Xuyên Thành Phu Nhân Nhà Giàu
-
Chương 40:
Chương 38: Cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo
Editor: Giang Hương Huyền
Beta: Bonnie
Từ ngày bước trên con đường trở thành diễn viên, hành trình của Tả Minh Nhiên luôn được sắp xếp kín kẽ.
Từ lúc mới xuyên qua tới nay, cô không có mấy thời gian nhàn rỗi, lúc mới xuyên đến thì vừa mới hoàn thành một bộ phim, sau lại là Tả Minh Nhiên khi đó đang còn thân thiết khắng khít với Thang Văn Bân, còn nháo muốn cùng Yến Vân Dương thương lượng chuyện ly hôn, lúc này mới muốn xin Thời Song Hạ một kỳ nghỉ ngắn.
Trước mắt không có lý do khác, hôm sau bữa tiệc đóng máy, trạng thái Tả Minh nhiên còn chưa tỉnh táo lại từ trận say rượu ngày hôm trước, đã bị Thời Song Hạ vội vàng tới mạnh mẽ trừ trên giường kéo lên.
Cảm giác tỉnh lại sau say rượu không dễ chịu chút nào, Tả Minh Nhiên thất thần ngồi trên giường bó gối, chỉ chừa một đôi mắt dõi theo động tác di chuyển của Thời Song Hạ. Đầu đau như búa bổ, hai bên thái dương giật giật vì đau, cổ họng khát khô như thể chạy mấy ngày mấy đêm trong sa mạc mà không có giọt nước.
Cửa sổ không mở, trong phòng nồng nặc mùi rượu, Tả Minh Nhiên ở trong đó cả đêm không cảm thấy gì, nhưng thời điểm Thời Song Hạ đẩy cửa bước vào đã suýt nữa bị hun đến ngất đi.
“Ôi chao, đây là uống bao nhiêu thế?”
Thời Song Hạ mở rèm cửa ra, ánh sáng xuyên qua kính chiếu vào, Tả Minh Nhiên không khỏi nhắm mắt lại vì ánh sáng chiếu đột ngột, “Em quên rồi, nhiều người như vậy, cứ thế uống rồi không nhớ nữa.”
Đầu giường có chiếc cốc giữ nhiệt, Tả Minh Nhiên quá khát nước, thuận tay cầm lên, mở nắp ra thì thấy bên trong có một cốc nước đầy, độ ấm vừa phải. Không kịp nghĩ nhiều, Tả Minh Nhiên cầm cốc uống hai ba hơi đã hết. Thật ngon ngọt, hóa ra lại là nước mật ong chuyên dùng để giải rượu.
Thời Song Hạ quay đầu nhìn lại cô và nói: “Mặc quần áo vào, chị đã mở cửa sổ rồi.”
Tả Minh Nhiên yên lặng quấn chặt chăn, lúc này cô mới phát hiện mình vẫn còn mặc quần áo ngày hôm qua, chỉ mới cởi áo khoác.
Cũng may thân là nữ minh tinh, quần áo cô mặc bên trong không cồng kềnh, dù ngủ cả đêm như vậy cũng không thấy khó chịu.
Sau khi mở cửa sổ, hơi lạnh lập tức tràn vào, xua tan hoàn toàn hơi thở ấm áp trong phòng.
Tả Minh Nhiên vừa tỉnh dậy, cho dù đang quấn chăn nhưng bị hơi lạnh thổi tràn vào như vậy vẫn có chút không chịu được, lạnh run lên bần bật. Thời Song Hạ so với cô cũng không khá hơn bao nhiêu, vào cửa đã có máy sưởi, áo khoác chị cởi ra đã để dưới tầng, lúc này cũng bị đông lạnh đến phát run.
Tả Minh Nhiên tỉnh táo không ít, cô bọc chăn từ trên giường nhảy xuống, tiện tay cầm một ít quần áo sạch sẽ, nói: “Bỏ đi, chúng ta xuống tầng đi.”
Mùi rượu trong phòng vẫn chưa tan hết, Tả Minh Nhiên cầm quần áo đi vào phòng tắm dưới lầu, chờ lúc cô tắm rửa thay quần áo đi ra, An Kỳ cũng xách vali tới nơi, đang muốn cùng Thời Song Hạ lên lầu đóng gói hành lý mang đi.
Đã hơn ba giờ chiều, Tả Minh Nhiên đói tới mức da bụng dán sát da lưng, nhìn quanh một vòng không thấy thứ gì có thể ăn no bụng, đang định đi tủ lạnh tìm thứ gì đó, vừa đi ngang qua nhà bếp liền cảm nhận có gì đó nên dừng lại rồi quay vào.
Trong lò vi sóng có bát cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo vẫn còn ấm.
Trong nhà không có ai khác, Thời Song Hạ và An Kỳ đều vừa mới đến, không cần thiết phải bỏ cháo vào lò vi sóng, người làm việc này chỉ còn lại một người.
Nếu là ở thời điểm mấy tháng trước vừa xuyên tới, đánh chết Tả Minh Nhiên cũng không tin loại chuyện này sẽ phát sinh, tổng giám đốc trăm công ngàn việc tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa sáng, còn tri kỷ đặt ở lò vi sóng giữ ấm, cốt truyện này chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết ngôn tình, mà cô, một cái trạch nữ thâm niên hơn hai mươi năm, đã sớm không còn giấc mộng từ Lọ Lem trở thành công chúa trong đôi giày pha lê.
Nhưng mà sự thật chứng minh, có một số việc chính là dùng để vả mặt.
Nhớ tới nước mật ong vừa rồi xuất hiện trong tầm tay mình, Tả Minh Nhiên lúc này mới tỉnh táo lại, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết là ai đã đặt ở đó.
Máy sưởi trong nhà hình như bật hơi quá nóng, hơi nóng hầm hập lướt qua, như ánh mặt trời mới mọc chiếu vào, bao phủ ánh nắng ấm áp khắp toàn thân.
Cong cong khóe miệng, Tả Minh Nhiên dùng hai ba ngụm ăn xong bát cháo rồi đi lên lầu giúp mấy người Thời Song Hạ thu thập đồ đạc.
Bốn năm chương trình tiếp theo đều phải chạy đuổi thực hiện ở vài địa phương khác nhau, có gameshow, có phỏng vấn, cũng có cả quay quảng cáo sản phẩm đại diện. Thời gian ở ngoài lâu, lại không có cơ hội quay trở lại, phải liên tục không ngừng qua lại ở mấy địa phương khác nhau nên có rất nhiều thứ phải mang theo, nhất là khi thời gian phần lớn là ở trên đường và khách sạn, chỉ riêng vali hành lý lớn cũng đã phải cần chuẩn bị hai ba chiếc.
Khi Tả Minh Nhiên đi lên, Thời Song Hạ và An Kỳ đang ở trong phòng thay đồ để chọn quần áo mang theo.
Nói chung, quần áo mùa đông dày và nặng, người bình thường có thể mặc một bộ quần áo trong hai hoặc ba ngày rồi thay, nhưng Minh Nhiên thì không được. Thân là nữ minh tinh, cô cần đảm bảo mình mỗi lần xuất hiện trước ống kính đều phải là biểu tượng thời trang, tốt nhất mỗi lần đều là tạo hình mới, mỗi lần đều là cảm giác mới. Hơn nữa còn cần tham gia gameshow và phỏng vấn nên trang phục mang theo phức tạp hơn nhiều.
Ghế sofa bên cạnh tủ quần áo đã chất thành một núi quần áo nhỏ, Tả Minh Nhiên nhìn kỹ hơn, thực ra là đã sắp xếp riêng theo màu sắc và chủng loại rồi, chỉ là nhìn qua trông hơi lộn xộn tí mà thôi.
Thời Song Hạ và An Kỳ vô cùng bận rộn, một bên chọn lựa từ tủ quần áo, một bên thảo luận phong cách phối hợp, phân công lao động rõ ràng, như thể họ đang ở trong một thế giới của riêng mình.
Tả Minh Nhiên vừa mới bước chân vào, Thời Song Hạ như có mắt mọc sau lưng, đầu cũng không quay lại, nói: “Đi ra ngoài! Đừng phiền thêm!”
Tả Minh Nhiên: “…”
Tả Minh Nhiên lặng lẽ rút chân lại, dựa vào khung cửa, lần lượt đọc bản tin dự báo thời tiết, “Gần đây, nhiệt độ thấp nhất ở thành phố L đã đạt tới âm 10 độ C, cũng là nhiệt độ thấp nhất trong 30 năm qua. Bão tuyết gây khó khăn cho việc đi lại của người dân...”
Thành phố Z là nơi làm việc tiếp theo, cách thành phố B hai ba tỉnh. An Kỳ mới làm trợ lý không lâu, người lại thật thà, trong khi cô còn chưa kịp đọc xong, trên tay đã xuất hiện hai bộ quần áo trông rất dày đang định cất vào vali.
Nhưng gừng càng già càng cay, Thời Song Hạ từ khi Tả Minh Nhiên đứng đó đã biết ngay cô định làm gì. Hai bộ quần áo dày chiếm hết một nửa vali, Thời Song Hạ sắp xếp lại, nhưng cũng không lấy quần áo ra.
Trận bão tuyết muộn đã biến toàn bộ thành phố B thành màu trắng, những tấm vé máy bay đặt trước đó buộc phải hoãn lại do thời tiết. Là một người đại diện chuyên nghiệp, Thời Song Hạ hiển nhiên đã lường trước tình huống, sau khi xác định dù máy bay có cất cánh cũng không thể đến trước thời gian đã định, chị quay ra đặt trước vé tàu cao tốc. Đoàn người lại vội vàng chạy tới ga tàu cao tốc, lên tàu xử lý xong hành lý thì cũng đã gần bảy giờ tối.
Đêm đông đến nhanh, mặt trời xuống núi sớm. Tả Minh Nhiên cởi mũ và khẩu trang, mở tấm màn che nhìn ra ngoài.
Tuyết vẫn rơi, thậm chí còn lớn hơn cả khi họ ra ngoài. Ánh đèn đường rực rỡ xuyên qua bóng tối, những bông tuyết lớn lơ lơ lửng lửng từ trên không bay xuống, Tả Minh Nhiên trong lúc nhất thời không kìm được, chụp bức ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Gần tết Nguyên Đán, các toa tàu chật cứng người, ở thời điểm soát vé, truyền thông không biết lấy được tin tức từ đâu, vội vàng cầm máy quay chạy tới, thế cho nên người khác là đuổi ở sân bay, tới phiên Tả Minh Nhiên chỗ này thành đuổi theo tàu cao tốc. Nhưng nhờ vậy không ít người đều biết trên tàu có minh tinh.
Tả Minh Nhiên ngồi bên cửa sổ, An Kỳ ở bên phải, Thời Song Hạ phải giải quyết công việc, cũng lười nghe Tả Minh Nhiên ồn ào bên tai vì thế ngồi xuống cùng Trang Bách.
Tàu cao tốc khởi hành đúng giờ, không thể không nói Thời Song Hạ thực sự hiểu rõ Tả Minh Nhiên, vừa ngủ hơn mười mấy tiếng đồng hồ, hiện tại tinh thần cô rất tốt. Sau khi ký tên cho người thứ năm xong, cô ôm lấy chiếc gối kê cổ, ngã người ra sau ghế thở dài nhẹ nhõm.
Từ khi xuyên đến trở thành đại minh tinh, Tả Minh Nhiên vẫn là lần đầu tiên đi xa cho nên cố ý chọn vị trí bên cửa sổ, kết quả là sau khi tàu ra khỏi sân ga, bên ngoài trở nên đen kịt. Ghé vào trên cửa sổ nhìn nhìn một lúc, Tả Minh Nhiên đứng dậy, chán nản muốn chết lấy một cuốn tạp chí ra xem.
An Kỳ ngồi bên cạnh xem điện thoại, Tả Minh Nhiên đụng vai cô, thì thào nói: “Tối hôm qua chị còn chưa cảm ơn em đã đưa chị về. Mà này, chị uống say rồi cũng không làm gì đúng không?”
“...”
An Kỳ sững sờ một hồi, cô nhìn vẻ mặt thành khẩn của Tả Minh Nhiên, lắp bắp nói: “Nhiên… chị Nhiên, tối hôm qua không phải em đưa chị về.”
Tả Minh Nhiên: “?”
Tả Minh Nhiên ngốc tại chỗ, cô “A” một tiếng, cố gắng từ trong đầu gợi lại một chút ký ức đã quên, “Không phải em? Vậy thì là ai?”
An Kỳ nói, “Chị Nhiên, tối hôm qua chị đã cùng Yến tổng rời đi. Thời gian quá muộn, Yến tổng bảo tài xế trực tiếp đưa em về nhà.”
Ký ức hôm trước chỉ dừng lại lúc cô và Ôn Phỉ Phỉ cùng nhau cầm micro quỷ khóc sói gào, những thứ sau đó dường như đã bị xóa khỏi não, hoàn toàn quên hết.
An Kỳ vẫn đang nói về điều gì đó, nhưng Tả Minh Nhiên đã như rơi vào tình trạng tự bế, không còn nghe thấy gì nữa.
Thảo nào hôm nay khi tỉnh dậy, quần áo trên người cô vẫn còn nguyên, chỉ cởi áo khoác ngoài. Lúc đầu cô còn tưởng rằng mình say quá làm ầm ĩ nên An Kỳ không khống chế được mà không nghĩ tới nguyên nhân này.
Nhưng đây vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhất, Tả Minh Nhiên từ từ, cẩn thận hỏi: “Ngoài việc này ra, còn điều gì mà chị không nhớ không?”
Nghĩ đến lý do tối hôm qua làm cô chạy trối chết, mặt An Kỳ đỏ bừng, không cần cô lên tiếng, Tả Minh Nhiên cũng đã đoán được tám chín phần mười.
Hít sâu một hơi, Tả Minh Nhiên lấy tay che mắt, từ bỏ chính mình: “Không cần nói, để chị yên tĩnh.”
Nếu chỉ là chuyện xảy ra trước khi say, cô vẫn có thể xử lý được, bây giờ xem ra, may mắn cô trước mắt có một khoảng thời gian công tác không ở thành phố B, nếu không may gặp phải Yến Vân Dương, có trời mới biết cảnh tượng xấu hổ như nào.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Tả Minh Nhiên đang suy nghĩ, điện thoại kêu rung vài cái, tự động hiện ra tin nhắn mới.
“Đi đường cẩn thận, đến nơi thì gửi địa điểm cho tôi.”
“Cô ăn cháo trong lò vi sóng chưa?”
“Lần sau đừng uống quá nhiều rượu.”
Ghi chú là Yến có tiền.
Ba tin nhắn liên tiếp khiến trái tim nhỏ bé mỏng manh của Tả Minh Nhiên gần như không chịu nổi, úp điện thoại xuống giả vờ như không nhìn thấy gì, che mặt lẩm bẩm: “Uống rượu sảng khoái nhất thời, sau say thì như nóng như thiêu.”
An Kỳ không nghe rõ cô nói gì, thấy cô che mặt lại nhíu mày, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi: “Chị Nhiên, chị sao vậy?”
Tả Minh Nhiên quay đầu lại nhìn cô, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, “An Kỳ, nghe chị khuyên một câu, sau này nhất định không được say rượu, em biết không?”
An Kỳ ngơ ngác gật đầu. Bọn họ bên này lẩm nhẩm lầm nhầm nói chuyện, cách một lối đi, Thời Song Hạ nhịn không được nghiêng đầu liếc xéo, sau khi nhận thấy vẻ mặt của Tả Minh Nhiên, cô nhướng mày và gửi cho An Kỳ một tin nhắn.
Ba phút sau, biết rõ ngọn nguồn, Thời Song Hạ để điện thoại xuống, lộ ra vẻ mặt ta đã biết từ lâu.
*
Khi Tả Minh Nhiên giả chết không chịu trả lời tin nhắn, Yến Vân Dương vừa mới rời khỏi nhà.
Liễu Thanh Hà đợi anh trong xe, nhìn thấy anh từ trong thang máy tay không đi ra, không khỏi cười nói: “Không phải nói quay về lấy cái gì quan trọng sao? Sao con lại ra tay không?”
Yến Vân Dương vẻ mặt không thay đổi, “Con nhớ lầm, Văn Mặc đã lấy đồ đi rồi.”
Liễu Thanh Hà trong lòng rõ ràng, liếc mắt nhìn lại không thấy Tả Minh Nhiên, nghi hoặc hỏi: “Nhiên Nhiên đâu?”
Yến Vân Dương khởi động xe, trả lời: “Cô ấy không có ở nhà, đi ra ngoài công tác.”
Liễu Thanh Hà cười nhạt một tiếng, không tiếp tục đề tài.
Việc của công ty đã đi đến giai đoạn giằng co cuối cùng, đối phương hiển nhiên đã đến thời điểm cùng đường bí lối, nhiều quyết định được đưa ra gần đây đã mang lại cho họ sự thuận lợi lớn. Vốn dĩ họ định hoàn thành nốt công việc cuối cùng vào ngày mai, nhưng tối nay đột ngột xảy ra chuyện, họ không thể không vội vàng suốt đêm chạy sang thành phố bên cạnh.
Xe dọn tuyết của thành phố liên tục hoạt động, hai bên đường đọng tuyết dày, tuyết rơi dày đặc, mọi người lái xe đều cẩn thận hết mức có thể.
Liễu Thanh Hà yên lặng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nói: “Tết Nguyên Đán năm nay con định thế nào? Ở lại thành phố B sao?”
Bà đã không gặp con trai ruột của mình nhiều năm, cho nên khi gặp lại, cảm giác xa cách giữa họ không thể nào xóa bỏ được. Bà không thể tưởng tượng được Yến Vân Dương đã trải qua những đêm giao thừa, không khí vô cùng náo nhiệt đó như thế nào.
Bây giờ anh và nhà họ Yến đã hoàn toàn trở mặt, mặc dù có người sẽ cố kỵ thân phận tổng tài Yến thị sẽ không nói gì trước mặt, nhưng nếu muốn bọn họ ngồi cùng nhau ăn Tết, e rằng điều đó không chỉ khiến một người cảm thấy khó chịu.
Là một người mẹ, bà không muốn con trai mình phải chịu đựng nỗi đau này.
Đèn đường liên tục vụt nhanh qua từ hai bên, Yến Vân Dương nhẹ giọng nói: “Con đón Tết với Nhiên Nhiên.”
Liễu Thanh Hà không ngờ anh sẽ trả lời như vậy, cúi đầu cười, sờ lên chiếc vòng tay nói: “Thời tiết ở thành phố B quá lạnh, nếu chuyện này có thể xử lý xong trong năm, không bằng mang mang Nhiên Nhiên đi ra ngoài chơi một chút, đến một nơi xa lạ, mẹ nghĩ con bé mỗi ngày đều phải trốn truyền thông cũng thật vất vả.”
Lời này vừa lúc nhắc nhở Yến Vân Dương, anh nhàn nhạt đáp ứng nói: “Tùy cô ấy sắp xếp.”
Liễu Thanh Hà cười cười, không nói tiếp.
*
Tàu cao tốc chạy gần năm tiếng đồng hồ, sau khi tỉnh táo ban đầu qua đi, di chứng của cơn say muộn lại ập đến, Tả Minh Nhiên ngủ nghiêng trên vai An Kỳ, tàu chạy qua đường hầm, Tả Minh Nhiên vốn dĩ đang ngủ say, đột nhiên mở mắt ra, trong mắt là bóng tối không đáy, tim đập thình thịch trong ngực, giống như có điều gì đó đang lặng lẽ xảy ra trong vô hình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook