Lâm Chí Tân thu dọn đồ đạc xong, ngày hôm sau liền đi chuyến xe sớm nhất để về thôn, bây giờ khuôn mặt của cậu ta tiều tụy rất nhiều, trên người trên mặt đều có rất nhiều mẫn đỏ, cậu ta vừa đi đến cửa, Tưởng Phương nhìn thấy liền đau lòng muốn chết, "Làm sao vậy? Trên mặt sao lại có mấy vết đỏ này? Để mẹ nhìn xem".
"Không có việc gì, mấy hôm trước ăn món cay nên dị ứng".

Lâm Chí Tân vẫy vẫy tay nói.
"Không có việc gì là được, mau vào nhà đi, gần đây chắc mệt chết rồi, muốn ăn cái gì thì nói với mẹ, mẹ làm cho con, trước đó thật sự không phải mẹ không muốn giúp con, nếu bán căn nhà này sẽ không có chỗ ở, ngay cả nhà cũng không có làm sao mà cưới vợ? Muốn trách chỉ có thể chị gái con không có lương tâm, không chỉ không đưa tiền giúp con mà còn đưa chúng ta vào Cục Cảnh Sát".

Tưởng Phương lải nhải lải nhải, mục đích là muốn Lâm Chí Tân đem tất cả tội lỗi quy lên đầu Lâm Thanh Hàn, dù sao Lâm Chí Tân cũng là đứa con trai hai vợ chồng họ cưng chiều từ bé đến lớn, không thể để giữa bọn họ và Lâm Chí Tân có khoảng cách a.
Lâm Chí Tân cười cười, chỉ là cả khuôn mặt toàn là mẫn đỏ nên trông có vẻ hơi dữ tợn, "Con hiểu mà mẹ, mẹ không cần suy nghĩ nhiều, ba mẹ tốt với con như thế nào con có thể không biết sao? Con vào nhà tắm rửa, thay quần áo trước".
"Haiz, vậy mau đi đi, nghỉ ngơi nhiều một chút".

Tưởng Phương một bên đẩy Lâm Chí Tân đi rửa mặt, một bên nói với Lâm Hoành Lợi: "Hoành Lợi, con trai của ông có tiền đồ, biết tự mình kiếm tiền trả nợ cờ bạc".
"Đúng vậy, tôi đã nói Chí Tân nhà mình sau này nhất định có tiền đồ rộng lớn, không biết tốt hơn cái đồ vong ơn bội nghĩa Lâm Thanh Hàn biết bao nhiêu lần".

Lâm Hoành Lợi phụ họa nói.
Lâm Chí Tân cầm quần áo đi tắm rửa, cười lạnh đi vào nhà vệ sinh, còn muốn nhờ cậy cậu ta? Ở trong mắt cậu ta, hành động của ba mẹ và Lâm Thanh Hàn không có gì khác nhau, bọn họ đều không màng sống chết của cậu ta, cậu ta phải chịu khổ như thế nào có ai biết? Dù sao cũng mắc loại bệnh này, vậy làm cho những người mặc kệ sống chết của mình cùng nhau xuống địa ngục đi.

Lâm Chí Tân khuôn mặt hung tợn tắm rửa một cái, thay một bộ quần áo khác, sau đó bước ra, "Mẹ, trước đó là con không hiểu chuyện, sau này sẽ không như vậy, hôm nay mẹ với ba nghỉ ngơi đi, cơm để con nấu".
Tưởng Phương vui vẻ nói: "Ôi, lãng tử quay đầu quý hơn vàng, mẹ cũng coi như đợi được rồi".
Lâm Chí Tân cười cười, xoay người đi vào nhà bếp, cậu ta làm món cải trắng xào thịt, cà chua xào trứng và một phần rau trộn dưa chuột, Tưởng Phương muốn đi vào giúp một tay nhưng lại bị Lâm Chí Tân đẩy ra ngoài, "Mẹ, hôm nay ba mẹ nghỉ ngơi là được, không cần hai người giúp, một mình con là đủ rồi".
Chờ đến khi trong phòng bếp không còn ai, Lâm Chí Tân cười lạnh một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên, cầm lấy cây dao thái rau cắt ngang ngón trỏ của bản thân một đường, máu bắt đầu tí tách rơi xuống món cà chua xào trứng, Lâm Chí Tân thấy máu đã nhiễu được mười mấy giọt, lúc này mới đặt dao và ngón tay xuống vòi nước rửa sạch, chờ đến khi máu không còn nhiễu nữa, Lâm Chí Tân dán lên miếng băng keo cá nhân đã chuẩn bị trước, sau đó bắt đầu xào xào món cà chua xào trứng gà, món này vốn đã có màu sắc sặc sỡ, rất nhanh, mười mấy giọt máu đã bị màu sắc của món ăn che lấp.
Tâm tình của Lâm Chí Tân bây giờ rất tốt, khóe miệng đều là ý cười, "Ăn cơm thôi".

Lâm Chí Tân nói, sau đó bưng mấy đĩa đồ ăn ra ngoài bàn.
"Ba, mẹ, hai người mau nếm thử tay nghề của con, xem có ngon không".

Lâm Chí Tân cố ý gắp mấy đũa cà chua xào trứng bỏ vào chén của Tưởng Phương và Lâm Hoành Lợi.
"Ôi, mau nếm thử, đều là tâm ý của con trai mình".

Tưởng Phương nói, mấy đũa cà chua xào trứng gà mà Lâm Chí Tân gắp đều đi vào bụng.
Lâm Hoành Lợi cũng rất vui vẻ, trước đó mỗi lần Lâm Chí Tân về nhà đều để đòi tiền, đừng nói là nấu cơm, ngay cả đi lấy một chén nước tương nó cũng không muốn đi lấy, lần này lại biết giúp ba mẹ nấu cơm, ông muốn há to mồm ăn món cà chua xào trứng mà con trai mình làm.
Bữa cơm này Tưởng Phương và Lâm Hoành Lợi ăn vô cùng vui vẻ, ba đĩa đồ ăn đều gần như sạch sẽ, Lâm Chí Tân thì càng về sau sắc mặt càng trở nên thâm trầm, tới cuối bữa ăn thậm chí còn cười lạnh một tiếng.

Tưởng Phương thấy sắc mặt Lâm Chí Tân không đúng, vội vàng hỏi: "Chí Tân, sao vậy?".
Sắc mặt Lâm Chí Tân trở nên tàn nhẫn, cười lạnh một tiếng nói: "Sao vậy? Lúc đó ông bà mặc kệ sống chết của tôi, còn không biết xấu hổ kêu tôi quy hết lỗi lầm cho Lâm Thanh Hàn, tôi nói cho ông bà nghe, ai cũng đừng hòng chạy thoát".
"Chí Tân, con làm sao vậy? Vừa rồi còn êm đẹp, sao tự nhiên lại tức giận?".

Tưởng Phương khó hiểu hỏi.
Lâm Chí Tân nhếch miệng, cười to vài tiếng mới bắt đầu nói: "Bây giờ tôi không có gì để tức giận, ngược lại, tôi rất vui vẻ đây, tôi sống không tốt, bây giờ có người chết cùng tôi".

Sắc mặt của Lâm Hoành Lợi có chút khó coi, "Con nói cái gì vậy Chí Tân, đừng làm ba mẹ sợ".
Lâm Chí Tân cười cười nói: "Không dọa hai người, tôi bị HIV, đúng rồi, thông tục một chút thì gọi là bệnh sida (1), loại bệnh này trị không hết, không biết có thể sống được mấy năm, nó sẽ lây bệnh, vừa rồi tôi đã nhỏ máu vào đồ ăn".

Lâm Chí Tân nói, chỉ chỉ vào mấy đĩa đồ ăn gần như sạch sẽ ở trên bàn, tiếp tục nói: "Loại bệnh này sẽ lây bệnh, nói không chừng bây giờ hai ông bà đã cảm nhiễm rồi".
(1): Bản QT là AIDS nhưng ở VN thì từ si đa có vẻ thông dụng hơn.
"Chí Tân, sao mày có thể làm như vậy? Ba mẹ chính là ba mẹ ruột của mày".

Tưởng Phương sợ tới mức nước mắt chảy ra.

"Ha, tôi nói ông bà nghe, đây là hai ông bà xứng đáng, loại bệnh này muốn trị phải lọc máu, hai người muốn giữ mạng thì phải thiêu tiền, lúc trước lúc hai ông bà mặc kệ tôi, không cho tôi tiền trả nợ thì nên nghĩ đến ngày hôm nay, ha ha ha ha, bây giờ tốt rồi, chúng ta đều đoản mệnh, cả nhà cùng nhau đoản mệnh".

Lâm Chí Tân cười đến rơi nước mắt.
Tưởng Phương sợ tới mức chạy vào nhà vệ sinh móc họng, nhưng móc nửa ngày cũng không ói ra được cái gì, phía sau truyền đến giọng nói của Lâm Chí Tân, "Không cần phí công, ăn cũng ăn xong rồi, muốn lây bệnh cũng đã sớm lây xong, tôi khuyên hai ông bà bây giờ nên nhanh chân chạy đi tìm Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện đi, Thẩm Tiện bây giờ rất có tiền, mở một công ty ở thành phố Lâm Hải, lát nữa tôi đưa địa chỉ cho hai ông bà, người có tiền đều coi trọng mặt mũi, hai ông bà đi quậy một trận, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn hẳn sẽ không mặc kệ ông bà".
"Trời ạ, tôi đã tạo nên nghiệt gì, con gái là thứ vong ơn bội nghĩa đưa tôi vào Cục Cảnh Sát, con trai thì hại hai vợ chồng già này, chị gái của mày nhẫn tâm như vậy, sao có thể quan tâm sống chết của ba mẹ".

Tưởng Phương khóc nước mắt nước mũi tèm lem.
Lâm Chí Tân cười lạnh một tiếng, "Muốn đi thì đi, không muốn đi tìm con gái, con dâu của bà thì cứ ở nhà chờ chết đi, dù sao bà cũng không có tiền khám bệnh".
Lâm Chí Tân nói, sau đó viết địa chỉ công ty Thẩm Tiện vào một tờ giấy, xoay người đi về phòng mình, cửa và khung cửa va chạm một tiếng, vang vọng cả căn nhà.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?".

Tưởng Phương hoàn toàn xụi lơ nằm trên mặt đất, bà có thế nào cũng không thể tin được đứa con trai bản thân nâng niu cả đời sẽ đối xử với bà như vậy.
"Đừng khóc, mạng đã sắp không còn, đi cầu xin Thẩm Tiện và Thanh Hàn đi, đứa nhỏ Thanh Hàn kia dễ nói chuyện, chúng ta đi cầu xin Thanh Hàn trước, kêu Thanh Hàn nói tốt với Thẩm Tiện vài câu, nếu thật sự không được, vậy chúng ta lại đi tìm Thẩm Tiện, nhất định có cách, đi thôi, chúng ta phải nhanh chân mua vé xe qua đó, 3 giờ chiều nay là có thể lên tới thành phố".

Lâm Hoành Lợi ép buộc bản thân bình tĩnh lại.
"Ừ, ừ, vậy chúng ta nhanh chân đi".

Tưởng Phương và Lâm Hoành Lợi lấy một ít tiền, sau đó vội vàng ra khỏi nhà.

Lâm Chí Tân nghe được tiếng động dưới nhà thì ngồi trong phòng ha ha cười to, cười cười một lát, sau đó nước mặt lại bắt đầu rơi xuống, dù sao bây giờ cậu ta không có cơ hội sống sót, vậy những người làm hại mình, cậu ta sẽ không bỏ qua bất kỳ ai, bao gồm Vương Tề, kẻ đã bắt cậu ta đi đến nơi đó.
Bên kia, Tưởng Phương và Lâm Hoành Lợi vội vàng bước lên chuyến xe đi về thành phố Lâm Hải, loại bệnh như HIV bọn họ không hiểu biết nhiều, chỉ cảm thấy bản thân đã sắp mất mạng, vừa xuống xe liền bắt taxi đến bệnh viện Lâm Thanh Hàn.
Tưởng Phương vừa vào cổng bệnh viện liền bắt đầu khóc, "Tôi muốn tìm Lâm Thanh Hàn, tôi muốn tìm con gái của tôi, Lâm Thanh Hàn mày đi ra đây cho mẹ, hai đứa tụi mày thật là tàn nhẫn, mặc kệ sống chết của ba mẹ, Thanh Hàn đâu, ba mẹ bị lây bệnh HIV".
Bảo vệ trong bệnh viện có thể ngăn hai người lại, nhưng không cản được Tưởng Phương la hét, không ít người nhìn về phía bên này, nhân viên đứng trước quầy nhanh tay gọi điện cho Lâm Thanh Hàn, "Bác sĩ Lâm, bên ngoài có một đôi vợ chồng hơn 50 tuổi nói là ba mẹ của cô, ồn ào đòi kêu cô ra ngoài này khiến cho bệnh viện không thể làm việc bình thường được, cô mau ra ngoài đi".
Lâm Thanh Hàn nghe người kia nói vậy, tâm đã sắp lạnh lẽo, hai vợ chồng hơn 50 tuổi chạy tới tìm cô, không phải chỉ có ba mẹ cô thôi sao? Mới ngừng nghỉ được mấy ngày, sao bây giờ lại tới đây ồn ào? Bọn họ không thể để cô yên ổn sống qua ngày sao?
Lâm Thanh Hàn bước nhanh ra ngoài phòng, đi đến cổng bệnh viện, Tưởng Phương nhìn thấy Lâm Thanh Hàn thì khóc càng lớn, "Thanh Hàn à, ba mẹ bị người hại, bị bệnh AIDS, mày cùng không thể vong ơn bội nghĩa mặc kệ sống chết của ba mẹ chứ, mày đi cầu xin Thẩm Tiện, không phải mày với Thẩm Tiện còn ở bên nhau sao? Giúp ba mẹ cầu xin nó, kêu nó lấy tiền cho ba mẹ khám bệnh".
"Đúng đúng đúng, tình cảm của hai đứa tốt như vậy, con nói với nó, nó nhất định sẽ giúp ba mẹ".

Lâm Hoành Lợi phụ họa nói.
Lâm Thanh Hàn ngốc tại chỗ, ba mẹ cô đang êm đẹp sao lại mắc phải loại bệnh này? Hơn nữa, bây giờ bọn họ nói như vậy không phải là đang ép buộc cô sao? Lúc có chuyện tốt thì ba mẹ không bao giờ nhớ đến cô, chỉ có những lúc như thế này mới bắt đầu nhớ tới bọn họ có một đứa con gái, Lâm Thanh Hàn đột nhiên cảm thấy đau đớn, Thẩm Tiện thật vất vả mở được một công ty, cuộc sống của bọn họ đang từng ngày trở nên tốt hơn, tại sao vẫn còn xuất hiện những chuyện mà bản thân khó có thể thừa nhận như vậy?
Rõ ràng Thẩm Tiện tốt như vậy, chị ấy không phải là cái người Thẩm Tiện kia, chị ấy có một tương lai tốt đẹp, nhưng còn cô? Một đứa em trai chỉ biết lừa ăn lừa uống, một đôi cha mẹ chỉ biết tìm cô đòi tiền, bây giờ bọn họ còn bị loại bệnh này, Lâm Thanh Hàn cảm thấy nhân sinh của bản thân đã không còn hy vọng, cô thất tha thất thểu lui về sau vài bước, nhìn hai người có vẻ như xa lạ trước mắt mình.
Đây dù sao cũng là cha mẹ của cô, Lâm Thanh Hàn sẽ không mặc kệ bọn họ, nhưng cô không muốn lôi Thẩm Tiện vào đống bùn lầy này, Lâm Thanh Hàn gắng gượng để bản thân không ngồi sụp xuống đất, "Trước tiên hai người đừng gấp gáp, chuyện của hai người tôi sẽ không mặc kệ, nhưng hai người không cần đi tìm Thẩm Tiện, chúng tôi đã ly hôn, vậy đi, tôi dẫn hai người đi tìm khách sạn ở trước, hai người nói xem chuyện gì đã xảy ra, sau đó chúng ta cùng nhau nghĩ cách".
"Hu hu, Chí Tân đã nói rồi, khám loại bệnh này tốn rất nhiều tiền, mày chỉ có mấy đồng tiền lương ít ỏi, sao có thể giúp ba mẹ? Thanh Hàn, lúc này đừng cố chấp, mẹ thấy Thẩm Tiện rất tốt với mày, mày lấy lòng nó một chút, kêu nó giúp ba mẹ một chút".

Tưởng Phương khóc lóc nói.
Lâm Thanh Hàn nhìn bọn họ, lắc lắc đầu, "Không, đây là chuyện của chúng ta, chính chúng ta giải quyết, hai người không cần đi quấy rầy Thẩm Tiện, tôi sẽ không mặc kệ hai người"..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương