Xuyên Thành Phu Nhân Hào Môn
-
Chương 14-2
"Diêu Họa Di thật sự là đáng ghét, tốt xấu gì thì chị cũng là tiền bối của cô ta. Lúc trước chị chiếu cố cô ta như vậy, bây giờ cô ta lại trở mặt, thật là vong ân bội nghĩa."
Vẫn biểu tình cũng chưa biến hóa, Trâu Khả Lam nghe nói như thế lại nhíu nhíu mày, oán trách nói: "Được rồi, bớt càu nhàu đi."
"Lam tỷ chị chính là như vậy, tính tình chị quá hiền, như vậy thực dễ dàng bị người ta khi dễ."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào thang máy, lời còn lại Bạch Thiến Thiến không thể nghe được nữa.
Bạch Thiến Thiến từ trong góc đi ra, suy nghĩ một chút liền hiểu được vừa mới đã xảy ra chuyện gì, chính là cô không rõ đường đường là một ngôi sao như vậy thế nhưng lại bị một người mới đuổi đi, Diêu Họa Di kia cô cũng chưa từng nghe nói qua.
Bạch Thiến Thiến một đường nghĩ một đường đi ra công ty, băng qua hai con đường, vào một chiếc xe đỗ bên lề đường.
"Lê Chi An, cậu có biết Trâu Khả Lam không?"
Lê Chi An từ kính chiếu hậu nhìn cô ngạc nhiên, "Tôi biết, có chuyện gì vậy?"
"Cô ấy hiện tại có nổi tiếng không?"
"Đã lỗi thời rồi."
"?"
"Bây giờ cô ấy khác xa với thời điểm đỉnh cao trước kia."
Bạch Thiến Thiến không nghĩ tới là như vậy, ở cô kiếp trước, trước khi rời đi Trâu Khả Lam còn là một ca sĩ nổi tiếng trong giới âm nhạc. Không nghĩ tới qua năm năm cô lại lỗi thời, bây giờ lại bị một người mới bắt nạt.
"Cô ấy hiện tại được cho là tuyến mấy?"
Lê Chi An nghĩ nghĩ một chút, "Khoảng tuyến bảy, tám, thỉnh thoảng xuất hiện, bình thường tin tức giải trí đều không có nửa bóng dáng."
Tuyến bảy, tám? Bạch Thiến Thiến quả thực không thể tin được! Trâu Khả Lam, đường đường Trâu Khả Lam thế nhưng lại thành như vậy, tuy rằng cô là ở nước ngoài lớn lên, nhưng khi cô học trung học, ở trường học của cô cũng thường xuyên có thể nghe được bài hát của cô ấy, có thể tưởng tượng cô ấy nổi tiếng như thế nào, vậy mà qua năm năm cô ấy liền lỗi thời.
Quả nhiên giải trí giới tàn khốc không phải là nơi cô có thể tưởng tượng được.
Cô lúc trước còn tưởng rằng Hứa Mạn Ny coi trọng của cô, yêu cầu cô viết một bài hát cho Trâu Khả Lam, đến bây giờ cô mới phát hiện, Hứa Mạn Ny giao nhiệm vụ này đại khái cũng là nể mặt Ôn Hạo đối với cô có lệ một chút đi?
"Bây giờ cô muốn về nhà phải không?" Lê Chi An lại hỏi một câu.
Bạch Thiến Thiến thu hồi suy nghĩ, "Trước hết đến quán cà phê bên cận, tôi muốn mua vài ly cà phê sau đó quay lại đây."
Công việc của Bạch Thiến Thiến tương đối tự do, cũng không cần ở công ty làm việc đúng giờ, chỉ cần giao bản thảo đúng thời điểm hoặc là công ty có việc cần đến thì đến.
Tuy nhiên có rất nhiều người làm việc trong công ty. Dù sao mọi người đều đều là đồng nhiệp vẫn nên tạo mối quan hệ tốt một chút.
Lúc nãy Bạch Thiến Thiến tới nghe được nhóm chế tác hòa khúc còn có mấy nhân viên đang ghi lại các bài hát trong phòng thu, bây giờ cô muốn mua vài cóc cà phê đến đưa cho mọi người.
Lê Chi An không có hỏi nhiều, đưa cô đến một quán cà phê gần đây. Bạch Thiến Thiến mua xong cà phê liền trở về công ty.
Bây giờ hẳn mọi người đều ở trong phòng thu. Thời điểm Bạch Thiến Thiến đẩy cửa đi vào quả nhiên nhìn thấy tất cả mọi người đều bận rộn, cô liền đem cà phê nhẹ nhàng đặt ở trước bàn từng nhân viên công tác, cũng không nói gì, có người chú ý tới liền cùng cô nói một tiếng cám ơn, không chú ý tới cô cũng không so đo.
Đem cà phê phát xong cô liền đi tới một bên, nhìn ca sĩ đang ghi âm trong phòng thu.
Bạch Thiến Thiến nhìn đến người này nhưng thật ra ngẩn người, người này không phải là vừa mới vừa đem Trâu Khả Lam đuổi ra khỏi phòng nghỉ sao? Tên hình như là Diêu Họa Di? Nhưng mà cô ta không phải phải đang nghỉ ngơi sao? Như thế nào lại chạy đến bên này thu âm?
Đang suy nghĩ, đã thấy "Dì nhỏ" đang đeo tai nghe hướng cô vẫy vẫy tay, dì nhỏ tên là Hách Vân, bởi vì nhân bộ dạng có hơi già dặn, nên mọi người đều hay nói giỡn gọi cô là "Dì Nhỏ."
Bạch Thiến Thiến đi qua, Hách Vân nhấp một ngụm cà phê đối cô dựng thẳng cái ngón tay cái nói: "Hương vị không tồi, cám ơn a."
"Không cần khách khí."
"Đúng rồi, cô hôm nay là tới giao bản thảo à?"
Bạch Thiến Thiến gật gật đầu, Hách Vân lại đối cô dựng thẳng cái ngón tay cái, "Đỉnh quá! Nhanh như vậy liền làm xong rồi."
"Cũng tạm được." Bạch Thiến Thiến vội vàng khiêm tốn lên tiếng.
Hách Vân hào phóng đem vị trí tránh ra, một bên đưa tai nghe cho cô, một bên nói: "Cô nghe thử một chút xem."
Bạch Thiến Thiến còn không chưa kịp nói gì đã bị Hách Vân kéo tới tại vị trí ngồi xuống. Bạch Thiến Thiến cũng không nói thêm cái gì, lẳng lặng nghe.
Giọng Diêu Họa Di cũng không tồi, rất có kỹ năng, bất quá cũng là bởi vì quá mức chú trọng kỹ năng ngược lại thiếu một loại cảm xúc, tóm lại ở cô cảm thấy, giọng của cô ấy so với Trâu Khả Lam vẫn là kém quá xa.
Sau khi hát xong, người chế tác thực hiện một cử chỉ tạm dừng, ý bảo mọi người nghỉ ngơi một chút. Vừa mới làm việc căng thẳng bầu không khí lập tức thoải mái đứng lên, mọi người lúc này mới chú ý tới Bạch Thiến Thiến mua cà phê, cũng đều hứng cô nói lời cảm ơn.
Diêu Họa Di theo ghi âm trong phòng đi tới, gặp tất cả mọi người ở uống cà phê liền trêu ghẹo nói: "Yo, tất cả mọi người đều uống cà phê a, như thế nào không có phần của tôi nhỉ?"
Người chế tác liền cười hướng cô giải thích, "Đây là nhạc sĩ Bạch mới đén mua."
Diêu Họa Di ánh mắt nhìn qua, vừa lúc liền cùng Bạch Thiến Thiến cũng nhìn qua, Diêu Họa Di hướng cô gật đầu cười, "Xin chào cô nhạc sĩ Bạch."
"Xin chào, Diêu tiểu thư." Chào hỏi một câu, Bạch Thiến Thiến lại giải thích một câu, "Tôi lúc nãy cũng không biết Diêu tiểu thư ở đây, nên thiếu một phần."
"Như vậy a?" Diêu Họa Di hai tay khoanh trước ngực, trầm tư gật gật đầu, lập tức lại hướng cô nhe răng cười, "Vậy hiện tại cô đã biết, có phải hay không nên đi ra ngoài mua?"
Bạch Thiến Thiến nhướng mày, nhìn chăm chú hướng Diêu Họa Di nhìn lại, cô trên mặt mỉm cười ánh mắt lại kiên định, nhìn ra được cô ta cũng không phải ở cùng cô nói giỡn.
Chính là như vậy sai sử người khác mua cà phê cho mình, có phải hay không rất không khách khí?
Bầu không khí trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, Trịnh ca có tâm muốn làm dịu đi, liền cố ý trêu ghẹo nói: "Nhạc sĩ Bạch chính là nhạc sĩ cũng không phải chân chạy vặt, cô muốn uống cà phê thì bảo trợ lý đi mua, cô ấy ở bên cạnh cô không phải là để làm mấy việ này hay sao? Người có có sẵn lại không sai bảo, để làm gì lại sai nhạc sĩ Bạch của chúng tôi?"
Diêu Họa Di nhướn mày, đôi mắt to hướng Trịnh ca quét qua, cười duyên nói: "Em nói nè trịnh ca, anh bảo vệ người ta cái gì? Bạch tiểu thư còn chưa nói gì?" Quay đầu cười dài nhìn Bạch Thiến Thiến, "Bạch tiểu thư, cô nói phải không?"
Kỳ thật Trịnh ca trong lời nói có đạo lý, Bạch Thiến Thiến cũng không phải trợ lý của cô ta, không có nghĩa vụ mua cà phê cho cô ta, hơn nữa hai người vẫn là lần đầu gặp mặt, hiểu một chút đạo lí đối nhân xử thế thì mọi người sẽ không khó xử thế này, chính là Diêu Họa Di hôm nay là không khiến cho cô mua cà phê cho cô ta là không bỏ qua.
Bạch Thiến Thiến lại không ngốc, nhìn ra được cô ta là cố ý làm khó dễ cô, chính là cô không rõ, cô cùng Diêu Họa Di trước giời không biết nhau, càng không thể có hiềm khích gì, cô ta vì cái gì phải nhằm vào cô?
Hơn nữa sự kiêu ngạo này muốn toàn bộ thế giới đều phải vây quanh cô ta nhìn qua thật sự đĩnh đáng ghét.
Vẫn biểu tình cũng chưa biến hóa, Trâu Khả Lam nghe nói như thế lại nhíu nhíu mày, oán trách nói: "Được rồi, bớt càu nhàu đi."
"Lam tỷ chị chính là như vậy, tính tình chị quá hiền, như vậy thực dễ dàng bị người ta khi dễ."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào thang máy, lời còn lại Bạch Thiến Thiến không thể nghe được nữa.
Bạch Thiến Thiến từ trong góc đi ra, suy nghĩ một chút liền hiểu được vừa mới đã xảy ra chuyện gì, chính là cô không rõ đường đường là một ngôi sao như vậy thế nhưng lại bị một người mới đuổi đi, Diêu Họa Di kia cô cũng chưa từng nghe nói qua.
Bạch Thiến Thiến một đường nghĩ một đường đi ra công ty, băng qua hai con đường, vào một chiếc xe đỗ bên lề đường.
"Lê Chi An, cậu có biết Trâu Khả Lam không?"
Lê Chi An từ kính chiếu hậu nhìn cô ngạc nhiên, "Tôi biết, có chuyện gì vậy?"
"Cô ấy hiện tại có nổi tiếng không?"
"Đã lỗi thời rồi."
"?"
"Bây giờ cô ấy khác xa với thời điểm đỉnh cao trước kia."
Bạch Thiến Thiến không nghĩ tới là như vậy, ở cô kiếp trước, trước khi rời đi Trâu Khả Lam còn là một ca sĩ nổi tiếng trong giới âm nhạc. Không nghĩ tới qua năm năm cô lại lỗi thời, bây giờ lại bị một người mới bắt nạt.
"Cô ấy hiện tại được cho là tuyến mấy?"
Lê Chi An nghĩ nghĩ một chút, "Khoảng tuyến bảy, tám, thỉnh thoảng xuất hiện, bình thường tin tức giải trí đều không có nửa bóng dáng."
Tuyến bảy, tám? Bạch Thiến Thiến quả thực không thể tin được! Trâu Khả Lam, đường đường Trâu Khả Lam thế nhưng lại thành như vậy, tuy rằng cô là ở nước ngoài lớn lên, nhưng khi cô học trung học, ở trường học của cô cũng thường xuyên có thể nghe được bài hát của cô ấy, có thể tưởng tượng cô ấy nổi tiếng như thế nào, vậy mà qua năm năm cô ấy liền lỗi thời.
Quả nhiên giải trí giới tàn khốc không phải là nơi cô có thể tưởng tượng được.
Cô lúc trước còn tưởng rằng Hứa Mạn Ny coi trọng của cô, yêu cầu cô viết một bài hát cho Trâu Khả Lam, đến bây giờ cô mới phát hiện, Hứa Mạn Ny giao nhiệm vụ này đại khái cũng là nể mặt Ôn Hạo đối với cô có lệ một chút đi?
"Bây giờ cô muốn về nhà phải không?" Lê Chi An lại hỏi một câu.
Bạch Thiến Thiến thu hồi suy nghĩ, "Trước hết đến quán cà phê bên cận, tôi muốn mua vài ly cà phê sau đó quay lại đây."
Công việc của Bạch Thiến Thiến tương đối tự do, cũng không cần ở công ty làm việc đúng giờ, chỉ cần giao bản thảo đúng thời điểm hoặc là công ty có việc cần đến thì đến.
Tuy nhiên có rất nhiều người làm việc trong công ty. Dù sao mọi người đều đều là đồng nhiệp vẫn nên tạo mối quan hệ tốt một chút.
Lúc nãy Bạch Thiến Thiến tới nghe được nhóm chế tác hòa khúc còn có mấy nhân viên đang ghi lại các bài hát trong phòng thu, bây giờ cô muốn mua vài cóc cà phê đến đưa cho mọi người.
Lê Chi An không có hỏi nhiều, đưa cô đến một quán cà phê gần đây. Bạch Thiến Thiến mua xong cà phê liền trở về công ty.
Bây giờ hẳn mọi người đều ở trong phòng thu. Thời điểm Bạch Thiến Thiến đẩy cửa đi vào quả nhiên nhìn thấy tất cả mọi người đều bận rộn, cô liền đem cà phê nhẹ nhàng đặt ở trước bàn từng nhân viên công tác, cũng không nói gì, có người chú ý tới liền cùng cô nói một tiếng cám ơn, không chú ý tới cô cũng không so đo.
Đem cà phê phát xong cô liền đi tới một bên, nhìn ca sĩ đang ghi âm trong phòng thu.
Bạch Thiến Thiến nhìn đến người này nhưng thật ra ngẩn người, người này không phải là vừa mới vừa đem Trâu Khả Lam đuổi ra khỏi phòng nghỉ sao? Tên hình như là Diêu Họa Di? Nhưng mà cô ta không phải phải đang nghỉ ngơi sao? Như thế nào lại chạy đến bên này thu âm?
Đang suy nghĩ, đã thấy "Dì nhỏ" đang đeo tai nghe hướng cô vẫy vẫy tay, dì nhỏ tên là Hách Vân, bởi vì nhân bộ dạng có hơi già dặn, nên mọi người đều hay nói giỡn gọi cô là "Dì Nhỏ."
Bạch Thiến Thiến đi qua, Hách Vân nhấp một ngụm cà phê đối cô dựng thẳng cái ngón tay cái nói: "Hương vị không tồi, cám ơn a."
"Không cần khách khí."
"Đúng rồi, cô hôm nay là tới giao bản thảo à?"
Bạch Thiến Thiến gật gật đầu, Hách Vân lại đối cô dựng thẳng cái ngón tay cái, "Đỉnh quá! Nhanh như vậy liền làm xong rồi."
"Cũng tạm được." Bạch Thiến Thiến vội vàng khiêm tốn lên tiếng.
Hách Vân hào phóng đem vị trí tránh ra, một bên đưa tai nghe cho cô, một bên nói: "Cô nghe thử một chút xem."
Bạch Thiến Thiến còn không chưa kịp nói gì đã bị Hách Vân kéo tới tại vị trí ngồi xuống. Bạch Thiến Thiến cũng không nói thêm cái gì, lẳng lặng nghe.
Giọng Diêu Họa Di cũng không tồi, rất có kỹ năng, bất quá cũng là bởi vì quá mức chú trọng kỹ năng ngược lại thiếu một loại cảm xúc, tóm lại ở cô cảm thấy, giọng của cô ấy so với Trâu Khả Lam vẫn là kém quá xa.
Sau khi hát xong, người chế tác thực hiện một cử chỉ tạm dừng, ý bảo mọi người nghỉ ngơi một chút. Vừa mới làm việc căng thẳng bầu không khí lập tức thoải mái đứng lên, mọi người lúc này mới chú ý tới Bạch Thiến Thiến mua cà phê, cũng đều hứng cô nói lời cảm ơn.
Diêu Họa Di theo ghi âm trong phòng đi tới, gặp tất cả mọi người ở uống cà phê liền trêu ghẹo nói: "Yo, tất cả mọi người đều uống cà phê a, như thế nào không có phần của tôi nhỉ?"
Người chế tác liền cười hướng cô giải thích, "Đây là nhạc sĩ Bạch mới đén mua."
Diêu Họa Di ánh mắt nhìn qua, vừa lúc liền cùng Bạch Thiến Thiến cũng nhìn qua, Diêu Họa Di hướng cô gật đầu cười, "Xin chào cô nhạc sĩ Bạch."
"Xin chào, Diêu tiểu thư." Chào hỏi một câu, Bạch Thiến Thiến lại giải thích một câu, "Tôi lúc nãy cũng không biết Diêu tiểu thư ở đây, nên thiếu một phần."
"Như vậy a?" Diêu Họa Di hai tay khoanh trước ngực, trầm tư gật gật đầu, lập tức lại hướng cô nhe răng cười, "Vậy hiện tại cô đã biết, có phải hay không nên đi ra ngoài mua?"
Bạch Thiến Thiến nhướng mày, nhìn chăm chú hướng Diêu Họa Di nhìn lại, cô trên mặt mỉm cười ánh mắt lại kiên định, nhìn ra được cô ta cũng không phải ở cùng cô nói giỡn.
Chính là như vậy sai sử người khác mua cà phê cho mình, có phải hay không rất không khách khí?
Bầu không khí trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, Trịnh ca có tâm muốn làm dịu đi, liền cố ý trêu ghẹo nói: "Nhạc sĩ Bạch chính là nhạc sĩ cũng không phải chân chạy vặt, cô muốn uống cà phê thì bảo trợ lý đi mua, cô ấy ở bên cạnh cô không phải là để làm mấy việ này hay sao? Người có có sẵn lại không sai bảo, để làm gì lại sai nhạc sĩ Bạch của chúng tôi?"
Diêu Họa Di nhướn mày, đôi mắt to hướng Trịnh ca quét qua, cười duyên nói: "Em nói nè trịnh ca, anh bảo vệ người ta cái gì? Bạch tiểu thư còn chưa nói gì?" Quay đầu cười dài nhìn Bạch Thiến Thiến, "Bạch tiểu thư, cô nói phải không?"
Kỳ thật Trịnh ca trong lời nói có đạo lý, Bạch Thiến Thiến cũng không phải trợ lý của cô ta, không có nghĩa vụ mua cà phê cho cô ta, hơn nữa hai người vẫn là lần đầu gặp mặt, hiểu một chút đạo lí đối nhân xử thế thì mọi người sẽ không khó xử thế này, chính là Diêu Họa Di hôm nay là không khiến cho cô mua cà phê cho cô ta là không bỏ qua.
Bạch Thiến Thiến lại không ngốc, nhìn ra được cô ta là cố ý làm khó dễ cô, chính là cô không rõ, cô cùng Diêu Họa Di trước giời không biết nhau, càng không thể có hiềm khích gì, cô ta vì cái gì phải nhằm vào cô?
Hơn nữa sự kiêu ngạo này muốn toàn bộ thế giới đều phải vây quanh cô ta nhìn qua thật sự đĩnh đáng ghét.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook