Sân vườn nhà Lâm Nghiêu vẫn sáng đèn.

Thái tử vừa đến, người canh gác ở cổng bèn cung kính chào: “Quân sư.”

Thái tử nhẹ nhàng gật đầu, bước vào trong sân.

Trải qua trận chiến khốc liệt vào ban ngày và tương kế tựu kế lừa bọn thủy tặc, giăng bẫy bắt người của trại tây đêm qua, lúc này người của trại đông đều phục thái tử sát đất.

Người dẫn đường vừa đi vừa nói: “Bây giờ trại chủ vẫn chưa nghỉ ngơi, chắc hẳn là đang đợi quân sự trở lại.”

Trong mắt thái tử lóe lên vẻ bất ngờ nhưng lập tức biến mất.

Tình hình đêm nay hẳn là đã sớm có người đến báo cho Lâm Nghiêu, lúc này mà hắn vẫn còn thức chắc chắn là đang suy nghĩ chuyện trại tây.

Lâm Nghiêu nghe tiếng đẩy cửa bèn nhìn ra ngoài, thấy là thái tử mới buông bàn tay đang nắm chặt chuôi đao đặt dưới gối ra. “Trình huynh đến rồi à.”

Thái tử hỏi thẳng vào vấn đề: “Trại chủ định xử lý những người bên trại tây vừa bị bắt thế nào?”

Lâm Nghiêu lắc đầu, thở dài một hơi: “Nếu muốn lập uy, dương nhiên là phải dùng biện pháp mạnh. Nhưng Kỳ Vân Trại đang đối địch với thủy tặc, bây giờ lại nội đấu thì chắc chắn sẽ bị suy yếu. Nếu chừng đó bọn thủy tặc phát hiện bị lừa, đánh trở lại, tuy Lưỡng Yến Sơn địa thế hiểm trở, chúng không tấn công lên được nhưng trừ khi sau này Kỳ Vân Trại không xuống núi kiếm ăn nữa, nếu không người của chúng ta vừa xuống núi thì chắc chắn sẽ bị truy sát.”

Hắn dừng lại một chút, nói tiếp: “Kỳ Vân Trại phải có đủ người, dù không thể đối kháng chính diện với thủy tặc thì cũng phải để chúng biết nếu muốn gặm khúc xương cứng Kỳ Vân Trại thì phải rụng ít răng.”

Đây chính là thỏa thuận ngầm mà hai trại đông tây vẫn luôn thuân thủ bao năm nay.

Họ nội đấu với nhau là vì muốn thôn tính bên kia, làm mạnh bên mình chứ không phải giết người ta rồi tự tổn thương mình, cắt mất một miếng thịt trên người.

Giữa sơn tặc và thủy tặc cũng tồn tại vấn đề cá lớn nuốt cá bé, nếu Kỳ Vân Trại yếu đi thì sẽ trở thành con mồi của bọn cướp khác.

Hôm qua hắn bị thủy tặc tập kích, dù hắn chết hay thủy tặc bại trận cũng đều không ảnh hưởng gì đến trại tây, thậm chí sau khi hắn chết, nhị đương gia có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận trại đông. Hơn nữa trong trận tập kích bất ngờ tối qua, họ hoàn toàn không có chứng cứ tố cáo trại tây.

Nói trại tây không kịp thời cảnh báo thuyền của bọn thủy tặc đến gần ư? Hang Yến trước nay đều do hai trại đông tây cùng nhau trông coi mà.

Nói trại tây không phái người chi viện cho hang Yến ư? Tuy nhị đương gia rề rà đến trễ nhưng đám tiểu lâu la của trại tây thì đã sớm đến đủ rồi.

Hà Vân Tinh lén chạy đến đưa cơm cho hắn, đó là chỗ sở hở trong kế hoạch của trại tây, lúc đó hắn có thể dùng Hà Vân Tinh để ép nhị đương gia cùng đối phó thủy tặc. Nhưng sau khi thoát khỏi nguy hiểm, nếu họ tố cáo trại tây cấu kết với thủy tặc thì Hà Vân Tinh có thể trở thành lý do để rửa sạch tội cho bên đó. Cả sơn trại này ai không biết nàng ta là viên ngọc trên tay nhị đương gia, sao nhị đương gia có thể lập kế hoạch hại hắn mà bất chấp an nguy của con gái mình chứ.

Vì thế hôm qua Lâm Chiêu nói sẽ báo thù cho hắn, Lâm Nghiêu mới bảo muội muội không được manh động, mọi chuyện đợi vết thương của hắn khỏi hẳn rồi tính.

Thủ đoạn mượn đao giết người của nhị đương gia thật sự là cao minh.

Nếu họ không nhẫn nhịn được, manh động làm việc thì sẽ trúng kế nhị đương gia.

Đương nhiên thái tử cũng hiểu được nỗi lo của Lâm Nghiêu nên nói: “Nỗi lo của trại chủ không phải không có lý, nhị đương gia làm việc cẩn thận, khó nắm thóp của ông ta. Tuy nhiên tin tức đêm nay chuyển hàng vừa tung ra, lập tức có vài con cá mắc câu ngay. Sau khi hỏi ra kẻ chủ mưu, ngày mai giải người sang bên đó đừng nhắc đến chuyện hôm qua huynh bị tập kích, chỉ nói trại tây thông đồng với địch, thuyền hàng đều bị thủy tặc cướp đi hết, bảo nhị đương gia cho một lời giải thích.”

Mấy người đêm qua đến ám sát sớm đã bị Vương Bưu tra tấn phải nôn hết ra, cung khai là Ngô Khiếu sai chúng đến.

Mắt Lâm Nghiêu sáng lên. “Ý của Trình huynh là bắt nhị đương gia phải đẩy Ngô Khiếu ra?”

Thái tử gật đầu. “Lúc trước trại chủ giữ người này lại chẳng phải vì biết hắn hai lòng, muốn đợi hắn và nhị đương gia cắn nhau sao? Nhưng theo ta thấy người này rất biết nhìn thời thế, khả năng nhẫn nhục cao hơn người người, không đẩy một tay thì hắn sẽ không nhanh chóng trở mặt với nhị đương gia đâu.”

Ngô Khiếu đi theo nhị đương gia đã năm năm, là người có dã tâm, chắc chắn đã sớm âm thầm cài cắm người của mình bên cạnh nhị đương gia rồi.

Nhị đương gia bị ép đến đường cùng, phải hy sinh quân cờ Ngô Khiếu này, chắc chắn tên Ngô Khiếu cũng sẽ quay ngược lại cắn ông ta một miếng.

Lâm Nghiêu hiểu rõ tính toán của thái tử, lập tức trở nên vui vẻ, ánh mắt hắn nhìn thái tử cũng tăng thêm phần kính phục. “Trình huynh quả là cao mình. Bây giờ ta cảm thấy rất may mắn vì khi đó đã chiêu mộ huynh vào trại, nếu không với tài trí của huynh, giả sử đi làm việc cho quan phủ thì e là giặc cướp trong địa bàn Thanh Châu sớm muộn cũng bị dẹp tan.”

Thái tử khẽ gật đầu, mặt tươi cười nhưng vẫn mang vẻ khách khí và xa cách. “Trại chủ quá khen.”

Lâm Nghiêu do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi ra vấn đề mà mình đã trăn trở trong lòng bao ngày nay. “Quân phản loạn đánh hạ thành Biện Kinh, không ít nhà quan lại quyền quý đều chạy nạn, khí chất và mưu lược của Trình huynh không giống xuất thân từ thương gia, hẳn phải là quyền quý trong triều mới đúng?”

Thái tử không trả lời, sắc mặt cũng không có gì thay đổi nhưng Lâm Nghiêu bỗng cảm thấy không khí trong phòng đột nhiên lạnh đi.

Hắn vội vàng chắp tay: “Lâm mỗ tuyệt đối không có ý định thăm dò thân phận của huynh, có điều hiện nay ba thế lực lớn cát cứ các phương, nếu muốn phong hầu bái tướng như hôm đó Trình huynh đã nói thì Lâm mỗ cũng tò mò muốn biết Trình huynh đã xem trọng thế lực nào mà thôi.”

Đôi mắt nhìn có vẻ ôn hòa của thái tử trở nên sâu không thấy đáy. “Ba tháng sau, trại chủ sẽ biết.”

——

Lúc thái tử ra khỏi phòng Lâm Nghiêu thì trời đã tờ mờ sáng.

Những người hầu trong nhà đã bắt đầu dậy quét dọn.

Người lúc nãy dẫn đường cho thái tử nói: “Nhà bếp đang chuẩn bị cơm sáng, cả đêm qua quân sư chưa chợp mắt, nếu ngài không chê thì đến phòng của các huynh đệ nghỉ ngơi một lát, lát nữa bữa sáng xong xuôi tôi sẽ vào gọi quân sư dậy.”

Ăn sáng xong phải áp giải đám người trại tây sang bên kia, lại là một trận chiến căng thẳng.

Gió buổi sớm mang theo hơi lạnh, thổi qua dáng người cao lớn hiên ngang của thái tử.

Y xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái của mình, thản nhiên đáp: “Không cần phiền toái thế đâu. Các huynh đệ cứ đi nghỉ đi.”

Người kia cũng vụng ăn nói, thấy thái tử bảo thế thì không dám làm phiền nữa, bèn rời khỏi đó.

Thái tử đưa mắt nhìn lướt qua hai gian phòng ở đối diện, có lẽ Tần Tranh đang ở trong đó. Đoán là Tần Tranh cũng sắp thức dậy, y bèn ngồi xuống bên một chiếc bàn đá trong sân, lẳng lặng chờ đợi.

Những người hầu trong trại đều là nông dân nghèo khổ, cả đời cũng chưa từng thấy người nào có khí chất cao quý như thái tử nên không khỏi len lén nhìn y nhiều lần.

Đợi quét xong sân vườn, họ vào nhà pha cho y một ấm trà.

Thái tử thuận miệng hỏi: “Không biết phu nhân của ta nghỉ ngơi ở gian phòng nào?”

Người hầu nhớ đến tiểu nương tử xinh đẹp như tiên tối qua, nghe thái tử gọi nàng ấy là phu nhân thì cảm thấy hai người này thật xứng đôi, vì thế cười bảo: “Vị phu nhân kia đang ở phòng đại tiểu thư.”

Thái tử nghe nói Tần Tranh ngủ cùng phòng với Lâm Chiêu thì không bất ngờ mấy. Y cảm ơn người hầu rồi chống một tay lên bàn, đầu gác lên tay, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khi trời sáng hẳn, Hỉ Thước vừa ngáp vừa bước ra khỏi phòng bèn nhìn thấy thái tử ngồi trong sân mà cứ tưởng mình hoa mắt.

Nàng ta dụi mắt.

Thái tử nghe tiếng mở cửa bèn tỉnh giấc. Lúc y ngước mắt lên, Hỉ Thước bất chợt cảm thấy hết hồn. Nàng ta lắp bắp hỏi: “Sao Trình công tử lại ngủ ở đây?”

Thái tử nhìn sắc trời, đáp: “Ta vừa ngồi đây không lâu.”

Hỉ Thước nhớ ra đêm qua Tần Tranh ngủ ở đây bèn dè dặt hỏi: “Trình công tử đến đón Trình phu nhân phải không?”

Nàng ta chỉ vào gian phòng bên cạnh. “Hôm qua Trình phu nhân ngủ chung với đại tiểu thư, có điều sau đó đại tiểu thư qua phòng tôi ngủ, bây giờ chỉ còn mình Trình phu nhân trong đó.”

Người trong trại đều đơn giản, không chú trọng lễ nghi, cũng không có những quy định như khuê phòng của nữ nhân thì nam nhân không được vào…

Hỉ Thước nói thế có nghĩa là nếu thái tử muốn vào gặp Tần Tranh thì cứ vào, không cần phải ngồi trong sân đợi từ sáng sớm.

Thái tử chỉ nói một câu “Cảm ơn” chứ không hề có ý định vào nhà.

Hỉ Thước không đoán được y nghĩ gì. Tuy trông y có vẻ ôn hòa nho nhã nhưng nàng ta cũng không dám đối diện với y lâu bèn nhìn y mấy cái rồi đi vào bếp.

Gió thổi qua khoảng sân rộng, những cánh hoa lê trắng rơi lả tả khắp sân. Thái tử xoa xoa cánh tay bị mình ngủ đè lên đến tê dại, nhớ lại lời Hỉ Thước nói, môi bất giác cong lên thành nụ cười nhẹ.

Với tư thế ngủ của ai kia, không khó để đoán ra tại sao nửa đêm Lâm Chiêu phải sang ngủ chung với nha hoàn.

Trà đã nguội lạnh, y bưng lên nhấp một hớp, vị chan chát từ đầu lưỡi dần lan ra cả khoang miệng.

Khi sắp uống hết chén trà, cửa phòng lại được mở ra, lần này là Lâm Chiêu vừa ngáp vừa bước tới.

Thấy thái tử ngồi đó như hòn vọng thê, nàng ta hơi ngạc nhiên. Nghĩ đến rất có thể cả đêm qua y không ngủ mà chạy đến đây đợi Tần Tranh, lòng Lâm Chiêu thầm dâng lên một cảm giác khoái trá.

Lâm Chiêu đi tới, cố tình nói: “Sớm thế mà huynh đến đợi A Tranh tỷ tỷ à? A Tranh tỷ tỷ còn đang ngủ, có lẽ phải lát nữa mới thức dậy.”

Thái tử khẽ gật đầu. “Đêm qua nàng ấy đã làm phiền rồi.”

Lâm Chiêu vội nói: “Đâu có! A Tranh tỷ tỷ vừa thơm vừa mềm, muội rất thích tỷ ấy.”

Nàng ta vừa nói vừa nhìn thái tử. “Muội ước gì có thể ngủ chung với tỷ ấy mỗi ngày!”

Thái tử nhìn cánh cửa phòng Lâm Chiêu vừa đi ra, không nói gì.

Đúng lúc này Hỉ Thước bưng chậu nước nóng từ nhà bếp đi ra, thấy Lâm Chiêu đã thức giấc bèn nói: “Đại tiểu thư dậy rồi à? Em đang tính vào gọi cô đây.”

Lâm Chiêu thuận miệng đáp: “Gọi ta làm gì, đánh thức A Tranh tỷ tỷ thì sao?”

Hỉ Thước hoang mang. “Trình phu nhân ở phòng bên, chắc là không nghe đâu.”

Lâm Chiêu: “…”

Đối diện với ánh mắt đằng đằng sát khí của Lâm Chiêu, Hỉ Thước vội vàng lấp liếm. “À à, lúc nãy đại tiểu thư vừa về phòng ngủ à?”

Lâm Chiêu: “…”

Đúng là càng giấu đầu càng lòi đuôi.

Sao mình lại có một nha hoàn ngu ngốc thế này chứ!

Hỉ Thước cũng ý thức được mình nói sai nên rụt cổ lại.

Lúc Lâm Chiêu đang ước gì có thể độn thổ biến mất thì cuối cùng Tần Tranh cũng mở cửa ra.

Cô đã thay lại bộ quần áo của mình, tuy nhiên vì ngủ lăn qua lăn lại nên đầu óc hơi rối, xõa trên vai trông rất hài hòa với đôi mắt nhập nhèm vừa tỉnh giấc của mình, vừa biếng nhác vừa quyến rũ.

Cô hoàn toàn không biết đêm qua mình lấn đến nỗi Lâm Chiêu không ngủ được, còn tự nhiên chào hỏi: “A Chiêu dậy sớm thế à?”

Nhìn thấy thái tử, cô hơi ngạc nhiên. “Sao tướng công lại sang đây?”

Lâm Chiêu vừa bị vạch trần trước mặt thái tử, lúc này không muốn ở đây thêm một phút nào nên chào Tần Tranh một tiếng là trốn đi mất, Hỉ Thước cũng ôm cái chậu gỗ đi theo.

Khi ấy thái tử mới nhìn sang Tần Tranh, trả lời câu hỏi của cô: “Có chuyện tìm trại chủ thương lượng.”

Tần Tranh nghĩ đến hôm qua y cả đêm không về, chắc chắn là còn có sắp xếp gì, mới sáng sớm đã tìm đến Lâm Nghiêu bàn bạc là chuyện thường.

Thấy quầng thâm lờ mờ dưới mắt thái tử, cô lại bắt đầu càm ràm như mẹ già: “Từ lúc về chắc là người chưa ngủ được bao lâu, thương thế của người còn chưa lành, phải chú ý nghỉ ngơi.”

Thái tử khẽ trả lời: “Ừ.”

Tần Tranh cũng không biết y “ừ” một tiếng là đáp lại câu không ngủ được bao lâu hay là đồng ý việc cần phải chú ý nghỉ ngơi.

Cô không khỏi thở dài. “Phải chú trọng sức khỏe của mình chứ, để lại di chứng gì thì mệt lắm.”

Càng lải nhải, Tần Tranh càng cảm thấy mình giống một bà già.

Nói xong câu này, phát hiện thái tử không lên tiếng, Tần Tranh ngước mắt lên bèn bắt gặp y đang chăm chú nhìn mình.

Bên cạnh cái bàn đá là cây lê to, lúc gió thổi qua hoa lê rơi lả tả như tuyết. Thái tử ngồi bên bàn, chiếc áo choàng màu xanh đậm trông thanh cao toa nhã, đuôi mắt hơi xếch lên ẩn chứa cảm xúc gì đó Tần Tranh không hiểu nổi, làn da trắng trẻo càng tôn thêm khí chất lạnh lùng hờ hững của y.

Mái tóc y dính không ít hoa lê, trong chén trà trên bàn cũng có một cánh hoa trắng muốt, trông y như đang ở trong một bức họa vậy.

Tần Tranh không khỏi nín thở. Cảm giác rung động ấy lại kéo đến.

Cô ho khan vài tiếng, giơ tay vuốt lại mái tóc mình rồi sải bước ra ngoài. “Thiếp đi tìm A Chiêu mượn cây lược.”

Thái tử bỗng gọi cô lại. “Có cái này cho nàng.”

Tần Tranh đành phải dừng bước. Đồng thời, khi thái tử nói có thứ gì cho cô, cô cũng nhớ ra là thư do bồ câu mang đến vẫn còn ở chỗ mình.

Cô vội lấy trong túi ra một tở giấy được cuộn lại. “Đúng rồi, hôm qua có bồ câu đưa thư đến, người không về, thiếp sợ mình đi rồi, lỡ người của trại tây đến nên đã lấy thư đi, con bồ câu thì dùng dây cột lại, nếu người muốn trả lời cũng tiện.”

Trước kia xem phim cổ trang, con bồ câu mỗi lần mang thư đến, người nhận lấy thư xong là bay đi ngay, Tần Tranh không biết nếu họ muốn gửi thư thì đi đâu tìm chim bồ câu, sơn trại hình như cũng không có, cô sợ bồ câu bay mất thái tử không trả lời thư được nên mới buộc lại.

Lúc đưa thư cho thái tử, Tần Tranh ngượng nghịu nhấn mạnh. “Ừm… người yên tâm, thiếp không có xem đâu.”

Cô là người có nguyên tắc, thư từ của người khác sẽ không tự tiện động vào.

Thái tử bèn thu bàn tay đang vươn ra nhận thư của mình lại. “Nàng đọc đi.”

Tần Tranh:???

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương