Xuyên Thành Thời Xưa Cẩu Huyết Trong Sách Tra A
-
Chương 79
Sau khi ăn cơm chiều, gia đình Thẩm Tiện ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, tiện thể mở TV xem một chút, nhóc con đang bày bộ ghép hình ra đầy bàn, bắt đầu chơi bộ ghép hình hình vịt con của mình, đôi khi ngửa đầu xem TV.
Hình ảnh trong TV vừa lúc chiếu đến cảnh một cô gái kéo một cô gái khác ngồi lên đùi mình, nhóc con có hơi kích động chỉ vào TV, "Hai người đó đang làm việc, mẹ với mommy lần trước cũng làm việc giống như vậy".
Phương Tĩnh Lan và Thẩm Văn Khang còn đang ngồi ở đây, Lâm Thanh Hàn vừa nghe nhóc con nói vậy thì bắt đầu đỏ ửng hai bên tai, luống cuống tay chân đổi qua kênh khác, ho nhẹ một tiếng nói: "Ừ thì, Điềm Điềm muốn ăn trái cây không? Mẹ làm cho con một phần trái cây dầm sữa chua chịu không?".
Quả nhiên, nhóc con vừa nghe ăn liền dời đi lực chú ý, quên mất chuyện hai cô gái đang "làm việc" trong TV, gật gật đầu nhỏ, "Dạ, Điềm Điềm muốn ăn ~".
Lâm Thanh Hàn vội vàng đi đến tủ lạnh lấy sữa chua và trái cây, sử dụng cách này để giảm bớt sự xấu hổ do nhóc con mang đến.
Phương Tĩnh Lan ngồi bên cạnh được lời nói vừa rồi của nhóc con cũng không nói gì, nén cười nhìn Thẩm Tiện.
Chỉ một lát sau Lâm Thanh Hàn đã chuẩn bị xong trái cây dầm sữa chua, cô dùng tô lớn để làm một phần cho người lớn, một chén nhỏ làm riêng cho nhóc con, bưng ra ngoài, nhóc con chơi trò chơi ghép hình nhưng miệng nhỏ cũng không rảnh rỗi, cho từng miếng từng miếng trái cây vào miệng.
Lâm Thanh Hàn có chút xấu hổ đặt tô trái cây dầm lên bàn trà, "Ba mẹ, ba mẹ cũng ăn đi".
"Ừ".
Phương Tĩnh Lan tươi cười trả lời.
Khoảng 9 giờ tối, Lâm Thanh Hàn dỗ nhóc con đi ngủ trước, Thẩm Tiện thì đang chuẩn bị thuốc uống cho Thẩm Văn Khang, cô và Phương Tĩnh Lan đỡ Thẩm Văn Khang ngồi dựa vào đầu giường, Thẩm Tiện trộn lẫn viên thuốc bản thân mua được từ hệ thống vào phần thuốc của Thẩm Văn Khang, đợi Thẩm Văn Khang uống xong thì dìu ông ấy nằm xuống.
Làm xong mấy thứ này Phương Tĩnh Lan mới quay về phòng, Thẩm Tiện cũng trở về bên cạnh Lâm Thanh Hàn và nhóc con, lúc cô quay về thì nhóc con đã dựa lưng vào tường ngủ ngon lành.
Thẩm Tiện khẽ cười một tiếng, nhìn nhóc con đang ngủ bên kia nói: "Mới đây mà ngủ rồi?".
Thẩm Tiến nói, nằm xuống mép giường, để Lâm Thanh Hàn nằm ở bên trong.
Thẩm Tiện vừa mới nằm xuống liền cảm giác bên hông đau điếng, nhỏ giọng rên một tiếng, nói: "Thanh Hàn? Em làm gì vậy?".
Lâm Thanh Hàn trừng Thẩm Tiện một cái, hai vành tai đỏ lên, mở miệng nói: "Đều tại chị, không phải chị nói Điềm Điềm đã quên mất chuyện đó rồi sao?".
Thẩm Tiện vừa che eo mình vừa cười nói: "Sao chị biết được trí nhớ của con tốt đến vậy, chị sai rồi Thanh Hàn, lần sau nhất định cẩn thận một chút, không cho Điềm Điềm thấy".
Lâm Thanh Hàn hít sâu một hơi, đẩy Thẩm Tiện ra, "Chị còn muốn có lần sau?".
Thẩm Tiện lập tức lắc đầu, "Không có, không có".
Lâm Thanh Hàn quay người về hướng nhóc con không thèm để ý Thẩm Tiện, Thẩm Tiện buồn cười nhích về phía trước, dán cơ thể vào người Lâm Thanh Hàn, "Thanh Hàn, đừng tức giận mà, chị sai rồi".
Thẩm Tiện nói, sau đó còn cọ cọ vào sau cổ Lâm Thanh Hàn, nơi đó vốn ở gần tuyến thể, lúc Thẩm Tiện nói chuyện hơi thở ấm áp phả vào kích thích Lâm Thanh Hàn, khiến phía sau cổ bắt đầu đỏ lên, cơ thể nhẹ nhàng run rẩy.
Cô nhích người về phía trước muốn cách Thẩm Tiện xa một chút, nhưng người phía sau lại cố tình không chịu nằm yên.
Lâm Thanh Hàn chỉ có thể xoay người lại, bình tĩnh nhìn Thẩm Tiện, sau đó hôn khẽ lên khóe môi người nọ, ngón tay nhè nhẹ vuốt ve cổ Thẩm Tiện vài cái, "Được rồi, đừng nghịch, nếu không lát nữa lại bị Điềm Điềm nhìn thấy, hôm nay chị ngoan ngoãn một chút, ngày mai về nhà em nghe theo chị, được không?".
Thẩm Tiện vốn chỉ muốn trêu chọc Lâm Thanh Hàn một lát, nghe Lâm Thanh Hàn nói vậy lập tức vui vẻ lên, "Được, vậy chị đợi đến ngày mai".
"Ừm, nhưng ngày mai cũng phải đợi Điềm Điềm ngủ rồi mới được tiếp tục".
Lâm Thanh Hàn chọt chọt gương mặt Thẩm Tiện nói.
Nhóc con đang ngủ ngon lành, không biết đang mơ thấy món gì ngon mà liếm liếm miệng nhỏ, hoàn toàn không biết mẹ và mommy của mình đang bàn luận cái gì trong lúc mình ngủ.
Thẩm Tiện thoáng nhướng người dậy tắt đèn ở đầu giường, sau đó cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên vành tai Lâm Thanh Hàn, "Ngủ ngon Thanh Hàn".
"Ngủ ngon".
Kể từ khi bị bệnh đến nay Thẩm Văn Khang đều đi ngủ rất sớm, vì thế ông dậy cũng rất sớm, bởi vì cơ thể không tiện nên không thể tự mình mặc quần áo, nhưng dù bị bệnh ông ấy vẫn rất đau lòng cho Phương Tĩnh Lan, trừ khi rất muốn đi WC, nếu không thì dù 5 giờ thức dậy ông vẫn sẽ chờ đến khi Phương Tĩnh Lan thức dậy mới để bà ấy giúp ông mặc quần áo.
Hôm nay Thẩm Văn Khang vẫn dậy sớm như mọi ngày, nhưng ông lại cảm giác được cơ thể của bản thân có sự khác biệt so với lúc trước, một bên cánh tay thường ngày dù có cố gắng thế nào cũng không có sức lực, hai chân ngày thường cũng không điều khiển được, nhưng hôm nay không giống vậy, hai tay vậy mà đều có thể nắm lại, Thẩm Văn Khang thử dùng sức, phát hiện hai tay đều rất có lực, hốc mắt của ông có hơi đỏ lên, hung hăng nhéo vào đùi vài cái, chỗ đùi bị nhéo có cảm giác đau đớn, thử chống đỡ cơ thể để ngồi dậy cũng rất thuận lợi, trước đó, lúc ông muốn ngồi dậy có rất nhiều lần ngồi không nổi, phải nhờ Phương Tĩnh Lan đỡ lên mới ngồi được.
Hốc mắt của ông đỏ bừng, đứng lên đi hai bước, phá hiện bản thân bây giờ không khác gì lúc còn khỏe mạnh, lúc đi cũng không còn nghiêng về một phía, Thẩm Văn Khang kích động, không kiềm được mà chảy nước mắt, một người hơn 50 tuổi giờ phút ngày nước mắt đã như nước chảy mà rơi xuống, ông muốn tìm Phương Tĩnh Lan để chia sẻ sự vui mừng này nhưng nhìn nhìn đồng hồ, phát hiện bây giờ chỉ mới 5 giờ sáng.
Thẩm Văn Khang ngây ngốc ngồi ở mép giường hơn mười phút mới bình tĩnh lại, ông vui vẻ phấn chấn mặc quần áo vào, thuận tiện đi toilet rửa mặt, vào nhà bếp nấu bữa sáng.
Mấy năm nay, từ khi cơ thể ông không tiện, Thẩm Văn Khang cảm thấy người ông có lỗi nhất chính là Phương Tĩnh Lan, có những chuyện rất đơn giản nhưng ông lại vì căn bệnh này mà không thể làm được, lúc đó Thẩm Tiện lại không hiểu chuyện, Phương Tĩnh Lan vừa phải chăm sóc ông, lại thường xuyên bị Thẩm Tiện đòi tiền, tất cả gánh nặng đều đè lên một mình Phương Tĩnh Lan, những chuyện này Thẩm Văn Khang đều biết, nhưng ông ấy ngay cả đi đường cũng chậm chạp, chỉ có thể lo lắng suông, ông rất hy vọng bản thân có thể chia sẻ với Phương Tĩnh Lan chút chuyện, dù chỉ là nấu cơm cũng được, bây giờ có thể thực hiện được, Thẩm Văn Khang nghĩ, cho dù chỉ là khôi phục được một đoạn thời gian ngắn, ông cũng nhất định phải nấu cho Phương Tĩnh Lan một bữa cơm.
Nghĩ như vậy, ông lập tức bắt đầu, chỉ một lát sau trong phòng bếp đã bay ra hương thơm của thức ăn.
Thẩm Tiện lo lắng chuyện của Thẩm Văn Khang nên chỉ cần có chút tiếng động cô liền tỉnh giấc, lúc cô đi ra ngoài thì Phương Tĩnh Lan ở phòng bên cạnh cũng bước ra, bà đẩy cửa ra thì thấy Thẩm Tiện đứng ở phòng khách, nhìn Thẩm Tiện một cái, nói: "Sao con lại để Thanh Hàn thức sớm như vậy nấu bữa sáng? Con nói với mẹ trước, để mẹ đi nấu".
Thẩm Tiện lắc lắc đầu, nói: "Thanh Hàn và Điềm Điềm còn ngủ mà, con cũng vừa mới dậy".
"Sao vậy được?".
Phương Tĩnh Lan trừng mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, hiển nhiên là không tin lời cô nói, bà dứt khoát đi đến phòng bếp, sau đó liền nhìn thấy cái người bình thường đi đứng đều phải nhờ xe đẩy hỗ trợ hôm nay lại giống như lúc còn chưa bị bệnh, Thẩm Văn Khang đang nấu mì, bên cạnh còn đặt hai phần rau trộn đã làm xong.
Phương Tĩnh Lan chỉ đứng tại chỗ nhìn cũng đã khóc không thành tiếng, "Văn Khang, ông? Ông có thể đi đường?".
Thẩm Văn Khang thấy Phương Tĩnh Lan khóc cũng không rảnh quan tâm nồi mì, vội vàng đi qua giải thích: "Tĩnh Lan, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, sáng nay vừa tỉnh dậy thì như vậy, tôi nghĩ dù là hồi quang phản chiếu cũng muốn nấu cho bà một bữa cơm".
"Nói bậy gì đó, nhất định là bệnh của ông tốt lên, nhất định là do chúng ta mỗi ngày đi ra ngoài rèn luyện có hiệu quả, đúng rồi, chúng ta lát nữa nhanh chân đi bệnh viện kiểm tra, kiểm tra xem là chuyện gì xảy ra".
Phương Tĩnh Lan bắt lấy hai tay Thẩm Văn Khang nói.
"Ừ, ừ, đều nghe theo bà".
Thẩm Tiện ở bên này tiếp nhận công việc nấu mì để Phương Tĩnh Lan và Thẩm Văn Khang cùng nhau trò chuyện.
Lâm Thanh Hàn và nhóc con nghe được tiếng động rất lớn nên cũng tỉnh dậy, nhóc con lon ton chạy ra, vừa ra liền nhìn thấy ông nội bình thường động tác chậm chạp hôm nay lại đang nói chuyện với bà nội.
Nhóc con xoa xoa đôi mắt, mang theo đầy đầu chấm hỏi quay vào trong phòng kêu: "Mẹ, mẹ, ông nội, ông nội.....".
Nhóc con không biết nên hình dung cảnh tượng này như thế nào, chỉ có thể vội vã kêu mẹ.
Lâm Thanh Hàn nghe xong còn tưởng Thẩm Văn Khang xảy ra chuyện gì, đang gấp chăn cũng mặc kệ, vội vàng chạy ra phòng, sau đó liền nhìn thấy Thẩm Văn Khang đang ngồi trên sô pha, ông đã không còn là người phải sử dụng xe hỗ trợ mới có thể đi được, cũng không còn là người nói cả ngày mới ra được mấy chữ, bây giờ ông đang cùng Phương Tĩnh Lan trò chuyện.
Lâm Thanh Hàn sửng sốt một lúc, nghi ngờ hỏi, "Ba?".
Thẩm Văn Khang đỏ hốc mắt mỉm cười, "Thanh Hàn, mấy năm nay khiến con vất vả rồi".
"Không vất vả, ba, ba không có việc gì là tốt rồi".
Lâm Thanh Hàn nói một hồi cũng đỏ hốc mắt.
Phương Tĩnh Lan lau giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt, mỉm cười nói: "Đây là chuyện vui vẻ, chúng ta không khóc, nhà mình cũng xem như là khổ tận cam lai, sau này chúng ta chỉ cần người một nhà ở bên nhau đều là tốt rồi".
Lâm Thanh Hàn gật gật đầu, "Đúng vậy, sau này đều là ngày tháng vui vẻ".
"Thanh Hàn, tới giúp chị bưng mì ra, bữa sáng nấu xong rồi".
Giọng nói của Thẩm Tiện từ trong bếp truyền ra.
Lâm Thanh Hàn trả lời một tiếng: "Tới đây".
Nói xong thì đi xuống bếp giúp Thẩm Tiện.
Nhóc con được Phương Tĩnh Lan và Thẩm Văn Khang dắt đi nhà vệ sinh rửa mặt, nhóc con chỉ cảm thấy ông nội không giống trước đây, thấy mẹ và bà nội vui vẻ như vậy, nhóc con cũng vui vẻ theo.
Chờ Thẩm Tiện dọn mì lên bàn xong thì nhóc con cũng đã rửa mặt đi ra, cả nhà ngồi cùng nhau, nụ cười trên mặt mỗi người đều không có một giây nào ngưng lại.
Thẩm Tiện cười nói: "Thanh Hàn, hay là em xin nghỉ hôm nay đi, chúng ta đi kiểm tra với ba, kiểm tra một chút, chúng ta cũng có thể yên tâm".
"Ừ, chút nữa em nói với trưởng phòng".
Phương Tĩnh Lan nhìn cả nhà như vậy, đỏ mắt cười nói: "Hình ảnh này tôi thường xuyên nằm mơ thấy, tôi vẫn nghĩ rằng cả đời này đều không thể nhìn thấy hình ảnh này, không nghĩ đến bây giờ chúng có thể trở thành sự thật, Văn Khang, Thẩm Tiện nhà chúng ta bây giờ cũng biết quay đầu, chúng ta cũng có thể hưởng phúc lúc tuổi già rồi".
Thẩm Văn Khang mỉm cười gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, chuyện duy nhất không yên lòng chính là chuyện của Thẩm Tiện và Thanh Hàn, Thẩm Tiện, không được đối xử không tốt với Thanh Hàn, nếu không ba và mẹ không tha cho con".
"Ba cứ yên tâm đi, mọi người đều là người quan trọng nhất đối với con".
Thẩm Tiện cười nói.
Nhóc con không hiểu người lớn đang nói cái gì nhưng bé con vẫn vừa ăn đến phồng má vừa ngửa đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng, Điềm Điềm cũng thấy vậy ~".
Hành động này trực tiếp khiến mọi người cười ra tiếng.
Sau khi ăn xong mọi người đưa nhóc con đi nhà trẻ, sau đó cùng nhau đi bệnh viện thành phố Lâm Hải, Thẩm Tiện gần đây cũng quen biết được khá nhiểu người, cô tìm người giúp cô nói trước với bác sĩ, sau đó dẫn Thẩm Văn Khang đến cho bác sĩ xem bệnh, làm kiểm tra toàn thân, nhờ Thẩm Tiện tìm người làm quen trước nên chỉ cần đợi đến buổi chiều là có kết quả kiểm tra.
Ba người Phương Tĩnh Lan chưa nhìn thấy kết quả thì vẫn chưa yên tâm, chỉ có Thẩm Tiện rõ ràng chuyệngì xảy ra nên cô là người bình tĩnh nhất ở đây.
Thẩm Tiện đi mua một ít nước và đồ ăn, bốn người quyết định ngồi ở khu nghỉ ngơi của bệnh viện chờ kết quả, buổi chiều hơn bốn giờ, bác sĩ gọi điện thoại cho Thẩm Tiện nói đã có kết quả kiểm tra.
Mọi người vội vàng đi đến văn phòng của bác sĩ, bác sĩ nói với Thẩm Tiện: "Giám đốc Thẩm, ba của cô ngoại trừ có một ít bệnh người già, còn lại đều rất khỏe mạnh, ngay cả bệnh tắc mạch máu não cô nói trước đó cũng hoàn toàn khỏi hẳn, sau này ăn uống lành mạnh là được, không có gì".
Phương Tĩnh Lan nghe bác sĩ nói vậy thì vội vàng nói cảm ơn: "Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ, sau này chúng tôi nhất định chú ý".
Bác sĩ nhìn chằm chằm ảnh chụp x-quang của Thẩm Văn Khang, có hơi buồn bực nói: "Tôi làm nghề mấy mươi năm cũng chưa gặp trường hợp này, thông thường bệnh này không thể hoàn toàn chữa khỏi, phần lớn đều phải uống thuốc duy trì sức khỏe, chúc mừng gia đình".
"Cảm ơn bác sĩ".
Mọi người lại nói thêm vài lời với bác sĩ, sau đó mới đi ra phòng bệnh, ngoài trừ Thẩm Tiện, ba người còn lại đều cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm như có cục đá rơi xuống.
Thẩm Tiện nghĩ, vậy đi đón nhóc con, sau đó cả nhà ra ngoài ăn một bữa chúc mừng, vừa lúc, đã lâu rồi cô không dẫn ba mẹ ra ngoài ăn.
- ----------------------------
Dạo này mình hơi bận nên khoảng giữa tháng 10 mình quay lại nha ^^ thấy cũng sắp hết truyện rồi nên ráng làm nhanh để mọi người đọc nhưng deadline cứ dí mình chạy không kịp (╥﹏╥).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook