Người đó đúng là kẻ vừa bị Thẩm Tiện giáo huấn lúc nãy - Lâm Chí Tân, Lâm Thanh Hàn cũng không nghĩ tới em trai cô lại mặt dày mày dạn đi tới đây.
Lâm Chí Tân thông qua ánh đèn mờ nhạt cũng thấy rõ một lớn một nhỏ đi đến, cậu ta cà lơ phất phơ đứng lên, hướng về phía Lâm Thanh Hàn nói: "Chị, sao về trễ như vậy, lại đi nhà của tình nhân nào? Sao còn mang theo đứa nhỏ? Nhỡ để đứa nhỏ nhìn thấy cái không nên thấy ảnh hưởng nó thì sao?".
"Lâm Chí Tân, cậu rửa miệng sạch sẽ cho tôi, trẻ con còn ở đây". Lâm Thanh Hàn thật không nghĩ tới em trai cô sẽ lì đến vậy, lúc trước cũng chỉ là ở ngoài gõ cửa mà thôi, cho nên hiện tại là muốn bao nhiêu tiền? Có đủ kiên nhẫn ngồi chờ ở ngoài cửa.
"Đã biết, đã biết, Điềm Điềm có nhớ cậu hay không? Hình như hơn nửa tháng rồi không thấy Điềm Điềm, rất nhớ Điềm Điềm nha". Lâm Chí Tân muốn sờ mặt Thẩm Điềm, bé sợ tới mức trốn phía sau Lâm Thanh Hàn, nước mắt như mưa mà rơi xuống.
"Hức hức, mẹ, Điềm Điềm sợ, đừng để, đừng để cậu lại đây". Thẩm Điềm lắp bắp vừa khóc ròng vừa nói.
"Lâm Chí Tân, cậu đủ chưa, rốt cuộc có chuyện gì?" Lâm Thanh Hàn đem đứa nhỏ hộ ở phía sau, hốc mắt có hơi đỏ lên.
Lâm Chí Tân vỗ vỗ đất cát dính trên người, quơ đầu cười nói: "Em không có việc gì, không có việc gì em trai không thể lại đây thăm chị gái? Chị không cho em vào nhà? Em chính là em ruột của chị, nếu chị không cho em vào thì hôm nay em sẽ luôn gõ cửa, không chỉ gõ cửa, em còn phải la lên, lại đây lại đây, mọi người đều lại đây nhìn một cái, chị gái không cho em mình vào nhà, này là chuyện gì? Mọi người lại đây phân xử đúng sai giúp tôi".
Lúc này nhà đối diện Lâm Thanh Hàn mở cửa, một phụ nữ trung niên đầu còn đang mang cuốn lô thò nửa mình ra nói: "La hét cái gì, cãi nhau có thể về nhà cãi không, không nhìn coi bây giờ là mấy giờ, đến giờ ngủ của người khác rồi, còn ở hành lang ồn ào cái gì".
"Được rồi, đi vào nhà nói chuyện". Lâm Thanh Hàn một bên ôm Thẩm Điềm con đang nức nở vào lòng, một bên mở cửa, còn để Lâm Chí Tân la hét, chỉ sợ càng nhiều phiền toái cho cô và Điềm Điềm.
Lâm Chí Tân hoàn toàn không cảm thấy cậu ta làm sai, khoanh hai tay cợt nhả nhìn Lâm Thanh Hàn mở cửa, miệng thì không ngưng nói: "Em đã nói rồi, chị có thể không cho em tiến vào nhà sao? Em nói với mẹ cũng là chị bị mắng".
Lâm Thanh Hàn hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Chí Tân, răng rắc một tiếng, cửa nhà mở ra Lâm Thanh Hàn ôm Thẩm Điềm vào nhà, Lâm Chí Tân cũng không coi mình là người ngoài mà theo sát đi vào nhà.
Thẩm Điềm khóc đến mặt mày lấm lem, trước kia bé sợ nhất là bà ngoại với cậu cùng với mommy đến nhà, bởi vì bọn họ cứ đến thì la lối khắp nơi, làm cho mẹ giận đến khóc, bé cũng rất sợ bọn họ, bọn họ luôn trừng mắt với bé, lúc ôm bé lên cũng làm cho bé đau, bé không muốn cậu tới nhà bé.
"Hức hức, không muốn gặp cậu, mẹ, Điềm Điềm sợ". Thẩm Điềm dựa vào lòng Lâm Thanh Hàn, khóc đến cả mặt lắm lem, hơi thở cũng có chút không đều.
Lâm Chí Tân không coi bản thân là người ngoài, không hề để ý Thẩm Điềm bị cậu ta dọa khóc, duỗi tay mở tủ lạnh liền thấy được một túi trái cây to mà Thẩm Tiện mua, mắt của cậu ta rất sắc bén, liếc mắt một cái liền thấy được trong đó có măng cụt là đắt nhất, ngoài chợ bán trên dưới hai mươi đồng một cân, Lâm Chí Tân lập tức đem ra, cà lơ phất phơ ngồi trên sô pha ăn.
Thẩm Điềm vỗn dĩ đang khóc, thấy măng cụt mommy mua cho mình bị cậu ăn mất càng khóc lớn hơn, "Oa oa, mẹ ơi, măng cụt mommy mua cho Điềm Điềm bị cậu ăn rồi, hức hức, Điềm Điềm không còn trăng nhỏ, hức hức".
"Điềm Điềm ngoan, ngày mai mẹ mua lại cho Điềm Điềm, không khóc". Lâm Thanh Hàn tận lực ổn định giọng nói của bản thân, dỗ Thẩm Điềm.
Thuận tiện lạnh giọng nói với Lâm Chí Tân: "Cậu muốn làm cái gì, không phải đầu tháng tôi vừa cho cậu một ngàn sao? Tôi còn phải cho Điềm Điềm đi nhà trẻ, hai mẹ con tôi còn phải sống, thật sự không có tiền để cho cậu, cậu đi đi".
"Sao không có tiền, lúc mẹ đòi tiền chị liền cho, tôi muốn thì chị không có? Tôi nói cho chị biết, hôm nay nếu không lấy được tiền thì chúng ta đều không cần ngủ, con nói đúng không, Điềm Điềm?" Lâm Chí Tân nói xong còn hướng về phía Thẩm Điềm cười đểu.
"Oa oa, Điềm Điềm sợ, mẹ ơi, Điềm Điềm không cần có cậu, cậu xấu". Thân thể nho nhỏ của Thẩm Điềm do sợ hãi mà cuộn trong vào ngực Lâm Thanh Hàn.
"Lâm Chí Tân, cậu muốn làm cái gì? Muốn chơi xấu? Cậu cút đi cho tôi, bây giờ dù cho mẹ nói cái gì tôi cũng sẽ không tiếp tục cho cậu tiền, mấy người khiến tôi quá thất vọng". Lâm Thanh Hàn khóe mắt đỏ hoe nói.
"Chị, tôi nói cho nghe, chị đưa tiền cho tôi sớm một chút là được rồi, không phải chị còn có mấy người tình sao? Chị đi theo bọn họ, làm nũng một chút không phải có tiền ngay sao? Tôi thấy cái anh bác sĩ họ Lục cũng không tệ, chị nắm chắc cơ hội tìm cho tôi một người anh rể nhà có điều kiện, chị xem cái đồ Thẩm Tiện kia, là cái thá gì còn dám đánh tôi?" Lâm Chí Tân vừa ăn măng cụt vừa lẩm bẩm nói.
Lâm Thanh Hàn tức giận, muốn mắng Lâm Chí Tân nhưng con gái còn đang khóc, cô muốn ôm đứa nhỏ vào phòng ngủ trước, bản thân lại nghĩ cách đuổi Lâm Chí Tân sau, cô ôm Thẩm Điềm lên, đi về phía phòng ngủ, Lâm Chí Tân trực tiếp bước đến chặn đường Lâm Thanh Hàn, giọng điệu cợt nhả: "Chị, không phải đã nói là không đưa tiền thì đừng ngủ sao? Chị muốn đi đâu?".
"Lâm Chí Tân, cậu đừng quá đáng, cậu không cút đi tôi liền báo cảnh sát". Lâm Thanh Hàn đỏ hốc mắt, Thẩm Điểm ở trong ngực cô không ngừng thút thít.
"Chị báo đi, cùng lắm cũng chỉ là tranh cãi gia đình, cảnh sát giáo khiển trách một lúc là xong chuyện, chị báo cảnh sát tôi liền gọi cho mẹ, nói cho mẹ biết chị gọi cảnh sát bắt tôi, chị ở đây không ai quản, không đàng hoàng, còn cùng Thẩm Tiện chơi trò mập mờ. Chị cũng biết mẹ thương tôi nhất, chị đoán mẹ sẽ làm gì?" Lâm Chí Tân đóng cửa phòng ngủ không cho Lâm Thanh Hàn vào.
Lâm Thanh Hàn đành phải đi đến sô pha, để Thẩm Điềm ngồi trên sô pha dỗ, lúc này cô đã bị Lâm Chí Tân làm cho mệt mỏi, nhớ tới Thẩm Tiện nói với mình vào buổi sáng, Lâm Thanh Hàn yên lặng mở điện thoại gọi cho Thẩm Tiện, thấy Thẩm Tiện bắt máy liền nói với Lâm Chí Tân: "Lâm Chí Tân, cậu không lấy được tiền thì không chịu đi đúng không".
"Chị, sao có thể nói như vậy, đều là người một nhà, chị giúp em một chút cũng là chuyện thường, lần này kỳ thật cũng không nhiều lắm, chỉ ba mươi nghìn thôi, em biết chị có mà". Lâm Chí Tân ngồi trên sô pha tiếp tục ăn trái cây, vừa ăn vừa nói: "Nói cách khác, chúng ta ở đây phân cao thấp, xem ai chịu không nổi, dù sao em thường xuyên không ngủ buổi tối, cũng không biết Điềm Điềm có chịu nổi không?".
Bên kia điện thoại, Thẩm Tiện hỏi nửa ngày cũng không có ai trả lời, liền nghe được giọng Lâm Chí Tân nhao nhao đòi tiền, suy nghĩ một chút, giờ này Lâm Chí Tân hẳn là ở trong nhà Lâm Thanh Hàn, Thẩm Tiện gắt gao nhíu mày, lập tức thay quần áo, ra phòng khách chào Phương Tĩnh Lan rồi vội vã ra khỏi nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook