọng chuyên nghiệp nói: “Chủ tịch Ngạn, để sau này tiện liên lạc, anh có thể để lại cách thức liên lạc được không ạ?”
— Ai da, tui là thư kí của em trai anh đó, để lại cách thức liên lạc cũng không kì lạ đúng không? Tui thông minh ghê á.
Yến Đôn kiềm chế tiếng tim đập ầm ĩ, dùng ánh mắt ướt át nhìn chằm chằm vào Ngạn Tảo.
Ngạn Tảo quay sang liếc Yến Đôn một cái rồi nói: “Được.”
Chỉ là một tiếng “được” như vậy mà đã đủ khiến Yến Đôn bắn pháo hoa trong lòng.
A a a a, ảnh nói ảnh cho kìa!
Sau đó thì Ngạn Tảo và Yến Đôn thuận lợi trao đổi cách thức liên lạc.
Yến Đôn vô cùng vui vẻ cầm điện thoại, nói: “Cảm ơn Chủ tịch Ngạn, tôi về trước đây ạ.”
Dường như Ngạn Tảo chợt nhớ tới chuyện gì, anh nói: “Nghe bảo cậu rất am hiểu về việc hất cà phê à?”
“…” Cả người Yến Đôn ngây ra.
Ngạn Tảo nói: “Trừ tôi ra, nghe nói Giám đốc Hoa và Giáng Thần cũng bị cậu hất.”
Trong khoảnh khắc đó, Yến Đôn chợt trở nên cứng đờ, so với thành phố băng Cáp Nhĩ Tân thì cậu còn lạnh hơn, còn khô khốc hơn.
Ngạn Tảo vẫn mỉm cười, một nụ cười thân sĩ, rõ ràng là rất đẹp nhưng lại khiến người ta thấy vô cùng bất an.
Da đầu Yến Đôn run lên: Nguy rồi, mình không nên cho rằng tất cả các tổng tài bá đạo trong thế giới này đều ngốc nghếch. Rõ ràng sếp Tảo của chúng ta là một người cực kì thông minh…
Trong đầu Yến Đôn vô cùng hỗn độn: Sao ảnh lại biết đến sự tích đổ cà phê đầy vẻ vang của tui dị??
Nhân viên chăm sóc khách hàng login giải đáp nghi vấn: Bởi vì hôm đó sau khi cậu hất Ngạn Tảo, cô Trương trong nhà họ Ngạn đã kể rằng cậu cũng từng hất Trần Giáng Thần. Dựa vào “hào quang nhân vật chính” của cậu, Trần Giáng Thần và cô Trương đều không thấy chuyện này có vấn đề gì, họ còn cảm thấy cậu vô cùng đáng yêu. Nhưng mà…
Da đầu Yến Đôn run lên: Nhưng mà, Ngạn Tảo không thể bị ảnh hưởng bởi hào quang nhân vật chính…
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Đúng vậy, quý khách còn nhớ rõ thiết lập này, thật sự rất là giỏi ạ!
Da đầu Yến Đôn còn tê dại hơn.
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Ngạn Tảo cho người điều tra những việc cậu đã làm ở công ty, rồi tra ra được gần đây cậu còn hất cả Hoa Đại Mạo.
Yến Đôn: …Hèn gì mấy cậu bảo việc tui cưa Ngạn Tảo là một chuyện vô cùng khó khăn.
Trong nháy mắt, cả xe tràn ngập một bầu không khí xấu hổ — Mà người phá vỡ sự xấu hổ này lại là Ngạn Trì. Ngạn Trì say rượu, đáng lẽ đang co quắp như cá nằm trên thớt, tự dưng hắn ta lại mở mắt rồi bật dậy giống như cá chép nhảy đồng, gào khóc: “Gia môn bất hạnhhh! Sao toàn là gay vậy!”
Yến Đôn cười gượng hai tiếng, quay đầu an ủi: “Thật ra gay cũng đâu có sao ạ…”
“Khờ như cậu thì biết cái gì!” Ngạn Trì mắng một câu dữ dội, còn chưa để Yến Đôn kịp phản ứng lại thì hắn đã mất hết sức sống mà thiếp đi.
Yến Đôn nhìn Ngạn Trì, trong lúc không ai nói gì, cậu lại nghe thấy tiếng hệ thống leng keng: Thu thập thành công lời thoại của tổng tài bá đạo: [Ngốc như em thì biết cái gi] √
—
Hết chương 10.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook