Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây
-
Chương 8: Đi cửa chính là chuyện không có khả năng
Đêm khuya rồi không đi ngủ, chạy ra đánh đàn, không phải là một tên có bệnh giống như mình thì là nam nữ chính, nói không chừng là một nhân vật bí hiểm a!
Tiếng đàn không đứt đoạn đi vào tai, Tiêu Dư An ngẩng đầu lên nhìn ngắm bầu trời đầy sao, vừa suy nghĩ lại vừa hướng theo tiếng đàn mà đi.
Nam chính Án Hà Thanh không biết đánh đàn, cho nên là nữ chính công chúa Vĩnh Ninh?
Không lẽ là Án Hà Thanh mang vết thương trên người, đau đến nổi không ngủ được, không chịu được cô đơn, chạy ra đây tản bộ, vừa đúng lúc gặp được công chúa Vĩnh Ninh đêm khuya đánh đàn, hai người gặp gỡ ở lương đình (đình nghỉ mát), sau đó một mắt định chung thân?
Không đúng, trong nguyên tác, hai người gặp nhau không phải như vậy.
Tiêu Dư An vô cùng hiếu kỳ, nhưng mắt thấy lương đình kề bên, hắn vô tình lùi bước nhất thời không để ý giẫm phải cành cây, vang lên cái rắc nhẹ.
Tiếng đàn bỗng im lặng, Tiêu Dư An nghĩ trong lòng ‘Ai ya’ một tiếng, đi vài bước về trước, cùng lúc một người vội vàng đi tới, hai người va thẳng vào nhau.
Người đó hét lớn “Ai” một tiếng trước tiên, rồi sau đó nhìn rõ khuôn mặt của Tiêu Dư An, lại đột nhiên quỳ xuống: “Hoàng thượng! người tại sao, tại sao lại ở đây?”
Tiêu Dư An nhìn kỹ một hồi, trong lòng nghi hoặc thêm nặng.
Người này đã không phải Án Hà Thanh, cũng không phải công chúa Vĩnh Ninh, nhưng Tiêu Dư An nhận ra hắn.
Hắn là người mà cả ngày hôm nay đều ở bên cạnh Tiêu Dư An trông coi, cũng là người đã trải rơm lúc ở trong nhà lao, là tên thị vệ chủ nghĩa làm việc thật sự.
“Người lúc nãy đánh đàn là ngươi?” Tiêu Dư An hỏi.
“Không phải tiểu nhân.” Thị vệ hoảng loạn trả lời, “Tiểu nhân cũng là nghe thấy tiếng đàn mà tìm tới đây, nhưng mà không thấy bóng người khả nghi nào.”
m thanh của thị vệ run rẩy, hai tay siết chặt nắm đấm, ánh mắt loạn xạ tứ phía.
Tiêu Dư An biết thị vệ đang nói dối, nhưng mà hắn lại lười truy cứu, so với tiếng đàn, Tiêu Dư An lại càng hiếu kỳ tên thị vệ này là một nhân vật như thế nào: “Ngươi tên là gì?”
Căn cứ vào tên phán đoán tốt xấu, suy cho cùng Tiêu Dư An cũng là người biết trước tình tiết!
“Tên của tiểu nhân? Hoàng thượng không là người biết… …” Trên mặt thị vệ lộ ra vẻ nghi hoặc, lại kịp thời thu lại âm thanh, thanh thanh cổ họng, tiếp tục trả lời, “Thưa hoàng thượng, tiểu nhân họ Dương, tên Liễu An.”
Tiêu Dư An nhỏ giọng lẩm bẩm: “Dương Liễu An… …”
Giống như một hạt ngọc tròn, lăn qua cổ họng Tiêu Dư An, cuối cùng hướng về tim hắn đè nén, đè đến nổi con tim Tiêu Dư An run lên.
Nam phụ trong nguyên tác, Tiêu Dư An nhớ không được vài người, nhưng mà Dương Liễu An, hắn là ấn tượng vô cùng.
Bởi vì quân vương thiếu niên trong nguyên tác có sở thích long dương, tự nhiên sẽ không tránh khỏi bị các nữ độc giả y y, thế là các thể loại tà giáo ở khu đồng nhân bay đầy cả một bầu trời, Tiêu Dư An không đạo khu đồng nhân, chưa từng xem qua cái loại này, nhưng mà sau này, một ngọn lửa liên quan đến Dương Liễu An cháy tới khu bình luận của chính văn.
Dương Liễu An chết rồi
Tên thị vệ này tính tình chính trực cương nghị, là một trong số ít người bên phe quân vương thiếu niên khiến người ta không thể nào xem như nhân vật phản diện, sau này do chính sách tàn bạo của quân vương thiếu niên dẫn tới bá tánh căm phẫn, trong một lần đang dạo chơi bên ngoài gặp phải ám sát, Dương Liễu An liều chết bảo vệ chủ, cuối cùng chết thảm dưới lưỡi dao sắc, rơi vào kết cục đầu lìa khỏi xác.
Tuy nhiên Tiêu Dư An không biết được nội dung nguyên tác có thể do mình mà thay đổi không, nhưng mà Dương Liễu An đối với quân vương thiếu niên trung thành tuyệt đối là việc không cần hoài nghi.
Tiêu Dư An tâm trạng phức tạp mà nhìn Dương Liễu An, đưa tay đem hắn kéo lên: “Đừng quỳ nữa.”
Dương Liễu An tạ chủ long ân xong, đứng dậy: “Hoàng thượng, người muốn đi đâu? Tiểu nhân bồi người.”
“Không đi nữa, lạnh quá rồi, về thôi.” Tiêu Dư An nói.
Dương Liễu An không nói lời hai muốn cởi bỏ áo ngoài của mình.
Tiêu Dư An vội vàng ngăn lại: “Chỉ là một đoạn đường ngắn, đi đi rồi sẽ ấm lên thôi.”
Trên mặt Dương Liễu An tỏ vẻ do dự, nhưng vẫn không kiên trì nữa, qua một lúc, hai người về đền sau lưng của Tẩm cung, Tiêu Dư An đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, rồi vỗ một cái lên đầu nói với Dương Liễu An: “Đúng rồi, người ngày mai giúp ta qua xem xem tình hình vết thương của hoàng tử Nam Yến quốc ra sao rồi.”
“Tuân chỉ.” Dương Liễu An chắp tay thành nắm đấm.
Tiêu Dư An gật gật đầu, từ sau lưng Tẩm cung lách đến trước cửa sổ, hai tên thị về trước đó vẫn ngây người đứng canh ở đó, thấy Tiêu Dư An quay về, ai nấy thở phào nhẹ nhõm.
“Các đồng chí vất vả rồi, đều đi nghỉ ngơi hết đi.” Tiêu Dư An vẫy vẫy tay áo, trong lúc cả ba tên thị vệ ngẩn người, lại từ cửa sổ leo vào bên trong.
Tiếng đàn không đứt đoạn đi vào tai, Tiêu Dư An ngẩng đầu lên nhìn ngắm bầu trời đầy sao, vừa suy nghĩ lại vừa hướng theo tiếng đàn mà đi.
Nam chính Án Hà Thanh không biết đánh đàn, cho nên là nữ chính công chúa Vĩnh Ninh?
Không lẽ là Án Hà Thanh mang vết thương trên người, đau đến nổi không ngủ được, không chịu được cô đơn, chạy ra đây tản bộ, vừa đúng lúc gặp được công chúa Vĩnh Ninh đêm khuya đánh đàn, hai người gặp gỡ ở lương đình (đình nghỉ mát), sau đó một mắt định chung thân?
Không đúng, trong nguyên tác, hai người gặp nhau không phải như vậy.
Tiêu Dư An vô cùng hiếu kỳ, nhưng mắt thấy lương đình kề bên, hắn vô tình lùi bước nhất thời không để ý giẫm phải cành cây, vang lên cái rắc nhẹ.
Tiếng đàn bỗng im lặng, Tiêu Dư An nghĩ trong lòng ‘Ai ya’ một tiếng, đi vài bước về trước, cùng lúc một người vội vàng đi tới, hai người va thẳng vào nhau.
Người đó hét lớn “Ai” một tiếng trước tiên, rồi sau đó nhìn rõ khuôn mặt của Tiêu Dư An, lại đột nhiên quỳ xuống: “Hoàng thượng! người tại sao, tại sao lại ở đây?”
Tiêu Dư An nhìn kỹ một hồi, trong lòng nghi hoặc thêm nặng.
Người này đã không phải Án Hà Thanh, cũng không phải công chúa Vĩnh Ninh, nhưng Tiêu Dư An nhận ra hắn.
Hắn là người mà cả ngày hôm nay đều ở bên cạnh Tiêu Dư An trông coi, cũng là người đã trải rơm lúc ở trong nhà lao, là tên thị vệ chủ nghĩa làm việc thật sự.
“Người lúc nãy đánh đàn là ngươi?” Tiêu Dư An hỏi.
“Không phải tiểu nhân.” Thị vệ hoảng loạn trả lời, “Tiểu nhân cũng là nghe thấy tiếng đàn mà tìm tới đây, nhưng mà không thấy bóng người khả nghi nào.”
m thanh của thị vệ run rẩy, hai tay siết chặt nắm đấm, ánh mắt loạn xạ tứ phía.
Tiêu Dư An biết thị vệ đang nói dối, nhưng mà hắn lại lười truy cứu, so với tiếng đàn, Tiêu Dư An lại càng hiếu kỳ tên thị vệ này là một nhân vật như thế nào: “Ngươi tên là gì?”
Căn cứ vào tên phán đoán tốt xấu, suy cho cùng Tiêu Dư An cũng là người biết trước tình tiết!
“Tên của tiểu nhân? Hoàng thượng không là người biết… …” Trên mặt thị vệ lộ ra vẻ nghi hoặc, lại kịp thời thu lại âm thanh, thanh thanh cổ họng, tiếp tục trả lời, “Thưa hoàng thượng, tiểu nhân họ Dương, tên Liễu An.”
Tiêu Dư An nhỏ giọng lẩm bẩm: “Dương Liễu An… …”
Giống như một hạt ngọc tròn, lăn qua cổ họng Tiêu Dư An, cuối cùng hướng về tim hắn đè nén, đè đến nổi con tim Tiêu Dư An run lên.
Nam phụ trong nguyên tác, Tiêu Dư An nhớ không được vài người, nhưng mà Dương Liễu An, hắn là ấn tượng vô cùng.
Bởi vì quân vương thiếu niên trong nguyên tác có sở thích long dương, tự nhiên sẽ không tránh khỏi bị các nữ độc giả y y, thế là các thể loại tà giáo ở khu đồng nhân bay đầy cả một bầu trời, Tiêu Dư An không đạo khu đồng nhân, chưa từng xem qua cái loại này, nhưng mà sau này, một ngọn lửa liên quan đến Dương Liễu An cháy tới khu bình luận của chính văn.
Dương Liễu An chết rồi
Tên thị vệ này tính tình chính trực cương nghị, là một trong số ít người bên phe quân vương thiếu niên khiến người ta không thể nào xem như nhân vật phản diện, sau này do chính sách tàn bạo của quân vương thiếu niên dẫn tới bá tánh căm phẫn, trong một lần đang dạo chơi bên ngoài gặp phải ám sát, Dương Liễu An liều chết bảo vệ chủ, cuối cùng chết thảm dưới lưỡi dao sắc, rơi vào kết cục đầu lìa khỏi xác.
Tuy nhiên Tiêu Dư An không biết được nội dung nguyên tác có thể do mình mà thay đổi không, nhưng mà Dương Liễu An đối với quân vương thiếu niên trung thành tuyệt đối là việc không cần hoài nghi.
Tiêu Dư An tâm trạng phức tạp mà nhìn Dương Liễu An, đưa tay đem hắn kéo lên: “Đừng quỳ nữa.”
Dương Liễu An tạ chủ long ân xong, đứng dậy: “Hoàng thượng, người muốn đi đâu? Tiểu nhân bồi người.”
“Không đi nữa, lạnh quá rồi, về thôi.” Tiêu Dư An nói.
Dương Liễu An không nói lời hai muốn cởi bỏ áo ngoài của mình.
Tiêu Dư An vội vàng ngăn lại: “Chỉ là một đoạn đường ngắn, đi đi rồi sẽ ấm lên thôi.”
Trên mặt Dương Liễu An tỏ vẻ do dự, nhưng vẫn không kiên trì nữa, qua một lúc, hai người về đền sau lưng của Tẩm cung, Tiêu Dư An đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, rồi vỗ một cái lên đầu nói với Dương Liễu An: “Đúng rồi, người ngày mai giúp ta qua xem xem tình hình vết thương của hoàng tử Nam Yến quốc ra sao rồi.”
“Tuân chỉ.” Dương Liễu An chắp tay thành nắm đấm.
Tiêu Dư An gật gật đầu, từ sau lưng Tẩm cung lách đến trước cửa sổ, hai tên thị về trước đó vẫn ngây người đứng canh ở đó, thấy Tiêu Dư An quay về, ai nấy thở phào nhẹ nhõm.
“Các đồng chí vất vả rồi, đều đi nghỉ ngơi hết đi.” Tiêu Dư An vẫy vẫy tay áo, trong lúc cả ba tên thị vệ ngẩn người, lại từ cửa sổ leo vào bên trong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook