Ngày hôm sau.
Chu Khuyết Đình ở trong văn phòng, ngồi đối diện với máy tính nửa buổi, nhưng một chữ luận văn cũng chưa viết được.
Anh nhìn lại lịch mấy lần, xác nhận rằng mình không xuyên qua lần thứ hai, cũng không phải là đang nằm mơ.
Xong anh lại không nhịn được rút di động ra xem WeChat, tối hôm qua Trình Dương cầm di động của anh, ghim nick WeChat của mình lên đầu danh sách, còn sửa ghi chú từ【Trình Dương】 thành 【Người tôi yêu】.
Nhìn avatar của Trình Dương được gắn với ba chữ này, Chu Khuyết Đình không thể kiềm chế được trái tim nóng bỏng như muốn tan chảy của mình.
Anh giật giật ngón tay, muốn nhắn gì đó cho cậu, nhưng lại không biết nên nhắn cái gì.
Đã dậy chưa?
Giữa trưa ăn gì rồi?
Uống trà sữa nhé?
Chu Khuyết Đình nhập xong một đoạn lời nói, xong lại xoá hết.
Anh hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi về phía cửa ra vào

Muốn gặp Trình Dương, muốn chính miệng nói cho cậu ấy nghe, chính tai nghe cậu ấy nói, không muốn chỉ nói chuyện qua các chữ cái lạnh băng không chứa đựng độ ấm của cậu ấy.
Chu Khuyết Đình vừa lái xe về nhà, vừa tiện đường mua thêm trà sữa, trái cây và đồ ăn luôn.

Đồng thời, anh còn không nhịn được nhớ lại những chuyện ngày xưa.
Kể từ ngày căn bệnh tự kỷ của anh được chữa khỏi, suy nghĩ nhung nhớ duy nhất trong lòng anh chính là tìm được Trình Dương.
Nhưng người cha người mẹ trên huyết thống kia của anh cũng không tán đồng ý nghĩ này, bọn họ đưa Chu Khuyết Đình về nhà, còn không phải là bởi vì công việc làm ăn trong nhà ngày càng lớn mạnh, nhưng mãi không sinh được đứa con nào khác, nên mới đành phải lại nhặt thằng "Thiểu năng trí tuệ" về nhà, nghĩ thử trị liệu trị liệu, lại bồi dưỡng bồi dưỡng xem, nói không chừng còn có thể cứu chữa được thì sao.
Bọn họ không nói rõ, tuy rằng trong một đoạn thời gian rất dài, Chu Khuyết Đình đều mơ màng hồ đồ, nhưng như thế cũng không có nghĩa là anh không có khả năng phân biệt thiện ác, tốt xấu.
Ai mới là người nhà chân chính, trong lòng anh biết cực kỳ rõ ràng.
Vì vậy, mặc dù cha mẹ có mua đồ chơi đắt nhất cho anh, cho anh đi học ở trường có học phí cao nhất, tha thiết mong chờ đến lúc anh trưởng thành thành tài, kế thừa gia nghiệp, thì anh cũng chưa từng quên, cho dù gì là một giây, rằng có tiền rồi, là anh sẽ đi tìm Trình Dương ngay.

Thế nhưng anh lại quên mất, rằng Trình Dương cũng sẽ không ở yên ở một chỗ mãi để chờ anh.


Chờ đến khi anh thật sự tích góp đủ tiền rồi, mua vé xe đi cô nhi viện, vui mừng đẩy cổng lớn ra, gọi một tiếng "Trình Dương" thật lớn lại không nghe được tiếng hồi đáp, thì mới phát hiện ra cô nhi viện này đã đóng cửa, còn Trình Dương thì cũng không biết tung tích.
Anh hoang mang mờ mịt đứng trong khu vườn mọc đầy cỏ hoang, không biết là mình nên đi đâu tìm người.

Anh đứng yên thật lâu, lâu đến tận khi cha mẹ đuổi đến tận đây, đùng đùng nổi giận lôi anh về nhà, phạt không cho anh ăn cơm chiều.
Lúc đó, hình phạt anh sợ nhất chính là không được ăn cơm, cô nhi viện lúc nào cũng dùng hình phạt này để trừng phạt những đứa trẻ không ngoan.
Nhưng lúc ở cô nhi viện có Trình Dương lén mang thức ăn cho anh, ở nhà trong nhà lại không có.
Bị đói thật là khó chịu, anh nhớ Trình Dương quá đi mất.
Sau đó, trong một lần lại một lần chạy trốn và trừng phạt, Chu Khuyết Đình hiểu ra rằng, muốn đi tìm Trình Dương, chỉ có thể trở nên mạnh mẽ trước.
Vì thế anh nỗ lực học tập, từng bước từng bước tiếp nhận công việc kinh doanh trong nhà, sau nhiều năm nỗ lực, cuối cùng anh cũng có năng lực giăng lưới rộng, bắt đầu công cuộc tìm người tưởng chừng như là mò kim đáy bể kia.


Nhưng khi đó Trình Dương cũng đã trở thành lưu lượng nổi tiếng nhất rồi, khắp đường cái đều là poster hình Trình Dương, căn bản là không cần anh phải đi tìm.
Anh vừa vui mừng lại vừa khổ sở, giống như là qua nhiều năm như vậy rồi, anh lại vẫn như cũ không hè trưởng thành, một chút hữu dụng cũng không có.
Anh còn sợ là Trình Dương phải ở trong tầng hầm ngầm âm u lạnh lẽo ở đâu đó, không phải gặm màn thầu thì là ăn mì gói, kết quả, Trình Dương lợi hại hơn tưởng tượng của anh nhiều, cậu đứng trên sân khấu, vừa loá mắt lại chói sáng, đám người như núi như biển hoan hô vì cậu, say mê vì cậu.
Chu Khuyết Đình cũng trở thành một người trong số đó, lời bày tỏ tối hôm qua không thể nói xong kia cũng không phải là lời nói đùa, ở bên lúc nhỏ khiến anh coi Trình Dương như người nhà, nhưng khi lớn lên, trong giây phút lại nhìn thấy Trình Dương lần nữa kia, là anh đã lập tức trở thành fan trung thành nhất của Trình Dương rồi.
Anh sưu tập tất cả mọi sân khấu, phỏng vấn, gameshows của Trình Dương, chỉ cần là video Trình Dương đã từng lộ mặt, chẳng sợ chỉ có vài giây, anh cũng sẽ cắt ra, chụp lại, mỗi ngày, sau khi tan làm đều xem đi xem lại.
Anh mua tất cả vé vào mỗi lần Trình Dương có buổi biểu diễn, mặc kệ là nó trùng lịch với các buổi họp hay các hạng mục lớn cỡ nào, thì gió mặc gió, mưa mặc mưa, anh vẫn dùng hết sức mình có mặt ở đó, vì thế giữa anh và cha mẹ còn phát sinh tranh chấp mấy lần lận, cuối cùng, anh không thể nhịn được nữa, đá họ ra khỏi công ty, đưa họ đến viện dưỡng lão.

Anh có thể tha thứ tất cả những chuyện cha mẹ đã từng làm trong quá khứ, nhưng không thể chịu đựng việc có người ngăn cản không cho anh đi gặp Trình Dương.
Anh thậm chí còn bắt đầu đầu tư những chương trình và đoàn phim có Trình Dương tham gia, những thân phận như nhà đầu tư, nhà làm phim vân vân, chỉ yêu cầu cho Trình Dương thêm nhiều màn ảnh một chút, nhưng anh đều phải làm một cách vô thanh vô tức, không thể bị Trình Dương phát hiện.
Có thể nói là, Chu Khuyết Đình là thật sự làm được chuyện "Nơi nào có Trình Dương, nơi đó liền có tôi".
Sô với những fan hâm mộ khác, anh có càng nhiều cơ hội đến xêm Trình Dương, tự nhiên cũng biết rằng vị ACE toàn năng, vương tử nhỏ vừa hát hay, vừa nhảy đẹp nhà bọn họ này, lúc ở hậu đài luôn mang vẻ mặt hờ hững, như là chuyện gì cũng không thèm quan tâm, lúc không phải biểu diễn thì thích nhất là cải trang xong chuồn vào các ngõ hẻm nhỏ, ngồi vào mấy quán ăn ven đường, gọi hai món ăn, lại rót một chén trà, chống cằm ngồi xem muôn hình muôn vẻ của đời người.
Nếu gặp được người mượn rượu giả điên, hoặc là còn nhỏ tuổi lại không học giỏi còn kết bè kết phái đánh nhau, thì vị thần tượng chuyên nghiệp này cũng sẽ hoạt động gân cốt một chút, vừa lẩm bẩm rằng hôm nay cũng là một ngày đẹp để truyền bá năng lượng tích cực đây, vừa tiến lên đè lại những tên vô lại kia tẩn cho một trận.
Những việc này, ngay cả người đại diện của Trình Dương cũng không biết đến, nhưng Chu Khuyết Đình lại vẫn xem ở trong mắt.


Anh núp trong những góc khuất tối tăm đó, nhìn thấy mọi nhất cử nhất động của Trình Dương, còn lóng lánh loá mắt hơn cả lúc ở trên sân khấu.

Sau đó anh cứ thế giúp Trình Dương bịt miệng, miễn cho có mấy tên nhiều chuyện không biết thời biết thế tự tiện đăng chút video không thích hợp lên mạng, lại tước đoạt mất thú vui duy nhất của Trình Dương.
Chu Khuyết Đình đã từng nghĩ rằng, chắc là đời này, anh với Trình Dương cũng chỉ có thể cứ như vậy, thần tượng và fan hâm mộ, ánh sáng và người hầu của ngài.
Anh thật sự không nghĩ đến, chỉ trong một thoáng anh ra nước ngoài đi công tác thôi, Trình Dương thế nhưng lại bị người kéo xuống khỏi vương tọa, cái gọi là những người thấu tình đạt lý, tự nhận là những quần chúng có trái tim biết đồng cảm, rồi những fan chưa làm được gì cho thần tượng đã vội nhảy ra kêu gào thoát fan trước kia, đều chỉ vì một người thiện ác không rõ, thị phi bất phân, lại dùng mọi cách vũ nhục, dồn hết sức trách móc cậu ấy một cách nặng nề.
Chu Khuyết Đình giận dữ trả thù tên khốn kia, khiến cho cha hắn ta vào tù với tốc độ nhanh nhất, anh cho rằng, bắt đầu kể từ lúc ấy, mình vẫn luôn canh giữ bên cạnh Trình Dương thì nhất định có thể bảo vệ cho cậu ấy thật chu toàn.
Nhưng khi tên khốn kia lái xe tông về phía Trình Dương, anh mới thống hận chính mình sao lại không phát hiện sớm hơn, đến lúc cuối cùng chỉ có thể dùng thân thể chắn cho Trình Dương một chút mà thôi.
Trong giây phút đó, anh nhào lên đè Trình Dương nằm xuống, hai người m.á.u t.h.ị.t be bét ôm lấy nhau, thân thể cả hai dần dần lạnh đi, không bao giờ có thể sử dụng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho nhau nữa.
Tận đến một khắc kia, Chu Khuyết Đình mới giật mình hiểu ra rằng, nhiều năm như vậy, tình thân và sự không muốn xa rời của anh đối với Trình Dương từ khi còn ốm yếu bất lực, sự truy đuổi và cuồng nhiệt của fan đối với thần tượng, những cảm xúc phức tạp đó trộn lẫn, dung hoà và nhau, đã sớm thăng hoa thành tình yêu không phải cậu thì không được.
Chuyển động chìa khóa, đẩy cửa ra, Chu Khuyết Đình nghĩ, lần này, anh nhất định phải nói được câu đó ra khỏi miệng, rằng.
- - Trình Dương, anh yêu em..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương