“Du thiếu, ngài có tuyển đồ đệ không?” Tề Gia Mẫn nhất thời không kiềm chế được, nhiệt tình hỏi.

Nhưng trong một phút bàng hoàng cô chợt nhận ra dường như không ổn.

Cô là ai cơ chứ?! Cùng người ta nói cái này như kiểu thấy người sang bắt quàng làm họ thật sự. Cho dù cô với Du Khanh có thân nhau thì cũng không đến mức làm như vậy.

Cũng may Tề Gia Mẫn là một cô gái mặt dày, lập tức bổ sung: “Cái kia, kì thật là tôi chỉ nói đù…”a.

“Tôi không thu nạp phế vật làm đồ đệ!” Một câu đánh gãy lời Tề Gia Mẫn.

Tề Gia Mẫn khóc thầm: Sao anh không cho tôi sửa miệng?!

Có điều cô cũng không bởi vì lời hắn nói mà bực bội, ngược lại nụ cười vẫn nở trên môi.

Dù sao cũng là do cô vượt quá ranh giới!

Người ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.

“Nhưng mà.” Du tứ thiếu lại lên tiếng.

Hắn cúi đầu nhìn gương mặt vui vẻ không chút khổ sở của Tề Gia Mẫn, nói: “Nếu trong ba ngày cô có thể bắn trúng hồng tâm một lần thì tôi sẽ để cô bái sư…”

Hắn cầm lấy súng của Tề Gia Mẫn, lên đạn, nhắm bắn. Sáu tiếng “pằng” vang lên liên tiếp, tất cả đều trúng hồng tâm.

Du tứ thiếu buông súng xuống, xoay người rời đi.

Tề Gia Mẫn: “???”

Nửa ngày sau Tề Gia Mẫn mới khôi phục lại tinh thần. Du tứ thiếu ý là không phải không nhận đồ đệ mà là phải thông qua khảo hạch trước?

Tề Gia Mẫn tuy bất ngờ nhưng trong lòng lại dâng lên ý chí chiến đấu. Chỉ cần một lần thành công, chỉ cần một phát trúng hồng tâm là được.

Cô cúi đầu nhìn khẩu súng trong tay, sục sôi nhiệt huyết.

Nữ chiến binh, không bao giờ bỏ cuộc!

Go!!!

Mặc dù Tề Gia Mẫn bị nhà họ Tề chiều chuộng thành bộ dáng giống như không được tích sự gì, nhưng từ trong xương cốt lại là một cô gái kiên cường!

Có thể ban đầu nó chỉ là một ý nghĩ tạm thời của cô, tương đối không đáng kể, nhưng hiện tại thì bất đồng.

Giống như cô đã tiếp nhận lời khiêu chiến của người ta, không nỗ lực thì sẽ thua!

Chỉ bởi vì Du tứ thiếu nói thế mà ba ngày nay Tề Gia Mẫn không làm gì khác, gần như đều ngâm mình ở sân tập bắn của Khai Thụy Sĩ.

Thật ra ở đây có rất nhiều hạng mục vui chơi giải trí, xạ kích không phải môn được quá nhiều người ưa chuộng nhưng bởi vì Tề Gia Mẫn mỗi ngày đều tới nên đã thu hút một số thanh niên.

Suy cho cùng, ai cũng đều yêu thích cái đẹp.

Hơn nữa, thân phận con gái nhà họ Tề của cô cũng khiến rất nhiều người muốn bâu tới. Ai mà chẳng biết nhà họ Tề lúc nào cũng tự hào về vị Tề ngũ tiểu thư này. Mà nhà bọn họ còn có truyền thống coi trọng phái nữ hơn phái nam, nếu có thể đoạt được trái tim của cô ấy thì không biết chừng cũng đoạt được cả gia sản nhà họ Tề.

Nghĩ như vậy trong người liền sôi trào máu nóng!

Cho nên Tề Gia Mẫn chỉ mới đến đây hai ngày liên tiếp thì ngày thứ ba đã có rất nhiều thanh niên đổ xô tới.

Chẳng qua, không phải tự nhiên mà nói rằng thế hệ trẻ nhà họ Tề không có sợi dây tình ái. Theo Tề Gia Mẫn thì người khác chủ động nhiệt tình như vậy chính là đang cố ý quấy rối. Điều này làm cho cả người rất bực bội.

Cô lạnh mặt như băng sương tìm đến quầy, biểu cảm tỏ ra nguy hiểm, nói: “Các anh đây là như thế nào? Tôi bỏ ra nhiều tiền hội phí như vậy để luyện tập lại nhận được thái độ phục vụ như vậy sao? Tiền đã thu mà cái gì cũng mặc kệ, tùy ý để những người hạng hai này quấy nhiễu ảnh hưởng tới những người chân chính muốn luyện tập. Vậy không khỏi thật quá đáng đi? Hay là nói những người này là do câu lạc bộ cố ý an bài quấy nhiễu, vì chúng tôi luyện tập ít một chút thì thiết bị của các anh ít hao tổn hơn một chút? Tôi nói cho các anh biết, nếu không thể xử lý ổn thỏa thì lần sau tôi sẽ không khách khí đâu! Nếu tạo ra bất kì tổn thất không đáng có nào, tôi tuyệt đối sẽ không bồi thường!”

Tề Gia Mẫn thật hung hãn!

Có điều, những lời này lại làm nhân viên công tác cảm thấy hoang mang.

Bọn họ… an bài?

Để… không hao tổn?

“Tề tiểu thư, đây là hiểu lầm. Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định xử lý thích đáng chuyện này, sẽ không ảnh hưởng đến ngài luyện tập.”

Kì thật có thể mở được một chốn kinh doanh lớn như thế này, tất nhiên bọn họ có bối cảnh lớn, nhưng dù tính là có bối cảnh lớn đi chăng nữa cũng không nguyện ý chọc phiền toái.

Những chuyện vụn vặt như vậy còn không thể trực tiếp xử lý thì bọn họ thực quá vô dụng.

Cho nên khi có người lại cố ý bắt chuyện với Tề Gia Mẫn lần nữa thì nhân viên công tác đã kịp thời tiến đến, lịch sự nhắc nhở: “Vị tiên sinh này, mong ngài đừng quấy rầy những vị khách khác.”

Kì thật việc Tề Gia Mẫn đi tới quầy phản ánh cũng có không ít người nhìn thấy, nhưng bởi vì dáng vẻ nhỏ nhắn dễ thương của cô không có lực răn đe nên vẫn là có những măng mọc sau khi tre già. Chính là, không ngờ nhân viên công tác lại rất coi trọng lời phản ánh của cô.

Bọn họ không biết Tề Gia Mẫn lợi hại thế nào, nhưng người của câu lạc bộ Khai Thụy Sĩ thì biết nha! Rốt cuộc, ngày mà tên họ Phạm kia bị lôi đánh đến thân tàn ma dại kia mọi người đều đã được chứng kiến.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Cô nàng mạnh mẽ như vậy tốt nhất là không chọc vào thì hơn!

“Tề tiểu thư, ngài xem, hay là tôi…”

“Lăn!” Tề Gia Mẫn bóp cò, “pằng” một tiếng nổ súng. Cô nạp đạn lại, vô cùng dứt khoát, phải nói rất nỗ lực nghiêm túc tập luyện! Bởi vì những người nhiễu sự này mà độ chính xác đều giảm đi rồi!

Nghĩ đến hôm nay là ngày cuối cùng, Tề Gia Mẫn tỏa ra khí lạnh như băng.

“Pằng, pằng, pằng, pằng!” Cô bắn liên tiếp mấy phát. Đây đơn giản chỉ là muốn phát tiết ra nhưng vẻ tàn nhẫn này của cô đã khiến nhiều người vây xem yên lặng lùi bước về sau. Tuy rằng thoạt nhìn là cô gái nhỏ yếu đuối nhưng thời điểm nổi điên lên thì thật sự có chút dữ dội.

Ai biết được cô ấy có thể đột nhiên xoay người lại nhắm tới bọn họ hay không!

Dù sao thứ cầm trong tay kia chính là hung khí!

Cho nên, mặc dù người ta cảm thấy cô chỉ giống con mèo xù lông bởi vì vẻ ngoài mềm mại kia nhưng cũng không ai dám thật sự chọc vào. Trông đúng là đáng yêu thật đấy nhưng nếu thự sự bị cào một cái thì có thể là mất nhiều hơn được. Ai biết được kết cục sẽ như thế nào đâu.

Sau hai lần nổi điên, Tề Gia Mẫn đã đuổi được không ít ruồi bọ xung quanh mình đi.

Cô nắm chặt tay, cố gắng khiến bản thân bình tâm trấn tĩnh. Cô không thể quá nóng vội. Càng hấp tấp thì càng không thể đạt được kết quả mong muốn.

Cô tin tưởng năng lực của chính mình!

Mấy ngày nay Tề Gia Mẫn đều có loại cảm giác này. Mỗi lần bắn là một lần tăng lên độ chính xác, rất hiếm khi bắn trượt! Tuy rằng có đôi lúc chỉ trúng vòng điểm một, hai nhưng mà cũng có một lần mèo mù vớ cá rán lấy được thành tích tốt nhất là bảy điểm!

Cho nên, nỗ lực sẽ không bao giờ phụ lòng người!

Tề Gia Mẫn niệm chú trong lòng một chút rồi sau đó đánh lên tinh thần, lại luyện tập.

Hạng mục xạ kích ở câu lạc bộ Khai Thụy Sĩ không phổ biến, thường ít có người lui tới, hai ngày nay nhiều người hoàn toàn là bởi vì Tề Gia Mẫn. Rất nhiều người vốn là có chút tâm tư riêng nhưng nhìn thấy Tề Gia Mẫn nghiêm túc, căn bản là luyện tập không ngừng thì chợt sinh ra vài phần bội phục. Rồi lại nghĩ tới việc vị tiểu thư này là thủ khoa Chấn Đán, trong lòng họ cũng thầm công nhận cô ấy thật sự có một chút năng lực!

Nhìn cô luyện xạ kích chăm chỉ như vậy thì học tập giỏi cũng không có gì kì quái.

Thiếu nữ như vậy, cực kì cứng cỏi.

Có người thì trong lòng càng thêm tán thưởng Tề Gia Mẫn, cũng có những người thấy cô không hề phân tâm một chút nào thì dần dần cảm thấy nhàm chán mà rời đi.

Chỉ là cho dù họ ở lại hay rời đi thì Tề Gia Mẫn cũng không quan tâm. Chỉ cần không tới bắt chuyện quấy rầy cô, chỉ cần để cô chuyên tâm luyện tập thì đi hay ở cũng thế.

“Du tứ thiếu!”

Trong lúc Tề Gia Mẫn đang luyện tập thì nghe thấy có người khách khí chào hỏi như vậy. Nhưng Du tứ thiếu không nói gì, chỉ lãnh đạm gật đầu coi như là đáp lại. Hắn luôn kì quặc như thế, không có gì đáng ngạc nhiên.

Du tứ thiếu đứng phía sau Tề Gia Mẫn, hỏi: “Làm được chưa?”

Tề Gia Mẫn lắc đầu, thành thật nói: “Chưa. Có điều, còn chưa hết ngày hôm nay mà, tôi còn có thể tiếp tục!”

Cô đặt súng xuống, chống tay lên cạnh bàn để điều chỉnh lại trạng thái tinh thần, hồi phục bản thân rồi tiếp tục bắt đầu lại.

Không có Du tứ thiếu dạy, cũng có người khác dạy, cô tin anh cả nhất định tìm được một người thầy tốt cho mình. Nhưng là không chưng màn thầu, tranh khẩu khí(1)!

Tề Gia Mẫn không phải một người dễ dàng nhận thua!

Không đến cuối cùng, nhất định không từ bỏ!

(1)không chưng màn thầu tranh khẩu khí: thành ngữ này ra đời sau một câu can ngăn của người dân 卖了麦子买蒸笼,不蒸馒头争口气 – bán lúa mì mua nồi hấp, không hấp màn thầu chỉ hấp khí. Có lúa mì thì mới có bột làm bánh màn thầu, nếu bán đi rồi thì không có nguyên liệu làm bánh nữa, vậy mua nồi về để hấp cái gì? Hấp không khí à?

Nhưng trong câu lại có chơi chữ. Chữ 蒸 (chưng hay còn có nghĩa là hấp đấy) và chữ 争 (tranh trong tranh giành) phát âm giống nhau, 口气 vừa có nghĩa là hơi thở vừa có nghĩa là khẩu khí.

Tóm lại nếu nói “đừng chưng màn thầu tranh khẩu khí” thì tức là người ta bảo rằng bạn đang tốn công vô ích thì bạn càng phải làm điều đó tốt hơn, phải vùng lên chiến đấu.

Có không ít người xem nhưng cũng chẳng ai biết là có chuyện gì xảy ra. Bọn họ nhìn Tề Gia Mẫn, lại nhìn Du tứ thiếu, các loại suy đoán bay tán loạn trong đầu, nhưng không ai có mở miệng hỏi. Bọn họ cũng xem như có hiểu biết, tự nhiên không quấy rầy người khác.

Tuy rằng Du tứ thiếu đã tới nhưng khả năng thiện xạ của Tề Gia Mẫn cũng không lập tức tiến bộ, ngược lại bởi vì hắn xuất hiện mà tâm tình cô có chút khẩn trương nên kết quả là còn kém đi vài phần. Dù thế cô đã rất nhanh tốt lên, dần dần khôi phục trình độ trước đó của mình.

Thời gian từng giọt trôi qua, Tề Gia Mẫn xác thật là dần tiến bộ lên.

Mà trong sân tập bắn càng lúc càng nhiều người. Rốt cuộc ai cũng đều tò mò muốn nhìn xem bên này có biến gì! Không thể trực tiếp hỏi nhưng vẫn có thể xem náo nhiệt!

Lúc anh hai Tề tới thì thấy bên này vô cùng đông đúc. Hắn đẩy đám người ra liền thấy em gái bắp cải trắng của mình đang đứng ở giữa, lại nheo mắt nhìn một vòng. Có mấy người quen biết với anh hai Tề kéo hắn qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Nha, nhìn mấy người này xem, lại đây hóng hớt mà căn bản không biết đã xảy ra cái gì, cũng thực nực cười!

Anh hai Tề: “Các người vây xem em gái ta còn hỏi ta xảy ra chuyện gì? Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy qua mỹ nữ hay gì?! Chưa thấy qua thì ta cũng không cho các người nhìn!”

Thái độ của anh hai Tề không được tốt cho lắm. Có điều, xét thấy nhà người ta đều là muội khống nên mấy người này cũng không so đo với hắn, chỉ nói: “Chúng ta chỉ đang xem náo nhiệt thôi! Ai biết được Du tứ thiếu là có ý tứ gì?”

Tề Gia Mẫn xác thật là về nhà không kể chuyện này.

Anh hai Tề nhấp môi: “Đi đi, đừng nhìn em gái ta.”

Hắn nhìn về phía Du tứ thiếu, mà Du tứ thiếu lại chẳng nhìn hắn. Đôi mắt đen kia chỉ đặt lực chú ý lên Tề Gia Mẫn. Nhưng nếu nói người ta nhìn em gái hắn thì cũng không phải, tựa hồ như luôn chằm chằm nhìn bia mục tiêu.

Như này là như nào?

Anh hai Tề cảm thấy bối rối.

Hắn định hỏi Tề Gia Mẫn một chút nhưng thấy cô đang tập trung như vậy liền không nỡ tới quấy rầy!

Bộ dáng nghiêm túc của em gái, quá soái!

Thời gian dần trôi đi, anh hai Tề đi ra cửa gọi điện thoại về nhà rồi sau đó quay lại nhìn chằm chằm em gái thân yêu!

Có quá nhiều sói, không ổn, không an toàn!

Mặc kệ là thời đại nào thì mọi người đều có tâm lý bầy đàn. Vốn là chỉ có một vài người, nhưng bây giờ đều đã tụ hội tới đây. Ai không biết còn tưởng xảy ra biến lớn gì đấy chứ!

Anh hai Tề mặt đen như đít nồi.

Đậu má nó, nhìn cái gì mà nhìn, xem cái gì mà xem!

“Ai, không phải, em gái ngươi vì sao vẫn bắn tiếp vậy? Không đủ chuẩn xác, sao còn…”

“Pằng!” Trúng hồng tâm. Nam thanh niên vừa rồi còn thao thao bất tuyệt trong một giây liền im như gà mắc thóc.

Tề Gia Mẫn cũng không ngờ mình thật sự có thể thành công. Cô vô cùng kinh hỉ, lập tức quay đầu lại nhìn Du tứ thiếu, cằm hơi giương lên.

Quả nhiên chỉ cần kiên trì thì sẽ luôn có chó ngáp phải ruồi.

Du tứ thiếu liếc nhìn cô một cái, nói: “Tiếp tục.”

Cô quay đầu lại, đem viên đạn trong súng bắn ra tới. Có lẽ là do áp lực tâm lý được cởi bỏ nên nó lại một lần nữa trúng hồng tâm.

Tề Gia Mẫn giương khóe miệng lên, niềm vui đều tràn ra tới từng chân tơ sợi tóc. “Tôi làm được rồi!”

Tề Gia Mẫn không phải vì có thể bái sư hay không bái sư gì đó, lúc này cô cảm thấy hạnh phúc đơn giản chỉ là vì cô đã làm được.

Du tứ thiếu nhìn về phía Tề Gia Mẫn. Một gương mặt rạng ngời đầy hưng phấn, một đôi mắt long lanh sáng bừng, một khuôn miệng cong lên thật rực rỡ.

Thật hiếm có khi hắn lại nhếch khóe môi. Tuy không hẳn là cười lên nhưng thế cũng đã đủ khiến người ta bất ngờ.

“Tôi không thích phế vật đồ đệ, cho nên, phải siêng năng vào.”

Hắn kéo tay Tề Gia Mẫn ra, đặt vào lòng bàn tay cô một khẩu súng nhỏ: “Bái sư lễ.”

Nói xong liền quay người rời đi.

Trường bắn vốn đông đúc chen chúc đầy người nhưng giờ phút này tự động chia thành hai bên, nhường ra một lối đi cho hắn. Quả nhiên, đây chính là khí thế của lão đại.

Tề Gia Mẫn nhìn khẩu súng trong tay, lại nhìn tấm lưng của Du tứ thiếu, hậu tri hậu giác phát hiện ra cô đã tự mình tìm được một sư phụ xạ kích cho bản thân rồi.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Anh hai Tề tuy rằng có một bụng tò mò nhưng cũng không muốn hỏi khi có đám chó mèo xung quanh.

Hắn nhanh chóng dắt em gái nhà mình rời đi.

Đương sự đều đã đi hết, những thành phần khác tự nhiên cũng chẳng ở lại. Tuy rằng không rõ đầu cua tai nheo như thế nào nhưng ba chữ “bái sư lễ” mọi người đều đặt trong tai. Cho nên, Du tứ thiếu là muốn thu nhận Tề ngũ tiểu thư làm đồ đệ?

Vậy, Tề ngũ tiểu thư cũng quá thảm đi?

Tại sao lại nghĩ không thông như vậy kia chứ?

Trên đường trở về anh hai Tề hỏi chuyện, Tề Gia Mẫn cũng không giấu giếm gì mà kể hết ra từ đầu chí cuối.

Anh hai Tề: “…”

Hắn nhìn em gái mình thật sâu rồi nói: “Thế nên, có kết quả thành như bây giờ rồi, em thật sự muốn bái sư sao?”

Tề Gia Mẫn bật cười: “Em đã làm được, hắn cũng tuân thủ ước hẹn, vậy thì liền bái sư rồi! Anh không thấy em cầm bái sư lễ đây sao?”

Kỳ thật đối với Tề Gia Mẫn đây cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao. Cô nói: “Cũng giống như là thầy cô ở Chấn Đán, chỉ là khác phương diện dạy học thôi. Kì thật anh không cần phải nhìn đâu cũng thấy giặc như thế.”

Anh hai Tề: “…”

Vấn đề ở đây là nhìn đâu cũng thấy giặc sao?

Anh hai Tề có ý định nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại không thể nói ra. Hắn nghĩ thầm: Vẫn là giao chuyện này cho ba mẹ hoặc anh trai đi.

Bắt hắn giáo huấn em gái, hắn làm không được!

Mà trên thực tế, anh hai Tề đã đánh giá cao người nhà mình rồi. Hắn làm không được thì người khác làm được chắc? Cho nên trong chuyện này, tất cả mọi người đều im lặng.

Anh hai Tề thất thủ! Uổng công hắn khổ cực báo cáo thế mà không ai làm được!

Nhưng có anh cả Tề bình tĩnh nói: “Hôm nào anh sẽ chuẩn bị cho em một phần lễ vật đưa cho Du tứ thiếu. Nếu bái sư rồi thì học đi thôi. Dù sao học thêm một thứ gì đó cũng không có hại gì.”

Tề Gia Mẫn trong lòng xúc động, gật đầu nói: “Em cũng nghĩ như vậy.”

“Du tứ thiếu không phải người dễ ở chung, ngày thường em chịu nhún nhường một chút, luôn phải tôn sư trọng đạo.”

Tề Gia Mẫn lại lần nữa gật đầu, ngoan ngoãn ra mặt.

Anh cả Tề thấy cô như vậy liền cười, loát mấy lọn tóc cong cong của cô: “Tôn sư trọng đạo, lễ phép là phải có nhưng Du tứ thiếu cũng là một người đàn ông. Phải biết giữ chừng mực, miễn rước vào phiền toái hay hiểu lầm không đáng có.”

“Cái này anh cả yên tâm, em còn nhỏ mà!”

Điều nên nói cũng đều đã nói, lúc này anh cả Tề mới hỏi: “Hai ngày nữa là khai giảng rồi, em có kịp làm xong bản vẽ không?”

Mấy ngày nay Tề Gia Mẫn đều không ở nhà. Bởi vì luyện bắn súng mà tay cũng bị mỏi nhiều, không có lực vẽ vời, cho nên việc thiết kế tiến triển rất chậm. Nghĩ đến trước đó còn nói có thể hoàn thành trong mấy ngày nghỉ này, Tề Gia Mẫn như bị tát một phát vào mặt.

Âm thanh bốp chát thật vang dội!

Cô cười ngượng, nói: “Khả năng là… không. Nhưng mà nhất định sẽ nhanh xong thôi.”

Anh cả Tề: “Không vội, đừng thức khuya.”

Tề Gia Mẫn đáp một tiếng rồi vui vẻ trở lại.

Kì thật, anh cả Tề cũng không muốn cho Tề Gia Mẫn đi theo Du tứ thiếu học xạ kích. Tựa như hắn nói, Du tứ thiếu dù lãnh đạm lại quái dị nhưng chung quy cũng là đàn ông. Là đàn ông thì liền có ý tưởng riêng tư. Em gái hắn ngoan ngoãn lại đáng yêu như vậy, có ai mà không thích?

Mà nhà họ Du, thứ hắn nói thẳng, trong mắt người khác là một nhà chồng tốt để gả nhưng đối với nhà họ Tề và Tề Gia Mẫn thì hoàn toàn không phải.

Nhưng sự việc đã đến nước này, hắn ngăn trở thì không thích hợp. Nếu đã không thích hợp rồi thì không cần phải đả kích nhiệt huyết của em gái nữa, chỉ cần nói rõ ràng hết thảy là cô ấy sẽ hiểu.

“Mấy ngày nay thần kinh đều căng chặt, tương đối mệt mỏi, bây giờ đột nhiệt có kết quả rồi em cảm thấy cả người đều mềm nhũn luôn.” Tề Gia Mẫn nửa nằm ở trên sofa, hoàn toàn không ra cái dáng gì, cảm giác như người không xương vậy.

Anh cả Tề cười: “Vậy nghỉ ngơi sớm một chút. Bất kể là bản thảo hay là trang hoàng gì đó thì cũng đều đã muộn rồi.”

Tề Gia Mẫn: “Em biết.”

“Reng reng reng”. Điện thoại đột nhiên vang lên. Tiểu Lan nghe máy xong liền quay người qua: “Tiểu thư, tìm người.”

“Xin chào, ai vậy ạ?” Tề Gia Mẫn miễn cưỡng bò dậy, thanh âm mang theo chút lười biếng.

Đầu bên kia ngừng một chút rồi mới lên tiếng: “Tề Gia Mẫn, 9h sáng mai gặp ở câu lạc bộ Khai Thụy Sĩ.”

Thì ra là sư phụ mới nhậm chức của cô.

Tề Gia Mẫn: “Được.”

“Bụp” một tiếng, điện thoại bị cúp, Tề Gia Mẫn: “…”

Người này thật đúng là lạnh như băng a!

Tề Gia Mẫn duỗi eo một cái: “Mệt quá, con lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ đây.”

Mỗi ngày đều có thật nhiều chuyện này kia!

Cô quay đầu kêu Tiểu Lan: “Chị lên lầu giúp em pha một chút nước tắm.”

Cô thật sự không muốn tự mình làm cái gì hết.

Tiểu Lan đang chuẩn bị ra ngoài thu quần áo vào thì nghe thấy lời này, liền gào lên: “Tiểu Liên, giúp ta lấy quần áo vào.”

Sau đó chạy nhanh lên lầu xả nước.

Bởi vì nhà Tề Linh Nghi ở đây nên ba người nhà lão Lý đầu bếp cũng dọn theo sang đây. Ở nhà cũ bên này, ngoài vợ chồng Trương quản gia thì chỉ có một đầu bếp và một người giúp việc. Vì vậy hiện tại thành ra người nhiều, phòng ít nên có chút chen chúc. Được cái mọi người ở cùng nhau khá hòa hảo, không gây ra xích mích gì.

Nghĩ đến cũng là nhà họ Tề vốn dĩ không thích người nhiều chuyện nên thuê hạ nhân cũng đều là những người có tính cách cởi mở và lạc quan. Như vậy thật ra bớt được bao nhiêu vấn đề.

Nhìn thấy Tiểu Lan đã lên lầu, Tề Gia Mẫn cầm khẩu súng trên bàn trà rồi cũng đi lên lầu.

Anh tư Tề có chút lo lắng, thấp giọng nói: “Em gái, giữ loại đồ vật này liệu có an toàn không?”

Mẹ Tề vẫn luôn không phát biểu gì lúc này mới nói: “Để con bé giữ đi.”

Nếu là người ta cho Tề Gia Mẫn thì phải chăng bọn họ không nên cầm đi?

Hơn nữa bà cảm thấy con gái có vật phòng thân cũng tốt.

“Đến em gái cũng biết phấn đấu như vậy, mấy thằng anh nhìn lại một đám chúng mày đi, một chút cũng không biết nỗ lực. Ta sinh ra mấy tiểu tử này thật không có tác dụng gì!” Ba Tề kêu gào.

Mẹ Tề bật cười, gật đầu phụ họa: “Đúng vậy.”

Bốn anh em họ Tề… Nên làm gì đây mọi người?

Chúng ta không nghe thấy.

Tề Gia Mẫn không biết đoạn tình tiết dưới lầu. Cô cầm theo món đồ mới về phòng thì chợt nghĩ ra mình còn có một khẩu súng nữa.

Chính là lúc trước Cao Như Phong nửa đêm nửa hôm xông vào phòng của cô rồi để lại. Nhưng so với cái này thì cái đó rõ ràng lớn hơn một xíu.

Tề Gia Mẫn sợ bị người nhà phát hiện ra rồi không biết giải thích thế nào nên vẫn luôn giấu ở dưới giường. Ở nhà giấu thế nào thì sang bên này cũng giấu thế ấy.

Cô lấy nó ra, đặt hai cái ở cạnh nhau so sánh. Phong cách của hai cái hoàn toàn bất đồng nhưng lực sát thương thì còn chưa biết thế nào.

Đương nhiên, nhìn bề ngoài thì khẳng định cái mà Du tứ thiếu đưa cho cô có vẻ chỉ thích hợp để nữ giới sử dụng, nhỏ và gọn.

Tề Gia Mẫn nhìn nhìn rồi im lặng đem hai khẩu súng giấu đi.

Cô thật là giàu có nha!

“Tiểu thư, có thể tắm rồi.”

Tề Gia Mẫn gật đầu: “Chị ra ngoài đi.”

Cô tiến vào phòng tắm, khóa cửa lại, sau đó cởi sạch quần áo ngâm mình vào bồn. Làn nước ấm áp vô cùng thoải mái làm cho người ta cảm thấy mỗi lỗ chân lông đều được thư giãn. Quả nhiên tắm nước nóng sau khi kiệt sức là hưởng thụ tối thượng trong nhân gian.

Có điều, dù ngày hôm nay thật mệt mỏi nhưng tâm tình của Tề Gia Mẫn lại không tồi. Ai bảo thời này không có di động, máy tính, TV đồ này nọ làm chi! So với rảnh rỗi mốc meo trong nhà thì không bằng làm thêm việc gì đó để tống cổ thời gian, lại còn nhân thêm cảm giác đạt được thành tựu.

Tề Gia Mẫn vừa ngâm nga một giai điệu, vừa vớt nước lên người.

“Xạt!” Bên ngoài truyền đến một âm thanh rất nhẹ nhưng Tề Gia Mẫn vẫn nghe thấy. Cô giật mình cảnh giác, lập tức kéo lấy chiếc khăn lông to.

Có người đột nhập chăng?

Cao Như Phong?

Ý niệm đó bất chợt lóe lên nhưng ngay lập tức đã bị Tề Gia Mẫn bác bỏ.

Tuy rằng Cao Như Phong đúng thật là cái dạng người này, cũng rất thích bò tường nhà cô nhưng đây lại không phải nhà họ Tề bên kia mà là nhà cũ. Hơn nữa, hắn bị thương ở chân thì còn bò tường cái mẹ gì được nữa!

“Cộc, cộc!” Có người gõ cửa hai cái, sau đó là giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ: “Gia Mẫn, nhà bếp đã nấu cháo tổ yến rồi, lát nữa con ra uống đi nha.”

Hóa ra người bước vào là mẹ Tề.

Tề Gia Mẫn thở hắt ra một hơi, buông lỏng: “Vâng, con biết rồi.”

Không biết là do ngâm lâu hay là hơi nước đọng lại mà giọng của Tề Gia Mẫn có hơi khàn. Mẹ Tề dặn dò: “Đừng ngâm lâu quá, cũng đừng nhắm mắt nằm trong đấy, biết chưa?”

Tề Gia Mẫn đáp một tiếng, phủ thêm khăn tắm đứng dậy: “Con lên ngay đây.”

Cô mở cửa phòng tắm, thò đầu ra: “Mẹ.”

Mẹ Tề thấy hai má cô đỏ bừng, không phải đỏ bình thường liền nói: “Về sau không được ngâm lâu như vậy nữa, xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao?! Đừng làm chúng ta lo lắng!”

Tề Gia Mẫn vâng vâng dạ dạ.

Mẹ Tề lấy một cái khăn to bắt đầu lau đầu cho con gái. Tề Gia Mẫn ngồi trên ghế bàn trang điểm, tầm mắt dừng trên giường. Ở đó có một bộ đồ ngủ được gấp gọn gàng, cô “ý” một tiếng rồi hỏi: "Đây là của con ư?”

Mẹ Tề cười: “Mấy hôm trước đặt may cho con một bộ đồ ngủ mới. Đã giặt sạch rồi đấy, con mặc thử đi.”

Tề Gia Mẫn cười hớn hở: “Con thích nhất là quần áo mới.”

Nhưng cô lại nói thêm: “Nhưng mà con còn nhiều lắm. Thật ra không cần may cho con hết lần này đến lần khác như thế, con mặc không nổi.”

Ngoại trừ đồng phục đi học, những quần áo khác của Tề Gia Mẫn ít nhiều đều còn mới 90%. Chịu thôi, quần áo quá nhiều, căn bản mặc không hết. Số lượng quần áo của cô chắc phải bằng tổng số lượng quần áo của những người khác trong nhà cộng lại.

“Không liên quan. Con gái mẹ xinh như vậy mặc cái gì cũng đẹp.”

Mẹ Tề vô cùng tự tin về nhan sắc của con gái mình.

Tề Gia Mẫn: “Chính là phòng quần áo không đủ chỗ nữa!”

Thật sự, nhiều, quá nhiều!

Mẹ Tề: “Chờ bao giờ về nhà thì dọn một phòng nữa cho con để quần áo.”

Tề Gia Mẫn: “…” Quả nhiên, nhà mình chiều con dễ sợ.

Cô dựa vào người mẹ Tề làm nũng: “Cảm ơn mẹ! Mẹ là người mẹ tốt nhất thế giới!”

Mẹ Tề bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Con thật dẻo miệng. Không nên gọi con là Tề Gia Mẫn nữa, mà phải gọi là Tề dẻo miệng.”

Tề Gia Mẫn hờn dỗi: “Tề dẻo miệng cũng đáng yêu mà. Rất hợp với con.”

Mẹ Tề bật cười: “Con đó nha, lém lỉnh.”

Tề Gia Mẫn mở to mắt, nói: “Sao lại lém lỉnh?! Con mới không có đâu!”

Cô đá đưa cẳng chân. Bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo lắc lư qua lại.

Mẹ Tề cười cười, nhéo mặt cô: “Được được được, con không có.”

Bà tiếp tục nhẹ nhàng lau đầu cho Tề Gia Mẫn: “Buổi tối đi tắm tốt nhất là không nên gội đầu. Con không lau khô hẳn sẽ rất dễ bị đau đầu.”

Tề Gia Mẫn: “Vâng.”

Mẹ Tề nhìn con gái mình như vậy liền biết là cô chỉ vâng dạ để đấy. Nha đầu này chính là như vậy, rất nhiều chuyện vào tai này ra tai kia, chính là…

“A! Con có một ý tưởng!”

Tề Gia Mẫn ngẩng đầu lên, cao hứng, phấn khởi nói: “Con có một ý tưởng mẹ có muốn nghe một chút không?”

Mẹ Tề: “Con nói đi.”

Tề Gia Mẫn: “Chúng ta mở một cửa hàng second-hand đi.”

Mẹ Tề: “Second-hand?”

Tề Gia Mẫn: “Chúng ta có thể đem một số quần áo, túi xách và những thứ khác không dùng nữa bán đi. Đương nhiên, khẳng định là nó phải thấp hơn giá thị trường. Chúng ta có thể giảm một nửa giá rồi bán, hoặc là giảm nhiều hơn nữa. Tuy rằng thoạt nhìn có vẻ như lỗ vốn nhưng phải biết rằng có những cái quần áo cứ để mãi trong nhà không mặc nữa… dần dần xong đời thì không bằng bán lấy tiền còn hơn. Với lại không phải lo nguồn cung nha! Chúng ta có thể thu mua căn cứ theo tình hình bán ra.”

Mẹ Tề suy nghĩ trong chốc lát, hơi nhíu mày, nói: “Nhưng mà dù sao cũng là đồ dùng rồi, có người sẽ mua sao?”

Tề Gia Mẫn nói: “Tại sao không? Giá cả mặt hàng của chúng ta thấp nha! Bình thường nhà mình đều tiếp xúc với những nhà giàu có nhưng luôn có một ít những gia đình tầm trung có lẽ sẽ yêu cầu như vậy!”

Mẹ Tề: “Được. Bữa khác mẹ sẽ thương lượng với anh con một chút. Nếu có thể thì đương nhiên là tốt, nhưng mẹ không quá chắc! Con nghĩ những gia đình tầm trung khả năng sẽ mua nhưng lại không nghĩ nhỡ đâu bọn họ tình nguyện mua trang phục mới tinh cho dù chất liệu của nó kém chất lượng hơn một chút thì sao? Rốt cuộc, mới và cũ, bản chất là khác nhau. Hơn nữa nếu như để ai đó biết được bản thân mặc quần áo cũ của người khác có phải càng khó coi hay không? Người ta cũng biết xấu hổ chứ!”

Mẹ Tề xoa đầu con gái, nói: “Ý tưởng của con không tồi nhưng nó không phù hợp với tình hình hiện tại.”

Người có tiền sẽ không mua, người khá giả đôi chút thì khả năng sẽ sợ mất mặt, đối với nhà nghèo thì kiểu dáng và nguyên liệu đều không thực dụng.

Về bản chất, loại cửa hàng này rất khó khai triển.

Mẹ Tề hiểu đạo lý này nhưng Tề Gia Mẫn lại không hiểu lắm. Cô tư duy dựa theo cái nhìn hiện đại, nhưng vấn đề là hiện tại không phải thời hiện đại mà là thời kì dân quốc tương đối bảo thủ.

Cho dù là hư cấu thì cũng thế.

Mẹ Tề phân tích ngắn gọn vài câu. Tề Gia Mẫn nghe xong, lẳng lặng gật đầu: “Hình như… là thế thật!”

Mẹ Tề cười nói: “Còn không phải sao! Chủ ý của con rất được nhưng chưa chắc có thể thành công. Nhưng mà mặc kệ là có thành công hay không thì Gia Mẫn nhà chúng ta có thể nghĩ ra được cái này đã là ngoài sức tưởng tượng của người khác rồi! Rất siêu.”

Đứa con gái này đúng là người nhà bọn họ rồi, có nguyên một tập hợp các ý tưởng sáng tạo. Con bé rất có tư duy kinh doanh giống bà.

“Cho dù lần này không thành thì về sau con có ý tưởng gì cũng cứ mạnh dạn nói ra, biết đâu cái tiếp theo có thể khai triển.” Mẹ Tề cổ vũ Tề Gia Mẫn.

Cô gật đầu: “Vâng.”

Tề Gia Mẫn chỉ là đề xuất ra một cái ý tưởng, lại không ngờ rằng, tuy hiện tại không thành nhưng sau này anh cả Tề lại đem nó thực hiện, hơn nữa còn kiếm được lợi nhuận không nhỏ. Có điều, đây đều là những sự phía sau.

Hai mẹ con lại hàn huyên một lúc, sau đó mẹ Tề nhìn Tề Gia Mẫn uống xong cháo tổ yến rồi bưng bát đi ra ngoài.

Ngẩng đầu nhìn thấy đã mười giờ tối, Tề Gia Mẫn thay quần áo chuẩn bị đi ngủ. Mặc đồ mới thật là sướng da nha!

Cô đang định tắt đèn thì nghe được một tiếng gõ nhẹ vào cửa kính. Tề Gia Mẫn sửng sốt, mím môi lại. Cô do dự một chút rồi rút một khẩu súng mình dấu dưới giường ra, sau đó lên nòng.

“Cốc.” Một tiếng gõ nhẹ lại vang lên. Dường như bên ngoài cửa sổ không phải là trộm lẻn tiến vào.

Trong nháy mắt Tề Gia Mẫn liền biết đây là Cao Như Phong!

Có thể làm ra cái chuyện kì dị này, duy nhất chỉ có Cao Như Phong mà thôi!

Nhưng mà không phải hắn bị bắn trúng đùi sao? Thế cũng không làm cho hắn bớt lăn lộn đi à?

Sau một hồi chần chờ, Tề Gia Mẫn tiến lên một bước, kéo phăng rèm cửa ra. Quả nhiên, Cao Như Phong đang trèo ở trên bục cửa sổ. Hắn ra hiệu ý bảo Tề Gia Mẫn mở cửa.

Tề Gia Mẫn thật sự không hiểu nổi, hắn khập khiễng như vậy còn tới làm cái gì. Không phải bị thương chỉ mới từ mấy ngày hôm trước thôi sao?

Điều này cũng không ngăn trở bước chân đeo bám của hắn sao?

Tề Gia Mẫn không mở cửa, lạnh lùng phất tay.

Cao Như Phong nhìn khẩu súng trong tay cô, con ngươi càng sâu thêm vài phần. Trước mặt Tề Gia Mẫn, hắn trực tiếp móc ra một sợi dây thép, ngoặc ngoặc hai cái cửa sổ liền mở ra!

Tề Gia Mẫn: “…”

Cái cửa sổ rác rưởi này, hủy sự trong sạch của ta!

“Sao anh lại đến nữa?” Ngữ khí của Tề Gia Mẫn không tốt lắm. Cô đứng chắn ở cửa sổ, hoàn toàn không có ý cho hắn tiến vào.

Cao Như Phong lại nhìn khẩu súng trong tay cô lần nữa, nói: “Browning(2).”

(2)browning: tên loại súng.

Tề Gia Mẫn nhướng mày: “Liên quan gì đến anh.”

Dường như nghĩ ra điều gì đó, cô lập tức nói: “Chờ một chút.”

Tề Gia Mẫn nhanh chóng xoay người, lấy ra từ gầm giường một khẩu súng khác đưa cho hắn: “Trả lại cho anh. Lúc trước anh ném nó ở chỗ tôi.”

Không biết vì sao sau khi cô nói xong câu đó, sắc mặt của Cao Như Phong đã đen lại càng đen hơn, vô cùng khó coi.

Tề Gia Mẫn: “Cầm đi.”

Cao Như Phong tự nhiên nhếch khóe miệng lên một chút, giương mắt nhìn cô, nói: “Đồ vật tôi đã cho người khác thì sẽ không lấy lại.”

Tề Gia Mẫn: “???”

Cô lý luận: "Có làm thì mới có ăn, không dưng ai dễ mang phần đến cho. Tôi không thể nhận đồ của anh. Mà chúng ta cũng không thân.”

Cao Như Phong nhướng mày, cười lạnh một tiếng, nói: “Không thân với tôi thì em thân với ai?”

Tề Gia Mẫn cảm thấy mỗi lần nói chuyện cùng Cao Như Phong, cô đều phải xuất ra sự tốt tính và lòng nhẫn nại lớn nhất, nếu không lỡ một cái là muốn xốc bàn đập hắn một trận ngay!

Người này lúc nào cũng kích thích dây thần kinh quạo của người khác!

Tề Gia Mẫn lạnh nhạt: “Cao Như Phong, anh có thể nói đạo lý một chút được không? Chúng ta vốn dĩ không thân quen! Hơn nữa, anh có bệnh hả? Cứ tối đến lại chạy tới nói dăm ba cái câu âm dương quái khí là như nào?! Tránh ra, tôi muốn đóng cửa sổ đi ngủ!”

Cô dứt khoát gạt tay hắn ra, đóng cửa lại. Nhưng rất nhanh, Cao Như Phong chặn lại song cửa, kêu: “Tề Gia Mẫn.”

Cô ngước nhìn, chờ hắn nói tiếp. Chỉ là sau khi kêu một tiếng như vậy, Cao Như Phong lại im lặng.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, những sợi tóc của hắn bay loạn. Lúc này Tề Gia Mẫn mới để ý thấy sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, bộ dáng cũng khác thường.

Cô hạ tầm mắt xuống dưới, quả nhiên chân hắn có vấn đề. Hắn đứng ở nơi đó, trụ chân sau chống đỡ cả thân mình.

“Chân bị thương còn trèo tường?” Tề Gia Mẫn trợn trừng mắt, trong lòng cảm thấy người này đích xác là bị bệnh thần kinh.

Tìm đường chết à?!

Chỉ là hỏi một câu như vậy, cả hai cùng im lặng.

Một lúc sau Cao Như Phong đột nhiên nở nụ cười, nói: “Em… quan tâm tôi?”

Tề Gia Mẫn: “???”

Xin hỏi đại ca, từ đâu mà anh cho ra kết luận này? Làm người có thể tự luyến đến mức thế sao?

Tề Gia Mẫn nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Cao Như Phong, tôi và anh thật sự một chút cũng không thân thuộc, chỉ có thể miễn cưỡng xem như là hàng xóm quen biết. Hiện tại thấy chân anh bị thương như vậy tôi cũng chỉ khách khí hỏi một câu chứ không có ý gì khác. Tôi không biết anh nghĩ như thế nào nhưng tôi thực sự không có ý gì với anh, tương lai sau này cũng không định tạo thành mối quan hệ gì. Cho nên, anh không cần phải đêm hôm vượt tường, càng không cần nói lời trêu ghẹo nửa đùa nửa thật, như vậy rất thô lỗ.”

Cao Như Phong mặt đen như than.

Tề Gia Mẫn thay đổi giọng điệu, tiếp tục nói: “Tôi biết mình rất xinh đẹp, dễ thương, anh thích tôi nhưng chúng ta không có kết quả đâu! Từ bỏ đi, thiếu niên!”

Cao Như Phong nhìn cô không nói nên lời.

Tề Gia Mẫn: “Tuy rằng trong kịch, tiểu thư nhà giàu đều thích kiểu đàn ông vừa trẻ đẹp vừa nguy hiểm như anh nhưng mà tôi lại không phải nữ chính nha!"

Cô giương nanh, nửa thật nửa đùa nói: “Tôi là vai nữ phụ độc ác!”

Rồi lại ra vẻ đằng đằng sát khí: “Sẽ giết chết nam chính!”

Cao Như Phong: “…Ha!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương