Chương 15: Chó cắn chó

Editor: Bonnie

Là một nữ diễn viên đang nổi tiếng, tài khoản Weibo của Tả Minh Nhiên do nhân viên trong đoàn đội phụ trách xử lý, mặc dù là đăng Weibo hay câu like, thậm chí ngay cả giao lưu với fan cũng không phải do chính bản thân Tả Minh Nhiên làm.




Nghe cô nói muốn lấy tài khoản Weibo, Thời Song Hạ lập tức cảnh giác, “Em muốn lấy tài khoản làm gì?”

Tả Minh Nhiên ngồi trên thành giường, khoanh chân lại nói: “Đương nhiên là tuyên bố thanh minh rồi, cũng không để người khác vu khống em như vậy mà em lại không làm gì chứ?”

"Không được."

Thời Song Hạ trực tiếp lựa chọn từ chối, hợp tác nhiều năm như vậy, người khác không biết nhưng cô biết rõ, đừng nhìn Tả Minh Nhiên bình thường phối hợp làm việc với bọn họ, trên thực tế là từ trong xương cốt cô đã có sự phản nghịch, mấy năm nay bị chị trấn áp mới không xông ra ngoài gây họa, một khi đã buông thả, quay đầu là cô có thể đá lên tận trời.

Hôm nay cho cô tài khoản Weibo, nói không chừng ngày mai còn muốn làm ra sự kiện trượt tay ấn like.

Tả Minh Nhiên vẫn đang đấu tranh cho quyền lợi của mình, “Em chỉ muốn làm bản thân trong sạch thôi mà, tuyệt đối sẽ không làm gì khác, chị Hạ, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, chút tin tưởng như vậy chị cũng không cho em được sao?”

Thời Song Hạ lạnh lùng vô tình nói: "Không muốn."


Tả Minh Nhiên nâng trán, "Chị Hạ, em muốn đăng chín bức ảnh show ân ái, không phải bọn họ nói em đã ly hôn sao? Vậy thì em đăng ảnh sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Vậy em đưa ảnh cho chị, để chị đưa cho nhân viên công tác đăng giúp em.” Hiển nhiên Thời Song Hạ không tin tưởng cô, “Việc này em nghĩ cũng đừng nghĩ, chị nói cho em biết, em thành thành thật thật cho chị, hợp đồng của em sắp hết hạn rồi, công ty đã tìm chị nhiều lần, lỡ ngay lúc này ồn ào ra chuyện gì, chắc chắn công ty sẽ không bỏ qua cơ hội này.”

Tả Minh Nhiên gãi mặt, thở dài trong lòng.

Tả Minh Nhiên ký hợp đồng 8 năm với công ty, lúc trước là Thời Song Hạ nhặt cô từ ngoài đường về, cho nên Tả Minh Nhiên với công ty cũng không có bao nhiêu tình cảm, về việc gia hạn hợp đồng với công ty lần này, trước kia Thời Song Hạ đã nói qua với Tả Minh Nhiên.

Quy mô công ty bọn họ hiện tại không lớn, nhiều năm như vậy cũng chỉ nâng đỡ được một người là Tả Minh Nhiên, thế cho nên cũng coi như là có tiếng trong giới giải trí.


Mấy năm đầu, công ty đối xử với Tả Minh Nhiên không tệ, dưới sự tranh thủ của Thời Song Hạ, đa số tài nguyên đều có thể ưu tiên suy xét đến cô trước.

Nhưng mà ba bốn năm nay, không biết người nào trong cao tầng của công ty đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nhìn ra giá trị lợi dụng của Tả Minh Nhiên, lúc mới đầu thỉnh thoảng nhét vài người mới và vài nhân viên công tác mới, bình thường khi Tả Minh Nhiên vào đoàn phim, tất nhiên cũng đòi bổ sung thêm một hai nhân vật khác vào.

Hơn nữa hai năm gần đây, hợp đồng Tả Minh Nhiên gần kết thúc, công ty sợ không giữ được chân cô, lại không muốn tài nguyên bây giờ cấp cho cô để người khác có lợi, nên bắt đầu dần dần phân chia tài nguyên cho người khác, thậm chí có vài tài nguyên riêng của Tả Minh Nhiên cũng bị công ty chia ra ngoài.

Lúc đầu Thời Song Hạ còn có thể bàn bạc tranh thủ với công ty, sau này phát hiện không có tác dụng gì, mục đích của công ty đã rõ như ban ngày, thậm chí còn đem người mới đến nhét vào tay cô, ý đồ là muốn tài nguyên trong tay cô phân chia cho Tả Minh Nhiên ít đi.

Có những chuyện này, Thời Song Hạ lòng sinh khúc mắc, ban đầu cô và Tả Minh Nhiên đều không định đi ăn máng khác, trước kia có công ty lớn đưa ra điều kiện bọn họ đều không đồng ý, kết quả vừa quay đầu công ty đã qua cầu rút ván trước.

Lấy tư lịch và địa vị hiện tại của Tả Minh Nhiên, hiện tại chỉ cần tuyên bố đã hủy hợp đồng với công ty cũ, nhất định sẽ có công ty khác đến tìm cô ký hợp đồng, nhưng Thời Song Hạ đã có tính toán khác.

Sau khi cảnh cáo Tả Minh Nhiên một phen, Thời Song Hạ đang chuẩn cúp điện thoại, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Nói, sao em dám chắc chuyện này do Quan Tâm Nhị làm ra?”

Tả Minh Nhiên nằm ngửa lên giường, nhìn chằm chằm trần nhà nói: "Thật ra thì có thể không phải là cô ta, nhưng mặc kệ có phải cô ta hay không, vẫn luôn có người khiến chúng ta cho rằng chuyện này nhất định do Quan Tâm Nhị làm.”

Thời Song Hạ thiếu chút nữa đã bị cô làm cho choáng váng, Tả Minh Nhiên đem chuyện trước kia lời ít ý nhiều mà nói ra một lần, “Dựa theo tình huống hiện tại, Quan Tâm Nhị đơn phương cho rằng quan hệ giữa bọn em đã đến mức mày không chết thì tao chết, cô ta khó có thể làm gì em, nhưng ra tay trước thì chiếm ưu thế, nhưng nói cách khác, cô ta làm như vậy không thể nghi ngờ là đã tự chặt đường lui của mình, trừ phi em chết, nếu không cô ta sẽ không thể xoay người được.”

Ở trong giới này đã mười mấy năm, Thời Song Hạ coi như đã xem qua hết tất cả các loại yêu ma quỷ quái, nghe vậy thì nói: “Còn tình huống khác thì sao?”

Ngọn đèn chiếu trên đỉnh đầu xuất hiện nhiều vệt lốm đốm, Tả Minh Nhiên nhắm chặt mắt, nói: “Còn một người khác nữa, người đó muốn quăng nồi lên đầu Quan Tâm Nhị.”

Trong điện thoại chỉ còn lại tiếng hít thở của Thời Song Hạ, Tả Minh Nhiên tiếp tục nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta cứ xem như chuyện lần này là do Quan Tâm Nhị làm, nếu đúng thì không cần phải nói, nhưng nếu sai, người đầu tiên bị ‘cắn’ chắc chắn không phải là chúng ra, mà bọn họ chính là chó cắn chó.”

Thời Song Hạ thở dài, trong giọng nói có sự cảm khái như đứa nhỏ nhà mình cuối cùng cũng lớn rồi, “Vậy mà cũng có lúc em biết dùng tới não.”

Tả Minh Nhiên: ". . ."

Sau khi dặn dò hai câu, Thời Song Hạ cúp điện thoại, đi họp với đồng nghiệp ở phòng quan hệ xã hội, Tả Minh Nhiên nằm trên giường, hai mắt lơ đãng ngẩn người.

Cửa phòng bị ai đó gõ hai tiếng, cô lười biếng nhích người, từ trên giường đứng lên, lê dép lê đi mở cửa.


Yến Vân Dương kêu cô xuống ăn tối, Tả Minh Nhiên nhìn thời gian, lúc này mới hiện không để ý chút mà đã đến buổi tối, “Tôi cúp điện thoại, để tôi đi xuống.”

Khi anh chuẩn bị đi ra ngoài, Yến Vân Dương nhìn xuống tay cô, thAn Kỳ nói: “Đi rửa tay.”

Tả Minh Nhiên “A..” một tiếng, thành thành thật thật đi rửa tay mới xuống lầu.

Bữa tối không được tính phong phú, trên cơ bản đều là vài món ăn gia đình, khẩu vị thiên về hướng đơn giản.

Tả Minh Nhiên suy nghĩ, nói với Yến Vân Dương: “Tôi có thể chụp hình không?”

Bình thường trong mấy buổi liên hoan của công ty, Yến Vân Dương cũng từng thấy không ít nữ đồng nghiệp chụp ảnh đồ ăn trên bàn, giống như là một nghi thức gì đó, nghe vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu, chuyển vị trí, tránh cho bản thân mình chắn máy ảnh.

Tả Minh Nhiên cảm ơn, mở máy ảnh khua tay múa chân một hồi, ánh mắt lại chuyển lên người Yến Vân Dương, “Cái kia, anh có thể ngồi ở kia không? Yên tâm đi tôi sẽ không chụp dính mặt anh đâu.”

“Muốn đăng Weibo?” Kết hôn với một ngôi sao nữ, dù sao Yến Vân Dương cũng biết được một số công việc bình thường của họ.

Tả Minh Nhiên gật gật đầu, do dự nói: "Có thể chứ? Nếu có thể gây ra phiền toái thì thôi vậy.”

"Không phiền." Yến Vân Dương trả lời cực kỳ sảng khoái, anh ngồi xuống ghế, hỏi: "Cần tôi tạo tư thế gì không?"

Tả Minh Nhiên vội vàng xua tay, "Không cần không cần, tự nhiên một chút là được, giống như bình thường, không cần có cảm giác gì về ống kính.”

Yến Vân Dương cái hiểu cái không, Tả Minh Nhiên điều chỉnh góc chụp, vừa định nhấn nút chụp, đã thấy Yến Vân Dương đột nhiên đứng dậy.

"Làm sao vậy?"

Yến Vân Dương: "Đã quên một thứ.”

Tả Minh Nhiên không rõ chuyện gì, Yến Vân Dương nhìn cô quơ quơ tay trái của mình lên, “Nhẫn cưới.”


Tả Minh Nhiên lập tức hiểu được, cô sờ sờ tay trái của mình, mặt trên trơn bóng, không có trang sức gì.

Một lúc sau, Yến Vân Dương cũng từ trên lầu đi xuống, một lần nữa trở lại bàn ăn ngồi vào ghế, “Được rồi.”

Thu hồi suy nghĩ thả trôi của mình lại, Tả Minh Nhiên vội vàng chụp mấy tấm hình, cũng mặc kệ đẹp hay không, dù sao hậu kỳ đều là thần tiên, sau khi chỉnh sửa đều có thể cho ra hiệu quả cực lớn.

Thời Song Hạ đang bàn bạc khẩn cấp với phòng quan hệ xã hội khi nhận được tin nhắn thì sửng sốt, vô thức trả lời lại: “Em biết nấu ăn rồi hả?”

Theo những gì cô biết, Tả Minh Nhiên hoàn toàn là một tên ngốc trong bếp, đừng nói là nấu cơm, không làm nổ phòng bếp đã là chuyện tốt rồi.

Tả Minh Nhiên đắc ý trả lời lại bằng một gương mặt tươi cười, "Không phải em, Yến Vân Dương làm."

Thời Song Hạ gửi một loạt dấu chấm lửng qua, “Ai? Yến tổng? Em có uống lộn thuốc không thế?”

Yến Vân Dương ngồi đối diện nhìn thoáng qua Tả Minh Nhiên, Tả Minh Nhiên vội vàng trả lời mấy chữ, sau đó để điện thoại xuống ăn cơm.

Bên kia, Thời Song Hạ nhìn mấy chữ Tả Minh Nhiên gởi qua rơi vào trầm tư, nhân viên công tác bên cạnh thấy dáng vẻ Thời Song Hạ như đã chịu kích thích gì, đến gần hỏi: “Chị Hạ, chị làm sao vậy ạ?”

Thời Song Hạ đưa điện thoại ra, lau mặt nói: “Trước đăng một thông báo, sau đó đăng cái này lên.”

Nhân viên công tác nhận lấy điện thoại nhìn nhìn, “Đây là cái gì? ‘Hôm nay tôi nên rửa bát? Đây là nhà của chị Nhiên sao ạ?”

Thời Song Hạ “Ừ”, hỏi tiếp: “Liên hệ luật sư chưa? Trước đăng bản thảo thông báo đi, chuyện phát Weibo các cậu tự bàn bạc với nhau đi, trước khi đăng nhớ chỉnh sửa ảnh đó.”

Nhân viên công tác nhanh chóng làm việc, 20 phút sau, khi cư dân mạng đang bàn tán sôi nổi về tính xác thực của lịch sử trò chuyện, tài khoản Weibo của Tả Minh Nhiên đăng thông báo, không có bất kỳ ý tưởng mới nào, đầu tiên là phủ nhận lời đồn đãi trên mạng, sau đó là sẽ truy cứu trách nhiệm kẻ đã đồn thổi chuyện này.

Loại thông báo này cách vài ngày trong giới giải trí lại có một người đăng lên, Tả Minh Nhiên lại là nhân vật luôn nằm trên đầu sóng ngọn gió, từ khi ra mắt cho tới bây giờ, loại thông báo này không biết đã đăng bao nhiêu lần, cho nên ngoại trừ fan hâm mộ, cũng không có bao nhiêu người tin.

Nửa giờ sau khi đăng thông báo, Tả Minh Nhiên luôn tùy duyên lại đăng Weibo, chỉ có một câu ngắn ngủm, phía dưới là chín tấm ảnh, đúng lúc tạo thành chín ô caro.

Buổi tối chín giờ, lượng truy cập Weibo là lúc đông nhất, một bài đăng Weibo như vậy, chỉ trong vài phút đã thành đề tài hấp dẫn, một đường leo lên hot search, nhanh chóng lên đến hạng ba.

Sau khi ăn cơm xong, Tả Minh Nhiên đi vào tài khoản phụ, đi nhiều chuyện của bản thân mình, nhìn thấy hai vạn bình luận trên Weibo thì hết hồn, sau khi phản ứng lại mới nhấp vào xem.

“Dừng lại! Tôi đã ăn cơm chiều rồi, mau bưng chén cẩu lương này đi đi!”

“Tôi mệt quá, trái chanh cứ bay xung quanh tôi.”


“666 vả mặt bằng tốc độ ánh sáng, ai làm bữa tối, nhìn đi trông ngon quá.”

“Đã hiểu, chị Nhiên chính là sát thủ phòng bếp, hơn nữa chị Nhiên nói hôm nay chị í rửa chén, nên, cơm tối là do Yến tổng nấu.”

“Awsl, đây là tình yêu thần tiên gì đây?”

“Haha, không phải nói là gả vào nhà giàu sao? Ngay cả bảo mẫu cũng không có, còn phải tự nấu cơm?”

“Câu nói của lầu trên xấu xí quá, quả thật là làm tôi buồn cười chết rồi.”



Đủ loại bình luận, trên cơ bản đều là fan nhà, thậm chí có người còn tìm ra ảnh cưới năm trước của Tả Minh Nhiên, chiếc nhẫn cưới mà người đàn ông không lộ mặt đeo chính là Yến Vân Dương không thể nghi ngờ.

Nhưng cũng giống như sự phân cực của các bình luận, người tin đương nhiên sẽ tin, người không tin có nói gì cũng vô dụng, giống như cái gọi là ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện vậy, không lâu sau khi chúng được đăng, có người khẳng định đó là photoshop, nhưng vẫn có người ngoan cố cho là mình đúng, cảm thấy cả thế gian đều say chỉ có mình tôi là tỉnh.

Nhìn một hồi, Tả Minh Nhiên đột nhiên nhớ tới một chuyện, gõ tên Quan Tâm Nhị vào thanh tìm kiếm, sau khi tìm được tài khoản thì bấm vào.

Khác với Weibo của Tả Minh Nhiên, tần suất Quan Tâm Nhị đăng Weibo coi như là thường xuyên, trên cơ bản mỗi ngày đều một ảnh tự sướng, giọng điệu và ngoại hình như vậy, căn bản không thể nào khiến người ta tưởng tượng được cô ta thực ra là một người như thế.

Tắt điện thoại, Tả Minh Nhiên mở máy tính, định đem chuyện đăng kí bút danh hồi chiều chưa làm xong làm cho xong, đột nhiên một tin nhắn lại đến.

Tả Minh Nhiên cúi đầu nhìn, người gởi là Liễu Thanh Hà, buổi chiều sau khi ăn cơm xong hai người đã thêm Wechat, Tả Minh Nhiên còn lướt xem vòng bạn bè một lượt.

Dù sao cũng là mẹ chồng của mình, Tả Minh Nhiên lấy điện thoại qua mở lên.

Liễu Thanh Hà: “Ngày mai con có rảnh không? Chúng ta cùng đi dạo phố đi.”

Suy nghĩ tác giả:

Cho nên cuối cùng có phải là Quan Tâm Nhị hay không?

Chị Nhiên: Quản người đó là ai, ngồi cười xem chó cắn chó là được.

Cảm ơn thiên thần nhỏ đã bình chọn cho tôi hay tưới dung dịch dinh dưỡng ~

Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương