Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước
-
Chương 77
Quá nửa đêm, trời đổ mưa đến sáng. Hôm sau, tin cấp báo có sạt lở núi ở những xóm làng lân cận được đưa đến trên bàn làm việc của Sở Thừa Tắc.
Sở Thừa Tắc vội vàng dùng vài miếng cơm rồi dẫn người đi dựng lán trại thu nạp dân bị nạn.
Ngoài trời vẫn cứ mưa li ti, Tần Tranh sợ y bị cảm, về vết thương trên ngực lại đau nên nói: “Vết thương cũ trên người chàng gặp trở trời là đau, hay để thiếp đi thay chàng cũng được vậy.”
Sở Thừa Tắc không ngờ một câu nói thuận miệng của mình đêm qua lại khiến cô lo lắng đến vậy. Thấy cô khẽ cau mày, y đưa tay vuốt cho nó giãn ra rồi khẽ thở dài một hơi: “Cô nương ngốc!”
Gió lùa qua tấm mành cửa đang khép hờ, những quyển sách trên bàn lật từng trang. Bàn tay ấm áp của y nhẹ nhàng lướt qua đôi mày của Tần Tranh, nửa khuôn mặt được tia sáng chiếu bật lên, trong mắt y là vẻ dịu dàng vẻ yêu thương chưa từng thấy.
Tần Tranh thoáng thất thần một lát.
Sở Thừa Tắc nói: “Ta đi bị cảm, nàng đi thì không bị sao? Không phải công trình gì lớn, ta đi xem thử tình hình thiên tai ra sao. Nàng ở trong nhà, lát nữa người của Lục gia sẽ đến, đâu thể để ta đi gặp họ được.”
Tần Tranh bỗng hoàn hồn lại, nghe y nhưng nói thế thì không đòi đi nữa, chỉ hỏi đại phu những món có lợi cho sức khỏe rồi sai nhà bếp chuẩn bị một nồi canh xương hầm đậu đỏ, nghe nói là có lợi cho vết thương cũ của y.
——
Lúc tỷ muội Lục gia đến, Tần Tranh đang đối chiếu lại sổ chi tiêu trong phủ Thanh Châu. Quan viên bên dưới làm xong sổ sách, trình lên cho Sở Thừa Tắc xem, y không rảnh nên Tần Tranh xem thay.
Trong kho đã không còn bạc nhưng từ khi đến Vân Cương Tự bái tế Vũ Gia Đế, người đến tòng quân cứ nườm nượp không ngớt.
Không phát được quân phục và lương bổng không nói, nhưng vũ khí thì phải cấp cho họ.
Dạo này Sở Thừa Tắc đi sớm về trễ là vì thương nghị cách đánh Hộ Châu và Mạnh Quận.
Hộ Châu dễ đánh, nhưng nếu không chiếm được Mạnh Quận thì họ phải đối mặt với bảy vạn quân triều đình, rõ ràng là ở thế yếu. Điều Sở Thừa Tắc muốn là một mũi tên trúng hai đích.
Trên chiến trường, ngoại trừ mưu lược còn phải kể đến thiên thời địa lợi. Trong xa xăm, Tần Tranh đã có một dự cảm là y đang đợi trận mưa này.
Cô ra tiếp đãi tỷ muội Lục gia ở sảnh trước.
Hôm ấy gặp thoáng qua ngoài cổng thành, Lục Cẩm hân đeo đầy châu báu, trang điểm tỉ mỉ, tóc mái cũng chải lên, nhờ vào lớp trang điểm đậm để che đi vẻ ngây thơ. Hôm nay gặp lại, Tần Tranh mới cảm thấy cô nương đến từ Dĩnh Châu này thật sự còn quá trẻ con.
Lục Cẩm Hân mặc một bộ váy màu vàng nhạt có hình hoa rơi, thắt hai bím tóc, mỗi bên cắm trâm hoa cùng màu áo. Kết hợp với tóc mai ngang nữa thì càng có vẻ nhỏ nhắn.
Ngược lại, Lục Cẩm Nhan tuy cũng mặc bộ váy màu xanh vỏ đậu rất mộc mạc nhưng chỉ nhìn một cái, Tần Tranh đã cảm thấy sững sờ.
Lục Cẩm Nhan có một đôi mắt phượng rất đẹp, khóe mắt nhọn, đuôi mắt xếch. Kiểu mắt này nếu là đàn ông sẽ tạo cảm giác uy nghi, là phụ nữ lại tạo cảm giác lạnh lùng, chỉ giống nhau là đều toát lên vẻ cao quý.
“Đến Thanh Châu đã lâu, hôm nay mới đến bái kiến thái tử phi, quả thật là thất lễ. Mong thái tử phi chớ trách.” Lục Cẩm Nhan cùng Lục Cẩm Hân hành lễ với Tần Tranh.
Từ nhỏ nàng ta đã được bồi dưỡng để trở thành thái tử phi, dĩ nhiên về mặt lễ nghi là không thể chê vào đâu được.
Tần Tranh nở nụ cười vừa phải, vừa không quá nhiệt tình cũng không xa cách. “Mau miễn lễ. Dạo trước điện hạ không ở Thanh Châu, công việc trong thành bận rộn nên bản cung không dành thời gian để tiếp chuyện hai tỷ muội được. Đừng câu nệ, mau ngồi đi.”
Bấy giờ tỷ muội Lục gia mới ngồi xuống.
Lục Cẩm Hân cũng chỉ mới nhìn thấy Tần Tranh một lần, lúc đó cô đầu bù tóc rối, nếu người khác không nói đó là thái tử phi thì nàng ta còn tưởng là mỹ nhân nào đó bị biếm làm nô lệ đi phục dịch khổ sai chứ.
Hôm nay gặp lại, Tần Tranh mặc áo gấm, không hề trang điểm cầu kì nhưng cũng đủ khiến nàng ta phải xuýt xoa.
Sau khi ngồi xuống, lúc Tần Tranh nói chuyện với Lục Cẩm Nhan, nàng ta luôn lén đưa mắt nhìn hai người.
Nhan tỷ tỷ xinh đẹp, thái tử phi nương nương cũng xinh đẹp!
So sánh hai người, nàng ta phát hiện thái tử phi càng đẹp hơn. Vì thế, về sau nàng ta cứ lén nhìn thái tử phi, cảm thấy thái tử phi giống như là người bước ra từ trong tranh vậy.
Trước nay Lục Cẩm Nhan không phải người hùa theo người khác. Nàng ta vốn là thái tử phi điều động nội bộ, chỉ có người khác hùa theo nàng ta thôi nhưng nghĩ đến mục đích chuyến đi này, nàng ta đành khéo léo nói:
“Thẩm thẩm của muội đi sớm, đường thúc thường ngày không quá quan tâm đến con cái, Hân nha đầu ham chơi, nghe nói muội đến Thanh Châu nên đòi đến tìm thiếp chơi, thế là đường thúc cũng sai người hộ tống nó đến đây. Hiện nay đang lúc chính sự bận rộn, bọn muội đã làm phiền điện hạ và nương nương rồi, trong lòng cũng cảm thấy áy náy lắm. Nghe nói đêm qua mưa lớn làm sạt lở núi, Lục gia còn có vài cửa hàng vải vóc, lương thực ở vùng Giang Hoài này, đại bá của muội đã đi điều hàng hóa về, mong là góp chút sức mỏng cho bách tính Thanh Châu, chia sẻ nỗi lo với điện hạ và nương nương.”
Cửa hàng vải vóc, lương thực mà nàng ta nói chính là những cứ điểm ngầm mà Lục gia lưu lại trước kia, còn những tài sản ngoài sáng thì đã bị triều đình phong tỏa hết rồi.
Tần Tranh hơi bất ngờ. Những lời này của Lục Cẩm Nhan chứa đựng hai ý: Một là Lục Cẩm Hân đến không phải để kết thân, thậm chí lý do đến cũng đã tìm xong, đến Thanh Châu là để tìm tỷ tỷ chơi. Hai là Lục gia ở kinh thành cũng muốn được làm việc cho Sở Thừa Tắc. Gặp thiên tai thế này, nạn dân thiếu nhất chính là lương thực và quần áo, Lục Cẩm Nhan nói đại bá của mình đã đi điều hàng hóa đến có nghĩa là nôn nóng muốn giúp Sở Thừa Tắc giải quyết tình hình nguy cấp này.
Thái độ của Sở Thừa Tắc với Lục gia ở kinh thành thế nào, Tần Tranh không rõ lắm nhưng dù gì đó cũng là nhà ngoại của y trên danh nghĩa, chỉ cần người nhà họ Lục không sinh sự thì Sở Thừa Tắc sẽ không bạc đãi họ.
Bây giờ y dùng người của Lục gia Dĩnh Châu nhưng lại không dùng người của Lục gia kinh thành, hẳn là cũng có dụng ý của mình.
Tần Tranh nói: “Các muội có lòng rồi. Lục gia là thế gia trăm năm, cốt cách không giảm, Lục thái sư yêu nước thương dân, Lục gia nay thừa kế cốt cách của thái sư, đó là may mắn của Đại Sở. Đợi điện hạ về, ta sẽ nói với ngừi chuyện này.”
Nói xong cô bèn sai người thưởng cho hai tỷ muội một đôi vòng tay.
Lục Cẩm Nhan tạ ơn, lúc ngẩng đầu lên nhìn Tần Tranh thì trong mắt mang theo chút thăm dò.
Những lời Tần Tranh nói có thể gọi là rất kín kẽ, khen Lục gia rồi khen Lục thái sư làm đẹp lòng họ. Nếu là người không tinh ý, e là đã mang ơn cô rồi.
Nhưng ngoại trừ khen Lục gia, trong lời của cô không còn thứ gì khác, chỉ nói sẽ báo lại với thái tử chứ hoàn toàn không cho họ một câu chắc chắn.
Lục Cẩm Nhan và Tần Tranh trước kia không qua lại với nhau, chỉ gặp vài lần trong những bữa tiệc, lúc đó Tần Tranh nghĩ gì, Lục Cẩm Nhan nhìn mặt là đoán được ngay nhưng bây giờ lại không thể nhìn thấu.
Lúc họ ra về, mưa càng lớn hơn. Tần Tranh vốn định giữ họ lại nhưng Lục Cẩm Hân sợ gặp phải thái tử, mặt tái mét, không ngừng kéo áo Lục Cẩm Nhan. Lục Cẩm Nhan khéo léo từ chối, Tần Tranh bèn sai người đưa họ ra khỏi phủ.
Trước khi lên xe ngựa, Lục Cẩm Nhan quay lại nhìn một cái. Gió lạnh thổi qua khiến lọn tóc dính vào mặt nàng ta. Thần sắc của nàng ta lúc này vừa thương cảm lại mang theo chút hâm mộ.
Lục Cẩm Hân thấy nàng ta đột nhiên dừng lại nên quay sang hỏi: “Sao thế, Nhan tỷ tỷ?”
Lục Cẩm Nhan thu mắt về. “Không có gì, chỉ đột nhiên cảm thấy bị vây ở chỗ cũ chưa hẳn là những người trong cuộc năm đó.”
Thuở thiếu thời, nàng ta thích một người, tuy nhiên ánh mắt của người đó chưa bao giờ nhìn thấy nàng ta.
Nàng ta vẫn luôn cho rằng mình rất tỉnh táo, hôm nay mới biết mình mới là người ôm quá khứ, mơ màng sống qua ngày.
Lục Cẩm Hân không hiểu ý nàng ta, hoang mang hỏi: “Nhan tỷ tỷ đang nói gì vậy?”
Lục Cẩm Nhan khẽ mỉm cười. “Thì đột nhiên hâm mộ thái tử phi nương nương mà thôi.”
Trước kia nàng ta rất hâm mộ Tần Tranh. Nàng ta là thái tử phi được chỉ định trước, chuyện gì cũng phải học thật hoàn hảo, nhưng dù thanh danh có tốt đến đâu thì cũng chỉ để xứng với thân phận thái tử phi mà thôi, chưa từng có ai hỏi nàng ta có muốn đi con đường này hay không.
Quý nữ thế gia tôn quý nhất thiên hạ nhưng ngay cả quyền thích một người cũng không có. Lúc đó mỗi lần gặp Tần Tranh trên yến tiệc, luôn có những kẻ lắm chuyện mang họ ra so sánh với nhau. Người muốn lấy lòng nàng ta thì chê Tần Tranh bất quá chỉ có dung mạo mà thôi.
Những người đó không biết nàng ta ao ước trở thành cô nương mà họ đang che bai kia. Cha mẹ yêu thương, tỷ muội hòa thuận, còn có người yêu là thanh mai trúc mã. Không như nàng ta, thân tình lạnh lẽo, mẫu thân coi nàng ta như công cụ để tranh sủng, phụ thân coi nàng ta là thứ để khoe khoang, tỷ muội trong nhà ai ai cũng muốn thay thế nàng ta. Trong mắt những người ở Tần gia, nàng ta chẳng qua chỉ là một công cụ có thể mang lại vinh sủng cho họ…
Dù thái tử đã lấy thái tử phi, Lục gia vẫn muốn tìm một người đắc lực có thể giúp mình, gả cô qua đó.
Vì thế hôm đó khi nghe Lục Cẩm Hân nói những lời nuôi mèo nuôi chó, nàng ta mới xúc động.
Nàng ta tưởng rằng Tần Tranh gả vào Đông Cung sẽ không hạnh phúc. Tính cách của Tần Tranh là không dính chút khói lửa nhân gian, làm sao có thể chơi trò quyền mưu này nọ.
Nhưng rõ ràng Tần Tranh sống rất tốt, ít nhất trong mắt người ngoài là rất tốt.
Cô không còn dáng vẻ thanh cao không dính bụi trần như trước nữa, cũng không cần ai che chở mình, vài câu là có thể thăm dò độ nông sâu của một người, như vậy ai dám xem thường vị thái tử phi này nữa.
Người trong cuộc năm đó đều đã thoát ra ngoài, người ngoài cuộc như nàng ta thì lại bị vây trong đó.
Giờ phút này, Lục Cẩm Nhan cảm thấy mình thật là buồn cười.
Nàng ta vén rèm, leo lên xe ngựa. Lục Cẩm Hân thì lại bị những lời này làm giật mình. Nhan tỷ tỷ hâm mộ thái tử phi?
Nghĩ đến việc Lục Cẩm Nhan suýt nữa là trở thành thái tử phi, Lục Cẩm Hân trợn tròn mắt, môi mim chặt. Nàng ta leo lên xe ngựa, dè dặt nhìn Lục Cẩm Nhan, đang nghĩ làm thế nào để khuyên giải tỷ tỷ.
Lục Cẩm Nhan mở mắt, liếc nhìn nàng ta một cái, hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của cô ngốc này, ôm trán nói: “Không phải như muội nghĩ đâu. Ta chỉ hâm mộ thái tử phi sống rất tỉnh táo mà thôi.”
Lúc này Lục Cẩm Hân mới yên tâm trở lại, lấy mứt hoa quả trên xe ra định ăn thì Lục Cẩm Nhan đang nhắm mắt, chống tay lên cửa sổ xe bỗng mở mắt ra.
Bàn tay đang cầm mứt của Lục Cẩm Hân khẽ run lên.
“Lần sau đừng có than với ta là muội lại mập nữa.” Lục Cẩm Nhan nhìn một cái rồi lại nhắm mắt.
Lục Cẩm Hân nhìn quả mứt trên tay, hơi do dự.
Trán Lục Cẩm Nhan như có con mắt thứ ba vậy. Nàng ta nói: “Bộ váy gấm Thục của ta chắc mà muội mặc hết vừa rồi.”
Nghe nói chiếc váy xinh đẹp đã bay mất, Lục Cẩm Hân vội đặt viên mứt xuống.
Xe ngựa nhanh chóng đến biệt viện. Hôm nay những xóm làng lân cận gặp thiên tai, Lâm Nghiêu bị phái qua đó cả buổi giờ mới về, đúng lúc chạm mặt tỷ muội họ Lục.
Người hầu đặt bục kê chân, bung chiếc ô giấy đủ để che cho ba người ra, đợi trước xe ngựa.
Lâm Nghiêu nhớ đến việc mấy ngày trước mình nói xấu Lục tiểu thư, còn bị người ta nghe thấy, lúc này gặp được xe ngựa của họ nên không được tự nhiên lắm.
Một bàn tay nhỏ nhắn vén rèm xe lên, từ bên trong khom người bước ra là một giai nhân xinh đẹp mặc bộ váy màu xanh bỏ đậu, khuôn mặt nàng lạnh lùng cao quý khiến người ta nhìn một cái là không dám ngước đầu lên, vẻ quý phái như trời sinh đã có vậy.
Lâm Nghiêu sững sờ.
Ngay sau đó, Lục Cẩm Hân cũng bước xuống theo.
Hai tỷ muội chỉ khẽ gật đầu chào hắn rồi được người hầu hộ tống vào phủ.
Lâm Nghiêu ở biệt viện lâu như thế nhưng đây là lần đầu tiên gặp Lục Cẩm Nhan, nghi hoặc hỏi: “Đó là ai vậy?”
Trông không phải là nha hoàn.
Người hầu gác cửa bảo: “Là đại tiểu thư của Lục gia ở kinh thành.”
Lâm Nghiêu lại nhìn theo nhưng không còn thấy gì nữa.
—
Sau khi Sở Thừa Tắc trở về, Tần Tranh bèn nói với y chuyện Lục gia muồn giúp đỡ việc cứu chẩn.
Sở Thừa Tắc đáp: “Tin tức của họ linh thông thật. Huynh trưởng của nàng đưa mẫu thân đi Bạch Lộc thư viện, mấy ngày nay chắc sắp tới Thanh Châu rồi.”
Sở Thừa Tắc vội vàng dùng vài miếng cơm rồi dẫn người đi dựng lán trại thu nạp dân bị nạn.
Ngoài trời vẫn cứ mưa li ti, Tần Tranh sợ y bị cảm, về vết thương trên ngực lại đau nên nói: “Vết thương cũ trên người chàng gặp trở trời là đau, hay để thiếp đi thay chàng cũng được vậy.”
Sở Thừa Tắc không ngờ một câu nói thuận miệng của mình đêm qua lại khiến cô lo lắng đến vậy. Thấy cô khẽ cau mày, y đưa tay vuốt cho nó giãn ra rồi khẽ thở dài một hơi: “Cô nương ngốc!”
Gió lùa qua tấm mành cửa đang khép hờ, những quyển sách trên bàn lật từng trang. Bàn tay ấm áp của y nhẹ nhàng lướt qua đôi mày của Tần Tranh, nửa khuôn mặt được tia sáng chiếu bật lên, trong mắt y là vẻ dịu dàng vẻ yêu thương chưa từng thấy.
Tần Tranh thoáng thất thần một lát.
Sở Thừa Tắc nói: “Ta đi bị cảm, nàng đi thì không bị sao? Không phải công trình gì lớn, ta đi xem thử tình hình thiên tai ra sao. Nàng ở trong nhà, lát nữa người của Lục gia sẽ đến, đâu thể để ta đi gặp họ được.”
Tần Tranh bỗng hoàn hồn lại, nghe y nhưng nói thế thì không đòi đi nữa, chỉ hỏi đại phu những món có lợi cho sức khỏe rồi sai nhà bếp chuẩn bị một nồi canh xương hầm đậu đỏ, nghe nói là có lợi cho vết thương cũ của y.
——
Lúc tỷ muội Lục gia đến, Tần Tranh đang đối chiếu lại sổ chi tiêu trong phủ Thanh Châu. Quan viên bên dưới làm xong sổ sách, trình lên cho Sở Thừa Tắc xem, y không rảnh nên Tần Tranh xem thay.
Trong kho đã không còn bạc nhưng từ khi đến Vân Cương Tự bái tế Vũ Gia Đế, người đến tòng quân cứ nườm nượp không ngớt.
Không phát được quân phục và lương bổng không nói, nhưng vũ khí thì phải cấp cho họ.
Dạo này Sở Thừa Tắc đi sớm về trễ là vì thương nghị cách đánh Hộ Châu và Mạnh Quận.
Hộ Châu dễ đánh, nhưng nếu không chiếm được Mạnh Quận thì họ phải đối mặt với bảy vạn quân triều đình, rõ ràng là ở thế yếu. Điều Sở Thừa Tắc muốn là một mũi tên trúng hai đích.
Trên chiến trường, ngoại trừ mưu lược còn phải kể đến thiên thời địa lợi. Trong xa xăm, Tần Tranh đã có một dự cảm là y đang đợi trận mưa này.
Cô ra tiếp đãi tỷ muội Lục gia ở sảnh trước.
Hôm ấy gặp thoáng qua ngoài cổng thành, Lục Cẩm hân đeo đầy châu báu, trang điểm tỉ mỉ, tóc mái cũng chải lên, nhờ vào lớp trang điểm đậm để che đi vẻ ngây thơ. Hôm nay gặp lại, Tần Tranh mới cảm thấy cô nương đến từ Dĩnh Châu này thật sự còn quá trẻ con.
Lục Cẩm Hân mặc một bộ váy màu vàng nhạt có hình hoa rơi, thắt hai bím tóc, mỗi bên cắm trâm hoa cùng màu áo. Kết hợp với tóc mai ngang nữa thì càng có vẻ nhỏ nhắn.
Ngược lại, Lục Cẩm Nhan tuy cũng mặc bộ váy màu xanh vỏ đậu rất mộc mạc nhưng chỉ nhìn một cái, Tần Tranh đã cảm thấy sững sờ.
Lục Cẩm Nhan có một đôi mắt phượng rất đẹp, khóe mắt nhọn, đuôi mắt xếch. Kiểu mắt này nếu là đàn ông sẽ tạo cảm giác uy nghi, là phụ nữ lại tạo cảm giác lạnh lùng, chỉ giống nhau là đều toát lên vẻ cao quý.
“Đến Thanh Châu đã lâu, hôm nay mới đến bái kiến thái tử phi, quả thật là thất lễ. Mong thái tử phi chớ trách.” Lục Cẩm Nhan cùng Lục Cẩm Hân hành lễ với Tần Tranh.
Từ nhỏ nàng ta đã được bồi dưỡng để trở thành thái tử phi, dĩ nhiên về mặt lễ nghi là không thể chê vào đâu được.
Tần Tranh nở nụ cười vừa phải, vừa không quá nhiệt tình cũng không xa cách. “Mau miễn lễ. Dạo trước điện hạ không ở Thanh Châu, công việc trong thành bận rộn nên bản cung không dành thời gian để tiếp chuyện hai tỷ muội được. Đừng câu nệ, mau ngồi đi.”
Bấy giờ tỷ muội Lục gia mới ngồi xuống.
Lục Cẩm Hân cũng chỉ mới nhìn thấy Tần Tranh một lần, lúc đó cô đầu bù tóc rối, nếu người khác không nói đó là thái tử phi thì nàng ta còn tưởng là mỹ nhân nào đó bị biếm làm nô lệ đi phục dịch khổ sai chứ.
Hôm nay gặp lại, Tần Tranh mặc áo gấm, không hề trang điểm cầu kì nhưng cũng đủ khiến nàng ta phải xuýt xoa.
Sau khi ngồi xuống, lúc Tần Tranh nói chuyện với Lục Cẩm Nhan, nàng ta luôn lén đưa mắt nhìn hai người.
Nhan tỷ tỷ xinh đẹp, thái tử phi nương nương cũng xinh đẹp!
So sánh hai người, nàng ta phát hiện thái tử phi càng đẹp hơn. Vì thế, về sau nàng ta cứ lén nhìn thái tử phi, cảm thấy thái tử phi giống như là người bước ra từ trong tranh vậy.
Trước nay Lục Cẩm Nhan không phải người hùa theo người khác. Nàng ta vốn là thái tử phi điều động nội bộ, chỉ có người khác hùa theo nàng ta thôi nhưng nghĩ đến mục đích chuyến đi này, nàng ta đành khéo léo nói:
“Thẩm thẩm của muội đi sớm, đường thúc thường ngày không quá quan tâm đến con cái, Hân nha đầu ham chơi, nghe nói muội đến Thanh Châu nên đòi đến tìm thiếp chơi, thế là đường thúc cũng sai người hộ tống nó đến đây. Hiện nay đang lúc chính sự bận rộn, bọn muội đã làm phiền điện hạ và nương nương rồi, trong lòng cũng cảm thấy áy náy lắm. Nghe nói đêm qua mưa lớn làm sạt lở núi, Lục gia còn có vài cửa hàng vải vóc, lương thực ở vùng Giang Hoài này, đại bá của muội đã đi điều hàng hóa về, mong là góp chút sức mỏng cho bách tính Thanh Châu, chia sẻ nỗi lo với điện hạ và nương nương.”
Cửa hàng vải vóc, lương thực mà nàng ta nói chính là những cứ điểm ngầm mà Lục gia lưu lại trước kia, còn những tài sản ngoài sáng thì đã bị triều đình phong tỏa hết rồi.
Tần Tranh hơi bất ngờ. Những lời này của Lục Cẩm Nhan chứa đựng hai ý: Một là Lục Cẩm Hân đến không phải để kết thân, thậm chí lý do đến cũng đã tìm xong, đến Thanh Châu là để tìm tỷ tỷ chơi. Hai là Lục gia ở kinh thành cũng muốn được làm việc cho Sở Thừa Tắc. Gặp thiên tai thế này, nạn dân thiếu nhất chính là lương thực và quần áo, Lục Cẩm Nhan nói đại bá của mình đã đi điều hàng hóa đến có nghĩa là nôn nóng muốn giúp Sở Thừa Tắc giải quyết tình hình nguy cấp này.
Thái độ của Sở Thừa Tắc với Lục gia ở kinh thành thế nào, Tần Tranh không rõ lắm nhưng dù gì đó cũng là nhà ngoại của y trên danh nghĩa, chỉ cần người nhà họ Lục không sinh sự thì Sở Thừa Tắc sẽ không bạc đãi họ.
Bây giờ y dùng người của Lục gia Dĩnh Châu nhưng lại không dùng người của Lục gia kinh thành, hẳn là cũng có dụng ý của mình.
Tần Tranh nói: “Các muội có lòng rồi. Lục gia là thế gia trăm năm, cốt cách không giảm, Lục thái sư yêu nước thương dân, Lục gia nay thừa kế cốt cách của thái sư, đó là may mắn của Đại Sở. Đợi điện hạ về, ta sẽ nói với ngừi chuyện này.”
Nói xong cô bèn sai người thưởng cho hai tỷ muội một đôi vòng tay.
Lục Cẩm Nhan tạ ơn, lúc ngẩng đầu lên nhìn Tần Tranh thì trong mắt mang theo chút thăm dò.
Những lời Tần Tranh nói có thể gọi là rất kín kẽ, khen Lục gia rồi khen Lục thái sư làm đẹp lòng họ. Nếu là người không tinh ý, e là đã mang ơn cô rồi.
Nhưng ngoại trừ khen Lục gia, trong lời của cô không còn thứ gì khác, chỉ nói sẽ báo lại với thái tử chứ hoàn toàn không cho họ một câu chắc chắn.
Lục Cẩm Nhan và Tần Tranh trước kia không qua lại với nhau, chỉ gặp vài lần trong những bữa tiệc, lúc đó Tần Tranh nghĩ gì, Lục Cẩm Nhan nhìn mặt là đoán được ngay nhưng bây giờ lại không thể nhìn thấu.
Lúc họ ra về, mưa càng lớn hơn. Tần Tranh vốn định giữ họ lại nhưng Lục Cẩm Hân sợ gặp phải thái tử, mặt tái mét, không ngừng kéo áo Lục Cẩm Nhan. Lục Cẩm Nhan khéo léo từ chối, Tần Tranh bèn sai người đưa họ ra khỏi phủ.
Trước khi lên xe ngựa, Lục Cẩm Nhan quay lại nhìn một cái. Gió lạnh thổi qua khiến lọn tóc dính vào mặt nàng ta. Thần sắc của nàng ta lúc này vừa thương cảm lại mang theo chút hâm mộ.
Lục Cẩm Hân thấy nàng ta đột nhiên dừng lại nên quay sang hỏi: “Sao thế, Nhan tỷ tỷ?”
Lục Cẩm Nhan thu mắt về. “Không có gì, chỉ đột nhiên cảm thấy bị vây ở chỗ cũ chưa hẳn là những người trong cuộc năm đó.”
Thuở thiếu thời, nàng ta thích một người, tuy nhiên ánh mắt của người đó chưa bao giờ nhìn thấy nàng ta.
Nàng ta vẫn luôn cho rằng mình rất tỉnh táo, hôm nay mới biết mình mới là người ôm quá khứ, mơ màng sống qua ngày.
Lục Cẩm Hân không hiểu ý nàng ta, hoang mang hỏi: “Nhan tỷ tỷ đang nói gì vậy?”
Lục Cẩm Nhan khẽ mỉm cười. “Thì đột nhiên hâm mộ thái tử phi nương nương mà thôi.”
Trước kia nàng ta rất hâm mộ Tần Tranh. Nàng ta là thái tử phi được chỉ định trước, chuyện gì cũng phải học thật hoàn hảo, nhưng dù thanh danh có tốt đến đâu thì cũng chỉ để xứng với thân phận thái tử phi mà thôi, chưa từng có ai hỏi nàng ta có muốn đi con đường này hay không.
Quý nữ thế gia tôn quý nhất thiên hạ nhưng ngay cả quyền thích một người cũng không có. Lúc đó mỗi lần gặp Tần Tranh trên yến tiệc, luôn có những kẻ lắm chuyện mang họ ra so sánh với nhau. Người muốn lấy lòng nàng ta thì chê Tần Tranh bất quá chỉ có dung mạo mà thôi.
Những người đó không biết nàng ta ao ước trở thành cô nương mà họ đang che bai kia. Cha mẹ yêu thương, tỷ muội hòa thuận, còn có người yêu là thanh mai trúc mã. Không như nàng ta, thân tình lạnh lẽo, mẫu thân coi nàng ta như công cụ để tranh sủng, phụ thân coi nàng ta là thứ để khoe khoang, tỷ muội trong nhà ai ai cũng muốn thay thế nàng ta. Trong mắt những người ở Tần gia, nàng ta chẳng qua chỉ là một công cụ có thể mang lại vinh sủng cho họ…
Dù thái tử đã lấy thái tử phi, Lục gia vẫn muốn tìm một người đắc lực có thể giúp mình, gả cô qua đó.
Vì thế hôm đó khi nghe Lục Cẩm Hân nói những lời nuôi mèo nuôi chó, nàng ta mới xúc động.
Nàng ta tưởng rằng Tần Tranh gả vào Đông Cung sẽ không hạnh phúc. Tính cách của Tần Tranh là không dính chút khói lửa nhân gian, làm sao có thể chơi trò quyền mưu này nọ.
Nhưng rõ ràng Tần Tranh sống rất tốt, ít nhất trong mắt người ngoài là rất tốt.
Cô không còn dáng vẻ thanh cao không dính bụi trần như trước nữa, cũng không cần ai che chở mình, vài câu là có thể thăm dò độ nông sâu của một người, như vậy ai dám xem thường vị thái tử phi này nữa.
Người trong cuộc năm đó đều đã thoát ra ngoài, người ngoài cuộc như nàng ta thì lại bị vây trong đó.
Giờ phút này, Lục Cẩm Nhan cảm thấy mình thật là buồn cười.
Nàng ta vén rèm, leo lên xe ngựa. Lục Cẩm Hân thì lại bị những lời này làm giật mình. Nhan tỷ tỷ hâm mộ thái tử phi?
Nghĩ đến việc Lục Cẩm Nhan suýt nữa là trở thành thái tử phi, Lục Cẩm Hân trợn tròn mắt, môi mim chặt. Nàng ta leo lên xe ngựa, dè dặt nhìn Lục Cẩm Nhan, đang nghĩ làm thế nào để khuyên giải tỷ tỷ.
Lục Cẩm Nhan mở mắt, liếc nhìn nàng ta một cái, hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của cô ngốc này, ôm trán nói: “Không phải như muội nghĩ đâu. Ta chỉ hâm mộ thái tử phi sống rất tỉnh táo mà thôi.”
Lúc này Lục Cẩm Hân mới yên tâm trở lại, lấy mứt hoa quả trên xe ra định ăn thì Lục Cẩm Nhan đang nhắm mắt, chống tay lên cửa sổ xe bỗng mở mắt ra.
Bàn tay đang cầm mứt của Lục Cẩm Hân khẽ run lên.
“Lần sau đừng có than với ta là muội lại mập nữa.” Lục Cẩm Nhan nhìn một cái rồi lại nhắm mắt.
Lục Cẩm Hân nhìn quả mứt trên tay, hơi do dự.
Trán Lục Cẩm Nhan như có con mắt thứ ba vậy. Nàng ta nói: “Bộ váy gấm Thục của ta chắc mà muội mặc hết vừa rồi.”
Nghe nói chiếc váy xinh đẹp đã bay mất, Lục Cẩm Hân vội đặt viên mứt xuống.
Xe ngựa nhanh chóng đến biệt viện. Hôm nay những xóm làng lân cận gặp thiên tai, Lâm Nghiêu bị phái qua đó cả buổi giờ mới về, đúng lúc chạm mặt tỷ muội họ Lục.
Người hầu đặt bục kê chân, bung chiếc ô giấy đủ để che cho ba người ra, đợi trước xe ngựa.
Lâm Nghiêu nhớ đến việc mấy ngày trước mình nói xấu Lục tiểu thư, còn bị người ta nghe thấy, lúc này gặp được xe ngựa của họ nên không được tự nhiên lắm.
Một bàn tay nhỏ nhắn vén rèm xe lên, từ bên trong khom người bước ra là một giai nhân xinh đẹp mặc bộ váy màu xanh bỏ đậu, khuôn mặt nàng lạnh lùng cao quý khiến người ta nhìn một cái là không dám ngước đầu lên, vẻ quý phái như trời sinh đã có vậy.
Lâm Nghiêu sững sờ.
Ngay sau đó, Lục Cẩm Hân cũng bước xuống theo.
Hai tỷ muội chỉ khẽ gật đầu chào hắn rồi được người hầu hộ tống vào phủ.
Lâm Nghiêu ở biệt viện lâu như thế nhưng đây là lần đầu tiên gặp Lục Cẩm Nhan, nghi hoặc hỏi: “Đó là ai vậy?”
Trông không phải là nha hoàn.
Người hầu gác cửa bảo: “Là đại tiểu thư của Lục gia ở kinh thành.”
Lâm Nghiêu lại nhìn theo nhưng không còn thấy gì nữa.
—
Sau khi Sở Thừa Tắc trở về, Tần Tranh bèn nói với y chuyện Lục gia muồn giúp đỡ việc cứu chẩn.
Sở Thừa Tắc đáp: “Tin tức của họ linh thông thật. Huynh trưởng của nàng đưa mẫu thân đi Bạch Lộc thư viện, mấy ngày nay chắc sắp tới Thanh Châu rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook