Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Kiều Ngọt Hệ Hàng Ngày
-
Chương 66
Biên tập: Cải
Thử hỏi ai sẽ không muốn nghe chứ?
Khương Yên đương nhiên là rất muốn nghe nhưng trong lòng thiên nhân giao chiến, cô không biết chính mình có nên nhận lời hay không.
Nếu Hoắc Đình Diễm chỉ là đơn thuần mời cô đến nghe, Khương Yên tự nhiên sẽ ngay lập tức đồng ý mà không có một chút áp lực. Thế nhưng, cô đã cảm giác được một chút ý tứ ẩn sâu sau lời mời này của anh, cô nếu như đáp ứng có phải hay không sẽ khiến Hoắc Đình Diễm sinh ra một vài ảo giác không nên?
Nói như thế nào đây.
Khương Yên không muốn cho ai bất cứ hy vọng gì cho dù người đó có là idol của mình đi chăng nữa.
Cô không muốn vì bản thân đi nhầm mà khiến Hoắc Đình Diễm dang dở.
Cô chớp chớp mắt, còn chưa nghĩ ra bản thân nên trả lời như thế nào, Hoắc Đình Diễm đã chủ động chuyển đề tài "Cứ từ từ suy nghĩ, không cần vội"
Anh thấp giọng nói "Trước đi ăn cái gì đi"
"Được"
Khương Yên cũng thuận theo mà chuyển đề tài.
Hai người ở bên ngoài tùy tiện ăn chút đồ nướng sau đó liền về nhà.
Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm cuối cùng cũng đem ước muốn còn đang dang dở là được ngồi tàu điện ngầm của Hoắc Đình Diễm hoàn thành. Hiện tại là 10 giờ tối, người trên tàu điện ngầm không nhiều, hai người bình yên cùng nhau ngồi tàu điện ngầm đi về.
Thời điểm chuẩn bị bước vào nhà, Hoắc Đình Diễm lại một lần nữa gọi cô lại.
"Làm sao vậy?" Khương Yên quay đầu nhìn anh.
Hoắc Đình Diễm bật cười "Đồ cậu nhờ tôi mua, đứng đây chờ một chút, tôi về nhà lấy cho cậu"
Đống đồ mà Khương Yên nhờ anh mua vẫn luôn để ở nhà anh, trước đó sau khi xong việc Hoắc Đình Diễm liền trực tiếp đi đến trường học, cũng không tiện mang theo mấy thứ kia đến trường.
Khương Yên sửng sốt, kinh ngạc anh "Cậu thật sự mua?"
Hoắc Đình Diễm nhướng mày, cười tỏa nắng "Chuyện cậu nhờ vả sao tôi có thể quên được?"
Khương Yên "...."
Cô ngượng ngùng cúi đầu nhìn đồ vật trong tay "Tớ không phải có ý này"
Hoắc Đình Diễm tự nhiên là biết cô không có ý đó, nói như vậy chẳng qua là muốn trêu cô mà thôi.
Anh cong môi cười "Biết cậu không phải ý này, bạn học kiêm fan trung thành đã mở lời, tôi sao có thể quên được"
Khương Yên "a" một tiếng, xấu hổ cười "Tớ cùng cậu đi lấy"
"Cứ đứng đây chờ tôi một chút"
Hoắc Đình Diễm xoay người đi vào nhà, không bao lâu sau liền cầm theo một túi đồ đi ra, cái túi có chút lớn, trong đó tất cả đều là những thứ cô nhờ anh mua.
Sau khi đưa tay nhận lấy túi đồ, Khương Yên hỏi "Hết bao nhiêu tiền vậy"
Hoắc Đình Diễm suy nghĩ giây lát cuối cũng vẫn là nói ra một con số.
"Vậy tối nay tớ chuyển khoản qua alipay cho cậu?"
"Được" Hoắc Đình Diễm nói "Thế nào cũng được"
Anh biết Khương Yên sẽ cùng anh khách khí cho nên thực thản nhiên mà nói ra giá cả. Nếu như không nói cho cô biết, Khương Yên khẳng định sẽ lên trang web chính thức của nhãn hàng tra giá, đồ anh mua giá cả so với giá bán chính thức được công bố trên website tiện nghi không ít.
Nếu đã vậy còn không bằng nói thật cho cô biết.
Khương Yên cầm lấy túi đồ, gật gật đầu "Vậy tớ vào nhà đây"
"Ngủ sớm một chút"
"Được"
Cô chậm rì rì đi vào trong nhà, Hoắc Đình Diễm ở phía sau nhìn thấy cô đi vào nhà, khóa cửa xong mới xoay người quay trở về nhà mình.
Bóng đêm mông lung giống như tiểu tâm tư vẫn luôn quẩn quanh giữa hai người họ.
.....
Vào trong nhà, Khương Yên trước tiên vỗ vỗ trái tim nhỏ của mình sau đó mới đem đồ mang lên phòng cất.
Đồ cô nhờ mua Hoắc Đình Diễm đều mua đủ cả, Khương Yên cũng không biết anh là như thế nào tìm được.
Cô nhìn chằm chằm chiếc túi trước mặt, có chút thất thần.
Một hồi lâu sau, Khương Yên thở dài, nằm bò lên bàn sách trầm tư.
Suy nghĩ đã lâu nhưng vẫn chẳng dám tin tưởng. Đang suy nghĩ miên man, điện thoại ngoài ý muốn vang lên, cô sửng sốt cúi đầu nhìn tên người gọi đến.
"Alo, mẹ?" Khương Yên kinh ngạc.
Dựa theo thói quen mà nói lúc này mẹ Khương hẳn sẽ không điện thoại cho cô.
Mẹ Khương ở bên kia ứng thanh, đột nhiên trầm giọng hỏi "Con bé kia có phải hay không chuyển đến trường con học?"
Khương Yên sửng sốt "vâng" một tiếng "Đúng vậy"
Cô rõ ràng nghe thấy được mẹ Khương ở đầu bên kia chửi rủa một hồi, sau đó ném xuống một câu "Sao con không nói cho mẹ biết?"
Khương Yên dừng một chút, lúng ta lúng túng nói "Mẹ còn đang đi du lịch, con không muốn để chuyện không đâu này quấy rầy đến mẹ"
Huống chi Khương Yên cảm thấy bản thân đã trưởng thành. Cô có thể cảm nhận được mẹ Khương đối với Khương Yên vẫn còn tình cảm chẳng qua loại tình cảm này có chút mâu thuẫn, cho nên thỉnh thoảng bà sẽ đối tốt với Khương Yên, thỉnh thoảng sẽ đối với Khương Yên không tốt. Nói tóm lại, mẹ Khương tuy đối với Khương Yên lãnh đạm nhưng không phải là không yêu cô.
Cho nên Khương Yên muốn mẹ Khương có thể bình tĩnh một chút, tự do một chút, ít nhất không nên lấy loại chuyện này đi phiền bà ấy.
Khương Yên biết bà ấy đối với Khương An Quốc có bao nhiêu thất vọng cùng hận.
Mẹ Khương bị lời nói của cô làm nghẹn lời, thấp giọng giáo huấn cô "Dù là vậy thì con cũng nên nói với mẹ một tiếng"
Khương Yên không đáp lại.
Mẹ Khương ở đầu dây bên kia hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói "Ngày mai mẹ về"
Ánh mắt Khương Yên sáng lên, vui vẻ hỏi "Thật ạ?"
"Ừ"
Khương Yên cười "Vậy mẹ có cần con đến đón không?"
"Không cần đâu" Mẹ Khương nói "Mẹ có bạn tới đón rồi"
Khương Yên "a" một tiếng, nhẹ giọng nói "Vậy mẹ chú ý an toàn, mấy giờ mẹ về đến nhà?"
"Ngày mai sẽ báo cho con"
Sau khi cúp điện thoại, tâm tình của Khương Yên ngoài ý muốn mà tốt lên.
Từ sau lần rời đi trước tết, mẹ Khương vẫn chưa một lần trở về nhà. Khương Yên cũng không miễn cưỡng, cô biết mẹ Khương hiện tại có cuộc sống của riêng mình, đi đây đi đó nhiều một chút cùng tốt, ít nhất còn hơn là ở nhà tiếp tục nhắm mắt làm ngơ.
Chẳng qua thỉnh thoảng nghĩ đến vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Mẹ ruột của mình..... ngày tết cũng không về nhà, chỉ gọi cho mình một cuộc điện thoại.
Nghĩ nghĩ, Khương Yên thở dài, bắt đầu xuống lầu sửa sang lại đồ vật. Bởi vì trong nhà chỉ có một mình cô ở nên có chút loạn, nếu mẹ Khương đã nói ngày mai trở về vậy thì phải quét dọn sạch sẽ một chút, ít nhất không nên duy trì tình trạng lung tung rối loạn như hiện giờ.
Như vậy, mẹ Khương nhìn thấy hẳn là sẽ vui lên một chút?
Cô cũng không biết nhưng dù sao cũng cần phải quét dọn một chút.
.....
Hoắc Đình Diễm bên kia ngày hôm sau liền nhận được công việc mới.
Giang Bạch nhìn nhìn sắc mặt của người bên cạnh, nhướng mày hỏi "Tối hôm qua ngủ muộn?"
Hoắc Đình Diễm duỗi tay xoa xoa ấn đường, "ừ" một tiếng "Có chút"
Giang Bạch cười nhạo, cong môi nhìn anh "Đưa đồ cho Khương Yên chưa?"
"Đưa rồi"
Giang Bạch gật đầu cùng không nói thêm gì nữa.
Hai người cứ như vậy trầm mặc suốt cả quãng đường, Hoắc Đình Diễm hôm nay là đi thăm hỏi.
Tuy rằng danh khí hiện tại vẫn như cũ không được cao nhưng đã có không ít người đối với anh cảm thấy tò mò. Có người nói anh sẽ trở thành Hướng An Lan tiếp theo, cũng có người cảm thấy anh so với Hướng An Lan lợi hại hơn rất nhiều.
Người con trai vừa đẹp trai, tài giỏi lại tự chủ cao như anh khẳng định là người lợi hại nhất!
Hoắc Đình Diễm cũng không để tâm đến những gì người khác nói, anh là anh và cũng sẽ chỉ là anh. Cho nên đối với những lời đồn đại bên ngoài, anh trên cơ bản đều không quá mức để ý.
Giang Bạch nhỏ giọng nói "Kiều tỷ bên kia nói cậu đến công ty một chuyến, đợi lát nữa sau khi phỏng vấn xong liền đi"
Hoắc Đình Diễm gật đầu "Được"
.....
Đến ba giờ chiều mẹ Khương mới về đến nhà.
Vừa bước vào liền nhìn thấy Khương Yên đang đứng ở phòng khách.
Bà sửng sốt, cầm theo hành lý đi vào "Con sao lại đứng ở đây?"
Khương Yên vẻ mặt khẩn trương cùng kích động, cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh "Con đang xem TV"
Mẹ Khương "...."
Bà hoài nghi nhìn nhìn, cũng không nói thêm cái gì.
"Ăn cơm trưa chưa?"
"Dạ ăn rồi ạ" Khương Yên ngoan ngoãn trả lời "Mẹ đã ăn chưa?"
Mẹ Khương "ừ" một tiếng "Ở trên máy bay đã ăn rồi"
Trong lúc nhất thời, mẹ con hai người không biết nên nói gì.
Một hồi lâu sau, mẹ Khương mang theo hành lý đi lên trên lầu, Khương Yên chạy chậm đi theo, nhịn không được hỏi " Mẹ, mẹ có muốn ăn chút gì không? Hay để con gọi cơm hộp cho mẹ?"
Mẹ Khương "....."
Bà quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang đứng ở cửa phòng khuôn mặt nhỏ nhắn vừa có chút khẩn trương lại có điểm cao hứng, đôi mắt hơi rũ xuống, đem suy nghĩ trong đáy mắt che lại.
Trầm mặc một lúc, nói "Tùy tiện đi, trong tủ lạnh còn đồ ăn không?"
"Có, có" Khương Yên ánh mắt sáng lên nói "Buổi sáng con mới ra ngoài mua đồ, có đồ ăn cùng sủi cảo đông lạnh"
Khương Yên gần đây đang học nấu ăn nhưng là thành quả làm ra vẫn không được tốt lắm. Cho nên mỗi lần làm ra thành quả thất bại, cô liền đơn giản đem sủi cảo đông lạnh nấu lên ăn.
Hôm nay biết mẹ Khương trở về, từ sáng sớm Khương Yên đã đi đến siêu thị mua không ít đồ ăn về nhà.
Mẹ Khương sửng sốt, hơi rũ mi nói "Tùy tiện đi, đợi lát nữa mẹ tự làm"
"Vâng" Khương Yên có chút hưng phấn, chớp chớp mắt hỏi "Mẹ muốn làm món gì? Con có thể hỗ trợ"
Mẹ Khương nhìn cô, nói "Vậy đem sủi cảo lấy ra, nấu chút sủi cảo ăn là được rồi"
"Vâng"
Khương Yên hưng phấn đáp ứng, xoay người chạy xuống dưới lầu.
Nghe tiếng bước chân nhảy nhót của cô, mẹ Khương hồi thần, đi vào phòng tắm tắm rửa sau đó xuống lầu nấu sủi cảo.
Mẹ con hai người cùng nhau ngồi xuống ăn sủi cảo, Khương Yên trực tiếp ăn đến no căng.
Sau khi ăn xong, Khương Yên chủ động thu dọn chén đũa, sau đó nhìn về phía mẹ Khương.
Mẹ Khương dừng một chút, nhìn thời gian nói "Mẹ đi ra ngoài một chút, tối sẽ về"
Bà suy nghĩ một lát, bổ sung "Khi nào về sẽ mua cơm chiều cho con, con muốn ăn gì?"
Khương Yên ngước mắt nhìn bà, đột nhiên hỏi "Đi tìm ba con sao?"
Mẹ Khương cắn môi, không trả lời.
Khương Yên suy nghĩ giây lát hỏi "Mẹ, mẹ vì sao không cùng ông ta ly hôn?"
Thật ra vấn đề này đã xuất hiện trong đầu nguyên chủ từ lâu. Trước đó, cô ấy đối với chuyện giữa ba mẹ mình không quá quan tâm, thật ra là có quan tâm nhưng cuối cùng bởi vì các loại nguyên nhân cùng với việc bọn họ luôn khiến nguyên chủ thất vọng, cho nên cuối cùng cô ấy bắt đầu tự phong bế bản thân, xuất hiện chứng hậm hực.
Từ khi Khương Yên trọng sinh đến nay, cô vẫn luôn có chút nghĩ không ra vì sao mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã rơi vào tình trạng nát bét như vậy mà vẫn không chịu nghĩ đến chuyện ly hôn?
Cho dù Khương An Quốc không chịu nhưng chỉ cần mẹ Khương nguyện ý, bà sẽ có hàng trăm hàng ngàn cách ly hôn thành công.
Hơn nữa với nhan sắc của mẹ Khương...... Nói thẳng ra, cho dù bà đã qua một đời chồng và mang theo một đứa con riêng đi chăng nữa, nhưng chỉ cần mẹ Khương nguyện ý liền có thể tìm được một người đàn ông chất lượng cao nguyện ý chăm sóc, chiếu cố bà.
Ngay từ lần đầu tiên Khương Yên nhìn thấy mẹ Khương thì cô liền biết. Mẹ Khương là một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa có khí chất, chính là loại khí chất đặc biệt được lắng đọng qua năm tháng. Nguyên chủ lớn lên rất giống mẹ Khương, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đặc biệt xinh đẹp.
Khương Yên nhìn mẹ Khương, lặp lại "Mẹ, vì cái gì?"
Mẹ Khương nhìn chằm chằm cô, có chút thất thần.
Vì cái gì?
Đúng vậy, rất nhiều người đều hỏi bà vì cái gì? Vì cái gì muốn tiếp tục chung sống cùng với một người đàn ông không yêu mình? Nhưng nếu không tiếp tục như vậy, bà còn có thể làm cái gì bây giờ?
Bà chuyên chú nhìn Khương Yên một hồi lâu, nói "Không vì cái gì cả, chỉ là tạm thời còn chưa nghĩ đến chuyện ly hôn mà thôi"
Bà dùng chính là "tạm thời"
Khương Yên hoảng hốt, ánh mắt sáng quắc nhìn bà "Nhưng ông ta đã như vậy rồi"
Mẹ Khương lạnh giọng nói "Thì đã sao?" Bà cười nhạo "Mẹ đây còn có rất nhiều biện pháp"
Bà nhìn Khương Yên "Mẹ đi đây"
"Con cũng đi" Khương Yên không chút nghĩ ngợi nói "Mẹ, con muốn cùng đi với mẹ, có được không?"
Mẹ Khương nhìn cô hồi lâu, cuối cùng vẫn cự tuyệt.
"Con ở nhà đi"
Nói xong, bà cũng không để ý đến Khương Yên kháng nghị,lập tức rời đi.
Nhìn cánh cửa nhà đóng chặt, Khương Yên thở dài, duỗi tay xoa xoa ấn đường, tê liệt ngồi xuống sô pha.
Dương như, chuyện lấy đạo lý thuyết phục mẹ Khương, căn bản là không thể thực hiện được.
.....
Buổi tối, quán bar.
Khổng Hâm sau khi hát xong một bài liền đi xuống, nhướng mày nhìn Khương Yên đang nằm bò trên bàn làm bài tập, có chút buồn cười.
"Cậu làm gì vậy? Ở nhà yên tĩnh thì không thích lại đi tới nơi ầm ĩ như quán bar làm bài tập, cũng chịu cậu"
Khương Yên ngẩng đầu nhìn cô "Cậu còn phải làm đến bao lâu?"
Khổng Hâm sửng sốt, nghĩ nghĩ nói "Ông chủ nói với tớ về sau có thời gian liền trở về, dù sao chỉ cần tớ trở lại liền tùy cho tớ hát" Cô cười, dựa vào vai Khương Yên "Sắp thi đấu chính thức rồi, tớ đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương"
Cuộc thi mà lần trước nói với Khương Yên, Khổng Hâm đã đăng kí tham gia. Trải qua tầng tầng sàng lọc, cuối cùng cô cũng lọt vào danh sách hai mươi người được đi lên sân khấu tranh tài.
Bắt đầu từ vòng sau, tiết mục của bọn họ sẽ được chấm điểm cùng xếp hạng.
Khương Yên gật gật đầu, tiếp tục làm bài tập "Thứ sáu tuần sau đúng không?"
"Đúng vậy"
Khương Yên cười tủm tỉm nói "Tớ sẽ lôi Nguyễn Nghiên Nghiên cùng đi cổ vũ cho cậu, có thể đến hiện trường không?"
"Có thể" Khổng Hâm nói "Mỗi thí sinh đều được phát vé vào miễn phí cho người thân, tớ không có người thân đến xem, vậy liền lấy hai vé cho cậu cùng Nguyễn Nghiên Nghiên vậy"
Khương Yên nghĩ nghĩ "Được"
Chuyện này liền cứ như vậy quyết định.
Đột nhiên, Khổng Hâm nói "Đúng rồi, tớ có tin tức nội bộ"
"Tin gì?"
Khương Yên nhướng mày "Hoắc Đình Diễm sẽ là khách quý biểu diễn tiết mục mở màn lần này của bọn tớ"
Khương Yên "!!!"
Cô trợn tròn mắt nhìn Khổng Hâm, kích động cầm lấy tay cô (KH) "Thật sao! Vậy cậu nhất định phải lấy vé cho tớ!"
Khổng Hâm dở khóc dở cười, nhìn cô "Chính cậu chủ động tìm Hoắc Đình Diễm nói muốn vé vào không phải là được rồi sao? Cậu ấy khẳng định sẽ đưa cho cậu"
Khương Yên "...."
Cô trầm ngâm một lát, hỏi "Cậu có phải hay không..... cũng nhìn ra?"
Khổng Hâm cười mà không đáp, chuyển đề tài "Cậu có biết khoảng thời gian trước Hoắc Đình Diễm vì sao lại đối với cậu lãnh đạm không?"
"Vì sao?"
Vấn đề này cho đến hôm nay, Khương Yên vẫn chẳng thể nghĩ ra.
Cô ngày hôm đó cũng không có làm cái gì, chẳng hiểu tại sao Hoắc Đình Diễm đột nhiên đối với mình lãnh đạm.
Khổng Hâm bật cười, vỗ vỗ bả vai cô "Tớ có chút đồng tình với Hoắc Đình Diễm, chính cậu suy nghĩ kỹ lại đi"
Khương Yên "???"
Cô phải suy nghĩ kỹ cái gì a!
Cô nếu như nghĩ ra được đã chẳng phải hỏi Khổng Hâm. Thẳng đến sau khi về đến nhà, Khương Yên vẫn không thể nào nghĩ ra nguyên nhân tại sao ngày hôm đó Hoắc Đình Diễm lại đối với mình lãnh đạm.
Sau khi tắm rửa xong nằm lên giường, Khương Yên nghĩ đến những lời Khổng Hâm nói, lòng hiếu kỳ ngày một trầm trọng, khống chế không được suy nghĩ của bản thân, gửi tin nhắn cho Hoắc Đình Diễm.
Khương Yên: Ngủ rồi sao?
Hoắc Đình Diễm: Không có, làm sao vậy?
Khương Yên: Có phải cậu nhận lời làm khách quý biểu diễn tiết mục mở màn của một chương trình đúng không?
Hoắc Đình Diễm: Muốn vé vào?
Khương Yên: Không phải..... tớ thoạt nhìn giống như muốn vé vào sao!
Hoắc Đình Diễm: Không muốn xem tôi biểu diễn?
Khương Yên:.....
= = =
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Yên: Cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sự u oán của Hoắc Đình Diễm.
Thổ lộ nhanh, không nên gấp gáp. Tra ba (người ba đểu giả) sẽ bị thu thập, ma ma cũng rất lợi hại. Khổng Hâm cũng rất tuyệt. Tóm lại, truyện này đại khái chính là một câu chuyện xưa kể về việc theo đuổi giấc mơ thời thanh xuân, mỗi người đều có phương hướng của chính mình, nỗ lực tiến lên.
Để bản thân không có một thanh xuân tiếc nuối.
Rốt cuộc thì tôi –
Là một tác giả có chút tiếc nuối a.
~Spoil chương sau~
<< Hơn nữa trong đầu Khương Yên còn hiện lên một ý nghĩ không tưởng, cũng không biết Hoắc Đình Diễm có chịu hay không!
Hoắc Đình Diễm "...."
Anh nhìn chằm chằm Khương Yên, đột nhiên bật cười.
Những người còn lại không rõ nguyên do, toàn bộ quãng đường đều bày ra vẻ mặt mộng bức>>
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
Thử hỏi ai sẽ không muốn nghe chứ?
Khương Yên đương nhiên là rất muốn nghe nhưng trong lòng thiên nhân giao chiến, cô không biết chính mình có nên nhận lời hay không.
Nếu Hoắc Đình Diễm chỉ là đơn thuần mời cô đến nghe, Khương Yên tự nhiên sẽ ngay lập tức đồng ý mà không có một chút áp lực. Thế nhưng, cô đã cảm giác được một chút ý tứ ẩn sâu sau lời mời này của anh, cô nếu như đáp ứng có phải hay không sẽ khiến Hoắc Đình Diễm sinh ra một vài ảo giác không nên?
Nói như thế nào đây.
Khương Yên không muốn cho ai bất cứ hy vọng gì cho dù người đó có là idol của mình đi chăng nữa.
Cô không muốn vì bản thân đi nhầm mà khiến Hoắc Đình Diễm dang dở.
Cô chớp chớp mắt, còn chưa nghĩ ra bản thân nên trả lời như thế nào, Hoắc Đình Diễm đã chủ động chuyển đề tài "Cứ từ từ suy nghĩ, không cần vội"
Anh thấp giọng nói "Trước đi ăn cái gì đi"
"Được"
Khương Yên cũng thuận theo mà chuyển đề tài.
Hai người ở bên ngoài tùy tiện ăn chút đồ nướng sau đó liền về nhà.
Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm cuối cùng cũng đem ước muốn còn đang dang dở là được ngồi tàu điện ngầm của Hoắc Đình Diễm hoàn thành. Hiện tại là 10 giờ tối, người trên tàu điện ngầm không nhiều, hai người bình yên cùng nhau ngồi tàu điện ngầm đi về.
Thời điểm chuẩn bị bước vào nhà, Hoắc Đình Diễm lại một lần nữa gọi cô lại.
"Làm sao vậy?" Khương Yên quay đầu nhìn anh.
Hoắc Đình Diễm bật cười "Đồ cậu nhờ tôi mua, đứng đây chờ một chút, tôi về nhà lấy cho cậu"
Đống đồ mà Khương Yên nhờ anh mua vẫn luôn để ở nhà anh, trước đó sau khi xong việc Hoắc Đình Diễm liền trực tiếp đi đến trường học, cũng không tiện mang theo mấy thứ kia đến trường.
Khương Yên sửng sốt, kinh ngạc anh "Cậu thật sự mua?"
Hoắc Đình Diễm nhướng mày, cười tỏa nắng "Chuyện cậu nhờ vả sao tôi có thể quên được?"
Khương Yên "...."
Cô ngượng ngùng cúi đầu nhìn đồ vật trong tay "Tớ không phải có ý này"
Hoắc Đình Diễm tự nhiên là biết cô không có ý đó, nói như vậy chẳng qua là muốn trêu cô mà thôi.
Anh cong môi cười "Biết cậu không phải ý này, bạn học kiêm fan trung thành đã mở lời, tôi sao có thể quên được"
Khương Yên "a" một tiếng, xấu hổ cười "Tớ cùng cậu đi lấy"
"Cứ đứng đây chờ tôi một chút"
Hoắc Đình Diễm xoay người đi vào nhà, không bao lâu sau liền cầm theo một túi đồ đi ra, cái túi có chút lớn, trong đó tất cả đều là những thứ cô nhờ anh mua.
Sau khi đưa tay nhận lấy túi đồ, Khương Yên hỏi "Hết bao nhiêu tiền vậy"
Hoắc Đình Diễm suy nghĩ giây lát cuối cũng vẫn là nói ra một con số.
"Vậy tối nay tớ chuyển khoản qua alipay cho cậu?"
"Được" Hoắc Đình Diễm nói "Thế nào cũng được"
Anh biết Khương Yên sẽ cùng anh khách khí cho nên thực thản nhiên mà nói ra giá cả. Nếu như không nói cho cô biết, Khương Yên khẳng định sẽ lên trang web chính thức của nhãn hàng tra giá, đồ anh mua giá cả so với giá bán chính thức được công bố trên website tiện nghi không ít.
Nếu đã vậy còn không bằng nói thật cho cô biết.
Khương Yên cầm lấy túi đồ, gật gật đầu "Vậy tớ vào nhà đây"
"Ngủ sớm một chút"
"Được"
Cô chậm rì rì đi vào trong nhà, Hoắc Đình Diễm ở phía sau nhìn thấy cô đi vào nhà, khóa cửa xong mới xoay người quay trở về nhà mình.
Bóng đêm mông lung giống như tiểu tâm tư vẫn luôn quẩn quanh giữa hai người họ.
.....
Vào trong nhà, Khương Yên trước tiên vỗ vỗ trái tim nhỏ của mình sau đó mới đem đồ mang lên phòng cất.
Đồ cô nhờ mua Hoắc Đình Diễm đều mua đủ cả, Khương Yên cũng không biết anh là như thế nào tìm được.
Cô nhìn chằm chằm chiếc túi trước mặt, có chút thất thần.
Một hồi lâu sau, Khương Yên thở dài, nằm bò lên bàn sách trầm tư.
Suy nghĩ đã lâu nhưng vẫn chẳng dám tin tưởng. Đang suy nghĩ miên man, điện thoại ngoài ý muốn vang lên, cô sửng sốt cúi đầu nhìn tên người gọi đến.
"Alo, mẹ?" Khương Yên kinh ngạc.
Dựa theo thói quen mà nói lúc này mẹ Khương hẳn sẽ không điện thoại cho cô.
Mẹ Khương ở bên kia ứng thanh, đột nhiên trầm giọng hỏi "Con bé kia có phải hay không chuyển đến trường con học?"
Khương Yên sửng sốt "vâng" một tiếng "Đúng vậy"
Cô rõ ràng nghe thấy được mẹ Khương ở đầu bên kia chửi rủa một hồi, sau đó ném xuống một câu "Sao con không nói cho mẹ biết?"
Khương Yên dừng một chút, lúng ta lúng túng nói "Mẹ còn đang đi du lịch, con không muốn để chuyện không đâu này quấy rầy đến mẹ"
Huống chi Khương Yên cảm thấy bản thân đã trưởng thành. Cô có thể cảm nhận được mẹ Khương đối với Khương Yên vẫn còn tình cảm chẳng qua loại tình cảm này có chút mâu thuẫn, cho nên thỉnh thoảng bà sẽ đối tốt với Khương Yên, thỉnh thoảng sẽ đối với Khương Yên không tốt. Nói tóm lại, mẹ Khương tuy đối với Khương Yên lãnh đạm nhưng không phải là không yêu cô.
Cho nên Khương Yên muốn mẹ Khương có thể bình tĩnh một chút, tự do một chút, ít nhất không nên lấy loại chuyện này đi phiền bà ấy.
Khương Yên biết bà ấy đối với Khương An Quốc có bao nhiêu thất vọng cùng hận.
Mẹ Khương bị lời nói của cô làm nghẹn lời, thấp giọng giáo huấn cô "Dù là vậy thì con cũng nên nói với mẹ một tiếng"
Khương Yên không đáp lại.
Mẹ Khương ở đầu dây bên kia hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói "Ngày mai mẹ về"
Ánh mắt Khương Yên sáng lên, vui vẻ hỏi "Thật ạ?"
"Ừ"
Khương Yên cười "Vậy mẹ có cần con đến đón không?"
"Không cần đâu" Mẹ Khương nói "Mẹ có bạn tới đón rồi"
Khương Yên "a" một tiếng, nhẹ giọng nói "Vậy mẹ chú ý an toàn, mấy giờ mẹ về đến nhà?"
"Ngày mai sẽ báo cho con"
Sau khi cúp điện thoại, tâm tình của Khương Yên ngoài ý muốn mà tốt lên.
Từ sau lần rời đi trước tết, mẹ Khương vẫn chưa một lần trở về nhà. Khương Yên cũng không miễn cưỡng, cô biết mẹ Khương hiện tại có cuộc sống của riêng mình, đi đây đi đó nhiều một chút cùng tốt, ít nhất còn hơn là ở nhà tiếp tục nhắm mắt làm ngơ.
Chẳng qua thỉnh thoảng nghĩ đến vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Mẹ ruột của mình..... ngày tết cũng không về nhà, chỉ gọi cho mình một cuộc điện thoại.
Nghĩ nghĩ, Khương Yên thở dài, bắt đầu xuống lầu sửa sang lại đồ vật. Bởi vì trong nhà chỉ có một mình cô ở nên có chút loạn, nếu mẹ Khương đã nói ngày mai trở về vậy thì phải quét dọn sạch sẽ một chút, ít nhất không nên duy trì tình trạng lung tung rối loạn như hiện giờ.
Như vậy, mẹ Khương nhìn thấy hẳn là sẽ vui lên một chút?
Cô cũng không biết nhưng dù sao cũng cần phải quét dọn một chút.
.....
Hoắc Đình Diễm bên kia ngày hôm sau liền nhận được công việc mới.
Giang Bạch nhìn nhìn sắc mặt của người bên cạnh, nhướng mày hỏi "Tối hôm qua ngủ muộn?"
Hoắc Đình Diễm duỗi tay xoa xoa ấn đường, "ừ" một tiếng "Có chút"
Giang Bạch cười nhạo, cong môi nhìn anh "Đưa đồ cho Khương Yên chưa?"
"Đưa rồi"
Giang Bạch gật đầu cùng không nói thêm gì nữa.
Hai người cứ như vậy trầm mặc suốt cả quãng đường, Hoắc Đình Diễm hôm nay là đi thăm hỏi.
Tuy rằng danh khí hiện tại vẫn như cũ không được cao nhưng đã có không ít người đối với anh cảm thấy tò mò. Có người nói anh sẽ trở thành Hướng An Lan tiếp theo, cũng có người cảm thấy anh so với Hướng An Lan lợi hại hơn rất nhiều.
Người con trai vừa đẹp trai, tài giỏi lại tự chủ cao như anh khẳng định là người lợi hại nhất!
Hoắc Đình Diễm cũng không để tâm đến những gì người khác nói, anh là anh và cũng sẽ chỉ là anh. Cho nên đối với những lời đồn đại bên ngoài, anh trên cơ bản đều không quá mức để ý.
Giang Bạch nhỏ giọng nói "Kiều tỷ bên kia nói cậu đến công ty một chuyến, đợi lát nữa sau khi phỏng vấn xong liền đi"
Hoắc Đình Diễm gật đầu "Được"
.....
Đến ba giờ chiều mẹ Khương mới về đến nhà.
Vừa bước vào liền nhìn thấy Khương Yên đang đứng ở phòng khách.
Bà sửng sốt, cầm theo hành lý đi vào "Con sao lại đứng ở đây?"
Khương Yên vẻ mặt khẩn trương cùng kích động, cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh "Con đang xem TV"
Mẹ Khương "...."
Bà hoài nghi nhìn nhìn, cũng không nói thêm cái gì.
"Ăn cơm trưa chưa?"
"Dạ ăn rồi ạ" Khương Yên ngoan ngoãn trả lời "Mẹ đã ăn chưa?"
Mẹ Khương "ừ" một tiếng "Ở trên máy bay đã ăn rồi"
Trong lúc nhất thời, mẹ con hai người không biết nên nói gì.
Một hồi lâu sau, mẹ Khương mang theo hành lý đi lên trên lầu, Khương Yên chạy chậm đi theo, nhịn không được hỏi " Mẹ, mẹ có muốn ăn chút gì không? Hay để con gọi cơm hộp cho mẹ?"
Mẹ Khương "....."
Bà quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang đứng ở cửa phòng khuôn mặt nhỏ nhắn vừa có chút khẩn trương lại có điểm cao hứng, đôi mắt hơi rũ xuống, đem suy nghĩ trong đáy mắt che lại.
Trầm mặc một lúc, nói "Tùy tiện đi, trong tủ lạnh còn đồ ăn không?"
"Có, có" Khương Yên ánh mắt sáng lên nói "Buổi sáng con mới ra ngoài mua đồ, có đồ ăn cùng sủi cảo đông lạnh"
Khương Yên gần đây đang học nấu ăn nhưng là thành quả làm ra vẫn không được tốt lắm. Cho nên mỗi lần làm ra thành quả thất bại, cô liền đơn giản đem sủi cảo đông lạnh nấu lên ăn.
Hôm nay biết mẹ Khương trở về, từ sáng sớm Khương Yên đã đi đến siêu thị mua không ít đồ ăn về nhà.
Mẹ Khương sửng sốt, hơi rũ mi nói "Tùy tiện đi, đợi lát nữa mẹ tự làm"
"Vâng" Khương Yên có chút hưng phấn, chớp chớp mắt hỏi "Mẹ muốn làm món gì? Con có thể hỗ trợ"
Mẹ Khương nhìn cô, nói "Vậy đem sủi cảo lấy ra, nấu chút sủi cảo ăn là được rồi"
"Vâng"
Khương Yên hưng phấn đáp ứng, xoay người chạy xuống dưới lầu.
Nghe tiếng bước chân nhảy nhót của cô, mẹ Khương hồi thần, đi vào phòng tắm tắm rửa sau đó xuống lầu nấu sủi cảo.
Mẹ con hai người cùng nhau ngồi xuống ăn sủi cảo, Khương Yên trực tiếp ăn đến no căng.
Sau khi ăn xong, Khương Yên chủ động thu dọn chén đũa, sau đó nhìn về phía mẹ Khương.
Mẹ Khương dừng một chút, nhìn thời gian nói "Mẹ đi ra ngoài một chút, tối sẽ về"
Bà suy nghĩ một lát, bổ sung "Khi nào về sẽ mua cơm chiều cho con, con muốn ăn gì?"
Khương Yên ngước mắt nhìn bà, đột nhiên hỏi "Đi tìm ba con sao?"
Mẹ Khương cắn môi, không trả lời.
Khương Yên suy nghĩ giây lát hỏi "Mẹ, mẹ vì sao không cùng ông ta ly hôn?"
Thật ra vấn đề này đã xuất hiện trong đầu nguyên chủ từ lâu. Trước đó, cô ấy đối với chuyện giữa ba mẹ mình không quá quan tâm, thật ra là có quan tâm nhưng cuối cùng bởi vì các loại nguyên nhân cùng với việc bọn họ luôn khiến nguyên chủ thất vọng, cho nên cuối cùng cô ấy bắt đầu tự phong bế bản thân, xuất hiện chứng hậm hực.
Từ khi Khương Yên trọng sinh đến nay, cô vẫn luôn có chút nghĩ không ra vì sao mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã rơi vào tình trạng nát bét như vậy mà vẫn không chịu nghĩ đến chuyện ly hôn?
Cho dù Khương An Quốc không chịu nhưng chỉ cần mẹ Khương nguyện ý, bà sẽ có hàng trăm hàng ngàn cách ly hôn thành công.
Hơn nữa với nhan sắc của mẹ Khương...... Nói thẳng ra, cho dù bà đã qua một đời chồng và mang theo một đứa con riêng đi chăng nữa, nhưng chỉ cần mẹ Khương nguyện ý liền có thể tìm được một người đàn ông chất lượng cao nguyện ý chăm sóc, chiếu cố bà.
Ngay từ lần đầu tiên Khương Yên nhìn thấy mẹ Khương thì cô liền biết. Mẹ Khương là một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa có khí chất, chính là loại khí chất đặc biệt được lắng đọng qua năm tháng. Nguyên chủ lớn lên rất giống mẹ Khương, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đặc biệt xinh đẹp.
Khương Yên nhìn mẹ Khương, lặp lại "Mẹ, vì cái gì?"
Mẹ Khương nhìn chằm chằm cô, có chút thất thần.
Vì cái gì?
Đúng vậy, rất nhiều người đều hỏi bà vì cái gì? Vì cái gì muốn tiếp tục chung sống cùng với một người đàn ông không yêu mình? Nhưng nếu không tiếp tục như vậy, bà còn có thể làm cái gì bây giờ?
Bà chuyên chú nhìn Khương Yên một hồi lâu, nói "Không vì cái gì cả, chỉ là tạm thời còn chưa nghĩ đến chuyện ly hôn mà thôi"
Bà dùng chính là "tạm thời"
Khương Yên hoảng hốt, ánh mắt sáng quắc nhìn bà "Nhưng ông ta đã như vậy rồi"
Mẹ Khương lạnh giọng nói "Thì đã sao?" Bà cười nhạo "Mẹ đây còn có rất nhiều biện pháp"
Bà nhìn Khương Yên "Mẹ đi đây"
"Con cũng đi" Khương Yên không chút nghĩ ngợi nói "Mẹ, con muốn cùng đi với mẹ, có được không?"
Mẹ Khương nhìn cô hồi lâu, cuối cùng vẫn cự tuyệt.
"Con ở nhà đi"
Nói xong, bà cũng không để ý đến Khương Yên kháng nghị,lập tức rời đi.
Nhìn cánh cửa nhà đóng chặt, Khương Yên thở dài, duỗi tay xoa xoa ấn đường, tê liệt ngồi xuống sô pha.
Dương như, chuyện lấy đạo lý thuyết phục mẹ Khương, căn bản là không thể thực hiện được.
.....
Buổi tối, quán bar.
Khổng Hâm sau khi hát xong một bài liền đi xuống, nhướng mày nhìn Khương Yên đang nằm bò trên bàn làm bài tập, có chút buồn cười.
"Cậu làm gì vậy? Ở nhà yên tĩnh thì không thích lại đi tới nơi ầm ĩ như quán bar làm bài tập, cũng chịu cậu"
Khương Yên ngẩng đầu nhìn cô "Cậu còn phải làm đến bao lâu?"
Khổng Hâm sửng sốt, nghĩ nghĩ nói "Ông chủ nói với tớ về sau có thời gian liền trở về, dù sao chỉ cần tớ trở lại liền tùy cho tớ hát" Cô cười, dựa vào vai Khương Yên "Sắp thi đấu chính thức rồi, tớ đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương"
Cuộc thi mà lần trước nói với Khương Yên, Khổng Hâm đã đăng kí tham gia. Trải qua tầng tầng sàng lọc, cuối cùng cô cũng lọt vào danh sách hai mươi người được đi lên sân khấu tranh tài.
Bắt đầu từ vòng sau, tiết mục của bọn họ sẽ được chấm điểm cùng xếp hạng.
Khương Yên gật gật đầu, tiếp tục làm bài tập "Thứ sáu tuần sau đúng không?"
"Đúng vậy"
Khương Yên cười tủm tỉm nói "Tớ sẽ lôi Nguyễn Nghiên Nghiên cùng đi cổ vũ cho cậu, có thể đến hiện trường không?"
"Có thể" Khổng Hâm nói "Mỗi thí sinh đều được phát vé vào miễn phí cho người thân, tớ không có người thân đến xem, vậy liền lấy hai vé cho cậu cùng Nguyễn Nghiên Nghiên vậy"
Khương Yên nghĩ nghĩ "Được"
Chuyện này liền cứ như vậy quyết định.
Đột nhiên, Khổng Hâm nói "Đúng rồi, tớ có tin tức nội bộ"
"Tin gì?"
Khương Yên nhướng mày "Hoắc Đình Diễm sẽ là khách quý biểu diễn tiết mục mở màn lần này của bọn tớ"
Khương Yên "!!!"
Cô trợn tròn mắt nhìn Khổng Hâm, kích động cầm lấy tay cô (KH) "Thật sao! Vậy cậu nhất định phải lấy vé cho tớ!"
Khổng Hâm dở khóc dở cười, nhìn cô "Chính cậu chủ động tìm Hoắc Đình Diễm nói muốn vé vào không phải là được rồi sao? Cậu ấy khẳng định sẽ đưa cho cậu"
Khương Yên "...."
Cô trầm ngâm một lát, hỏi "Cậu có phải hay không..... cũng nhìn ra?"
Khổng Hâm cười mà không đáp, chuyển đề tài "Cậu có biết khoảng thời gian trước Hoắc Đình Diễm vì sao lại đối với cậu lãnh đạm không?"
"Vì sao?"
Vấn đề này cho đến hôm nay, Khương Yên vẫn chẳng thể nghĩ ra.
Cô ngày hôm đó cũng không có làm cái gì, chẳng hiểu tại sao Hoắc Đình Diễm đột nhiên đối với mình lãnh đạm.
Khổng Hâm bật cười, vỗ vỗ bả vai cô "Tớ có chút đồng tình với Hoắc Đình Diễm, chính cậu suy nghĩ kỹ lại đi"
Khương Yên "???"
Cô phải suy nghĩ kỹ cái gì a!
Cô nếu như nghĩ ra được đã chẳng phải hỏi Khổng Hâm. Thẳng đến sau khi về đến nhà, Khương Yên vẫn không thể nào nghĩ ra nguyên nhân tại sao ngày hôm đó Hoắc Đình Diễm lại đối với mình lãnh đạm.
Sau khi tắm rửa xong nằm lên giường, Khương Yên nghĩ đến những lời Khổng Hâm nói, lòng hiếu kỳ ngày một trầm trọng, khống chế không được suy nghĩ của bản thân, gửi tin nhắn cho Hoắc Đình Diễm.
Khương Yên: Ngủ rồi sao?
Hoắc Đình Diễm: Không có, làm sao vậy?
Khương Yên: Có phải cậu nhận lời làm khách quý biểu diễn tiết mục mở màn của một chương trình đúng không?
Hoắc Đình Diễm: Muốn vé vào?
Khương Yên: Không phải..... tớ thoạt nhìn giống như muốn vé vào sao!
Hoắc Đình Diễm: Không muốn xem tôi biểu diễn?
Khương Yên:.....
= = =
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Yên: Cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sự u oán của Hoắc Đình Diễm.
Thổ lộ nhanh, không nên gấp gáp. Tra ba (người ba đểu giả) sẽ bị thu thập, ma ma cũng rất lợi hại. Khổng Hâm cũng rất tuyệt. Tóm lại, truyện này đại khái chính là một câu chuyện xưa kể về việc theo đuổi giấc mơ thời thanh xuân, mỗi người đều có phương hướng của chính mình, nỗ lực tiến lên.
Để bản thân không có một thanh xuân tiếc nuối.
Rốt cuộc thì tôi –
Là một tác giả có chút tiếc nuối a.
~Spoil chương sau~
<< Hơn nữa trong đầu Khương Yên còn hiện lên một ý nghĩ không tưởng, cũng không biết Hoắc Đình Diễm có chịu hay không!
Hoắc Đình Diễm "...."
Anh nhìn chằm chằm Khương Yên, đột nhiên bật cười.
Những người còn lại không rõ nguyên do, toàn bộ quãng đường đều bày ra vẻ mặt mộng bức>>
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook