Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Kiều Ngọt Hệ Hàng Ngày
-
Chương 46
Biên tập: Cải
Lời cổ vũ của Hoắc Đình Diễm, so với cái gì cũng có tác dụng hơn.
Khương Yên cùng anh đến phòng dạy đàn luyện tập vài lần, sau khi đem cảm giác tìm trở về liền quay lại phòng học.
Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường buổi tối mới bắt đầu, hiện tại còn chưa có cần phải tập hợp.
Bất quá có không ít giáo viên cũng học sinh đã bắt đầu chuẩn bị công tác tiếp đón khách mời. Cực học sinh của trường bọn họ có không ít người là danh nhân, nhân lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, nhà trường sẽ gửi thư mời, chỉ cần có thời gian họ sẽ đến, nếu không có thời gian cũng sẽ cho người mang lễ vật tới.
Khương Yên biết có một ca sĩ cùng diễn viên sẽ đến, còn có một MC vô cùng nổi tiếng cũng đến gió vui, ba người này hiện tại ở giới giải trí đều rất có danh khí, là tấm gương mà không ít người noi theo.
Hơn nữa, bởi vì mấy vị danh nhân đã đến, không ít học sinh đặc biệt kích động, thậm chí còn không ít người bắt đầu trang điểm. Việc học sinh cấp ba trang điểm là chuyện rất bình thường nhưng bởi vì phấn lớn thời gian đều ở trên trường cho nên đại đa số mọi người thường ngày đều là để mặt mộc, mà hôm nay... rất nhiều bạn học đều khó có khi trang điểm.
Sau khi Khương Yên trở lại phòng học liền bị Nguyễn Nghiên Nghiên quấn lấy truy vấn "Thế nào? Luyện tập sao? Có tìm được lại cảm xúc chưa? Có niềm tin vào buổi biểu diễn đêm nay không?"
Khương Yên nghe, dở khóc dở cười.
Bởi vì chủ đề gần nhất trên diễn đàn trường, Nguyễn Nghiên Nghiên so với cô càng thêm quan tâm đến buổi biểu diễn đêm nay của cô cùng Hoắc Đình Diễm. Nguyễn Nghiên Nghiên tuy rằng là fan của Hướng An Lan nhưng lại nhìn không được bạn tốt bị người khác vô duyên vô cớ mắng chửi, quyết định lần này đứng về phía Khương Yên, còn Hướng An Lan bên kia.... Anh ta cũng không thiếu một fan hâm mộ.
Khương Yên nghĩ nghĩ, gật đầu nói "Cũng ổn, Hoắc Đình Diễm đã trở lại, tớ có tin tưởng"
Bởi vì người kia đã trở lại cho nên cô tin tưởng bọn họ nhất định có thể thắng!
Nguyễn Nghiên Nghiên nhìn Khương Yên chớp chớp mắt, cổ vũ nói "Được! Tớ tin tưởng cậu, tối nay tớ nhất định ở dưới đài cổ vũ cho cậu!"
"Cảm ơn!"
Khổng Hâm bưng cốc nước đi ngang qua cũng nói "Cố lên, cậu nhất định có thể làm được"
"Ừ!"
Cô cũng tin.
.....
Nháy mắt liền đến buổi tối.
Người chủ trì của lễ kỷ niệm ngày thành lập trường có bốn người, hai nam hai nữ, lớn lên đều rất đẹp, có cả cao nhị, cả cao tam.
Tiết mục khai mạc buổi lễ là một tiết mục biểu diễn khiêu vũ, đàn vũ, nhìn qua thực không tồi.
Khương Yên đứng sau cánh gà nhìn bạn học biểu diễn trên sân khấu, hơi có chút khẩn trương.
Mà Hoắc Đình Diễm, hiện tại cũng còn chưa có xuất hiện.
Khương Yên đang chăm chú theo dõi tình hình bên ngoài, đột nhiên bị người khác gọi lại "Khương Yên, cậu nên đi thay trang phục biểu diễn rồi"
Khương Yên "ừ" một tiếng, quay đầu nhìn người kia, cười cười "Cảm ơn đã nhắc nhở"
Cô thu hồi lại ánh mắt, quay đầu đi lấy trang phục biểu diễn của mình.
....
Trang phục biểu diễn là do nhà trường cung cấp, là một cái váy không tay màu trắng kiểu dáng khá đơn giản, Khương Yên nhìn cũng không tệ lắm, dù sao cũng là bên phía nhà trường bỏ tiền ra, cô cũng không thể yêu cầu quá nhiều.
Cô trở lại phòng thay đồ, bên trong có không ít người đang thay quần áo.
Thời điểm Khương Yên đến, có người kinh ngạc nhìn cô một cái sau đó liền nhanh chóng thu hồi lại tầm mắt.
Khương Yên cũng không để ý ánh mắt kỳ quái của mấy người xung quanh, cầm lấy cái túi có ghi tên mình, chuẩn bị đi thay trang phục. Kết quả, vừa mới cầm lấy Khương Yên liền cảm thấy có chỗ không đúng. Cô đem váy mở ra, híp mắt nhìn bộ váy bị người ta cắt nát, cười nhạo một tiếng.
Người phụ trách cùng bạn học ban hậu cần không rõ nguyên do nhìn cô "Khương Yên, cậu cười cái gì, còn không mau đi thay đồ đi?"
Khương Yên giơ bộ váy trên tay lên, cười lạnh hỏi "Váy đã thành ra như vậy rồi, cậu nói tôi làm sao thay?"
Cái váy màu trắng kia, bên hông bị cắt mấy lỗ, mà phần tay áo cũng đã bị phá nát, giống như là trò đùa dai của bọn con nít vậy.
Bạn học kia nhìn, hít một hơi khí lạnh.
"Đây là có chuyện gì?"
Khương Yên không lên tiếng, nhướng mày nhìn xung quanh một vòng. Hậu trường nhiều người như vậy, ai biết được hung thủ là ai.
Cô dám chắc hung thủ chính là cũng đoán được điểm này nên mới dám ra tay.
Bạn học ban hậu cần kia cũng bị chọc tức, cô tuy rằng không thích Khương Yên nhưng hôm nay là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường a! Không thể xuất hiện bất cứ sai lầm nào được, ở bên ngoài trừ bỏ có không ít danh nhân còn có ban giám hiệu nhà trường, còn có nhân sĩ tinh anh trong xã hội được mời đến, tuyệt đối vấn đề không thể xuất hiện ở chỗ cô được.
"Không ai nói chuyện sao?"
Bạn học kia có chút sốt ruột nhìn Khương Yên, thấp giọng nói "Làm sao bây giờ, chỉ còn có vài tiết mục nữa là đến phần biểu diễn của cậu, cậu phải mặc cái gì bây giờ?"
Nghe vậy, Khương Yên nhướng mày nhìn xung quanh một vòng, dừng một chút hỏi "Không còn bộ váy nào khác sao?"
"Không còn" Bạn học ban hậu cần nói "Váy trắng có hai cái, cậu cùng Tiểu Ngưng mỗi người một bộ"
Bạn học kia nói đến đây, hai mắt sáng rực lên "Nếu không tớ đi tìm Lâm Tâm Nhu mượn một chút? Dù sao thì phần biểu diễn của cậu ấy cũng đã xong"
Hiện tại bên ngoài đang là phần biểu diễn của Lâm Tâm Nhu cùng Hướng An Lan, tuy rằng ở bên trong hậu đài nhưng Khương Yên vẫn có thể nghe thấy tiếng khán giả thét chói tai, cùng tiếng vỗ tay cổ vũ đầy kích động.
Khương Yên mím môi nói "Không cần"
Cô nhìn về phía bạn học kia nói "Tôi có thể mặc bộ đồ khác được không?"
Bạn học ban hậu cần sửng sốt, còn chưa kịp trả lời, bên cạnh liền có người châm chọc mỉa mai "Mặc đồng phục ra ngoài biểu diễn sao? Cậu một người đàn dương cầm, chính mình muốn mất mặt cũng được nhưng đừng có khiến trường chúng ta không còn mặt mũi nào! Ai lại mặc đồng phục đánh đàn dương cầm cơ chứ?"
Bên cạnh có người phụ họa nói "Đúng vậy, ai lại mặc đồng phục cơ chứ? Đây không phải là hạ thấp mặt mũi trường học chúng ta sao? Đến lúc đó người ngoài nhìn vào sẽ nói trường học chúng ta nghèo đến nỗi trang phục biểu diễn cũng không mua nổi! Hơn nữa, ai đàn dương cầm lại mặc đồng phục chứ, thật là xấu!"
"Phải không?"
Đột nhiên phía sau truyền đến một thanh âm quen thuộc, là Hoắc Đình Diễm tới.
Anh là nghe được tin mới chạy đến đây.
Hoắc Đình Diễm ho khan, không đẩy cửa tiến vào, đứng ở cửa nói "Có thể"
Hiện tại mọi người đều đã thay xong quần áo, không có ai áo quần xộc xệch không chỉnh tề.
Hoắc Đình Diễm tạm dừng một lát, cuối cùng vẫn là đi vào, cùng đi vào với anh còn có Cảnh Hoán cũng giáo viên vừa mới tới.
Ban đầu là Cảnh Hoán đi ngang qua phòng thay đồ nghe thấy tiếng cãi nhau mới đi báo cho Hoắc Đình Diễm biết.
Lão dư nhìn xung quanh một vòng, lạnh giọng hỏi "Sao lại thế này?"
Bạn học ban hậu cần đem sự tình báo lại, lão sư nhíu mày nói "Có bạn học nào còn chuẩn bị một bộ váy khác không?"
Bà nhìn về phía bạn học ban hậu cần "Đi hỏi một chút xem bạn học Lâm bên kia có đồng ý cho Khương Yên mượn váy một chút không"
Lời nói vừa dứt bên cạnh liền có một học sinh nói thầm "Mượn cũng không được a, cũng không thể để hai học sinh lên sân khấu biểu diễn mặc hai cái váy giống y như đúc được, đến lúc đó hình ảnh được đăng lên web trường sẽ bị người ta nhìn thấy, trường học sẽ không tránh khỏi bị người ta cười nhạo, hơn nữa, Lâm Tâm Nhu bên kia còn cùng Hướng học trưởng biểu diễn, trên mạng khẳng định nơi nơi đều có ảnh chụp"
Lời này nói, không phải là không có lý.
Trường học có mua hai bộ váy màu trắng nhưng kiểu dáng lại khác nhau. Khương Yên mặc lên nhìn miễn miễn cưỡng cưỡng có thể xem nhưng bộ của Lâm Tâm Nhu thật xinh đẹp, đặc biệt thích hợp với khí chất của cô ta, rất ra dáng thục nữ.
Lão sư nghe, cau mày nhìn bộ váy trắng trong tay Khương Yên, dừng một chút hỏi "Em có kiến nghị gì không? Trong ký túc xá có còn bộ váy nào không?"
Khương Yên suy nghĩ giây lát, nhìn lão sư nói "Kỳ thật em cảm thấy.... Mặc đồng phục cũng không tồi"
Cô nghĩ như thế này, dù sao cũng là học sinh cấp ba, mặc đồng phục đành đàn dương cầm cũng không thành vấn đề.
Lão sư không lên tiếng.
Bạn học kia lại tiếp tục nói "Mặc đồng phục đánh đàn? Có chút không phù hợp, trường hợp chính thức như hôm nay, không mặc lễ phục có chút không được lễ phép"
Khương Yên liếc nhìn bạn học kia "Tôi không có cùng cậu nói chuyện"
Bạn học kia há miệng thở dốc, vừa định phản bác đã bị Hoắc Đình Diễm lạnh lùng nhìn một cái, vội vàng đem lời muốn nói nuốt trở về.
Hoắc Đình Diễm suy nghĩ giây lát, không chờ lão sư nói lời cự tuyệt liền nói thẳng "Em cũng cảm thấy ý kiến này không tồi"
Anh mặc một thân tây trang màu đen, tay đút túi đứng một chỗ nhìn qua thanh tuyển mê người, một Hoắc Đình Diễm như vậy đủ khiến mọi người con gái vì anh mà mê muội, nhưng giờ phút này anh lại kiến nghị đem bộ tây trang trên người cởi xuống, đổi thành bộ đồng phục xanh xen trắng.
Anh nhìn Khương Yên, cho cô một ánh mắt an ủi, bình tĩnh phân tích "Hiện tại rất khó có thể tìm được một bộ váy khác, mặc dù có tìm được thì khí chất cũng sẽ thay đổi" Anh thuyết phục lão sư "Vừa rồi đã có bạn học mặc lễ phục lên sân khấu biểu diễn, như vậy chúng ta có thể thử một chút mặc đồng phục, thử một chút tạo nên cảm giác khác biệt"
Cảnh Hoán đứng một bên nhận được ánh mắt của Hoắc Đình Diễm, không ngừng phát huy ba tấc miệng lưỡi của mình, phân tích "Đúng đúng đúng, Diễm ca nói rất đúng, kỳ thật hiện tại có rất nhiều người sau khi tốt nghiệp cấp ba liền hết sức hoài niệm quãng thời gian còn ở tại trường học này, hơn nữa đồng phục là thứ dễ gợi lại kỷ niệm một thời thanh xuân của người nhất"
Anh giải thích "Em cảm thấy mặc đồng phục là hết sức phù hợp, hơn nữa bản thân ca khúc lần này cũng là nói về một câu chuyện xưa trong trường học"
.....
Lão sư nghe hai người nói, trầm mặc nhìn về phía Hoắc Đình Diễm "Nhưng vậy lại phiền toái em phải đi thay quần áo"
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm đạm đạm cười, nhìn lão sư nhẹ giọng nói "Không phiền toái, vậy em trở về thay quần áo trước"
Anh nghiêng đầu nhìn về phía Khương Yên an ủi "Trước mặc kệ bộ váy này đi, cậu mau đem đầu tóc đổi lại thành kiểu buộc đuôi ngựa"
"Chúng ta chút nữa luyện tập một chút, tìm cảm giác"
"Được"
Chờ sau khi Hoắc Đình Diễm đi rồi những bạn học còn lại cũng không dám xằng bậy, chỉ có thể đem những lời muốn nói nuốt vào trong bụng.
Khương Yên trực tiếp bỏ qua ánh mắt ác độc của mấy người xung quanh, đổi thành kiểu tóc đuôi ngựa sau đó liền đi tìm Hoắc Đình Diễm.
Vừa mới đi ra ngoài liền thấy Hoắc Đình Diễm đang đứng ở sườn biên chờ cô.
Thời điểm nhìn thấy anh, tâm của Khương Yên nháy mắt liền tĩnh.
Hai người cũng không có đề cập đến chuyện vừa xảy ra, sau khi luyện tập một lần liền đi đến hậu trường chuẩn bị, tiết mục tiếp theo chính là của bọn họ.
Hoắc Đình Diễm ghé mắt nhìn cô, dừng một chút hỏi "Khẩn trương sao?"
"Không khẩn trương" Khương Yên không tiếng động cong cong môi "Kỳ thật nếu cậu không tới tớ cũng có thể giải quyết"
Nhưng cô lâm thời liền thay đổi phương án giải quyết.
"A?"
Khương Yên nhỏ giọng nói "Tớ đoán được sẽ có người nhằm vào tớ cho nên ở chỗ Nguyễn Nghiên Nghiên bên kia có để một cái váy dự phòng"
Cô trước đó đã đoán được mấy bạn học chán ghét cô nhất định sẽ không để cô có thể thuận thuận lợi lợi lên sân khấu biểu diễn cùng Hoắc Đình Diễm.
Hoắc Đình Diễm sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô "Vậy tại sao lại thay đổi chủ ý?"
Khương Yên trầm mặc một lát, chớp chớp mắt nói "Cậu mặc đồng phục càng có thể hút thêm được càng nhiều fan hâm mộ!"
Cô nhớ không nhầm thì có một đoạn thời gian hình ảnh Hoắc Đình Diễm mặc đồng phục được cư dân mạng tìm được, bức ảnh này cũng đã giúp anh có thêm được rất nhiều nhân khí cùng fan hâm mộ. Tất cả mọi người đều kích động, ai mà không muốn có một người bạn học như vậy chứ!!!! Quá mức ấm áp, quá tỏa nắng, quá soái khí!
Tuy rằng anh mặc tây trang cũng rất đẹp trai nhưng rốt cuộc thì hiện tại vẫn còn nhỏ tuổi cho nên mặc giáo phục mới có thêm càng thêm cuốn hút.
Hoắc Đình Diễm "...."
Có được fan hâm mộ thời thời khắc khắc đều vì mình mà suy nghĩ là cái cảm giác gì.
Hai người đang nói cười, người chủ trì bên kia đã bắt đầu báo tên hai người cùng tiết mục.
Hoắc Đình Diễm nghe, nhướng mày nhìn Khương Yên "Chuẩn bị tốt chưa?"
"Ừ! Chuẩn bị tốt rồi!" cô cười khanh khách trả lời.
Tớ đã chuẩn bị tốt tùy thời liền có thể cùng cậu sánh vai chiến đấu.
"Vậy đi thôi"
Hai người cùng nhau đi ra ngoài.
.....
Tiết mục của Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm, bởi vì có Khương Yên cho nên mọi người cũng không quá chờ mong.
Nhưng thời điểm nhìn thấy hai người mặc trên người bộ đồng phục to rộng đi ra, bạn học dưới đài cũng lãnh đạo đều kinh ngạc một chút.
Bất quá mọi người cũng không dám phát ra thanh âm gì, chỉ có thể dùng biểu tình nghẹn họng trân trối biểu đạt sự khiếp sợ của bản thân.
Sao lại mặc đồng phục!!!!
Bên cạnh có vài vị nhân sĩ tinh anh đã tốt nghiệp mỉm cười nói "Đây vẫn là lần đầu nhìn thấy có người mặc đồng phục lên biểu diễn trong đêm nay"
"Đúng vậy, chúng ta hiện tại hoài niệm nhất chính là đoạn thời gian được khoác trên mình bộ đồng phục này"
"Có ý tứ"
.....
Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm ngồi trước đàn dương cầm, mặt trên có hai cái microphone, là vì hai người bọn họ từ đàn tự hát mà chuẩn bị.
Sau khi hai người ngồi xuống, ánh đèn trên đài toàn bộ đều tối sầm, hai người nương theo ánh sáng mỏng manh liếc nhìn nhau. Khương Yên giờ khắc này không còn coi Hoắc Đình Diễm xem như "con trai" của mình nữa, mà thực sự tiến vào bên trong thế giới nội tâm của nhân vật, đem chính mình biến thành nữ chính, ngồi bên cạnh cô chính là người mà cô thích, là nam chính của đời cô.
Hai người nhìn nhau, ngón tay đặt lên trên phím đàn.
Thời điểm nốt nhạc đầu tiên vang lên, có một chùm sáng dừng ở phía sau bọn họ, làm người dưới đài có thể nhìn thấy bóng dáng của họ.
Nốt nhạc thứ hai vang lên, ánh đèn nghiêng nghiêng chiếu đến sườn biên, chiếu sáng sườn mặt cùng ngón tay của hai người.
Tiếng đàn cùng tiếng hát, phối hợp vô cùng ăn ý, hai bọn họ ngẫu nhiên đối diện, làm người dưới đài nguyên bản không muốn xem cũng không muốn nghe toàn bộ đều nhịn không được mà chăm chú nhìn, trợn mắt há mồm nhìn hai người, mắt cũng không dám chớp, sợ sẽ bỏ lỡ đỉnh điểm xuất sắc.
Hai người bọn họ thời điểm hát đến đoạn "là từng cùng anh tránh mưa dưới mái hiên" hai mắt nhìn nhau, trong mắt tình ý miên man, hát đến "hình ảnh trong hồi ức" ngón tay khẽ chạm nhẹ, ca từ cùng ánh mắt đong đầy tình cảm đều làm người xem bên dưới giật mình.
Đây chính là bài hát mà bọn họ luôn mồm nói không muốn nghe đây sao?
Vì cái gì Khương Yên lại hát dễ nghe như vậy? Trừ bỏ thanh âm dễ nghe ra, cậu ta vì cái gì lại có thể cùng Hoắc Đình Diễm phối hợp ăn ý đến vậy?
Hai người bọn họ thực sự không phải là một đôi đấy chứ!!!
Mấy lần chạm mắt kia, có thể nói là nhất tuyệt!!! Bài hát này có thể nói là tiết mục tốt nhất cả đêm nay!
Phía phụ trách ánh sáng sân khấu cũng rất tốt, đem hình ảnh cảm lộng ra tới.
Hai người bả vai hơi chạm, hai mắt nhìn nhau, giọng cao cùng giọng trầm ngân vang quấn quýt.
Thẳng đến sau khi tiết mục kết thúc, dưới sự vỗ tay vang dội, mọi người mới dần hoàn hồn, nhịn không được hoài nghi: là Khương Yên làm ma pháp sao? Vì cái gì bọn họ lại xem chăm chú đến vậy, mê mẩn đến vậy!!!!
= = =
Editor có lời muốn nói: Nhìn vào phần chăm chỉ đăng chương mới này của tôi mà các tiểu nữ hãy nhanh chóng ấn sao để ủng hộ đi!!!
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
Lời cổ vũ của Hoắc Đình Diễm, so với cái gì cũng có tác dụng hơn.
Khương Yên cùng anh đến phòng dạy đàn luyện tập vài lần, sau khi đem cảm giác tìm trở về liền quay lại phòng học.
Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường buổi tối mới bắt đầu, hiện tại còn chưa có cần phải tập hợp.
Bất quá có không ít giáo viên cũng học sinh đã bắt đầu chuẩn bị công tác tiếp đón khách mời. Cực học sinh của trường bọn họ có không ít người là danh nhân, nhân lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, nhà trường sẽ gửi thư mời, chỉ cần có thời gian họ sẽ đến, nếu không có thời gian cũng sẽ cho người mang lễ vật tới.
Khương Yên biết có một ca sĩ cùng diễn viên sẽ đến, còn có một MC vô cùng nổi tiếng cũng đến gió vui, ba người này hiện tại ở giới giải trí đều rất có danh khí, là tấm gương mà không ít người noi theo.
Hơn nữa, bởi vì mấy vị danh nhân đã đến, không ít học sinh đặc biệt kích động, thậm chí còn không ít người bắt đầu trang điểm. Việc học sinh cấp ba trang điểm là chuyện rất bình thường nhưng bởi vì phấn lớn thời gian đều ở trên trường cho nên đại đa số mọi người thường ngày đều là để mặt mộc, mà hôm nay... rất nhiều bạn học đều khó có khi trang điểm.
Sau khi Khương Yên trở lại phòng học liền bị Nguyễn Nghiên Nghiên quấn lấy truy vấn "Thế nào? Luyện tập sao? Có tìm được lại cảm xúc chưa? Có niềm tin vào buổi biểu diễn đêm nay không?"
Khương Yên nghe, dở khóc dở cười.
Bởi vì chủ đề gần nhất trên diễn đàn trường, Nguyễn Nghiên Nghiên so với cô càng thêm quan tâm đến buổi biểu diễn đêm nay của cô cùng Hoắc Đình Diễm. Nguyễn Nghiên Nghiên tuy rằng là fan của Hướng An Lan nhưng lại nhìn không được bạn tốt bị người khác vô duyên vô cớ mắng chửi, quyết định lần này đứng về phía Khương Yên, còn Hướng An Lan bên kia.... Anh ta cũng không thiếu một fan hâm mộ.
Khương Yên nghĩ nghĩ, gật đầu nói "Cũng ổn, Hoắc Đình Diễm đã trở lại, tớ có tin tưởng"
Bởi vì người kia đã trở lại cho nên cô tin tưởng bọn họ nhất định có thể thắng!
Nguyễn Nghiên Nghiên nhìn Khương Yên chớp chớp mắt, cổ vũ nói "Được! Tớ tin tưởng cậu, tối nay tớ nhất định ở dưới đài cổ vũ cho cậu!"
"Cảm ơn!"
Khổng Hâm bưng cốc nước đi ngang qua cũng nói "Cố lên, cậu nhất định có thể làm được"
"Ừ!"
Cô cũng tin.
.....
Nháy mắt liền đến buổi tối.
Người chủ trì của lễ kỷ niệm ngày thành lập trường có bốn người, hai nam hai nữ, lớn lên đều rất đẹp, có cả cao nhị, cả cao tam.
Tiết mục khai mạc buổi lễ là một tiết mục biểu diễn khiêu vũ, đàn vũ, nhìn qua thực không tồi.
Khương Yên đứng sau cánh gà nhìn bạn học biểu diễn trên sân khấu, hơi có chút khẩn trương.
Mà Hoắc Đình Diễm, hiện tại cũng còn chưa có xuất hiện.
Khương Yên đang chăm chú theo dõi tình hình bên ngoài, đột nhiên bị người khác gọi lại "Khương Yên, cậu nên đi thay trang phục biểu diễn rồi"
Khương Yên "ừ" một tiếng, quay đầu nhìn người kia, cười cười "Cảm ơn đã nhắc nhở"
Cô thu hồi lại ánh mắt, quay đầu đi lấy trang phục biểu diễn của mình.
....
Trang phục biểu diễn là do nhà trường cung cấp, là một cái váy không tay màu trắng kiểu dáng khá đơn giản, Khương Yên nhìn cũng không tệ lắm, dù sao cũng là bên phía nhà trường bỏ tiền ra, cô cũng không thể yêu cầu quá nhiều.
Cô trở lại phòng thay đồ, bên trong có không ít người đang thay quần áo.
Thời điểm Khương Yên đến, có người kinh ngạc nhìn cô một cái sau đó liền nhanh chóng thu hồi lại tầm mắt.
Khương Yên cũng không để ý ánh mắt kỳ quái của mấy người xung quanh, cầm lấy cái túi có ghi tên mình, chuẩn bị đi thay trang phục. Kết quả, vừa mới cầm lấy Khương Yên liền cảm thấy có chỗ không đúng. Cô đem váy mở ra, híp mắt nhìn bộ váy bị người ta cắt nát, cười nhạo một tiếng.
Người phụ trách cùng bạn học ban hậu cần không rõ nguyên do nhìn cô "Khương Yên, cậu cười cái gì, còn không mau đi thay đồ đi?"
Khương Yên giơ bộ váy trên tay lên, cười lạnh hỏi "Váy đã thành ra như vậy rồi, cậu nói tôi làm sao thay?"
Cái váy màu trắng kia, bên hông bị cắt mấy lỗ, mà phần tay áo cũng đã bị phá nát, giống như là trò đùa dai của bọn con nít vậy.
Bạn học kia nhìn, hít một hơi khí lạnh.
"Đây là có chuyện gì?"
Khương Yên không lên tiếng, nhướng mày nhìn xung quanh một vòng. Hậu trường nhiều người như vậy, ai biết được hung thủ là ai.
Cô dám chắc hung thủ chính là cũng đoán được điểm này nên mới dám ra tay.
Bạn học ban hậu cần kia cũng bị chọc tức, cô tuy rằng không thích Khương Yên nhưng hôm nay là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường a! Không thể xuất hiện bất cứ sai lầm nào được, ở bên ngoài trừ bỏ có không ít danh nhân còn có ban giám hiệu nhà trường, còn có nhân sĩ tinh anh trong xã hội được mời đến, tuyệt đối vấn đề không thể xuất hiện ở chỗ cô được.
"Không ai nói chuyện sao?"
Bạn học kia có chút sốt ruột nhìn Khương Yên, thấp giọng nói "Làm sao bây giờ, chỉ còn có vài tiết mục nữa là đến phần biểu diễn của cậu, cậu phải mặc cái gì bây giờ?"
Nghe vậy, Khương Yên nhướng mày nhìn xung quanh một vòng, dừng một chút hỏi "Không còn bộ váy nào khác sao?"
"Không còn" Bạn học ban hậu cần nói "Váy trắng có hai cái, cậu cùng Tiểu Ngưng mỗi người một bộ"
Bạn học kia nói đến đây, hai mắt sáng rực lên "Nếu không tớ đi tìm Lâm Tâm Nhu mượn một chút? Dù sao thì phần biểu diễn của cậu ấy cũng đã xong"
Hiện tại bên ngoài đang là phần biểu diễn của Lâm Tâm Nhu cùng Hướng An Lan, tuy rằng ở bên trong hậu đài nhưng Khương Yên vẫn có thể nghe thấy tiếng khán giả thét chói tai, cùng tiếng vỗ tay cổ vũ đầy kích động.
Khương Yên mím môi nói "Không cần"
Cô nhìn về phía bạn học kia nói "Tôi có thể mặc bộ đồ khác được không?"
Bạn học ban hậu cần sửng sốt, còn chưa kịp trả lời, bên cạnh liền có người châm chọc mỉa mai "Mặc đồng phục ra ngoài biểu diễn sao? Cậu một người đàn dương cầm, chính mình muốn mất mặt cũng được nhưng đừng có khiến trường chúng ta không còn mặt mũi nào! Ai lại mặc đồng phục đánh đàn dương cầm cơ chứ?"
Bên cạnh có người phụ họa nói "Đúng vậy, ai lại mặc đồng phục cơ chứ? Đây không phải là hạ thấp mặt mũi trường học chúng ta sao? Đến lúc đó người ngoài nhìn vào sẽ nói trường học chúng ta nghèo đến nỗi trang phục biểu diễn cũng không mua nổi! Hơn nữa, ai đàn dương cầm lại mặc đồng phục chứ, thật là xấu!"
"Phải không?"
Đột nhiên phía sau truyền đến một thanh âm quen thuộc, là Hoắc Đình Diễm tới.
Anh là nghe được tin mới chạy đến đây.
Hoắc Đình Diễm ho khan, không đẩy cửa tiến vào, đứng ở cửa nói "Có thể"
Hiện tại mọi người đều đã thay xong quần áo, không có ai áo quần xộc xệch không chỉnh tề.
Hoắc Đình Diễm tạm dừng một lát, cuối cùng vẫn là đi vào, cùng đi vào với anh còn có Cảnh Hoán cũng giáo viên vừa mới tới.
Ban đầu là Cảnh Hoán đi ngang qua phòng thay đồ nghe thấy tiếng cãi nhau mới đi báo cho Hoắc Đình Diễm biết.
Lão dư nhìn xung quanh một vòng, lạnh giọng hỏi "Sao lại thế này?"
Bạn học ban hậu cần đem sự tình báo lại, lão sư nhíu mày nói "Có bạn học nào còn chuẩn bị một bộ váy khác không?"
Bà nhìn về phía bạn học ban hậu cần "Đi hỏi một chút xem bạn học Lâm bên kia có đồng ý cho Khương Yên mượn váy một chút không"
Lời nói vừa dứt bên cạnh liền có một học sinh nói thầm "Mượn cũng không được a, cũng không thể để hai học sinh lên sân khấu biểu diễn mặc hai cái váy giống y như đúc được, đến lúc đó hình ảnh được đăng lên web trường sẽ bị người ta nhìn thấy, trường học sẽ không tránh khỏi bị người ta cười nhạo, hơn nữa, Lâm Tâm Nhu bên kia còn cùng Hướng học trưởng biểu diễn, trên mạng khẳng định nơi nơi đều có ảnh chụp"
Lời này nói, không phải là không có lý.
Trường học có mua hai bộ váy màu trắng nhưng kiểu dáng lại khác nhau. Khương Yên mặc lên nhìn miễn miễn cưỡng cưỡng có thể xem nhưng bộ của Lâm Tâm Nhu thật xinh đẹp, đặc biệt thích hợp với khí chất của cô ta, rất ra dáng thục nữ.
Lão sư nghe, cau mày nhìn bộ váy trắng trong tay Khương Yên, dừng một chút hỏi "Em có kiến nghị gì không? Trong ký túc xá có còn bộ váy nào không?"
Khương Yên suy nghĩ giây lát, nhìn lão sư nói "Kỳ thật em cảm thấy.... Mặc đồng phục cũng không tồi"
Cô nghĩ như thế này, dù sao cũng là học sinh cấp ba, mặc đồng phục đành đàn dương cầm cũng không thành vấn đề.
Lão sư không lên tiếng.
Bạn học kia lại tiếp tục nói "Mặc đồng phục đánh đàn? Có chút không phù hợp, trường hợp chính thức như hôm nay, không mặc lễ phục có chút không được lễ phép"
Khương Yên liếc nhìn bạn học kia "Tôi không có cùng cậu nói chuyện"
Bạn học kia há miệng thở dốc, vừa định phản bác đã bị Hoắc Đình Diễm lạnh lùng nhìn một cái, vội vàng đem lời muốn nói nuốt trở về.
Hoắc Đình Diễm suy nghĩ giây lát, không chờ lão sư nói lời cự tuyệt liền nói thẳng "Em cũng cảm thấy ý kiến này không tồi"
Anh mặc một thân tây trang màu đen, tay đút túi đứng một chỗ nhìn qua thanh tuyển mê người, một Hoắc Đình Diễm như vậy đủ khiến mọi người con gái vì anh mà mê muội, nhưng giờ phút này anh lại kiến nghị đem bộ tây trang trên người cởi xuống, đổi thành bộ đồng phục xanh xen trắng.
Anh nhìn Khương Yên, cho cô một ánh mắt an ủi, bình tĩnh phân tích "Hiện tại rất khó có thể tìm được một bộ váy khác, mặc dù có tìm được thì khí chất cũng sẽ thay đổi" Anh thuyết phục lão sư "Vừa rồi đã có bạn học mặc lễ phục lên sân khấu biểu diễn, như vậy chúng ta có thể thử một chút mặc đồng phục, thử một chút tạo nên cảm giác khác biệt"
Cảnh Hoán đứng một bên nhận được ánh mắt của Hoắc Đình Diễm, không ngừng phát huy ba tấc miệng lưỡi của mình, phân tích "Đúng đúng đúng, Diễm ca nói rất đúng, kỳ thật hiện tại có rất nhiều người sau khi tốt nghiệp cấp ba liền hết sức hoài niệm quãng thời gian còn ở tại trường học này, hơn nữa đồng phục là thứ dễ gợi lại kỷ niệm một thời thanh xuân của người nhất"
Anh giải thích "Em cảm thấy mặc đồng phục là hết sức phù hợp, hơn nữa bản thân ca khúc lần này cũng là nói về một câu chuyện xưa trong trường học"
.....
Lão sư nghe hai người nói, trầm mặc nhìn về phía Hoắc Đình Diễm "Nhưng vậy lại phiền toái em phải đi thay quần áo"
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm đạm đạm cười, nhìn lão sư nhẹ giọng nói "Không phiền toái, vậy em trở về thay quần áo trước"
Anh nghiêng đầu nhìn về phía Khương Yên an ủi "Trước mặc kệ bộ váy này đi, cậu mau đem đầu tóc đổi lại thành kiểu buộc đuôi ngựa"
"Chúng ta chút nữa luyện tập một chút, tìm cảm giác"
"Được"
Chờ sau khi Hoắc Đình Diễm đi rồi những bạn học còn lại cũng không dám xằng bậy, chỉ có thể đem những lời muốn nói nuốt vào trong bụng.
Khương Yên trực tiếp bỏ qua ánh mắt ác độc của mấy người xung quanh, đổi thành kiểu tóc đuôi ngựa sau đó liền đi tìm Hoắc Đình Diễm.
Vừa mới đi ra ngoài liền thấy Hoắc Đình Diễm đang đứng ở sườn biên chờ cô.
Thời điểm nhìn thấy anh, tâm của Khương Yên nháy mắt liền tĩnh.
Hai người cũng không có đề cập đến chuyện vừa xảy ra, sau khi luyện tập một lần liền đi đến hậu trường chuẩn bị, tiết mục tiếp theo chính là của bọn họ.
Hoắc Đình Diễm ghé mắt nhìn cô, dừng một chút hỏi "Khẩn trương sao?"
"Không khẩn trương" Khương Yên không tiếng động cong cong môi "Kỳ thật nếu cậu không tới tớ cũng có thể giải quyết"
Nhưng cô lâm thời liền thay đổi phương án giải quyết.
"A?"
Khương Yên nhỏ giọng nói "Tớ đoán được sẽ có người nhằm vào tớ cho nên ở chỗ Nguyễn Nghiên Nghiên bên kia có để một cái váy dự phòng"
Cô trước đó đã đoán được mấy bạn học chán ghét cô nhất định sẽ không để cô có thể thuận thuận lợi lợi lên sân khấu biểu diễn cùng Hoắc Đình Diễm.
Hoắc Đình Diễm sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô "Vậy tại sao lại thay đổi chủ ý?"
Khương Yên trầm mặc một lát, chớp chớp mắt nói "Cậu mặc đồng phục càng có thể hút thêm được càng nhiều fan hâm mộ!"
Cô nhớ không nhầm thì có một đoạn thời gian hình ảnh Hoắc Đình Diễm mặc đồng phục được cư dân mạng tìm được, bức ảnh này cũng đã giúp anh có thêm được rất nhiều nhân khí cùng fan hâm mộ. Tất cả mọi người đều kích động, ai mà không muốn có một người bạn học như vậy chứ!!!! Quá mức ấm áp, quá tỏa nắng, quá soái khí!
Tuy rằng anh mặc tây trang cũng rất đẹp trai nhưng rốt cuộc thì hiện tại vẫn còn nhỏ tuổi cho nên mặc giáo phục mới có thêm càng thêm cuốn hút.
Hoắc Đình Diễm "...."
Có được fan hâm mộ thời thời khắc khắc đều vì mình mà suy nghĩ là cái cảm giác gì.
Hai người đang nói cười, người chủ trì bên kia đã bắt đầu báo tên hai người cùng tiết mục.
Hoắc Đình Diễm nghe, nhướng mày nhìn Khương Yên "Chuẩn bị tốt chưa?"
"Ừ! Chuẩn bị tốt rồi!" cô cười khanh khách trả lời.
Tớ đã chuẩn bị tốt tùy thời liền có thể cùng cậu sánh vai chiến đấu.
"Vậy đi thôi"
Hai người cùng nhau đi ra ngoài.
.....
Tiết mục của Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm, bởi vì có Khương Yên cho nên mọi người cũng không quá chờ mong.
Nhưng thời điểm nhìn thấy hai người mặc trên người bộ đồng phục to rộng đi ra, bạn học dưới đài cũng lãnh đạo đều kinh ngạc một chút.
Bất quá mọi người cũng không dám phát ra thanh âm gì, chỉ có thể dùng biểu tình nghẹn họng trân trối biểu đạt sự khiếp sợ của bản thân.
Sao lại mặc đồng phục!!!!
Bên cạnh có vài vị nhân sĩ tinh anh đã tốt nghiệp mỉm cười nói "Đây vẫn là lần đầu nhìn thấy có người mặc đồng phục lên biểu diễn trong đêm nay"
"Đúng vậy, chúng ta hiện tại hoài niệm nhất chính là đoạn thời gian được khoác trên mình bộ đồng phục này"
"Có ý tứ"
.....
Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm ngồi trước đàn dương cầm, mặt trên có hai cái microphone, là vì hai người bọn họ từ đàn tự hát mà chuẩn bị.
Sau khi hai người ngồi xuống, ánh đèn trên đài toàn bộ đều tối sầm, hai người nương theo ánh sáng mỏng manh liếc nhìn nhau. Khương Yên giờ khắc này không còn coi Hoắc Đình Diễm xem như "con trai" của mình nữa, mà thực sự tiến vào bên trong thế giới nội tâm của nhân vật, đem chính mình biến thành nữ chính, ngồi bên cạnh cô chính là người mà cô thích, là nam chính của đời cô.
Hai người nhìn nhau, ngón tay đặt lên trên phím đàn.
Thời điểm nốt nhạc đầu tiên vang lên, có một chùm sáng dừng ở phía sau bọn họ, làm người dưới đài có thể nhìn thấy bóng dáng của họ.
Nốt nhạc thứ hai vang lên, ánh đèn nghiêng nghiêng chiếu đến sườn biên, chiếu sáng sườn mặt cùng ngón tay của hai người.
Tiếng đàn cùng tiếng hát, phối hợp vô cùng ăn ý, hai bọn họ ngẫu nhiên đối diện, làm người dưới đài nguyên bản không muốn xem cũng không muốn nghe toàn bộ đều nhịn không được mà chăm chú nhìn, trợn mắt há mồm nhìn hai người, mắt cũng không dám chớp, sợ sẽ bỏ lỡ đỉnh điểm xuất sắc.
Hai người bọn họ thời điểm hát đến đoạn "là từng cùng anh tránh mưa dưới mái hiên" hai mắt nhìn nhau, trong mắt tình ý miên man, hát đến "hình ảnh trong hồi ức" ngón tay khẽ chạm nhẹ, ca từ cùng ánh mắt đong đầy tình cảm đều làm người xem bên dưới giật mình.
Đây chính là bài hát mà bọn họ luôn mồm nói không muốn nghe đây sao?
Vì cái gì Khương Yên lại hát dễ nghe như vậy? Trừ bỏ thanh âm dễ nghe ra, cậu ta vì cái gì lại có thể cùng Hoắc Đình Diễm phối hợp ăn ý đến vậy?
Hai người bọn họ thực sự không phải là một đôi đấy chứ!!!
Mấy lần chạm mắt kia, có thể nói là nhất tuyệt!!! Bài hát này có thể nói là tiết mục tốt nhất cả đêm nay!
Phía phụ trách ánh sáng sân khấu cũng rất tốt, đem hình ảnh cảm lộng ra tới.
Hai người bả vai hơi chạm, hai mắt nhìn nhau, giọng cao cùng giọng trầm ngân vang quấn quýt.
Thẳng đến sau khi tiết mục kết thúc, dưới sự vỗ tay vang dội, mọi người mới dần hoàn hồn, nhịn không được hoài nghi: là Khương Yên làm ma pháp sao? Vì cái gì bọn họ lại xem chăm chú đến vậy, mê mẩn đến vậy!!!!
= = =
Editor có lời muốn nói: Nhìn vào phần chăm chỉ đăng chương mới này của tôi mà các tiểu nữ hãy nhanh chóng ấn sao để ủng hộ đi!!!
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook