Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây
-
Chương 195: Dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy
(*Dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy <欲与君相知,长命无绝衰>: Nguyện được cùng chàng tương tri (yêu nhau), duyên tình mãi mãi không dứt.)
Xe ngựa là bị ép ngừng lại, Tiêu Dư An chống lấy đầu đau khổ mà suy nghĩ tiếp theo sau đây nên làm thế nào, con ngựa của xe ngựa đột nhiên bị sợ hãi mang theo cả xe ngựa mãnh liệt mà lắc lư qua lại vài cái mới ổn định trở xuống, Tiêu Dư An bị chấn động đến cho chút lờ mờ, nghe thấy bên ngoài một trận ồn ào, lại đột nhiên yên tĩnh.
Chuyện gì vậy!?
Chẳng lẽ lại là ám sát! Đây vẫn còn chưa xong nữa sao?
Tiêu Dư An nghi hoặc khó hiểu, vén màng ra, thấy phía trước xe ngựa đi qua đi lại một con bạch mã, cản lại đường đi, người cưỡi ngựa là một thanh niên thanh tuyển vô song, hắn cũng trông về phía bên đây, trong phút chốc cùng Tiêu Dư An giao nhau ánh mắt.
Tại sao năm gần đây dường như không thể ngủ ngon, tại sao phó thác cẩm thư* tin không về, tại sao trời trong khó sửa loan kính vỡ, tại sao nhìn nhau không lời lưỡng mang mang.
(*Cẩm thư <锦书>: Chỉ những cuốn sách hoa mỹ
*Loan kính <鸾镜>: một cái gương trang điểm của nữ tử thời cổ, làm bằng đồng có trang trí chim loan trên đó)
Ánh mắt của Tiêu Dư An căn bản không thể rời đi, hắn nhảy xuống xe ngựa, vô cùng lúng túng không dám lên trước.
Án Hà Thanh lật người xuống ngựa giữ lấy dây cương, vẫn như cũ một lời không nói mà nhìn Tiêu Dư An.
Tình huống này cảnh tượng này, vậy mà quen thuộc đến vậy.
Tuy rằng đang trầm mặc, nhưng ánh mắt của hai người lại sớm đã hướng đối phương nói hết ngàn câu vạn lời.
Tiêu Dư An đã từng ở trong đầu tưởng tượng vô số lần cảnh tượng lúc cùng Án Hà Thanh gặp mặt lần nữa, hắn đã nghĩ sẵn vô số loại câu từ để chứng minh mình là Tiêu Dư An, nhưng giờ đây thật sự đến thời khắc này, Tiêu Dư An phát hiện mình vậy mà chỉ có thể im thin thít, nói không ra một lời nói, chỉ muốn cứ như vậy mà nhìn con người trước mắt này, dùng ánh mắt lưu luyến mà miêu tả dung mạo của hắn.
Tiêu Dư An nghĩ trong lòng: Mình làm sao có thể để người này đợi xong rồi lại đợi chứ?
Một năm sinh ly đó, chinh chiến sa trường, hận không thể hiến mạng.
Một năm tử biệt đó, liệt tửu tế tự, hỏi quân khi nào về.
Tâm như đao cắt, hoang mang luống cuống, mộng lớn một trận, lại hỷ lại bi.
Cuối cùng, Tiêu Dư An hít sâu một hơi đi lên trước hai bước, đột nhiên đối với Án Hà Thanh giương lên một nụ cười dịu dàng, hắn nhẹ giọng nói: “Lúc trước khi ly biệt trời đất làm ly, lời nói làm rượu, đã kính ngươi ba ly, giờ đây muốn hỏi thêm ba câu. Ngươi ngự ngựa chinh chiến quay về, ta có thể bồi ngươi không? Ngươi bạc đầu chấp tay thoại đêm, có thể ở cùng ta được không? Ngươi vui mừng an khang lo ưu, để ta dõi theo được không? Ta hiện giờ cuối cùng cũng đã hiểu rồi, đã hiểu ngươi buông không xuống, buông không ra, buông không qua là cái gì, vậy ngươi có thể nói với ta, ta hiểu có quá trễ hay không?”
Một đoạn nói xong, âm thanh của Tiêu Dư An đã và đang phát run nghẹn ngào.
Tuy là sớm xuân, nhưng gió lạnh lẽo thấu xương, gió thổi tuyết rơi, đỏ đi vành mắt trắng đi đầu.
Án Hà Thanh không nói gì, hắn thu lại ánh mắt từ trong ngực moi ra một cây trâm ngọc.
Trên cây trâm ngọc đó có vết nứt bởi vì được dán lại với nhau mà hiện lên méo mó xấu xí, Án Hà Thanh chầm chậm ngẩng mắt, đem trâm bạch ngọc đưa cho Tiêu Dư An, nếu không phải vì đầu ngón tay Án Hà Thanh âm ỷ run rẩy, thật sự sẽ tưởng rằng hắn vẫn lạnh nhạt như bình thường vậy.
Năm đó trời đất giá lạnh bị phạt quỳ trên đất, năm đó trên Ngọc Hoa lầu tràn đầy hương rượu, năm đó nguồn gió cay mắt quyết tuyệt phân ly, năm đó giữa núi sâu rừng rậm giao tâm không biết, năm đó phủ đệ Đào Nguyên biểu rõ tâm ý, năm đó hành quân gặp hiểm tìm tìm kiếm kiếm, năm đó chỉ cầu trùng phùng ngàn dặm đơn ngựa, năm đó vung kiếm tự sát gào la khóc thét.
Nguyên khởi nguyên diệt, tham mộ si niệm nói không hết.
Giờ đây Tiêu Dư An chầm chậm đưa tay ra, đè lấy trâm ngọc trong lòng bàn tay của Án Hà Thanh sau đó chặt chẽ nắm lấy tay của hắn, nước mắt Tiêu Dư An tuôn như suối, hắn nói: “Lần này, ta sẽ không để ngươi đem nó đập vỡ lần nữa.”
-
Hoàng hôn xế chiều, cung điện Nam Yến quốc, tẩm cung của hoàng thượng, hai thị nữ vừa quét dọn vừa tán chuyện, một trong hai thị nữ đó vừa mới được phái đến phụ trách tẩm cung hoàng thượng, sắp xếp chăn đệm đối với người kia nói: “Tại sao đã đến giờ này rồi vẫn chưa thấy hoàng thượng?”
“Hoàng thượng lo quốc lo dân bận rộn triều chính, thường xuyên không ngủ ở trong tẩm cung, rất bình thường.” Thị nữ kia đáp lại nói.
“Tỷ tỷ, hoàng thượng người thật sự như trong lời dồn vậy không gần mỹ sắc sao? Ngươi nói tẩm cung lớn như vậy, không có một phi tử bồi lấy, vắng vắng lạnh lạnh như vậy, hoàng thượng người cũng chịu nổi sao?” Xung quanh không người khác, thị nữ mới đến nhịn không được hiếu kỳ, nhỏ tiếng mà hỏi.
Thị nữa kia trách cứ mà gõ gõ đầu của nàng: “Hiếu kỳ cái gì không tốt, sao lại đi hiếu kỳ chuyện của hoàng thượng? Đây là chuyện chúng ta có thể tán nhảm sao?”
Thị nữ mới đến nhổ nhổ đầu lưỡi, như cũ không có thu liễm: “Ta chính là không tin a, nói không chừng hoàng thượng ở đâu đó giấu một tiểu mỹ nhân á?”
Lời nói của nàng vừa dứt, cửa tẩm cung đột nhiên bị nặng nặng đá ra, hai tên thị nữ bị dọa đến toàn thân run cầm cập, quay đầu nhìn đi ngày tức khắc quỳ xuống, âm thanh phát rung: “Hoàng, hoàng, hoàng thượng.”
Án Hà Thanh vài bước đi vào, trong vòng tay vậy mà còn bế theo một người, rõ ràng tư thế rất vững chắc, nhưng cánh tay của Án Hà Thanh lại thu lại rất chặt, giống như chỉ hơi hơi nới lỏng, người ở trong vòng tay liền sẽ giãy thoát chạy trốn.
“Các ngươi ra ngoài, cửa đóng tốt, người khác đừng làm phiền.” Án Hà Thanh ném xuống ba câu, bế lấy người trong vòng tay trước tiếp hướng thẳng giường đi tới.
Hai tên thị nữ vội vã đứng dậy, cúi lấy đầu đi ra khỏi tẩm cung, thị nữ mới đến đó lúc đóng lại cửa tẩm cung, vừa khéo nhìn thấy Án Hà Thanh đem người ở trong vòng tay ném lên trên giường.
Thị nữ kia lẩm bẩm: “Ta vẫn là lần đầu tiếng thấy hoàng thượng tức giận như vậy… …”
Thị nữ mới đến A một tiếng: “Chẳng lẽ… …”
“Suỵt, đừng nói bậy.”
-
Lúc Tiêu Dư An bị Án Hà Thanh ném lên trên giường cũng có chút lờ mờ, hắn vẫn còn chưa phản ứng qua lại, Án Hà Thanh đã cởi xuống đai áo của hắn, kéo lên đôi tay của hắn giơ qua đỉnh đầu, sau đó dùng đai áo đem hai tay trói lên cột giường.
Tiêu Dư An vừa mới hồi lại thần, hai tay đã bị trói chặt, người trước mặt tuy rằng một bộ dạng mặt không biểu tình, nhưng Tiêu Dư An có thể cảm nhận được nộ ý của hắn, giống như là sóng nhẹ bình yên trước cơn sóng thần, đang vuốt nhẹ ngọn tóc ngươi một giây sau đó đột nhiên cuồng phong nổi dậy, gầm thét mà dâng lên sóng lớn ngất trời, hoàn toàn không lưu tình mà nuốt chửng mọi thứ.
“Án, Án, Án ca… …” Tiêu Dư An cẩn thận dè dặt mà gọi.
Án Hà Thanh vờ như không nghe, đưa tay kéo ra quần áo của Tiêu Dư An, Tiêu Dư An bản năng co rúm lại muốn che giấu cơ thể nhưng lại bởi vì đôi tay bị trói buộc mà động đậy không được, chỉ có thể như thịt cá trên thớt gỗ vậy, tùy ý Án Hà Thanh xâu xé.
Trong phút chốc áo mở ra, vết trầy xước sâu sâu nông nông trên cơ thể Tiêu Dư An rọi vào trong đáy mắt Án Hà Thanh, toàn bộ đều là do trước đó cùng đám người áo đen đánh nhau mà để lại, con ngươi đen như mực của Án Hà Thanh ảm đạm thêm ba phần, quanh người bao phủ lấy một lớp nộ ý nhàng nhạt, hắn nhìn những vết thương đó cúi người đưa tay xoa nhẹ, Tiêu Dư An nhẹ giọng nói: “Không sao, không đau a, ngày mai sẽ khỏi thôi.”
Nói xong Tiêu Dư An lấy lòng mà nghiêng người về phía trước muốn hôn Án Hà Thanh, nhưng bị Án Hà Thanh nghiêng đầu né qua, Tiêu Dư An hơi sững sờ, đáy mắt chớp qua một tia hoảng hốt, Án Hà Thanh ngẩng đầu nhìn hắn một mặt, cúi người hôn lên vết xước ở eo của Tiêu Dư An.
“Ưm… …” Toàn thân Tiêu Dư An thắt chặt, cả người chỉ có thể dựa lên trên cột giường, căn bản không có cách nào trốn tránh, đầu lưỡi mềm mại liếm láp lấy vết thương, phần eo truyền đến cảm giác tê dại ngứa ngáy, hơi hơi có chút đau, giống như đường kim mũi chỉ dày dặn lại giống như lông vũ mềm mại, lúc thì chọc lúc thì ghẹo.
Hô hấp của Tiêu Dư An bắt đấu gấp rút, may thay lý trí chưa toàn bộ bị nuốt chửng, hắn nhẹ tiếng hỏi: “Án ca, ngươi đang giận sao?”
Nụ hôn đột nhiên trở thành gặm cắn, vết thương ở phần eo truyền đến nhói đau khiến Tiêu Dư An nhịn không được cau mày lại, phần bụng cũng hơi hơi run rẩy Án Hà Thanh ngẩng đầu dậy, cùng Tiêu Dư An nhìn nhau, hắn hỏi: “Tiêu Dư An lúc ngươi đem kiếm kề lên trên cổ, trong lòng có ta hay không?”
Tiêu Dư An nghẹn họng, con mắt tuôn lên vị chát, hắn cúi đầu xuống trong lòng nghĩ: Lúc đó hắn đã nói rất nhiều câu xin lỗi, đã khấu đầu rất nhiều lần, vốn tưởng rằng một mạng có thể chút ít làm tiêu tan đi oán hận. Giờ đây trọng sinh lần nữa, chính là ai cũng không nợ.
Nào ngờ, đến cuối cùng, vẫn là nợ rồi, lần này tuy rằng chỉ nợ có một người, nhưng lại là nợ nần chồng chất, không biết làm sao để trả.
Chết là nhẹ nhõm thế đó, mang theo ý vị trốn chạy, đầu cũng không quay mà rời đi, từ đó trở đi, thế gian nhiều thêm một người lẻ loi đơn bóng, nhiều thêm một người chán nản khốn khổ, nhiều thêm một người bạc đầu trong tuyết đông.
Người sống mới là đau khổ nhất.
Sự đau đớn của Án Hà Thanh, là do chính tay Tiêu Dư An đưa cho.
Cho dù hắn có ngàn cái lưỡi, cho dù hắn có miệng lưỡi nhanh nhạy thêm đi nữa, cũng vẫn như cũ không có cách nào đi tranh cãi.
Tiêu Dư An vẫn đang trầm mặc, đột nhiên cảm thấy thân dưới trở nên mát mẻ, quần trong vậy mà đã bị cởi xuống, Án Hà Thanh làm trơn sơ sơ ngón tay, dồn sức đâm vào trong cơ thể Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An ăn đau, A lên nhẹ một tiếng nhịn không được muốn lùi về phìa sau, nhưng hai tay bị đai áo trói buộc trên cột giường, căn bản không nơi nào có thể trốn, Án Hà Thanh đem ngón tay thứ hai đặt vào trong huyệt khẩu, đôi mắt hơi hơi đỏ lên, ngữ khí cực lạnh mà hỏi Tiêu Dư An: “Tiêu Dư An, ngươi cứ luôn nghĩ vì người khác mà chết, vậy có từng nghĩ qua vì ta mà sống không?”
-
Tác giả có lời nói
Tôi thật sự không có cố ý cắt thịt đâu, thật đó chính là kế hoạnh canh đến tới đây, thật đó.
-
XueTu: Chương này đột nhiên dài bất thường như z ai tin =))) chắc chắn là cố ý =)))
Xe ngựa là bị ép ngừng lại, Tiêu Dư An chống lấy đầu đau khổ mà suy nghĩ tiếp theo sau đây nên làm thế nào, con ngựa của xe ngựa đột nhiên bị sợ hãi mang theo cả xe ngựa mãnh liệt mà lắc lư qua lại vài cái mới ổn định trở xuống, Tiêu Dư An bị chấn động đến cho chút lờ mờ, nghe thấy bên ngoài một trận ồn ào, lại đột nhiên yên tĩnh.
Chuyện gì vậy!?
Chẳng lẽ lại là ám sát! Đây vẫn còn chưa xong nữa sao?
Tiêu Dư An nghi hoặc khó hiểu, vén màng ra, thấy phía trước xe ngựa đi qua đi lại một con bạch mã, cản lại đường đi, người cưỡi ngựa là một thanh niên thanh tuyển vô song, hắn cũng trông về phía bên đây, trong phút chốc cùng Tiêu Dư An giao nhau ánh mắt.
Tại sao năm gần đây dường như không thể ngủ ngon, tại sao phó thác cẩm thư* tin không về, tại sao trời trong khó sửa loan kính vỡ, tại sao nhìn nhau không lời lưỡng mang mang.
(*Cẩm thư <锦书>: Chỉ những cuốn sách hoa mỹ
*Loan kính <鸾镜>: một cái gương trang điểm của nữ tử thời cổ, làm bằng đồng có trang trí chim loan trên đó)
Ánh mắt của Tiêu Dư An căn bản không thể rời đi, hắn nhảy xuống xe ngựa, vô cùng lúng túng không dám lên trước.
Án Hà Thanh lật người xuống ngựa giữ lấy dây cương, vẫn như cũ một lời không nói mà nhìn Tiêu Dư An.
Tình huống này cảnh tượng này, vậy mà quen thuộc đến vậy.
Tuy rằng đang trầm mặc, nhưng ánh mắt của hai người lại sớm đã hướng đối phương nói hết ngàn câu vạn lời.
Tiêu Dư An đã từng ở trong đầu tưởng tượng vô số lần cảnh tượng lúc cùng Án Hà Thanh gặp mặt lần nữa, hắn đã nghĩ sẵn vô số loại câu từ để chứng minh mình là Tiêu Dư An, nhưng giờ đây thật sự đến thời khắc này, Tiêu Dư An phát hiện mình vậy mà chỉ có thể im thin thít, nói không ra một lời nói, chỉ muốn cứ như vậy mà nhìn con người trước mắt này, dùng ánh mắt lưu luyến mà miêu tả dung mạo của hắn.
Tiêu Dư An nghĩ trong lòng: Mình làm sao có thể để người này đợi xong rồi lại đợi chứ?
Một năm sinh ly đó, chinh chiến sa trường, hận không thể hiến mạng.
Một năm tử biệt đó, liệt tửu tế tự, hỏi quân khi nào về.
Tâm như đao cắt, hoang mang luống cuống, mộng lớn một trận, lại hỷ lại bi.
Cuối cùng, Tiêu Dư An hít sâu một hơi đi lên trước hai bước, đột nhiên đối với Án Hà Thanh giương lên một nụ cười dịu dàng, hắn nhẹ giọng nói: “Lúc trước khi ly biệt trời đất làm ly, lời nói làm rượu, đã kính ngươi ba ly, giờ đây muốn hỏi thêm ba câu. Ngươi ngự ngựa chinh chiến quay về, ta có thể bồi ngươi không? Ngươi bạc đầu chấp tay thoại đêm, có thể ở cùng ta được không? Ngươi vui mừng an khang lo ưu, để ta dõi theo được không? Ta hiện giờ cuối cùng cũng đã hiểu rồi, đã hiểu ngươi buông không xuống, buông không ra, buông không qua là cái gì, vậy ngươi có thể nói với ta, ta hiểu có quá trễ hay không?”
Một đoạn nói xong, âm thanh của Tiêu Dư An đã và đang phát run nghẹn ngào.
Tuy là sớm xuân, nhưng gió lạnh lẽo thấu xương, gió thổi tuyết rơi, đỏ đi vành mắt trắng đi đầu.
Án Hà Thanh không nói gì, hắn thu lại ánh mắt từ trong ngực moi ra một cây trâm ngọc.
Trên cây trâm ngọc đó có vết nứt bởi vì được dán lại với nhau mà hiện lên méo mó xấu xí, Án Hà Thanh chầm chậm ngẩng mắt, đem trâm bạch ngọc đưa cho Tiêu Dư An, nếu không phải vì đầu ngón tay Án Hà Thanh âm ỷ run rẩy, thật sự sẽ tưởng rằng hắn vẫn lạnh nhạt như bình thường vậy.
Năm đó trời đất giá lạnh bị phạt quỳ trên đất, năm đó trên Ngọc Hoa lầu tràn đầy hương rượu, năm đó nguồn gió cay mắt quyết tuyệt phân ly, năm đó giữa núi sâu rừng rậm giao tâm không biết, năm đó phủ đệ Đào Nguyên biểu rõ tâm ý, năm đó hành quân gặp hiểm tìm tìm kiếm kiếm, năm đó chỉ cầu trùng phùng ngàn dặm đơn ngựa, năm đó vung kiếm tự sát gào la khóc thét.
Nguyên khởi nguyên diệt, tham mộ si niệm nói không hết.
Giờ đây Tiêu Dư An chầm chậm đưa tay ra, đè lấy trâm ngọc trong lòng bàn tay của Án Hà Thanh sau đó chặt chẽ nắm lấy tay của hắn, nước mắt Tiêu Dư An tuôn như suối, hắn nói: “Lần này, ta sẽ không để ngươi đem nó đập vỡ lần nữa.”
-
Hoàng hôn xế chiều, cung điện Nam Yến quốc, tẩm cung của hoàng thượng, hai thị nữ vừa quét dọn vừa tán chuyện, một trong hai thị nữ đó vừa mới được phái đến phụ trách tẩm cung hoàng thượng, sắp xếp chăn đệm đối với người kia nói: “Tại sao đã đến giờ này rồi vẫn chưa thấy hoàng thượng?”
“Hoàng thượng lo quốc lo dân bận rộn triều chính, thường xuyên không ngủ ở trong tẩm cung, rất bình thường.” Thị nữ kia đáp lại nói.
“Tỷ tỷ, hoàng thượng người thật sự như trong lời dồn vậy không gần mỹ sắc sao? Ngươi nói tẩm cung lớn như vậy, không có một phi tử bồi lấy, vắng vắng lạnh lạnh như vậy, hoàng thượng người cũng chịu nổi sao?” Xung quanh không người khác, thị nữ mới đến nhịn không được hiếu kỳ, nhỏ tiếng mà hỏi.
Thị nữa kia trách cứ mà gõ gõ đầu của nàng: “Hiếu kỳ cái gì không tốt, sao lại đi hiếu kỳ chuyện của hoàng thượng? Đây là chuyện chúng ta có thể tán nhảm sao?”
Thị nữ mới đến nhổ nhổ đầu lưỡi, như cũ không có thu liễm: “Ta chính là không tin a, nói không chừng hoàng thượng ở đâu đó giấu một tiểu mỹ nhân á?”
Lời nói của nàng vừa dứt, cửa tẩm cung đột nhiên bị nặng nặng đá ra, hai tên thị nữ bị dọa đến toàn thân run cầm cập, quay đầu nhìn đi ngày tức khắc quỳ xuống, âm thanh phát rung: “Hoàng, hoàng, hoàng thượng.”
Án Hà Thanh vài bước đi vào, trong vòng tay vậy mà còn bế theo một người, rõ ràng tư thế rất vững chắc, nhưng cánh tay của Án Hà Thanh lại thu lại rất chặt, giống như chỉ hơi hơi nới lỏng, người ở trong vòng tay liền sẽ giãy thoát chạy trốn.
“Các ngươi ra ngoài, cửa đóng tốt, người khác đừng làm phiền.” Án Hà Thanh ném xuống ba câu, bế lấy người trong vòng tay trước tiếp hướng thẳng giường đi tới.
Hai tên thị nữ vội vã đứng dậy, cúi lấy đầu đi ra khỏi tẩm cung, thị nữ mới đến đó lúc đóng lại cửa tẩm cung, vừa khéo nhìn thấy Án Hà Thanh đem người ở trong vòng tay ném lên trên giường.
Thị nữ kia lẩm bẩm: “Ta vẫn là lần đầu tiếng thấy hoàng thượng tức giận như vậy… …”
Thị nữ mới đến A một tiếng: “Chẳng lẽ… …”
“Suỵt, đừng nói bậy.”
-
Lúc Tiêu Dư An bị Án Hà Thanh ném lên trên giường cũng có chút lờ mờ, hắn vẫn còn chưa phản ứng qua lại, Án Hà Thanh đã cởi xuống đai áo của hắn, kéo lên đôi tay của hắn giơ qua đỉnh đầu, sau đó dùng đai áo đem hai tay trói lên cột giường.
Tiêu Dư An vừa mới hồi lại thần, hai tay đã bị trói chặt, người trước mặt tuy rằng một bộ dạng mặt không biểu tình, nhưng Tiêu Dư An có thể cảm nhận được nộ ý của hắn, giống như là sóng nhẹ bình yên trước cơn sóng thần, đang vuốt nhẹ ngọn tóc ngươi một giây sau đó đột nhiên cuồng phong nổi dậy, gầm thét mà dâng lên sóng lớn ngất trời, hoàn toàn không lưu tình mà nuốt chửng mọi thứ.
“Án, Án, Án ca… …” Tiêu Dư An cẩn thận dè dặt mà gọi.
Án Hà Thanh vờ như không nghe, đưa tay kéo ra quần áo của Tiêu Dư An, Tiêu Dư An bản năng co rúm lại muốn che giấu cơ thể nhưng lại bởi vì đôi tay bị trói buộc mà động đậy không được, chỉ có thể như thịt cá trên thớt gỗ vậy, tùy ý Án Hà Thanh xâu xé.
Trong phút chốc áo mở ra, vết trầy xước sâu sâu nông nông trên cơ thể Tiêu Dư An rọi vào trong đáy mắt Án Hà Thanh, toàn bộ đều là do trước đó cùng đám người áo đen đánh nhau mà để lại, con ngươi đen như mực của Án Hà Thanh ảm đạm thêm ba phần, quanh người bao phủ lấy một lớp nộ ý nhàng nhạt, hắn nhìn những vết thương đó cúi người đưa tay xoa nhẹ, Tiêu Dư An nhẹ giọng nói: “Không sao, không đau a, ngày mai sẽ khỏi thôi.”
Nói xong Tiêu Dư An lấy lòng mà nghiêng người về phía trước muốn hôn Án Hà Thanh, nhưng bị Án Hà Thanh nghiêng đầu né qua, Tiêu Dư An hơi sững sờ, đáy mắt chớp qua một tia hoảng hốt, Án Hà Thanh ngẩng đầu nhìn hắn một mặt, cúi người hôn lên vết xước ở eo của Tiêu Dư An.
“Ưm… …” Toàn thân Tiêu Dư An thắt chặt, cả người chỉ có thể dựa lên trên cột giường, căn bản không có cách nào trốn tránh, đầu lưỡi mềm mại liếm láp lấy vết thương, phần eo truyền đến cảm giác tê dại ngứa ngáy, hơi hơi có chút đau, giống như đường kim mũi chỉ dày dặn lại giống như lông vũ mềm mại, lúc thì chọc lúc thì ghẹo.
Hô hấp của Tiêu Dư An bắt đấu gấp rút, may thay lý trí chưa toàn bộ bị nuốt chửng, hắn nhẹ tiếng hỏi: “Án ca, ngươi đang giận sao?”
Nụ hôn đột nhiên trở thành gặm cắn, vết thương ở phần eo truyền đến nhói đau khiến Tiêu Dư An nhịn không được cau mày lại, phần bụng cũng hơi hơi run rẩy Án Hà Thanh ngẩng đầu dậy, cùng Tiêu Dư An nhìn nhau, hắn hỏi: “Tiêu Dư An lúc ngươi đem kiếm kề lên trên cổ, trong lòng có ta hay không?”
Tiêu Dư An nghẹn họng, con mắt tuôn lên vị chát, hắn cúi đầu xuống trong lòng nghĩ: Lúc đó hắn đã nói rất nhiều câu xin lỗi, đã khấu đầu rất nhiều lần, vốn tưởng rằng một mạng có thể chút ít làm tiêu tan đi oán hận. Giờ đây trọng sinh lần nữa, chính là ai cũng không nợ.
Nào ngờ, đến cuối cùng, vẫn là nợ rồi, lần này tuy rằng chỉ nợ có một người, nhưng lại là nợ nần chồng chất, không biết làm sao để trả.
Chết là nhẹ nhõm thế đó, mang theo ý vị trốn chạy, đầu cũng không quay mà rời đi, từ đó trở đi, thế gian nhiều thêm một người lẻ loi đơn bóng, nhiều thêm một người chán nản khốn khổ, nhiều thêm một người bạc đầu trong tuyết đông.
Người sống mới là đau khổ nhất.
Sự đau đớn của Án Hà Thanh, là do chính tay Tiêu Dư An đưa cho.
Cho dù hắn có ngàn cái lưỡi, cho dù hắn có miệng lưỡi nhanh nhạy thêm đi nữa, cũng vẫn như cũ không có cách nào đi tranh cãi.
Tiêu Dư An vẫn đang trầm mặc, đột nhiên cảm thấy thân dưới trở nên mát mẻ, quần trong vậy mà đã bị cởi xuống, Án Hà Thanh làm trơn sơ sơ ngón tay, dồn sức đâm vào trong cơ thể Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An ăn đau, A lên nhẹ một tiếng nhịn không được muốn lùi về phìa sau, nhưng hai tay bị đai áo trói buộc trên cột giường, căn bản không nơi nào có thể trốn, Án Hà Thanh đem ngón tay thứ hai đặt vào trong huyệt khẩu, đôi mắt hơi hơi đỏ lên, ngữ khí cực lạnh mà hỏi Tiêu Dư An: “Tiêu Dư An, ngươi cứ luôn nghĩ vì người khác mà chết, vậy có từng nghĩ qua vì ta mà sống không?”
-
Tác giả có lời nói
Tôi thật sự không có cố ý cắt thịt đâu, thật đó chính là kế hoạnh canh đến tới đây, thật đó.
-
XueTu: Chương này đột nhiên dài bất thường như z ai tin =))) chắc chắn là cố ý =)))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook