Chương 42: Ngả bài

Edit: Cơ Hoàng
Beta: Bonnie

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phòng khách đang sáng đèn, từ sau vụ tai nạn ô tô vừa rồi, anh về lúc nửa đêm thì hiếm khi thấy đèn sáng, không phải do anh quá bận thì là do cô không có thời gian.

Khi nghe thấy tiếng gì đó phát ra từ hành lang, Yến Vân Dương đang đứng trong bếp dùng thìa hớt bọt trong canh gà. Theo lệ thường, nếu đèn bếp sáng lên, Tả Minh Nhiên sẽ đến chào anh một câu trước khi lên lầu.

Nhưng mà đợi một lúc cũng không có động tĩnh gì, canh trong nồi đang sôi, anh cầm thìa bước ra ngoài xem thử, tình cờ nhìn thấy hai người trên lầu. Đương nhiên Tả Minh Nhiên là người đi trước, người đi sau thấp hơn một chút, áo khoác sáng màu. Anh cũng biết người này chính là Thời Song Hạ, người đại diện của cô.

Yến Vân Dương không nói lời nào, dường như hai người đang đi lên lầu cũng không để ý tới anh. Đến khi đi vào góc tường, lộ ra vẻ mặt căng thẳng, ngay cả lông mày và khóe miệng cũng như một đường thẳng.

Canh gà sôi sùng sục trên bếp, mùi thơm từ từ bay ra. Anh đứng đó một lúc, ngoài tiếng cửa mở ra thì không có động tĩnh gì khác. Sau khi suy nghĩ, anh cầm thìa quay lại bếp.

Không thể nói là Tả Minh Nhiên không lo lắng, mặc dù cô đã lên kế hoạch rút lui từ lâu, nhưng cô vẫn phải chuẩn bị tâm lý khi ngả bài với Thời Song Hạ. Xét cho cùng, từ góc độ của người khác, lúc đầu Thời Song Hạ là người đã đưa cô vào showbiz, hai người họ lại cổ vũ cho nhau hết mình, cuối cùng cô mới có được địa vị như bây giờ, mở một studio, sau đó lại muốn vỗ mông chạy lấy người.

Cho dù nhìn thế nào cũng không thể hiểu nổi.

Nhưng Tả Minh Nhiên cũng cảm thấy mình bị ấm ức, đang êm đẹp tự dưng bị xuyên vào một bộ truyện. Cho dù người khác ghen tị với cuộc sống hiện tại của cô thế nào, thì đó cũng không phải là điều cô muốn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tục ngữ có câu: “Ổ vàng, ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình.”

Hơn nữa, là một diễn viên nhưng cô lại không có năng khiếu diễn xuất, cũng không có nhiều tâm huyết với nghiệp diễn viên, nhìn thế nào cũng thấy đức hạnh không đạt tiêu chuẩn. Xưa nay cô rất coi thường loại người này, đương nhiên không thể đến phiên mình thì lại đổi tiêu chuẩn khác được.

Tả Minh Nhiên ngồi xuống mép giường, Thời Song Hạ lôi chiếc sofa đơn trong góc ra và ngồi đối diện với cô.


Trong đầu Tả Minh Nhiên bỗng nảy ra một ý nghĩ, đây là lần đầu tiên họ ngồi đối mặt với nhau một cách trang trọng như vậy. Trong lòng thì khua chiêng gõ trống, nhưng khi ý nghĩ này nảy ra, đột nhiên cô bình tĩnh lại như vừa được tiêm một mũi an thần liều cao, tuy trong đầu vẫn rất căng như dây đàn, cần có thứ gì đó chặt đứt nó đi.

Nếu đã quyết tâm nói chuyện, Tả Minh Nhiên sẽ không dong dài nữa, ngẩng đầu đón ánh mắt của Thời Song Hạ, nói thẳng: “Em muốn rời khỏi showbiz.”

Khuôn mặt Thời Song Hạ không kiểm soát được khẽ nhăn, khó tin nói: “Em nói cái gì?”

Nói được câu đầu tiên rồi, phần còn lại đơn giản hơn rất nhiều. Tả Minh Nhiên nhún vai và đổi một tư thế thoải mái cho bản thân: “Thật ra em đã suy nghĩ về điều này rất lâu rồi, cũng đã nghĩ đến hậu quả của việc này. Đó không phải do em nhất thời nông nổi, cũng không phải hành động theo cảm tính, mà là đã suy nghĩ cặn kẽ rồi. Nói cách khác, trước ngày hôm nay, trước khi nói với chị, em mới chỉ nói với Mao Mao, nhưng em đã nhờ cô ấy giữ bí mật rồi.”

Cô rất muốn hỏi Thời Song Hạ xem Mao Mao đã đề cập đến vấn đề này với chị chưa, nhưng nhìn phản ứng của Thời Song Hạ, đừng nói là nhắc đến, sợ rằng thậm chí cô ấy còn không tiết lộ chút nào, giấu kín sự thật.

Rõ ràng đó là một vấn đề vô cùng quan trọng đối với mình, nhưng giọng điệu của Tả Minh Nhiên lại rất nhẹ nhàng, như thể không có trọng lượng gì. Cô vén mái tóc dài xõa cạnh mặt ra sau và nói tiếp: “Thành thật mà nói, em không phải là một diễn viên giỏi. Ở trong showbiz này nhiều năm vậy rồi nhưng vẫn nhận được nhiều lời nhận xét nhất là bình hoa. Ngay cả cúp Ảnh Hậu cũng không xứng đáng. Đừng nói về kỹ năng diễn xuất, mà chính bản thân em cũng không thích cái ngành này. Có câu ba trăm sáu mươi lăm nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, nhưng vẫn phải một lòng yêu nghề mới được. Nhưng làm một diễn viên, em lại không thể yêu nó, dù cố gắng đến mấy cũng không vừa ý. Nói một cách hoa mỹ là không đủ đạo đức nghề, nói khó nghe là chiếm hầm cầu...”

Cô không nói nửa câu sau nữa, bởi vì Thời Song Hạ đã hiểu ý cô và giơ tay lên để ngăn cô nói hoài nói mãi.

Rèm cửa không đóng, trong phòng vẫn sáng đèn nhưng ngoài cửa sổ lại là màn đêm không đáy. Hai phong cảnh hoàn toàn khác nhau va chạm vào nhau qua một lớp kính mỏng, độ sáng chiếm ưu thế và hơi mở rộng về phía bên kia.

Thời Song Hạ im lặng một lúc lâu, Tả Minh Nhiên cũng không quấy rầy chị mà chỉ ngồi yên lặng, như chìm trong suy nghĩ. Một lúc lâu sau, Thời Song Hạ mới chậm rãi nói: “Chị chưa bao giờ biết rằng em lại nghĩ như vậy.”

Câu này không mang hàm ý trách móc mà mang cảm giác khó giải thích được.

Tả Minh Nhiên không thể nói là linh hồn trong thân xác này đã thay đổi, nên đành sai thì cho sai luôn, nói: “Em vẫn luôn muốn nói điều đó, nhưng em không biết phải nói thế nào.”

Thời Song Hạ chỉ cảm thấy trái tim ngột ngạt như có gì đó bị mắc kẹt, nôn ra không được mà nuốt xuống cũng không nổi. Chị nhìn Tả Minh Nhiên hỏi: “Chị định cho em suy nghĩ thêm một lần nữa, nhưng em nói đã suy nghĩ cặn kẽ, cũng nghĩ đến hậu quả rồi, vậy thì chị có nói gì đi nữa, em cũng sẽ không nghe lọt tai.”

Tả Minh Nhiên gật đầu, những gì mà vừa nãy cô nói cũng có biểu thị ý này, vừa là đánh đòn phủ đầu, vừa thể hiện lập trường vững chắc và không dao động của mình.

Thời Song Hạ thở dài nói: “Chị biết, rất hiếm khi em tự quyết định, nhưng một khi đã hạ quyết tâm, đừng nói là chị, cho dù là ông trời cũng không thuyết phục được em.”

Tả Minh Nhiên không biết rằng mình lại có tính cách ngoan cố như vậy, nhưng nếu Thời Song Hạ nói thế thì có lẽ là tính cách của nguyên chủ.


Thời Song Hạ tiếp lời: “Nếu không thể thuyết phục em quay đầu lại, vậy thì chị sẽ hỏi về con đường tiếp theo của em. Kể từ khi em đi theo chị thì đã con đường trở thành một diễn viên rồi. Bây giờ em nói không muốn đi con đường này nữa, muốn đổi nghề, vậy em định làm gì để nuôi sống bản thân?”

Chị biết tình hình tài chính của Tả Minh Nhiên, làm một ngôi sao nên kiếm được nhiều tiền nhưng cũng phải tiêu không ít. Dù là đoàn đội hay nhân viên thì cũng cần cô phải trả lương. Mấy năm nay cô mới có chỗ đứng, nên thực sự đã tiêu rất nhiều tiền. Dựa theo số tiền tiết kiệm hiện tại của Tả Minh Nhiên, nếu tính theo mức tiêu dùng của một gia đình khá giả bình thường thì đúng là có thể hỗ trợ cô trong một thời gian dài. Nhưng từ nghèo thành giàu thì dễ, từ về nghèo lại khó, sớm muộn gì cũng tiêu hết tiền thôi.

Chuyện liên quan đến sự sống còn mình, đương nhiên Tả Minh Nhiên cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này. Cô chớp mắt và nói: “Chẳng phải em vẫn là cổ đông của studio của chúng ta sao?”

Thời Song Hạ nản luôn.

Trên thực tế, Thời Song Hạ là người chủ động đưa ra vấn đề làm cổ đông, một mặt là vì kinh phí của chị hạn hẹp, mặt khác là vì hai người cũng có tình cảm thân thiết sau nhiều năm như vậy, nên với ý nghĩ có phúc cùng hưởng, chị đã kéo Tả Minh Nhiên mua cổ phiếu đầu tư, không ngờ sẽ có ngày tự nhấc đá đập vào chân mình.

Thời Song Hạ cho biết: “Hiện giờ studio mới chỉ đang có hình thức sơ khai, chưa chắc liệu nó có thể được hoàn thiện hay không. Trên cả nước có nhiều studio như vậy, mỗi năm cũng có rất nhiều studio đóng cửa. Nếu chúng ta thất bại thì sao?”

Tả Minh Nhiên nghĩ thầm là chị không biết đó thôi, nhưng một người đã đọc nguyên tác như em biết studio của chị không những không đóng cửa mà còn kéo được người đại diện cấp cao Văn Thế Khải về, thành studio đứng đầu ngành.

Đương nhiên có một số việc không thể nói ra được, Tả Minh Nhiên nhanh chóng phì hai cái, chán nản nói: “Nói như vậy sao được, dù sao em cảm thấy chị sẽ làm được."

Thời Song Hạ khoanh tay nhìn cô: “Đừng có đánh trống lảng, cứ nói thật lòng đi.”

Tả Minh Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói đầy ẩn ý: “Chị Hạ, chị nghĩ gì về ngành biên kịch bây giờ?”

Cô bẻ lái quá khét lẹt, Thời Song Hạ không phản ứng kịp trong một lúc: “Cũng tạm ổn, chủ yếu phụ thuộc vào việc có quan hệ hay không. Hiện giờ không có nhiều sách hay, và tất cả các công ty đang bắt đầu tìm cách ra tay từ những khía cạnh khác.”

Tả Minh Nhiên: “Vậy thì chị nghĩ sao về kịch bản mà trước kia em đã đưa cho chị?”

Thời Song Hạ: “Đó là một kịch bản hay, tại sao em lại hỏi điều này? Chẳng lẽ em muốn chuyển nghề sang làm biên kịch?”

Thời Song Hạ chỉ hỏi vu vơ, không ngờ Tả Minh Nhiên lại gật đầu nghiêm túc, chỉ vào mình, nói: “Đúng vậy, kịch bản kia là do em viết.”


Không khí im lặng trong vài giây, sức công phá của chuyện này không kém gì Tả Minh Nhiên nói muốn rút lui đâu. Chỉ trong vòng từ mười đến hai mươi phút, Thời Song Hạ đã ôm ngực nói: “Kịch bản kia là do em viết á? Em không đùa chị chứ?”

Tả Minh Nhiên mỉm cười: “Em nói dối chị làm gì? Đừng nói là kịch bản này, em vẫn còn vài kịch bản khác nữa. Chỉ cần chị muốn, em có thể viết chúng ra cho chị bất cứ lúc nào.”

Nói như vậy, cô thực sự nói số lượng kịch bản của mình ra, kể rõ từ cốt truyện đến nhân vật, nói rõ ràng toàn bộ câu chuyện, hiển nhiên không phải là do cô bịa đặt lung tung.

Thời Song Hạ nghe mà mơ hồ, nhưng ít nhất chị hiểu một điều, đó là cho dù Tả Minh Nhiên không phải là một nghệ sĩ giải trí, cô ấy vẫn có một kỹ năng tốt, sẽ không bao giờ chết đói. Tuy rằng chị không biết kỹ năng này được phát hiện ra từ khi nào, nhưng đúng là một sự bảo đảm cho cuộc sống, nhưng đồng thời cũng khiến cho cô trở nên thẳng thắn hơn một chút.

Dù bị mất ngựa, nhưng chưa chắc đã là họa.

Âm thầm thở dài, Thời Song Hạ đứng lên nói: “Nếu em đã quyết định vậy rồi, chị nói thêm cũng vô dụng. Nhưng bây giờ em vẫn còn vài bản thảo, nhưng đều là phỏng vấn. Còn có một chương trình thực tế, là một vị khách VIP trên chuyến bay, hợp đồng đã được ký kết, dù dù muốn rời khỏi showbiz thì em cũng phải hoàn thành những công việc này trước đã. ”

Tả Minh Nhiên ra hiệu “OK” cho chị, Thời Song Hạ trợn trắng mắt, mở cửa bước ra ngoài.

Chờ đến khi chị ra khỏi nhà, Tả Minh Nhiên đột nhiên kiệt sức, ngã ngửa trên chiếc giường êm ái. Không ngờ chuyện này lại được giải quyết thuận lợi như vậy, mất công lúc trước cô phải chuẩn bị tâm lý rất nhiều.

Mặc kệ thế nào, sau khi giải quyết xong một sự việc lớn đè nặng trong đầu mấy tháng nay, Tả Minh Nhiên lăn lộn vài vòng trên giường, chợt nghĩ đến chuyện lúc mình về nhà thì đèn trong phòng khách và phòng bếp đều bật sáng.

Do về quá sốt ruột, bị áp lực về chuyện này nên thậm chí quên mất trong nhà còn có một người khác. Nhưng cũng bởi vì gần đây không hai người ít gặp nhau, không ngờ giờ lại đụng phải.

Trong bếp bật đèn, chắc là người kia đang nấu ăn. Nghĩ đến vết thương của Yến Vân Dương còn chưa lành hẳn đã xuống bếp, còn cái người ăn no nằm chờ chết như mình lại không thèm để ý xem người đó ở đâu, lập tức cảm thấy xấu hổ.

Sau khi tẩy trang và thay quần áo ở nhà, búi mái tóc dài ra sau đầu, Tả Minh Nhiên đỡ lan can cầu thang bước xuống.

Phòng khách không có ai, nhưng lại có mùi thơm bay ra từ phòng bếp. Tả Minh Nhiên đi hai bước mà như ba bước, vừa nhìn vào khung cửa, quả nhiên Yến Vân Dương đang ở bên trong cầm thìa để nấu cháo.

“Yến Vân Dương.” Cô mỉm cười, lông mày cong theo hình vòng cung đẹp mắt, cười nói: “Tôi sắp thất nghiệp rồi, từ nay anh sẽ nuôi cơm tôi chứ?”

Khi cô chạy tới Yến Vân Dương đã nghe thấy tiếng bước chân rồi, nhưng cũng không nói gì, chỉ mở vung nồi canh gà ra, múc một thìa rồi đưa lên miệng cô.

Tả Minh Nhiên không biết tại sao, nhưng vẫn thành thật uống canh từ tay của anh.


Súp gà thật ngon, chưa kịp thở dài đã nghe thấy Yến Vân Dương nói: “Bây giờ anh không chỉ lo bữa ăn cho em.”

Tả Minh Nhiên sững sờ tại chỗ, gãi khung cửa một lúc lâu vẫn không nói nên lời, nhưng thủ phạm Yến Vân Dương vẫn bình tĩnh, nói với giọng điệu bình thản: “Đợi lát nữa, vào nhà ăn ngồi đợi đi, đừng ôm khung cửa, có khói dầu.”

Tả Minh Nhiên tỉnh ra: “Dì giúp việc sẽ lau ba ngày một lần, không bẩn đâu.”

Tuy nói vậy cô vẫn thành thật đứng dậy, nhưng thay vì vào nhà ăn đợi, cô chắp hai tai sau lưng chậm rãi đi tới: “Sếp Yến, có cần tôi giúp gì không?”

Yến Vân Dương bất lực liếc cô một cái: “Vậy em rửa bát đi.”

Giúp đỡ? Sợ là cô giúp anh đốt bếp mất.

Nói là rửa bát, thực ra chỉ cần cho bát vào máy rửa bát, cô không cần phải làm gì cả. Tả Minh Nhiên đi loanh quanh trong bếp hai lần, cũng may là diện tích phòng bếp đủ rộng, nên người rảnh rỗi như cô sẽ không ảnh hưởng đến Yến Vân Dương.

Kỹ năng nấu nướng của Yến Vân Dương thực sự rất tốt, một luồng hương thơm bay vào khoang mũi cô, ngụm canh vừa uống đã hoàn toàn kích thích vị giác của cô, bây giờ cô chỉ cảm thấy đói và thèm ăn mà thôi. Sau khi đợi vài phút, Yến Vân Dương tắt lửa, Tả Minh Nhiên xung phong bưng nồi ra ngoài.

Giờ là khoảng một giờ sáng, súp gà đã nấu được hai ba tiếng, nhìn bằng mắt thường đã thấy thịt tách ra khỏi xương, bạn có thể tưởng tượng khi ăn vào miệng sẽ như thế nào.

Không có thêm đồ ăn kèm và bề mặt không có một lớp thịt giống như súp gà thông thường. Tả Minh Nhiên tự múc một bát và thấy trong nồi có rất nhiều lát gừng. Theo số lượng còn tưởng là làm canh gừng. Nhưng khi đưa một ngụm canh gà vào trong miệng lại cực kỳ tươi ngon, không có mùi gừng quá nặng, ngược lại có một dòng nước ấm áp chảy từ trong cổ họng xuống, lập tức lan ra tứ chi.

Tả Minh Nhiên uống mà không ngẩng đầu lên, thậm chí Yến Vân Dương còn đơm cho cô một bát cháo trắng đầy và đặt bên cạnh nhưng cô vẫn không hề để ý.

“Ngon quá.” Ăn một bát canh xong, cảm giác đói và lạnh lập tức biến mất. Cô bưng bát, hai mắt tỏa sáng nhìn về phía Yến Vân Dương trước mặt, nói: “Tôi có thể uống thêm một bát nữa không?”

Uống canh gà vào đêm khuya thật sự là một việc tội lỗi, nhưng khi Song Hạ và An Kỳ không có ở đây, cô lại là một người sắp rời khỏi showbiz, thì tội lỗi hay không cũng không là vấn đề.

Sau khi ăn xong đã gần ba giờ sáng, Tả Minh Nhiên đi đến ban công lầu hai để tiêu hóa. Không biết trời lại bắt đầu có tuyết từ khi nào, những bông tuyết lớn từ trên trời rơi xuống, xuyên qua bóng tối vô tận, nhanh chóng bao phủ một lớp màu trắng trên mặt đất.

Khi Yến Vân Dương đi lên, nhìn thấy Tả Minh Nhiên đang dùng ngón tay viết chữ trên kính, nhìn một lúc mới nhận ra cô đang viết tên của anh.

Ba từ được viết từng nét một, như thể cố gắng hết sức giữ lại thứ gì đó.

Sau một hồi đợi, Yến Vân Dương bước tới, giơ tay viết thêm ba chữ Tả Minh Nhiên ở bên cạnh tên của anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương