Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước
-
Chương 212: 212: Chương 203
Mang một đám người ăn mặc lôi thôi lên chùa bái tế thì hơi kỳ.
Nếu đã muốn lên Vân Cương Tự thì y phục của họ phải long trọng chút.
Lễ phục là không kịp may rồi, thế là Tần Tranh và Sở Thừa Tắc bèn trở về phong thay bộ quần áo lộng lẫy hơn.
Tống Hạc Khanh làm việc rất nhanh nhẹn, sau khi chuẩn bị xe ngựa xong thì chọn thêm hơn trăm tên tướng sĩ làm tùy tùng hộ tống họ lên Vân Cương Tự.
Trước khi xuất phát, Tống Hạc Khanh sợ Sở Thừa Tắc không chịu phối hợp nên đã âm thầm nói với Tần Tranh quy trình bái tế thế nào.
Tần Tranh không muốn một lão thần như Tống Hạc Khanh có thành kiến với Sở Thừa Tắc nên thay y giải thích.
“Điện hạ củng vì lo cho bách tính, không muốn đặt hy vọng vào những chuyện tâm linh nên mới muốn tập trung tu sửa tường thành để bảo vệ bách tính Thanh Châu.”
Tiếp xúc với Sở Thừa Tắc lâu nay, Tần Tranh rất hiểu tính y, y mà đặt hy vọng vào ba cái thứ hư vô đó mới là lạ.
Tống Hạc Khanh thở dài.
“Lão thần hiểu được nỗi khổ tâm của điện hạ.
Tuy nhiên hiện nay Đại Sở đã thất thế, phản tặc lại hung tàn, lòng lão thần cực kỳ lo lắng!”
Người xưa kính sợ quỷ thần, Tần Tranh cảm thấy có thể lời đồn mệnh số của thái tử và Vũ Gia Đế giống nhau sẽ làm ông ta yên tâm hơn nên bèn bảo: “Điện hạ vừa ra đời đã được Khâm Thiên Giám phán là có mệnh số giống với Vũ Gia Đế, ngay cả sinh thần cũng cùng một ngày.
Bây giờ sơn hà nguy khốn, điện hạ tất nhiên sẽ có được trí dũng của tổ tiên.”
Tống Hạc Khanh có biểu cảm rất lạ.
“Sinh thần của điện hạ là vào tháng Giêng, nương nương nhớ lầm rồi chăng?”
Trên đường đến Vân Cương Tự, Tần Tranh lại ôm tâm sự nặng nề.
Sở Thừa Tắc nói hôm nay là sinh nhật y nhưng Tống Hạc Khanh lại nói là vào tháng Giêng.
Y là thái tử, vừa sinh ra là ngày sinh tháng đẻ đã được ghi vào gia phả tông miếu, triều thần sẽ không thể nào nhớ sai được.
Vậy những lời y nói trong phòng tắm là để trêu cô hay đang thăm dò cô?
Bởi vì trước đại hôn, hai người đã trao đổi canh thiếp, sao cô không biết sinh nhật của y được.
Tần Tranh càng nghĩ, tim đập càng nhanh.
Nhớ lại vẻ mặt của y lúc nói hôm nay là sinh nhật mình, không giống như đang nói đùa.
Vậy thì vì sao?
Lòng Tần Tranh vô cùng hỗn loạn.
Cô ngồi trong xe ngựa, Sở Thừa Tắc cưỡi một con ngựa cao lớn đi trước, Tống Hạc Khanh và Lâm Nghiêu mỗi người cưỡi ngựa đi hai bên y.
Văn thần, võ tướng.
Phong thái ngời ngời.
Tần Tranh khẽ vén rèm thành một khe hở nhìn dáng người cao lớn đĩnh đạc của Sở Thừa Tắc đằng trước, ngắm đến ngẩn ngơ.
Sở Thừa Tắc như cảm nhận được, quay đầu nhìn cô một cái.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau giữa không trung.
Tần Tranh sợ y quay lại sẽ khiến cho Tống Hạc Khanh và Lâm Nghiêu quay lại theo nên vội thả rèm xuống.
“Dừng lại.” Sở Thừa Tắc đột nhiên lên tiếng.
Tống Hạc Khanh sợ y thình lình đề nghị quay ngược trở về nên run rẩy hỏi: “Điện hạ, sao thế ạ?”
Sở Thừa Tắc đáp: “Trời nóng bức.
Đại quân dừng lại chỉnh đốn một chút rồi đi tiếp.”
Đã vào hè, mặt trời ngày càng chói chang, đi gần một canh giờ, các tướng sĩ đúng là đã khá mệt mỏi.
Tống Hạc Khanh yên tâm, ra lệnh dừng lại chỉnh đốn.
Sở Thừa Tắc cưỡi ngựa đến trước xe ngựa, vén rèm lên, đưa bầu nước trên lưng ngựa vào trong xe.
Không gian trong xe rộng rãi, trên chiếc bàn thấp bên trong có đầy đủ trà nước bánh trái.
Tần Tranh mặc bộ cung trang màu đỏ ánh kim rất hoa lệ, ngồi tựa vào cửa sổ, mái tóc đen vấn lên, mặt cũng trang điểm tỉ mỉ.
Bắt mắt nhất chính là đóa hoa đỏ rực được vẽ tinh tế trên trán cô, rất hợp với màu son trên môi.
Sở Thừa Tắc đã quen với dáng vẻ trong trẻo mộc mạc của cô, lúc này thấy cô trang dung chỉnh tề như thế, ánh mắt y cứ lưu luyến không muốn rời.
Tần Tranh thấy y đi đến, vén rèm lên chỉ để đưa nước cho mình thì cứ tưởng là y đã quên trong xe có trà nước nên chỉ bình trà trên bàn.
“Chỗ thiếp cũng có trà.”
Sở Thừa Tắc thu bầu nước lại, không hề khách khí nói: “Vậy rót cho ta một chén.”
Y qua đây chỉ để kiếm miếng nước uống thôi à?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook