Tiếu Hân xem như là khách quen nhà họ Tề, còn rất quen thuộc ngôi nhà của bọn họ. Nhưng sau khi nhà họ Tề bị trộm vào thì hiện tại nó vẫn đang trong quá trình sửa chữa nên cả nhà đều đã tới nhà cũ. Tiếu Hân chưa từng tới đây bao giờ, cảm thấy rất xa lạ.

Nhưng cô ấy quen biết Tề Gia Mẫn, cũng quen biết những người khác nhà họ Tề nên cũng không có gì khẩn trương.

Chỉ là, nghĩ đến hành động của ba mình Tiếu Hân cảm thấy rất mất mặt.

Một người ngoài cuộc như Tề Gia Mẫn cũng đều có thể cảm giác được ba Tiếu có mục đích, mà Tiếu Hân đối ba của mình tự nhiên càng hiểu rõ hơn vài phần. Nếu không có mưu đồ gì, chắc chắn ba Tiếu sẽ không khách khí như vậy.

Cô ấy nhìn ra ngoài cửa xe, nói: “Phía trước quẹo vào là đến.”

Tuy rằng chưa từng tới nhưng Tiếu Hân biết địa chỉ này.

Kỳ thật ba Tiếu vẫn chưa chú ý đến những cảm xúc nhỏ của Tiếu Hân, hoặc là nói có chú ý tới thì cũng không thèm quan tâm. Trong nhà mình, điều ông ta quan tâm nhất đơn giản chỉ là chính mình mà thôi, những thứ khác tóm lại đều kém vài phần.

Ngay cả đối với con cái của mình cũng không yêu thương trọn vẹn như những nhà khác.

Ông ta không quan tâm đến Tiếu Hân mà ngược lại dồn lực chú ý lên vợ mình. Ông ta nói: “Phạm Xảo, bà thu lại cái vẻ mặt như mướp đắng kia đi. Làm cái bộ dáng như vậy cho ai xem? Là cảm thấy sống trong nhà chúng ta quá tốt rồi, không muốn trải qua những ngày tốt đẹp như vậy nữa mà muốn hồi nhà họ Phạm có phải hay không?”

Phạm Xảo còn đang một lòng thương xót cháu trai, chợt nghe thấy chồng mình lên tiếng thì liền đáp một tiếng cho qua.

Chỉ là, rất nhanh sau đó, bà ta lại hỏi một cách đầy hi vọng: “Kia, sự tình của Kiến Nhân…”

Vẻ mặt của ba Tiếu càng thêm căng chặt, ông ta trừng mắt nói: “Hắn rước một đống phiền toái cho tôi như vậy tôi còn chưa tìm nhà họ Phạm các người tính sổ đâu! Thế mà bây giờ bà còn dám hỏi tôi cái đó. Hôm nay bà phải biểu hiện thật tốt cho tôi, thành thật xin lỗi nhà họ Tề. Nếu không làm hỏng chuyện tốt của tôi thì tôi có thể nể mặt mấy đứa nhỏ mà cho bà lưu lại trong nhà. Bằng không, lăn trở về nhà họ Phạm đi. Tôi sẽ ly hôn với bà.”

Phạm Xảo trong lòng kinh hãi.

Bà ta không thể tin được giữ chặt cánh tay của chồng mình nói: “Không, đừng ly hôn…”

Trong mắt người phụ nữ như bà ta, ly hôn không phải là chia tay êm đềm mà là hoàn toàn bị ruồng bỏ.

“Tôi sẽ không làm ông mất mặt.”

Những lời nói sắc bén giữa ba mẹ Tiếu Hân đã thấy rất nhiều. Cô cũng không đánh giá đúng sai trong đó, chỉ là trong lòng sáng rõ, nếu như kết hôn mà trải qua những ngày như vậy thì cả đời này cô cũng sẽ không kết hôn.

Bọn họ đã phá hủy tất cả ảo tưởng về tình ái và hôn nhân của cô rồi.

Rất nhanh xe đã đến nhà họ Tề. Nhà cũ bên này so với chỗ ở bên kia của nhà họ Tề hoàn toàn khác nhau. Bên này cổ xưa hơn một chút, cây cỏ trong viện tuy là sum xuê nhưng được xử lí tỉ mỉ.

Trương quản gia dẫn mấy người vào cửa, lịch sự nói: “Mời các vị, tiểu thư đã đợi lâu rồi!”

Đám người nhà họ Tiếu mang theo lễ vật đi vào, lúc này ông ngoại Tề đã đi nghỉ ngơi. Từ khi giao chuyện kinh doanh cho lớp sau, ông cụ đã không còn kiên nhẫn đối với chuyện xã giao này đó.

“Đương sự” Tề Gia Mẫn đi theo bên cạnh ba mẹ mình. Cô thấy nhà Tiếu Hân đi vào liền dừng ánh mắt ở trên ba mẹ cô ấy.

Ba Tiếu thoạt nhìn ở tuổi ngũ tuần hoặc tuổi thực của ông ta trẻ hơn một chút, một thân tây trang. Thời đại này hầu hết mọi người đều thoạt nhìn già hơn so với tuổi, hiếm có ai giống Tề Quang Chí không ưu tư, không âu lo, không tức giận nên vẻ ngoài vẫn rất trẻ trung như vậy.

Về phần mẹ Tiếu, bà ta hơi gầy, trông không được quá phúc hậu. Rõ ràng là làm dâu nhà giàu nhưng gương mặt của bà ta lại khốn khổ, sắc mặt không tươi tắn, lông mày nhiễm u sầu, có vẻ xuống sắc nhiều.

Nhưng không thể không nói, dung mạo của Tiếu Hân hoàn toàn là di truyền từ mẹ của cô ấy.

Tề Gia Mẫn đánh giá người nhà Tiếu Hân, người nhà cô ấy cũng đồng dạng đánh giá người nhà họ Tề.

Vợ chồng Tề Linh Nghi dưỡng vô cùng tốt. Tính ra Tề Linh Nghi cùng với mẹ Tiếu tuổi tác cũng xêm xêm nhau nhưng hai người lại cứ làm người ta cảm thấy đối lập. Tề Linh Nghi giống như trẻ hơn mẹ Tiếu tới mười tuổi. Tuy rằng bà không mập mạp nhưng lại đảm đương nổi bốn chữ châu tròn ngọc sáng, thân hình cân đối, mặt mày dịu dàng thanh lệ. Dù cho có biết được bà là một người phụ nữ xuất sắc trên thương trường nổi danh ở Thượng Hải thì cũng khó tránh khỏi bị mê hoặc ít nhiều bởi dung nhan của bà ấy.

Còn Tề Quang Chí càng không cần phải nói, người này đã hơn bốn mươi tuổi nhưng nếu nói ông ấy mới ngoài ba mươi thì người ta cũng tin.

Ông ấy không chỉ lớn lên đẹp trai mà người cũng rất có tinh thần.

Về phần Tề ngũ tiểu thư, cô ấy thực sự là mắt ngọc mày ngài, cả người đầy sức sống, có vài phần giống với Tề Linh Nghi nhưng so với bà ấy thì đường nét lại tinh xảo hơn nhiều. Ba Tiếu chỉ liếc mắt một cái trong lòng liền cảm khái: vị tiểu thư nhà họ Tề này cuộc sống tương lai sẽ không tồi.

Tuy nói hôm nay có khách tới nhưng ngoại trừ vợ chồng Tề Linh Nghi thì cũng chỉ có một người nữa là Tề ngũ tiểu thư. Bốn người con trai nhà họ Tề đều không có mặt.

Mọi người chào hỏi đôi bên một chút rồi cùng nhau ngồi xuống.

Tề Quang Chí: “Tiếu tiên sinh đại giá quang lâm, thật ngại quá không thể tiếp đón ngài từ xa.”

Tuy rằng ba Tề không đọc nhiều sách nhưng khi cần cư xử lịch sự thanh lịch vẫn là nói được vài câu.

“Kỳ thật đây cũng là tôi không đúng. Tiểu nữ(1) cùng lệnh ái(2) là bạn thân, tôi vẫn luôn muốn có thể gặp mặt các vị một lần, làm quen một chút, cũng có thể dần lui tới với nhau. Chỉ là công việc của Bộ Ngoại giao thật sự quá mức bận rộn, trong nhà cũng không ngừng xảy ra chuyện lớn chuyện nhỏ, cứ như vậy bị trì hoãn. Nếu không phải lần này có chút chuyện ngoài ý muốn thì có lẽ lại phải tiếp tục kéo dài thêm! Ngẫm thấy tuy rằng sự tình lần này không hay ho gì nhưng ít nhiều cho tôi một cơ hội…” Ba Tiếu là người trong quan trường, vẫn là rất biết nói chuyện.

(1)tiểu nữ: con gái nhà mình.

(2)lệnh ái: con gái nhà người ta.

Chẳng qua, có câu nói rất đúng, tú tài gặp binh lính, lí lẽ nói không thông.

Ba Tiếu là một người đọc sách, lại ở bên ngoài công tác, tiếp xúc với người nước ngoài không ít nên rất hiểu nghệ thuật nói chuyện. Chỉ tiếc là Tề Quang Chí không phải kiểu người như vậy! Không phải là ông ấy không có học hành, tính ra đã chân chính tốt nghiệp trung học hẳn hoi.

Có điều người này thông minh thì thông minh đấy nhưng chỉ là tiểu thông minh mà thôi, ở trong việc học hỏi thêm thì không ra gì.

Biết đọc biết viết, biết tính sổ sách, nhưng nếu nói phải nâng cao thêm nữa thì cùng ông ấy vô duyên, không cần phải suy xét làm gì.

Lại nói, Tề Quang Chí không xem như là rất kém cỏi nhưng vì có tính cách bất cần cho nên khi mọi người đề cập đến ông ấy đều đánh giá là người dốt nát, không có văn hóa. Mà bản thân Tề Quang Chí cũng đã quen với việc bị nói như vậy và ông ấy cũng chẳng quan tâm cho lắm.

Có cái gì quan trọng hơn hạnh phúc của chính mình?

Trong lòng ông, ánh mắt của người ngoài không đáng nhắc tới!

Ba Tiếu đã nghe nói qua tính cách của Tề Quang Chí nhưng lại chưa từng nghĩ tới mình sẽ phải gặp qua.

“Lời này nói vậy cũng không phải. Cái gì mà kêu chút chuyện ngoài ý muốn? Đã là liên quan đến Gia Mẫn nhà chúng tôi thì không có gì là “chút” cả. Nếu ngài đã tới thì tôi cũng cần phải nói cho rõ!” Tề Quang Chí nắm lấy tay ba Tiếu, nói: “Kỳ thật, nếu ngài không tới thì tôi cũng tính toán ngày mai sẽ đi tới nhà ngài!”

Ba Tiếu: “?”

Nói chuyện thì nói được rồi, làm gì mà nắm tay nắm chân, có giống cách hai người đàn ông nói chuyện nữa không?

Ba Tiếu không rõ nguyên do nhưng Tề Linh Nghi thì hoàn toàn hiểu được. Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lại là vợ chồng mấy chục năm, bà làm sao mà không hiểu chồng mình a! Đây rõ ràng là sợ ba Tiếu chạy nên đem người giữ lại trước đây mà.

Bà cúi đầu cười, nhấp một ngụm trà.

Quả nhiên, Tề Quang Chí bắt đầu: “Anh trai Tiếu à! Thấy anh có vẻ lớn tuổi hơn tôi không ít nên tôi liền gọi anh một tiếng “anh trai”. Anh trai Tiếu, anh xem chúng ta đều có con gái, anh chắc hiểu được tâm tình của tôi nên chúng ta nói chuyện thẳng thắn một chút đi. Liền nói chuyện lần này, anh có cảm thấy thích hợp không? Không thích hợp, hoàn toàn không thích hợp nha! Nhân quý hữu tự tri(3). Nói ra thì nhà anh cũng coi như là đọc đủ thứ sách, như thế nào mà lại mà không dạy cho mấy đứa nhỏ hiểu những chữ này? Một đứa trẻ hư xuất hiện là do bậc trưởng bối vô số lần dung túng mà ra. Hơn nữa đều đã hai mươi mấy tuổi, nói câu khó nghe thì chỉ có thể đi tìm được công việc dọn phân! Sao có thể tứ lục bất trứ(4) như thế cơ chứ?"

(3)nhân quý hữu tự tri: làm người quan trọng nhất là tự biết chính mình (ưu khuyết điểm, khả năng).

(4)tứ lục bất trứ: Sống trên đời lấy gốc là trời, đất, cha, mẹ. Chữ trời 天 và chữ cha 父 đều có bốn nét, chữ đất 地 và chữ mẹ 母 đều có sáu nét, cho nên tứ lục bất trứ tức không có bốn sáu nghĩa là không biết trời đất, không biết mẹ cha.

Ý của câu trên để chỉ người nói năng không biết trên dưới, không đầu không đuôi, thiếu suy nghĩ.

Tề Quang Chí vô cùng đau lòng.

Tề Gia Mẫn ngồi ở bên cạnh Tề Linh Nghi không khỏi nhìn ba mình với đôi mắt long lanh tràn đầy ngưỡng mộ! Trách không được anh cả của cô lại không do dự chút nào đem chuyện này giao cho ba Tề tự mình giải quyết. Chắc hắn là đã đoán được khả năng kết quả sẽ như hiện tại.

Quả nhiên không ai hiểu cha bằng con trai!

“Ngài nói gì vậy?! Kiến Nhân nhà chúng tôi rất tốt, thông minh lại có năng lực, làm sao lại bất tự tri (ngược lại với hữu tự tri), làm sao lại chỉ có thể đi tìm công việc bốc phân?” Mẹ Tiếu không nhịn nổi cãi lại vì cháu trai của mình nhưng lại không nghĩ tới lúc nhắc đến “việc dọn phân” sắc mặt của Tề Quang Chí vẫn thản nhiên như thường.

Phải nói, mẹ Tiếu thật là một đồng đội ngu như heo. Nếu đổi lại là ba Tiếu phản bác tổng có thể nghĩ ra vài phần đạo lí.

Thế nhưng bà ta ngắt lời như thế thì chủ đề liền đi không đúng rồi.

Chính là chủ đề cứ thế đi theo tiết tấu của Tề Quang Chí.

Tề Quảng Chí ha hả một tiếng cười lạnh, nói: “Anh trai Tiếu, anh nhìn xem, phu nhân nhà anh đây là đang nói tiếng người sao? Cùng với phun phân có gì khác nhau không? Phạm Kiến Nhân rất tốt? Nếu như Phạm Kiến Nhân tốt thì có thể bị Du tứ thiếu đưa vào đại lao phòng tuần bộ được sao? Chẳng lẽ các vị muốn nói là phòng tuần bộ bị mù? Người ta mới là chân chính vì dân làm việc tốt, trong lòng sáng rõ như gương ai là kẻ xấu tội ác tày trời. Có thể thấy được đây là một việc làm suy đồi đạo đức. Một thứ rác rưởi như vậy, tôi nói là đi làm việc dọn phân có khi còn là sỉ nhục đối với những người làm nghề này! Loại người này tồn tại để làm cái gì? Thế nhưng phu nhân nhà anh lại còn cảm thấy rất tốt? Nếu không phải mù thì tôi thấy Tiếu thái thái tám phần chính là loại trưởng bối trong nhà mà dung túng trẻ con đến hư hỏng.”

Ông vỗ trán một cái, nói: “Anh xem, tôi sao lại nói là trẻ con cơ chứ? Tôi cũng thật là bị mọi người làm lú rồi. Anh trai Tiếu, tuy nói chúng ta gặp mặt lần đầu tiên nhưng có thể coi là vừa thấy đã quen (nhất kiến như cố)! Thân làm em, tôi nói phải nói với anh một câu, cưới vợ phải cưới vợ hiền.”

Ông nhìn lướt qua mẹ Tiếu đang đỏ mặt nói: “Con người tôi chính là thẳng thắn như thế, chưa bao giờ nói xấu sau lưng người khác. Tôi chỉ nói thẳng mặt! Bà ấy, người này, anh phải quản nha! Tình tình thật không tốt!”

Lúc Tề Quang Chí mắng chửi người thì đặc biệt trơn tru, liền mạch lưu loát, căn bản không cho người ta bất luận cơ hội phản bác nào.

Ba Tiếu cũng coi như là đã trải qua nhiều tình cảnh khó nhưng kiểu như vậy thật sự là lần đầu tiên đụng tới!

Thật sự là lần đầu tiên!

Còn mẹ Tiếu đã tức giận đến đỏ cả mắt, sắc môi trở nên trắng bệch!

“Ngươi, ngươi, làm sao có thể nói như vậy?!”

“Lời thật luôn khó nghe. Hơn nữa, hai đại lão gia chúng ta tán gẫu, bà đây xen vào làm gì? Quả nhiên trong gia đình có học thức địa vị của nữ giới thật là cao. Thái thái nhà anh thật là cao tận trời! Anh xem, bên ngoài luôn nói vợ tôi hung dữ, cũng thật là oan quá mà. Linh Nghi nhà chúng tôi kì thật rất ôn nhu, đối với tôi vô cùng tốt, thời điểm có người ngoài cô ấy cũng không nhiều lời. Anh nhìn cũng thấy! So với Tiếu thái thái đây thì vợ tôi chính là tiên nữ!”

Tề Quang Chí quay đầu lại cười với Tề Linh Nghi, nói: “Vợ à, mình là người vợ tốt nhất trên đời này.”

Tề Linh Nghi gật đầu: “Ừm, đúng vậy.”

Một nhà họ Tiếu: “…”

Tề Gia Mẫn ngồi ở bên mẫu thân đại nhân của mình cố sống cố chết nhịn cười. Tuy rằng trong lòng cô hiểu được ba mình làm như vậy đối với khách là không thực tốt, đặc biệt cô và Tiếu Hân lại là bạn tốt nữa. Thế nhưng không biết vì sao, sâu trong nội tâm, cô chỉ cảm thấy sảng khoái, không có chút áy náy nào.

Tề Gia Mẫn nghĩ, quả nhiên cô chính là người thập phần ích kỷ.

Cô nhìn Tiếu Hân, lại bất ngờ thấy trên mặt cô ấy là… một nụ cười nhẹ?

Tề Gia Mẫn cho rằng mình nhìn lầm, suýt chút nữa đưa tay lên dụi mắt. Nhưng rốt cuộc cô biết nhà đang có khách, làm vậy không thích hợp.

Lúc này, ba Tiếu cuối cùng cũng phản ứng lại. Ông ta không cần biết vợ mình có tốt hay không nhưng người khác chèn ép bà ta như vậy chính là không cho ông mặt mũi.

Ba Tiếu biểu tình có chút nghiêm trọng, nói: “Tề tiên sinh, lời này nói chỉ sợ không thực…”

Hai chữ “thỏa đáng” còn chưa kịp nói ra thì đã bị Tề Quang Chí đánh gãy: “Anh Tiếu quá khách khí rồi. Ba chữ ‘Tề tiên sinh’ này thật là làm người ta buồn. Anh gọi tôi một tiếng ‘em trai Quang Chí’, tôi cũng chịu đáp ứng nữa là!”

Ba Tiếu nghẹn họng. Ông ta bị một câu “em trai Quang Chí” này làm cho ghê tởm thiếu chút nữa phun ra tới. Hơn nữa người này lại cứ lôi kéo tay ông ta không buông khiến ba Tiếu càng thêm sầu. Ông ta dùng sức giật một chút, lại không nghĩ tới Tề Quang Chí ngược lại nắm càng chặt hơn.

“Anh trai Tiếu, tuy rằng tôi trẻ hơn anh vài tuổi nhưng cũng không kém hiểu biết hơn anh. Ông cụ nhà chúng tôi vô cùng thấu đáo và hiểu biết. Ông thường xuyên giảng cho tôi những đạo lí làm người. Hôm nay tôi phải cùng anh cẩn thận nói chuyện một phen, để anh không đến mức bị nhà vợ vô sỉ hố.”

Ba Tiếu: “Xưng hô anh em trai như vậy thật sự không thích hợp, vẫn là không…”

“Đương nhiên thích hợp. Con gái chúng ta là chị em thân thiết thì chúng ta tương xứng anh em cũng có sao đâu.”

Không có sao!

Nhưng ta cảm thấy không chịu nổi a!

Nếu như “anh trai Tiếu” khiến ba Tiếu cạn lời thì “em trai Quang Chí” liền khiến cho ông ta hoàn toàn khiếp sợ tới hoảng hốt. Rốt cuộc, hiện tại, đàn ông thích đàn ông không phải là không có!

Vậy tóm lại cái thứ độc đáo này của nhà họ Tề là từ khe đá nào ra tới?

“Tôi nghĩ anh trai Tiếu nên ly khai khỏi nhà vợ càng sớm càng tốt! Đây không phải là tôi ở giữa châm ngòi. Anh cứ xem xem, gia đình này đều là người như thế nào và gia đình như thế nào mới có thể nuôi dạy ra một thằng con trai như vậy? Chỉ sợ là từ trên xuống dưới không có một người nào đứng đắn. Anh cũng đừng cho rằng đây đều là những chuyện nhỏ. Trên đời này không có chuyện gì là nhỏ cả. Tỷ như có một số nhà cho rằng con gái mình là thứ vô dụng, gia đình chúng tôi lại cho rằng con gái là châu báu quý giá nhất. Tôi tin nhà họ Du cũng nghĩ vậy. Bằng không Phạm Kiến Nhân kia cũng sẽ không phải vào tuần bộ, anh nói đúng không? Anh không có cách nào đoán trước được tâm tư của người khác thì phải tự bản thân tránh đi rủi ro nguy hiểm. Cho nên tôi mới nói anh nên sớm ly khai nhà vợ đi! Nếu không cứ qua lại với những người hồ đồ như vậy có khi lại xảy ra vài sự tình mất mặt nữa. Hiện tại tuổi của anh cũng không tính là quá lớn, vừa lúc con đường sự nghiệp đang đi lên đúng không? Nếu là vì người vô tri như bọn họ mà đắc tội với người ta rồi bị liên lụy không thể thăng quan tiến chức, lúc đấy anh có khóc cũng không có chỗ mà khóc! Đến khi đó dù cho có đem đứa nhỏ bất hiếu kia đánh chết rồi ngồi ở mộ phần khóc lóc cũng sẽ không có người đồng tình với anh một phân. Thậm chí người ta còn sẽ nói, chính là người này, cháu trai nhà vợ của hắn tiện nhân, đê tiện, vô sỉ, người này làm trưởng bối mà quản giáo không nghiêm, xứng đáng rơi vào kết cục mất chức như bây giờ.”

Lời này, thật là sởn gai ốc.

Càng biết ba Tiếu để ý cái gì, càng đâm ông ta cái đó!

Ba Tiếu nhất thời không nói lên lời, trầm mặc suy tư.

Mẹ Tiếu nhìn thấy biểu tình trầm ngâm của chồng mình trong lòng càng thêm hoảng loạn.

Bà ta tuyệt đối không thể để chồng và gia đình em trai mình đoạn tuyệt quan hệ được. Như vậy không thể được!

Em trai của bà ta chính là người em trai tốt nhất trong thiên hạ, hắn chính là trụ cột nhà họ Phạm!

Còn đứa cháu trai kia chính là con trai duy nhất của em trai bà, là huyết mạch nối dõi tông đường nhà bọn họ!

Tuy là mẹ Tiếu ở trước mặt chồng vẫn thường mềm mại ôn nhu nhưng hiện tại lại không nhịn được hét lên: “Ngươi đừng có nói bậy! Kiến Nhân nhà ta rất nhanh sẽ vươn tới hưng thịnh! Các ngươi nếu hiểu lý lẽ và không muốn đắc tội chúng ta thì mau mau đi cầu nhà họ Du thả người. Nếu cháu trai ta có làm sao, chồng ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho tiểu thương nhà ngươi!”

“Bà câm miệng cho tôi!” Lúc này đều không cần nhà họ Tề nói gì thì ba Tiếu cũng cảm thấy xấu hổ: “Ai cho bà lấy danh nghĩa của tôi đi áp người? Ở trước mặt tôi còn như thế, sau lưng không chừng đã nhân danh tôi làm ra không ít việc gian dối. Trong mắt bà còn có người chồng là tôi nữa hay không? Hiện tại, bất luận Phạm Kiến Nhân nhận kết cục gì đều là gieo gió gặt bão cho nên bà đừng có nhiều lời. Hôm nay chúng ta tới là để xin lỗi, không phải tới kết thù! Một chút đạo lý bà cũng không hiểu, lại phải ở trong nhà người khác ương ngạnh, la lối khóc nháo. Tôi đã nhìn lầm bà rồi! Bà để nhà mẹ đẻ lãnh trở về đi! Vĩnh viễn không cần hồi nhà họ Tiếu!”

“Đương gia…” Mẹ Tiếu muốn kéo ba Tiếu nhưng lại bị hất ra.

Ông ta nói: “Thật chỉ biết làm cho tôi mất mặt!”

Cảnh tượng thật xấu hổ. Mẹ Tiếu che mặt khóc thút thít.

Tuy nói là người ta là khách nhưng Tề Linh Nghi cũng không an ủi một câu. Dám tính kế con gái bà, bà không dẫm một chân đã là tốt lắm rồi đấy. Khuyên can? Đó là không có khả năng!

Kì thật, trong lòng ba Tiếu cũng hoàn toàn không ngờ tới Tề Quang Chí này cứ như vả vào mặt ông ta rõ ràng như vậy nên cảm thấy vô cùng bực bội.

Có điều, những lời Tề Quang Chí nói chưa chắc không phải là không có đạo lý.

Thô nhưng thật.

Đối tượng khiến ông ta không ngờ ngoại trừ người vợ không hiểu chuyện thì còn có Tề Linh Nghi. Dù sao bọn họ cũng là khách, bà ta phải nên chiêu đãi nữ quyến, thế nhưng ngược lại là ngồi an tĩnh một bên uống trà, không nói lời nào. Thoạt nhìn thì giống như rất có quy củ nhưng thật ra bản chất lại không quy củ chút nào, càng không biết lo cho đại cục.

Không chỉ có thế, Tiếu Hân nhà bọn họ cũng có chút khác thường. Trong trường hợp như vậy lại không giúp đỡ giảng hòa mà ngồi xem mẹ mình bát nháo như người ngoài. Ở đâu ra thứ con gái như vậy?

Không thể không nói, sở dĩ lần này ông ta mất mặt như vậy hoàn toàn là bởi vì mọi người không theo lẽ thường mà hành xử!

Ba Tiếu vô cùng khó chịu nhưng là người bận tâm đến thể diện nên ông ta không thể làm trò không khách khí giống Tề Quang Chí.

Ông ta nói: “Hôm nay…”

“Hôm nay nhà anh tới, tôi cũng nói với các vị điểm mấu chốt, chuyện này tôi tuyệt đối không thể bỏ qua! Muốn khi dễ con gái tôi? Cho rằng nhà chúng tôi không có người lớn sao? Bốn thằng con trai của tôi không đập chết hắn thì đều phải thẹn với liệt tổ liệt tông! Đừng tưởng Phạm Kiến Nhân kia vào phòng tuần bộ là được. Hòa thường chạy không khỏi miếu(5). Nhà họ Phạm muốn coi như không có việc gì? Mơ tưởng!” Tề Quang Chí không buông tha bất luận cơ hội nào.

(5) hòa thượng chạy không khỏi miếu: có những việc có thể tránh được trong nhất thời nhưng không thể tránh được mãi mãi.

Ba Tiếu phát hiện mình căn bản là không có cơ hội. Mặc kệ là nêu cái gì thì Tề Quang Chí đều có thể nói lại này đó.

“Ngày khác, tôi liền phải đi đến đại môn nhà họ Phạm mà chửi. Kì thật, tôi muốn nhìn xem nhà bọn họ còn có mặt mũi ra ngoài nữa hay không!” Tề Quang Chí sôi sục ý chí chiến đấu.

Ba Tiếu nghẹn họng nhìn trân trối: “Ông còn giữa đường giữa chợ mắng người???!!!”

Ông ta không thể tin được đây là sự thật, khiếp sợ nhìn Tề Quang Chí.

“Bình thường đến phụ nữ cũng không làm chuyện này…” Ba Tiếu cố gắng nói lý.

Tề Quang Chí vung tay lên, nói: “Cho nên tôi tới làm a! Làm sao tôi có thể để vợ và con gái đi ra ngoài mắng chửi người được? Rất khó coi! Hơn nữa còn hủy hoại danh tiếng của họ nữa! Do đó, loại chuyện này cần thiết để người làm cha như tôi ra tay. Mà tôi đã ra tay là gạo xay ra cám nên anh trai Tiếu yên tâm, không cần vì tôi mà nhọc lòng. Tôi làm loại sự tình này như cưỡi xe nhẹ đi đường quen thôi!”

Có quỷ vì ngươi mẹ nó nhọc lòng đấy!

Quá không biết xấu hổ, cần phải uống thuốc gấp!

Thật sự, người này xác thật là không quan tâm cái mặt mũi mẹ gì!

Ba Tiếu thực sự hối hận khi đến đây. Không cần biết mục đích trước khi đến là gì, lúc này ông ta chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Ông ta cảm thấy nếu ngồi lại nữa thì chính mình sẽ bị kích thích đến trực tiếp ngất đi mất!

Hơn nữa, đây là cái thứ vô tổ chức gì thế?

Trong lúc bàng hoàng, ba Tiếu nghĩ đến lời đồn thổi về Tề Quang Chí ở bên ngoài. Cẩn thận ngẫm lại thì ông ấy đúng là đã từng chặn cửa nhà người khác chửi bới! Khi đó ba Tiếu còn tưởng chỉ là tin vịt vì Tề Quang Chí không có bối cảnh gì lại cưới được chỗ tốt như Tề Linh Nghi nên chắc là có ít người sau lưng ghen ghét bịa đặt.

Rốt cuộc, những lời đồn đãi như vậy thực sự có thể đả kích lòng tự trọng của một người đàn ông.

Chính là trăm triệu không nghĩ tới, ba Tiếu đã từng tự biện hộ trong lòng cho Tề Quang Chí như thế, nhưng chính là Tề Quang Chí lại không đi theo đúng kịch bản ra bài. Ông ấy đã dùng sự thật chứ minh rằng người ta không nói oan mình!

Ta là ta, ta không giống ai khác!

Điều này, Tề Quang Chí thật sự làm được!

Ngại ngùng?

Cảm thấy mất mặt?

Haha, đều không tồn tại!

Ba Tiếu trong nháy mắt cảm thấy đau não, nhưng mà Tề Quang Chí lại không cảm thấy nha. Ông ấy mặc kệ vẻ mặt “một lời khó nói hết” của ba Tiếu, càng mặc kệ mẹ Tiếu cúi đầu khóc nức nở, vẫn như cũ công kích tàn ác.

Tề Gia Mẫn biết ba mình là một người nói năng lảm nhảm nhưng lại chưa từng thường thức qua uy lực của ông. Lần này vừa thấy quả nhiên liền cảm thấy mình không hề giống ba, không có được đến một phần mười chân truyền từ ông ấy.

Liền tính ba cô như vậy thì có làm chết mười cái ba Tiếu Hân cũng không có vấn đề gì.

Hiện tại có thể thấy được ba Tiếu muốn rút tay ra cũng không thể mà xen vào nói cáo từ cũng không xong.

Hết thảy đều không thể làm gì, chỉ có thể cố nhịn khổ tiếp tục nghe Tề Quang Chí tra tấn!

Tề Gia Mẫn nhìn qua thời gian một chút. Nhà Tiếu Hân tới đã ước chừng được khoảng hai tiếng. Chính là hai tiếng này, mọi người trên cơ bản đều chưa nói được cái gì, tất cả hoàn toàn là sân nhà của ba cô.

“Cũng đã mười một giờ rồi, Gia Mẫn lên lầu nghỉ ngơi đi. Vợ à, mình cũng đi nghỉ đi!” Nói chuyện là thế nhưng ba Tề vẫn còn để ý chăm sóc con gái và vợ mình!

Ba Tiếu lập tức bắt lấy cơ hội cáo từ. Chỉ là còn chưa mở miệng thì Tề Quang Chí đã lên tiếng: “Hay là Tiếu Hân đêm nay cũng ở lại đây cùng Gia Mẫn đi? Ta và ba cháu vừa gặp đã quen còn định tính toán nói chuyện trắng đêm đây!”

Ba Tiếu: “Không…”

Tề Quang Chí không buông tha: “Tôi biết anh không muốn rời đi!”

Ba Tiếu: “…”

Mẹ kiếp, ta không có ý đó!

Ba Tiếu cảm thấy chính mình là quá sĩ diện thế cho nên không thể nói lên lời như vậy. Ông ta hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi cảm thấy Tiếu Hân…”

“Yên tâm, yên tâm. Tiếu Hân sẽ ngủ cùng với Gia Mẫn. Để tôi nói cho anh trai Tiếu cái này nha, anh ngày thường nên đốc thúc con gái nhà mình đi ngủ sớm một chút. Nữ giới phải ngủ sớm khí sắc mới tốt, cũng tốt cho sức khỏe!”

Ba Tiếu Hân: “Tôi không phải…”

“Tôi biết anh không phải là không thương con!” Tề Quang Chí xua tay: “Đi, đi, hai đứa lên lầu đi!”

Tiếu Hân nhìn ba Tiếu. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô ấy cảm thấy ba mình cũng rất thảm! Chỉ là cô ấy cũng không có ý tứ muốn cứu cánh ông ta, ngược lại còn có chút kích động và vui mừng.

Có lẽ như vậy cũng tốt. Ba cô nên tiếp xúc nhiều với người như chú Tề. Chú Tề thương Tề Gia Mẫn như vậy, là người ba tốt nhất thiên hạ, cho nên để chú Tề giảng cho ba cô một khóa để ông ấy có thể nhìn rõ hiện thực đúng sai!

Cô đã không còn trông cậy gì vào mẹ mình có thể hiểu rõ lý lẽ nữa rồi. Bà ấy đã hồ đồ tới cực hạn. Hi vọng của cô lúc này chỉ còn có ba mình, mong ông ấy hiểu được một chút, sẽ không hại cô ấy và những đứa em.

“Nếu ba và chú Tề vừa gặp đã quen, muốn nói trắng đêm nói chuyện thì con xin phép đi nghỉ trước.” Tiếu Hân đứng dậy, lại nói: “Nếu mọi người đều không rời đi thì cháu có thể dùng nhờ điện thoại một chút được không? Mấy đứa em ở nhà không biết gì, tám phần là vẫn đang chờ đợi.”

Tề Gia Mẫn: “Được. Em đưa chị qua đó.”

Ba Tiếu: “Thật ra cũng không cần gọi điện thoại, không bằng chúng ta cáo…”

“Làm sao lại không cần? Mấy đứa nhỏ nhất định sẽ lo lắng! Làm ba mẹ không nên như vậy!” Tề Quang Chí lại cắt ngang, ba Tiếu không còn có lực đánh trả nữa.

Tuy rằng Tề Gia Mẫn vẫn rất muốn tiếp tục xem náo nhiệt nhưng xác thật là không còn sớm nữa. Mà cô cũng lo lắng ba cô nói ra càng nhiề sẽ khiến Tiếu Hân cảm thấy nan kham trong lòng. Thế là Tề Gia Mẫn nghe lời kéo Tiếu Hân cùng lên lầu.

Phòng của Tề Gia Mẫn giống như phòng của công chúa, hồng hồng vô cùng đáng yêu. Nói là để cho đứa bé mấy tuổi dùng cũng không quá.

Tiếu Hân tò mò: “Ra là em thích kiểu như vậy sao?”

Hoàn toàn nhìn không ra nha!

Tề Gia Mẫn nở nụ cười, nói: “Không phải, là trước kia ông ngoại em và những người khác bố trí. Đứa trẻ nhà mình dù có lớn bao nhiêu thì trong mắt trưởng bối cũng chỉ là một tiểu khả ái mà thôi.”

Tiếu Hân cũng cười theo. Nhà cô ấy không phải như vậy. Nhưng lời này không thể nói ra ngay lúc này, sẽ phá hỏng bầu không khí mất.

Tề Gia Mẫn đánh giá Tiếu Hân thì thấy cô ấy không cao hứng. Cô suy nghĩ một chút, vẫn là nói trắng ra: “Chuyện vừa rồi…”

“Như vậy khá tốt!” Tiếu Hân nghiêm túc: “Cũng nên để chú Tề dạy ba chị đạo lý làm người.”

Tề Gia Mẫn: “…”

Tiếu Hân kiên định: “Cho dù là không thể khiến ba chị thay đổi bất cứ cái gì nhưng cũng có thể khiến ba không dung túng mẹ chị nữa. Bằng không, có thể mẹ chị còn muốn nháo ra cái chuyện gì nữa cũng nên.”

Cô ấy ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Có đôi khi chị nghĩ vì sao mẹ chị lại thành ra như vậy. Nhưng chính là chị lại không thể nói người nhà không tốt bởi vì so với rất nhiều người thì chị đã là vô cùng may mắn!”

Ít nhất, cô ấy không cần lo cơm áo gạo tiền mà lớn lên. Ít nhất, cô ấy còn có thể được đi học.

“Không cần phải lo lắng cho chị. Chị không yếu ớt như em tưởng. Hơn nữa chị không phải người lòng dạ hẹp hòi. Sự tình ngày hôm nay còn phải cảm ơn nhà em ấy chứ!”

Tề Gia Mẫn cắn nhẹ môi. Tiếu Hân cười: “Thật mà!”

Tuy nói là trở về phòng nghỉ ngơi nhưng sau khi tắm rửa xong hai người lại không ngủ ngay, ngược lại hàn huyên một lúc. Đương nhiên họ đều không nhắc lại những chuyện trong nhà kia mà tán gẫu mấy sự tình lớn bé về Chấn Đán.

Tề Gia Mẫn sẽ sớm phải nhập học, biết trước một chút cho quen cũng tốt.

Cứ như vậy cả hai dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa buổi sáng có chút vang dội, Tề Gia Mẫn mơ màng ngồi dậy. Cô lơ đãng quay người lại thì bị giật mình suýt nữa nhảy dựng lên. Nhưng xong nhìn ra người nằm bên mình là Tiếu Hân thì đã nghĩ ra chuyện tối hôm qua.

Cô đứng dậy, lê dép đi mở cửa. Bên ngoài là Tiểu Lan, cô ấy nói nhỏ: “Tiểu thư, Tiếu tiểu thư đã thức chưa? Tiếu tiên sinh và Tiếu thái thái chuẩn bị phải đi nên bảo tôi lại đây gọi Tiếu tiểu thư một tiếng.”

Tề Gia Mẫn lắc đầu: “Còn chưa…”

“Gia Mẫn, chị dậy rồi.” Tiếu Hân cả đêm không ngủ quá yên, nghe được động tĩnh liền bật dậy nói: “Làm phiền nói ba mẹ chờ tôi mười lăm phút, tôi rửa mặt xong liền tới.”

Tiểu Lan gật đầu đáp một tiếng rồi đi xuống lầu.

Tề Gia Mẫn thì thào nói nhỏ: “Bởi vì câu chờ mười lăm phút này của chị nên ba chị sẽ phải chịu đựng thêm mười lăm phút đấy!”

Tiếu Hân mỉm cười: “Đây là chuyện tốt. Khó có người không tiếc bỏ ra thời gian dạy ba chị đạo lý làm người, thế không phải là tốt hiếm có sao? Chẳng qua là làm phiền chú Tề một đêm không nghỉ ngơi hẳn hoi.”

“Nếu không phải có quen biết với chị thì em cho rằng những lời này đều là trào phúng nhà em đấy.”

Tiếu Hân phụt cười ra tới: “Chị lại không phải có mắt như mù, đương nhiên biết người nhà em tốt. Hơn nữa, giữa chị với em còn cần nói lời không thật lòng sao?”

Tề Gia Mẫn cũng cười theo, trong lòng cảm khái: bà chị này quả nhiên là nữ chính có khác, thập phần không bình thường a!

Đều nói Tiếu Hân ngoài mềm trong cứng, Lục Minh Tuyết ngoài cứng trong mềm, hiện tại xem ra cũng có lý phết. Ít nhất là đúng với Tiếu Hân cái đã!

Còn đứng nói, Tiếu Hân người này thật sự có nề nếp, nói mười lăm phút là mười lăm phút, không hơn không kém một chút nào.

Tiểu Lan đưa cô ấy xuống lầu, còn Tề Gia Mẫn đầu bù tóc rối trở lại giường tiếp tục ngủ.

Trang hoàng gì đó, đến muộn cũng được!

Chờ Tề Gia Mẫn tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa.

Cô rửa mặt xong, thay một chiếc đầm hoa màu vàng, có chút khí chất nông thôn điền viên nhưng lại vô cùng tươi tắn.

Tề Gia Mẫn vốn tưởng rằng thời điểm này trong nhà chỉ có mình và ông ngoại thế nhưng xuống lầu lại nhìn thấy cậu Tề ở đó. Chỉ là trông ông ấy có chút mệt mỏi uể oải.

Tề Gia Mẫn: “Cậu trở về khi nào vậy ạ?”

Sau đó cô lại nói: “Cậu có muốn lên lầu ngủ một lát không?"

Đều có thể nhìn thấy tơ máu đỏ ngầu lên trong mắt ông ấy rồi.

Tề Linh Hiền ấn huyệt thái dương nói: “Ăn cơm xong cậu liền đi ngủ. Thật sự già rồi. Mấy năm trước còn có thể vài đêm không ngủ, hiện tại một đêm đã thành như vậy.”

Tề Gia Mẫn cười: “Cho nên lớn tuổi liền phải dưỡng thân thật tốt a!”

Cô nói đùa một câu xong lại nghĩ tới gì đó, hỏi: “Bệnh nhân của cậu là đám người kia của công ty Già Hưng?”

Tề Linh Hiền: “Ừ.” Tề Gia Mẫn ân cần nhắc nhở: “Ở cạnh những kẻ đánh đánh giết giết đó không tốt. Lúc cậu xem bệnh cho bọn họ phải chú ý an toàn. Trong trường hợp không cần đến thì nên ly xa một chút để tránh rước lấy phiền toái.”

Tề Lệnh Hiền cười: “Đối đãi người bệnh sao có thể như vậy? Hơn nữa, bọn họ thật ra cũng là bị dòng đời đưa đẩy, không nghiêm trọng như cháu nghĩ đâu.”

Tề Gia Mẫn muốn nói thêm gì đó, lại thấy ông ngoại Tề lắc đầu nên cô lập tức kết thúc đề tài về công ty Già Hưng.

Có lẽ là bởi vì Tề Gia Mẫn không nói chuyện nên Tề Linh Hiền lại thất thần.

Tề Gia Mẫn biết cậu Tề dù cho có chật vật cỡ nào cũng vẫn là một người luôn biết khống chế bản thân. Hôm nay thế mà lại có chút làm người khác ngạc nhiên.

Tề Gia Mẫn đi xuống bếp rót cho cậu Tề một ly trà, nói: “Cậu uống một chút trước cho có tinh thần cái đã, chờ lát ăn cơm xong lại nghỉ ngơi.”

“Được!” Tề Linh Hiền thần thái có chút hoảng.

Tề Gia Mẫn nghĩ một chút rồi ngồi xuống bên cạnh ông, hai tay quy củ để trên đầu gối như em học sinh, hỏi: “Cậu làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Tề Linh Hiền do dự một chút mới nói: “Không.”

Tề Gia Mẫn cười cười: “Cậu thật không biết nói dối chút nào luôn á. Cái gì cũng viết hết lên mặt rồi.”

Tề Linh Hiền vươn tay sờ mặt mình: “Thật sao? Rõ ràng như vậy?”

Tề Gia Mẫn thành thật gật đầu.

Tề Linh Hiền thở dài: “Hôm nay cậu gặp một bệnh nhân trông hơi giống một người quen cũ của cậu. Có lẽ là vì thế. Nó khiến cậu nhớ lại những chuyện ngày xưa, nhất thời nổi lên chút cảm xúc.”

Tề Gia Mẫn chớp chớp mắt.

Người quen cũ?

Người quen cũ nào có thể khiến cậu của cô mất hồn như vậy?

Cô nói nhỏ: “Chuyện quá khứ liền không cần suy nghĩ lại cậu à! Tất cả đã qua rồi, không thể làm lại được nữa.”

Tề Linh Hiền nâng mắt nhìn Tề Gia Mẫn, tạm dừng một chút rồi gật đầu nói: “Đúng vậy. Bất kể như thế nào thì quá khứ đã là quá khứ, không bao giờ quay lại được nữa.”

Nhìn thấy ông ấy như vậy, Tề Gia Mẫn từ từ hiểu ra.

Người quen cũ không phải là nói đến vị hôn thê bỏ trốn cùng người khác hồi đó sao? Chỉ có người này mới có thể khiến ông ấy thất thố.

Mẹ của Cao Như Phong?

Vậy, người cậu đã gặp trong bệnh viện hôm nay là Cao Như Phong?

Tề Gia Mẫn bàng hoàng nhớ lại ngày Cao Như Phong chuyển đến nhà cách vách, biểu tình của mẹ cô hình như cũng không tốt lắm, hơn nữa còn rất để ý đến Cao Như Phong, còn muốn nói chuyện kén rể này kia. Như vậy xem ra mẹ con hai người họ hẳn là rất giống nhau! Cho nên ngày đó mẹ cô vừa mới liếc mắt nhìn qua đã có thể đoán được!

Tề Gia Mẫn suy đoán các thứ xong liền thì thầm an ủi cậu Tề: “Cậu à, có đôi khi sự tình đã qua thì không cần lại nghĩ nữa làm gì. Buông tha cho chính mình, cũng buông tha cho người khác. Hà tất chúng ta phải vì những người, những việc không quan trọng mà cả đời canh cánh trong lòng?! Làm người, cho dù là nam hay nữ đều cần phải có chút dứt khoát mới được!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương