Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
-
Chương 36:
Dư Tương không từ chối cũng không đồng ý, vẫn đang nghe đài.
Dư Lộ không ở lại lâu.
Vào ngày thứ ba sau khi cô ấy rời đi, Dư Tương cầm mẩu giấy nhắn của tiệm may đi lấy quần áo, hai chiếc váy, một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần tây đã được may xong rồi, vải vụn còn thừa trong cửa hàng không bị vứt đi, được buộc gọn lại trả cho cô, mặc thử kích thước của quần áo, tính toán tiền công, Dư Tương vô cùng hài lòng quay về.
Cái khác không nói, tay nghề của chủ tiệm may thật tuyệt, đường may cân đối, sợi chỉ sử dụng cũng chắc chắn, quay trở về có thể tự luyến một phen.
Cho đến khi đi đến cổng nhà, tâm trạng Dư Tương vẫn rất tốt, bất chợt nhìn thấy con chó đi về phía mình tâm tình lại càng tốt hơn, đặc biệt, phía sau con chó không có chủ nhân đi cùng.
“Quyển Quyển?”
Con chó Border Collie này rất thông minh, nhìn thấy Dư Tương dừng bước chân một chút.
Dư Tương thấy nó không đeo vòng cổ cũng không có dây xích, cẩn thận bước tới xoa xoa đầu chú chó: “Quyển Quyển, có phải mày bỏ nhà chạy ra ngoài không? Nếu như mày không có chủ nhân nữa, để tao suy nghĩ một chút, đi theo tao đảm bảo mày sẽ được ăn ngon mặc đẹp.”
Quyển Quyển sủa một tiếng, không phản kháng cô đụng chạm.
Ở chỗ ngoặt, Ninh Miễn từ ngoài kia đuổi đến tâm trạng hiếm khi kích động như vậy, cau mày đứng đó không bước ra.
“Quyển Quyển, mày có ăn thịt không, thịt bò tao mua rất thơm nha!”
Dư Tương lấy một miếng từ trong túi giấy ra, nhưng không thật sự cho nó, sợ chó nhà người ta ăn phải sẽ bị bệnh.
Con Border Collie nhìn nhìn miếng thịt kia, vẫn không bị lay động.
“Mày cũng quá điềm tĩnh rồi đó.”
“Người như thế nào thì nuôi chó cũng như thế.”
Quyển Quyển lại sủa một tiếng, đột nhiên chạy về phía trước xoay người trốn phía sau Dư Tương, cô ngẩng đầu nhìn, Ninh Miễn từ chỗ ngoặt đi ra, mặc quần áo giản dị, trên trán vẫn còn vương một lớp mồ hôi mỏng.
Dư Tương không chắc hắn có nghe thấy lời mình nói vừa nãy không, sắc mặt như thường đứng dậy: “Ninh Miễn ca ca ra đây tìm chó sao?”
Ninh Miễn gật đầu: “Nó nhân lúc anh không chú ý liền mở cửa chạy ra ngoài.”
“Như vậy sao, vừa nãy em nhìn thấy Quyển Quyển rất ngoan, không dọa sợ người khác.”
Dư Tương đứng ra xa một chút, để tiện cho Ninh Miễn đến bắt chó.
Thế nhưng tiếc là Border Collie không hợp tác, cô đi một bước, nó cũng đi theo trốn phía sau cô, mặc dù không chạy ra xa, nhưng không muốn cùng chủ nhân quay về.
Ninh Miễn đi đến phía sau Dư Trương, Quyển Quyển lại chạy ra phía trước, sủa một tiếng, thể hiện sự đắc ý và tự hào.
Ninh Miễn nhìn chú chó, giọng nói trầm thấp ra lệnh: “Quyển Quyển, nghe lời, về nhà.”
Dư Tương nín cười, sợ rằng một người một chó lại xoay vòng quanh cô, tốt bụng lùi về sau hai bước: “Ninh Miễn ca ca, Quyển Quyển đang tưởng anh đùa với nó sao?”
“...Ừ.”
Cho dù trong ánh mắt Ninh Miễn hiện lên vẻ lạnh lùng, nhưng không nổi giận, collie cho dù thông minh cũng không thể hiểu được toàn bộ cảm xúc của hắn, vẫn tiếp tục chơi trốn tìm như cũ, đi theo bên người Dư Tương.
“Quyển, Quyển!”
Ninh Miễn tóm chặt một cái tai của nó, Border Collie lập tức trở nên ngoan ngoãn, hạ giọng gâu một tiếng nhỏ, giống như đang cầu xin tha thứ, nó sợ rồi.
Dư Tương không nhịn được cười thành tiếng, con chó này quá thông minh rồi, cô rất thích!
Ninh Miễn liếc mắt nhìn cô một cái, không cảm xúc nói: “Cảm ơn em vừa nãy đã chặn nó lại, bây giờ anh đem chó về nhà đây.”
Dư Tương đột nhiên có cảm giác nghe giống như một vị thần tiên đi bắt con thú cưng làm loạn ở hạ giới, không thể nhịn được ý nghĩ muốn cười, mở miệng ngoan ngoãn nói: “Em cũng về nhà, Ninh Miễn ca ca chúng ta cùng về đi.”
Ninh Miễn không phản bác.
Hai người im lặng suốt cả quãng đường, chỉ có duy nhất con chó Quyển Quyển ẳng ẳng kêu hai tiếng, xem ra về nhà không tránh khỏi bị phạt một trận.
Dư Tương về đến nhà trước, khi rẽ vào góc cua liền sờ sờ cái tai còn lại không bị giữ chặt của chú chó: “Quyển Quyển, lần sau phải ngoan ngoãn, Ninh Miễn ca ca, tạm biệt.”
Ninh Miễn gật gật đầu, nắm lấy tai chú chó tiếp tục đi về phía trước.
Hình bóng một người một chó vô cùng hài hòa.
Trở về đến Bùi gia trên mặt Dư Tương vẫn còn mang theo nét cười, khi bước vào cửa liền nhìn thấy Bùi gia rất náo nhiệt, Dư Lộ ở hoa viên giúp bà ngoại Lâm tưới hoa, hai vị anh họ đều có mặt, Lâm Bảo Chi cũng về nhà thăm mẹ, Dư Uy với Dư Kiến Kỳ đều ở đây.
Dư Lộ không ở lại lâu.
Vào ngày thứ ba sau khi cô ấy rời đi, Dư Tương cầm mẩu giấy nhắn của tiệm may đi lấy quần áo, hai chiếc váy, một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần tây đã được may xong rồi, vải vụn còn thừa trong cửa hàng không bị vứt đi, được buộc gọn lại trả cho cô, mặc thử kích thước của quần áo, tính toán tiền công, Dư Tương vô cùng hài lòng quay về.
Cái khác không nói, tay nghề của chủ tiệm may thật tuyệt, đường may cân đối, sợi chỉ sử dụng cũng chắc chắn, quay trở về có thể tự luyến một phen.
Cho đến khi đi đến cổng nhà, tâm trạng Dư Tương vẫn rất tốt, bất chợt nhìn thấy con chó đi về phía mình tâm tình lại càng tốt hơn, đặc biệt, phía sau con chó không có chủ nhân đi cùng.
“Quyển Quyển?”
Con chó Border Collie này rất thông minh, nhìn thấy Dư Tương dừng bước chân một chút.
Dư Tương thấy nó không đeo vòng cổ cũng không có dây xích, cẩn thận bước tới xoa xoa đầu chú chó: “Quyển Quyển, có phải mày bỏ nhà chạy ra ngoài không? Nếu như mày không có chủ nhân nữa, để tao suy nghĩ một chút, đi theo tao đảm bảo mày sẽ được ăn ngon mặc đẹp.”
Quyển Quyển sủa một tiếng, không phản kháng cô đụng chạm.
Ở chỗ ngoặt, Ninh Miễn từ ngoài kia đuổi đến tâm trạng hiếm khi kích động như vậy, cau mày đứng đó không bước ra.
“Quyển Quyển, mày có ăn thịt không, thịt bò tao mua rất thơm nha!”
Dư Tương lấy một miếng từ trong túi giấy ra, nhưng không thật sự cho nó, sợ chó nhà người ta ăn phải sẽ bị bệnh.
Con Border Collie nhìn nhìn miếng thịt kia, vẫn không bị lay động.
“Mày cũng quá điềm tĩnh rồi đó.”
“Người như thế nào thì nuôi chó cũng như thế.”
Quyển Quyển lại sủa một tiếng, đột nhiên chạy về phía trước xoay người trốn phía sau Dư Tương, cô ngẩng đầu nhìn, Ninh Miễn từ chỗ ngoặt đi ra, mặc quần áo giản dị, trên trán vẫn còn vương một lớp mồ hôi mỏng.
Dư Tương không chắc hắn có nghe thấy lời mình nói vừa nãy không, sắc mặt như thường đứng dậy: “Ninh Miễn ca ca ra đây tìm chó sao?”
Ninh Miễn gật đầu: “Nó nhân lúc anh không chú ý liền mở cửa chạy ra ngoài.”
“Như vậy sao, vừa nãy em nhìn thấy Quyển Quyển rất ngoan, không dọa sợ người khác.”
Dư Tương đứng ra xa một chút, để tiện cho Ninh Miễn đến bắt chó.
Thế nhưng tiếc là Border Collie không hợp tác, cô đi một bước, nó cũng đi theo trốn phía sau cô, mặc dù không chạy ra xa, nhưng không muốn cùng chủ nhân quay về.
Ninh Miễn đi đến phía sau Dư Trương, Quyển Quyển lại chạy ra phía trước, sủa một tiếng, thể hiện sự đắc ý và tự hào.
Ninh Miễn nhìn chú chó, giọng nói trầm thấp ra lệnh: “Quyển Quyển, nghe lời, về nhà.”
Dư Tương nín cười, sợ rằng một người một chó lại xoay vòng quanh cô, tốt bụng lùi về sau hai bước: “Ninh Miễn ca ca, Quyển Quyển đang tưởng anh đùa với nó sao?”
“...Ừ.”
Cho dù trong ánh mắt Ninh Miễn hiện lên vẻ lạnh lùng, nhưng không nổi giận, collie cho dù thông minh cũng không thể hiểu được toàn bộ cảm xúc của hắn, vẫn tiếp tục chơi trốn tìm như cũ, đi theo bên người Dư Tương.
“Quyển, Quyển!”
Ninh Miễn tóm chặt một cái tai của nó, Border Collie lập tức trở nên ngoan ngoãn, hạ giọng gâu một tiếng nhỏ, giống như đang cầu xin tha thứ, nó sợ rồi.
Dư Tương không nhịn được cười thành tiếng, con chó này quá thông minh rồi, cô rất thích!
Ninh Miễn liếc mắt nhìn cô một cái, không cảm xúc nói: “Cảm ơn em vừa nãy đã chặn nó lại, bây giờ anh đem chó về nhà đây.”
Dư Tương đột nhiên có cảm giác nghe giống như một vị thần tiên đi bắt con thú cưng làm loạn ở hạ giới, không thể nhịn được ý nghĩ muốn cười, mở miệng ngoan ngoãn nói: “Em cũng về nhà, Ninh Miễn ca ca chúng ta cùng về đi.”
Ninh Miễn không phản bác.
Hai người im lặng suốt cả quãng đường, chỉ có duy nhất con chó Quyển Quyển ẳng ẳng kêu hai tiếng, xem ra về nhà không tránh khỏi bị phạt một trận.
Dư Tương về đến nhà trước, khi rẽ vào góc cua liền sờ sờ cái tai còn lại không bị giữ chặt của chú chó: “Quyển Quyển, lần sau phải ngoan ngoãn, Ninh Miễn ca ca, tạm biệt.”
Ninh Miễn gật gật đầu, nắm lấy tai chú chó tiếp tục đi về phía trước.
Hình bóng một người một chó vô cùng hài hòa.
Trở về đến Bùi gia trên mặt Dư Tương vẫn còn mang theo nét cười, khi bước vào cửa liền nhìn thấy Bùi gia rất náo nhiệt, Dư Lộ ở hoa viên giúp bà ngoại Lâm tưới hoa, hai vị anh họ đều có mặt, Lâm Bảo Chi cũng về nhà thăm mẹ, Dư Uy với Dư Kiến Kỳ đều ở đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook