Hơn một tháng sau, tình trạng nôn nghén của Lâm Thanh Hàn ngày càng nặng hơn, thường xuyên buồn nôn ngay sau khi ăn xong, Thẩm Tiện đau lòng muốn chết, thay đổi đa dạng món ăn để Lâm Thanh Hàn có thể ăn ngon miệng, kết quả Lâm Thanh Hàn không béo lên được bao nhiêu, nhóc con thì lại mỗi ngày ăn đến căng bụng.
Hôm nay, Thẩm Tiện làm sườn xào chua cay, khoai tây sợi xào chua cay, cô muốn Lâm Thanh Hàn có thể ăn ngon miệng một chút, "Thanh Hàn, em nếm thử mấy món chị làm hôm nay, rất là kích thích vị giác".
Lâm Thanh Hàn gật gật đầu nói: "Vâng".

Gần đây phản ứng của cô rất lớn, ngửi được mùi dầu khói liền cảm thấy buồn nôn, ăn một ít khoai tây sợi, một ít cơm, Lâm Thanh Hàn cảm thấy còn ổn, không có cảm giác buồn nôn như trước đó, gắp một miếng sườn heo bỏ vào chén, vừa mới cắn một miếng Lâm Thanh Hàn liền che miệng chạy vào WC.
Thẩm Tiện vội vàng buông chén đũa chạy theo Lâm Thanh Hàn vào nhà vệ sinh, nhóc con cũng lon ton chạy theo tới, Thẩm Tiện đành phải bồng nhóc con đi về bàn ăn, "Điềm Điềm ngoan ngoãn ăn cơm là được, mẹ có mommy chăm sóc rồi nha".
Nhóc con nhìn nhìn về phía nhà vệ sinh, cuối cùng vẫn gật đầu.
Thẩm Tiện rót một ly nước cầm vào nhà vệ sinh, Lâm Thanh Hàn còn đang đứng ở bồn cầu nôn khan, cô đi qua đứng ở một bên giúp Lâm Thanh Hàn xoa xoa lưng, vừa xoa vừa nói: "Thanh Hàn, súc miệng một cái sẽ thoải mái hơn".
Lâm Thanh Hàn tiếp nhận ly nước trong tay Thẩm Tiện, súc súc miệng, lúc bấy giờ mới đỡ hơn một chút, nhưng sắc mặt của cô vẫn không tốt hơn chút nào, nhưng dù vậy Lâm Thanh Hàn vẫn không quên nói với Thẩm Tiện: "Không có việc gì, là phản ứng sinh lý bình thường, chị đừng đứng ở đây, nếu không ngay cả chị cũng ăn không ngon".
Thẩm Tiện nắm một tay Lâm Thanh Hàn, nhìn người trước mặt mình, "Chị ở đây cùng em, nhìn em như vậy chị đau lòng, hay là chị đi nấu một ít cháo?".
Lâm Thanh Hàn lắc lắc đầu, "Không cần, em không muốn ăn, em đi phòng khách ngồi một lát, chị ăn cơm với Điềm Điềm đi, chúng ta đều không ở đó Điềm Điềm ăn cơm cũng không ngon miệng".
Thẩm Tiện ôm Lâm Thanh Hàn không nhúc nhích, Lâm Thanh Hàn đưa tay sờ mặt Thẩm Tiện, "Nghe lời, nếu chị cũng không chịu ăn cơm thì sao có sức lực để chăm sóc em? Lỡ như lát nữa em đói bụng thì sao?".
Thẩm Tiện nhìn nhìn Lâm Thanh Hàn, ôm người kia vào lòng, cô biết ngay là mang thai sẽ rất vất vả, không chỉ một mình Lâm Thanh Hàn như vậy, mỗi một người mẹ đều sẽ giống như em ấy, ai nói sinh con dễ dàng, chỉ có những người làm mẹ chịu đựng khó chịu không nói ra mà thôi.
Sắc mặt của Lâm Thanh Hàn trắng bệch nhưng trong lòng lại rất ấm áp, cô biết Thẩm Tiện lại đang đau lòng cho cô, đưa tay xoa xoa eo Thẩm Tiện, dịu dàng dỗ dành: "Em không có việc gì, đi đi".

Lúc này Thẩm Tiện mới buông lỏng cánh tay đang ôm Lâm Thanh Hàn, "Vậy được rồi, em ngồi nghỉ ngơi một lát, nếu chút nữa đói bụng nhất định phải kêu chị".
"Biết rồi, mau đi đi".
Lúc này Thẩm Tiện mới lưu luyến quay lại bàn ăn, nhóc con thấy Thẩm Tiện tới mới bắt đầu cầm cái muỗng nhỏ lên, còn quay đầu về phía phòng khách nhìn nhìn.
Thẩm Tiện biết nhóc con cũng đang lo lắng cho mẹ, vội vàng nói: "Mẹ không có việc gì, Điềm Điềm ăn nhanh đi, nếu không buổi tối đói bụng sẽ ngủ không ngon".
Lúc này nhóc con mới gật gật đầu, bắt đầu ăn cơm, Thẩm Tiện cũng tiếp tục ăn thêm một ít.
Nhóc con ăn cơm xong liền lon ton chạy tới tìm Lâm Thanh Hàn, biết mẹ không thoải mái nên nhóc con chỉ ngoan ngoãn ngồi dựa vào Lâm Thanh Hàn.
Thẩm Tiện thì lại dọn dẹp bàn ăn một chút, nồi chảo gì đó đều rửa sạch sẽ, lúc cô quay lại phòng khách thì thấy Lâm Thanh Hàn vẫn đang rất mệt mỏi, vội vàng nói: "Thanh Hàn, em đi vào phòng nằm một lát đi, một mình chị dỗ Điềm Điềm ngủ là được rồi".
Lâm Thanh Hàn gật gật đầu đi về phòng nằm, Thẩm Tiện chơi cùng nhóc con thêm một lát, nhóc con rất nghe lời, nói muốn đi ngủ.
Thẩm Tiện dứt khoát đưa nhóc con vào phòng ngủ, Thẩm Tiện nằm cùng nhóc con một lát, kể cho nhóc con nghe bốn câu chuyện xưa, đôi mắt của nhóc con nhanh chóng mở không nổi, chờ đến khi nhóc con ngủ say Thẩm Tiện mới đi về phòng của mình.
Lâm Thanh Hàn lúc này đã nằm xuống, nhìn dáng vẻ giống như đã ngủ rồi, Thẩm Tiện vào nhà vệ sinh tắm rửa, vừa tắm rửa vừa suy nghĩ lo lắng cho Lâm Thanh Hàn, cơm không ăn được mấy đũa đều nôn ra hết, Thẩm Tiện chỉ nghĩ lại đã đỏ vành mắt, hiện tại chỉ mới vừa bắt đầu đã khó chịu như vậy, nếu sau này đều như vậy không phải cô sẽ đau lòng chết sao.
Sau khi tắm xong Thẩm Tiện cẩn thận lên giường, nghiêng người nằm xuống, ôm chặt phía sau lưng Lâm Thanh Hàn, không biết có phải là ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy Thanh Hàn nhà cô mang thai lại gầy đi, có thể thấy được đứa nhỏ trong bụng nhất định là cái đồ hành người, chờ con gái được sinh ra, Thẩm Tiện dù thế nào cũng phải mỗi ngày giảng cho bé nhỏ nghe mẹ mang thai con bé vất vả như thế nào.
Thẩm Tiện nghĩ, chính cô cũng mơ mơ màng màng ngủ mất, mấy ngày này chuyện trong nhà đều do cô đảm nhiệm, còn phải bận rộn công việc ở công ty, hơn nữa cuối tháng sẽ tổ chức lễ cưới, trên cơ bản cô chẳng khác gì con quay, hết lo chỗ này lại đến chỗ khác, nằm xuống giường liền ngủ mất.
Đến khi Thẩm Tiện tỉnh lại thì Lâm Thanh Hàn cũng thức giấc, ngủ cả đêm nên tinh thần của Lâm Thanh Hàn hiện tại tốt hơn trước đó rất nhiều, Thẩm Tiện hôn lên trán Lâm Thanh Hàn, dịu dàng nói: "Lát nữa chị nấu một ít cháo, ăn kèm với dưa muối, ngày hôm qua em nôn không ít, bây giờ có đói bụng không?".
Lâm Thanh Hàn dựa vào vai Thẩm Tiện cọ cọ, mới vừa tỉnh giấc nên giọng nói còn hơi khàn khàn, "Có một chút, lát nữa hẳn là có thể ăn một ít".
Thẩm Tiện ôm eo người đang nằm trong ngực mình, nhỏ giọng hỏi: "Lúc mang thai Điềm Điềm cũng giống như bây giờ sao?".

"Ừm, mấy tháng đầu tiên lúc nào cũng buồn nôn, nhưng mấy tháng sau là tốt hơn nhiều, đừng lo lắng, em không có việc gì".
"Ừ, vậy chị tranh thủ làm nhiều món ăn ngon cho em, ít nhất có thể làm em ăn nhiều một chút, chị đi rửa mặt trước, em tiếp tục nghỉ ngơi một chút đi".

Thẩm Tiện nói, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Đến khi Thẩm Tiện bước ra khỏi nhà vệ sinh thì Lâm Thanh Hàn cũng đã sắp xếp xong, Thẩm Tiện không cho cô làm việc nhà, cô không thể làm gì khác ngoài việc kêu nhóc con dậy, giúp nhóc con mặc quần áo.
Bữa sáng hôm nay Thẩm Tiện nấu cháo, cô sợ nhóc con cảm thấy ăn cháo không ngon miệng nên làm thêm mấy cái bánh bao nhân trứng sữa, bữa sáng hôm nay Lâm Thanh Hàn ăn không ít cháo, Thẩm Tiện thấy cô có thể ăn được mới thoáng yên tâm một chút.
Lâm Thanh Hàn sợ bản thân ở nhà đợi sẽ nhàm chán, quyết định ăn xong sẽ cùng Thẩm Tiện đi công ty, Thẩm Tiện kêu người chuẩn bị thêm một bộ bàn ghế làm việc ở trong văn phòng của mình, cầm một ít văn kiện của công ty cho Lâm Thanh Hàn xem, còn không quên dặn dò cô: "Thanh Hàn, đừng để quá mệt mỏi, xem thử một ít, nếu mệt mỏi liền đi phòng nghỉ ngủ một lát".
Lâm Thanh Hàn mỉm cười nhìn về phía Thẩm Tiện, "Biết rồi, em không có mong manh như vậy, chị không cần quan tâm em, cứ lo cho công việc của chị là được".
"Ừm".

Lúc này Thẩm Tiện mới bắt đầu xem văn kiện.

Khoảng một tiếng sau, Thẩm Tiện đã xem xong văn kiện trong tay, thấy Lâm Thanh Hàn còn đang cúi đầu nhìn tư liệu, cô rót một ly nước ấm đặt đến trước mặt Lâm Thanh Hàn.
"Thanh Hàn, nghỉ một chút rồi xem tiếp".

Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện đến, cười nói: "Công việc của chị xử lý xong rồi sao?".
"Ừm, tôi tới giúp giám đốc Lâm xoa bóp vai".

Thẩm Tiện nói, vòng qua phía sau Lâm Thanh Hàn, hai tay đặt lên vai cô, thật sự bắt đầu giúp Lâm Thanh Hàn xoa bóp vai.
Lâm Thanh Hàn cười khẽ nói: "Chị đóng cửa chưa? Để nhân viên của chị nhìn thấy không tốt lắm".
Thẩm Tiện khom người về phía trước, mở miệng nói vào tai Lâm Thanh Hàn: "Không đóng, chị xoa bóp vai cho vợ chị không phải là việc nên làm sao? Lại không phải làm chuyện gì xấu, nhìn thấy cũng không có việc gì".
Lâm Thanh Hàn thoáng ngửa đầu lên, mím môi cười, "Sao em cảm thấy không tin chị được?".
Thẩm Tiện dịu dàng cúi xuống nhìn Lâm Thanh Hàn, khom lưng, nhẹ nhàng hôn lên môi Lâm Thanh Hàn, sau đó lại tiếp tục hôn lên vành tai cô, "Nếu bà Thẩm đều không tin, vậy cần phải làm một ít chuyện xấu mới được".
Có thể là do gần đây cơ thể của Lâm Thanh Hàn không quá thoải mái nên Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn ngay cả hôn cũng ít lại, vừa rồi Thẩm Tiện nhẹ nhàng lướt qua khiến Lâm Thanh Hàn lay động, hồ nước yên ắng nổi lên gợn sóng, chỉ tiếc là người này chỉ khẽ hôn một cái liền lùi về.
Lâm Thanh Hàn ngửa đầu nhìn cánh môi Thẩm Tiện, cô mím môi, hai bên tai ửng đỏ nói: "Còn muốn".
Thẩm Tiện có hơi bất ngờ, sau đó mới kịp phản ứng Lâm Thanh Hàn đang nói cái gì, xoay ghế của Lâm Thanh Hàn để em ấy đối diện với bản thân, hai tay chống lên tay vịn của ghế, nhẹ giọng nói: "Ừm, em muốn bao nhiêu có bấy nhiêu".
Nói xong cúi người xuống, hôn lên cánh môi Lâm Thanh Hàn, nụ hôn của Thẩm Tiện rất nhẹ, chỉ nhẹ nhàng cọ xát trên bờ môi Lâm Thanh Hàn, nhưng Lâm Thanh Hàn lại chờ không được, đưa tay lên ôm cổ Thẩm Tiện, bắt đầu đi sâu vào nụ hôn, một hồi lâu sau mới buông Thẩm Tiện ra.
Son môi của Thẩm Tiện bị nhòe, cô mím môi khẽ cười, rũ mắt xuống nhìn Lâm Thanh Hàn, nói: "Thì ra là Thanh Hàn không kịp chờ nha, còn muốn không?".
"Muốn".

Lâm Thanh Hàn nói, đứng thẳng lên ôm cổ Thẩm Tiện, đuôi mắt của cô còn đang ửng đỏ, hai bên tai cũng đỏ, nhưng vẫn đưa mặt sát lại gần vành tai Thẩm Tiện, nhẹ giọng nói: "Chị khom lưng sẽ mỏi, đứng hôn".
Thẩm Tiện nghe Lâm Thanh Hàn nói vậy có hơi kinh ngạc, Thanh Hàn nhà cô chưa từng chủ động như vậy bao giờ, độ cong ở khóe môi Thẩm Tiện có muốn giấu cũng giấu không được, ánh mắt dịu dàng nhìn người trước mặt mình, "Ừm, vậy đứng hôn".


Nói xong hôn lên cánh môi Lâm Thanh Hàn.
Đến khi hai người tách ra thì chân của Lâm Thanh Hàn đã đứng không vững, nếu không có Thẩm Tiện đứng ở phía sau đỡ thì thế nào cũng sẽ ngã xuống ghế, Thẩm Tiện mỉm cười nhìn Lâm Thanh Hàn.
Hai bên tai Lâm Thanh Hàn đỏ ửng, cô thoáng tránh thoát bàn tay Thẩm Tiện, xoay người đi đến bàn làm việc rút vài tờ khăn giấy, sau đó quay lại trước mặt Thẩm Tiện, đưa tay chọt chọt khuôn mặt Thẩm Tiện, "Son môi lem rồi, em lau giúp chị".
Khóe môi Thẩm Tiện cong lên, đưa mặt sát lại gần Lâm Thanh Hàn, "Nói đến son môi, xem ra sau này chị cũng phải sử dụng son môi dành cho thai phụ mới được, đỡ phải Lâm Thanh Hàn ăn trúng, đúng rồi, vừa rồi ăn ngon không?".
Lâm Thanh Hàn một tay nâng cằm Thẩm Tiện một tay dùng khăn giấy nhẹ nhàng giúp Thẩm Tiện lau đi vệt son trên mặt, đỏ tai nhướng mày hỏi Thẩm Tiện: "Chị nói chị hay là son môi?".
Thẩm Tiện ôm eo Lâm Thanh Hàn, bình tĩnh nhìn cô, "Đương nhiên là chị, son môi sao có thể so với vợ em?".
Lâm Thanh Hàn khẽ cười đánh Thẩm Tiện một cái, "Tự luyến".

Ngay sau đó lại nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Nhưng xác thật cũng không tệ lắm".

Nói xong ánh mắt thoáng nhìn qua cánh môi Thẩm Tiện.
Lâm Thanh Hàn chùi vết son trên mặt Thẩm Tiện xong mới lưu luyến mà buông tay ra, sau khi lau son cánh môi Thẩm Tiện vẫn hồng hồng mềm mềm, Lâm Thanh Hàn nhìn thêm vài lần mới dời mắt.
Đúng lúc này cửa văn phòng Thẩm Tiện vang lên, Thẩm Tiện mím môi mỉm cười nhìn Lâm Thanh Hàn, nói với người ở bên ngoài: "Mời vào".
Tiêu Nguyệt vừa đi vào liền cảm thấy bầu không khí trong văn phòng có chút kỳ lạ, nhưng giám đốc và vợ giám đốc đều đang ngồi trước bàn làm việc, Tiêu Nguyệt nhanh chân đi đến trước mặt Thẩm Tiện, bắt đầu báo cáo công việc, trong lúc đó cô phát hiện son môi của giám đốc có vẻ như nhạt hơn nhiều so với trước đó, nhưng cô cũng không dám nhìn nhiều, báo cáo công việc xong liền nhanh chân đi ra ngoài..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương