Đang là giữa trưa, mặt trời đầu thu vẫn làm tận chức trách của mình.

Trên con đường lớn, dưới gốc cây cổ thụ, có một thiếu nữ diện mạo tinh xảo xinh đẹp đang đứng. Cô mặc chiếc váy dài màu lam nhạt, cánh tay trắng như phát sáng lộ ra ngoài, mái tóc đen cong cong xõa trên vai, cả người vừa điềm tĩnh vừa tốt đẹp.

Trong tay cô cầm một túi giấy, đang cúi đầu nhìn di động.

Dù hôm nay là chủ nhật, nhưng trên đường vẫn có không ít người đang đi lại. Những ai đi qua con đường này, đều sẽ không hẹn mà cùng ngoảnh lại nhìn thiếu nữ này vài lần.

Yến Trì xuống xe ở cổng trường, không nhanh không chậm mà đi vào trong.

Khi còn cách một khoảng, anh chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy Tô Du Du đứng dưới gốc cây.

Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, nhảy nhót trên người thiếu nữ, làm cả người cô chìm đắm trong vầng hào quang tốt đẹp, giống như tinh linh đột nhiên xuất hiện dưới gốc cây, đẹp đến độ không chân thật, đẹp như đang lạc vào xứ sở thần tiên.

Yến Trì không khỏi dừng chân lại, tuy hôm qua đã gặp nhau, nhưng cứ tưởng tượng đến cảnh Tô Du Du sẽ xuất hiện ở nơi này, anh vẫn cảm thấy cứ như đang mơ, hô hấp không khỏi nhẹ nhàng lại, sợ hình ảnh này sẽ tan biến.

Tô Du Du đứng dưới gốc cây, nhìn chằm chằm di động một lát, không nhận được tin nhắn trả lời của Yến Trì, liền tắt điện thoại đi, quay đầu nhìn hướng anh có thể xuất hiện.

Chỉ vừa xoay đầu một chút, cô đã thấy Yến Trì đang đứng cách đó không xa, ánh mắt liền sáng lên, chạy chậm tới trước mặt anh.

“Yến Trì!” Tô Du Du vui sướng gọi anh một tiếng.

Yến Trì rũ mắt nhìn người trước mặt, yết hầu ngưa ngứa, lên tiếng đáp lại.

“Đây là áo khoác của cậu, nhưng tớ còn chưa kịp mang đi giặt, nếu mà cậu chưa cần, thì để tớ giặt sạch rồi trả lại cậu sau nhé?” Tô Du Du nhớ tới túi giấy mà mình đang cầm, ngượng ngùng nói.

Yến Trì thuận tay nhận lấy: “Không cần đâu.”

Nghĩ đến lời Tô Du Du vừa nói, anh đột nhiên cảm thấy hơi mất tự nhiên, dẫn tới việc cầm túi giấy cũng cảm thấy phỏng tay. Nhớ tới chiếc áo khoác này đã từng được cô mặc trên người, còn dính hương thơm của cô…


Nhìn Yến Trì lấy túi giấy đi, trong lòng Tô Du Du dâng lên sự tiếc nuối nho nhỏ. Thật ra, cô cảm thấy, nếu cô lại cầm chiếc áo khoác này tiếp, thì sau đó bọn họ sẽ lại có cớ để gặp nhau thêm một lần nữa…

Sau khi đưa nhận áo khoác xong, hai người đứng yên, mặt đối mặt, nhất thời không biết nói cái gì.

Tô Du Du cảm thấy không nên để Yến Trì đi dễ dàng như vậy, vì thế mở miệng phá vỡ sự im lặng.

Cô nâng mắt, lén lút nhìn Yến Trì một cái, lấy hết can đảm nói một câu: “Chuyện đó, cậu đã ăn cơm trưa chưa? Có muốn đi ăn chung với tớ không?”

Yến Trì nhướng lông mày, còn đang nghĩ xem nên làm thế nào để ở cùng với cô.

….…..

Cuối cùng, hai người vẫn quyết định cùng đi ăn cơm.

Nhưng không phải ra nhà hàng bên ngoài ăn, mà đi đến một nhà ăn gần hơn.

Nhà ăn của đại học Nam Thành rất nổi tiếng, bây giờ là giữa trưa, không ít học sinh tới đây ăn cơm.

Nhưng mà, khi hai người tới đã là hơn 12 giờ, có không ít người đã ăn cơm xong và đi ra.

Khi Tô Du Du và Yến Trì đi tới, liền đụng phải đoàn đàn anh đàn chị trong phòng thí nghiệm vừa cơm nước xong.

Nếu đã đụng phải, thì tất nhiên bọn họ không thể giả vờ như không thấy.

Tô Du Du dừng lại chào hỏi với họ.

Các đàn anh đàn chị trong phòng thí nghiệm vốn đã mời Tô Du Du cùng họ tới ăn cơm, nhưng bởi vì cô có việc nên đã từ chối. Lúc này, thấy cô và Yến Trì đứng chung một chỗ, tức khắc, mọi người đều lộ ra nụ cười trêu chọc.

Ngụy Bác Văn dẫn đầu nhìn hai người trước mặt, cười hỏi: “Đàn em Tô và bạn đến đây ăn cơm sao?”


Tô Du Du liếc mắt nhìn Yến Trì bên cạnh một cái, cuối cùng cũng không nói gì, mà chỉ gật gật đầu.

Yến Trì nhận ra Ngụy Bác Văn trước mặt chính là người hôm qua mình thấy, liền im lặng đứng dịch vào bên cạnh Tô Du Du.

Nhưng mà, đứng ở cửa nhà ăn, bọn họ cũng không tiện nói nhiều, chỉ chào hỏi qua loa vài câu rồi lập tức tách ra.

Đoàn người Ngụy Bác Văn đi ra, một chàng trai đeo kính trong đó không nhịn được mà nói: “Bạn nam vừa nãy, chẳng lẽ là bạn trai của đàn em Tô sao? Đàn em Tô mới đến được có vài ngày, yêu đương thế này cũng quá nhanh rồi!”

Chàng trai kêu r3n, giọng nói chua lòm: “Sao lại không để ý đến mấy đàn anh trong phòng thí nghiệm như chúng ta cơ chứ?!”

Cô gái đi bên cạnh anh ta nhịn không được mà trợn trắng mắt: “Làm sao? Cậu còn định cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga à?”

Mặt chàng trai đỏ bừng.

Cô gái có quan hệ khá tốt với anh ta, lúc này lại đang đả kích không chút lưu tình: “Cậu cũng đừng mơ nữa đi. Trình độ học thuật của đàn em Tô thừa sức nghiền nát cậu thành cám rồi, không đời nào em ấy lại có thể để mắt tới cậu đâu!”

Chàng trai há miệng th ở dốc, hơi bi phẫn, dù điều cô ấy nói đúng là sự thật, nhưng vẫn không phục mà phản bác một câu: “Không thể nói là chướng mắt tất cả chúng ta được, tớ cảm thấy đàn anh Ngụy vẫn rất có triển vọng nha!”

Ngụy Bác Văn là người tuấn tú lịch sự. Tuy diện mạo không tinh tế, đẹp đẽ như điêu khắc giống Yến Trì, nhưng cũng được xem là nhẹ nhàng phong độ, như anh trai nhà bên dịu dàng ấm áp, hơn nữa còn là học bá có chỉ số thông minh cao, các cô gái nhỏ thích anh ấy không hề ít.

Nhưng mà, điều kì lạ là, đến bây giờ anh ấy còn chưa có nửa kia của mình.

Các đàn em trong phòng thí nghiệm bình thường hay lén lút tán phét với nhau, đều nhất trí cho rằng, đó là do ánh mắt anh ấy quá cao.

Giọng nói chàng trai không nhỏ, Ngụy Bác Văn đi đằng trước tất nhiên là có thể nghe thấy.


Anh ấy bất đắc dĩ mà quay đầu nhìn bọn họ: “Các em đừng có ghẹo anh nữa.”

Đột nhiên, lại nghĩ tới cái gì đó, anh ấy lại tiếp tục nói: “Huống chi, đàn em Tô và chàng trai vừa nãy hẳn là quen biết nhau từ trước rồi.”

“Sao anh lại biết?” Chàng trai hơi ngạc nhiên.

Ngụy Bác Văn cười nhàn nhạt: “Chỉ là suy đoán thôi.”



Bên kia.

Hai người Yến Trì và Tô Du Du lên nhà ăn lầu hai.

Sau khi lấy đồ ăn xong, hai người liền tìm một cái bàn để ngồi xuống.

Yến Trì mím môi, hơi khó chịu vì vừa rồi, trước mặt đám người kia, Tô Du Du không giới thiệu anh cho họ.

Hiện tại, chỉ bằng mắt thường thôi, Yến Trì đã nhận thấy cô gái nhỏ nhà mình được hoan nghênh như thế nào, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác nguy cơ.

Tô Du Du cũng không biết Yến Trì đang suy nghĩ cái gì, mà đang nỗ lực tìm đề tại, thuận miệng nhắc tới đám đàn anh đàn chị trong phòng thí nghiệm vừa gặp được.

“Những người chúng ta mới gặp lúc nãy là đàn anh đàn chị trong phòng thí nghiệm của tớ, đúng rồi, còn chưa nói với cậu, tớ đang làm việc trong phòng thí nghiệm của giáo sư Diêu.” Tô Du Du thuận miệng nói qua về tình hình hiện tại của mình.

“Bởi vì sáng nay tới phải làm thực nghiệm, cho nên không để ý đến di động, cậu đừng tức giận mà, có được không?” Tô Du Du lại nghĩ tới tin nhắn buổi sáng mãi chưa được trả lời của anh, mềm mại nói.

Thật ra Yến Trì không hề tức giận, được rồi, là đã sớm hết giận. Huống chi, đối với cô, anh cũng không thể cáu gắt hay nóng tính được.

Anh ừ một tiếng, giả vờ như không thèm để ý mà nói: “Cậu thường xuyên tới phòng thí nghiệm không?”

Tô Du Du nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: “Nếu rảnh rỗi, thì tớ đều sẽ tới đó.”

Chuông cảnh báo trong lòng Yến Trì càng kêu to hơn: “Cậu rất thân thiết với những người trong phòng thí nghiệm sao?”


Tô Du Du cảm thấy Yến Trì nói rất nhanh, nhưng vẫn lắc đầu: “Cũng không quá thân thiết đâu. Bọn tớ không học cùng một khóa, hơn nữa đều chú tâm làm các hạng mục trong phòng thí nghiệm, nên cũng không giao lưu nhiều.”

Nghe được câu trả lời phủ nhận của Tô Du Du, trong lòng Yến Trì mới thoáng yên tâm.

Khi hai người đang nói chuyện, thì một giáo sư đeo kính đi ngang qua lối nhỏ. Khi lướt qua bàn họ, liền dừng chân lại: “Yến Trì à?”

Yến Trì quay đầu, khi nhìn thấy người trước mặt, liền đứng lên, gật gật đầu với ông: “Giáo sư Tôn.”. ngôn tình ngược

Giáo sư Tôn là một trong những giáo sư đứng đầu lĩnh vực kinh tế học, Yến Trì đã từng học tiết của ông, hai người cũng từng giao lưu vài vấn đề, ấn tượng về đối phương đều rất tốt.

“Tới trường học sao?” Hiển nhiên là giáo sư Tôn biết tình huống của Yến Trì, cười hỏi một câu.

Yến Trì gật đầu, thấy giáo sư Tôn đang nhìn về phía Tô Du Du ngồi đối diện, ánh mắt hiện lên tia trêu ghẹo.

Tuy không rõ tình huống bây giờ là sao, nhưng Tô Du Du vẫn đứng lên.

Yến Trì nhìn cô một cái thật sâu, sau đó với thiệu với giáo sư Tôn: “Đây là bạn gái em ạ.”

Sau đó lại giới thiệu giáo sư Tôn cho Tô Du Du.

Khi Tô Du Du chào hỏi với giáo sư Tôn, tay cô không nhịn được mà nắm chặt váy của mình.

Lời Yến Trì vừa nói lúc nãy… làm cô cảm thấy tim mình đập rất nhanh.

Giáo sư Tôn mỉm cười nhìn hai người, gật đầu: “Không tồi.”

Hai người không nói thêm gì nhiều, rất nhanh, giáo sư Tôn đã rời đi.

Yến Trì và Tô Du Du lại ngồi xuống, hai mắt Tô Du Du sáng lấp lánh mà nhìn về phía Yến Trì: “Cậu vừa mới nói, tớ là bạn gái của cậu sao?”

Yến Trì rũ mắt, hầu kết dịch chuyển, lại nhìn Tô Du Du lần nữa: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Trên mặt Tô Du Du nở nụ cười rạng rõ, không ngừng gật đầu, sợ bản thân phản ứng chậm: “Phải.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương