Có con cá lót dạ, cuối cùng Dư Huyễn Tình cũng tỉnh táo lại một chút. Có dự định rời khỏi chỗ này để quay lại chỗ hôm qua mà cô dừng chân. Nơi đó có rất nhiều tôm và trai có thể ăn được, cô sẽ không bị đói trong một khoảng thời gian.
Không có thời gian để trì hoãn, cô lập tức lặn xuống nước lên đường. Sở dĩ cô không chọn tìm đường trở về lãnh thổ của rái cá biển mà chỉ muốn trở lại địa phương chờ đợi lúc trước là bởi vì Dư Huyễn Tình không biết kỳ sinh sản của rái cá biển lúc nào mới kết thúc.
Trong đàn con cái ít mà con đực thì nhiều, dáng vẻ điên cuồng của rái cá biển đực không tìm được bạn tình sinh sản đã để làm bóng ma tâm lý cho cô. Cô không có ý định quay về cho đến khi chính thức bước vào tuổi trưởng thành, có đủ sức mạnh để chạy trốn. Điều duy nhất làm cô lo lắng chính là mẹ của thân thể này, không biết nó ra sao rồi.
Thật ra quay trở về chỗ cũ cũng không phải là quyết định sáng suốt cho lắm. Sự xuất hiện của tảng băng kia có nghĩa là cô đã tiến vào vùng địa cực. Trong vùng địa cực có kẻ săn mồi cấp cao – gấu, phạm vi thức ăn của gấu rất rộng, không chỉ có hải cẩu và cá, chúng nó còn ăn cả cá voi trắng. Tâm lý an ủi bản thân mà cô cất công chuẩn bị một hồi lâu đã hoàn toàn biến mất. Nếu so với xã hội loài người, thì thế giới động vật chỉ dựa vào bản năng mới càng tàn nhẫn và gian nan hơn, ít nhất xã hội loài người có sự ràng buộc của pháp luật, còn có các món ăn ngon và các mục giải trí để hưởng thụ.
Để cho bản thân không còn suy nghĩ mấy chuyện này, Dư Huyễn Tình cứ bơi một lúc là dừng lại nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại nổi lên mặt nước để xác định phương hướng. Thấy tảng băng trôi trước mặt càng lúc càng gần, cũng đã rất gần chỗ hôm qua cô dừng lại. Trong lúc cô đang tiến về phía trước thì đột nhiên bên tai xuất hiện tiếng sóng biển vỗ cuồn cuộn xen lẫn với nhiều âm thanh khác. Âm thanh đó như có như không, không rõ là cao vút hay trầm thấp, sắc bén như đao, như muốn đâm vào màng nhĩ của người nghe và tận sâu đáy lòng. Ngay khi nghe rõ âm thanh đó, cả người Dư Huyễn Tình giật thót, lông trên người dựng đứng hết lên, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm lan khắp người. Còi báo động trong bộ não của cô vang lên liên hồi, nói với cô rằng hãy mau chạy đi, nhanh chạy khỏi đây ngay!
Cô lập tức quay người bỏ chạy không chút do dự. Mặc dù không biết đó là cái gì nhưng trực giác của cô sẽ không sai. Dư Huyễn Tình bơi một mạch vài chục phút, tốc độ còn nhanh hơn lúc chạy trốn hôm qua. Trong cơn kinh hoàng cô nghe được tiếng động hỗn loạn dưới nước, như có một động vật to lớn nào đó đang không ngừng di chuyển dưới nước làm cho đàn cá và các loài động vật khác cũng trở nên hỗn loạn. Nước biển cứ mãi sôi ùng ục hết đợt này đến đợt khác, mặt nước cũng không ngừng nổi bọt.
Cô quay đầu nhìn lại thì thấy trên mặt nước ở phía xa thấp thoáng xuất hiện vài bóng đen khổng lồ đang bơi cực nhanh về một hướng khác. Dư Huyễn Tình hít vào một hơi thật sâu. Nếu như cô không nhìn nhầm thì hình như đó là cá voi, hóa ra khoảng cách của bọn chúng lại gần như vậy. Vào thời khắc này, mấy con cá voi hoàn toàn không thèm để ý đến sự tồn tại của cô, tất cả đều đang liều mạng bỏ chạy và nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cô.
Dư Huyễn Tình bơi một hồi lâu, thể lực cạn kiệt, mệt mỏi đến mức chỉ có thể ngừng lại để nghỉ ngơi một lúc cho hồi phục thể lực. Vừa dừng lại cô liền phát hiện cảm giác nguy hiểm thình lình lúc nãy đã biến đâu mất. Đột ngột xuất hiện, rồi lại đột ngột biến mất.
Lông sau gáy rũ xuống, Dư Huyễn Tình sợ hãi không thôi dùng móng vuốt che mắt, nghiêng đầu liếm lông trên mu bàn tay, cố gắng dùng việc tắm rửa sạch sẽ để làm cho bản thân bình tĩnh lại. Bấy giờ cô mới có thời gian suy nghĩ xem vừa rồi mới xảy ra chuyện gì, hiện tại đã không còn nghe được âm thanh kỳ quái đó nữa, có lẽ cảm giác nguy hiểm vừa rồi của cô có liên quan tới âm thanh đó.
Rốt cuộc đó là loại động vật gì?
Có thể truyền âm thanh trong nước biển xa đến vậy. Trong nhận thức của cô chỉ có cá voi mới có thể làm được thế thôi, nhưng mà cũng không giống lắm, tiếng kêu của cá voi thê lương và cô độc. Mà âm thanh vừa kỳ quái vừa nguy hiểm kia làm sao cũng không thể tưởng tượng được đó là tiếng gì, không thể nói rõ được, chỉ có thể cảm giác được sự kinh hoàng. Chỉ mới nhớ lại thôi mà lông trên người cô lại dựng đứng, cảm giác sợ hãi vẫn còn lưu lại trong đáy lòng không thể xua đi.
Không có thời gian để trì hoãn, cô lập tức lặn xuống nước lên đường. Sở dĩ cô không chọn tìm đường trở về lãnh thổ của rái cá biển mà chỉ muốn trở lại địa phương chờ đợi lúc trước là bởi vì Dư Huyễn Tình không biết kỳ sinh sản của rái cá biển lúc nào mới kết thúc.
Trong đàn con cái ít mà con đực thì nhiều, dáng vẻ điên cuồng của rái cá biển đực không tìm được bạn tình sinh sản đã để làm bóng ma tâm lý cho cô. Cô không có ý định quay về cho đến khi chính thức bước vào tuổi trưởng thành, có đủ sức mạnh để chạy trốn. Điều duy nhất làm cô lo lắng chính là mẹ của thân thể này, không biết nó ra sao rồi.
Thật ra quay trở về chỗ cũ cũng không phải là quyết định sáng suốt cho lắm. Sự xuất hiện của tảng băng kia có nghĩa là cô đã tiến vào vùng địa cực. Trong vùng địa cực có kẻ săn mồi cấp cao – gấu, phạm vi thức ăn của gấu rất rộng, không chỉ có hải cẩu và cá, chúng nó còn ăn cả cá voi trắng. Tâm lý an ủi bản thân mà cô cất công chuẩn bị một hồi lâu đã hoàn toàn biến mất. Nếu so với xã hội loài người, thì thế giới động vật chỉ dựa vào bản năng mới càng tàn nhẫn và gian nan hơn, ít nhất xã hội loài người có sự ràng buộc của pháp luật, còn có các món ăn ngon và các mục giải trí để hưởng thụ.
Để cho bản thân không còn suy nghĩ mấy chuyện này, Dư Huyễn Tình cứ bơi một lúc là dừng lại nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại nổi lên mặt nước để xác định phương hướng. Thấy tảng băng trôi trước mặt càng lúc càng gần, cũng đã rất gần chỗ hôm qua cô dừng lại. Trong lúc cô đang tiến về phía trước thì đột nhiên bên tai xuất hiện tiếng sóng biển vỗ cuồn cuộn xen lẫn với nhiều âm thanh khác. Âm thanh đó như có như không, không rõ là cao vút hay trầm thấp, sắc bén như đao, như muốn đâm vào màng nhĩ của người nghe và tận sâu đáy lòng. Ngay khi nghe rõ âm thanh đó, cả người Dư Huyễn Tình giật thót, lông trên người dựng đứng hết lên, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm lan khắp người. Còi báo động trong bộ não của cô vang lên liên hồi, nói với cô rằng hãy mau chạy đi, nhanh chạy khỏi đây ngay!
Cô lập tức quay người bỏ chạy không chút do dự. Mặc dù không biết đó là cái gì nhưng trực giác của cô sẽ không sai. Dư Huyễn Tình bơi một mạch vài chục phút, tốc độ còn nhanh hơn lúc chạy trốn hôm qua. Trong cơn kinh hoàng cô nghe được tiếng động hỗn loạn dưới nước, như có một động vật to lớn nào đó đang không ngừng di chuyển dưới nước làm cho đàn cá và các loài động vật khác cũng trở nên hỗn loạn. Nước biển cứ mãi sôi ùng ục hết đợt này đến đợt khác, mặt nước cũng không ngừng nổi bọt.
Cô quay đầu nhìn lại thì thấy trên mặt nước ở phía xa thấp thoáng xuất hiện vài bóng đen khổng lồ đang bơi cực nhanh về một hướng khác. Dư Huyễn Tình hít vào một hơi thật sâu. Nếu như cô không nhìn nhầm thì hình như đó là cá voi, hóa ra khoảng cách của bọn chúng lại gần như vậy. Vào thời khắc này, mấy con cá voi hoàn toàn không thèm để ý đến sự tồn tại của cô, tất cả đều đang liều mạng bỏ chạy và nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cô.
Dư Huyễn Tình bơi một hồi lâu, thể lực cạn kiệt, mệt mỏi đến mức chỉ có thể ngừng lại để nghỉ ngơi một lúc cho hồi phục thể lực. Vừa dừng lại cô liền phát hiện cảm giác nguy hiểm thình lình lúc nãy đã biến đâu mất. Đột ngột xuất hiện, rồi lại đột ngột biến mất.
Lông sau gáy rũ xuống, Dư Huyễn Tình sợ hãi không thôi dùng móng vuốt che mắt, nghiêng đầu liếm lông trên mu bàn tay, cố gắng dùng việc tắm rửa sạch sẽ để làm cho bản thân bình tĩnh lại. Bấy giờ cô mới có thời gian suy nghĩ xem vừa rồi mới xảy ra chuyện gì, hiện tại đã không còn nghe được âm thanh kỳ quái đó nữa, có lẽ cảm giác nguy hiểm vừa rồi của cô có liên quan tới âm thanh đó.
Rốt cuộc đó là loại động vật gì?
Có thể truyền âm thanh trong nước biển xa đến vậy. Trong nhận thức của cô chỉ có cá voi mới có thể làm được thế thôi, nhưng mà cũng không giống lắm, tiếng kêu của cá voi thê lương và cô độc. Mà âm thanh vừa kỳ quái vừa nguy hiểm kia làm sao cũng không thể tưởng tượng được đó là tiếng gì, không thể nói rõ được, chỉ có thể cảm giác được sự kinh hoàng. Chỉ mới nhớ lại thôi mà lông trên người cô lại dựng đứng, cảm giác sợ hãi vẫn còn lưu lại trong đáy lòng không thể xua đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook