Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước
-
Chương 51
Phùng lão quỷ không phải không nhìn thấy đống dây thừng mà Tần Tranh nhờ người mang đến nhưng lão thầm nghĩ nếu có thể đưa dây thừng sang bờ bên kia thì cầu cũng làm được luôn chứ cần gì đo khoảng cách giữa hai vách núi nữa.
Lão khoanh tay, chờ Tần Tranh giải đáp câu đố.
Chốc lát, bờ đối diện bỗng xuất hiện một đám người, trong đó có một người mà Phùng lão quỷ quen biết, chính là người của trại đông, có điều rời khỏi trại đã lâu, nghe nói là theo thuyền hàng đi Ngô Quận. Sao họ lại xuất hiện ở đây?
Lâm Chiêu cũng hơi ngạc nhiên. “Dương Nghị đại ca?”
Tần Tranh nói: “Việc xây cầu treo cần có họ ở bên kia giúp sức.”
Tối qua cô đã nói với Sở Thừa Tắc, bảo y liên hệ với người của Lục gia sáng nay lên vách núi đối diện để cùng xây cầu.
Dương Nghị và người của Lục gia ở bên kia cũng nhìn thấy họ, Dương Nghị huýt một tiếng sao thật vang như chào hỏi.
Lâm Chiêu cũng đáp lại bằng tiếng huýt rồi quay đầu nói với Tần Tranh. “Dương Nghị đại ca nói họ sẽ cố hết sức phối hợp với chúng ta.”
Hai vách núi cách xa, nói chuyện e là không nghe rõ, nếu bị quan binh dưới núi nghe thấy, chuyển hướng bao vây sang bên kia thì hỏng việc. Tiếng huýt sáo này là ám hiệu chỉ có người của Kỳ Vân Trại mới biết, dùng để truyền tin tức là vô cùng thích hợp.
Phùng lão quỷ cũng nghe hiểu ám hiệu này, cũng biết lương thảo ở ngọn núi đối diện nhưng vấn đề cơ bản vẫn ở khoảng cách mấy chục trượng quá xa này, trừ phi mọc cánh, nếu không thì không thể nào kéo dây cáp chính qua được.
Khoảng cách thế này, chỉ có dùng dây cáp bằng sắt mới có thể chịu được áp lực lớn, nhưng bản thân dây cáp sắt lại rất nặng, dù có dùng máy bắn tên cỡ lớn dùng trong quân sự cũng không thể đưa hàng trăm cân sắt qua bên kia.
Nhìn người của sơn trại hì hục đẩy máy bắn tên đến gần vách núi, Phùng lão quỷ lại không nhịn được lắc đầu. Cách mà Tần Tranh nghĩ, lão cũng đã nghĩ đến từ lâu.
Lúc thấy Tần Tranh cột sợi dây thừng có đánh dấu bằng nhiều nút thắt nhỏ lên đầu mũi tên của chiếc nỏ, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của lão cũng trở nên nghiêm túc. Lão quát: “Bậy bạ! Dây thừng này làm sao có thể chịu được sức nặng của vật? Một khi dây thừng đứt, mọi thứ sẽ rơi xuống vực hết!”
Trước đó giọng của lão còn khách khí phần nào nhưng lần này thì nghiêm khắc thấy rõ.
Lâm Chiêu không biết kế hoạch của Tần Tranh nhưng vẫn bênh cô theo bản năng. “Phùng bá, hai ngày nay sơn trại đã bắt đầu ăn cháo rồi. Nếu không thể vận chuyển lương thực về, mấy ngàn người sẽ không trụ được nữa, không thử sao được.”
Phùng lão quỷ đi đến bên kia, đáp: “Nha đầu các người thì hiểu gì? Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có quy tắc của mình. Làm nghề này, không thể biết rõ thứ mình xây ra không ổn mà vẫn khăng khăng làm. Mất hàng, chết người thì ai chịu trách nhiệm đây?”
Lão nhìn Tần Tranh rồi chỉ vào ngực mình. “Nơi này phải có nguyên tắc!”
Tần Tranh hứng chịu một tràng quở trách gay gắt như thế nhưng không hề tức giận. Giới xây dựng ở hiện đại cũng tối kỵ nhất là những công trình không chất lượng, nhất là những công trình lớn như xây cầu làm đường vì một khi xảy ra chuyện thì không biết sẽ gây ra tổn thất đến thế nào, sẽ thiệt hại bao nhiêu tính mạng. Thậm chí ở những trường đại học xây dựng hàng đầu thế giới còn có một lời tuyên thệ cho sinh viên sắp tốt nghiệp về những giới luật trong nghề, để họ khắc ghi sứ mệnh của một kỹ sư xây dựng, luôn luôn phải đặt chất lượng của công trình lên hàng đầu.
Tần Tranh không ngờ ở thời đại cách mấy ngàn năm này, một người thợ xây dựng cũng có đạo đức nghề nghiệp như thế, lòng cô còn cảm thấy rất vui mừng.
Cô nói với giọng ôn hòa. “Ta đã nói đây chỉ là để đo khoảng cách giữa hai vách núi, Phùng sư phụ cứ tiếp tục nhìn là được.”
Sau khi cột dây thừng dùng làm thước vào mũi tên, Tần Tranh còn buộc thêm một sợi dây thừng khác.
Mũi tên trên máy bắn tên thật ra không thể xem là tên mà phải gọi là một cây mâu dài. Tần Tranh sai người lắp mũi tên đã được cột hai sợi dây thừng lên giá, mười mấy thanh niên trai tráng hò nhau vận hành trục quay mới có thể kéo căng ba cây cung trên đó được.
Đây là lần đầu tiên Lâm Chiêu nhìn thấy người ta sử dụng thứ này. Thấy mười mấy người dùng hết sức mới có thể kéo căng được ba cây cung trên giá, nàng ta nuốt nước miếng hỏi: “A Tranh tỷ tỷ, mũi tên này có thể bắn được bao xa?”
Tần Tranh đáp: “Xa nhất là có thể bắn được hơn trăm trượng.”
Đây là đáp án mà Sở Thừa Tắc trả lời khi cô hỏi hôm qua. Tính ra chắc cũng hơn ba trăm mét.
Khoảng cách giữa hai vách đá, nhìn bằng mắt ước tính xa nhất cũng chỉ sáu mươi trượng, vì thế dù mũi tên cột thêm hai sợi dây thừng thì Tần Tranh tin chắc cũng có thể bắn đến bờ đối diện được.
Lâm Chiêu nghe được độ dài khủng khiếp kia, nhìn lại chiếc máy bắn tên, mắt sáng lên. “Trước kia muội nghe nói máy băn tên là vũ khí lợi hại để công phá thành, nghe nói trong vòng trăm trượng, tường thành có thể bị bắn thủng, bây giờ nhìn thấy hóa ra là thật.”
Nàng ta càng nói càng cảm thấy Kỳ Vân Trại trước kia chỉ là một cái trại nhỏ xíu, bây giờ mới chính thức bước vào con đường chính quy.
Quân sư bắt tay với ca ca chỉnh đốn lại người của các sơn trại, chia họ thành nhiều doanh trại, trong đó Thần Cung Doanh chuyên huấn luyện xạ thủ, lựa chọn ba trăm người có khả năng bắn cung tốt nhất trong mấy ngàn người, tất cả do Vũ tam thúc huấn luyện. Nàng ta từng xem cảnh họ tập luyện, tất cả cùng bắn tên một lượt, làn mưa tên bắn đi vù vù như hàng ngàn mũi tên phóng ra vậy.
Đợi sơn trại tuyên bố dựng cờ khởi nghĩa, nàng ta nhất định phải lên chiến trường làm một nữ tướng quân.
Khi đã ngắm chuẩn đích, sau tiếng “bắn” của Tần Tranh, mười mấy người cùng thả tay ra, chiếc máy bắn tên phát ra một tiếng thật to, trục quay chuyển động ầm ầm, mũi tên to dài như cây mâu mang theo hai sợi dây thừng lao vút đi như ngôi sao băng, đống dây thừng dưới đất lập tức bị kéo đi hơn phân nửa.
Dù đã có mấy người được lệnh giữ khung giá đỡ nhưng nó vẫn bị phản lực của mũi tên lao đi đẩy lùi ra sau mấy tấc, những người giữ giá đỡ cũng thấy tay mình tê rần lên.
Lúc ngước lên nhìn thì mũi tên đã đến vách núi bên kia. Lực lao tới vẫn không giảm, phải cắm vào một gốc cây to mới dừng lại.
Người ở đối diện tháo sợi dây thừng làm thước đo ra, đi đến bên vách đá. Tần Tranh ra lệnh cho người bên này kéo căng sợi dây, nhìn sợi dây nhỏ trên dây thừng lớn, nói: “Bốn mươi chín trượng.”
Sắc mặt của Phùng lão quỷ hơi dịu lại. Lão làm thợ xây dựng đã mấy chục năm, đương nhiên không ngốc, có thể nhận ra Tần Tranh buộc những nút thắt nhỏ trên dây thừng là để đánh dấu độ dài.
Lâm Chiêu là người ngoại đạo, không hiểu được điều này, nghe Tần Tranh nói chắc chắn như thế bèn tò mò hỏi: “Sao A Tranh tỷ tỷ có thể xác định là bốn mươi chín trượng?”
Tần Tranh chỉ chỉ vào sợi dây có màu đỏ trên dây thừng. “Tới chỗ này là năm mươi trượng, ta đã đánh dấu trước rồi.”
Cô nói thế, Lâm Chiêu cũng hiểu ngay. Thấy trên dây thừng cứ một thước là lại buộc một nút thắt nhỏ, nàng ta há hốc mồm với vẻ ngưỡng mộ. “Như thế mà cũng nghĩ ra được. Nếu hôm nay không được chứng kiến, muội không thể ngờ được là còn có cách đo lường như vậy.”
Nàng ta chỉ sợi dây thừng còn lại. “Vậy sơi dây này dùng để làm gì?”
Vấn đề này Phùng lão quỷ cũng nghĩ không ra. Nghe Lâm Chiêu hỏi, lão cũng lẳng lặng dỏng tai lắng nghe.
Đúng lúc bên kia vang lên tiếng huýt sáo, Lâm Chiêu nhìn sang rồi nghi hoặc. “Dương Nghị ca bảo chúng ta kéo. Kéo cái gì?”
Tần Tranh ra hiệu cho người của Kỳ Vân Trại kéo thẳng sợi dây Lâm Chiêu vừa chỉ rồi lại dùng sức kéo căng sợi dây làm thước đo, nói: “Kéo căng sợi dây này, nó mới là dây cáp chính.”
Trên dây thừng làm thước có rất nhiều nút thắt, không tiện để làm dây chính, dùng làm dây dẫn sẽ thích hợp hơn.
Hai sợi dây thừng đã trở thành một đường cáp treo đơn giản nhất, tuy không thể vận chuyển vật nặng nhưng nhờ nó để đưa dây cáp sắt qua là dư sức.
Người phía dối diện buộc sợi dây cáp bằng sắt vào dây thừng làm thước rồi luồn một ống trúc vào sợi dây thừng làm dây cáp chính, mượn độ trơn của nó để trượt, bên dưới ống tre buộc sợi cáp sắt.
Lúc sai người của Lục gia chế tạo sợi cáp sắt, Sở Thừa Tắc đã báo theo độ dài ước lượng giữa hai vách núi, phải đến sáu mươi trượng.
Phía sơn trại kéo một đoạn dây sắt là bên kia lại thả thêm một đoạn, như thế từ từ đưa được sợi cáp sắt qua bên này.
Mắt Phùng lão quỷ trợn thật to. Lúc bước nhanh qua để quan sát, bầu rượu rơi xuống đất lão cũng không thèm nhìn lại một cái.
Lão muốn đưa tay sờ thử sợi dây sắt kia nhưng hai tay cứ run run.
Sợi dây sắt hơn trăm cân, cứ thế mà được đưa qua từ vách núi dối diện một cách nhẹ nhàng.
Đây là điều có nằm mơ lão cũng không tưởng tượng được.
“Có thể… có thể làm cầu được rồi!” Lão kích động đến nỗi lắp bắp, sau đó nhìn sang Tần Tranh, than vãn. “Hậu sinh khả úy! Hậu sinh khả úy mà! Không biết phu nhân là đệ tử của cao nhân nào?”
Tần Tranh xấu hổ, chỉ đáp qua loa. “Người đã qua đời, không cho ta nói ra tên của người.”
Phùng lão quỷ không hề nghi ngờ, còn liên tục gật đầu. “Cũng phải. Thiên hạ đại loạn, quan binh bên ngoài đâu coi chúng ta là người. Bị bắt đi xây thành lũy, các quan đâu có quan tâm trong thời gian đó chúng ta có làm được hay không, đến hạn mà chưa xong là chém đầu, thợ xây trốn được là trốn hết.”
Lâm Chiêu tưởng sư phụ mà Tần Tranh nói chính là tổ tiên trong gia tộc, biết cô bị triều đình truy nã, không tiện bại lộ thân phận nên vội giúp cô lấp liếm. “Phùng bá, dây sắt đã kéo qua rồi, cọc để giữ dây sắt phải nhờ bá chỉ đạo các huynh đệ làm tiếp.”
Phùng lão quỷ lập tức đồng ý.
Tần Tranh nhớ đến việc bên dưới là đá, thầm tính nhẩm nhanh khoảng cách rồi dặn. “Phải đào cái lỗ sâu vào lớp đá ít nhất năm thước.”
Nếu có bê tông như đời sau, đây chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng chế tạo xi măng không phải chuyện đơn giản, chỉ riêng tính toán công thức chế tạo xi măng thôi là đủ đau đầu, huống chi lại thiếu rất nhiều hợp chất làm nguyên liệu.
Tần Tranh định sử dụng bê tông phiên bản cổ đại, tuy nhiên độ bền sẽ không thể nào bằng bê tông hiện đại, vì thế chỉ có thể đóng cọc sâu hơn một chút, mượn vật lý để giải quyết vấn đề này.
Tuy Phùng lão quỷ đã có phần kính trọng Tần Tranh nhưng trong chuyện này, bản thân lão cũng có nhiều kinh nghiệm nên do dự nói: “Ta thấy ba thước là đủ rồi.”
Tần Tranh lắc đầu. “Nếu là đá bình thường thì độ sâu mà Phùng sư phụ nói là chính xác, nhưng bên dưới là đá xốp, không cứng như đá bình thường, phải đào sâu hơn mới đảm bảo được.”
Kinh nghiệm là do nhiều thế hệ cùng tích lũy được,. Thời đại này trình độ xây dựng còn lạc hậu, nhiều thứ dựa vào kinh nghiệm mà làm. Đời sau nhờ có công nghiệp hiện đại, có nhiều tấm gương và kinh nghiệm hơn mới hình thành những nghiên cứu sâu sắc về các loại địa hình khác nhau.
Người cổ đại không hề thua kém người hiện đại, chẳng qua là những thứ họ có thể tiếp súc được quá ít, kinh nghiệm đúc kết ra cũng không nhiều, tư duy bị giới hạn nên mới không nghĩ ra những vấn đề mà người đời sau thấy rất đơn giản.
Phùng lão quỷ nghe Tần Tranh giải thích, ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu. “Vậy thì cứ làm theo lời của phu nhân, đào năm thước.”
Lúc này Tần Tranh mới nói với Lâm Chiêu. “A Chiêu, muội truyền tin cho bên kia, nếu phía họ cũng là đá xốp thì phải đào sâu ít nhất là năm thước.”
“Được!” Lâm Chiêu gật đầu, đưa tay lên miệng huýt một tràng, bên kia cũng nhanh chóng đáp lại.
Lâm Chiêu quay đầu nói với Tần Tranh. “A Tranh tỷ tỷ, mấy người Dương Nghị ca định dùng thuốc nổ để tạo ra cái hố.”
Phùng lão quỷ gật đầu đồng ý. “Như vậy thì có thể đào nhanh hơn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay là có thể vận chuyển lương thực bằng đường cáp treo này.
Tần Tranh nhíu mày. “Không được. Nếu làm quan binh chú ý, tìm đến nơi thì công sức trước đó sẽ uổng phí. Dùng sức người đào thì mất bao lâu?”
Phùng lão quỷ đáp: “Nhanh nhất cũng phải đến tối mai.”
Tần Tranh căng não nghĩ ngợi một lát, thương lượng với Lâm Chiêu. “Sai người nói với đại ca muội, nửa canh giờ sau bắn đạn pháo từ hang Yến xuống để che giấu tiếng thuốc nổ phá đá, được không?”
“Chắc chắn là được! Một ít thuốc nổ là có thể đổi về bao nhiêu lương thực, đây là chuyện rất có lời, đại ca muội không đồng ý là ngốc đó!” Lâm Chiêu gọi một người đến, bảo người đó mau đi báo tin cho Lâm Nghiêu.
Hai khắc sau, người được sai đi chạy về báo lại. “Trại chủ đã sai phía hang Yến chuẩn bị rồi!”
Tần Tranh thở phào một hơi, bảo Lâm Chiêu dùng ám hiệu báo với người bên kia rồi cùng Phùng lão quỷ chuẩn bị thuốc nổ để đào hố.
Nếu trước đó Phùng lão quỷ còn có ý định tranh hơn thua với Tần Tranh, còn ôm suy nghĩ phụ nữ không thể làm được nghề này thì lúc này đã phục cô sát đất. Thỉnh thoảng cô có không hiểu những nguyên liệu mà họ dùng, lão cũng kiên nhẫn giải thích.
Tần Tranh ngồi xổm bên cạnh nhìn họ trộn hỗn hợp “bê tông” để lát nữa đổ vào hố, phát hiện chủ yếu là hỗn hợp vôi vữa. Trong thế giới hiện đại của Tần Tranh, những kiến trúc đồ sộ được xây dựng trước triều Tống đều dùng đất sét, Trường Thành thì dùng đất nện để xây dựng. Từ sau triều Tống mới bắt đầu chuyển sang dùng vôi vữa, đến triều Minh thì cho thêm gạo nếp xay nhuyễn vào. Nghe nói những kiến trúc dùng hỗn hợp này xây dựng, ngày sau dùng máy xúc cũng không xúc đổ.
Tuy Tần Tranh muốn nhắc một câu nhưng cũng biết đây không phải là lúc. Lương thực trong trại nguy cấp, gạo không còn lại bao nhiêu chứ đừng nói gạo nếp. Nếu cô đề nghị dùng gạo nếp xay nhuyễn, không bị người ta lườm nguýt là may. Đợi qua thời kỳ gian nan này, về sau còn có cơ hội nói.
Thuốc nổ ở hai vách núi đồng loạt được châm ngòi. Lúc tiếng nổ “đùng đùng” vang lên, quan binh vây dưới hang Yến cũng đồng loạt bị chấn kinh.
Thẩm Ngạn Chi đang ở trong khoang thuyền xem tin cấp báo từ kinh thành gửi đến, cơn chấn động lại gây nên từng đợt xôn xao bên ngoài, gương mặt anh tuấn nhưng hung tợn của hắn toát lên vẻ bực bội. “Bên ngoài xảy ra chuyện gì đó?”
Tần Tranh vội vội vàng vàng đi vào trong, chắp tay bẩm báo: “Kỳ Vân Trại lại bắt đầu nã đạn pháo vào vách núi đối diện. Chủ nhân, chúng ta phải ứng đối thế nào đây?”
Thẩm Ngạn Chi ném bức thư trên tay xuống, bước nhanh ra ngoài boong thuyền. Đất đá trên vách núi đối diện đang chuyển động, mặt sông cuộn trào, nhìn giống như trời long đất lở.
Nhưng thuyền của quan binh đã đậu gần bờ bên này, không hề bị ảnh hưởng đến.
Hắn cười lạnh: “Trên núi đã cạn kiệt lương thảo, một đám cẩu tắc chó cùng rứt giậu mà thôi. Truyền lệnh xuống, tối nay lệnh cho nhà bếp giết heo giết cừu, nướng thịt trên thuyền.”
Trần Thanh nói: “Thế tử cao minh.”
Đám sơn tặc trên Lưỡng Yến Sơn lúc này còn có thể hô hào với họ nhưng đợi đến tối, gió nổi lên, đưa mùi thịt nướng lên núi thì lo gì không làm chúng dao động.
Sau khi trở vào khoang thuyền, Thẩm Ngạn Chi nhìn thấy một thị nữ thanh tú đang sửa sang lại công văn trên bàn cho mình. Nhìn thấy nàng ta, sắc mặt hắn lập tức sa sầm lại. “Ai cho ngươi lá gan dám đụng đến đồ đạc của bản thế tử?”
Hồng Diệp sợ đến nội quỳ rạp xuống đất. “Thế tử tha tội, nô tỳ thấy công văn trên bàn để hơi bừa bộn nên mới đặt lại cho ngay ngắn thôi, không hề giở ra xem.”
Nàng ta không giải thích thì thôi, vừa giải thích là Thẩm Ngạn Chi lập tức bóp lấy cổ họng của nàng ta. “Ngươi là thứ gì chứ!”
Ngồi lên vị trí bây giờ, hắn thà giết nhầm ngàn người còn hơn bỏ sót một người.
Tay hắn chỉ cần tăng thêm chút sức thôi là tỳ nữ to gan này sẽ chết ngay tức khắc.
Nhưng nàng ta lại nhọc nhằn lên tiếng: “Đợi phu nhân quay về… nô tỳ còn… còn phải hầu hạ nàng ấy…”
Thẩm Ngạn Chi bao vây Lưỡng Yến Sơn mà còn mang theo nàng ta là vì đón được Tần Tranh về thì còn có người hầu hạ cô. Hắn biết Tần Tranh là người nhớ tình cũ, tỳ nữ này hầu hạ cô rất tận tâm nên hắn mới giữ lại.
Hồng Diệp ngồi phịch xuống đất, mặt và cổ đều đỏ bừng lên, vết bầm trên cổ vẫn nóng ran, nàng ta ho khù khụ đến nước mắt chảy ròng ròng nhưng không dám lo cho thương thế của mình, chỉ dập đầu lia lịa. “Tạ thế tử không giết. Tạ thế tử không giết…”
Ánh mắt Thẩm Ngạn Chi càng có vẻ ghét bỏ, hắn bực bội lên tiếng. “Trần Thanh.”
Trần Thanh bước nhanh vào. “Có thuộc hạ.”
Thẩm Ngạn Chi không hề nhìn Hồng Diệp một cái. “Lôi xuống, dạy dỗ lại phép tắc.”
Hắn lấy một cây bút lông sói từ trên giá bút xuống, phất tay áo lên, nhúng bút vào mực, động tác vô cùng tao nhã nhưng nụ cười thì lạnh lùng và trào phúng. “Ngày mai nàng trở về rồi, chặt tay móc mắt thì không thể hầu hạ nàng ấy được. Có điều phải để ả chịu chút trừng phạt thì mới nhớ lâu.”
Hồng Diệp nghe vậy thì cả người run lên bần bật. Khuôn mặt lúc nãy còn đỏ bừng vì đau giờ đã tái mét.
Trần Thanh dùng một tay kéo Hồng Diệp ra ngoài, nàng ta rất đau nhưng không dám kêu than.
Nàng ta bị trói thành đòn bánh tét, ném xuống thuyền, tay chân không thể giãy giụa, há miệng kêu cứu là nước tràn vào miệng vào mũi, cả người cùng chìm xuống.
Một đầu dây thừng còn ở trên thuyền, lúc Trần Thanh kéo người lên, chỉ lạnh lùng hỏi một câu. “Ai phái ngươi tới làm gian tế?”
Hồng Diệp bị treo trên vách thuyền, vừa ho vừa sặc, nước mắt ròng ròng. “Nô tỳ thật sự không phải gian tế…”
Nàng ta chỉ bị dáng vẻ thanh tao nho nhã của Thẩm Ngạn Chi làm mê mẩn mà thôi. Thỉnh thoảng thấy hắn nửa đêm đứng một mình trên boong thuyền ngắm trăng, rõ ràng mặc bộ quan phục màu đỏ chói nhưng bóng lưng luôn khiến người ta cảm thấy u buồn và yếu ớt.
Hồng Diệp biết Thẩm Ngạn Chi đang nhớ đến vị phu nhân kia, có đôi khi nàng ta cũng cảm thấy thương xót cho hắn. Hắn đã rất tốt với vị phu nhân kia rồi, sao nàng ta còn bỏ đi?
Đêm qua, lúc Thẩm Ngạn Chi lại một mình ngắm trăng, nàng ta lấy hết can đảm bước tới an ủi. Lúc Thẩm Ngạn Chi quay lại nhìn nàng ta, chưa bao giờ hắn có vẻ hoang mang và yếu đuối như thế, giống như là đột nhiên không tìm thấy đường đi tiếp vậy.
Hắn ngồi trên boong thuyền, bảo nàng ta kể lại lần nữa lúc ở biệt viện, mỗi ngày vị phu nhân kia làm gì, ăn gì.
Nàng ta kể lần lượt từng chuyện một, cuối cùng Thẩm Ngạn Chi dựa vào cột buồm ngủ thiếp đi, dù ở trong mơ thì mày hắn vẫn cau chặt, dưới ánh trăng mang theo vẻ mong manh dễ vỡ khiến người ta đau lòng.
Với địa vị này của hắn, muốn gì mà không được? Tại sao lại cố chấp nhớ nhung một người đã là thê tử của người khác chứ?
Những lời Lục La nói lúc trước thỉnh thoảng lại vang lên bên tai Hồng Diệp. Nàng ta biết thân phận mình thấp hèn, lẽ ra nên biết thân biết phận nhưng lại không kìm được những suy nghĩ không nên có kia.
Nhiều khi ái tình rất dễ dàng phá hủy lý trí của người ta.
Nàng ta có dung mạo xinh xắn, lại trong sạch, nàng ta muốn bản thân tranh thủ một lần, không phài vì danh lợi mà vì đã động lòng với Thẩm Ngạn Chi.
Lúc này Hồng Diệp vô cùng hối hận, sao lại choàng váng đầu óc mà đi sửa sang lại công văn cho Thẩm Ngạn Chi chứ.
Đương nhiên Trần Thanh sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy, hắn ra lệnh thả nàng ta xuống nước lần nữa. Cứ lặp lại nhiều lần như thế, Hồng Diệp gần như chỉ còn nửa cái mạng, cuối cùng đành khóc lóc nói: “Nô tỳ… ái mộ thế tử. Sửa sang lại công văn là hành động vô tình thôi…”
Lúc Trần Thanh quay lại báo cáo, Thẩm Ngạn Chi đang vẽ gì đó trên tờ giấy Tuyên trắng tinh, Trần Thanh uyển chuyển bẩm lại những lời Hồng Diệp cung khai.
Thẩm Ngạn Chi không hề có biểu cảm gì, chỉ nói: “Không cần giữ lại nữa.”
Tai họa ngầm này mà giữ lại, sau này sẽ chỉ làm A Tranh bực vội, cứ diệt trừ trước sẽ tốt hơn.
Sau khi Trần Thanh ra ngoài, Thẩm Ngạn Chi vẽ nét bút cuối cùng để hoàn thành đóa hoa quỳnh trên bức họa mỹ nhân. Nhìn giai nhân xinh đẹp, lạnh như như ánh trăng trên đó, ánh mắt hắn mới hiện lên vẻ hiền hòa mà cố chấp. “A Tranh, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại thôi.”
——
Sau núi, Tần Tranh rùng mình một cái.
Lâm Chiêu quan tâm cô, nói: “A Tranh tỷ tỷ, có phải đến chiều tối nên bị lạnh không?”
Tần Tranh chà chà cánh tay. “Không sao.”
Sau khi đóng cọc, đợi cả buổi chiều, lại đốt lửa hong cho khô, cuối cùng vôi vữa đổ vào hố cũng cứng lại. Cột dây cáp sắt vào cọc xong, sợi dây thừng trước kia làm cáp chính nay lại được dùng để làm dây dẫn.
Người của Lục gia mang một cái lồng sắt lớn đến, chất những bao lương thực vào lồng, dùng dây dẫn cột lại, mấy người Tần Tranh kéo đến bên này, tháo ra dỡ gạo xuống xong thì bên kia lại dùng dây dẫn kéo lồng sắt về bên đó, tiếp tục chất lương thực vào.
Người của Kỳ Vân Trại thấy đã có lương thực thì ai nấy đều cười đến mang tai.
Lâm Chiêu lập tức chỉ một số người. “Các huynh mau vác gạo về trại để tối nay mọi người được ăn một bữa no nê!”
Đám trai tráng Kỳ Vân Trại mỗi người vác hai bao gạo lớn trên vai, bước chân nhẹ như bay.
Lương thực vận chuyển qua bằng cáp treo đã chất thành đống như tòa núi nhỏ. Lồng lương thực cuối cùng được dỡ xuống, phía đối diện truyền đến vài tiếng huýt.
Sau khi đáp lại vài tiếng, Lâm Chiêu quay qua nói với Tần Tranh. “Dương Nghị ca nói số lương thực này đủ để chống đỡ được nửa tháng, tạm thời họ sẽ không về sơn trại mà ở ngoài sẽ tiện hơn.”
Tần Tranh nghe thế cũng không thấy bất ngờ, hiển nhiên đây là ý của Sở Thừa Tắc.
Lâm Chiêu nói: “Trời sắp tối rồi, chúng ta mau về thôi. Ở đây có các huynh đệ canh chừng, có lẽ lát nữa ca ca của muội sẽ sai người đến chuyển lương thực về hết.”
Cô bảo mấy người kia đưa ít lương thực về trước, Lâm Nghiêu biết tin chắc chắn cũng biết chuyện đã thành công.
Tần Tranh gật đầu, cùng Lâm Chiêu quay về. Cô ở phía sau núi cả ngày trời, trưa chỉ ăn miếng bánh bột mì, lúc này rất muốn về nhà ăn bữa cơm.
Họ về được nửa đường thì thấy một người được phái vác gạo về đang chạy ngược trở lại, hình như là trong trại đã xảy ra chuyện gì.
Người kia thấy họ bèn nói: “Đại tiểu thư, phu nhân, hai cô tạm thời đừng về, trong trại đánh nhau rồi!”
Lâm Chiêu nghe thế thì biến sắc. “Đánh nhau? Là sao?”
Người kia thở hổn hển, đáp: “Đám người dưới trướng quân sư, có một tên ngang ngạnh định cưỡng chiếm nữ nhân trong trại, bị quân sư phạt nặng nên không phục, nói trong trại vốn không còn lương thực, lúc này dưới núi quan binh đang nướng thịt khuyên hàng, mọi người đã ăn cháo mấy ngày liền, lòng quân đang loạn, có mấy tên muốn dẫn người xông vào sơn trại…”
Lâm Chiêu mắng một câu thô tục rồi xách roi định đi đánh người. “Đám chó chết này, ăn của Kỳ Vân Trại, uống của Kỳ Vân Trại mà còn dám bắt nạt người của Kỳ Vân Trại.”
“A Chiêu, chuyện cấp bách nhất là mang lương thực về trại. Sỡ dĩ lòng quân dao động là vì người người đều sợ chết đói, nếu họ biết trong trại còn lương thực, ngoại trừ những người ngang ngạnh, sẽ không còn ai gây sự nữa.” Tần Tranh kéo Lâm Chiêu lại, nói.
Lâm Chiêu vội sai Hỉ Thước quay lại gọi những người ở sau núi chuyển lương thực về.
Thấy Lâm Chiêu đã bình tĩnh lại, Tần Tranh mới hỏi người kia. “Từ sau khi Kỳ Vân Trại thu nhận những sơn trại khác, trại chủ đã ra lệnh nữ tử trong trại không được tùy ý ra khỏi trại. Người của các sơn trại khác huấn luyện xong cũng ở ngoài bìa rừng, người dưới trướng của tướng công ta làm sao gặp được nữ nhân trong trại?”
Nói đến đây, người kia cũng không nèn được bực bội. “Hôm nay người trong trại chuyển ngói ra ngoài trại, cháu gái của Vương bà cũng đi theo. Nếu đi cùng với mọi người thì không có gì, ai ngờ cô ta tách khỏi đoàn, còn chạy đi đưa nước suối lấy từ trên núi cho trại chủ, không may bị tên kia chặn lại.”
Tần Tranh vừa nghe chuyện liên quan đến Vương cô nương kia thì mí mắt bỗng giần giật, nghe đến cuối biết nàng ta đi tìm Lâm Nghiêu thì thần sắc hơi quái lạ.
Lâm Chiêu cũng có vẻ như bị sét đánh. “Không phải chứ, sao tự nhiên cô ta đi tìm đại ca ta?”
Trước kia bên cạnh Lâm Nghiêu, ngoại trừ Hà Vân Tinh còn có nha đầu Vương gia, hai người này Lâm Chiêu đều không thích. Nếu Hà Vân Tinh xem mình là tiểu thư khuê các thì nha đầu Vương gia là người hai mặt, càng khiến Lâm Chiêu ghét hơn.
Hà Vân Tinh chỉ biết lấy lòng một cách vụng về, còn họ Vương thì trước mặt nịnh nọt, quay lưng nói xấu Lâm Chiêu. Bởi vì Lâm Chiêu khiến nàng ta mất mặt mà từ đó nàng ta không ngừng nói xấu Lâm Chiêu, nói nữ nhân mà cứ múa đao múa kiếm thì không ai dám lấy.
Lâm Chiêu vuốt mặt. “Đại ca muội đúng là việc lớn không thuận lợi…”
Tần Tranh nói với giọng bất đắc dĩ. “Trước tiên cứ chuyển lương thực về trại, ổn định lòng người đã.”
Lão khoanh tay, chờ Tần Tranh giải đáp câu đố.
Chốc lát, bờ đối diện bỗng xuất hiện một đám người, trong đó có một người mà Phùng lão quỷ quen biết, chính là người của trại đông, có điều rời khỏi trại đã lâu, nghe nói là theo thuyền hàng đi Ngô Quận. Sao họ lại xuất hiện ở đây?
Lâm Chiêu cũng hơi ngạc nhiên. “Dương Nghị đại ca?”
Tần Tranh nói: “Việc xây cầu treo cần có họ ở bên kia giúp sức.”
Tối qua cô đã nói với Sở Thừa Tắc, bảo y liên hệ với người của Lục gia sáng nay lên vách núi đối diện để cùng xây cầu.
Dương Nghị và người của Lục gia ở bên kia cũng nhìn thấy họ, Dương Nghị huýt một tiếng sao thật vang như chào hỏi.
Lâm Chiêu cũng đáp lại bằng tiếng huýt rồi quay đầu nói với Tần Tranh. “Dương Nghị đại ca nói họ sẽ cố hết sức phối hợp với chúng ta.”
Hai vách núi cách xa, nói chuyện e là không nghe rõ, nếu bị quan binh dưới núi nghe thấy, chuyển hướng bao vây sang bên kia thì hỏng việc. Tiếng huýt sáo này là ám hiệu chỉ có người của Kỳ Vân Trại mới biết, dùng để truyền tin tức là vô cùng thích hợp.
Phùng lão quỷ cũng nghe hiểu ám hiệu này, cũng biết lương thảo ở ngọn núi đối diện nhưng vấn đề cơ bản vẫn ở khoảng cách mấy chục trượng quá xa này, trừ phi mọc cánh, nếu không thì không thể nào kéo dây cáp chính qua được.
Khoảng cách thế này, chỉ có dùng dây cáp bằng sắt mới có thể chịu được áp lực lớn, nhưng bản thân dây cáp sắt lại rất nặng, dù có dùng máy bắn tên cỡ lớn dùng trong quân sự cũng không thể đưa hàng trăm cân sắt qua bên kia.
Nhìn người của sơn trại hì hục đẩy máy bắn tên đến gần vách núi, Phùng lão quỷ lại không nhịn được lắc đầu. Cách mà Tần Tranh nghĩ, lão cũng đã nghĩ đến từ lâu.
Lúc thấy Tần Tranh cột sợi dây thừng có đánh dấu bằng nhiều nút thắt nhỏ lên đầu mũi tên của chiếc nỏ, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của lão cũng trở nên nghiêm túc. Lão quát: “Bậy bạ! Dây thừng này làm sao có thể chịu được sức nặng của vật? Một khi dây thừng đứt, mọi thứ sẽ rơi xuống vực hết!”
Trước đó giọng của lão còn khách khí phần nào nhưng lần này thì nghiêm khắc thấy rõ.
Lâm Chiêu không biết kế hoạch của Tần Tranh nhưng vẫn bênh cô theo bản năng. “Phùng bá, hai ngày nay sơn trại đã bắt đầu ăn cháo rồi. Nếu không thể vận chuyển lương thực về, mấy ngàn người sẽ không trụ được nữa, không thử sao được.”
Phùng lão quỷ đi đến bên kia, đáp: “Nha đầu các người thì hiểu gì? Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có quy tắc của mình. Làm nghề này, không thể biết rõ thứ mình xây ra không ổn mà vẫn khăng khăng làm. Mất hàng, chết người thì ai chịu trách nhiệm đây?”
Lão nhìn Tần Tranh rồi chỉ vào ngực mình. “Nơi này phải có nguyên tắc!”
Tần Tranh hứng chịu một tràng quở trách gay gắt như thế nhưng không hề tức giận. Giới xây dựng ở hiện đại cũng tối kỵ nhất là những công trình không chất lượng, nhất là những công trình lớn như xây cầu làm đường vì một khi xảy ra chuyện thì không biết sẽ gây ra tổn thất đến thế nào, sẽ thiệt hại bao nhiêu tính mạng. Thậm chí ở những trường đại học xây dựng hàng đầu thế giới còn có một lời tuyên thệ cho sinh viên sắp tốt nghiệp về những giới luật trong nghề, để họ khắc ghi sứ mệnh của một kỹ sư xây dựng, luôn luôn phải đặt chất lượng của công trình lên hàng đầu.
Tần Tranh không ngờ ở thời đại cách mấy ngàn năm này, một người thợ xây dựng cũng có đạo đức nghề nghiệp như thế, lòng cô còn cảm thấy rất vui mừng.
Cô nói với giọng ôn hòa. “Ta đã nói đây chỉ là để đo khoảng cách giữa hai vách núi, Phùng sư phụ cứ tiếp tục nhìn là được.”
Sau khi cột dây thừng dùng làm thước vào mũi tên, Tần Tranh còn buộc thêm một sợi dây thừng khác.
Mũi tên trên máy bắn tên thật ra không thể xem là tên mà phải gọi là một cây mâu dài. Tần Tranh sai người lắp mũi tên đã được cột hai sợi dây thừng lên giá, mười mấy thanh niên trai tráng hò nhau vận hành trục quay mới có thể kéo căng ba cây cung trên đó được.
Đây là lần đầu tiên Lâm Chiêu nhìn thấy người ta sử dụng thứ này. Thấy mười mấy người dùng hết sức mới có thể kéo căng được ba cây cung trên giá, nàng ta nuốt nước miếng hỏi: “A Tranh tỷ tỷ, mũi tên này có thể bắn được bao xa?”
Tần Tranh đáp: “Xa nhất là có thể bắn được hơn trăm trượng.”
Đây là đáp án mà Sở Thừa Tắc trả lời khi cô hỏi hôm qua. Tính ra chắc cũng hơn ba trăm mét.
Khoảng cách giữa hai vách đá, nhìn bằng mắt ước tính xa nhất cũng chỉ sáu mươi trượng, vì thế dù mũi tên cột thêm hai sợi dây thừng thì Tần Tranh tin chắc cũng có thể bắn đến bờ đối diện được.
Lâm Chiêu nghe được độ dài khủng khiếp kia, nhìn lại chiếc máy bắn tên, mắt sáng lên. “Trước kia muội nghe nói máy băn tên là vũ khí lợi hại để công phá thành, nghe nói trong vòng trăm trượng, tường thành có thể bị bắn thủng, bây giờ nhìn thấy hóa ra là thật.”
Nàng ta càng nói càng cảm thấy Kỳ Vân Trại trước kia chỉ là một cái trại nhỏ xíu, bây giờ mới chính thức bước vào con đường chính quy.
Quân sư bắt tay với ca ca chỉnh đốn lại người của các sơn trại, chia họ thành nhiều doanh trại, trong đó Thần Cung Doanh chuyên huấn luyện xạ thủ, lựa chọn ba trăm người có khả năng bắn cung tốt nhất trong mấy ngàn người, tất cả do Vũ tam thúc huấn luyện. Nàng ta từng xem cảnh họ tập luyện, tất cả cùng bắn tên một lượt, làn mưa tên bắn đi vù vù như hàng ngàn mũi tên phóng ra vậy.
Đợi sơn trại tuyên bố dựng cờ khởi nghĩa, nàng ta nhất định phải lên chiến trường làm một nữ tướng quân.
Khi đã ngắm chuẩn đích, sau tiếng “bắn” của Tần Tranh, mười mấy người cùng thả tay ra, chiếc máy bắn tên phát ra một tiếng thật to, trục quay chuyển động ầm ầm, mũi tên to dài như cây mâu mang theo hai sợi dây thừng lao vút đi như ngôi sao băng, đống dây thừng dưới đất lập tức bị kéo đi hơn phân nửa.
Dù đã có mấy người được lệnh giữ khung giá đỡ nhưng nó vẫn bị phản lực của mũi tên lao đi đẩy lùi ra sau mấy tấc, những người giữ giá đỡ cũng thấy tay mình tê rần lên.
Lúc ngước lên nhìn thì mũi tên đã đến vách núi bên kia. Lực lao tới vẫn không giảm, phải cắm vào một gốc cây to mới dừng lại.
Người ở đối diện tháo sợi dây thừng làm thước đo ra, đi đến bên vách đá. Tần Tranh ra lệnh cho người bên này kéo căng sợi dây, nhìn sợi dây nhỏ trên dây thừng lớn, nói: “Bốn mươi chín trượng.”
Sắc mặt của Phùng lão quỷ hơi dịu lại. Lão làm thợ xây dựng đã mấy chục năm, đương nhiên không ngốc, có thể nhận ra Tần Tranh buộc những nút thắt nhỏ trên dây thừng là để đánh dấu độ dài.
Lâm Chiêu là người ngoại đạo, không hiểu được điều này, nghe Tần Tranh nói chắc chắn như thế bèn tò mò hỏi: “Sao A Tranh tỷ tỷ có thể xác định là bốn mươi chín trượng?”
Tần Tranh chỉ chỉ vào sợi dây có màu đỏ trên dây thừng. “Tới chỗ này là năm mươi trượng, ta đã đánh dấu trước rồi.”
Cô nói thế, Lâm Chiêu cũng hiểu ngay. Thấy trên dây thừng cứ một thước là lại buộc một nút thắt nhỏ, nàng ta há hốc mồm với vẻ ngưỡng mộ. “Như thế mà cũng nghĩ ra được. Nếu hôm nay không được chứng kiến, muội không thể ngờ được là còn có cách đo lường như vậy.”
Nàng ta chỉ sợi dây thừng còn lại. “Vậy sơi dây này dùng để làm gì?”
Vấn đề này Phùng lão quỷ cũng nghĩ không ra. Nghe Lâm Chiêu hỏi, lão cũng lẳng lặng dỏng tai lắng nghe.
Đúng lúc bên kia vang lên tiếng huýt sáo, Lâm Chiêu nhìn sang rồi nghi hoặc. “Dương Nghị ca bảo chúng ta kéo. Kéo cái gì?”
Tần Tranh ra hiệu cho người của Kỳ Vân Trại kéo thẳng sợi dây Lâm Chiêu vừa chỉ rồi lại dùng sức kéo căng sợi dây làm thước đo, nói: “Kéo căng sợi dây này, nó mới là dây cáp chính.”
Trên dây thừng làm thước có rất nhiều nút thắt, không tiện để làm dây chính, dùng làm dây dẫn sẽ thích hợp hơn.
Hai sợi dây thừng đã trở thành một đường cáp treo đơn giản nhất, tuy không thể vận chuyển vật nặng nhưng nhờ nó để đưa dây cáp sắt qua là dư sức.
Người phía dối diện buộc sợi dây cáp bằng sắt vào dây thừng làm thước rồi luồn một ống trúc vào sợi dây thừng làm dây cáp chính, mượn độ trơn của nó để trượt, bên dưới ống tre buộc sợi cáp sắt.
Lúc sai người của Lục gia chế tạo sợi cáp sắt, Sở Thừa Tắc đã báo theo độ dài ước lượng giữa hai vách núi, phải đến sáu mươi trượng.
Phía sơn trại kéo một đoạn dây sắt là bên kia lại thả thêm một đoạn, như thế từ từ đưa được sợi cáp sắt qua bên này.
Mắt Phùng lão quỷ trợn thật to. Lúc bước nhanh qua để quan sát, bầu rượu rơi xuống đất lão cũng không thèm nhìn lại một cái.
Lão muốn đưa tay sờ thử sợi dây sắt kia nhưng hai tay cứ run run.
Sợi dây sắt hơn trăm cân, cứ thế mà được đưa qua từ vách núi dối diện một cách nhẹ nhàng.
Đây là điều có nằm mơ lão cũng không tưởng tượng được.
“Có thể… có thể làm cầu được rồi!” Lão kích động đến nỗi lắp bắp, sau đó nhìn sang Tần Tranh, than vãn. “Hậu sinh khả úy! Hậu sinh khả úy mà! Không biết phu nhân là đệ tử của cao nhân nào?”
Tần Tranh xấu hổ, chỉ đáp qua loa. “Người đã qua đời, không cho ta nói ra tên của người.”
Phùng lão quỷ không hề nghi ngờ, còn liên tục gật đầu. “Cũng phải. Thiên hạ đại loạn, quan binh bên ngoài đâu coi chúng ta là người. Bị bắt đi xây thành lũy, các quan đâu có quan tâm trong thời gian đó chúng ta có làm được hay không, đến hạn mà chưa xong là chém đầu, thợ xây trốn được là trốn hết.”
Lâm Chiêu tưởng sư phụ mà Tần Tranh nói chính là tổ tiên trong gia tộc, biết cô bị triều đình truy nã, không tiện bại lộ thân phận nên vội giúp cô lấp liếm. “Phùng bá, dây sắt đã kéo qua rồi, cọc để giữ dây sắt phải nhờ bá chỉ đạo các huynh đệ làm tiếp.”
Phùng lão quỷ lập tức đồng ý.
Tần Tranh nhớ đến việc bên dưới là đá, thầm tính nhẩm nhanh khoảng cách rồi dặn. “Phải đào cái lỗ sâu vào lớp đá ít nhất năm thước.”
Nếu có bê tông như đời sau, đây chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng chế tạo xi măng không phải chuyện đơn giản, chỉ riêng tính toán công thức chế tạo xi măng thôi là đủ đau đầu, huống chi lại thiếu rất nhiều hợp chất làm nguyên liệu.
Tần Tranh định sử dụng bê tông phiên bản cổ đại, tuy nhiên độ bền sẽ không thể nào bằng bê tông hiện đại, vì thế chỉ có thể đóng cọc sâu hơn một chút, mượn vật lý để giải quyết vấn đề này.
Tuy Phùng lão quỷ đã có phần kính trọng Tần Tranh nhưng trong chuyện này, bản thân lão cũng có nhiều kinh nghiệm nên do dự nói: “Ta thấy ba thước là đủ rồi.”
Tần Tranh lắc đầu. “Nếu là đá bình thường thì độ sâu mà Phùng sư phụ nói là chính xác, nhưng bên dưới là đá xốp, không cứng như đá bình thường, phải đào sâu hơn mới đảm bảo được.”
Kinh nghiệm là do nhiều thế hệ cùng tích lũy được,. Thời đại này trình độ xây dựng còn lạc hậu, nhiều thứ dựa vào kinh nghiệm mà làm. Đời sau nhờ có công nghiệp hiện đại, có nhiều tấm gương và kinh nghiệm hơn mới hình thành những nghiên cứu sâu sắc về các loại địa hình khác nhau.
Người cổ đại không hề thua kém người hiện đại, chẳng qua là những thứ họ có thể tiếp súc được quá ít, kinh nghiệm đúc kết ra cũng không nhiều, tư duy bị giới hạn nên mới không nghĩ ra những vấn đề mà người đời sau thấy rất đơn giản.
Phùng lão quỷ nghe Tần Tranh giải thích, ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu. “Vậy thì cứ làm theo lời của phu nhân, đào năm thước.”
Lúc này Tần Tranh mới nói với Lâm Chiêu. “A Chiêu, muội truyền tin cho bên kia, nếu phía họ cũng là đá xốp thì phải đào sâu ít nhất là năm thước.”
“Được!” Lâm Chiêu gật đầu, đưa tay lên miệng huýt một tràng, bên kia cũng nhanh chóng đáp lại.
Lâm Chiêu quay đầu nói với Tần Tranh. “A Tranh tỷ tỷ, mấy người Dương Nghị ca định dùng thuốc nổ để tạo ra cái hố.”
Phùng lão quỷ gật đầu đồng ý. “Như vậy thì có thể đào nhanh hơn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay là có thể vận chuyển lương thực bằng đường cáp treo này.
Tần Tranh nhíu mày. “Không được. Nếu làm quan binh chú ý, tìm đến nơi thì công sức trước đó sẽ uổng phí. Dùng sức người đào thì mất bao lâu?”
Phùng lão quỷ đáp: “Nhanh nhất cũng phải đến tối mai.”
Tần Tranh căng não nghĩ ngợi một lát, thương lượng với Lâm Chiêu. “Sai người nói với đại ca muội, nửa canh giờ sau bắn đạn pháo từ hang Yến xuống để che giấu tiếng thuốc nổ phá đá, được không?”
“Chắc chắn là được! Một ít thuốc nổ là có thể đổi về bao nhiêu lương thực, đây là chuyện rất có lời, đại ca muội không đồng ý là ngốc đó!” Lâm Chiêu gọi một người đến, bảo người đó mau đi báo tin cho Lâm Nghiêu.
Hai khắc sau, người được sai đi chạy về báo lại. “Trại chủ đã sai phía hang Yến chuẩn bị rồi!”
Tần Tranh thở phào một hơi, bảo Lâm Chiêu dùng ám hiệu báo với người bên kia rồi cùng Phùng lão quỷ chuẩn bị thuốc nổ để đào hố.
Nếu trước đó Phùng lão quỷ còn có ý định tranh hơn thua với Tần Tranh, còn ôm suy nghĩ phụ nữ không thể làm được nghề này thì lúc này đã phục cô sát đất. Thỉnh thoảng cô có không hiểu những nguyên liệu mà họ dùng, lão cũng kiên nhẫn giải thích.
Tần Tranh ngồi xổm bên cạnh nhìn họ trộn hỗn hợp “bê tông” để lát nữa đổ vào hố, phát hiện chủ yếu là hỗn hợp vôi vữa. Trong thế giới hiện đại của Tần Tranh, những kiến trúc đồ sộ được xây dựng trước triều Tống đều dùng đất sét, Trường Thành thì dùng đất nện để xây dựng. Từ sau triều Tống mới bắt đầu chuyển sang dùng vôi vữa, đến triều Minh thì cho thêm gạo nếp xay nhuyễn vào. Nghe nói những kiến trúc dùng hỗn hợp này xây dựng, ngày sau dùng máy xúc cũng không xúc đổ.
Tuy Tần Tranh muốn nhắc một câu nhưng cũng biết đây không phải là lúc. Lương thực trong trại nguy cấp, gạo không còn lại bao nhiêu chứ đừng nói gạo nếp. Nếu cô đề nghị dùng gạo nếp xay nhuyễn, không bị người ta lườm nguýt là may. Đợi qua thời kỳ gian nan này, về sau còn có cơ hội nói.
Thuốc nổ ở hai vách núi đồng loạt được châm ngòi. Lúc tiếng nổ “đùng đùng” vang lên, quan binh vây dưới hang Yến cũng đồng loạt bị chấn kinh.
Thẩm Ngạn Chi đang ở trong khoang thuyền xem tin cấp báo từ kinh thành gửi đến, cơn chấn động lại gây nên từng đợt xôn xao bên ngoài, gương mặt anh tuấn nhưng hung tợn của hắn toát lên vẻ bực bội. “Bên ngoài xảy ra chuyện gì đó?”
Tần Tranh vội vội vàng vàng đi vào trong, chắp tay bẩm báo: “Kỳ Vân Trại lại bắt đầu nã đạn pháo vào vách núi đối diện. Chủ nhân, chúng ta phải ứng đối thế nào đây?”
Thẩm Ngạn Chi ném bức thư trên tay xuống, bước nhanh ra ngoài boong thuyền. Đất đá trên vách núi đối diện đang chuyển động, mặt sông cuộn trào, nhìn giống như trời long đất lở.
Nhưng thuyền của quan binh đã đậu gần bờ bên này, không hề bị ảnh hưởng đến.
Hắn cười lạnh: “Trên núi đã cạn kiệt lương thảo, một đám cẩu tắc chó cùng rứt giậu mà thôi. Truyền lệnh xuống, tối nay lệnh cho nhà bếp giết heo giết cừu, nướng thịt trên thuyền.”
Trần Thanh nói: “Thế tử cao minh.”
Đám sơn tặc trên Lưỡng Yến Sơn lúc này còn có thể hô hào với họ nhưng đợi đến tối, gió nổi lên, đưa mùi thịt nướng lên núi thì lo gì không làm chúng dao động.
Sau khi trở vào khoang thuyền, Thẩm Ngạn Chi nhìn thấy một thị nữ thanh tú đang sửa sang lại công văn trên bàn cho mình. Nhìn thấy nàng ta, sắc mặt hắn lập tức sa sầm lại. “Ai cho ngươi lá gan dám đụng đến đồ đạc của bản thế tử?”
Hồng Diệp sợ đến nội quỳ rạp xuống đất. “Thế tử tha tội, nô tỳ thấy công văn trên bàn để hơi bừa bộn nên mới đặt lại cho ngay ngắn thôi, không hề giở ra xem.”
Nàng ta không giải thích thì thôi, vừa giải thích là Thẩm Ngạn Chi lập tức bóp lấy cổ họng của nàng ta. “Ngươi là thứ gì chứ!”
Ngồi lên vị trí bây giờ, hắn thà giết nhầm ngàn người còn hơn bỏ sót một người.
Tay hắn chỉ cần tăng thêm chút sức thôi là tỳ nữ to gan này sẽ chết ngay tức khắc.
Nhưng nàng ta lại nhọc nhằn lên tiếng: “Đợi phu nhân quay về… nô tỳ còn… còn phải hầu hạ nàng ấy…”
Thẩm Ngạn Chi bao vây Lưỡng Yến Sơn mà còn mang theo nàng ta là vì đón được Tần Tranh về thì còn có người hầu hạ cô. Hắn biết Tần Tranh là người nhớ tình cũ, tỳ nữ này hầu hạ cô rất tận tâm nên hắn mới giữ lại.
Hồng Diệp ngồi phịch xuống đất, mặt và cổ đều đỏ bừng lên, vết bầm trên cổ vẫn nóng ran, nàng ta ho khù khụ đến nước mắt chảy ròng ròng nhưng không dám lo cho thương thế của mình, chỉ dập đầu lia lịa. “Tạ thế tử không giết. Tạ thế tử không giết…”
Ánh mắt Thẩm Ngạn Chi càng có vẻ ghét bỏ, hắn bực bội lên tiếng. “Trần Thanh.”
Trần Thanh bước nhanh vào. “Có thuộc hạ.”
Thẩm Ngạn Chi không hề nhìn Hồng Diệp một cái. “Lôi xuống, dạy dỗ lại phép tắc.”
Hắn lấy một cây bút lông sói từ trên giá bút xuống, phất tay áo lên, nhúng bút vào mực, động tác vô cùng tao nhã nhưng nụ cười thì lạnh lùng và trào phúng. “Ngày mai nàng trở về rồi, chặt tay móc mắt thì không thể hầu hạ nàng ấy được. Có điều phải để ả chịu chút trừng phạt thì mới nhớ lâu.”
Hồng Diệp nghe vậy thì cả người run lên bần bật. Khuôn mặt lúc nãy còn đỏ bừng vì đau giờ đã tái mét.
Trần Thanh dùng một tay kéo Hồng Diệp ra ngoài, nàng ta rất đau nhưng không dám kêu than.
Nàng ta bị trói thành đòn bánh tét, ném xuống thuyền, tay chân không thể giãy giụa, há miệng kêu cứu là nước tràn vào miệng vào mũi, cả người cùng chìm xuống.
Một đầu dây thừng còn ở trên thuyền, lúc Trần Thanh kéo người lên, chỉ lạnh lùng hỏi một câu. “Ai phái ngươi tới làm gian tế?”
Hồng Diệp bị treo trên vách thuyền, vừa ho vừa sặc, nước mắt ròng ròng. “Nô tỳ thật sự không phải gian tế…”
Nàng ta chỉ bị dáng vẻ thanh tao nho nhã của Thẩm Ngạn Chi làm mê mẩn mà thôi. Thỉnh thoảng thấy hắn nửa đêm đứng một mình trên boong thuyền ngắm trăng, rõ ràng mặc bộ quan phục màu đỏ chói nhưng bóng lưng luôn khiến người ta cảm thấy u buồn và yếu ớt.
Hồng Diệp biết Thẩm Ngạn Chi đang nhớ đến vị phu nhân kia, có đôi khi nàng ta cũng cảm thấy thương xót cho hắn. Hắn đã rất tốt với vị phu nhân kia rồi, sao nàng ta còn bỏ đi?
Đêm qua, lúc Thẩm Ngạn Chi lại một mình ngắm trăng, nàng ta lấy hết can đảm bước tới an ủi. Lúc Thẩm Ngạn Chi quay lại nhìn nàng ta, chưa bao giờ hắn có vẻ hoang mang và yếu đuối như thế, giống như là đột nhiên không tìm thấy đường đi tiếp vậy.
Hắn ngồi trên boong thuyền, bảo nàng ta kể lại lần nữa lúc ở biệt viện, mỗi ngày vị phu nhân kia làm gì, ăn gì.
Nàng ta kể lần lượt từng chuyện một, cuối cùng Thẩm Ngạn Chi dựa vào cột buồm ngủ thiếp đi, dù ở trong mơ thì mày hắn vẫn cau chặt, dưới ánh trăng mang theo vẻ mong manh dễ vỡ khiến người ta đau lòng.
Với địa vị này của hắn, muốn gì mà không được? Tại sao lại cố chấp nhớ nhung một người đã là thê tử của người khác chứ?
Những lời Lục La nói lúc trước thỉnh thoảng lại vang lên bên tai Hồng Diệp. Nàng ta biết thân phận mình thấp hèn, lẽ ra nên biết thân biết phận nhưng lại không kìm được những suy nghĩ không nên có kia.
Nhiều khi ái tình rất dễ dàng phá hủy lý trí của người ta.
Nàng ta có dung mạo xinh xắn, lại trong sạch, nàng ta muốn bản thân tranh thủ một lần, không phài vì danh lợi mà vì đã động lòng với Thẩm Ngạn Chi.
Lúc này Hồng Diệp vô cùng hối hận, sao lại choàng váng đầu óc mà đi sửa sang lại công văn cho Thẩm Ngạn Chi chứ.
Đương nhiên Trần Thanh sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy, hắn ra lệnh thả nàng ta xuống nước lần nữa. Cứ lặp lại nhiều lần như thế, Hồng Diệp gần như chỉ còn nửa cái mạng, cuối cùng đành khóc lóc nói: “Nô tỳ… ái mộ thế tử. Sửa sang lại công văn là hành động vô tình thôi…”
Lúc Trần Thanh quay lại báo cáo, Thẩm Ngạn Chi đang vẽ gì đó trên tờ giấy Tuyên trắng tinh, Trần Thanh uyển chuyển bẩm lại những lời Hồng Diệp cung khai.
Thẩm Ngạn Chi không hề có biểu cảm gì, chỉ nói: “Không cần giữ lại nữa.”
Tai họa ngầm này mà giữ lại, sau này sẽ chỉ làm A Tranh bực vội, cứ diệt trừ trước sẽ tốt hơn.
Sau khi Trần Thanh ra ngoài, Thẩm Ngạn Chi vẽ nét bút cuối cùng để hoàn thành đóa hoa quỳnh trên bức họa mỹ nhân. Nhìn giai nhân xinh đẹp, lạnh như như ánh trăng trên đó, ánh mắt hắn mới hiện lên vẻ hiền hòa mà cố chấp. “A Tranh, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại thôi.”
——
Sau núi, Tần Tranh rùng mình một cái.
Lâm Chiêu quan tâm cô, nói: “A Tranh tỷ tỷ, có phải đến chiều tối nên bị lạnh không?”
Tần Tranh chà chà cánh tay. “Không sao.”
Sau khi đóng cọc, đợi cả buổi chiều, lại đốt lửa hong cho khô, cuối cùng vôi vữa đổ vào hố cũng cứng lại. Cột dây cáp sắt vào cọc xong, sợi dây thừng trước kia làm cáp chính nay lại được dùng để làm dây dẫn.
Người của Lục gia mang một cái lồng sắt lớn đến, chất những bao lương thực vào lồng, dùng dây dẫn cột lại, mấy người Tần Tranh kéo đến bên này, tháo ra dỡ gạo xuống xong thì bên kia lại dùng dây dẫn kéo lồng sắt về bên đó, tiếp tục chất lương thực vào.
Người của Kỳ Vân Trại thấy đã có lương thực thì ai nấy đều cười đến mang tai.
Lâm Chiêu lập tức chỉ một số người. “Các huynh mau vác gạo về trại để tối nay mọi người được ăn một bữa no nê!”
Đám trai tráng Kỳ Vân Trại mỗi người vác hai bao gạo lớn trên vai, bước chân nhẹ như bay.
Lương thực vận chuyển qua bằng cáp treo đã chất thành đống như tòa núi nhỏ. Lồng lương thực cuối cùng được dỡ xuống, phía đối diện truyền đến vài tiếng huýt.
Sau khi đáp lại vài tiếng, Lâm Chiêu quay qua nói với Tần Tranh. “Dương Nghị ca nói số lương thực này đủ để chống đỡ được nửa tháng, tạm thời họ sẽ không về sơn trại mà ở ngoài sẽ tiện hơn.”
Tần Tranh nghe thế cũng không thấy bất ngờ, hiển nhiên đây là ý của Sở Thừa Tắc.
Lâm Chiêu nói: “Trời sắp tối rồi, chúng ta mau về thôi. Ở đây có các huynh đệ canh chừng, có lẽ lát nữa ca ca của muội sẽ sai người đến chuyển lương thực về hết.”
Cô bảo mấy người kia đưa ít lương thực về trước, Lâm Nghiêu biết tin chắc chắn cũng biết chuyện đã thành công.
Tần Tranh gật đầu, cùng Lâm Chiêu quay về. Cô ở phía sau núi cả ngày trời, trưa chỉ ăn miếng bánh bột mì, lúc này rất muốn về nhà ăn bữa cơm.
Họ về được nửa đường thì thấy một người được phái vác gạo về đang chạy ngược trở lại, hình như là trong trại đã xảy ra chuyện gì.
Người kia thấy họ bèn nói: “Đại tiểu thư, phu nhân, hai cô tạm thời đừng về, trong trại đánh nhau rồi!”
Lâm Chiêu nghe thế thì biến sắc. “Đánh nhau? Là sao?”
Người kia thở hổn hển, đáp: “Đám người dưới trướng quân sư, có một tên ngang ngạnh định cưỡng chiếm nữ nhân trong trại, bị quân sư phạt nặng nên không phục, nói trong trại vốn không còn lương thực, lúc này dưới núi quan binh đang nướng thịt khuyên hàng, mọi người đã ăn cháo mấy ngày liền, lòng quân đang loạn, có mấy tên muốn dẫn người xông vào sơn trại…”
Lâm Chiêu mắng một câu thô tục rồi xách roi định đi đánh người. “Đám chó chết này, ăn của Kỳ Vân Trại, uống của Kỳ Vân Trại mà còn dám bắt nạt người của Kỳ Vân Trại.”
“A Chiêu, chuyện cấp bách nhất là mang lương thực về trại. Sỡ dĩ lòng quân dao động là vì người người đều sợ chết đói, nếu họ biết trong trại còn lương thực, ngoại trừ những người ngang ngạnh, sẽ không còn ai gây sự nữa.” Tần Tranh kéo Lâm Chiêu lại, nói.
Lâm Chiêu vội sai Hỉ Thước quay lại gọi những người ở sau núi chuyển lương thực về.
Thấy Lâm Chiêu đã bình tĩnh lại, Tần Tranh mới hỏi người kia. “Từ sau khi Kỳ Vân Trại thu nhận những sơn trại khác, trại chủ đã ra lệnh nữ tử trong trại không được tùy ý ra khỏi trại. Người của các sơn trại khác huấn luyện xong cũng ở ngoài bìa rừng, người dưới trướng của tướng công ta làm sao gặp được nữ nhân trong trại?”
Nói đến đây, người kia cũng không nèn được bực bội. “Hôm nay người trong trại chuyển ngói ra ngoài trại, cháu gái của Vương bà cũng đi theo. Nếu đi cùng với mọi người thì không có gì, ai ngờ cô ta tách khỏi đoàn, còn chạy đi đưa nước suối lấy từ trên núi cho trại chủ, không may bị tên kia chặn lại.”
Tần Tranh vừa nghe chuyện liên quan đến Vương cô nương kia thì mí mắt bỗng giần giật, nghe đến cuối biết nàng ta đi tìm Lâm Nghiêu thì thần sắc hơi quái lạ.
Lâm Chiêu cũng có vẻ như bị sét đánh. “Không phải chứ, sao tự nhiên cô ta đi tìm đại ca ta?”
Trước kia bên cạnh Lâm Nghiêu, ngoại trừ Hà Vân Tinh còn có nha đầu Vương gia, hai người này Lâm Chiêu đều không thích. Nếu Hà Vân Tinh xem mình là tiểu thư khuê các thì nha đầu Vương gia là người hai mặt, càng khiến Lâm Chiêu ghét hơn.
Hà Vân Tinh chỉ biết lấy lòng một cách vụng về, còn họ Vương thì trước mặt nịnh nọt, quay lưng nói xấu Lâm Chiêu. Bởi vì Lâm Chiêu khiến nàng ta mất mặt mà từ đó nàng ta không ngừng nói xấu Lâm Chiêu, nói nữ nhân mà cứ múa đao múa kiếm thì không ai dám lấy.
Lâm Chiêu vuốt mặt. “Đại ca muội đúng là việc lớn không thuận lợi…”
Tần Tranh nói với giọng bất đắc dĩ. “Trước tiên cứ chuyển lương thực về trại, ổn định lòng người đã.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook