Lúc này, Trình Dương cũng không còn quá muốn dùng đạo cụ nữa, nhưng bộ dáng kinh hoàng thất thố của Chu Khuyết Đình làm cho cậu thấy có chút, rất là mất mặt, cậu không nhịn được dùng thử phép khích tướng.
"Như này thôi cũng không dám, có phải anh không được hay không?"
"Đúng vậy."
"......"
Khựng người một chút, Trình Dương nói: "Vậy à, vậy thì em tự dùng."
Giọng điệu này, là giận dỗi rồi.
Chu Khuyết Đình lại cứng rắn một cách hiếm thấy: "Không được dùng."
Trình Dương: "Nếu em cứ muốn sử dụng thì sao?"
Chu Khuyết Đình kiên trì: "Muốn cũng không được."
Ý kiến của hai người không thống nhất, thế là cứ như vậy xoắn xít dỗi nhau, hôn chúc ngủ ngon hàng ngày cũng bỏ luôn.
Nhưng hiện giờ Chu Khuyết Đình không get không được ý của Trình Dương, vì sao nhất quyết kiên trì muốn sử dụng đạo cụ khủng bố như vậy chứ?
Rõ ràng lúc trước đụng đến cái kia của anh đều sẽ phát run.
Chẳng lẽ thứ kia của một nhân loại bình thường như anh, còn có thể khó chấp nhận ơn cả thứ đạo cụ đầy gai ngược kia hay sao?
Cố tình chuyện này không thể chia sẻ thảo luận với người khác, chỉ có thể tự mình đè nén suy nghĩ trong lòng.
Chu Khuyết Đình âm thầm buồn rầu, Trình Dương cũng không vui vẻ.
Nếu lý tính phân tích từ góc nhìn của thượng đế một chút, đương nhiên là không phải cậu bất mãn với việc Chu Khuyết Đình không phối hợp, ngược lại, cậu cảm thấy một loại cảm giác bất an vì việc này.

Rõ ràng bạn trai vô cùng muốn làm, vậy tại sao bây giờ lại không chịu làm? Có phải là do lần trước cậu kháng cự quá mức nên bị bạn trai tưởng rằng cậu chán ghét việc này? Lần này cậu tỉ mỉ chuẩn bị đồ dùng tình thú, lại hoàn toàn ngược lại, khiến cho bạn trai thấy sợ hãi rồi sao? Hình tượng hiện giờ của cậu ở trong lòng bạn trai, rốt cuộc là cái dạng gì?
Đây là tâm lý lo được lo mất dễ dàng nảy sinh khi hai người đang ở trong mối quan hệ yêu đương, nhưng Trình Dương sẽ không chịu nhận.
Thậm chí, cậu còn không cho rằng chính mình đang thấy bất an, loại này cảm xúc như bất an này không thể xuất hiện trên người cậu được, Trình Dương nghĩ như vậy.
Dù sao thì một kẻ mạnh mẽ như cậu làm sao có thể là người thiếu cảm giác an toàn được?
Có lẽ là ông trời nghe được tiếng lòng của cậu, nên đã quyết định cung cấp cho người có cảm giác an toàn cao đến mức muốn nổ như cậu một ít khảo nghiệm nho nhỏ.
Người cha ruột bỏ vợ bỏ con kia của Chu Khuyết Đình, đầu năm nay bị bệnh nặng một hồi, đi qua quỷ môn quan một lần, thế nhưng lại nhớ đến đôi con trai con gái của và vợ cả của mình.
Nghĩ đến con gái đã có chốn về, mà con trai lại vẫn chưa kết hôn, công việc cũng không ra đâu vào đâu, thế là người cha ruột này quyết định thay con trai sắp xếp một cuộc xem mắt một cách đương nhiên, muốn để cho anh thành gia trước, rồi mới lập nghiệp sau.

Vì điện thoại đã bị hai chị em cho vào sổ đen, cha Chu chỉ có thể trằn trọc nhắn gửi yêu cầu qua bạn bè thân thiết, nhưng chuyện này không khỏi làm cho trên mặt ông ta không mấy vẻ vang, nên giọng điệu nhờ truyền đạt càng đông cứng thêm mấy phần.
— Lời nhắn gốc của cha cháu là: Một đống tuổi rồi, lại chẳng làm nên trò trống gì, không bằng giải quyết hôn nhân đại sự trước.

Nếu có thể ổn định được tính tình, cưới vợ an gia, cha có thể cung cấp chút tiền vốn cho mày gây dựng sự nghiệp.
Nghe được lời này, Chu Khuyết Đình còn chưa nói gì, thì Trình Dương đã cười lạnh một tiếng trước: "Vậy mà dám nói Tiểu Chu nhà chúng ta lớn tuổi."
Chu Khuyết Đình: "......" Thật ra cũng không cần nhấn mạnh lại điểm này.

Trình Dương lại nói: "Ông ta cung cấp tiền vốn, ai thèm của bố thí của ổng."
Chu Khuyết Đình điểm: "Không sai, cho dù là một tỷ, chúng ta cũng không cần."
"......"
Trình Dương hơi khựng lại.
Chu Khuyết Đình có loại dự cảm bất ổn.
Trình Dương: "Anh vừa nói là......!Một, một, tỷ?"
Chu Khuyết Đình nhất thời trầm mặc.
Trình Dương không nhịn được truy vấn: "Đơn vị không phải là đô-la Zimbabwe đấy chứ?"
*đô-la Zimbabwe: từng là đơn vị tiền tệ chính thức của Zimbabwe cho đến năm 2009 vì sau cuộc khủng hoảng kinh tế 2008, nó đã trở thành đồng tiền hầu như không có giá trị.

Chu Khuyết Đình tiếp tục trầm mặc.
Im lặng trong chốc lát, anh mới rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ chỉ vì vỏn vẹn một tỷ, mà em muốn bán tôi sao?"
Ngó ngó khuôn mặt không có biểu cảm gì của Chu Khuyết Đình, Trình Dương kiên quyết nói: "Đương nhiên sẽ không!"
Chu Khuyết Đình "Ồ" một tiếng: "Anh tin em."
Anh giương mắt, ánh mắt vừa sâu vừa đen, tràn đầy sự tin tưởng.
"......" Trình Dương lại đột nhiên thấy hơi áy náy, xong lập tức lời nghiêm nghĩa chính, nghiêm túc nói "Thứ mà em để ý chính là mấy đồng tiền ki sao? Không phải.

Thứ em để ý chính là tra nam với tiểu tam có phải chịu báo ứng xứng đáng hay không, với cả, nên làm như thế nào mới có thể đoạt lại những thứ thuộc về anh."
Chu Khuyết Đình: "Rất có đạo lý."
Trình Dương: "Vì vậy, phải làm thế nào mới có thể lấy được kia số tiền một tỷ kia?"
Chu Khuyết Đình: "......"
Chu Khuyết đương nhiên không có khả năng chia tay với Trình Dương chỉ vì "vỏn vẹn một tỷ tệ", lại hoặc là làm ra loại chuyện lừa hôn khiến cho người ta khinh thường kia.
Nhưng quả thật giống như lời của Trình Dương, thật sự cũng không thể để cha ruột của cơ thể này, cùng với bà mẹ kế mượn bụng ép vua thoái vị năm đó chiếm lợi hết được.
Năm đó, chị em nhà họ Chu bị đuổi ra khỏi cửa, còn chưa thành niên, bạn bè thân thích đều không dám vươn tay giúp đỡ dưới sự ám chỉ của vị kia.

Nếu không phải chị gái Chu đã sớm đính hôn với con trai duy nhất nhà họ Dường trước khi mẹ hai người qua đời, mà nhà họ Đường lại là người trọng tình trọng nghĩa, đón hai chị em về nhà xem như con mình, thì một cô gái trẻ tuổi, mặc kệ là làm sao cũng không thể nuôi sống cả mình lần một đứa bé con được.
Lúc Chu Khuyết Đình xuyên đến thế giới này, nguyên chủ mới vừa lên lớp 12, lại hãm sâu vào chuyện kiện tụng về di sản của mẹ mình, không thể thoát thân, bà mẹ kế kia, sớm không ra tay, muộn không ra tay, lại ngay giai đoạn trước khi nguyên chủ chuẩn bị thi đại học trước, lấy lý do vợ/chồng mới là người kế thừa tài sản thứ nhất, mà di ngôn của mẹ nguyên chủ không được viết rành mạch trên tài liệu bằng giấy chất, nên không có hiệu lực trên pháp luật, ngang nhiên yêu cầu tố tụng ra tòa đòi chia lại di sản, dụng tâm hiểm ác của mụ ta, quả thật có thể nhìn rõ được.

Đương nhiên, kẻ độc ác nhất không ai khác chính là cha ruột của nguyên chủ, mẹ kế có sử dụng thủ đoạn âm độc đến thế nào đi chăng nữa, nếu không được người cha ruột này gật đầu, thì ba ta sao có thể khẩy ra chút gợn sóng nào? Huống hồ, mẹ kế cũng chỉ là người ngoài, có đấu đi đấu lại thêm bao nhiêu lần, cũng sẽ không quá đau lòng, nhưng cha đẻ cùng chung dòng máu thế nhưng lại muốn kiện tụng ra tòa với mình, đây mới là đả kích to lớn nhất.
Nếu không phải một Chu Khuyết Đình đã thành niên của thế giới khác đã xuyên đến, rất khó tưởng tượng một cậu thiếu niên 17-18 tuổi thiếu niên sẽ phải làm thế nào mới vượt qua được cửa ải gian khó này.
Một năm kia, vì chính mình và chị gái, Chu Khuyết Đình đã đoạt được quyền kế thừa di sản của mẹ, cũng thuận lợi thi đỗ vào học phủ đỉnh cấp như Đại học Yến Kinh, lần cuối cùng anh đến nhà cha ruột chỉ là vì đến lấy di vật của mẹ mình, vừa đến đó đã nói thẳng, hy vọng có thể sớm ngày âm dương lưỡng cách với bọn họ, mong hai ông bà cứ yên tâm, anh không nhẫn tâm lắm đâu, đến ngày đưa tang sẽ về nhà quăng bồn đỡ quan cho bọn họ.


Cha ruột với mẹ kế khó thử, lại không làm gì được, chỉ có thể cuồng nộ một cách vô năng, xong đập vỡ mất hai cái cốc thuỷ tinh thôi.

Sau khi có tài chính rồi, anh lập tức thành lập một văn phòng thám tử, tạo danh tạo tiếng, nghe ngóng khắp nơi, nhưng cũng không hy vọng là thật sự có thể tìm được tung tích của Trình Dương, tuy là hai người cùng nhau bị tai nạn xe cộ, nhưng anh cũng không cảm thấy trời cao sẽ tốt với mình như vậy, sẽ đưa cả anh lẫn Trình Dương đến thế giới mới này rồi bắt đầu một lần nữa.

Anh chỉ cảm thấy, chắc là trời cao hy vọng anh có thể giống như Trình Dương vậy, diệt ác trừ bạo, giúp đỡ kẻ yếu, nên mới cho anh một cơ hội sống lại.
Tận đến ngày đó, khi thật sự nhìn thấy hình bóng làm chính mình khắc cốt minh tâm ngoài trung tâm thương mại kia, lại đến sau này, sau khi biết được hướng đi của hai người rõ ràng có nhiều điểm kỳ diệu giống nhau từ chỗ mẹ Trình, Chu Khuyết Đình mới giật mình hiểu ra rằng Trình Dương với Chu Khuyết Đình của thế giới này, có lẽ đúng là một tồn tại giống như hình chiếu của hai người vậy, hay hoặc là thuyết vũ trụ song song? Ai biết được.
Tóm lại, trời cao thế nhưng thật sự thiên vị anh đến thế, vậy thì đương nhiên là anh không thể cô phụ ý tốt của trời cao được rồi.
Anh có được người bạn trai hoàn hảo nhất trên thế giới này, kế tiếp, cũng là thời điểm để cho cha ruột và mẹ kế phải trả giá.

Đây vừa là giao đãi lại cho thiếu niên Chu Khuyết Đình của thế giới này, đồng thời cũng là để đền bù cho tiếc nuối của anh trong kiếp trước.
Lúc trước anh nói với Trình Dương, rằng văn phòng thám tử của anh chưa khai trương, cách nói này cũng không quá chuẩn xác.
Ngay ngày văn phòng thám tử được thành lập là anh đã nhận được hai đơn hàng đến từ chính mình rồi.

Đơn đầu tiên là, "Tìm thấy em, người tốt nhất trên thế giới", đơn thứ hai là "Khi nào thì người cha bỏ vợ bỏ con rơi vào địa ngục".
Nếu cha ruột nhảy ra khoe độ tồn tại, vậy cứ ném chút chứng cứ thu được trong bao năm qua ra trước, coi như là món khai vị ha.
Đêm đó, cha Chu nhận được file tài liệu được gửi đến twd một tài khoản lạ, vốn dĩ ông ta định cho nó vào thùng rác như ngày thường, nhưng lại ngây ngẩn cả người khi nhìn thấy tiêu đề.

《Tư tình của Lâm Uyển với Hồ Thụy.avi》
Lâm Uyển là vợ hiện tại của ông ta, Hồ Thụy là trợ thủ ông ta coi trọng tin tưởng nhất.

Trong nháy mắt, hô hấp của ông ta trở nên dồn dập, click vào video, nhìn thấy hai người quần áo không chỉnh dựa vào giường khách sạn trong video, rõ ràng là dáng vẻ vừa kết thúc một đoạn chuyện tình.
Hồ Thuỵ vẫn luôn tất cung tất kính trước mặt ông ta nay ôm lấy bả vai trần trụi của Lâm Uyển, khuôn mặt tươi cười nói: "Hàn Chí Cường thật là đủ nhẫn tâm, vậy mà lại có thể ép cho hai ông bà già nhà họ Chu kia mặc kệ hai đứa cháu ngoại ruột của mình."
Lâm Uyển cười nhạo: "Anh nghĩ hắn ta là kẻ ngốc thật chắc? Những chuyện xấu xa kia, đều là hắn ám chỉ em làm, còn chính hắn lại trong sạch thật sự."
"Vậy em phải làm sao bây giờ?" Hồ Thụy có chút đau lòng, hỏi.
"Hắn ta già hơn em mười bốn tuổi, ngày nào em cũng nấu món kỵ nhau cho hắn ăn, hắn ta sống đến tầm 50 là cũng nên đi rồi.

Đến lúc đó, nhà họ Hàn còn không phải là của em sao?"
"Vậy là em sẽ càng giàu hơn, liệu em có coi trọng chó săn nhỏ khác không?"
"Xem biểu hiện của anh đó."

"Vậy thì anh phải biểu hiện thật tốt mới được."
Hình ảnh tiếp đó càng ghê tởm hơn, mặt cha Chu xanh mét, nhấn tắt video, đang nghĩ ngợi xem liệu người gửi là ai, lại nên khiển trách này đối gian phu dâm phụ kia như thế nào, thì ông ta bỗng nhận được cuộc gọi của thư ký, thư ký kinh hoảng thất thố báo cáo lại rằng, cái video ông ta vừa mới xem kia thế mà lại được gửi hàng loạt, tất cả mọi nhân viên trong công ty đều nhận được.

Cha Chu suýt nữa khó thở thắt tim, ổn ổn lại thân mình, ra lệnh cho bên kỹ thuật lập tức tăng tốc xóa bỏ, lại không ngăn được có người đã download xuống, cũng đã truyền bá lên internet.
Mắt thấy trên đầu mình sắp che đầy mây xanh, lập tức sẽ trở thành trò cười trong mắt bàn dân thiên hạ, ông lại nhanh chóng gọi bên quan hệ công chúng lên, yêu cầu họ phải dẫn hướng dư luận lên đề tại "Trong khách sạn thế nhưng có giấu camera, đã uy hiếp đến quyền cá nhân riêng tư của mọi người một cách nghiêm trọng."
Đoàn đội quan hệ công chúng lĩnh mệnh, rất không dễ dàng mới dẫn đường được dư luận, rồi lại bị người ta đào ra, rằng cái khách sạn đã "uy hiếp đến quyền cá nhân riêng tư của mọi người một cách nghiêm trọng" này, lại chính là khách sạn dưới quyền quản lý của công ty nhà họ Hàn.
Trong lúc nhất thời, Hàn thị gặp phải đả kích gấp đôi, bia miệng chuyển biến bất ngờ, cổ phiếu giảm lên giảm xuống mấy lần lận.
Cha Chu cuối cùng cũng không chịu nổi đả kích như vậy, hai mắt tối sầm, đương trường hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Trước khi té xỉu, ông ta gắt gao bắt lấy tay của thư ký, nói với một giọng căm hận, rằng: "Lâm Uyển hại ta!"
Thư ký cuống quít báo cảnh sát, đề cập đến tình tiết cố ý mưu sát, rất nhanh thôi cảnh sát đã lập án, trong ghi chép mua sắm của Lâm Uyển, tra được từng nhóm thuốc ngủ được mua sắm nhiều lần.
Xem ra, qua bảy tám năm, Lâm Uyển đã sớm không thể chịu đựng được phương thức từ từ chậm rãi đợi cha Chu chết, mà muốn trực tiếp ra tay kết thúc người nằm bên gối này của mình ngay.
Tuy rằng có video làm bằng chứng, đủ để chứng minh Lâm Uyển có động cơ giết người, nhưng cuối cùng bà ta có thật sự phạm tội, thật sự làm những món ăn kỵ nhau kia hay không, cũng rất khó để kiểm chứng được, cảnh sát điều tra một lượt, cũng chỉ có thể lại thả bà ta ra.
Người phụ nữ này lại thật sự tỉnh táo hơn cha Chu nhiều, ngay giây phút bị bắt lấy kia là bà ta đã ý thức được người hạ độc thủ lần này hẳn là Chu Khuyết Đình, khi bà ta mời đến hacker được xưng là mạnh nhất trên thế giới nhưng cũng không phá giải được nguồn gốc của video kia, thì bà ta đã nhanh chóng liên lạc với Chu Khuyết Đình, tự mình đến thăm hỏi, không uy hiếp, không xin tha, mà là đến vì muốn hợp tác.
"Cậu biết đấy, tôi là một người mẹ, con cái là nhược điểm của tôi." Lâm Uyển tỏ ra yếu thế trước, xong mới nói, "Đình Đình, dì có thể chuyển toàn bộ 30% cổ phần trên tay dì cho con, giá trị của nó cao hơn số tiền 1 tỷ nhân dân tệ mà cha con hứa sẽ cho con rất nhiều.

Còn số cổ phần trên tay của cha con, chúng ta nghĩ cách, cùng nhau lấy được nó, xong rồi chia đều.

Dì chỉ là muốn lưu lại một chút đảm bảo cho cuộc sống của con dì sau này thôi, sau khi mọi chuyện kết thúc, mẹ con bọn dì nhất định sẽ không quấy rầy đến sinh hoạt của con nữa."
Chu Khuyết Đình quay đầu lại nhìn Trình Dương, đề cập đến chuyện tiền bạc, quả nhiên vẫn là phải để Trình Dương làm chủ.
Trình Dương hứng thú bừng bừng hỏi: "30% là bao nhiêu tiền?"
Lâm Uyển đã sớm nghe nói về chuyện Trình Dương từ câu chuyện của các phu nhân cùng nhau làm spa rồi, cậu thanh niên xinh đẹp này lấy sức của bản thân phế đi vị ngôi sao đang lên trong giới kinh doanh nhà họ Tưởng kia, Tưởng Ứng Thần vì cậu ta trở mặt phản bội lại bạn thân là Trần Thụy Ngọc, đầu tiên là một phong thư cử báo khiến Trần Thụy Ngọc đang học lên tiến sĩ được bốn năm chỉ đành thôi học, ngay sau đó cũng bị Trần Thụy Ngọc đang phẫn nộ, trở tay cũng là cử báo một tin, dẫn tới công ty dưới trướng nhà họ Tưởng cũng sôi nổi lâm vào vũng bùn thẩm tra kế toán thuế vụ.
Hai người lẫn nhau cắn xé đến bước này rồi, lại đều không quên đè lại người lớn nhà họ Tưởng, phòng ngừa bọn họ đi trả thù Trình Dương.
Lâm Uyển cảnh giác trong lòng, xong ý cười trên mặt lại sâu thêm mấy phần, kiên nhẫn tính toán cho cậu nghe, rằng 30% này là con số thiên văn kinh người đến mức nào.
Không ai có thể chống cự được dụ hoặc từ số tiền khổng lồ này, huống chi thanh danh bên ngoài của tên Trình Dương này vốn chính là thần giữ của.
Quả nhiên, Trình Dương nghe xong liên tục gật gù, phảng phất như là đã cực kỳ động lòng.
Lâm Uyển không khỏi nhìn thoáng qua Chu Khuyết Đình, bà ta biết đứa nhỏ này hận Hàn Chí Cường, cũng hận bà ta, giờ vì thỏa mãn ham muốn của bạn đời với tiền bạc mà không thể không để xuống thâm cừu đại hận, đứa nhỏ này thật sự có thể cam lòng sao?
Bà ta ngược lại là rất muốn nhìn đôi người yêu trẻ này sẽ vì vậy mà tan vỡ, nhưng mặc kệ bà ta nhìn kỹ đến mức nào, cũng không thể nhìn ra nửa phần bất mãn khó chịu trong mắt của Chu Khuyết Đình.
Bà ta nhất thời ngạc nhiên, xong lại cười lạnh trong lòng, nghĩ thầm Hàn Chí Cường thế mà lại sinh ra một kẻ si tình, đáng tiếc tìm phải bạn đời yêu tiền như mạng thế này, là chú định sẽ nhảy vào trong cái hố được đào một cách quang minh chính đại này của bà ta.
30% cổ phần kia, không phải kẻ nào cũng dám nắm chặt ở trong tay.
Chỉ trong nháy mắt, bà ta đã biến chuyển rất nhiều suy nghĩ trong đầu, xong ngay tức khắc đã thấy Trình Dương vấn luôn đang cười tủm tỉm kia bỗng thở dài, phe phẩy tờ giấy viết con số thiên văn kia.
"Tuy rằng tôi có thể lừa bà chuyển dời danh nghĩa cổ phần trước, rồi lại lật lọng, quay sang tiếp tục đối phó với bà, nhưng, chúc mừng bà, bà chính là cái loại người mà, cho dù có cho tôi tiền, tôi cũng ngại tiền bẩn kia." Trình Dương vẫn cười tủm tỉm như cũ, nhưng lời nói nói ra lại khiến cho biểu cảm trên mặt của Lâm Uyển suýt chút nữa là mất khống chế.
Bà ta nỗ lực mỉm cười nói: "Tôi mang theo thành ý lớn nhất đến đây."
Trình Dương cũng cười đáp: "Thành ý lớn nhất của một kẻ thứ ba là biến mất khỏi thế giới này á."
Lâm Uyển: "......"
Trình Dương không chút để tâm, chậm rãi xoa xoa cổ tay: "Con người tôi ấy mà, trước nay không có quy củ gì mà không đánh phụ nữ......"
Lâm Uyển sợ hãi cả kinh, bà ta đã đọc tin tức có tiêu đề là《Thanh niên tay súng thiện xạ đơn thương độc mã phá huỷ đội ngũ phạm tội của Lâm Khí Chi 》kia của Trình Dương, tự nhận là biết rất rõ giá trị vũ lực của Trình Dương.

"Xem ra chúng ta không còn gì để nói nữa." Lâm Uyển vội vàng đứng dậy, chật vật rời đi.
Bà ta không hiểu, thứ Trình Dương yêu nhất không phải là tiền sao? Vì sao lại có thể không động lòng trước khoản tiền khổng lồ này chứ?
Trình Dương theo sau đóng cửa lại, xong còn cầm cái chổi lên vung vẩy, vừa vung vừa nói: "Đen đủi cút đi."
Màn biểu diễn của cậu cũng không được đến đáp lại, đành buồn bực quay đầu lại, nhìn thấy Chu Khuyết Đình đang lặng yên vo viên tờ giấy Lâm Uyển để lại lại, ném vào thùng rác.
Trình Dương tiến đến trước mặt Chu Khuyết Đình nhìn nhìn: "Anh khóc à."
Giọng của Chu Khuyết Đình hơi khàn khàn: "Anh không khóc."
Trình Dương bật cười: "Phải cảm động đến mức này luôn à?" Cậu duỗi tay muốn đi xoa xoa khoé mắt của Chu Khuyết Đình, nhằm sưu tập chứng cứ.
Chu Khuyết Đình vừa trốn vừa nói: "Vậy một tỷ của em làm sao bây giờ?"
Trình Dương liếc liếc Chu Khuyết Đình: "Anh nói xem, làm sao bây giờ?"
Chu Khuyết Đình: "......"
Anh cũng nhìn Trình Dương, nhìn chằm chặp đến nỗi người bị nhìn đều bắt đầu thấy chột dạ.
"Không cho thì thôi chứ sao." Trình Dương lùi về sau một bước, nói, "Quỷ hẹp hòi."
Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu đã rơi vào một cái ôm nóng cháy.
"Cho." Chu Khuyết Đình thấp giọng nói, "Anh cho."
Nói, anh cầm lấy di động của Trình Dương, quyết đoán tắt máy, bế ngang Trình Dương lên, bê về phòng ngủ.
"Rầm." Cửa phòng đóng lại, chặn lại cảnh xuân trong phòng.
......
Ngày kế, Trình Dương lướt đến tin tức《 Vợ chồng Lâm Uyên Hàn Chí Cường vướng vào nghi vấn vi phạm luật kinh tế, công ty họ Hàn sắp sụp đổ 》, xoa xoa cái eo già nhức mỏi như sắp bị gãy đến nơi, đỡ trán nói: "Anh là chuyên gia quản lý thời gian đấy à? Cả đêm hôm qua......!anh dùng thời gian nào để ra tay với bọn họ thế?"
Chu Khuyết Đình ôm Trình Dương hôn hôn, hàm hàm hồ hồ đáp: "Đã sớm sắp xếp xong xuôi rồi."
"Vậy sao?" Trình Dương nhéo lỗ tai anh, "Vậy hôm qua anh xem em diễn làm gì? Cái nhà họ Hàn kia của bọn họ đã toang chắc rồi còn gì."
Chu Khuyết Đình: "Chỉ cần em muốn, thì anh đều có thể chấp nhận."
Trình Dương chớp chớp mắt, đột nhiên thay đổi sắc mặt, bắt lấy cái tay không an phận của Chu Khuyết Đình: "Không, em không muốn."
"Không, em muốn." Chu Khuyết Đình thơm thơm vành tai của Trình Dương.
Trình Dương: "......"
"Không phải hôm qua rất thoải mái sao? Anh sẽ rất nhẹ nhàng, đừng sợ."
"......"
Thoải mái thì thoải mái, nhưng có thoải mái đi nữa, cũng không chịu được một đêm bảy lần nha.
Một tia sáng lóe lên trước mắt, Trình Dương nghĩ thầm, nếu còn tiếp tục như vậy, sớm hay muộn gì thận cậu cũng suy nhược mất.
Ai, thật là một rắc rối khiến người ta hạnh phúc.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Thêm một lần nữa đi~
*Chú thích:
Đô-la Zimbabwe: từng là đơn vị tiền tệ chính thức của Zimbabwe cho đến năm 2009 vì sau cuộc khủng hoảng kinh tế 2008, nó đã trở thành đồng tiền hầu như không có giá trị.

Đến nay, tờ tiền đô-la Zimbabwe có mệnh giá lớn nhất là đồng 100 nghìn tỷ được in vào năm 2008 dù nó còn không đủ để trả tiền vé đi xe buýt..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương